Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Mối Nguy Hiểm Ẩn Giấu

Harry và Cedric nhanh chóng chạy theo bác Hagrid về phía khu rừng cấm. Bóng cây đen kịt bao phủ khiến không khí trở nên nặng nề và khó thở. Harry có linh cảm rằng chuyện sắp xảy ra không hề đơn giản, đặc biệt khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của bác Hagrid – điều mà hiếm khi cậu thấy ở người khổng lồ hiền lành này.

“Hagrid, có chuyện gì vậy?” Cedric hỏi, giọng trầm mà vẫn đầy sự cảnh giác.

“Ta không chắc chắn lắm,” bác Hagrid đáp, hơi thở gấp gáp. “Nhưng có điều gì đó không ổn trong khu rừng. Bọn sinh vật trở nên hoảng loạn. Thậm chí cả Aragog cũng không chịu ra ngoài.”

“Aragog?” Harry rùng mình, nhớ lại lần cuối cậu chạm trán con nhện khổng lồ. “Ý bác là con nhện khổng lồ đó cũng sợ hãi sao?”

Bác Hagrid gật đầu, khuôn mặt càng thêm nghiêm trọng. “Ta không biết là chuyện gì, nhưng cảm giác có thứ gì đó nguy hiểm đang ẩn nấp trong rừng. Ta nghĩ có lẽ liên quan đến sự cố ở Hồ Đen hôm trước.”

---

Ba người tiến sâu vào khu rừng, ánh sáng từ đũa phép của Harry và Cedric rọi lên những cành cây rậm rạp. Tiếng lá xào xạc và tiếng động lạ càng làm tăng thêm bầu không khí căng thẳng.

Harry chợt nhớ đến sinh vật kỳ lạ đã tấn công Cedric dưới Hồ Đen. “Bác Hagrid, bác nghĩ liệu có phải sinh vật dưới hồ đã di chuyển đến đây không?”

Bác Hagrid lắc đầu. “Không thể nào. Những sinh vật hồ thường không rời khỏi nơi của chúng. Nhưng nếu có thứ gì đó nguyền rủa… thì mọi chuyện lại khác.”

Nghe đến từ "nguyền rủa," Harry cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu biết rằng lời nguyền không chỉ là những bùa chú thông thường – chúng luôn ẩn chứa sức mạnh đen tối và khó lường.

---

Họ đi tiếp cho đến khi đến một khoảng trống nhỏ, nơi mặt đất bị cày xới như vừa trải qua một trận chiến. Cành cây gãy rụng nằm rải rác, và không khí có mùi hăng khó chịu.

“Ở đây!” bác Hagrid chỉ vào một vệt dấu chân lớn hằn trên đất.

Harry cúi xuống kiểm tra. Những dấu chân này không giống của bất kỳ sinh vật nào mà cậu từng biết – lớn, sâu, và tỏa ra một luồng khí kỳ lạ khiến cậu cảm thấy buồn nôn.

“Cedric, anh thấy thế nào?” Harry hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cedric cũng quan sát kỹ lưỡng, ánh mắt anh trở nên sắc bén. “Anh chưa từng thấy dấu vết này trước đây. Nhưng rõ ràng, sinh vật này không phải tầm thường.”

“Đúng vậy,” một giọng nói lạ vang lên từ phía sau, khiến cả ba người giật mình.

Họ quay lại và nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, mặc áo choàng đen, đang bước ra từ bóng tối. Khuôn mặt ông ta nhợt nhạt và lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào họ.

“Các cậu đang tìm kiếm điều gì?” Người đàn ông hỏi, giọng đầy vẻ đe dọa.

“Ông là ai?” Harry hỏi, tay siết chặt đũa phép.

Người đàn ông cười nhạt. “Chỉ là một kẻ lang thang trong rừng… và có lẽ ta biết thứ các ngươi đang tìm kiếm.”

Bác Hagrid đứng chắn trước Harry và Cedric, giọng nói trở nên nghiêm nghị. “Nếu ông biết điều gì, tốt nhất là hãy nói thẳng ra.”

“Thứ các ngươi tìm là một thực thể đã bị đánh thức,” người đàn ông nói, ánh mắt sáng lên. “Một sinh vật cổ xưa, từng bị phong ấn dưới Hồ Đen. Nhưng có vẻ như ai đó đã làm nó tức giận.”

Harry cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Cậu nhớ đến bùa chú mà mình đã sử dụng trong thư viện trước khi quay về quá khứ. Có phải chính cậu đã vô tình đánh thức sinh vật này?

“Làm sao để ngăn chặn nó?” Cedric hỏi, giọng anh đầy kiên quyết.

Người đàn ông cười lớn, một tiếng cười vang vọng khiến không gian xung quanh lạnh lẽo hơn. “Ngăn chặn? Các ngươi nghĩ mình đủ sức để đối đầu với nó sao?”

“Chúng tôi sẽ không để nó làm hại ai khác,” Harry nói, ánh mắt đầy quyết tâm.

Người đàn ông dừng lại, nhìn chằm chằm vào Harry một lúc. “Có lẽ… ngươi là chìa khóa. Ngươi và kẻ kia…”

“Kẻ kia?” Harry nhíu mày. “Ông đang nói đến ai?”

Nhưng thay vì trả lời, người đàn ông quay lưng lại và biến mất vào bóng tối, để lại những lời nói bí ẩn lơ lửng trong không khí.

---

Harry và Cedric đứng lặng yên, cố gắng hiểu rõ ý nghĩa những lời của người đàn ông kia.

“Hắn nói ngươi và kẻ kia… là ai nhỉ?” Cedric hỏi, nhìn Harry.

“Em không biết,” Harry nói, nhưng trong lòng cậu cảm thấy bất an.

Bác Hagrid phá tan bầu không khí bằng một tiếng thở dài. “Chúng ta nên quay lại. Ta không thích chút nào khi phải để hai đứa ở đây lâu hơn.”

---

Trên đường trở về, Harry cảm thấy tâm trạng nặng nề hơn bao giờ hết. Cậu biết rằng sự xuất hiện của sinh vật cổ xưa này không phải là ngẫu nhiên. Nhưng quan trọng hơn, cậu bắt đầu tự hỏi liệu Cedric có an toàn khi tiếp tục tham gia kỳ thi Tam Pháp Thuật hay không.

Khi họ về đến lâu đài, Harry quay sang Cedric. “Anh Cedric, em có chuyện muốn nói với anh…”

“Harry, anh biết em đang lo lắng,” Cedric ngắt lời, giọng nhẹ nhàng. “Nhưng anh hứa, anh sẽ cẩn thận. Anh sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với mình đâu.”

Harry nhìn Cedric, trái tim cậu như muốn thốt ra tất cả những cảm xúc đang chất chứa. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ gật đầu.

“Được rồi. Nhưng nếu có bất cứ chuyện gì, anh hãy nói với em ngay lập tức.”

Cedric mỉm cười, đặt tay lên vai Harry. “Anh sẽ nhớ.”

---

Chương 7 khép lại với những nguy hiểm ẩn giấu và những bí mật chưa được giải đáp. Liệu sinh vật cổ xưa kia có liên quan đến những thay đổi trong quá khứ mà Harry đã tạo ra? Và “kẻ kia” mà người đàn ông nhắc đến thực sự là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro