Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52: Bình xét bị hại

Quý bà Willis liếc nhìn Dwayne Dantes, cười nói với vẻ không hề để ý: "Quá khứ của anh, những gì anh trải qua ở vịnh Desi và Nam đại lục, so ra còn phấn khích hơn tất cả các tiểu thuyết mà tôi từng đọc, khiến người ta cũng muốn có trải nghiệm tương tự."

Đương nhiên, đây là chuyện cải biên từ những căn cứ chân thực, cảm ơn Anderson Hood - một người thợ săn luôn chạy lung tung khắp nơi... Klein đặt ánh mắt lên chiếc bánh nướng bơ, khẽ cười nói:

"Bởi vì tôi chỉ nói ra phần thú vị thôi, về phương diện này còn rất nhiều chuyện tôi không muốn nhớ lại."

Anh chỉ nói một câu đơn giản, sau đó bắt đầu thưởng thức bánh ngọt. Nhưng đám phụ nữ và phu nhân Willis nghe câu đó lại tự dưng nhớ đến một cuốn tiểu thuyết bán chạy có tên là "Một người đàn ông có câu chuyện". Trong mắt các cô, Dwayne Dantes giống hệt như thế, bên ngoài như một hồ nước xanh ngắt phẳng lặng, nhưng thực tế lại sâu không thấy đáy, cất giấu rất nhiều bất ngờ, và cũng chôn vui không ít đớn đau.

Chín giờ bốn mươi phút, tiệc tối kết thúc, một bộ phận các quý ngài và các quý cô kết bạn đi đến phòng chơi bài, định chơi Texas hold'em trong hai giờ, còn một vài quý ông thi đến phòng nghỉ, định nói chuyện phiếm một hồi, và họ cũng không hề từ chối cho các phu nhân và tiểu thư gia nhập. Nhưng bởi vì nhiều người hút thuốc nhả khói sẽ khó tránh khỏi xuất hiện đề tài có màu sắc, cho nên không có cô gái nào tham dự. Các cô xuống lầu một, vây quanh một cây đàn dương cầm, vừa nghe người chủ động biểu diễn, vừa khẽ cất tiếng ca, hoặc là hai ba người kết bạn, chơi cờ nghe nhạc.

Klein lựa chọn lên phòng nghỉ tầng hai, những cuộc nói chuyện thầm kín của ít người sẽ giúp anh nhanh chóng được kết nạp vào giới này.

Sau khi tiến vào phòng, anh quan sát xung quanh một vòng, rồi đi thẳng đến cạnh cửa sổ, mở nó ra, kéo chiếc ghế dựa gần đó về phía mình và ngồi xuống.

Klein vừa hoàn thành một loạt động tác này, liền thấy Portland Moment, chủ nhân tiệc tối hôm nay cầm tẩu thuốc, ha hả cười nói:

"Đàn ông luôn cần một chút không gian cho riêng mình."

Ông ta là một ông già có giọng nói sang sảng, thân hình cao lớn, gương mặt hồng hào, chừng sáu mươi tuổi, tóc khá rậm, nhưng gần như bạc trắng cả rồi, diện mão ngũ quan giống một người Loen bình thường điển hình, không có gì đặc biệt.

"Đúng vậy, lúc các quý bà ở đây, phải để ý đến hình tượng, cân nhắc đến cảm nhận của các cô ấy. Một tiếng trước tôi đã muốn hôn nó rồi." Cha của Hazel - nghị viên Macht lấy ra một chiếc hộp kim loại có vẻ ngoài xa hoa, rồi vê một điếu thuốc lá từ trong đó.

Các quý ông khác đi vào phòng nghỉ cũng đều làm thế, trong tay biến ra tẩu thuốc hoặc thuốc lá như có phép thuật.

Ánh lửa lóe lên, một làn khói lượn lờ bay lên, khiến trong phòng sinh ra cảm giác khói mù từ hôm qua vẫn còn chưa tiêu tan.

Nhắm mắt hưởng thụ vài giây, Portland Moment nghiêng đầu nhìn về phía vị khách bên cạnh cửa sổ, hỏi: "Dwayne, ông không hút thuốc à?"

Klein nắm bàn tay lại, để lên miệng, khẽ ho khan hai tiếng: "Tôi còn chưa khỏi hẳn, bác sĩ dặn tôi thời gian này không được hút thuốc."

Thẳng thắn mà nói, giờ anh cũng sắp bị sặc đến nơi rồi, cũng may vừa rồi anh nhanh trí chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Cái đám ống khói này... Klein gập ngón trỏ tay phải, đưa lên sát nhẹ vào mũi.

Anh muốn dùng năng lực phi phàm của 'Ảo Thuật Gia', tạo ra một ống không khí nhỏ vô hình không thể nhìn thấy được, rồi kéo dài ra ngoài, hít lấy không khí trong lành, thoát khỏi ảnh hưởng nguy hại của khói thuốc. Nhưng sau khi cân nhắc trong các quý ông ở đây biết đâu lại ẩn nấp người phi phàm, anh lại bỏ qua ý tưởng đó một cách lý trí.

Portland Moment nghe vậy, bật cười nói: "Tôi nghe giám mục Elektra nói, anh sinh bệnh không phải là không có nguyên nhân, mà là do anh thiếu một người vợ đấy!"

Vị giáo sư này bản thân chính là tín đồ của Thần Hơi Nước Và Máy móc, vậy mà cha ông ta lại tín ngưỡng Nữ Thần Đêm Tối, cho nên họ chuyển đến sống ở phố Boklund gần Giáo đường St. Samuel, thường xuyên có các vị giám mục đến nhà cùng nhau trao đổi.

Đang trêu chọc mình sinh bệnh là vì nhớ phụ nữ sao? Thật sự không nhìn ra, giám mục Elektra lại là người đàn ông thích tung lời đồn... Tất cả đều là do "Ma kính" Arrodes! Klein lẩm bẩm vài câu, lắc đầu cười nói:

"Tôi rất tôn trọng hôn nhân, nếu không có mục tiêu thích hợp, thì tôi thà độc thân."

Lúc này ngài Willis, viên chức cao cấp của tòa thị chính Backlund nhả ra một vòng khói, rồi nói: "Thật ra tôi rất hâm mộ tình trạng độc thân của Dwayne hiện giờ, điều có có nghĩa là tôi có thể theo đuổi mọi loại hình phụ nữ."

Ông ta cố ý nhấn mạnh vạo chữ "mọi loại hình", để mọi người trong phòng đồng loạt phát ra tiếng cười mờ ám.

Chuyện Dwayne Dantès thích nhiều thứ và không bao giờ từ chối bất kỳ người phụ nữ quyến rũ nào đã lan truyền khắp con phố này rồi sao? Klein cố kiểm soát tay phải, không để nó theo bản năng day thái dương, chỉ cảm thấy hình tượng người giàu có có diện mạo, có khí chất, có chiều sâu, biết cách nói năng của mình đã xảy ra biến hóa vi diệu.

Lúc trước anh nghi ngờ cái miệng rộng của giám mục Elektra đã nói ra, tiếp đó lại cảm thấy Walter, quản gia của mình chủ động để cho đám người hầu lan tin.

Bởi vì một quý ông không có bất cứ khuyết điểm nào, giàu nứt đố đổ vách, đầy vẻ quyến rũ sẽ luôn bị người cùng giới tính trong giới bất giác bài xích. Mà sau khi người đó có tỳ vết, có đề tài để trêu chọc thì dễ khiến người khác gần gũi hơn.

Đối với lời trêu chọc mang chút màu sắc này, Klein không tức giận, mà còn cố ý cười khổ nói với vẻ phong độ: "Cho nên việc tuyển chọn mới trở nên khó khăn, và độc thân đến bây giờ."

"Ha ha." Đám người Portland Moment cùng cười thành tiếng.

Nghị viên Macht lập tức nói: "Anh cần một chút năng lực quyết đoán, một cuộc hôn nhân tốt, một gia đình hạnh phúc sẽ giúp ích rất nhiều cho người đàn ông."

Ông không hề trêu ghẹo, mà khuyên nhủ một câu thật lòng.

Xem ra bất kể là ở thế giới nào, đều không thoát được số phận bị giục cưới... Klein khẽ gật đầu, tùy ý quét mắt ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh đêm trong vườn hoa của nhà Portland Moment.

Đúng lúc ấy, anh thấy một bóng người, là Hazel Macht mặc váy dài màu xanh lục đang đi dọc theo lối nhỏ. Một mình cô đi sâu vào vườn hoa, sau đó dừng chân, nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì.

Chẳng phải vị tiểu thư này vừa mới đánh đàn dương cầm cơ mà? Sao bỗng nhiên lại đi vào vườn hoa? Lúc Klein thu lại ánh mắt, bóng lưng Hazel đã bị một khóm hoa che khuất.

Khách tham gia tiệc tối, vũ hội, rời khỏi đại sảnh, đi ra vườn hoa không phải là hành động thất lễ gì, bởi vì tản bộ dưới ánh trăng, hứng chút gió đêm mang theo mùi hoa là một thói quen rất phong cách, nhưng thường việc đó cũng mang ý nghĩa hẹn hò.

Hazel hẹn hò với ai? Không, không giống, trong những người hôm nay đến đây không có ai thực sự xứng đáng để cô ta "nhìn thẳng" cả, tuy đã bị chuyện xảy ra trong cống thoát nước lúc trước dọa sợ, khiến cô không còn cao ngạo nữa, thậm chí thỉnh thoảng còn mang vẻ ủ dột, nhưng sâu trong lòng dường như vẫn không nhìn vừa mắt người bình thường... Xử lý ảnh hưởng xấu của vật phẩm thần kỳ? Việc này không hợp lý, tìm một phòng nghỉ hoặc một nhà vệ sinh còn hợp lý hơn đến vườn hoa, những nơi đó dễ che giấu hơn. Hơn nữa lúc nhà Hazel tổ chức vũ hội, cô cũng đi lên tầng ba, chứ không phải ra vườn hoa... Klein loại trừ các khả năng không đủ điều kiện, trong lòng đã có suy đoán sơ bộ:

Nhìn từ điệu bộ đang cảm ứng hoặc đang tìm cái gì của Hazel, hình như cô đã phát hiện ra điều gì dị thường, định tới gần quan sát và xử lý?

Việc này cũng có nghĩa là trong nhà giáo sư Portland Moment có hiện tượng siêu nhiên?

Nếu là thật thì vị giáo sư này hoặc là một người nào đó trong nhà ông ta không hề đơn giản... Các vị giám mục của Giáo đường St. Samuel thường xuyên đến đây gặp gỡ, mà chưa từng phát hiện ra điều gì!

Ừm, năng lực quan sát và cảm ứng về một phương diện nào đó của 'Kẻ Trộm' chắc chắn là có chỗ độc đáo...

Klein không có ý định nhúng tay vào chuyện bên ngoài, bởi vì nếu để Hazel phát hiện ra vấn đề thì có lẽ sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, nơi này cách Giáo đường St. Samuel rất gần, thực sự có gì đó bí ẩn, thì không ai dám làm ầm ĩ lên, mà sẽ cố gắng kiềm chế.

Lúc này, nghị viên Macht trong phòng nghỉ đã thoát ra khỏi ảnh hưởng do một câu chuyện cười nhạt nhẽo mang lại, nhìn Portland Moment hỏi: "Nghe nói ông muốn rời khỏi Đại học Backlund?"

Giáo sư Portland Moment hít một hơi tẩu, đáp: "Đúng vậy, Ủy ban Giáo dục Cao đẳng muốn tôi đảm nhiệm chức hiệu trưởng của trường Đại học Kỹ thuật Backlund mới xây dựng. Ha ha, tuy phần lớn tài sản của tôi là dựa vào hợp kim mà có, nhưng thứ mà tôi am hiểu nhất lại là kỹ thuật cơ khí.

"Họ hứa rằng sẽ xây một phòng thí nghiệm rất tốt ở đó, cung cấp nhiều kinh phí hơn. Ha, đến cái tuổi của tôi, càng nhiều quyền tự chủ, càng nhiều sự giúp đỡ thì lại càng thêm quan trọng."

Ngài Willis cười phụ họa: "Mà Đại học Backlund thì sẽ có một vị trí giáo sư còn trống, đám phó giáo sư có thâm niên đợi mười mấy, thậm chí mấy chục năm rốt cuộc lại có cơ hội."

Trong hệ thống giáo dục Đại học của Loen, giáo sư không chỉ là danh hiệu, mà còn là chức vụ, tương đương với chủ nhiệm khoa, cho nên chỉ có thể có một.

Đại học Kỹ thuật Backlund... Klein mỉm cười nghe, với đề tài không hiểu, anh không tùy ý phát ngôn.

...

Trong vườn hoa, Hazel đi tới một góc khuất người.

Cô vừa phát hiện ra đám kiến ở dưới đất tụ tập lại một cách bất thường, trong linh cảm cũng thấy bên này đang che giấu sự vật gì đó.

Đây là thiên bẩm mà bản thân tự có, trước đó chưa bao giờ sai.

Cô có thể chọn ra được vật phẩm quý giá trong một cái hòm bị đậy kín, không cần thứ gì giúp đỡ. Đương nhiên, cô không thể phân biệt cụ thể đó là gì, chỉ biết là so với những cái khác thì chắc chắn là quý hơn.

Giống như ngài Dwayne Dantes, trên người ông ấy có vật phẩm vô cùng quý giá... Khóe miệng Hazel hơi nhếch lên, chuyển sự chú ý về chỗ bùn đất nhìn có vẻ hơi xốp trước mặt.

Cô cảm nhận được bên dưới có khá nhiều linh tính đang hội tụ, tạo ra lực hấp dẫn đối với côn trùng và âm hồn.

Không phải cơ thể con người, một vài vật liệu có linh tính từng được sử dụng... Chúng vốn nên bị phân tách và vứt bỏ, kết quả lại chôn cùng một chỗ, sinh ra biến hóa không cần thiết... Đôi mắt của Hazel chợt đen hơn, từ đặc điểm và biến hóa linh tính chưa từng che giấu suy luận ra tình hình dưới lớp bùn đất.

Cô khẽ nâng cằm, quay đầu nhìn lên tòa nhà, cho rằng trong nhà Portland Moment ít nhất có một vị có năng lực siêu nhiên.

Mà nếu không xử lý vấn đề ở góc vườn hoa này, thì qua vài ngày nữa, nơi này và mấy tòa nhà gần đây đều sẽ xảy ra chuyện ma quái!

Hazel thu lại tầm mắt, vươn tay trái ra, chĩa về phía bùn đất phía trước, khẽ nắm lại, rồi xoay cổ tay.

Linh tính hội tụ chỗ đó đột nhiên biến mất, như bị lấy trộm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro