Chương 101: Điều cần chú ý
Sương mù bao phủ thị trấn nhỏ âm u, từ trong ngõ nhỏ có một người phụ nữ bước ra, nhưng cô và hoàn cảnh xung quanh lại lộ ra vẻ không hợp nhau. Cô ấy thánh khiết, đoan trang, không dính một chút bụi bặm, dung mạo xinh đẹp, làm cho người ta sáng ngời hai mắt.
Cô mặc trường bào thuần trắng mộc mạc, tóc cuộn lên, lại giúp cô tăng thêm vài phần khí chất đĩnh đạc và thư thái. Dù là Klein thông qua tầm mắt con rối nhìn thấy, cũng không tự chủ được tưởng tượng cô gái như vậy ở trên giường sẽ có biểu hiện thế nào, đau khổ cầu xin hay còn có một phen phong tình khác.
Trong nháy mắt này, nội tâm anh thậm chí sinh ra cảm giác bạo lực, muốn đánh nát sự thánh khiết kia, phá hư sự kín đáo kia.
Chẳng lẽ đó là Ma Nữ... Klein theo bản năng cắn răng, khóe miệng giật giật.
Cô gái thánh khiết cũng chú ý tới 'Oan Hồn' Senor, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười, dùng giọng điệu êm dịu ngọt ngào nói:
"Senor...
"Ông bị người khác biến thành con rối từ bao giờ vậy? Nếu không phải ông bị lực lượng đêm tối ăn mòn, có khi tôi đã không nhìn ra."
Cô giống như là nói chuyện với Senor, thực tế là thông qua con rối, nói chuyện với người thao túng phía sau màn.
Ai, cái loại khí tức lạnh lẽo âm ỉ này căn bản không che giấu được, không thể gạt được người phi phàm cấp bậc cao... Mình cần trốn ở nơi có không ai chú ý, dùng 'Thượng Tướng Máu' Senor tiếp xúc với đối phương, như vậy mới có thể cam đoan sự an toàn của bản thân... Nơi này ngăn cách sức mạnh của sương mù xám, nếu mình thực sự chết, quá nửa sẽ không sống lại được... Klein lui sâu vào nhà xay bột xám trắng, để cho con rối khàn khàn mở miệng:
"Nếu cô có thể đi ra ngoài là sẽ dễ dàng biết được, hơn một tháng trước tôi đã bắt đầu cống hiến sức lực cho chủ nhân."
Anh dùng cách nói chuyện của Thượng Tướng Máu trả lời, tựa như hắn vẫn còn sống.
Đây là quy tắc đóng vai của 'Bậc Thầy Điều Khiển Rối', để mỗi con rối đều có thân phận độc lập!
Đồng thời, Klein nói ra từ mấu chốt "đi ra ngoài", chuẩn bị để mở ra chủ đề sau đó của phương diện này.
Trong một thị trấn nhỏ quỷ dị, thần bí như vậy, anh không định nhìn thấy Ma Nữ là giết ngay. Tạm thời không đề cập tới vấn đề có Ma Nữ nào tốt không, hay là bản thân đủ thực lực hay không, điều cần phải nhớ là mọi người đều bị mắc kẹt ở chỗ này, cần nhanh chóng trao đổi tình báo tương ứng. Để tìm kiếm biện pháp thoát ra ngoài, có thể tạm thời chung sống trong hòa bình.
Cô gái mặc áo choàng trắng mộc mạc cười ha hả nói:
"Lúc nào cũng không quên đóng vai, xem ra ông rất nhanh có thể tiêu hóa hết ma dược 'Bậc Thầy Điều Khiển Rối'.
"Thành viên Hội Mật Tu?"
Cô ta rất quen thuộc với con đường 'Nhà Bói Toán'... Ừm, Giáo phái Ma Nữ là tổ chức bí ẩn tồn tại từ kỷ thứ Tư, tuy không kết giao chặt chẽ với các gia tộc Zaratul, Antigonus, nhưng khẳng định là rất quen thuộc, hiểu biết con đường 'Nhà Bói Toán' là chuyện bình thường. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô gái này quả thật là Ma Nữ... Suy nghĩ trong lòng Klein chuyển động, cố ý hỏi ngược lại:
"Chẳng lẽ không có khả năng khác?"
Anh muốn tìm kiếm thông tin từ lời nói của đối phương xem còn có tổ chức hay cá nhân nào khác nắm giữ con đường 'Nhà Bói Toán' không.
Cô gái xinh đẹp thánh khiết chậm rãi đi tới trước mặt 'Thượng Tướng Máu' Senor, vừa cười vừa nói:
"Ông là thành viên tổ chức nào không quan trọng, chúng ta bị trục xuất đến nơi đây, gần như đã bị giam cầm vĩnh viễn, quá khứ đã không còn quan trọng, quan trọng là tương lai có thể hợp tác tìm ra biện pháp rời khỏi nơi này không."
Lời nói khách sáo thất bại... Klein để 'Oan Hồn' đáp lại:
"Đây cũng là ý nghĩ của tôi.
"Không biết nên xưng hô với cô như thế nào?"
Khoảng cách của cô gái và Senor ngày càng gần, anh đã có thể mượn dùng khứu giác của con rối, ngửi được mùi hương tươi mát, thanh nhã trên người cô. Nghe lời nói của đối phương. không hiểu sao anh lại nghĩ tới việc bỏ qua đạo đức thế tục, trợ giúp lẫn nhau bằng cách dùng thân thể sưởi ấm tâm linh giữa tuyệt cảnh.
Thật sự rất giống Ma Nữ... Ồ, sao mình cảm thấy giọng nói của cô ta có chút quen tai, nhưng cố gắng thế nào cũng không nghĩ ra. Đáng tiếc, trong loại cục diện này không thể dùng "Bói toán cảnh trong mơ", nếu không sẽ thất thần rồi bị đối phương bắt lấy khe hở, khó có thể đoán trước kết quả thế nào... Klein hơi nhíu mày.
Cô gái thánh khiết nhẹ nhàng vén tóc lên sau tai, để cho đôi tai nhỏ nhắn, tinh xảo, đẹp đẽ được lộ ra rõ ràng hơn:
"Panatiya.
"Còn ông thì sao?"
Klein vốn muốn tùy ý tìm một thân phận giả mạo, ví dụ như ngài X của Hội Cực Quang, phó nhì của Tàu Báo Tử - Kircheis, dù sao có thể lợi dụng Đói Khát Quằn Quại mô phỏng năng lực bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua ngụy trang, trực tiếp mở miệng:
"Gehrman Sparrow."
Anh không rõ ràng người phi phàm có thể là Ma Nữ này đã tiến vào thị trấn nhỏ sương mù từ khi nào, cho nên không thể loại trừ khả năng đối phương biết Thượng Tướng Máu mất tích.
Panatiya gật gật đầu, chuyển giọng:
"Ông vào đây bằng cách nào?"
Klein không giấu diếm, mượn miệng của con rối nói:
"Gặp gỡ một cô gái không biết lai lịch.
"Cô ấy đội mũ trùm, trong ánh mắt giống như cất giấu một mảng đêm tối, nhưng khuyết thiếu linh tính."
Panatia im lặng hai giây mới phát ra âm thanh:
"Là cô ta sao..."
Cô không đào sâu đề tài này mà chuyển giọng:
"Rốt cuộc ông đang làm gì? Vậy mà thực sự có thể khiến giáo hội Đêm Tối phái Thần đến đối phó ông?"
Panatiya lặng yên chuyển biến đại từ xưng hồ.
Thần?Cô gái kia là Thiên sứ, là tu sĩ trong giáo hội? Panatiya hình như hiểu biết rất rõ thì phải... Klein vừa suy nghĩ vừa trả lời:
"Tôi lẻn vào Giáo đường St. Samuel để đánh cắp một vật phong ấn, kết quả..."
Anh không kể ra cụ thể chi tiết, bởi vì anh cũng không rõ ràng rốt cuộc vì sao lại gặp cô gái kia.
Klein cho rằng, là một Thiên sứ, cô gái đó không có khả năng luôn sống sau Cổng Chanis Giáo đường St. Samuel, nơi đó không có thứ gì đáng để nhân vật cấp bậc này ngày đêm trông coi!
"Như vậy sao... Quả nhiên ở trong lòng đất giáo đường Samuel." Panatiya tựa như đã xác nhận điều gì.
Trong các tổ chức bí ẩn, xưng hô với Giáo đường St. Samuel sẽ bỏ đi từ "Thánh"... Phải ghi nhớ chi tiết này... Klein âm thầm cân nhắc lời nói của đối phương.
Panatiya không tiếp tục đề tài này, lạnh nhạt nở nụ cười nói:
"Tốt rồi, không cần để ý cuộc nói chuyện vừa rồi, như tôi đã nói, quan trọng là tương lai, làm thế nào thoát khỏi nơi này."
Klein thuận thế để 'Oan Hồn' Senor hỏi:
"Cô có hiểu biết gì về nơi này?"
Panatiya nhìn giáo đường có đỉnh nhọn tối đen ở vị trí trung tâm thị trấn nhỏ, nói:
"Nơi này không ở hiện thực, không ở linh giới, cũng không ở tinh giới, mà bị vây trong một trạng thái bí ẩn nào đó.
"Tôi đã thăm dò hầu hết khu vực ở đây, bao gồm bên ngoài thị trấn nhỏ, nhưng trước sau đều không tìm được cách rời khỏi, hiện tại chỉ còn lại tòa giáo đường kia, có lẽ toàn bộ bí mật đều giấu ở nơi đó."
"Vậy vì sao cô không thăm dò nơi đó?" Klein dùng con rối hỏi.
Panatiya kéo áo choàng thuần trắng, mặt trên tựa như có rất nhiều dấu vết rách nát:
"Trực giác của tôi nói cho tôi biết, bên trong ẩn chứa nguy hiểm rất lớn."
Nói tới đây, cô chuyển giọng:
"Mà hiện tại có biện pháp nhất định, con rối của ông có thể giúp chúng ta dò đường, cho dù nó tổn thất cũng sẽ không tạo thành thương tổn gì với ông.
"Yên tâm, chỉ cần có thể bước đầu thăm dò tình huống bên trong, tôi sẽ tìm cho ông một con rối rất tốt, dù sao nhìn bộ dạng của nó hẳn là đã sắp không chống chịu được."
Rất hợp lý, nhưng tôi không tin được cô, dù sao cô rất có thể là Ma Nữ... Klein không đáp ứng cũng không cự tuyệt, để Senor hỏi:
"Nơi này còn có chỗ nào phải chú ý?"
Panatiya mím môi đáp:
"Vì đủ loại nguyên do, có không ít người tiến vào nơi này, nhưng hiện tại đều không thấy đâu nữa."
Đều không thấy đâu nữa? Klein thầm rùng mình một cái:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Panatiya âm u thở dài:
"Tôi cũng không rõ ràng lắm, có người bởi vì đói khát, tiến vào một căn nhà, ăn đồ ăn, sau đó, bọn họ liền bốc hơi, bốc hơi trong nháy mắt.
"Mà lúc này, kết quả bói toán biểu hiện, bọn họ đã mất đi sinh mệnh, yên giấc vĩnh hằng."
Tại thị trấn nhỏ sương mù này còn có thể bị bốc hơi? Hơn nữa, hoàn toàn không còn tồn tại nữa... Klein sợ hãi cả kinh, chợt nghĩ tới một việc khác, suýt nữa thốt ra:
Chẳng lẽ cô không bị đói khát?
Nhưng cuối cùng anh mạnh mẽ khống chế được miệng, để 'Oan Hồn' Senor hỏi:
"Cô đã tiến vào nơi này bao lâu rồi?"
Panatiya giống như cười tự giễu nói:
"Có lẽ đã nửa năm.
"Tôi thấy không ít người xem đồng loại như là thực vật, lấy cái này để duy trì, may mà tôi cần rất ít, chỉ dùng một chút thức ăn là có thể sinh tồn rất lâu. Mà trên cơ thể con người, những loại thức ăn không gây hại quá nhiều cho thân thể hẳn vẫn có một ít."
Nói tới đây, cô nâng tay chỉ vào vầng trăng đỏ rực giữa không trung trong sương mù:
"Còn một chuyện cần phải chú ý, khi trăng đỏ trở nên rõ ràng, nơi này sẽ phát sinh biến hóa, trở nên cực kỳ nguy hiểm.
"Tôi từng bị thương nặng bởi vì cái này."
Nói tới đây, cô lấy tay chỉ hướng vết rách trên bộ áo choàng thuần trắng.
Klein theo bản năng để 'Oan Hồn' Senor nhìn sang, chỉ thấy vết rách nằm ở vị trí xương quai xanh, có thể thấy da thịt trắng nõn cùng vết thương sâu thấy tận xương.
Đúng lúc này, làn da xảy ra biến hóa, đột hiện ra hoa văn thần bí dày đặc mang sắc màu tối đen tà dị!
Suy nghĩ của Klein bùng nổ, trong đầu quanh quẩn những lời vô nghĩa cùng tiếng kêu thảm thiết không dừng.
Cùng lúc đó, hô hấp của anh trở nên khó khăn, thân thể nhanh chóng suy yếu, cả người không tự chủ được ngã xuống, ho khan kịch liệt.
Sau đó, anh thấy hai chân thẳng tắp, rồi nhìn lên thấy được áo choàng thuần trắng, cuối cùng là khuôn mặt Panatiya.
Cô gái này đã tiến vào nhà xay bột xám trắng, nhìn Gehrman Sparrow đang giãy dụa, khóe miệng dần nhếch lên, để lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết cùng những sợi thịt màu máu giắt ở trong những khe hở, nhẹ giọng nói nhỏ:
"Bắt được ngươi rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro