Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Nhớ.....

Ánh nắng nhạt nhòa ló rạng phản chiếu lên bề mặt giọt nước nhỏ li ti. Tia nắng vàng dịu nhẹ xuyên qua lớp sương mù dày dặc rọi lên mặt kính cửa sổ còn đọng lại chút ít nước. Bị ánh nắng hắt vào Hoàng Tuấn Tiệp có chút khó chịu lăn qua lại trên giường. Lăn một hồi không thể chợp mắt tiếp được nữa cậu ngồi dậy xỏ chân vào đôi dép bông mịn. Gấp chăn nệm ngăn nắp,gọn gàng,khi không còn một vết nhăn nào sót lại cậu mới an tâm bước vào phòng tắm.

Đứng trước gương chỉnh lại tóc gọn gàng một chút,nhìn bản thân trong gương hiện lên nét buồn thoáng qua. Hoàng Tuấn Tiệp thở dài,mắt nhắm mở ra suy nghĩ về chuyện hôm qua. Có phải đã quá vội vã rồi không? Nghĩ một lúc cậu vỗ mạnh lên má,lắc đầu cố đẩy đi những dòng suy nghĩ kia. Sau đó cậu mở tủ ra cầm lấy hộp đỏ xinh lên nhìn một lúc.

"Buổi sáng tốt lành thưa phu nhân"

Hoàng Tuấn Tiệp từ trên bậc thang bước xuống ngay sau đó quản gia,người giúp việc nhìn thấy cậu liền cúi xuống chào. Thấy vậy cậu bước chậm đi qua cúi đầu nhẹ chào từng người một.

"Mẹ!"

"Hạ Nguyệt"

Hạ Nguyệt thấy cậu từ ngoài bước vào cô bé hớn hở chạy đến ôm lấy cậu. Hoàng Tuấn Tiệp bế Tiểu Nguyệt lên tay quay vài vòng sau đó cậu ôm cô bé vào lòng. Cậu xoa lên má hồng trắng mịn không để ý có người đang khó chịu lén nhìn lên người mình. Hạ Chi Quang cắt từng miếng thịt cho lên miệng. Không biết có phải do anh không có hứng ăn,hay do không hợp khẩu vị,anh siết chặt dao trong tay đập mạnh xuống bàn.

"Bữa sáng nấu kiểu gì thế hả?" Hạ Chi Quang cầm khăn trên bàn lên lau quanh miệng. Anh nhìn đĩa thịt bít tết cao cấp được trang trí lên trông đẹp mắt tỏ ra tức giận quát lớn "Đem thùng rác ra đây"

"Không ăn thì đứng lên" Hoàng Tuấn Tiệp cau mày lại có chút bực trong người. Cậu đặt Tiểu Nguyệt xuống,đi tới bàn ăn đẩy đĩa sang chỗ khác "Thức ăn để ăn vào mồm hay là cái rác để anh thích vứt là vứt?"

Lau quanh miệng xong Hạ Chi Quang để khăn lau lên bàn,ngước mắt lên nhìn sự tức giận hiện ra trong mắt cậu,khóe môi anh nhếch nhẹ "Anh đưa Hạ Nguyệt đi học đi"

Nói rồi anh đứng lên bước qua người cậu đi tới cửa. Cánh cửa to lớn từ từ đóng khép lại che khuất đi hình bóng vừa rời đi. Hoàng Tuấn Tiệp nhìn qua cửa một lúc quay sang nhìn đống thức ăn vẫn còn nóng trên bàn. Thở ra một hơi thật dài cậu ngồi cạnh gắp thức ăn cho Hạ Nguyệt.

"Bữa sáng hôm nay phu nhân muốn ăn món gì ạ?"

"Đồ ăn còn đầy dì không cần đem ra nữa đâu" Hoàng Tuấn Tiệp lấy cốc sữa nóng cùng món súp đặt bên cạnh Tiểu Nguyệt. Cậu nhìn qua dì Lăng sau đó nhìn sang thức ăn "Dì Lăng,dì bỏ những món ăn trên bàn vào hộp lát đem ra xe cho tôi nhé"

"Mẹ ơi,bố mẹ lại cãi nhau sao ạ?"

"Đâu có,bố mẹ đâu có cãi nhau đâu. Nào,con ăn đi còn đi học nữa"

Hoàng Tuấn Tiệp quay sang nhìn đôi mắt trẻ thơ chứa vì sao lấp lánh bên trong. Cậu không biết phải giải thích sao,Hoàng Tuấn Tiệp đưa tay ra xoa đầu con mình. Trong đôi mắt cậu hiện lên nét buồn lướt qua.

《 Tại Công Ty 》

Tiếng gõ mạnh lên bàn phím không đều phát ra âm thanh trong căn phòng rộng. Vì gõ quá lâu có chút mệt mỏi cậu bỏ kính xuống đưa tay lên day vùng thái dương. Sau đó cậu ngả lưng ra ghế nhìn lên trần nhà một hồi lâu.

Cốc ! Cốc ! Cốc

"Vào đi"

Lấy kính trên bàn lên đeo vào Hoàng Tuấn Tiệp bắt đầu với tài liệu tiếp theo. Nhận thấy người kia bước vào cũng một phút qua rồi sao không thấy nói gì. Cậu ngẩng lên nhìn thấy trên tay người đó cầm hai bó hoa.

"Gì thế?"

"Có người gửi cho sếp ạ"

Nhìn qua hai bó hoa khác nhau một lúc lâu sau cậu với lấy lá thư để giữa chục bông hoa cầm lên đọc.

'Chúc em ngày mới tốt lành' Phong Miên

Lá thư tưởng như chỉ là một tờ giấy bình thường nhưng lại mềm đến lạ,lá thư không to mấy đổi lại có nhiều sticker trông dễ thương đáng yêu. Cậu đặt lá thư xuống cầm lá thư còn lại lên đọc. Cơ mà chỉ vừa mới xem nét mặt cậu trở nên khó hiểu. Lật qua lật lại xem kĩ từng chữ từng kí hiệu trên đó cậu vẫn chưa hiểu lá thư này nói về cái gì.

"Này của ai vậy?"

".......Dạ,là của Chúc Manh ạ"

"Chúc Manh? À,là cái cậu nhân viên hôm đó sao" Sờ một lúc cậu cầm hai lá thư lên đặt về vị trí cũ "Anh đem trả về chỗ cũ đi. Tôi không thích hoa"

"Dạ,nhưng mà hoa này,đắt lắm sếp"

"Cậu thích thì cứ giữ lấy"

Hoàng Tuấn Tiệp xếp từng tài liệu vào với nhau,như quên chuyện gì đó quan trọng cậu nhìn vào trợ lý ôm hai bó hoa ngắm nhìn chúng.

"Cổ phần hiện tại là bao nhiêu?"

"Dạ?"

"Tôi hỏi cổ phần công ty hiện tại là bao nhiêu"

"À....."

"Cậu làm ăn thế à? Có muốn tôi mời ra cửa luôn không"

"Em xin lỗi sếp. Em em sẽ báo cáo ngay,sếp chờ em ạ"

《 Tại Tập Đoàn 》

"Anh"

Hạ Chi Quang ngồi gõ bàn phím ánh mắt nhìn chăm chú lên máy tính không để ý người bước vào là ai. Giai Kỳ thấy anh không để ý gì đến mình cô khẽ cười,đặt nhẹ cốc cafe còn nóng lên bàn.

"Anh,em vừa phát hiện có một nhà hàng ngon lắm. Hay là trưa nay chúng mình đi ăn đi anh"

"Heo mập còn muốn ăn nữa"

".....Nhà anh nuôi heo ạ?"

"Còn gì khác không?"

"Ừm,bố mẹ em ngỏ ý muốn mời anh sang nhà em ăn một bữa cơm"

"Xin lỗi. Tôi bận không đi được"

"Lúc nào anh rảnh ghé nhà em cũng được"

Giai Kỳ đan ngón tay lại vào với nhau,cô có chút ngập ngừng muốn nói gì đó lại thôi. Hạ Chi Quang đem tờ giấy từ hộc bàn ra đẩy lên trước mặt cô.

"Chúng ta sẽ chấm dứt hợp đồng"

"Chấm dứt? Tại sao?"

Hạ Chi Quang đan ngón tay vào nhau đặt lên đùi. Nét mặt lạnh nhạt hiện lên chữ lười giải thích,anh chỉ nói gọn vài ba từ "Không cần biết". Như đoán được cô sẽ nói gì tiếp theo anh bổ sung thêm "Không cần lo,tôi sẽ đền hợp đồng đầy đủ không thiếu sót một đồng xu nào"

"Anh chắc chưa? Mồi này to không phải ai cũng có cơ hội bắt được đâu"

"Nhường cho người khác đi tôi không cần"

Hạ Chi Quang cầm tài liệu trong tay bước qua cô đi tới cửa. Khi hình bóng anh khuất dạng cô nắm chặt hai bàn tay lại,trên khuôn mặt hiện rõ sự tức giận.

____________________

Tan làm Hoàng Tuấn Tiệp lái xe đi đến khu ngoại ô nằm cách không xa thành phố. Đi qua hàng cây cỏ khô thấy những ngôi nhà thưa thớt trước mắt cậu tìm một chỗ trống vắng tấp xe vào. Mở cửa xe bước xuống Hoàng Tuấn Tiệp ra sau mở cốp xe ra lấy đồ.

Đi qua từng ngôi nhà bỏ hoang bám rêu đi đến một ngôi nhà không to không đẹp ở ngõ kia,cánh cổng rỉ sắt nhuốm màu đen xám báo cho biết đã lâu không được sử dụng. Cánh cổng không to nhưng lại nặng vô cùng,Hoàng Tuấn Tiệp gặp chút khó khăn khi cố dùng sức lực đẩy cánh cổng ra.

"A,chú Tiệp,chú đến chơi sao ạ"

"Chào nhóc thúi nay chú đến chơi với cháu nè"

"Cháu không có thúi"

"Tiểu Tiệp. Chúng ta lại gặp nhau rồi"

Hoàng Tuấn Tiệp cúi xuống xoa đầu cậu nhóc không ngừng trêu chọc cười đùa. Phong Miên từ bên kia thấy bóng dáng trông quen quen. Khi hắn nhìn kĩ thấy đúng là cậu liền đi tới hỏi thăm.

"Em mua đồ cho bọn trẻ sao"

Thấy cậu không thèm trả lời hắn chuyển hướng nhìn sang ba bốn túi to nhỏ ở cạnh cậu mà thắc mắc. Hoàng Tuấn Tiệp không quan tâm câu hỏi đó cậu lấy túi lên đưa hộp đồ ăn lên tay cậu nhóc dịu dàng dặn.

"Nay chú đem đồ ăn sang cho các cháu nè. Cháu cầm đem vào cho các em ăn nhé"

"Cháu cảm ơn chú rất nhiều ạ"

"Ngoan"

Sau đó Hoàng Tuấn Tiệp đi dạo quanh khu ngoại ô vài vòng. Phong Miên đi theo sau mặc cậu cố đi nhanh,cố nói đến đâu hắn vẫn đi theo. Đi qua cửa hàng bám đầy rêu cỏ xanh,bước qua hồ nước bẩn như đã lâu không có ai dọn cậu bước đến khu vui chơi bị bỏ hoang từ rất lâu.

"Nhớ thật đấy" Phong Miên cho hai tay vào túi quần đưa mắt nhìn xung quanh khu vui chơi sớm bị cỏ rêu dính bám "Em vẫn còn nhớ nơi này chứ?"

Hoàng Tuấn Tiệp quay qua quay lại nhìn từng chi tiết khu vui chơi một lúc thật lâu cậu chẳng biết vừa nãy hắn nói gì. Một tiếng thở dài ra cậu liếc sang nhìn hắn "Tôi nhớ là tôi đã nói rõ rồi mà"

"Em đã thay đổi rồi" Phong Miên khoanh tay trước ngực quay sang nhìn cậu từ dưới lên trên,giọng có chút ấm có chút tiếc gì đó nói với cậu "Anh nhớ trước đây em có bao giờ như thế đâu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro