Chương 141: Giao tiếp không để lại dấu vết
Bước vào cửa lớn số 22 phố Phelps, Audrey liếc mắt một cái lập tức thấy Dwayne Dantes đi ra từ hành lang bên cạnh.
Quý ngài bề ngoài rất phong độ này mặc một bộ vest màu đen, cầm một cây ba toong nạm vàng, đang cùng nhân viên công tác của quỹ trao đổi cái gì đó.
Tựa như đã nhận ra ánh mắt Audrey đang hướng tới, Dwayne Dantes quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó ánh mắt sáng lên như nhìn thấy kho báu, tiếp theo, lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, coi như thăm hỏi.
Audrey cũng lịch sự đáp lễ, cười nhẹ gật đầu, đi theo nhân viên công tác của "Quỹ từ thiện giáo dục Loen" tiếp đón mình, theo cầu thang đi lên lầu hai.
Trong quá trình này, tuy cô không còn nhìn chăm chú phương hướng nào khác, nhưng bất kể là trực giác của phụ nữ, hay là bản năng của 'Khán Giả', đều nói cho cô biết ánh mắt Dwayne Dantes vẫn đang ẩn nấp theo dõi bóng dáng của cô, cho đến khi bị vách tường ngăn trở.
Diễn xuất không chê vào đâu được! Ông ta biểu hiện ra đầy đủ phản ứng cần có của một quý ngài thiếu lực kháng cự với phụ nữ xinh đẹp, lại đủ kín đáo và lịch thiệp, tựa như hai người thật sự mới gặp mặt lần đầu ở tiệc tối từ thiện lần trước... Điều này đúng như dự đoán của mình, thậm chí ngay cả ánh mắt đột nhiên tỏa sáng mà ông ta cũng có thể làm được...
Đây là kỹ xảo mà con đường phi phàm mang đến của anh ta, hay là năng lực tự thân có được? Không thể không nói, Gehrman Sparrow, không, nên gọi là ngài Gehrman Sparrow, thật sự là một diễn viên chuyên nghiệp, không, phải nói là xuất sắc. Hơn nữa anh ấy không biểu hiện quá lố giống những người biểu diễn kịch kia... Audrey thầm khen ngợi trong lòng, lập tức thấy vài vị phóng viên tòa soạn báo ở lầu hai chờ phỏng vấn cô về việc "Quỹ từ thiện giáo dục Loen" thành lập.
Cô không phải một tiểu thư quý tộc thích để ảnh chụp của mình xuất hiện trên báo chí, vừa để cho người giúp việc nam đi theo mình tới trao đổi, lấy danh nghĩa của Bá tước Hall báo cho đối phương rằng không thể chụp ảnh, vừa mang theo nữ hầu Annie tiến vào phóng nghỉ dành cho khách quý.
Bá tước Hall quen thân với tất cả các tòa soạn báo, cùng có đầu tư tương ứng, nắm giữ không ít cổ phần công ty. Nếu Audrey nguyện ý, cô hoàn toàn có thể đổi tài sản của mình để thành lập một tòa soạn báo khá lớn.
Trong phòng nghỉ dành cho khách quý, Audrey cảm thấy trường hợp này không thích hợp mang theo chó nên hôm nay để Susie ở nhà. Cô chào hỏi những vị con cái quý tộc, phú hào và các nhân viên thần chức thân thuộc của Giáo hội, theo thói quen tìm vị trí có thể nhìn thấy toàn cảnh mà ngồi xuống, chờ đợi buổi lễ thành lập chính thức bắt đầu, cũng như cuộc họp đầu tiên của ban quản trị.
Cô nhìn quanh một vòng, nói với nữ nhân viên phụ trách tiếp đón mình:
"Lovisa, đây là lần đầu tiên tôi tham dự tổ chức từ thiện, cho nên rất muốn biết chúng ta cần làm những gì."
Cô gái tên Lovisa này tuổi không đến ba mươi, cũng có một bộ tóc vàng, làn da có chút thô ráp, phơi nắng hơi nhiều, nhưng nụ cười có thể nói là tỏa nắng, rất có sức hút.
Nghe thấy Audrey hỏi vấn đề này, Lovisa không hề giấu diếm, giới thiệu:
"Kế hoạch bước đầu là trước mắt là không quá nôn nóng trong việc mở rộng quy mô. Chúng ta sẽ bắt đầu chủ yếu ở Backlund và tiếp cận sâu hơn đến trường tiểu học công lập, trường học Chủ Nhật, ban đêm, tuyên truyền với toàn bộ học sinh về quỹ này, để cho những người cần có thể nộp đơn thỉnh cầu đến chúng ta.
"Sau khi có người nộp đơn xin giúp đỡ, chúng ta sẽ lập tức tổ chức một uỷ ban xét duyệt, chuyện này không chỉ cần thông qua chính phủ xác nhận tình huống, còn phải thực sự biết rõ ràng tình cảnh của những người đó.
"Một khi xét duyệt thành công, chúng ta sẽ lấy tiền từ quỹ ra, trợ giúp những người nghèo có khát vọng học tri thức để thay đổi vận mệnh..."
Lovisa vừa nói tới đây, một giọng nam tính rất có sức hút nói xen vào:
"Tôi có hai đề nghị:
"Một là hôm nay tổ chức nhân viên đi các trường học Chủ Nhật, ban đêm và các trường tiểu học công lập khác nhau để quảng bá học bổng. Bởi vì tháng sáu là thời điểm thi cử, là thời kì mấu chốt tiến vào các học viện, các trường đại học, cao đẳng. Nếu hiệu suất của chúng ta không đủ cao, chắc chắn sẽ có không ít học sinh vì lý do gia đình khó khăn mà từ bỏ cuộc thi, sau này cho dù có biết quỹ học tập tồn tại, bọn họ cũng không thi được do đã một năm liên tục không học hành, từ đó mất đi cơ hội thay đổi vận mệnh.
"Việc làm của chúng ta nhìn như đơn giản, lại thật sự ảnh hưởng cuộc đời của những đứa nhỏ. Cho nên, chúng ta cần mau chóng bắt đầu, không thể lãng phí thời gian."
Người đang nói chuyện không ai khác chính là Dwayne Dantes vừa bước vào phòng, vẻ mặt anh ôn hòa nhưng lại nghiêm túc biểu đạt ý nghĩ của mình.
A đúng rồi, tháng sáu là lúc tổ chức các kỳ thi, bất là muốn tiến vào trường học ngữ pháp, hay chuẩn bị học đại học, hay là vào các trường kỹ thuật để tích lũy kinh nghiệm, đều là thời kì mấu chốt, một khi bỏ qua kỳ thi nhập học tương ứng thì phải đợi tháng sáu năm sau... Mình vừa rồi đã hoàn toàn quên chuyện này, nhân viên quỹ như Lovisa hình như cũng xem nhẹ vấn đề này... Thế mà ngài Dwayne Dantes cũng có thể chú ý tới, đã cân nhắc đến những đứa trẻ sắp từ bỏ ước mơ của mình... Ông ta thật ra là một người có tấm lòng nhân hậu sao? Audrey bỗng nhiên sinh ra cảm nhận mới với Dwayne Dantes, với Hermann Sparrow.
Đây là thu hoạch của 'Khán Giả' sau tình huống vừa rồi.
Bề ngoài là sát thủ lạnh lùng, nhưng thật ra có một trái tim ấp áp? Đáng tiếc, trước mắt tình báo mình có thể tiếp xúc về Gehrman Sparrow chỉ có sự điên cuồng của anh ấy, không thể tìm được chứng cứ xác minh... Audrey chớp chớp mắt, chuyên tâm nghe Dwayne Dantes nói tiếp:
"Đề nghị thứ hai, Về khoản học bổng sẽ được giải ngân, tốt nhất là nên gửi vào tài khoản ngân hàng tương ứng. Khi muốn nộp học phí, họ có thể mang giấy tờ chứng minh đến chỗ chúng ta, làm thủ tục xin rút tiền. Đối với chi phí ăn ở tương đối rẻ hơn, thì không cần phiền toái như vậy, Họ có thể nhận được một khoản tiền cố định hàng tháng hoặc hàng tuần. Điều này phòng ngừa cha mẹ, anh chị em của họ nhắm vào số tiền này, đối với một gia đình bần dân mà nói, đây là một sự cám dỗ không thể cưỡng lại. Tương tự, một tài khoản đối ứng với một người, bất kể rút tiền bằng phương thức nào, đều phải có chính người đó ở đây, điều này có thể ngăn chặn hiệu quả mọi người khỏi sự thử thách của lòng tham."
Klein nói tới đây, lấy tay đặt lên ngực, nói với Audrey và Lovisa:
"Thật ngại quá, mong thứ lỗi vì tôi đã lỗ mãng xen ngang cuộc nói chuyện của hai người"
Audrey mỉm cười nói:
"Ngài Dantes, đề nghị của ngài rất tuyệt vời, nó làm tôi phát hiện bản thân còn bỏ sót rất nhiều vấn đề quan trọng.
"Vấn đề duy nhất là, ông nói với chúng tôi không có ý nghĩa gì, tôi chỉ là đang nghe Lovisa giới thiệu tình huống mà thôi."
Lovisa cũng cười nói:
"Đúng vậy, ngài hẳn là nên chờ đợi ban quản trị tới đông đủ rồi đề cập việc này."
Mình làm vậy còn không phải vì cố ý thuyết phục tiểu thư Audrey trước sao? Có 'Chính Nghĩa' gia nhập, mình có thể bảo đảm ban quản trị không có ý kiến phản đối, bằng không, rất có khả năng bị người khác tìm cớ trì hoãn hoặc sửa đổi phương án, ví dụ như, nhân lực không đủ... Klein làm ra vẻ mặt giật mình và hối hận, khẽ vuốt bàn tay nói:
"Là vì tôi quá khẩn trương, có cơ hội thì hận không thể lập tức biến chúng thành hiện thực, cho nên quên mất."
Biểu diễn của ngài Dwayne Dantes lần này có chút lòe loẹt... Ông ta hẳn là biết nó không thể gạt được ánh mắt của mình. Ồ, là ông ta cố ý lại đây, không để lại dấu vết nói với mình hai đề nghị, để mình ủng hộ ông ta? Audrey nhanh chóng hiểu được ý tứ của đối phương, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm rõ ràng, càng thêm rạng rỡ.
Tuy 'Thế Giới' có "giao tiếp" trước hay không, cô cũng sẽ ủng hộ người bạn đồng hành Hội Tarot này của mình, nhưng trao đổi trước một chút như vậy vẫn làm cô rất vui vẻ, bởi vì nó làm cô cảm giác đối phương coi địa vị hai bên ngang hàng.
"Tha thứ" cho sự lỗ mãng của Dwayne Dantes, nhìn theo quý ngài này đi tới phòng nghỉ chứa rượu ngon cùng các loại bánh ngọt điểm tâm, Audrey thu hồi ánh mắt, nói với Lovisa:
"Chuyện tôi phụ trách là ở các buổi tụ hội thông báo mời người ta đến quyên góp, đồng thời giao tiếp với bên chính phủ và quốc hội sao?"
"Đối với người cấp bậc như cô, đây là một chuyện đơn giản." Lovisa thẳng thắn cười đáp lại.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Giáo hội không phản đối, thậm chí rất ủng hội việc có tiểu thư Audrey Hall gia nhập tổ chức từ thiện.
Audrey ra vẻ có chút suy nghĩ gật đầu:
"Nếu có thời gian rảnh, tôi có thể cùng mọi người đến các trường học tuyên truyền và tham dự việc xét duyệt của đám trẻ không?"
Lovisa vốn không muốn đáp ứng chuyện này, lo lắng hoàn cảnh không thích hợp với tiểu thư Audrey, lại nhìn vào đôi mắt xanh biếc trong veo của đối phương, cảm nhận được ý tứ hàm xúc làm người ta không thể kháng cự, đột nhiên mềm lòng, cảm thấy một cô gái thiện lương như vậy không nên bị ngăn cách bởi hiện thực nơi tầng dưới chót.
Nếu tiểu thư Audrey đã hiểu được cực khổ và xấu xí chân chính, mà vẫn nguyện ý trợ giúp những người đáng thương kia, vậychắc chắn có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa, để thượng tầng đưa ra các dự luật mang tác dụng thực chất... Lovisa nhanh chóng tìm được lý do có đủ sức thuyết phục, thở dài cười nói:
"Không thành vấn đề.
"Tuy nhiên, cô không thể ăn mặc như vậy, phải cởi xuống các loại trang sức."
Nói Dối phải làm sao bây giờ? Biến thành vòng tay, giấu dưới tay áo? Audrey hơi suy tư liền cười nhẹ đáp lại:
"Được."
...
Được tiểu thư Audrey Hall ủng hộ, buổi lễ thành lập "Quỹ từ thiện giáo dục Loen" chấm dứt trong viên mãn, Klein mang theo tâm tình cực kỳ vui mừng quay trở về số 160 phố Boklund.
Dựa theo lệ thường, khi gần 2 giờ anh sẽ tiến vào phòng ngủ, chuẩn bị ngủ trưa.
Ở cảnh trong mơ tràn ngập sương mù, Klein bỗng nhiên tỉnh táo, nổi lên cảnh giác.
Có người đang thử xâm nhập giấc mơ của anh!
Là ai? Bây giờ ngay cả giấc ngủ trưa cũng bị quấy rầy sao? Klein vừa lẩm bẩm vừa để cảnh trong mơ biến hóa thành căn phòng có ban công.
Sau đó, anh liền thấy Leonard tóc đen, mắt xanh mặc áo sơ mi nhảy vào từ đường cửa sổ.
Tên này sao không đi bằng cửa chính? Anh ta đột nhiên tới đây là vì chuyện gì? Lần này cần phải hỏi phương thức liên lạc mới được... Klein vừa bực mình vừa buồn cười ngồi xuống ghế bành, mặt ngoài thản nhiên nhìn anh bạn học thi sĩ hỏi:
"Cách thức ghé thăm của anh có chút thiếu lịch sự."
Leonard nghe vậy, cúi chào một cách thiếu chuẩn mực:
"Ngài Dantes, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo ngài."
Thỉnh giáo? Thái độ cũng không tệ lắm, hơn nữa hình như không phải chuyện lớn gì... Klein âm thầm "ha" một tiếng:
"Có chuyện gì?"
Leonard tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, cân nhắc rồi hỏi:
"Trong vụ án Cuarón tự sát, ông cảm thấy hung thủ chân chính sẽ là ai?"
Tôi mà biết thì tôi đã sớm ném cây nấm của Frank vào rồi! Có điều, cũng không thể nói mình không biết gì cả, sẽ tổn hại tới hình tượng... Klein cực kỳ quen thuộc với tình cảnh tương tự, thuần thục nở nụ cười, không đáp mà hỏi ngược lại:
"Các anh đã điều tra được những gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro