2
" Thanh xuân đi qua, con người dần cạn khô nước mắt. Khóc nhiều rồi, đến lúc phải lau đi. Lau khô nước mắt, tạm biệt một thời đã qua."
" Con người thường cố quên những gì cần quên. Nhưng đôi lúc, họ chôn vùi cả những thứ không nên quên, và quên mất mình là ai."
" Bụi thời gian rất đáng sợ. Bởi vì con người chưa bai giờ dám phủi bụi để tìm lại những thứ đã mất."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro