Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Những người bạn cũ


Lại biết mình? Cái này chứng tỏ ngài Isengard Stanton bình thường nhắc tới người bạn này, hay là Giáo hội Thần Tri Thức Và Trí Tuệ biết mình lúc trước bị cuốn vào sự kiện Sương Mù Khổng Lồ ở Backlund? Klein giữ dáng tươi cười, không lộ nét mặt mà gật đầu nói:

"Đúng vậy, tôi là Sherlock Moriarty."

Người trẻ tuổi mắt xanh xám ngay lập tức nhường đường, tươi cười ấm áp mời anh vào:

"Ngài Stanton vẫn luôn lo lắng cho ngài, sợ ngài gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ngài ấy hiện tại có thể yên tâm."

Klein đưa cây dù cho đối phương, cởi mũ và áo khoác, đi vào trong phòng. Lúc này, Isengard Stanton như có phát hiện đã buông tờ báo và cái tẩu trong tay, rời khỏi ghế bành, đi tới trước vài bước, nhìn đến đây.

"Ồ, Sherlock, cậu cuối cùng cũng trở về, thật sự là đã lâu không gặp, bạn của tôi." Isengard với khuôn mặt gầy tóc mai hoa râm lộ ra nụ cười, bước đến, mở rộng hai cánh tay, cố gắng ôm anh một cái mang tính ân cần thăm hỏi.

Klein không quen lễ nghi này, miễn cưỡng đáp lại một chút, vừa cười vừa nói:

"Ngài Stanton, cái này không phải kiểu của tín đồ Trí Tuệ."

Mục sư và giám mục của Thần Tri Thức Và Trí Tuệ dù sao vẫn có một loại cao ngạo phát ra từ nội tâm, rất ít chọn dùng lễ ôm.

Trên thực tế, ngoại trừ đế quốc Feysac tục tằng, vương quốc Intis phóng khoáng, các quốc gia và khu vực khác đều hiếm thấy loại lễ tiết này, chỉ có giữa những người bạn vô cùng quen thuộc mới xuất hiện.

Isengard lui về phía sau hai bước, khẽ cười nói:

"Không, Sherlock, đối với bằng hữu chân chính có trí tuệ, chúng ta không bao giờ keo kiệt sự tôn kính và thân thiết."

"Ở trong lòng tôi, cậu là đại thám tử có thể tiến vào top 5 của toàn bộ Backlund."

Mình thích nghe những lời như vậy! Klein cười thầm một tiếng, hài hước hỏi ngược lại:

"Cho nên ông là đại thám tử trong top 3?"

Được một vị tín đồ trong top 7 của Thần Tri Thức Và Trí Tuệ tán thưởng là chân chính có trí tuệ, quả thật làm cho người nghe vui vẻ.

"Tôi hy vọng ở trong lòng của cậu cũng là như thế." Isengard xảo diệu và nhu hòa trả lời, sau đó mời Klein tiến vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.

Bản thân ông thì dựa vào ghế bành, cầm lấy cái tẩu, hít thật sâu một hơi, chậm rãi thở ra và nói:

"Tôi rất cao hứng khi cậu cũng không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, thân thể và trạng thái tinh thần của cậu đều rất không tồi.

"Thế nào, chơi ở Vịnh Desi vui chứ?"

Klein đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác, bình tĩnh cười nói:

"Trên thực tế, tôi cũng không có đi Vịnh Desi, tôi ở nơi ấy một tuần, đã đi Constant, ha ha, trước đấy tôi bị cuốn vào một ít phiền phức tại Backlund, chỉ có thể tìm một địa phương tránh né một thời gian."

Sherlock Moriarty là một người đến từ quận Gian Hải, có khẩu âm không quá rõ ràng, chọc phải phiền phức, trốn về cố hương là lựa chọn rất bình thường. Constant là thủ phủ của quận Gian Hải.

"Tôi biết." Isengard trầm thấp đáp lại.

Ông không hỏi Sherlock đến cùng chọc phải phiền phức gì, ngược lại cười nói:

"Nói chung, hoan nghênh cậu trở lại Backlund, nếu có cái gì cần trợ giúp, đều có thể tới tìm tôi."

Klein không có khách khí, lúc này mở miệng nói:

"Tôi lần này đến tìm ông, một là thăm bạn đã lâu không gặp, hai là hy vọng ông có thể đại biểu tôi bán đi cổ phần của Công ty xe đạp Backlund, ha ha, tất cả văn kiện đều rất đầy đủ, không cần thủ tục khác."

Vì phải đóng vai một phú ông thần bí và trả nợ cho tiểu thư người đưa tin 10.000 đồng vàng, anh không chỉ dự định mang vật phẩm bản thân mình không thể nào dùng được thanh lý bán đi, còn chuẩn bị buông tha 10% cổ phần của Công ty xe đạp Backlund. Dù sao thì Sherlock Moriarty trong một thời gian rất dài không có biện pháp xuất hiện quang minh chính đại.

"Cậu thật sự muốn bán đi?" Isengard lắc lắc cái tẩu nói: "Tuy rằng tôi không phải thương nhân, nhưng tôi nhìn ra được, xe đạp là một loại thương phẩm rất có giá trị, có thể mở rộng, tương lai thương nghiệp của nó tựa như mặt trời đang lên, vẫn chưa đạt được cực hạn , cậu bán đi bây giờ, sẽ tổn thất rất nhiều tiền."

"Cho nên, rất nhiều người mua khẳng định sẽ đồng ý trả cái giá này." Klein khẽ cười nói: "Tôi tin tưởng người có thể nhìn ra giá trị và tương lai của xe đạp không phải số ít, mà Framis và Leppard khẳng định không muốn giảm thiểu bất cứ cổ phần nào trong giai đoạn hiện nay, 10% của tôi bán ra gấp hai ba lần bình thường không là vấn đề, Isengard, định giá giao dịch không thể chỉ nhìn hiện tại, còn phải nhìn tương lai."

Kể một câu chuyện mê người cho người mua hoặc người đầu tư, vẽ ra một tương lai tốt đẹp là vô cùng cần thiết! Đương nhiên, giá trị và tương lai của xe đạp không cần mình miêu tả thêm, người có tố chất thương nghiệp đều có thể nhìn ra được, vấn đề duy nhất ở chỗ sản lượng của cao su thiên nhiên... Klein yên lặng bổ sung hai câu ở trong lòng.

"Định giá giao dịch không thể chỉ nhìn hiện tại, còn phải nhìn tương lai..." Isengard thấp giọng lặp lại lời nói của Klein, một lúc sau mới tán thưởng từ đáy lòng nói: "Sherlock, có lẽ cậu hẳn là nên đi kinh doanh, tuy vậy, tương lai luôn luôn tồn tại rất nhiều điều ngoài ý muốn."

"Có can đảm mạo hiểm là tinh thần kỵ sĩ của lĩnh vực thương nghiệp. Được rồi, tôi thừa nhận, gần đây tôi cần gấp một số tiền lớn." Klein cười đáp lại nói.

Isengard cầm lấy cái tẩu, thỏa mãn mà hít một hơi rồi nói:

"Cậu đã thuyết phục tôi."

"Tôi sẽ mời luật sư chuyên môn và kế toán xác định giá trị hiện tại của Công ty xe đạp Backlund, sau đó gia tăng thêm kỳ hạn, bán 10% cổ phần của cậu, các khoản phí và thuế tương ứng sẽ được khấu trừ từ số tiền nhận được."

"Ừm... Tôi nên liên lạc với cậu như thế nào? Hợp đồng thuê căn nhà ở phố Minsk của cậu tựa như đã sớm hết hạn."


Klein đương nhiên sẽ không bại lộ thân phận hiện tại, đã có chuẩn bị mà nói: "Ngài có thể lần lượt đăng tin tức chuyển nhượng cổ phần trên "Báo Tussock", "Nhật báo Backlund" và các tờ báo khác, khiến càng nhiều người biết được, có cạnh tranh mới có không gian mặc cả. Đợi khi đã bán ra, đồng dạng đăng một thông báo, biểu thị giao dịch đã hoàn tất và sẽ không giải quyết thêm bất kỳ yêu cầu nào nữa."

"Còn tôi sau khi xem được cái thông báo này, sẽ trực tiếp đến chỗ của ông."

Isengard cũng không xa lạ đối với phương thức giao lưu cách không của quảng cáo trên báo chí, gật đầu nói:

"Không thành vấn đề, đương nhiên, tất cả chi phí đều sẽ khấu trừ từ trong thu hoạch cuối cùng."

Thấy mục đích chủ yếu đã đạt thành, Klein đứng lên, đưa tay ra và nói:

"Cảm ơn trợ giúp của ông, Isengard.

"Tôi nên rời đi, có một số việc sau đó rồi hãy nói."

Isengard không giữ lại, một đường đưa anh ra cửa.

Klein tới gần quảng trường, ngồi xe ngựa cho thuê, vừa thưởng thức cảnh đêm của Backlund trong mưa nhỏ, vừa đi đến "Quán Bar Người Dũng Cảm".

Anh dự định đêm nay một lần nữa liên thông lại con đường tài nguyên và tin tức của Sherlock Moriarty!

Vào trong quán rượu ầm ĩ hỗn loạn, anh không đến chổ quầy bar kêu rượu, chỉ là dạo qua một vòng quanh đài quyền anh, liền chuẩn bị rời đi, đi ra xe ngựa bên ngoài chờ đợi tiểu thư Sharon xuất hiện.

Lúc này, cửa phòng billiards mở ra, Ian mặc chiếc áo khoác cũ tay cầm tờ báo đi ra.

Con mắt đỏ tươi của cậu tùy ý đảo qua, đột nhiên thấy bóng người quen thuộc, há to mồm ra, nhưng không phun ra danh tính của đối phương, chỉ vui mừng nói:

"Chào buổi tối, thưa ngài, ngài có gì cần hỗ trợ không?"

"Tạm thời không cần, chỉ là đến gặp bạn cũ." Klein ấm áp cười nói.

Đang lúc nói chuyện, anh thấy tờ báo Ian cầm là "Tin tức trên biển", nội dung lộ ở bên ngoài có một tiêu đề tương đối hấp dẫn:

"Khiếp sợ! Nhà mạo hiểm điên cuồng thành tội phạm truy nã!"

Nhà mạo hiểm điên cuồng... Trực giác của Klein cho rằng cái này có quan hệ với bản thân mình.

Ian nhận thấy được tầm mắt của anh, cười giơ cao tờ báo mà nói:

"Đây là tin tức mà tờ "Tin tức trên biển" hiếm khi đưa tin đúng lúc, bởi vì khắp nơi đều xuất hiện lệnh treo thưởng.

"Nhà mạo hiểm điên cuồng Gehrman Sparrow mưu đồ một sự kiện nguy hại cho Thành Khảng Khái, được chứng thực là thành viên của tổ chức tà ác. Trong sự kiện này, dựa vào sự bảo hộ của giáo hội Gió Bão và chính phủ, Bayam không có người thương vong, nhưng Thượng Tướng Máu Senor bị cuốn vào việc này bởi vậy mà biến mất, bước đầu hoài nghi đã bị Gehrman Sparrow giết chết.

"Ngài đoán bọn họ đưa ra tiền thưởng cho Gehrman Sparrow là bao nhiêu?"

"50.000 Bảng!"

"Cái này vượt qua Thượng Tướng Máu, gần với Thượng Tướng Địa Ngục!"

50.000 Bảng... Klein nghe được mà tim đập thình thịch.

Anh đè xuống rung động trong lòng, mỉm cười đáp lại:

"Đáng tiếc, tiền thưởng như vậy có rất ít người có thể lĩnh được."

Anh chỉ chỉ cửa lớn của quán bar mà nói:

"Lúc có thời gian lại tới tìm cậu."

"Được." Ian không hỏi nhiều, ngược lại nói ra một câu: "Ngài White của giáo đường Bội Thu là bạn của ngài?"

Tên Emlyn này cuối cùng cũng chịu ra cửa? Vì những tín đồ của Mặt Trăng Nguyên Thuỷ? Klein gật đầu nói:

"Đúng vậy."

Sau khi nói xong, anh tách ra khỏi đoàn người, đẩy cửa rời khỏi quán rượu Người Dũng Cảm.

Trên một chiếc xe ngựa cho thuê, Klein đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, đợi tiểu thư Sharon xuất hiện.

Đương nhiên, anh không dám cam đoan đối phương còn ở nơi này. Mấy tháng qua, vị nữ sĩ này và Maric có khả năng đã thay đổi địa điểm hoạt động bình thường.

Trong vô thanh vô tức, linh cảm của Klein đột nhiên có xúc động, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy cảnh tượng trên thủy tinh được bóng đêm phản xạ, hình bóng của một người nữ trẻ tuổi mặc váy dài cung đình kiểu Gothic màu đen được chiếu rọi rõ ràng.

Quay đầu lại, Klein thấy tiểu thư Sharon ngồi ở đối diện mình, tóc vàng nhạt, mắt xanh thẳm, sắc mặt tái nhợt không có gì khác biệt với trước đây.

"Chào buổi tối." Klein không cần sắm vai Gehrman Sparrow chủ động chào hỏi.

Sharon hơi đứng dậy, khẽ nâng tà váy, xem như cúi chào.

Nghĩ đến đối phương có khả năng đã xem qua "Tin tức trên biển", anh nhất thời không tìm được trọng tâm câu chuyện hàn huyên mà hắng giọng, trực tiếp nói:

"Tôi đã giết Senor."

"Ừm." Sharon khẽ gật đầu rất nhỏ, ý bảo mình đã biết.

Klein cười tiếp tục nói:

"Nếu như Maric còn cần một phần đặc tính phi phàm của 'Oan Hồn', có thể chờ đợi tập hợp tài chính, chờ tôi tìm được thứ thay thế, sẽ bán Senor cho anh ta."

Sharon không hỏi "thay thế" là có ý gì, đơn giản đáp lại:

"Sau khi thấy tin tức kia, anh ta liền chờ đợi anh trở về."

"Tốt." Klein khẽ cười một tiếng, đưa tay vào túi áo, rút ra một vòng cổ bằng bạc: "Vật phẩm may mắn của Senol, cô hẳn là biết tình huống của nó chứ?"

Sharon "ừm" một tiếng, đợi Klein tiếp tục nói.

"Nó và một món 'Bình Độc Tố Sinh Học', tôi dự định bán ra. Cô, hoặc là người của cô có hứng thú hay không?" Klein chủ động hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro