Chờ
Ba năm không phải khoảng thời gian ngắn. Hùng đã từng nghĩ mình sẽ mãi mắc kẹt trong quá khứ, nhưng hóa ra thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ. Cậu giờ đã khác, trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, và không còn là chàng trai ngây thơ ngày đó nữa.
Người yêu hiện tại của Hùng - hay đúng hơn là người yêu cũ kể từ giây phút này - đang đứng trước mặt cậu, vẻ mặt méo mó vì tức giận lẫn bối rối. Hắn ta vừa bị Hùng bắt gặp đang tán tỉnh một cô gái khác ngay trên đường phố, không một chút do dự hay cảm giác tội lỗi.Hùng đứng đó, bình thản nhìn hắn. Cậu đã từng yêu người này, nhưng giờ phút này, tất cả những gì cậu cảm thấy chỉ là một sự nhẹ nhõm kỳ lạ.
"Tôi không nghĩ mình cần tiếp tục mối quan hệ này nữa." - Hùng nói, giọng không chút do dự.Hắn ta nhếch mép cười khinh bỉ, như thể vừa nghe thấy một trò đùa vô nghĩa.
"Người như cậu thì ai thèm yêu chứ? Chia tay tôi thì cậu cũng chỉ có một mình thôi!"
Hùng bật cười. Một tiếng cười nhẹ nhưng đầy ẩn ý. Cậu chậm rãi vuốt nhẹ mái tóc gọn gàng của mình, đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt trước khi nghiêng đầu, giọng điệu thản nhiên như không:"Liên hệ tình cũ được mà?"
Chưa kịp để hắn hiểu ra, một giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau lưng cậu:"Ai gọi tôi vậy? Đúng lúc lắm đúng không?"
Cánh tay rắn chắc ôm lấy eo Hùng, kéo cậu sát vào vòng tay quen thuộc mà cậu chưa từng nghĩ sẽ gặp lại lần nữa.
Đăng Dương.Ba năm rồi. Từ lúc chia tay, họ chưa từng gặp lại, chưa từng nói chuyện, nhưng giây phút này, anh ta lại xuất hiện một cách hoàn hảo đến đáng sợ.Gã bạn trai cũ của Hùng sững sờ. Hắn biết Đăng Dương là ai. Chủ tịch một tập đoàn hàng đầu cả nước, người có tầm ảnh hưởng rộng lớn đến mức chẳng ai dám động đến.Không cam lòng, nhưng hắn cũng không thể làm gì ngoài việc siết chặt nắm tay, lặng lẽ bỏ đi.Hùng không nhìn theo, cậu chỉ cảm nhận hơi ấm từ người đàn ông bên cạnh. Một hơi thở quen thuộc, một mùi hương khiến cậu nhớ đến những ngày xưa cũ.
"Sao anh lại ở đây?" - Hùng thì thầm, hơi nghiêng đầu nhìn Dương.
"Chẳng phải em vừa gọi tôi sao?" - Đăng Dương khẽ cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
Hùng bật cười khẽ. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Đăng Dương trong hoàn cảnh này. Mà hơn nữa, anh ta lại giúp cậu thoát khỏi một tình huống khó chịu theo cách quá mức hoàn hảo như vậy.
"Lâu rồi không gặp nhỉ?" - Hùng nói, giọng có chút trêu chọc nhưng cũng mang theo chút hoài niệm.
"Ừ, ba năm rồi." - Dương không rời mắt khỏi cậu, ánh nhìn sâu thẳm như đang cố tìm kiếm thứ gì đó.
Hùng thoáng im lặng. Ba năm qua, cả hai đều có cuộc sống riêng. Cậu từng nghĩ rằng Dương sẽ không còn quan tâm đến cậu nữa, nhưng giờ phút này, cái cách anh ta xuất hiện... vẫn giống như ba năm trước, lúc nào cũng khiến cậu không kịp trở tay.
"Anh tình cờ đi ngang qua hay là cố ý?"
"Em nghĩ sao?"
Hùng hơi nheo mắt, không dễ bị lừa như ngày xưa nữa.
"Nếu là tình cờ thì trùng hợp quá. Nếu là cố ý..." - Cậu dừng lại một chút, chậm rãi cất giọng - "thì tôi nên cảm thấy thế nào đây?"
Dương bật cười, một nụ cười nửa miệng quen thuộc."Em luôn có cách nói chuyện khiến người ta không đoán được suy nghĩ."
"Vậy anh đoán đi, tôi đang nghĩ gì?"
Dương nhìn cậu thật lâu, rồi chợt kéo cậu sát vào mình hơn."Nếu em không từ chối, vậy thì đi cùng tôi một lát?"
"Đi đâu?"
"Em sẽ biết khi đến đó."
Hùng do dự một chút, nhưng rồi vẫn gật đầu. Dù gì, tối nay cũng chẳng có kế hoạch gì đặc biệt, và cậu cũng không có lý do để từ chối.Dương dẫn cậu đến một nhà hàng sang trọng, không gian yên tĩnh với ánh đèn dịu nhẹ."Anh vẫn nhớ tôi thích chỗ này?"
"Tất nhiên."
Bồi bàn mang rượu ra, Dương rót một ly cho Hùng, ánh mắt trầm tĩnh như thể đang muốn nói điều gì đó nhưng chưa vội mở lời."Em thay đổi nhiều đấy."
"Vậy sao?"
"Nhưng vẫn là Hùng mà tôi biết."
Hùng khẽ nhấp một ngụm rượu, cảm giác ấm nóng lan xuống cổ họng. Cậu biết Đăng Dương không phải người tùy tiện xuất hiện mà không có lý do."Vậy, anh còn gì muốn nói với tôi không?"
Dương nhìn thẳng vào mắt cậu, rồi chậm rãi nói:"Tôi đã để em đi một lần. Nhưng lần này, tôi không chắc mình sẽ làm vậy nữa."
Hùng hơi khựng lại, tim cậu dường như lỡ một nhịp.Ba năm, tất cả có thể thay đổi. Nhưng cảm giác này... vẫn chưa từng phai nhạt.Dương nghiêng người về phía trước, ánh mắt kiên định.
"Hùng, nếu tôi muốn bắt đầu lại thì sao?"
Hùng nhìn anh, trong lòng dấy lên cảm xúc phức tạp.
Khi những lời của Đăng Dương vang lên trong không khí tĩnh lặng của nhà hàng, Hùng cảm thấy như thời gian ngừng lại. Những cảm xúc phức tạp trong lòng cậu dâng lên, không thể nào kìm chế. Dù đã thay đổi, dù đã mạnh mẽ hơn, nhưng đứng trước Đăng Dương, những ký ức của ba năm trước, những cảm xúc chưa bao giờ hoàn toàn phai nhạt, lại ùa về mạnh mẽ.
Hùng không đáp lại ngay, chỉ cúi đầu, mím môi. Ly rượu trong tay cậu rung lên nhẹ khi hơi thở của Đăng Dương vẫn còn gần. Mặc dù không còn là người yêu của nhau, nhưng mỗi cái nhìn, mỗi cử chỉ của Dương vẫn khiến cậu không thể dứt bỏ được quá khứ ấy.
"Anh nói sao?" - Hùng nhẹ nhàng hỏi, không vội vàng, nhưng ánh mắt lại đầy kiên định.Dương vẫn giữ im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào Hùng, như thể đang tìm kiếm câu trả lời trong chính đôi mắt cậu. Một lúc lâu sau, Dương mới lên tiếng, giọng anh trầm và đầy quyết đoán:"Hùng, em biết tôi không dễ dàng từ bỏ một thứ gì đó mình muốn. Và tôi muốn em quay lại bên tôi."
Hùng không nói gì, chỉ nhấp một ngụm rượu nữa, rồi đặt ly xuống bàn. Cậu nhìn Dương, ánh mắt không còn quá hoài nghi nhưng cũng đầy ngập ngừng.
"Ba năm trước, anh đã để tôi đi," - Hùng cất giọng, hơi chua chát - "Tại sao bây giờ lại khác?"Dương không vội vàng trả lời. Anh chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu với một sự bình tĩnh đầy cuốn hút.
"Vì tôi đã nhận ra rằng tôi không thể sống thiếu em."
Hùng giật mình. Đó là câu trả lời mà cậu không ngờ tới, là thứ mà cả ba năm qua cậu không thể hiểu nổi, nhưng giờ đây, lại là lời thú nhận khiến trái tim cậu có chút chao đảo. Dương vẫn là người mạnh mẽ, đầy tự tin mà cậu từng biết, nhưng giờ đây, anh lại đứng trước cậu với một vẻ gì đó rất khác. Có phải anh đã thay đổi thật sự, hay chỉ là vì không muốn mất đi điều gì quan trọng?
Cả hai im lặng một lúc, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa xung quanh, tạo ra một không gian lắng đọng và đầy cảm xúc. Cuối cùng, Hùng hít một hơi thật sâu, tựa lưng vào ghế, quyết định thẳng thắn đối diện với Dương.
"Anh biết không, tôi đã rất khó khăn để quên anh. Nhưng dù có cố gắng thế nào, tôi vẫn không thể xóa nhòa được ký ức về chúng ta." - Hùng nói, ánh mắt có chút buồn.
Dương khẽ nắm tay Hùng, như muốn truyền tải một thông điệp không lời. Ánh mắt anh đầy sự chân thành, không còn là người đàn ông của những năm tháng trước đây, mà là một Đăng Dương biết nhìn nhận sai lầm và quyết tâm thay đổi.
"Hùng, tôi biết tôi đã sai. Và nếu em cho tôi cơ hội, tôi sẽ làm tất cả để bù đắp những gì đã mất. Tôi không muốn em rời xa nữa."
Hùng có thể cảm nhận được sự thật trong những lời nói của Dương. Nhưng cậu cũng không thể phủ nhận rằng lòng mình vẫn còn vướng mắc. Ba năm qua, cậu đã sống một cuộc sống mà không có Dương bên cạnh, và giờ đây, cậu có quyền quyết định liệu có nên quay lại hay không.Dương nhận thấy sự do dự trong ánh mắt của Hùng, anh khẽ thở dài, rồi cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi mà Hùng chưa từng thấy ở anh.
"Em không cần phải trả lời ngay. Nhưng nếu em đồng ý, tôi sẽ luôn ở đây, chờ đợi."Chắc chắn rằng không có gì dễ dàng cả, nhưng có lẽ, sau tất cả những sóng gió, Hùng cần phải đối diện với cảm xúc thật của mình.
"Anh đừng có mà quá tự tin như vậy," - Hùng nhẹ nhàng nói, nhưng trong mắt lại không giấu nổi sự cảm động. "Biết đâu, lần này tôi sẽ để anh chờ."Dương cười lớn, giọng anh vui vẻ nhưng cũng có chút nghẹn ngào:"Vậy thì, tôi sẽ chờ."
Tối hôm đó, họ rời khỏi nhà hàng trong sự im lặng, không còn những lời nói vội vã, nhưng giữa họ, lại có một sự thấu hiểu mới mẻ. Hùng biết rằng dù còn những nghi ngờ, những vướng mắc, nhưng Dương đã quay lại, và lần này, tất cả không còn chỉ là quá khứ nữa. Liệu họ có thể bắt đầu lại? Chỉ có thời gian mới trả lời được, nhưng ít nhất, Hùng cảm thấy rằng mình đã sẵn sàng cho những điều chưa biết phía trước.
Ngày hôm sau, Hùng thức dậy với một cảm giác lạ lẫm. Tối qua đã là một bước ngoặt lớn trong cuộc sống của cậu, và dù muốn hay không, Dương đã để lại một dấu ấn không thể phai mờ trong lòng. Cảm xúc của Hùng vừa ngọt ngào, vừa đau đớn. Cậu không thể ngừng nghĩ về những lời nói của Dương, những ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
Nhưng trong tâm trí cậu vẫn còn những câu hỏi chưa được trả lời: Liệu cậu có thể tin tưởng Dương lần nữa? Liệu những thay đổi trong ba năm qua có thể giúp họ hàn gắn được những vết thương cũ? Hùng không muốn mình lại bị tổn thương, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận rằng tình cảm với Dương vẫn luôn là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình.
Cả ngày hôm đó, Hùng không thể tập trung vào công việc. Mỗi khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh của Dương lại hiện lên trong đầu, khiến mọi suy nghĩ trở nên mơ hồ. Buổi tối, cậu nhận được một tin nhắn từ Dương, chỉ vỏn vẹn một câu: "Tôi đang đợi em, Hùng."
Lòng Hùng chùng xuống. Cậu không biết mình nên làm gì, nhưng trong thâm tâm, cậu đã có quyết định.
Hùng bước ra khỏi nhà, tự mình lái xe đến một quán café nhỏ nơi hai người đã từng đến cùng nhau vào những ngày còn yêu. Quán café này có một ý nghĩa đặc biệt - là nơi họ hàn huyên những câu chuyện, là nơi họ cười đùa với nhau và hẹn ước về một tương lai tươi sáng.
Khi Hùng đến, Dương đã ngồi đợi ở bàn như một thói quen. Ánh đèn vàng nhẹ nhàng phản chiếu trên khuôn mặt anh, khiến mọi thứ xung quanh như mờ đi. Dương nhìn lên khi nghe tiếng bước chân của Hùng, ánh mắt ấy vẫn đầy sự kiên định và mong đợi.
"Em đến rồi." - Dương nói, giọng anh nhẹ nhàng, không có sự vội vàng hay áp lực. Anh chỉ mỉm cười nhìn Hùng, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.
Hùng ngồi xuống đối diện, không nói gì ngay lập tức. Cậu chỉ nhìn Dương, trong lòng có quá nhiều cảm xúc đang dâng trào. Sau một hồi im lặng, Hùng cuối cùng lên tiếng:
"Anh đã thay đổi nhiều lắm. Nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn mình có thể quay lại với anh hay không."
Dương không tỏ ra bất ngờ. Anh gật đầu, như thể đã biết trước mọi điều, và cũng không mong đợi một câu trả lời vội vàng.
"Tôi hiểu." - Anh nói, giọng điềm tĩnh. "Tôi chỉ muốn em biết một điều: Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để xứng đáng với em, Hùng."
Hùng nhìn Dương một lúc lâu, đôi mắt không giấu nổi sự phân vân. Cậu không muốn tiếp tục sống trong quá khứ, nhưng cũng không thể phủ nhận tình cảm sâu thẳm trong lòng mình dành cho anh. Dương đã từng là một phần quan trọng trong cuộc sống của cậu, và có lẽ giờ đây, anh lại muốn trở thành một phần nữa.
"Vậy, anh sẽ phải chứng minh cho tôi thấy." - Hùng nói, không nhanh cũng không chậm, ánh mắt cậu đầy kiên quyết.
Dương mỉm cười, không chút do dự. "Tôi sẽ làm vậy."
Cả hai im lặng trong vài phút, nhưng lần này, không khí giữa họ khác. Không còn sự nghi ngờ, không còn sự chia cắt. Chỉ còn một cảm giác là họ đang đứng trước một cơ hội mới.
Hùng lấy một ngụm cà phê, rồi nói:
"Ba năm qua tôi đã học được rất nhiều thứ. Tôi không thể quay lại nếu không biết rõ mình muốn gì."
Dương nhìn vào mắt Hùng, đôi tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. "Em không cần phải vội vàng. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ từ. Đừng lo, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc."
Đây không phải là một lời hứa đơn giản. Đó là một cam kết sâu sắc từ một người đã từng mất đi tất cả và không muốn bỏ lỡ lần thứ hai.
Từ đó, Hùng và Dương bắt đầu lại. Không phải một bước nhảy vọt, mà là từng bước nhỏ, chậm rãi và vững chắc. Họ dành thời gian hiểu lại nhau, chia sẻ những gì đã trải qua trong suốt ba năm qua. Họ không hối hả, không đổ lỗi cho quá khứ, mà thay vào đó, họ tạo ra những kỷ niệm mới, từ những điều giản đơn và chân thành.
Và rồi, một ngày, khi họ đứng bên nhau, Hùng cảm nhận được một điều mà cậu đã lâu lắm không còn cảm thấy - đó là sự an toàn. An toàn khi ở bên Dương, an toàn khi cậu biết rằng mình không phải đối mặt với những cô đơn, với những hoài nghi nữa.
Cả hai biết rằng họ sẽ phải tiếp tục cố gắng, nhưng ít nhất, họ đã tìm thấy lại nhau. Và có lẽ, lần này, họ sẽ không để bất kỳ ai hay điều gì có thể chia cắt họ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro