Chương 1: Sự Khởi Đầu Của Ký Ức
Hogwarts đêm nay thật yên tĩnh, nhưng lòng Harry Potter thì không. Cậu ngồi một mình trong Phòng Sinh Hoạt Chung của nhà Gryffindor, ánh lửa từ lò sưởi nhảy múa trên gương mặt đầy mệt mỏi. Hình ảnh Cedric Diggory nằm bất động giữa mê cung, ánh mắt vô hồn khi Harry kéo anh trở lại Hogwarts, cứ hiện lên trong đầu cậu.
"Anh ấy không đáng phải chết..." Harry thì thầm, bàn tay siết chặt chiếc chăn trên ghế.
Cedric không chỉ là một người bạn. Anh là người đầu tiên trong thế giới phù thủy mà Harry thực sự ngưỡng mộ. Cedric mạnh mẽ, ấm áp, và luôn đối xử tử tế với tất cả mọi người, kể cả với cậu – người luôn bị xem là "Đứa trẻ sống sót". Nhưng Harry chưa bao giờ có cơ hội nói cho Cedric biết điều đó. Cậu còn chưa dám thừa nhận với chính mình rằng, trong lòng, Cedric là người đặc biệt đến mức nào.
Cái chết của Cedric đã thay đổi mọi thứ. Không chỉ khiến Harry mất đi một người quan trọng, mà còn dập tắt những cảm xúc chưa kịp thành hình trong cậu.
Không thể chịu nổi sự ngột ngạt, Harry đứng dậy và bước nhanh ra khỏi Phòng Sinh Hoạt Chung. Đôi chân cậu dẫn lối vào nơi quen thuộc – Khu Cấm Thư viện.
Harry không hiểu tại sao mình lại đến đây. Cậu chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để tránh xa mọi ánh mắt tò mò, những lời thì thầm về mình và Cedric. Trong không gian mờ tối, những dãy kệ sách cổ kính kéo dài bất tận như nuốt chửng lấy cậu.
Một cuốn sách nhỏ với bìa đen tuyền lặng lẽ nằm trên giá cao khiến Harry chú ý. Cậu với tay lấy xuống, nhẹ nhàng lật trang bìa:
"Hồi Nguyên – Nghệ Thuật Đảo Ngược Thời Gian."
Harry cau mày. Cậu chưa từng nghe nói về loại bùa chú này trước đây. Những trang sách mô tả chi tiết một phép thuật cổ xưa cho phép người thi triển quay về quá khứ, với điều kiện ý chí phải đủ mạnh để chịu đựng sự xáo trộn thời gian. Bên dưới là những cảnh báo nghiêm trọng về hậu quả nếu thất bại: mất đi toàn bộ ký ức, thậm chí bị mắc kẹt vĩnh viễn trong dòng thời gian.
"Quay về quá khứ..." Harry lẩm bẩm, đôi mắt dừng lại trên dòng chữ đó.
Nếu cậu có thể quay lại, liệu cậu có cứu được Cedric?
Harry biết mình đang suy nghĩ điên rồ, nhưng nỗi đau trong lòng quá lớn. Không hề do dự, cậu quyết định niệm chú.
Cậu đọc lớn những từ ngữ cổ xưa viết trên trang sách, từng âm tiết vang lên mạnh mẽ trong không gian yên lặng. Ánh sáng xanh chói lòa bùng lên, bao phủ lấy cơ thể cậu. Cơn chóng mặt dữ dội ập đến, và trước khi Harry kịp phản ứng, mọi thứ xung quanh biến mất.
---
Khi Harry mở mắt, điều đầu tiên cậu nhận ra là cậu không còn ở Hogwarts. Trần nhà thấp với lớp sơn cũ kỹ, mùi bụi và sự ngột ngạt quen thuộc khiến Harry giật mình.
“Privet Drive...” Cậu thốt lên, giọng khàn khàn.
Harry ngồi bật dậy, nhìn quanh căn phòng nhỏ đầy ắp những đồ đạc cũ kỹ của mình. Trên chiếc bàn cạnh giường, một phong bì nằm ngay ngắn với con dấu sáp đỏ in biểu tượng Hogwarts.
"Không thể nào..." Harry thì thầm, đôi tay run rẩy cầm lấy bức thư.
"Kính gửi ngài Harry Potter,
Phòng nhỏ dưới cầu thang, số 4 Privet Drive."
Cậu đã trở về. Không phải năm 15 tuổi, mà là khi cậu vừa nhận được thư nhập học.
Harry lao đến gương, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của một cậu bé 11 tuổi, gầy gò với đôi mắt xanh lục to tròn đầy kinh ngạc.
Cậu đã thực sự quay lại quá khứ.
---
Những ngày sau đó trôi qua như một giấc mơ kỳ lạ. Harry lặng lẽ quan sát mọi thứ, từ ánh mắt khinh khỉnh của chú Vernon, giọng mỉa mai của dì Petunia, đến những trò nghịch ngợm của Dudley. Tất cả đều y như những gì cậu nhớ.
Nhưng lần này, mọi thứ đã khác. Harry không còn là một đứa trẻ sợ hãi và bất lực. Cậu biết mình sẽ sớm thoát khỏi nơi này.
Đúng như dự đoán, Hagrid xuất hiện vào ngày sinh nhật cậu, mang theo lá thư mời nhập học Hogwarts. Nhìn thấy gương mặt to lớn và giọng nói ấm áp của Hagrid, Harry không giấu được nụ cười.
"Harry, ta rất vui khi cuối cùng cũng gặp được con," Hagrid nói, vỗ vai cậu.
"Con cũng rất vui khi gặp bác." Harry đáp, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
---
Ngày đầu tiên đến Hogwarts, Harry cảm giác như đang sống lại một kỷ niệm đẹp. Từ Sảnh Đường Lớn tràn ngập ánh nến lơ lửng, đến chiếc Nón Phân Loại cũ kỹ mà cậu đã quen thuộc.
Tuy nhiên, tâm trí Harry không hoàn toàn tập trung. Cậu đang mong chờ khoảnh khắc được gặp lại Cedric Diggory.
Harry đã suy nghĩ rất nhiều về cách tiếp cận Cedric mà không khiến anh nghi ngờ. Làm sao để một học sinh năm nhất như cậu gây chú ý với một học sinh năm ba đầy nổi bật?
Cơ hội đến vào một buổi chiều cuối tuần, khi Harry đang lang thang quanh sân Quidditch. Cậu nhìn thấy Cedric, mái tóc vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời, đang tập luyện cùng đội Hufflepuff.
Harry quyết định bước tới, tim đập loạn nhịp.
“Chào anh Cedric!” Cậu lên tiếng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Cedric quay lại, đôi mắt xám dịu dàng nhìn cậu. “Chào nhóc. Em là Harry Potter, phải không?”
“Vâng,” Harry đáp, môi khẽ mỉm cười. “Em nghe nói anh là Seeker của Hufflepuff. Anh thật tuyệt!”
Cedric bật cười, một tiếng cười trầm ấm. “Cảm ơn em. Em cũng thích Quidditch à?”
“Rất thích,” Harry gật đầu, ánh mắt không rời Cedric.
Cedric mỉm cười, ánh nhìn đầy thân thiện. “Nếu em cần, anh có thể chỉ cho vài mẹo. Biết đâu em sẽ trở thành một Seeker giỏi đấy.”
Harry cảm thấy tim mình đập mạnh. Cuộc trò chuyện tuy ngắn ngủi, nhưng đó là khởi đầu cho kế hoạch lớn của cậu: tiếp cận và bảo vệ Cedric, bằng mọi giá.
---------------------------------------------------------
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện. Vì quá đói hàng cedhar nên mình tự viết tự bú hàng. Nếu có sai sót gì thì mọi người cứ góp ý cho mình nhé. Cảm ơn mọi người💕.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro