QTTDNT2
Chương 028
Thái tử là Tiểu Bạch ăn cơm nhuyễn? (2)
Hắn nhìn thấy trên vàng lá là ấn ký của Vân gia, "Ngài là người của Vân gia?"
Nhan Đóa Đóa choáng váng, "Cái gì Vân gia?"
Chưởng quầy vẻ mặt cung kính, "Trên miếng vàng lá này có ấn ký của Vân gia, chỉ có ông chủ Vân gia mới có thể dùng, ngài là..."
Hắn đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn Đóa Đóa.
Mọi người đều biết, Vân gia có hai nữ một nam, hai vị tiểu thư đều mỹ mạo như hoa, tiểu thiếu gia tuổi còn nhỏ quá, còn chưa cưới vợ.
Ông chủ nhà Vân gia có vài vị tiểu thiếp, vậy vị Nhan tiểu thư đây rốt cuộc là người nào?
Chẳng lẽ là tặc? Mấy miếng vàng lá mà cũng trộm?
Chưởng quầy ánh mắt lập tức nghiêm nghị lại, "Nhan tiểu thư, ngài tại sao có thể có vàng lá này?"
Nhan Đóa Đóa mồ hôi lạnh chảy xuống, kẻ có tiền như thế nào lại phiền toái như vậy, tiêu tiền còn lưu ấn ký, nàng căn bản là không nhìn kỹ qua vàng lá này, bây giờ nên làm gì?
"Cái kia, kỳ thật ta trước kia là ở Vân gia làm hạ nhân, đây là ông chủ cho ta, cũng không muốn để cho ta dùng, chỉ là muốn lưu cho ta làm kỷ niệm."
Nhan Đóa Đóa tự nhận lời nói này nói thực hợp tình hợp lý, vẫn có thể tin.
Ai ngờ chưởng quầy nghe xong sắc mặt lập lần, "Đưa cho ngươi? Người đâu, đi báo quan!"
Hắn nói xong vẻ mặt nghiêm khắc nhìn về phía Đóa Đóa, "Chủ nhân Vân gia luôn luôn... tiết kiệm, căn bản không có khả năng đưa cho ngươi nhiều như vậy!"
Chưởng quầy tính rất rõ ràng, người nhà Vân gia cực kỳ keo kiệt, đừng nói một mảnh vàng lá, ngay cả một đồng tiền đã đánh mất, bọn hắn cũng muốn tìm về.
Hiện tại hắn giúp Vân gia tìm được tên Nhan Đóa Đóa đã trộm "Cự khoản"(khoản tiền lớn)này, nói thêm hai ba lời hay, chủ nhân Vân gia vui vẻ, nhất định có thể kiếm được ở Vân gia một chân kha khá.
Việc này so với làm chưởng quầy khách điếm có thể diện hơn nhiều!!
"..." Nhan Đóa Đóa không nói gì.
Xem ra người Vân gia nổi danh keo kiệt, nàng nói dối lại chọn không đúng chỗ.
Làm sao bây giờ, bị đem đến quan sai, nàng cũng giải thích không rõ a!
Nhan Đóa Đóa gấp đến độ mặt đầy mồ hôi lạnh, phía sau đột nhiên có người ra tiếng, "Chậm đã."
"Kì công tử, Bạch công tử."
Nhìn thấy hai vị công tử một thân quý khí, chưởng quầy lại biến thành thái độ cung kính.
"Nhị vị có điều không biết, nàng có vàng lá của Vân gia, lại ăn nói không rõ ràng, thân phận thập phần khả nghi."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 029
Thái tử là Tiểu Bạch ăn cơm nhuyễn? (3)
Nếu không phải cửa có tiểu nhị trấn giữ, Nhan Đóa Đóa thật muốn lao ra cửa mà đi.
Vân gia a. . . . . .
Nếu không biết thân phận của Hoàng Phủ Dật cũng liền thôi, nhưng bây giờ. . . . . . Ô ô, mệnh của nàng sao khổ như thế chứ!
Hoàng Phủ Dật nhìn Đóa Đóa, sau đó liếc Bạch Tử Dạ một cái.
Bạch Tử Dạ đi xuống lầu, cười nhìn chưởng quỹ, "Không có gì khả nghi, vàng lá trong tay nàng là của ta cho."
"Này. . . . . ." Chưởng quỹ có chút mờ mịt.
Tiểu công tử Vân gia mới mười bốn, khẳng định không phải một trong số hai vị công tử này.
Thật hoài nghi hai vị công tử này là trộm. . . . . .
Khách sạn nhiều người, chưởng quỹ nhìn người nhiều năm như thế, nhiều ít cũng có chút nhãn lực, người có quý khí thế nào cũng không giấu được, hai vị công tử này nhất định không phải người thường.
Nhất là vị Kì công tử kia, hắn không thích nói chuyện chỉ bảo thủ hạ thoạt nhìn cũng không là người thường, có thể nghĩ, thân phận chủ tử nhất định rất tôn quý.
Vậy vàng lá của Vân gia này . . . . . .
Bạch Tử Dạ cười lấy ra một khối binh phù, "Biết thứ này không?"
. . . . . . Ánh mắt chưởng quỹ nhìn thẳng.
Sau đó chân hắn mềm nhũn quỳ xuống, "Bạch đại tướng quân, tiểu nhân có mắt như mù, đắc, đắc tội!"
Nhan Đóa Đóa ở bên vừa nghe lại càng kinh kì.
Tướng quân?
Đã biết thân phận của Hoàng Phủ Dật sau đó nàng cũng đoán được Bạch Tử Dạ nếu có thể cùng thái tử quan hệ tốt như vậy, nhất định cũng là nhân vật trọng yếu.
Chỉ là nam nhân này nhìn rất đẹp rất yêu nghiệt, nàng tương đối dễ dàng thừa nhận nếu hắn là người chưởng quản Chức Tạo phủ, làm những việc thêu hoa vân vân. . . . . .
Cầm binh đánh giặc? Ngẫm lại cái mặt, phản ứng đầu tiên của Nhan Đóa Đóa là ——
Cân quắc không nhượng tu mi a. . . . . .
Khụ, không phải nàng biến Bạch Tử Dạ trở thành nữ nhân đâu, nhưng nàng trước kia thật không nghĩ đến có nam nhân đẹp như hắn.
Vừa nghĩ như thế, đã nghe tiếng cười của Bạch Tử Dạ trên đầu nàng.
". . . . . ." Cười thản nhiên như vậy, có thể nói ta là hùng thư a. . . . . .
"Đứng lên đi." Lại quay về nhìn chưởng quỹ, Bạch Tử Dạ thu hồi binh phù.
"Tạ ơn Bạch Đại tướng quân." Chưởng quỹ run run đứng lên.
Ai cũng biết Bạch đại tướng quân là hồng nhân trước mặt thái tử, bọn họ cũng đều biết thái tử cùng Vân gia Đại tiểu thư có hôn ước.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 030
Thái tử là Tiểu Bạch ăn cơm nhuyễn? (4)
Như thế vàng lá này là Vân đại tiểu thư cho thái tử, thái tử lại chuyển cho Bạch đại tướng quân?
Chưởng quỹ tâm nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, tóm lại Bạch đại tướng quân đại danh đỉnh đỉnh sẽ không là trộm là được.
Nhưng Bạch Tử Dạ không để mất cơ hội trêu cợt Hoàng Phủ Dật, chưởng quỹ không hỏi, hắn cũng muốn chính mình đem "sự thật " bày ra.
Hắn đè thấp giọng, "Kỳ thật vàng lá này là Vân tiểu thư cho thái tử ."
Hắn đốn đốn, không khỏi lắc đầu thở dài, "Các ngươi cũng đã nghe nói qua, thái tử thân thể không tốt lắm, tính cách cũng tương đối nhu nhược, thời gian lâu. . . . . . Aiz, ta xem hắn dùng tiền của nữ nhân cũng dùng đến yên tâm thoải mái nha."
". . . . . ." Chưởng quỹ mặc dù thỏa mãn lòng hiếu kỳ, nhưng cũng đổ mồ hôi lạnh.
Nói như thế chẳng phải thái tử là Tiểu Bạch ăn cơm nhuyễn sao?
Đại bát quái a. . . . . . biết bí mật như vậy, đầu hắn có phải cũng không an toàn hay không?
Bất quá Bạch Tử Dạ cũng không tính toán chặt đầu hắn, ngoắc ngoắc ý bảo Nhan Đóa Đóa cùng hắn lên lầu.
Ách. . . . . . Nhan Đóa Đóa nhìn Hoàng Phủ Dật đứng ở tầng hai, mặc dù nàng thực cảm kích bọn hắn cứu nàng, nhưng nàng rất muốn trốn. . . . . .
Cố bình tĩnh đi lên lầu, tiến vào căn phòng của Hoàng Phủ Dật , Nhan Đóa Đóa bắt đầu trông gà hoá cuốc, tiếng đóng cửa cũng dọa nàng nhảy dựng.
Những người khác đều đi ra ngoài, hiện ở căn phòng này chỉ có hai người Hoàng Phủ Dật cùng Đóa Đóa.
"Nói đi." Hoàng Phủ Dật ngồi ở bên bàn, nhàn nhã xoay xoay chén trà nhỏ, vẻ mặt nhìn không ra là vui hay giận.
Thân thế của nàng thật sự rất thần bí, thủ hạ của hắn đã tra xét vài ngày, vẫn không có đầu mối gì, nếu hôm nay gặp dịp này, hắn đơn giản trực tiếp hỏi nàng.
"Cái," Đóa Đóa miễn cưỡng cười, "Ta đang đắp mặt nạ, không tiện nói nhiều."
"Vàng lá này ở đâu mà có?"
"Trộm."
Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Trộm thế nào?"
"Ừm. . . . . . Nửa đêm leo tường vào Vân gia, rồi mới tùy tiện trộm. . . . . ."
Thật không có "kinh nghiệm", Nhan Đóa Đóa chỉ có thể nói loạn.õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 031
Bị buộc đi làm tặc (trộm)
"Nga?" Họ Hoàng Phủ Dật cười nói, "Một khi đã như vậy, buổi tối ngươi đi nhà giàu nhất trong thành tùy tiện trộm cái gì trở về đi."
". . . . . . Nếu như bị bắt được thì sao?"
Hoàng Phủ Dật cười ôn cùng lại thân thiết, "Bị bắt cũng không sao."
Hô. . . . . . Nhan Đóa Đóa thở ra, xem ra nàng nếu thật sự bị bắt, hắn cũng sẽ gọi người đi cứu.
Nam nhân này vẫn có chút lương tâm.
Hoàng Phủ Dật cười nói tiếp, "Chỉ cần đừng khai ta ra là được."
". . . . . ." Lời vừa nói xin lấy lại! Ô ô, thật sự là không có lương tâm!
Không có cách nào, tối đó, Nhan Đóa Đóa thật sự bị buộc đi ăn trộm.
Vẫn cùng Đóa Đóa đi đến ngoài tường nhà giàu nhất trong thành, Hoàng Phủ Dật dừng bước, vẻ mặt khách khí, "Ta đã đưa đến chỗ."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa lệ tuôn nhìn hắn cười ôn nhu.
Ô ô, nam nhân này tư tưởng khác hẳn người thường hay cố ý làm người khác tức giận đây!
Mặc kệ nói thế nào, hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu của nàng vẫn là leo tường đi trộm.
Cuộc sống của nàng a. . . . . . Lập tức bị dính 1 vết nhơ rồi!
Nhìn tường cao nửa người ở trước mắt, Nhan Đóa Đóa rất có tự tin.
Mặc dù cô chưa từng leo qua, nhưng khi còn đi học thì cũng từng thấy nam sinh nhảy qua rất dễ dàng, hiện ở nàng cũng nhảy ——
Hay là nhảy thêm vài cái. . . . . .
Nhảy liên tục hai mươi lần, Nhan Đóa Đóa cuối cùng cũng ý thức được, nàng bậy giờ không phải là leo tường, mà là luyện sức bật.....
Hoàng Phủ Dật vẫn đứng ở bên cạnh, nhìn nàng phí công nhảy qua nhảy lại.
Sớm biết rằng nàng nửa điểm võ công cũng không có, nhưng hắn vẫn cố ý lộ ra ánh mắt hoài nghi.
"Thế nào? Chẳng lẽ ngươi không leo qua được?"
"Hắc hắc. . . . . ." Nhan Đóa Đóa cười gượng, "Sao có thể chứ, ta đang làm nóng người mà."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 032
Hai người bọn họ có gian tình? (1)
Nói giỡn, tường Vân gia so với nơi này cao hơn, nếu tường trước mắt này cũng nhảy không qua, lời nói dối của nàng không phải bị vạch trần sao?
Đang lo lắng, nàng đột nhiên cảm giác có một sức mạnh túm cánh tay nàng ——
"A!" Nàng càng hoảng sợ bị bay lên trời cao, nhanh chóng phóng qua đầu tường.
Ánh mắt lóe lên, Hoàng Phủ Dật vẫn như cũ giả vờ không biết võ công, ngoắc kêu thủ hạ mình, mang theo hắn phóng qua tường cao.
Trong tường, Nhan Đóa Đóa hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vẫn còn giữ dáng vẻ đưa cánh tay vừa bị túm lên cao, dường như bị chết đứng tại chỗ.
"Nhan tiểu thư?" Hoàng Phủ Dật lên tiếng kêu nàng.
Tiếng Hoàng Phủ Dật không khiến nàng chú ý, như có vật gì đè nặng trên cánh tay nàng.
"A!" Nhan Đóa Đóa lại hô một tiếng, đau a!
Là phá điểu mổ nàng, chẳng lẽ vừa rồi là phá điểu lôi nàng qua đây?
Ngẫm lại "Dáng người" của phá điểu, khuôn mặt nàng nổi lên hắc tuyến, nó rốt cuộc là cái quái gì. . . . . .
"Nhan tiểu thư?" Hoàng Phủ Dật lại gọi nàng một tiếng.
"A?" Nàng hoàn hồn, nhìn cảnh vật chung quanh, "Ta. . . . . . Ta vượt qua rồi! Bây giờ ngươi tin ta chưa? !"
"Nhan tiểu thư biết võ công?"
Hoàng Phủ Dật giấu đi tinh quang trong mắt, mỉm cười nói, "Sao lúc trước không nghe ngươi đề cập qua."
"Khụ, này. . . . . . Ta tương đối khiêm tốn." Khuôn mặt Nhan Đóa Đóa nghiêm túc.(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Hoàng Phủ Dật cũng không vạch trần nàng, chỉ cười nói, "Thì ra Nhan tiểu thư thâm tàng bất lộ, hay là ở lại bên cạnh ta làm thiếp thân hộ vệ thế nào?"
. . . . . . Nhan Đóa Đóa cảm thấy trước mắt một phiến phù vân bay qua.
Tai sao nghe hắn nói một chuỗi dài như thế, nàng chỉ nghe được hai chữ trọng điểm là"Thiếp thân" chứ?
Đóa Đóa lắc mạnh đầu, phù vân, cho dù nam nhân ở trước mắt nàng từng hoàn toàn đụng ngã hắn, cũng đều là phù vân!
"Nhan tiểu thư?"
"Khụ, hắc hắc, cái, ngươi là thái tử, bên cạnh nhất định cao thủ rất nhiều, ta tốt nhất không nên vào giúp vui."
Hoàng Phủ Dật lắc đầu, "Kỳ thật ta thái tử này chỉ là hư danh, trước đây ta từng trúng độc một lần, để lại bệnh căn, trong triều mọi người cảm thấy ta sống không thọ, sợ không đợi được đến khi kế vị, cũng không có mấy người thật sự để ta vào trong mắt, ngươi xem đâu có mấy người ta có thể điều khiển được."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 033
Hai người bọn họ có gian tình? (2)
Hắn chưa nói xong liền "nhịn không được" ho khan hai tiếng, sắc mặt cũng trở nên kém đi.
Thủ hạ của hắn ở bên nhìn thấy khóe miệng run rẩy, chủ tử giả vờ hư nhược càng lúc càng giống . . . . . .
Hình dạng này của hắn quả nhiên thành công lừa được Nhan Đóa Đóa đồng tình, nàng còn ảo não mình đã khơi gợi chuyện thương tâm của hắn.
"Ngươi cũng đừng bi quan như thế a, Bạch Tử Dạ không phải tốt với ngươi lắm sao?"
Nhan Đóa Đóa an ủi hắn, "Hắn không phải tướng quân sao? Người cầm quân đứng về phe ngươi, thế lực của ngươi vẫn rất lớn mà."
"Tử Dạ hắn. . . . . ." Hoàng Phủ Dật không nói thêm nữa, chỉ là sắc mặt nhìn có vẻ cổ quái.
Gì? Nhan Đóa Đóa thật hiếu kỳ nha, Bạch Tử Dạ thế nào?
Hoàng Phủ Dật đột nhiên lắc đầu cười cười, "Nhan tiểu thư đi trộm đồ tiếp đi."
Ách. . . . . . Thật muốn trộm sao? Không phải leo qua tường, "Khảo hạch" liền kết thúc sao?
Không còn đường chọn lựa, Nhan Đóa Đóa đành phải lén lút đi qua một tiểu viện.
Hoàng Phủ Dật đứng tại chỗ, nhưng thật ra thủ hạ của hắn đã đi theo Đóa Đóa.
"Nhan tiểu thư, " thủ hạ bắt đầu tuyên dương chủ tử "bát quái thật sự", "Ngươi có biết vừa rồi thái tử vì sao lại có biểu tình kì quái như vậy không?"
"Ngươi biết?" Nhan Đóa Đóa cảm thấy rất hứng thú nghe ngóng, "Vì sao?"
Thủ hạ đè thấp giọng, "Kỳ thật trong triều mọi người đều biết, Bạch đại tướng quân thích thái tử của chúng ta a."
". . . . . ." Ách. . . . . . Đóa Đóa cảm giác một đạo sét đánh xuống.
Bạch Tử Dạ cùng Hoàng Phủ Dật. . . . . . Bọn họ có gian tình? !
Lãng phí ghê a! Hai soái ca hảo hảo như thế lại vô duyên với chúng nữ tử a!
Thủ hạ tiếp tục nói, "Nhưng mà thái tử thích nữ nhân, vẫn giả như không biết tâm ý của Bạch đại tướng quân, hơn nữa Bạch tướng quân tác phong làm việc cùng người thường bất đồng, ngay cả hôn sự của thái tử cùng Vân tiểu thư cũng là hắn tác hợp, ai cũng đoán không được hắn suy nghĩ cái gì, tất cả mọi người đều cảm thấy, có thể có một ngày tướng quân sẽ yêu quá sinh hận. . . . . ."
Không phải hắn nhiều chuyện về chủ tử, đoạn thoại này là do Bạch đại tướng quân tự mình soạn ra, cưỡng bức dụ dỗ bọn hắn nhất định phải tìm dịp để nói ra.
Thích thái tử là giả, nhưng còn việc Bạch đại tướng quân là quái nhân tuyệt đối là thật.
Bất quá bọn hắn đều đoán sai, Bạch Tử Dạ tạo tin nhảm này, thứ nhất là mê hoặc ánh mắt của người trong triều, miễn cho bọn họ tưởng thái tử thật sự coi người nắm trọng binh như huynh, thứ hai. . . . . .
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 034
Hai người bọn họ có gian tình? (3)
Hắn hẳn là cũng muốn đuổi hết những nữ nhân muốn theo đuổi hắn.
Bạch đại tướng quân tuổi còn trẻ lại quyền khuynh triều chính, hơn nữa khuôn mặt đẹp đến yêu nghiệt, chính là tương đối hấp dẫn nữ nhân .
Nhan Đóa Đóa nghe đến nỗi vô cùng không biết nói gì, thực phức tạp a. . . . . .
Nàng cảm thấy mình cũng có thể viết một quyển sách, tên là 'Tướng Quân Yêu Nghiệt Cùng Thái Tử Tuấn Suất – Câu Chuyện Không Thể Bỏ Qua', bút danh sẽ gọi là. . . . . . Tiểu Phác Đảo Thuần Khiết đi.
Lắc lắc đầu, Nhan Đóa Đóa tiếp theo bận "Chính sự" .
Mò vào đến trù phòng, nàng trộm được hai chiếc đũa, nhét vào tay Hoàng Phủ Dật, "Nhiệm vụ đã hoàn thành rồi chứ?"
"Nhan tiểu thư còn phải phóng ngược trở lại qua bức tường này thì mới tính là được."
Hoàng Phủ Dật biết rất rõ là nàng rõ ràng khống biết võ công, nhưng vì sao vừa rồi đột nhiên lại có thể giống như bay lên vậy, cho nên cố ý nói như thế.
Ách. . . . . ."Được, ta lại phóng qua lần nữa."
Nhan Đóa Đóa đã chuẩn bị tâm lý tốt, chờ con Phá điểu sẽ đưa nàng qua.
Nhưng đợi cả buổi mà con Phá điểu kia vẫn không hề có phản ứng, nàng vẫn đứng tại chỗ.
"Khụ khụ, ta sẽ phóng qua!" Tưởng là Phá điểu đang ngủ, không nghe thấy đối thoại vừa rồi của bọn họ, nàng nói có chút lớn hơn.
. . . . . . Vẫn không có phản ứng.
"Ta sẽ phóng qua!" Lần này Nhan Đóa Đóa còn lắc lắc ống tay áo mà Phá điểu đang trốn, "A!"
Đau a. . . . . . Con Phá điểu này còn mổ một cái thật độc ác!
Rõ ràng là nó tỉnh, thế mà lại hoàn toàn không có ý giúp nàng phóng qua cái tường cao kia.
Hoàng Phủ Dật hơi cụp mắt xuống, nhìn như đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào trong tay áo bên phải của Đóa Đóa.
Cử chỉ lén lút của Đóa Đóa đương nhiên không trốn khỏi được ánh mắt của hắn, chắc chắn bên trong tay áo kia có một bí mật gì đó?
Phát hiện không có người. . . . . . à, không có con chim giúp nàng, Nhan Đóa Đóa đành phải tự cứu.
Vẻ mặt nàng nghiêm túc ngẩng đầu nhìn lên trên cao, "Ta quan sát những vì sao đêm nay, cám thấy vào canh giờ này không thích hợp để sử dụng khinh công."
"Nga?" Hoàng Phủ Dật nhịn cười, "Nhan tiểu thư còn biết quan sát những vì sao?"
"Việc này. . . . . ." Nhan Đóa Đóa vô cùng "Khiêm tốn" mà cười cười, "Ta tương đối đa tài đa nghệ."
"Võ Đại, mang Nhan tiểu thư qua." Hoàng Phủ Dật ra lệnh cho thủ hạ.
". . . . . ." Lần đầu tiên nghe Hoàng Phủ Dật gọi tên thủ hạ của hắn, khóe miệng Nhan Đóa Đóa giật giật.
Võ Đại bị Đóa Đóa nhìn bằng đôi mắt nhỏ ngưỡng mộ thì sợ hãi, "Nhan tiểu thư?"
"Khụ, không có gì, cái kia. . . . . ."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 035
Nàng không phải cố ý nhìn lỏa nam (1)
Nhan Đóa Đóa nhìn nhìn bạn học Võ Đại ngoại hình không tệ, "Ta chỉ là muốn hỏi một chút, có cái tên như thế, ngươi có thấy áp lực lớn gì không. . . . . ."
Võ Đại nghe không hiểu, "Vì sao phải thấy áp lực?"
". . . . . . Không có gì, ta chỉ nói lung tung thôi."
Xem ra bạn học Võ Đại Lang* ở thế giới này cũng không có gì nổi tiếng a. . . . . .
*Võ Đại Lang: nhân vật trong tác phẩm Thủy Hử, chồng của Phan Kim Liên, anh của Võ Tòng.
"Nhan tiểu thư, ta mang cô nương qua trước." Nhận được mệnh lệnh của chủ tử, Võ Đại đỡ lấy cánh tay trái của Đóa Đóa, nhún người nhảy lên ==
"Tê" một tiếng vải bị xé rách vang lên.
Võ Đại thuận lợi mà phóng qua, Đóa Đóa. . . . . . tay áo bên phải cũng bay theo qua trên đầu tường.
Tay áo bị người ta làm rách, người thì bị quăng sang, bởi vì ảnh hưởng của quán tính nên tư thế của Nhan Đóa Đóa rất không đẹp mắt gì mà nhào về phía trước, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
Bất quá việc làm cho Đóa Đóa thực sự rơi lệ chính là. . . . . . Nàng vì muốn đứng vững nên dồn sức về phía trước một bước, dùng sức dận chân xuống, phát ra một tiếng nổ lớn. . . . . .
Ô ô, có phải bạn học Võ Đại đang báo thù nàng vì đã nhắc tới chuyện Võ Đại Lang hay không vậy. . . . . .
"Xin lỗi, Nhan tiểu thư."
Hoàng Phủ Dật lập tức "Cứu chữa" , cởi áo choàng của mình khoác lên người Nhan Đóa Đóa.
Lông mày hắn hơi cứng lại, thoạt nhìn trong tay áo cũng không có gì không ổn, đến cuối cùng là có chuyện gì vậy?
Ách. . . . . . Đóa Đóa nhìn nhìn cái áo choàng trên người.
Không cần khoa trương như vậy chứ, chỉ là tay áo khoác bị rách thôi , áo trong vẫn hoàn chỉnh mà, cổ đại thật bảo thủ.
Nếu bây giờ nàng là một mỹ nữ thì thật tốt, hoa dưới ánh trăng, soái ca cởi áo choàng xuống khoác lên người nàng. . . . . . Giống như là một hình ảnh vô cùng đẹp.
Đáng tiếc hình tượng của nàng bây giờ. . . . . . là một hình ảnh rất không hay, tốt nhất là không nên lan truyền!
Trong lòng lại cường điệu thêm tính cấp bách của việc giảm béo, Nhan Đóa Đóa đột nhiên phản ứng lại, con Phá điểu kia đi đâu rồi nhỉ?
Phá điểu vẫn đứng yên ở áo ngoài, hiện tại lại không có áo khoác che chắn, sao vẫn không thấy bóng dáng nó đâu vậy?
Nhan Đóa Đóa cúi người xuống cánh tay, xác định Phá điểu căn bản không có trong tay áo bên phải của nàng.
Lẽ nào rốt cục nàng cũng quăng được con chim bạo lực, lời nói thì độc ác kia rồi sao?
Nhan Đóa Đóa lập tức vui vẻ ra mặt, so với lễ mừng năm mới còn vui vẻ hơn.
Phản ứng của nàng đều bị Hoàng Phủ Dật thu vào trong mắt, làm hắn không khỏi buồn cười.
Lúc trước thật sự là hắn đã từng phòng bị, nhưng với tâm tư đơn thuần của nàng, không chừng thuộc dạng bị người ta bán còn có thể giúp người ta đếm tiền ấy chứ ==
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 036
Nàng không phải cố ý nhìn lỏa nam (2)
Có điều trên người nàng quả thật là có bí mật mà hắn vẫn chưa biết rõ, chỉ là bí mật này cũng không liên quan đến kẻ địch của hắn, cũng như không tạo thành sự uy hiếp gì với hắn cả.
Khi ba người trở lại khách điếm, Nhan Đóa Đóa hết sức phấn khởi, ha ha ha. . . . . . Nàng tự do rồi !
Khi tới cửa phòng Hoàng Phủ Dật, nàng vô cùng hưng phấn mà tuyên bố, "Đêm nay ta không ngủ với ngươi đâu!"
. . . . . . Một tiếng hít thở vang lên.
Người đi ra ăn bữa khuya , đi nhà vệ sinh đêm, đều bị lời nói này làm kinh động.
Đóa Đóa nhìn bốn phía xung quanh, sao vậy, việc này là sao vậy!
Hơn nửa đêm rồi, những người này còn không đi ngủ mà chạy ra đây làm gì thế!
Ô ô, câu nàng vừa nói kia dễ khiến người ta hiểu lầm lắm sao? Làm gì mà bọn họ đều giống như bị sét đánh mà nhìn nàng vậy. . . . . .
Mặt mũi của nàng a! Xem thường khuôn mặt to hiện tại của nàng sao. . . . . . Ô ô, khuôn mặt to này là do Vân Tri Hiểu ăn nhiều mà thành nha, không liên quan đến nàng!
Hơn nửa khuôn mặt to cũng không có nghĩa là da mặt dày a. . . . . .
"Ta không sợ, sau này không cần tiếp tục ngủ ở phòng của ngươi nữa."
Hạ giọng giải thích, Nhan Đóa Đóa che mặt lại, rơi lệ quay về phòng của mình.
Che mặt! Sau này mặc kệ là lúc nào nàng cũng đều phải che mặt!
Trở lại phòng, nàng vừa mới đóng cửa lại, Phá điểu lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Cho ngươi lắc ta, cho ngươi lắc ta!"
Phá điểu vô cùng bất mãn mổ đầu của nàng, "Đầu ta bị ngươi lắc đến hôn mê!"
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa còn đang khiếp sợ vì nó đột nhiên xuất hiện, đâu nghe cái gì vào cái gì. . . . . .
Qua nửa ngày, nàng mới hiểu được ý nó muốn nói là chuyện lúc đó mình đã lắc tay áo thúc giục nó.
Phá điểu mổ cho hả giận rồi đứng trước mặt nàng, dùng một cái cánh giận dữ mà chỉ vào nàng, "Ngươi không thấy dáng người của ta bây giờ rất thon thả hay sao! Làm thế nào có sức lực mà đưa người qua tường hai lần liên tục được!"
Nhan Đóa Đóa vẫn còn chưa hoàn hồn, "Phải, rất nhỏ xinh. . . . . ."
"Thon thả!"
"Không phải đều như nhau. . . . . ."
"Không giống" Phá điểu bay một vòng ở trước mắt nàng, "Ta là nam !"
". . . . . . Hóa ra ngươi là công ."
Nàng còn vì vấn đề này mà suy nghĩ hồi lâu.
"Nam !"
". . . . . . Ừ thì nam." Nhan Đóa Đóa thỏa hiệp .
Cổ đại quả nhiên là cường nhân tầng tầng lớp lớp, ngay cả một con chim cũng có thể ứng dụng thành thạo biện pháp tu từ, nhân hóa như thế, làm nàng không sao chống đỡ nổi a. . . . . .
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 037
Nàng không phải cố ý nhìn lõa nam (3)
Phá điểu dùng một cánh chùi chùi đầu, "Kiểu tóc cũng làm ngươi hoảng loạn ."". . . . . ." Nàng sao lại không nhìn ra mớ lông chim là đầu tóc. . . . . .
Nhan Đóa Đóa nhìn cái đầu tổ chim, rất mờ mịt nhìn con phá điểu hoa hòe hoa sói trước mắt, sao nàng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?
A! Nàng tư trong chấn kinh mà bình tĩnh trở lại, ý thức được cái gì không phù hợp, con phá điểu này muốn bóp chết nàng!
Lập tức phản tay mở cửa, Nhan Đóa Đóa chạy qua căn phòng cách vách, cửa cũng không gõ, trực tiếp đụng vào ——
"Quang" một tiếng, cửa bị Đóa Đóa làm hỏng, té trên mặt đất. . . . . .
Đóa Đóa dũng cảm sấn vào như thế, mà rất dễ nhận thấy, Hoàng Phủ Dật trong phòng đang cởi quần áo chuẩn bị đi tắm rửa.
Ở hiện đại, có một vấn đề rất nổi danh, nếu bạn đang ở tắm rửa, đột nhiên có người lạ xông vào, trong tay bạn lại chỉ có một cái khăn mặt, ngươi sẽ che ở đâu? Thân trên, thân dưới, hay khuôn mặt?
Mà đau buồn thay cho Hoàng Phủ Dật luôn ở cổ đại, chưa nghe nói qua vấn đề này, cho nên một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Có điều hắn không bị khí thế Đóa Đóa phá cửa mà vào dọa sợ, hay là rất cơ trí dũng dám anh minh thần võ quả cảm trác tuyệt chọn chính xác——
Che nửa người dưới.
Quyết định anh minh của hắn đã cứu được đôi mắt nhỏ đã không đặc biệt thuần khiết của Đóa Đóa, nhưng lại không cứu vớt được cái mũi nhỏ "ngo ngoe dục động" nàng, cho nên ——
Máu mũi phun trào, Đóa Đóa quơ quơ, té xỉu. . . . . .
Còn may trước khi nàng ngã xuống thần chí đã không đặc biệt thanh tỉnh, bằng không nàng nghe tiếng mình ngã xuống ầm ầm như vậy, không thể không bò lên tìm khối đậu hủ đập đầu.
Đại hỗn loạn như thế khiến cho thủ hạ Hoàng Phủ Dật cùng Bạch Tử Dạ chú ý, thế là mọi người lũ lượt tới, Hoàng Phủ Dật bị vây xem. . . . . .
Thấy rõ tình huống, Bạch Tử Dạ cười đến bụng đều đau, lặp đi lặp lại khen Đóa Đóa, "Có mưu lược, có đảm thức, có quyết đoán, có phát triển!"
Vì xem lõa nam, nàng thủ đoạn lợi dụng ưu thế dáng người đụng cửa vào, đây là tinh thần gì a!
Đều là nam nhân, Hoàng Phủ Dật cũng không sợ nhìn gì, hắn chậm rãi lấy quần áo bao lấy thân thể, tựa tiếu phi tiếu hỏi Bạch Tử Dạ, "Ngươi muốn đi ải Bắc chơi?"
". . . . . ." Bạch Tử Dạ da đầu phát run, xoay người bước đi, "Ta trở về ngủ!"
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 038
Nàng không phải cố ý nhìn lõa nam (4)
Thủ hạ Hoàng Phủ Dật cũng vội vàng nhịn cười, đỡ Đóa Đóa đến bên bàn biên ngồi xuống, giúp Hoàng Phủ Dật gắn cửa lại rồi lui ra.
Qua một hồi, Đóa Đóa tỉnh.
Chỉ là vừa mở mắt, đầu nàng liền tự động hiện lên hình ảnh trước đó.
Lần trước nàng mặc dù đã đẩy người ta ngã, nhưng khi ấy sự thái khẩn cấp, kỳ thật cũng không xem thấy gì, nhưng lần này. . . . . .
Ô ô, nàng hình như cái gì cũng nhìn thấy!
Nhắm chặt mắt, Đóa Đóa ghé vào trên bàn tiếp theo giả vờ ngất.
Lần này thật là không còn mặt mũi nào gặp người, ai đánh nàng bất tỉnh đi, nàng căn bản là không muốn tỉnh lại đâu!
"Tỉnh?" Tiếng cười của Hoàng Phủ Dật vang lên.
Đóa Đóa không nhúc nhích giả hoá thạch.
"Ta biết ngươi tỉnh," Hoàng Phủ Dật nói tiếp, "Người thật sự ngất lông mi sẽ động, ngươi giờ đang giả ngất."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa cũng không chú ý quan sát người xỉu sẽ ra sao, cho nên bị hù.
"Thật sao?" Nàng đỏ bừng cả mặt mở to mắt hỏi.
Hoàng Phủ Dật cười, tâm tình khoái trá, "Giả."
"......" Nhan Đóa Đóa không nói hai lời, "Quang" một tiếng đập vào bàn, tiếp đó giả vờ xỉu.
Hoàng Phủ Dật cười to ra tiếng, "Được rồi, ta biết ngươi không bị ngất."
Hắn kéo nàng lên, "Sao ngươi lại đột nhiên xông vào?"
Nhan Đóa Đóa mặc hắn lôi kéo, ngẫm lại mình hiện đang là cái túi tiền, một chút phản ứng cũng không có.
Lần này nàng tuyệt đối sẽ không bị hắn lừa!
"Thật bị xỉu à?" Hoàng Phủ Dật trong mắt hiện lên ý cười, dường như tự lẩm bẩm, "Một khi đã như vậy, ta đi tắm trước, một lát sẽ hỏi ngươi."
Hắn lại muốn cởi quần áo? !
"Tỉnh rồi tỉnh rồi!" Nhan Đóa Đóa sợ đến lập tức lên tiếng, "Ta khỏe mạnh lắm, ngươi muốn hỏi cái gì liền hỏi đi!"
Mở mắt, nàng liền nhìn thấy Hoàng Phủ dật tươi cười, sao thấy như bị tính kế vậy. . . . . .
" Sao ngươilại đột nhiên xông vào?"
Hoàng Phủ Dật cũng kéo ghế, ngồi bên cạnh nàng, giống như lơ đãng hỏi, "Có nguy hiểm?"
Ách. . . . . .
Kỳ thật Đóa Đóa đối với nam nhân đẹp trai vô cùng, rất dịu dàng này ấn tượng tốt lắm, đáng tiếc hắn là thái tử, vị hôn phu của Vân Tri Hiểu, cũng là người hiện tại không thể biết thân phận thật của nàng nhất.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 039
Nàng không phải đến xem lõa nam (5)
Cho nên Đóa Đóa vẫn không định nói thật.
"Cái. . . . . . Khụ."
Xem dáng vẻ ấp úng của nàng đã biết nàng chuẩn bị nói dối, Hoàng Phủ Dật cười lên tiếng, "Nếu không phải ngươi nói hôm nay không ngủ ở căn phòng này, ta cũng không ở trong tấm bình phong cởi quần áo, cho dù ngươi đột nhiên tiến vào, cũng nhìn không thấy ta. . . . . . Ngươi là cố ý ?"
. . . . . . Nhan Đóa Đóa bi phẫn.
Nàng không phải cố ý xem lõa nam nha! Thanh danh trong sạch của nàng, sao có thể bị làm bẩn như thế? !
Nàng nhấc cánh tay trái lên liền thấy mãnh liệt lay động, đều là con phá điểu này làm hại!
Không muốn nàng lắc, nàng càng lắc!
Lắc đến cánh tay cũng đau, Đóa Đóa buông tay, một khuôn mặt báo cừu tuyết hận, hắc hắc hắc. . . . . .
"Ngươi chưa trả lời ta xong vấn đề này đâu." Hoàng Phủ Dật cười nhìn vẻ mặt nàng biến qua biến lại.
". . . . . . Này. . . . . ."
Nhan Đóa Đóa do dự một chút, bất cứ giá nào !
"Cái này, ta hiểu ngươi đánh giá rất cao chỉ số thông minh của ta. . . . . . Ta sao có thể nghĩ ra chiến thuật vu hồi như thế . . . . . ."
Ô ô, phải bức nàng thừa nhận chỉ số thông minh của mình mới có thể giúp bản thân rửa sạch hiềm nghi sao?
Nhân sinh a. . . . . . Ngươi vì sao lại tàn khốc như thế!
Hoàng Phủ Dật trong lòng cười to không ngớt, nhưng trên khuôn mặt vẫn là vẻ mặt hoài nghi, "Nhân vì tài tử, điểu vi thực vong (người vì tham mà chết, chim vì miếng ăn mà vong mạng). . . . . ."
". . . . . ." Câu nói này có ý là sắc nữ vì lõa nam mà điên cuồng a. . . . . .
Nàng không sắc, không sắc!
Nhan Đóa Đóa bi phẫn đến mức hai bên mắt nổi gân xanh, khiến đôi mắt mở to đến cực độ.
"Ngươi xem đôi mắt nhỏ thuần khiết của ta, ta sao có thể là sắc nữ, ta căn bản không phải đến xem lõa nam . . . . . ."
Ô ô, nàng không phải không thuần khiết, là trên khuôn mặt nhiều thịt quá, chặn đôi mắt nhỏ của nàng, cho nên thuần khiết không hiện rõ thôi!
Hoàng Phủ Dật đã nhịn không được, ho khan hai tiếng che giấu ý cười của mình.
"Vậy ngươi vì sao lại thình lình xông tới chứ?"
"Ta, ta. . . . . ." Nhan Đóa Đóa trong lúc cấp bách đặc biệt thông minh, "Ta là đến thổ lộ!"
Ô ô, mặc dù mất mặt, nhưng cuối cùng cũng rửa sạch hiềm nghi . . . . . .
"Thổ lộ?"
"Hắc hắc. . . . . . đúng, đúng vậy!"
Nhan Đóa Đóa nói quanh co nửa ngày, cuối cùng có thể thêu dệt ra một lí do hợp lí.
Chương 040
Thổ lộ hậu quả thực nghiêm trọng (1)
"Này. . . . . . Ta bị kích thích thổ lộ rất mạnh mẽ, trở lại phòng thế nào cũng ngủ không yên, cho nên ta liền ở lại đây !"
Lập tức Đóa Đóa làm bộ che mặt rơi lệ, "Ta biết ngươi đã cùng Vân tiểu thư định thân , ta chỉ là muốn thổ lộ một chút, ngươi đừng đếm xỉa đến ta, ta đi đây!"
Tới cửa rồi, Đóa Đóa lại cảm thấy không có mặt mũi mà lui về, "Việc này. . . . . . Ta vẫn không đi, sau này ta vẫn ở lại phòng ngươi."
Hoàng Phủ Dật trong lòng cười to, hiện tại hắn vẫn cố ý đùa nàng, "Kỳ thật ta cùng Vân tiểu thư không có cảm tình gì, ta ngay cả mặt mũi của nàng cũng không biết."
". . . . . ." Việc này nàng đương nhiên biết, bằng không nàng đứng ở trước mặt hắn, hắn thế nào lại hoàn toàn không nhận ra?
Bất quá hắn sau khi được nàng "thổ lộ" đột nhiên nói việc này, sao lại khiến nàng cảm thấy có gì không ổn a?
" Hôn nhân người trong hoàng thất hơn phân nửa không thể tự chủ, giữa vợ chồng không có cảm tình gì, " Hoàng Phủ Dật cố nhịn cười, ngữ khí thương cảm, "Ngươi thật sự thích ta?"
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa sợ đến da đầu tê rần, sao càng nghe càng thấy không phù hợp?
"Cái này, ta biết ta không xứng với ngươi!" Nàng vội vàng hạ thấp mình.
"Thế nào không xứng? Giống ngươi như vậy tốt lắm, khỏe mạnh."
Hoàng Phủ Dật tiếp tục "thương cảm", "Ta thân thể hư nhược, kỳ thật rất hâm mộ ngươi."
". . . . . ." Hư nhược?
Nàng vừa mới xem quá, hắn thoạt nhìn rất gầy, nhưng khi thoát quần áo, hình như rất cường tráng . . . . . .
Trong phòng vang lên một tiếng "tí tách".
Nhan Đóa Đóa không nói gì mà nhìn máu mũi không nghe lời mà chảy xuống, phù vân a, phù vân!
Sau đó nàng cuối cùng cũng hiểu được lợi dụng hình thế rồi, chỉ máu mũi đang chảy xuống "Ngươi xem, thân thể ta một chút cũng không tốt! Động một chút là chảy máu mũi!"
"Vậy sao?" Hoàng Phủ Dật mỉm cười, ngữ khí có chút hối hận, " Cửu đệ ta mười sáu mười bảy tuổi nhìn thấy mỹ nữ liền thích đến chảy máu mũi, ta còn tưởng là bởi vì hắn háo sắc, thì ra là hắn thân thể không tốt, ta thật sự là nghi oan hắn."
"......" Nhan Đóa Đóa đỏ hồng cả mặt, trở ngại gì cũng có.
Nam nhân này thật là đang hối hận, chứ không phải cố ý nói những lời này sao? ! Ô ô.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 041
Thổ lộ hậu quả thực nghiêm trọng (2)
Trong lòng lệ chạy mấy vòng, Nhan Đóa Đóa tiếp tục ứng phó nam nhân trước mắt, "Thân thể ta thực sự rất yếu đuối, ngươi không cần hâm mộ ta, cũng không cần. . . . . ."
"Một khi đã như vậy, Nhan tiểu thư càng nên theo ta về cung." Hoàng Phủ Dật đột nhiên nói.
". . . . . ." Nửa câu sau chưa kịp nói của Nhan Đóa Đóa cứ như vậy bị mắc tại cổ họng.
Thân thể cường tráng phải cùng hắn về cung, thân thể yếu đuối cũng phải cùng hắn trở về?!
Ô ô, thật là không chừa cho người ta một con đường sống a . . . . . .
"Vì sao?" Nhan Đóa Đóa run run rẩy rẩy hỏi.
"Ta từ nhỏ thân thể đã suy nhược, nhưng ở trong cung hàng năm được uống thuốc bổ không ngừng." Hoàng Phủ Dật bày ra khuôn mặt thương cảm.
Việc đó liên quan gì tới nàng?
Hơn nữa nàng vì sao lại không cảm thấy nam nhân này suy nhược ở chỗ nào cả. . . . . .
Chỉ e máu mũi chảy ra lần nữa lại sẽ liên luỵ đến tiểu thanh danh của nàng, Nhan Đoá Đoá vội vàng chuyển ý nghĩ, bắt đầu tự hỏi một vấn đề nghiêm túc ——
Định lý Pitago là như thế nào nhỉ? Nghĩ không ra . . . . . .
Hoàng Phủ Dật tiếp tục nói, "Nếu thân thể suy nhược giống ta, không bằng Nhan tiểu thư theo ta tiến cung, cùng nhau uống thuốc bổ đi."
". . . . . . Cái, cảm ơn ý tốt của ngươi, tấm lòng này ta xin nhận, nhưng là....." Nhan Đóa Đóa vội vàng mở miệng từ chối.
"Kỳ thật ta không phải có ý tốt," Hoàng Phủ Dật đột nhiên không có hảo ý nở nụ cười, "Kỳ thật là thuốc bổ rất khó uống, ta muốn tìm người uống giúp ta."
"......" Trừ bỏ rơi lệ, nàng đã không biết chính mình còn có thể làm cái gì....
"Kỳ thật ngươi có thể đổ......"
Hoàng Phủ Dật lắc đầu thở dài, "Ta không muốn lãng phí."
"......" Nhan Đóa Đóa vỗ về linh hồn bị kích thích muốn bay mất của mình, "Việc này, kỳ thật ta cảm thấy ngươi không nói thật thì tốt hơn......"
Hoàng Phủ Dật cười trong sáng lay động, "Ta không thích nói dối."
Ngoài cửa, thủ hạ Võ Nhị có việc gấp cần bẩm báo vừa vặn nghe thấy câu này của chủ tử, thiếu chút nữa ngã cắm đầu xuống dưới lầu.
Đúng vậy, chủ tử của hắn rất là thành thật . . . . . .
Ổn định lại tinh thần, Võ Nhị thấp giọng lên tiếng, "Chủ tử, Võ Nhị có việc bẩm báo."
Thanh âm của Võ Nhị kì quái như vậy, không phải là do câu nói kia của Hoàng Phủ Dật doạ nạt, mà hắn là bị thân phận thực sự của "Nhan Đoá Đoá" doạ nạt.
Võ Nhị chính là một trong số thủ hạ hắn phái đi thăm dò thân phận của Đoá Đoá, Hoàng Phủ Dật cũng nghe ra trong giọng nói của hắn có điều khác thường.
Ánh mắt chợt loé, hắn liếc mắt nhìn Đoá Đoá một cái, cười cười đứng lên, "Ta đi ra ngoài một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro