21.
Nói tạm biệt phải chăng sẽ không còn nhung nhớ
Nói xin lỗi phải chăng có thể thấu hiểu được tất cả
Nước mắt thay anh hôn lên khuôn mặt em
Thế giới của em đột nhiên tuyết trắng ngập trời
Giữa năm ngón tay còn vương lại ngày hôm qua có anh, từng mảnh, từng mành ghép sao cho trọn vẹn?
Mùng 7 tháng 7 trời trong, đột nhiên tuyết rơi, không dám mở mắt, cứ ngỡ đó là ảo giác của em
Em đứng giữa đất trời, nhìn tuyết phủ kín con đường anh đến
Mùng 7 thang 7 trời trong, đêm đen đột nhiên hoá thành ban ngày, em mất đi cảm giác nhìn thấy giới hạn của tình yêu
Em nhìn về phía chân trời, bầu trời bao la vô tận, không nghe thấy anh nói tạm biệt.....
(nguồn: Thất tịch không mưa)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro