Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

QTTDNT1

Chương 001

Tiểu Đóa Đóa, phải động phòng chưa?

Đêm khuya, tại một góc hoàng cung.

Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, một mệnh lệnh trầm thấp của nam nhân vang lên, "Tiếp tục điều tra."

"Dạ, chủ tử."

Một đám người mặc hắc y nhất tề khom người, sau đó liền không một tiếng động mà thoát ra khỏi cửa, từ kinh thành mà tản đi các hướng khác nhau.

Trầm ngâm một chút, nam nhân được gọi là chủ tử thu hồi biểu tình lãnh túc trên người, ánh mắt lộ ra ý cười, đi ra cửa liền rẽ trái.

Cách căn phòng vừa nãy của hắn chừng trăm thước, có một toà tiểu các lâu, toà các ở giữa cùng với cảnh sắc tú lệ bên ngoài thật mê người, không thích hợp là ở chỗ trên thân cây bên ngoài có treo một tấm bảng, bên trên viết...........

"Mặc kệ ngươi nhìn thấy nhan sắc đông tây gì, ta vẫn là ta, tuyệt đối không phải quỷ."

Nam nhân phì cười không ngừng, thiếu chút nữa cười to ra tiếng.

Thu hồi ánh mắt, hắn không một tiếng động tiến lên các lâu, đi thẳng đến phòng ngủ.

Nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được một người đang nằm trên giường lớn......

Trên đầu buộc một cái khăn bằng vải bố thật dày, bao hết tóc vào trong, trên khuôn mặt còn có sắc xanh nhìn thật kinh khủng, chỉ có hốc mắt và môi là còn màu bình thường.

Đang là giữa đêm, đột nhiên nhìn thấy một người như vậy quả thực quá doạ người, nhưng nam nhân vừa tới lại không khắc chế được mà cười to, tay chống lên tường, giống như là sắp đứng không vững.

Cười đến nửa ngày, hắn mới thu lại biểu tình, rút một tấm khăn bên cạnh, thấm thấm nước rồi cầm nó đi đến bên giường.

Ngươi trên giường càng nhìn gần lại càng doạ người, nhưng trong mắt nam nhân này dường như lại rất buồn cười, hắn cố nhịn cười, thật cẩn thận cầm lấy khăn, lau lau trên khuôn mặt nàng.

Khăn vừa mới đụng tới má người nằm trên giường, lông mi người nọ không an ổn hơi hơi động.

Cảnh giác như vậy?

Nam nhân cười cười thu tay lại, lập tức để khăn lại vị trí ban đầu, lại dùng nội lực làm khô hết nước trên khăn, tiêu trừ "chứng cứ phạm tội".

Người trên giường..........

Nhan Đoá Đoá lông mi giật giật, miệng hơi cong lên, mơ mơ màng màng mở mắt ra.....

Hai mắt phút chốc trợn to, nàng trừng mắt nhìn tuấn nhan đang phóng đại trước mắt này.

Nam nhân hơi chớp mắt, con ngươi đen sáng quắc nhìn nàng, thanh âm trầm thấp mà mềm mại như tơ lại tà mi đầy hấp dẫn, mang theo đầy ý tứ hàm xúc, "Tiểu Đoá Đoá, động phòng được chưa?"

Nhan Đóa Đóa hóa thân thành sư tử hà đông, thuận tay cầm lấy cái gối bên cạnh ném qua, "Hoàng Phủ Dật kia, ngươi nhanh đi ra ngoài cho ta..........."

Sự tình phải bắt đầu kể từ ba tháng trước

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 002

Lời đồn tuyệt đối không thể tin

Ba tháng trước, tại đại trạch của Vân gia.

Nhan Đóa Đóa nhìn mình trước gương đồng.

Nàng xuyên qua, chủ nhân thân thể này là tiểu thư Vân Tri Hiểu của Vân gia – nhà giàu có nhất Kì Quốc, cũng được công nhận là đệ nhất mỹ nữ ở kinh thành, nghe nói phàm là ưu điểm gì nữ nhân nên có trên người nàng đều có đủ, chẳng những thế vị Vân tiểu thư này còn có một sủng vật được người người ca tụng ——

Một con Thần điểu biết nói tiếng người.

Ngay cả đến Hoàng Thượng cũng đã nghe đến tên của nàng, vừa mới hạ chỉ ban hôn, hứa gả nàng cho Thái tử đương triều, người được đồn là suất không gì có thể so sánh, không lâu nữa, nàng có thể lên làm thái tử phi.

Có thể nói Vân Tri Hiểu có được tất cả mọi thứ mà hầu hết nữ nhân đều ao ước, là đối tượng mọi người vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.

Nhưng nói về vị Vân tiểu thư kia, vận khí của nàng có đúng là thật sự tốt hay không?

Nàng cảm khái một chút, tốt, tốt, tốt cái đại đẩu quỷ a!

Nhan Đóa Đóa nhìn vào trong gương đồng, Vân Tri Hiểu rốt cuộc có tinh thông cầm kì thi hoạ hay không thì nàng không biết, nhưng lại có dáng người mập mạp thế này, đầu tóc thì như rơm rạ, da dẻ thì thô ráp, mỹ nữ đây sao?

Rốt cuộc là kẻ nào dám tung tin đồn nhảm, nói Vân Tri Hiểu là một mỹ nữ vậy?!

Còn về con sủng vật mà người người đều ước ao kia ——

Nhan Đóa Đóa nhìn về phía bên phải trên cái giá có một con 'Phá điểu (con chim xấu) khắp người lông vũ lòe loẹt.

"Thực xấu, thực xấu!" Thân Điểu trong truyền thuyết vỗ vỗ cánh, "Mỹ nữ cái Pa!"

". . . . . ." Lửa giận trong lòng Nhan Đóa Đóa bắt đầu bốc lên, hung tợn nhìn về phía con vật can đảm kia, ôm chặt lấy nó, "Còn ầm ĩ nữa ta liền nhổ hết lông nhà ngươi!"

"Có người muốn lột y phục của ta —— phi lễ a, lưu manh ——" "Thần điểu" cao giọng gào thét.

". . . . . ." Cái gì mà thần điểu a!

Một phen cầm nó ném ra ngoài cửa sổ, đóng chặt cửa sổ lại, Nhan Đóa Đóa bắt đầu thu dọn tay nải, chuẩn bị bỏ chạy.

Không chạy không được, con dâu mà Hoàng Thượng muốn là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, không phải diện mạo này của Vân Tri Hiểu, nếu truy cứu trách nhiệm, cái này chắc chắn bị khép vao tội khi quân.

Nếu nàng cứ như vậy mà gả đi, nhất định Hoàng Thượng sẽ giận dữ, chỉ cần một câu "Mang ra ngoài chém", nàng liền phải đi tham quan nơi ở của Diêm Vương gia rồi.

Đương nhiên trong Vân gia cũng không phải chỉ mình nàng có ý định chạy trốn, cha mẹ trên danh nghĩa của nàng cùng với hạ nhân trên dưới Vân gia đều đã sớm chạy hết.

Lúc tỉnh lại ở cổ đại, nàng chính là ngửa mặt nằm trên mặt đất, đỉnh đầu có một cục u, bên người còn có một tay nải lớn, còn lại những người khác trong phủ thì đã sớm không thấy bóng dáng.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 003

Bộ mặt thật của "Thần điểu"

Liền ngay cả thân phận của chính mình, nàng cũng là giả dạng bị hôn mê, mọi vấn đề đều phải hỏi con chim phá phách kia mới biết được.

Phỏng chừng Vân đại tiểu thư này cũng muốn chạy, đáng tiếc là đụng phải cây cối, ngã hôn mê, cho nên so với những người trong nhà chậm hơn một bước.

"Ngươi đuổi không được ta, đuổi không được ta!" Con chim phá hoại kia lại trở về, vênh váo tự đắc bay quanh người Đoá Đoá.

". . . . . ." Nhan Đóa Đóa nhìn cửa sổ vẫn như cũ đóng chặt, có đôi khi nàng cảm thấy được con chim chuyên phá phách nói lời ác độc này thật sự không phải sinh vật bình thường.

Cửa sổ đều khoá chặt, nó vào bằng cách nào?

Hơn nữa loại chim biết nói chuyện nàng cũng từng gặp qua, nhưng một con chim như thế này, đúng thật là cái gì cũng có thể a.

"Thực xấu, thực xấu!" Con chim điên lại bắt đầu mắng nàng, lại còn rất kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu.

". . . . . . Ngươi cũng đâu có đẹp hơn ta cái gì! Loè loẹt sặc sỡ quá đi, nhìn hoa cả mắt!"

Con chim nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, "Ta đây phải gọi là nhiều màu rực rỡ!"

". . . . . ." Không có thiên lý, nàng ngay cả con chim cũng nói không lại.

Từ ngăn tủ lấy ra vài bộ quần áo bỏ vào trong tay nải, Nhan Đoá Đoá nhìn xung quanh, cân nhắc xem đồ vật nào đáng giá lại nhẹ nhàng, để cho nàng có thể mang đi làm lộ phí.

Đúng rồi, cái bao quần áo của Vân gia trước kia đúng là siêu nặng, bảo bối ở bên trong nhất định là không ít!

Chờ Nhan Đóa Đóa vọt tới trong viện, khi mở cái bao ra, nàng hôn mê.

. . . . . . Tràn đầy cả cái bao toàn là đồ ăn!

"Ha ha ăn!"

Nhan Đóa Đóa nghiến răng nghiến lợi đi vào trong phòng, "Ngươi nếu không ăn nhiều như vậy, ta hiện tại cũng không cần vội vã chạy trối chết!"

Kì thật khuôn mặt hiện tại này của nàng hình như ngũ quan cũng rất thanh tú, gầy đi một chút không chừng sẽ trở thành một mĩ nữ...........

Chỉ là hình như, bởi vì trên mặt nhiều thịt quá, đã xem không rõ ngũ quan nữa

"Ngươi đang mắng ai?" Con chim kia hoài nghi bay vòng vòng quanh nàng.

Nhan Đóa Đóa choáng váng đầu che mắt lại, "Lông trên người ngươi thật sự quá lòe loẹt, sau này ta sẽ gọi ngươi là hoa hòe."

"Thực khó nghe!" Phá điểu không khách khí mà nhổ một ít tóc của nàng, "Không có tiêu chuẩn! Cái tên khó nghe như vậy!"

". . . . . . Ngươi câm miệng cho ta!" Nhan Đóa Đóa phát ra sư tử rống.

"Đúng là cọp mẹ hung dữ..........." Phá điểu vỗ cánh điên cuồng bay đi.

". . . . . ." Nhan Đóa Đóa chán nản.

Nàng đây là chọc vào ai, xuyên qua một cái thân thể như vậy, bên người lại có một con chim điên khùng chuyên phá hoại!

Chương 004

Giảm béo là kế hoạch lớn

Giữa thanh thiên bạch nhật, trên ngã tư đường có một người mặc áo đen che kín mặt đi qua.

Nhìn dáng người, mặc dù vóc dáng không cao, nhưng lại khôi ngô, chỉ có điều. . . . . .

Người đi trên đường đều lắc đầu, đáng tiếc là miệng hùm gan sứa!

Người này bước đi cũng còn không vững thế kia, với tố chất của thân thể này thì còn mặt mũi gì nữa mà làm người trong võ lâm a!

Đói quá . . . . . .

Nhan Đóa Đóa đã không còn chút sức lực nào để đi nữa, ngẩng đầu nhìn thấy trà lâu bên cạnh, quyết định mình nên "ăn cơm".

Sau khi bước vào, nàng chọn đúng vị trí gần cửa nhất ngồi xuống, "Tiểu nhị, cho ta một ấm trà Phổ Nhĩ, pha đặc một chút."

"Dạ, " Tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón, "Vị tiểu thư này, ngài có dùng thêm chút điểm tâm không?"

"Không cần, " Nhan Đóa Đóa ngay cả khí lực để lắc đầu một cái cũng không có, nghiêng người ghé nằm lên tay nải trên bàn của nàng, "Ta đang giảm béo."

". . . . . ." Tiểu nhị nhìn nhìn thân thể của nàng, ân, đúng là nên giảm .

Nếu không phải thanh âm của nàng thanh thuý, hắn còn không nhận ra nàng là nữ nhân.

"Ngươi thật đúng là giảm béo a." Thanh âm không lớn của Phá điểu từ trong ống tay áo của nàng truyền ra.

Nàng chạy khỏi Vân gia đến nay đã bảy ngày, nhưng con Phá điểu này đuổi cũng không đi, nó không nên theo nàng a.

Chỉ có điều nàng vừa phát hiện , nó vừa ra khỏi cửa liền hạ thấp âm điệu, lại ở trong tay áo nàng không ra ngoài, dù có muốn nó ra ngoài bay hai vòng cũng không thể.

Nhan Đóa Đóa nằm bò trên bàn, đầu tiên là gỡ khăn che mặt đen xuống, sau đó dùng tay giũ giũ ống tay áo mình, mặt lộ ra tia hung dữ, "Ta muốn giảm béo!"

". . . . . ." Phá điểu ít khi trầm mặc như vậy, còn rụt lui vào trong tay áo của nàng.

Nàng đã bắt đầu giảm béo từ ba ngày nay, mỗi khi nhìn thấy thịt đều là ánh mắt này, như là hận không thể xông lên cắn một ngụm.

Đem đầu rụt vào dưới cánh, Phá điểu thực cẩn thận nhìn nàng, hoài nghi khi nàng đói vì quá nóng nảy sẽ trực tiếp đem nó làm thịt.

Từ trong tay nải lấy ra một quả dưa chuột đã rửa sạch vào buổi sáng, Nhan Đoá Đoá không có tinh thần mà nằm bò trên bàn gặm dưa chuột.

Phối hợp thêm với ấm trà nữa, đây chính là toàn bộ bữa cơm của nàng . . . . . .

Không giảm kiên quyết như vậy thì không được, Vân Tri Hiểu trước kia ăn quá nhiều, dạ dày đều đã bị nàng ta biến thành cái động không đáy, giờ đây nàng muốn giảm béo, bước đầu tiên chính là nhịn đói, dùng tốc độ nhanh nhất làm cho dạ dày nhỏ lại.

Kiên trì nhất định sẽ thành công! Chỉ có điều những ngày này thực sự là thống khổ a. . . . . .

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 005

Lần đầu gặp mặt đã mất mặt (1)

Trong trà lâu khách nhân đáng lẽ đều đang nhàn nhã uống trà, cùng ngồi cùng bàn tán với nhau về chuyện thiên hạ, nhưng hiện tại tầm mắt bọn họ đều dán chặt vào thân người vừa bước vào cửa.

Nhan Đóa Đóa đưa lưng về phía cửa, căn bản là không chú ý việc này, với lại nàng cũng đói bụng sắp chết căn bản là không có tâm tư chõ mõm vào.

Bữa ăn được nhai từ từ chậm rãi, rốt cục ăn hết một ngụm dây dưa chuột cuối cùng, Nhan Đóa Đóa ngồi thẳng người, "Tiểu..."

Nàng là muốn tính tiền, nhưng vừa ngồi thẳng người, nâng tay lên đã đụng vào thứ gì, sau khi nàng bị một cỗ lực mạnh mẽ từ phía sau đánh ngã, liền trực tiếp té trên đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Tuyệt đối là xứng danh với tiếng nổ lớn, nàng liền ở trong tình trạng này, nếu không làm thành một cái hố trên mặt đất cũng đã cảm thấy là kỳ tích rồi.

Nhưng mà thịt nhiều cũng có cái tốt của thịt nhiều, ngã xuống như vậy, nàng cũng không cảm thấy quá đau đớn gì.

Quỳ rạp trên mặt đất, Nhan Đóa Đóa không vội vã đứng lên, ngược lại, lại đi sờ cái khăn đen che mặt mình.

Nàng là một người cực kỳ sĩ diện, ngã sấp xuống không sao cả, có thể té ra tiếng lớn như vậy cũng không thành vẫn đề nhưng chỉ có cái thực sự muốn chết!

Lúc này tuyệt đối phải che mặt, không thể để người khác nhớ kỹ mặt mình!

"Vị tráng sĩ này . . . . . ." Phía sau nàng vang lên thanh âm nam nhân dịu dàng dễ nghe.

". . . . . ." Nổi giận. . . . . .

Nhan Đóa Đóa đang tức sùi bọt mép, người đứng phía sau đã đưa tay đỡ lấy nàng, "Tráng sĩ..."

"Không cần đỡ ta đứng dậy!" Nhan Đóa Đóa lập tức kêu to, một tay che mặt, tay phải hoả tốc giữ chặt cái khăn đen, luống cuống tay chân hướng trên mặt đất.

"..." Nàng mới mở miệng chợt nghe ra là nữ nhân, người đứng phía sau nhìn xem nàng dáng người "khôi ngô", biết mình gọi sai.

"Vị này..." Hắn lần này dứt khoát không gọi, "Ngươi không bị thương chứ?"

Cái khăn đen đã đem mặt che đi gần hết, Nhan Đóa Đóa đem thân hình không hề tương xứng với tốc độ của nàng từ trên mặt đất nhảy bật dậy, sau khi ném lại tiền ăn, liền hướng phía cửa chạy chối chết, nàng muốn thật nhanh chóng rời xa địa phương mới bị nàng dọa cho một trận.

Có điều nàng đã quen với dáng người thon thả, nhất thời đã quên mất dáng người hiện tại của chính mình, thời điểm chạy ra cửa, nàng không cẩn thận va phải người nam nhân vừa lên tiếng.

Chớp mắt một cái, nam nhân liền trực tiếp lùi lại ra phía sau, tay theo phản xạ khua loạn trong không trung, cố gắng tìm điểm tựa.——

Nhan Đóa Đóa bị hắn nắm lấy , "A..." Tiếng kêu sợ hãi.

"Cạch" —— tiếng nổ lớn.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 006

Lần đầu gặp mặt đã mất mặt (2)

Bị đụng phải người, vốn đã giữ thăng bằng không tốt, lại bị một cú vừa rồi, Nhan Đóa Đóa cũng bị kéo ngã theo, nàm sấp trên người nam nhân, phát ra một tiếng động lớn.

Trừ lần đó ra, Nhan Đóa Đóa còn nghe được tiếng "két" không lớn vang lên.

Nàng cả kinh, không phải là gãy xương chứ? "Ngươi không sao chứ?"

Nói xong nàng liền luống cuống tay chân muốn đứng lên.

Bị đè nặng, nam nhân trên đầu chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút trắng bệch, "Vị này... Ngươi trước tiên đừng nhúc nhích."

"Chủ tử!" Ngoài cửa mấy thân ảnh nam nhân đi tới, thấy một màn này, đều ngây ngẩn cả người.

Đây là vừa xảy ra chuyện gì vậy?

"Hỗ trợ đem vị này... nâng lên." Nam nhân vẫn không biết Đóa Đóa là "tiểu thư" hay là "phu nhân" .

"Đắc tội." Những người kia lập tức đưa tay nâng Đóa Đóa lên .

". . . . . ." Giận. . . . . .

Nhưng mà xem dáng vẻ nam nhân này chắc đã bị gãy xương, hiện tại nếu nàng tiếp tục tự mình đứng lên, chắc chắn nam nhân này sẽ đau đến chết.

Cho nên Nhan Đóa Đóa nhắm mắt, giả bộ làm như không biết mình đang bị người lôi kéo tứ chi khiêng đi.

. . . . . . Mất mặt a!

Chờ một lần nữa từ trên mặt đất đứng vững, Nhan Đóa Đóa lập tức quan tâm nhìn nam nhân đang nằm dưới đất được chậm rãi nâng dậy, "Bị thương ở chỗ nào rồi?"

Nam nhân thực ôn hòa cười cười, "Xương sườn gãy hai cây, không có gì đáng ngại." (Lik: chẹp chẹp, anh thật là đáng thương...... Jelly: ko đáng ngại sao =.=)

"..." "Bá bá bá", Nhan Đóa Đóa cảm thấy được tất cả tất cả ánh mắt của mọi khách nhân trong tửu lầu đều dồn lại trên người nàng.

Chỉ một cú ngã phi thân như vậy, cũng có thể làm gãy hai chiếc xương sườn của người khác, đây là lực sát thương mạnh tới mức nào a!!

Lúc này thật sự là dọa người, nhưng mà lại không thể tiếp tục dọa người, nàng cảm thấy may mắn chính mình bây giờ còn che mặt, không ai có thể thấy diện mạo nàng.

Nhan Đóa Đóa luống cuống tay chân tìm túi tiền, cầm vài miếng vàng lá trao cho hắn.

"Có đủ tiền thuốc men hay không?" Nàng hạ giọng, "Ta hiện đang ở trong quán trọ lớn nhất trong thành, không đủ lại đi tìm ta."

Nàng lo lắng dặn xong, "Ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết ta ngụ ở chỗ nào!" Nàng cũng không muốn bị vây xem!

Nói xong câu đó, nàng liền cất bước chạy.

Nàng cũng không phải là trốn tránh trách nhiệm, mặc kệ người bị nàng làm bị thương, là nàng thật sự không có cách nào khác đứng ở chỗ này tiếp tục dọa người !

Để nàng tìm một chỗ không người đập đầu vào đậu hủ đi!

Nam nhân cũng không ngăn cản nàng, thanh âm ôn hòa như cũ phân phó hạ nhân, "Đi mời thầy thuốc."

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 007

Bị liệt vào đối tượng bị tình nghi

"Dạ." Thuộc hạ đều là những người đã theo hắn rất nhiều năm, lập tức hiểu được ý của chủ tử, có ba người lập tức đi ra cửa.

Nhưng khi đi tới một hẻm nhỏ ít người, liền theo dõi bốn phía xung quanh, hai tên trong số đó lập tức thay đổi phương hướng, đi theo phía sau Đóa Đóa, tên còn lại thì thật sự đi mời đại phu.

Nam nhân bị đụng phải liền như vậy mà được thuộc hạ đỡ, đứng tại chỗ tận lực duy trì không nhúc nhích, tránh cử động sẽ làm gãy xương sườn.

Mọi người trong trà lâu thì hơi hơi lắc đầu, cho dù vừa rồi vị kia tiểu thư kia đụng có vẻ hơi mạnh, nhưng đường đường là đại nam nhân, cũng không thể chỉ mới va chạm như thế đã bị đụng đến gãy xương sườn được.

Ai, thân thể hư nhược như thế, thật đúng là hơi có lỗi với khuôn mặt kia của hắn.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng người trong trà lâu vẫn là nhìn chằm chằm ngắm nam nhân kia, nam nhân này thật đúng là suất a!

"Chủ tử. . . . . ." Trong số những thủ hạ vẫn an tĩnh đột nhiên có người kinh ngạc kêu lên.

Vừa rồi miếng vàng lá mà Nhan Đóa Đóa cho bọn họ chính là do hắn nhận lấy, hắn cũng vừa mới phát hiện miếng vàng lá này không ổn.

Nam nhân cúi xuống, thoáng nhìn ký hiệu của Vân gia trên miếng vàng lá.

Đây là người của Vân gia?

Ánh mắt chợt lóe, nam nhân vẫn là dáng vẻ cùng khuôn mặt ôn hòa, thuộc hạ cũng phát hiện chính mình gây lỗi, vội vàng cất miếng vàng lá kia đi.

Chờ khi đại phu tới, giúp nam nhân bó xong xương gãy, dặn dò những thứ cần chú ý rồi thủ hạ của hắn liền đỡ hắn rời khỏi trà lâu.

Mãi đến khi tới chỗ không người, mới có một thuộc hạ nhỏ giọng lên tiếng.

"Chủ tử, người vừa rồi là muốn thử xem ngài có võ công hay không sao?"

Nam nhân cười cười, "Có lẽ."

Hai người theo dõi Nhan Đóa Đóa lúc nãy cũng trở về thông báo tin tức, "Chủ tử, sau khi nàng vào khách điếm rồi thì không đi ra nữa, cũng không có ai tới gần phòng của nàng."

Hơi hơi gật đầu, nam nhân cười nói, "Chúng ta cũng đi xem xem."

————

Nhan Đóa Đóa hoàn toàn không biết mình đã thành đối tượng bị người ta hoài nghi, sau khi đặt một gian phòng thượng hạng liền vào ở, tháo cái khăn đen che mặt xuống xong liền ngã lên trên giường.

Thực đói a!

Cái con gọi là thần điểu kia từ trong tay áo nàng bay ra, soi mói mà đánh giá căn phòng, "Thực tệ, thực tệ!"

Ở đây mặc dù đã là phòng thượng hạng của khách điếm tốt nhất trong thành, nhưng so với trang trí của đường đường nhà giàu nhất Kì Quốc vẫn không là gì, Phá điểu chê ở đây tệ cũng là có đương nhiên .

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 008

Thì ra nam nhân này soái như thế!

Đóa Đóa đã không còn thừa thể lực mà để ý nó , ngã lên trên giường nghỉ ngơi một lúc, lại rời giường vận động một cái.

"Đã chưa ăn gì còn bay tới bay lui !" Phá điểu bay xung quanh nàng, "Ngươi đánh tiết gà sao ? !"

". . . . . ." Mắt Đóa Đóa bắt đầu lộ ra tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm nó, "Ta đói."

Nàng muốn ăn nó ? !

Liên tục vỗ cánh, Phá điểu vù một cái liền bay lên xà ngang của nóc nhà mà tị nạn.

Trong lòng Nhan Đóa Đóa cười to, vẫn này những lời này hữu dụng nhất a, mỗi lần vừa nói một cái là có thể làm cho con chim lòe loẹt này im miệng.

Kỳ thật nàng đã sớm không còn khí lực, không vận động cũng không được a, gầy quá nhanh, nếu như nàng không vận động để kéo căng da ra thì giảm béo xong sẽ giống như da của con chó mất.

Mới vận động được một nửa, bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa.

"Đến ngay." Nhan Đóa Đóa hữu khí vô lực đi ra mở cửa, con Phá điểu kia cũng vù một cái lại chui vào trong tay áo của nàng.

"Tiểu thư."

Đóa Đóa ngay cả khí lực mở mắt ra cũng đều giảm xuống, chỉ nghe thấy thanh âm ôn nhuận quen thuộc.

Đây không phải tên nam nhân vừa mới kêu nàng là "Tráng sĩ" sao ? Đáng giận. . . . . .

Nàng nhất định phải mau gầy đi một chút!

"Thương thế của ngươi thế nào rồi ?" Đóa Đóa mở mắt ra, nhìn nam nhân trước mặt, "A!"

Nàng hít một ngụm khí lạnh, thật soái!

Lúc nãy ở trà lâu rất hỗn loạn, nàng căn bản là không thấy rõ mặt, không biết chính mình đụng phải lại là một nam nhân như vậy.

Nam nhân cười đến ôn hòa, nhưng ngược lại trả lời thật không khách khí, "Không tốt lắm."

Nhan Đóa Đóa cũng không thể nói gì hơn, dù sao cũng là nàng đụng gãy xương người ta, "Ngươi đến tìm ta là vì?" Muốn tiền?

"Vị tiểu thư này, đại phu nói chủ tử nhà ta hiện tại cần phải chú ý tĩnh dưỡng, nhưng mấy tùy tùng chúng ta đều là nam nhân, khó tránh khỏi mạnh tay mạnh chân, chăm sóc chủ tử không tốt, cho nên. . . . . ."

Nhan Đóa Đóa sửng sốt, "Các ngươi muốn kêu ta làm nha hoàn hầu hạ hắn sao?"

Đám nam nhân này quá tinh mắt rồi, bọn họ nhìn thế nào mà nói nàng hiện tại so với bọn họ "Nhẹ tay nhẹ chân" hơn ?

"Cũng không phải làm nha hoàn, chỉ là trong khoảng thời gian dừng lại ở Thải Vân Thành này thôi, định nhờ tiểu thư giúp chăm sóc chủ tử một chút." Thủ hạ đang nói chuyện liền tìm từ tương đối khách khí.

"Được." Nhan Đóa Đóa liền đáp ứng ngay, một chút do dự cũng không có.

Là chuyện thật tốt a! Có việc để làm, cũng có nhiều người đốc thúc nàng vận động, tránh cho nàng lười biếng.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 009

Nàng phải biến thành mỹ nữ!

Về phần giúp đỡ chăm sóc một nam nhân. . . . . .

Nàng mới không cần lo lắng, không phải nàng tự coi nhẹ mình mà thứ nhất nàng hiện tại cùng mỹ nữ không hề liên quan, thứ hai nam nhân này nhìn soái như thế, hẳn là chính hắn mới phải lo lắng mình bị người ta sỗ sàng mới đúng!

Vốn dĩ tưởng rằng cần phải phí một phen miệng lưỡi, không ngờ nàng lại sảng khoái đáp ứng như thế, đám nam nhân ngoài cửa ngược lại thật sửng sốt.

"Ta là Nhan Đóa Đóa, còn ngươi?" Nàng hỏi cái tên nam nhân soái đến mức thái quá kia.

"Nhan tiểu thư, " Nam nhân cười cười thực ôn hòa, "Tại hạ Kì Dật."

Hắn tự thay đổi cho mình một cái họ.

Lúc hắn nói lời này thì ánh mắt vẫn đang cười, nhưng cũng vẫn nhìn chằm chằm thần sắc của Đóa Đóa.

"Kì công tử." Nhan Đóa Đóa cũng không cảm thấy cái tên này có gì kỳ quái , thần sắc vẫn như bình thường.

Bất quá nam nhân này thật sự quá soái a. . . . . .

Tuy rằng không nhìn ra điều gì không ổn, nhưng Kì Dật luôn luôn cẩn thận, vẫn chuẩn bị dựa theo kế hoạch trước đó, để nàng ở lại bên người quan sát vài ngày, xem nàng có phải là thám tử do ai phái tới hay không.

"Kì công tử hiện tại phải về phòng nghỉ ngơi rồi phải không?" Nhan Đóa Đóa đi ra bên ngoài, thực chủ động mà yêu cầu, "Ta đi chuẩn bị."

Chỉ cần cho nàng một dịp để vận động là được!

Tới phòng rồi, Kì Dật đứng ở một bên, nhìn động tác của nàng lưu loát, "Sao Nhan tiểu thư lại một mình đi ra bên ngoài ?"

"Khụ, việc này. . . . . . là bởi vì chuyện hôn ước." Nhan Đóa Đóa qua loa mà trả lời.(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Kì Dật cũng không tin tưởng lời của nàng, cho nên cũng không hỏi kỹ, chỉ là đổi một đề tài khác, "Vậy Nhan tiểu thư hiện tại là định?"

"Giảm béo, làm đẹp!"

Nói tới cái này Đóa Đóa liền chấn phấn , "Ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất để biến thành mỹ nữ!"

". . . . . ." Đám nam nhân xung quanh liền trầm mặc.

Khụ, hiện tại thoạt nhìn làm sao cũng không thể tin, Nhan Đóa Đóa cũng không để ý đám người bọn họ đả kích, còn hưng trí bừng bừng mà nói với bọn họ, "Thật sự, ta càng nhìn càng cảm thấy ngũ quan của ta dường như rất dễ nhìn, nhất định có thể biến thành mỹ nữ!"

Kì Dật thận trọng mà nghe ra lỗi trong lời nói, khẽ cười hỏi, "Nhan tiểu thư không biết ngũ quan của chính mình trông như thế nào sao?"

". . . . . . Hắc hắc, ý ta là ngũ quan sau khi gầy đi, hiện tại thịt nhiều lắm, thấy không rõ." Nhan Đóa Đóa cười gượng trả lời.

"Nhan tiểu thư không nhớ rõ dáng vẻ mình lúc gầy sao ?"

"Khụ, khi đó còn nhỏ, không nhớ được."

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 010

Bằng không ngươi sẽ vui vẻ với dáng vẻ hiện tại của ta sao?

Đóa Đóa tốc độ trả lời xong rất nhanh, có thể trốn tránh ánh mắt rất ư là quái dị của Kì Dật.

Nàng quả nhiên có vấn đề, Kì Dật ở trong lòng cười lạnh, chỉ là không biết chủ tử của nàng là ai.

Không biết vì lời nói dối của mình mà vô tình gắn lên mình cái dấu hiệu bị tình nghi, Nhan Đóa Đóa cảm thấy mình thuận lợi lừa gạt được người khác, tâm tình tốt đôi chút lên, lấy tay chống đỡ, đảo mắt một vòng.

Mí mắt trên nâng lên hết cỡ, mí mắt dưới lại hạ xuống cực hạn, Đóa Đóa tận lực mở to hai mắt nhìn Kì Dật.

"Măt mở lớn một chút có phải đẹp hơn nhiều hay không?"

Hai con mắt hắc bạch phân minh, trong suốt không thấy đáy, vui vẻ rạo rực hỏi hắn, nàng như vậy có phải nhìn đẹp hơn hay không, Kì Dật không ngờ lại có chút ngây người.

Nàng thật là do người khác phái tới trinh thám?

Hắn lần đầu tiên hoài nghi phán đoán của bản thân.

"Không đẹp sao?" Thấy hắn không phản ứng, Đóa Đóa có chút uể oải.

Chẳng lẽ là nàng mỗi ngày xem thấy chính mình hiện tại này nay mặt đã dày thêm, nhìn thấy thay đổi một chút đã cảm thấy rất đẹp?

Ô ô. . . . . . Nàng muốn trở thành mỹ nữ. . . . . .

Kì Dật hoàn hồn, làm yên lòng nàng, "Đích xác xinh đẹp rất nhiều."

"Thật vậy chăng?" Nhan Đóa Đóa lo lắng truy vấn hắn, "Ngươi không cần an ủi ta, nói thật là tốt rồi."

"Ta nói đúng sự thật" Kì Dật lộ ra mỉm cười, "Ngươi gầy thêm chút nữa sẽ rất đẹp."

"Cám ơn!" Được hắn khen ngợi, Đóa Đóa yên tâm.

Nàng vui rạo rực nói tạ ơn, đôi mắt mở to giờ cười híp lại sắp trở thành đường chỉ.

Kì Dật lấy lại nụ cười, trong lòng còn đang cân nhắc, nàng đến tột cùng là rất vô tâm, hay là tâm cơ thâm trầm đến ngay cả hắn đều nhìn không ra sơ hở?

Nếu như nàng không có tâm cơ, vậy nàng cùng Vân gia rốt cục là có quan hệ như thế nào, tại sao trong người có thể có lá vàng nhà bọn họ?

Không biết mình đang bị người ta hoài nghi, sau khi đem đệm giường thu thập xong, Nhan Đóa Đóa quay lại nhìn hắn, "Còn muốn ta làm cái gì?"

Bởi vì không phải thực sự hoài nghi nàng, Kì Dật cũng không muốn lấy nàng làm nha hoàn sai bảo, khách khí lắc đầu, "Không dám làm phiền Nhan tiểu thư ."

""Không phiền toái không phiền toái," Đóa Đóa tuy rằng thanh âm hữu khí vô lực, nhưng thật ra ánh mắt rất hưng phấn, "Ta đang muốn tìm việc để làm nên mới tự ép chính mình đi đến đây."

————————————————��—

Mười càng, kết thúc công việc, đàn ma ma ╭(╯3╰)╮

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 011

Chẳng lẽ ngươi sẽ thích bộ dáng hiện tại của ta sao? (2)

Lúc vừa nói xong lời này, trong phòng đột nhiên vang lên một trận thanh âm "rột rột".

Thật mất mặt a, bụng thế mà lại réo đúng lúc này!

Rơi lệ trong lòng nửa ngày, phát hiện không có ai hỏi nàng về cái bụng, Đoá Đoá cảm thấy mình đại khái có thể giấu diếm được, chuyển mắt quay sang nhìn bên ngoài cửa sổ, "Thanh âm vừa rồi là cái gì vậy?"

Thủ hạ của Kì Dật vốn đã được huấn luyện, hiện tại ai cũng đều cố nhịn cười, trong lòng Kì Dật cũng bật cười, nhưng trên khuôn mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, "Có lẽ là sấm nổ."

Ô ô, bụng nàng kêu ra tiếng lớn như vậy thật sao?!

Bất quá Đoá Đoá vẫn là nói theo hắn, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, "Đ1o là tiếng sấm nổ sao, thật tò mò."

Kì Dật càng muốn cười, đứng lên, "Nhan tiểu thư, ta muốn xuống lầu ăn chút gì đó, ngươi có muốn đi cùng không?"

Hắn thực nể mặt hỏi.

Đóa Đóa lắc đầu lia lịa, "Không ăn không ăn, lúc vừa gặp ngươi thì ta cũng mới vừa cơm nước xong rồi."

"Ăn cái gì?" Kì Dật không nhịn được hỏi.

"Một quả dưa chuột, một ấm trà Phổ Nhĩ." Đóa Đóa thành thật trả lời.

"Sao lại ăn ít như vậy?"

"Giảm béo a."

Kì Dật nhăn mày lại, "Cho dù là giảm béo, cũng không thể chỉ ăn một chút như vậy được."

Nói đến việc này, Đóa Đóa tuyệt đối một chút thương lượng cũng không có, "Không được, ta muốn nhanh gầy lại."

Nàng ép thịt ở hai bên mắt vào, sau đó lại lộ ra hai mắt thật to, "Ta phải biến thành như vậy ."

Kì Dật không nhịn được mà cười, "Cho dù giảm béo cũng không thể nôn nóng như vậy, đừng để cho bản thân đói bụng."

Đóa Đóa hoài nghi cúi đầu nhìn chính mình, nàng cảm thấy "hình thể" hiện tại của mình nhìn thế nào cũng có thể đi ngủ đông được rồi, sao lại không nhịn đói được?

Nàng lắc đầu, "Như thế này vừa khó coi lại không khỏe mạnh, hơn nữa quá béo... , người khác nhìn cũng không có hảo cảm."

Trong lúc Đoá Đoá đang ai oán chính mình vì sao lại xuyên qua vào người một vị tiểu thư như vậy, Kì Dật lại cho rằng nàng là đang thương tâm.

"Ai nói không có người nào có hảo cảm với ngươi?" Hắn không khỏi phản bác, muốn an ủi an ủi nàng.

"Ngươi không cần an ủi ta, " Đóa Đóa bĩu môi, "Chẳng lẽ ngươi sẽ thích bộ dáng hiện tại của ta sao?"

Nàng vẫn đang ai oán bản thân, qua nửa ngày mới phát hiện được căn phòng đã hoàn toàn yên lặng được một lúc rồi.

Ách. . . . . . Ngẫm lại những gì chính mình vừa mới, Đóa Đóa choáng váng.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 012

Được soái ca khen, đỏ mặt

"Cái kia, ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải đang thổ lộ với ngươi, cũng không phải hỏi ngươi có thích ta hay không đâu a!"

Ô ô, vì sao tất cả những chuyện mất mặt đều phải tập trung trong một ngày vậy!

Nàng đáng thương nhìn Kì Dật, "Ngươi cứ coi như cái gì cũng chưa từng nghe là được, ta thật sự không phải là thổ lộ, đó chỉ là phản vấn(hỏi vặn lại), phả vấn thôi. . . . . ."

Kì Dật không nhịn được mà bật cười, "Vậy bây giờ ta sẽ trả lời phản vấn của ngươi, bộ dáng hiện tại của ngươi cũng rất đáng yêu ."

Thủ hạ của hắn thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, chủ tử ngày thường đối ngoại tuy rằng luôn luôn giả vờ nhã nhặn, nhưng cũng chưa bao giờ đối với một cô nương nào có vẻ mặt ôn hoà như vậy.

Bọn họ nhìn nhìn Đóa Đóa kia, chủ tử. . . . . . Quả nhiên không phải người bình thường. . . . . .

". . . . . ." Đóa Đóa liền lấy khăn che mặt đen của mình ra che lên, "Ta trở về phòng, ngươi nghỉ ngơi đi."

Sau khi sửng sốt một chút, Kì Dật nở nụ cười, "Tại sao ở trong phòng còn phải che mặt?"

Bởi vì mặt đỏ a . . . . . . Đóa Đóa rơi lệ trong lòng.

Nàng sám hối, nàng chưa bao giờ thấy qua một nam nhân suất như vậy, cho nên vừa nghe hắn khen nàng liền đỏ mặt.

Kỳ thật người ta chỉ là an ủi nàng một chút a! Ô ô, thật mất mặt!

Nhưng mà thật sự rất suất a. . . . . .

Nàng lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi, chạy trở về phòng của mình rơi lệ.

Chờ nàng đi rồi, Kì Dật thu hồi tươi cười hiếm thấy của mình, "Đi thăm dò thân thế của nàng."

"Dạ" Mặc dù cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mấy tên thủ hạ vẫn lập tức nhận mệnh rời đi.

Bữa cơm tối hôm đó, Kì Dậy vốn muốn mời nàng cùng ăn, nhưng Đoá Đoá mặc dù có tới cùng chỉ ngồi bên bàn gặm dưa chuột.

Nhìn mĩ vị sắc hương của những món ngon trên bàn, không biết có phải là do mấy ngày nay chỉ toàn ăn dưa chuột hay không mà mắt Đoá Đoá lại toả ra ánh sáng màu xanh. . . . . .

Kì Dật nhìn thấy vô cùng muốn cười, "Ăn nhiều một chút đi."

"Không ăn." Đóa Đóa kiên quyết lắc đầu, nuốt nuốt nước miếng.

Nàng nhìn Kì Dật một cách dứt khoát, nếu nàng nhanh gầy lại một chút, nói không chừng sẽ có nam nhân suất như vậy thích nàng nha?

Ai không muốn tìm một lão công hoàn mỹ? Cái này chính là động lực a!

Có điều nhìn gì đi nữa, ánh mắt của nàng vẫn thỉnh thoảng không nhịn được mà liếc về phía cao lương mĩ vị trên bàn, cho nên trong mắt nàng liên tục ánh lên ánh sáng màu xanh. . . . . .

Kì Dật bị ánh mắt rõ rệt là vì đói mà nóng nảy của nàng khiến không còn cách nào nhịn cười nổi nữa, sao hắn lại cảm thấy nàng như là bất cứ lúc nào cùng đều có thể xông lên phía trước, mãnh liệt cắn hắn một miếng chứ?

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 013

Thái tử đến tột cùng có suất hay không ? (1)

Đóa Đóa cũng ý thức được ánh mắt của mình có thể rất khoa trương, vội vàng tìm một đề tài khác để phân tán lực chú ý. "Kỳ công tử, các ngươi muốn đi đến đâu?"

"Quay về kinh."

"Di? Các ngươi là người kinh thành?"

Ánh mắt Kì Dật chợt loé, "Nhan tiểu thư không nhận ra giọng nói của ta sao?"

"Khụ, hắc hắc. . . . . . Nghe ra được nghe ra được."

Cũng không biết được là cái giọng nói nào a, căn bản là tiếng phổ thông tiêu chuẩn, nghe thanh âm của chưởng quỹ khách điếm này cũng không khác gì.

"Phải không?" Kì Dật như là đang nhai gì đó, lơ đãng cười, "Mọi người đều nói nghe giọng của ta thật không rõ ràng,, đều không nghe ra ta là người ở đâu."

Ách. . . . . . Đóa Đóa hoài nghi nhìn hắn một cái, sao lại cảm thấy hắn giống như đang đào một cái bẫy chờ nàng nhảy vào vậy ?

Bất quá nhìn hắn lơ đãng cười, Đoá Đoá lại cảm thấy mình chính là vì quá lo lắng có người nhìn ra mình không phải người của thời đại này mà trông gà hoá cuốc, thế nên mới như vậy.

"Nhan tiểu thư thì sao?" Kì Dật hỏi nàng, "Muốn đi đến nơi nào?"

"Còn chưa có mục địch, tuỳ tiện dạo chơi thôi."

Dù sao không trở về Vân gia là được rồi.

Kỳ thật nàng cũng không lo lắng thân phận mình bị vạch trần, Vân Tri Hiểu bình thường nhất định là cửa lớn cũng không ra đến, như vậy mới có người tin nàng là đại mỹ nữ như lời đồn chứ, cho nên ngoại trừ người nhà Vân gia ra, căn bản hẳn là sẽ không ai nhận ra nàng.

"Nếu đã như vậy, không bằng Nhan tiểu thư theo ta quay về kinh?" Kì Dật hỏi thử.

"Khụ, vẫn là không nên, " Đóa Đóa cười gượng vài tiếng, "Ta và Kì công tử cũng không phải là rất quen thuộc."

Cẩn thận vẫn hơn, không nên tới gần kinh thành, tránh cho bị bắt lại chém đầu.

Thái độ của nàng làm cho Kì Dật nghi hoặc, nàng thật sự chỉ là trùng hợp mà ra tay đánh hắn, trùng hợp đụng hắn, căn bản là không phải muốn thử hắn, cũng không phải muốn ở lại bên cạnh hắn để thăm dò tin tức gì sao?

Đóa Đóa kiềm chế không được lòng hiếu kì của mình, do dự nửa ngày, vẫn là hỏi hắn, "Ngươi là người kinh thành thật sao? Vậy người có thấy qua thái tử bao giờ chưa?"

Vừa nói ra khỏi miệng, nàng cũng không chú ý tới thủ hạ của Kì Dật mang theo một vẻ mặt kinh ngạc.

Kì Dật cười nhạt, giấu đi tia sáng trong mắt, " Tại sao Nhan tiểu thư lại hỏi vấn đề này?"

"Khụ, tò mò a, " Đóa Đóa rất không tự nhiên cười gượng nói, "Nghe nói thái tử suất đến độ người thần cùng phẫn (người thần đều phẫn nộ), không biết có phải sự thật hay không?"

Chương 014

Thái tử đến tột cùng có soái hay không? (2)

Mặc dù nàng đã đào hôn, nhưng vẫn rất tò mò vị hôn phu trên danh nghĩa này đến tột cùng hình dáng như thế nào.

Kì Dật vẫn cười như trước, "Thái tử chưa từng công khai lộ diện, dân chúng trong kinh thành cũng không biết hình dáng của hắn."

Hắn trả lời mập mờ ba phải, cũng không khác là đang nói dối.

Dân chúng bình thường trong kinh thành tất nhiên là không biết dung mạo thái tử, nhưng hắn thì chắc chắn biết ——

Hắn chỉ cần soi vào gương đồng, thì sẽ biết thái tử hình dáng thế nào rồi.

"Nga, như vậy a." Đóa Đóa không hề nghe ra huyền cơ trong lời nói của hắn, chỉ gật gật đầu.

Chiếu theo sự suy đoán của nàng. . . . . . hẳn là không soái.

Chưa từng lộ mặt, những lời đồn đãi bên ngoài đều ba hoa chích chòe tang bốc, tình hình đích thực của thái tử quả thực cũng giống như Vân Tri Hiểu !

So sánh với dung mạo đích thực của Vân Tri Hiểu một chút, thầm nghĩ thái tử cũng là rất khó coi .

"Thái tử? Hắn chính là người tình trong mộng của các cô nương nha."

Phía sau Đóa Đóa đột nhiên vang lên một thanh âm mang ý cười, lúc người đó tới gần nàng, nháy mắt cười chào hỏi, "Tiểu mỹ nhân."

". . . . . ." Đóa Đóa sợ đến run lên, vội vàng lùi về phía sau.

Lại một tiếng "Quang" vang lên ——

Nàng bị dọa đến có chút hoảng thần nên đã quên mình đang ngồi trên ghế, lại lùi như thế, liền trực tiếp nhích ra phía sau mà té lăn trên đất.

Ô ô, ngày hôm nay nàng rốt cuộc phải trốn bao nhiêu lần nữa mới được tính là hết a, nàng nhất định là xung khắc với thời đại này!

Tay vội chân loạn mà cầm cái khăn đen che mặt lại, Đóa Đóa co giò bỏ chạy, "Các ngươi không thấy ta, không thấy ta, đây đều là ảo giác!"

Kì Dật nhịn cười, nam nhân vừa mới ra tiếng kia lại trực tiếp vọt đến trước mặt Đóa Đóa, chắn ở cửa, "Dọa nàng rồi sao , tiểu mỹ nữ?"

"A!" Đóa Đóa bị dọa nhảy dựng, sau khi nhìn rõ đường phía trước rồi mới lui về phía sau, một mực lui tránh ở phía sau Kì Dật.

"Hắn hắn hắn. . . . . ." Nàng vốn là muốn hỏi Kì Dật , nhưng mới lắp bắp hai tiếng, người kia lại vọt đến trước mặt nàng.

Nàng cố che dấu hoảng sợ mà cẩn thận hỏi, "Mắt ngươi không tốt sao?" Bằng không sao lại gọi nàng là mỹ nữ?

Nói xong nàng còn quơ quơ tay trước mắt nam nhân kia.

Nam nhân này võ công không tệ, có thể chỉ là đã nghe thấy tiếng nói, không phải thật sự nhìn thấy nàng .

Nam nhân kia vẫn cười như trước, "Tiểu mỹ nữ, ta đương nhiên thấy rõ nàng."

Hắn nói xong cầm lấy tay nàng, chứng minh lời nói của mình.

Chương 015

Gặp người liền khen yêu nghiệt

". . . . . ." Đóa Đóa đã sợ đến sắp nghẹn chết, nhìn về phía Kì Dật cầu cứu.

Kì Dật cười cười, "Hắn luôn luôn như vậy, cô nương đừng sợ hãi."

Tử Dạ hắn chỉ cần nhìn thấy nữ nhân liền gọi người ta là mỹ nữ, cái miệng này cũng đã lừa đổ không ít người, nhưng bị dọa sợ giống như Nhan Đóa Đóa thật ra rất ít gặp.

Bạch Tử Dạ tới gần Đóa Đóa, "Mỹ nữ, ta làm nàng sợ sao ? Ta đây xin lỗi."

"Không, không cần." Đóa Đóa xua tay liên tục, vòng đến bên kia của Kì Dật, tránh né tên nam yêu nghiệt đột nhiên nhảy ra này.

Bộ dạng yêu nghiệt như thế đẹp như thế, đột nhiên nhảy ra gọi nàng là mỹ nữ. . . . . . Đóa Đóa rùng mình một cái, thật đáng sợ!

Bạch Tử Dạ ngồi xuống, "Mỹ nữ, nàng rất tò mò về thái tử sao?"

Đóa Đóa lại rùng mình một cái, "Ta là Nhan Đóa Đóa, ngươi đừng gọi mỹ nữ nữa."

Rất dọa người.

"Được, sau này ta đây sẽ gọi nàng là Đóa Đóa." Bạch Tử Dạ vẫn gọi rất thân thiết như trước.

". . . . . ." Đóa Đóa lặng lẽ rót trà vào chung trà, uống một hớp lớn trà nóng.

Gan của nàng phỏng chừng bị sợ đến lạnh run, rất cần ấm áp một chút !

"Tử Dạ, sao ngươi lại đến đây ?" Kì Dật ra tiếng hỏi hắn.

"Đã quá thời gian hẹn trước, ngươi vẫn chưa trở về nên ta đi xem thử."

Kì Dật cười cười, "Không có gì, chỉ bị chút vết thương nhỏ."

"Bị thương?" Trên khuôn mặt cười của Bạch Tử Dạ phút chốc thu lại, lộ ra sát khí, "Xảy ra chuyện gì?"

Đóa Đóa cảm thấy mất mặt mà giơ tay, "Là ta làm, ta tự thú. . . . . ." Ô ô.

Nghe nàng nói qua chuyện xảy ra một lần, Bạch Tử Dạ lại bắt đầu cười, "Việc này cũng không trách nàng, Dật hắn không biết võ công, lại có bệnh cũ chưa khỏi, vốn yếu ớt hơn người bình thường rất nhiều."

Hắn cười nhìn về phía Kì Dật "Yếu ớt", "Trong nhà ngươi thật sự không nên sắp xếp hôn sự cho ngươi, với thân thể như bộ xương này của ngươi, sau khi thành thân cũng không tiện sinh hoạt vợ chồng a."

Thủ hạ của Kì Dật đều nhịn cười, Bạch chủ tử lại thừa dịp có người ngoài ở đây, là lúc chủ tử không thể nói thật mà giễu cợt hắn.

Đóa Đóa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc, nàng không nghe thấy không nghe thấy không nghe thấy. . . . . .

Rất không có đạo đức !

Nàng vẫn còn ngồi ở đây, thế mà nam yêu nghiệt này lại khơi ra lời trêu đùa này, ngang nhiên ô nhiễm linh hồn thuần khiết của nàng thuần khiết!

Dù sao những gì hắn nói cũng không phải thật, Kì Dật chỉ cười cười, tiếp tục giả vờ sự yếu ớt của hắn.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 016

Đến tột cùng là chim hay là người?

Bạch Tử Dạ nhìn Đóa Đóa, biết rằng hắn chưa nói ra thân phận chân thật, "Trong nhà ngươi đều đang vội vã đi tìm ngươi, ngày thành thân cũng sắp đến rồi."

Hắn sắp thành thân ?

Nghe thấy câu này, Đóa Đóa hiếu kỳ nhìn sang Kì Dật, "Vị hôn thê của ngươi rất đẹp phải không?"

Kì Dật cười lắc đầu, "Không biết."

Ách. . . . . ."Thì ra thật sự đều là do lời mai mối như vậy a." Đóa Đóa cảm thấy khó có thể tin mà thì thào tự nói.

Người cổ đại cũng quá can đảm rồi, cái gì cũng không biết mà dám cưới, giống như Kì Dật vậy, vạn nhất lấy một cọp mẹ về thì phải làm sao bây giờ?

"Tất cả mọi người đều nói vị hôn thê của hắn là một mỹ nhân." Bạch Tử Dạ cười nói, "Nếu không cũng sẽ không được gả cho hắn."

Di? Đóa Đóa tò mò, hỏi hắn, "Rất nhiều người muốn gả cho ngươi sao?"

Kỳ thật vấn đề này căn bản không cần hỏi, cái khác không nói, chỉ cần khuôn mặt này thôi cũng tuyệt đối làm cho nữ nhân đổ xô vào, tranh nhau để được gả cho hắn.

Kỳ thật yêu nghiệt đột nhiên nhảy ra này cũng thực mê người a. . . . . . Bất quá vừa rồi hắn mới dọa nàng, làm cho trong lòng nàng hiện giờ vẫn còn có chút bóng ma.

"Cũng khá." Kì Dật hàm hồ mà trả lời, "Nhà của ta rất lớn."

Nghe thấy cách nói của hắn, Bạch Tử Dạ cùng đám thủ hạ đều nhịn không được cười, nhà của hắn đương nhiên rất lớn.

"Ác, là người có tiền a." Đóa Đóa không hề hoài nghi, chỉ gật gật đầu.

Soái ca có tiền, người lại không tệ, vậy càng có nhiều người muốn gả , nghĩ đến vị hôn thê của hắn cũng thật sự rất đẹp.

Hàn huyên cùng bọn hắn vài câu, cơm cũng đã sớm ăn xong rồi, Đóa Đóa trở lại phòng của mình.

Vừa đi tới cửa, một con chim lòe loẹt liền bay ra từ trong tay áo nàng, cũng không nói gì nhiều, chỉ là dùng ngữ khí vô cùng nghiêm nghị hỏi, "Ngươi là ai?"

Khụ khụ, Đóa Đóa bị hình dạng của nó dọa nạt nhảy dựng, lập tức cảnh tỉnh mình ngàn vạn lần không thể yếu thế hơn một con chim được.

Nàng cũng xuất ra ngữ khí nghiêm túc, "Ta là Vân Tri Hiểu, chủ nhân của ngươi."

"Nói dối!" Con chim cũng không vỗ cánh, giống như nổi trong không khí vậy, tuy không nhúc nhích, nhìn lại có chút uy nghiêm.

"Vừa rồi khi nam nhân kia nói chuyện ngươi căn bản không nghe ra giọng là người ở đâu, Vân Tri Hiểu ở kinh thành nhiều năm như vậy, không có khả năng chỉ cái này cũng không nghe ra được!"

Không cần bối rối, đây là hoa mắt hoa mắt . . . . . . Nhan Đóa Đóa thầm an ủi chính mình.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 017

Suýt nữa bị chỉ điểu bóp chết

Con điểu này tại sao lại lớn như vậy, nàng thế nào lại thấy trong mắt nó ánh lên tia sắc lạnh?

Lông nó màu sắc rất tươi đẹp, nàng hẳn là ngay cả ánh mắt của nó tại nơi nào đều thấy không rõ mới đúng!

Có thể mặc dù đang ở trong lòng tự an ủi, nhưng Đóa Đóa vẫn là cảm thấy giật mình, con điểu này như thế nào lại giống như lây chồng, sao lại có biểu tình thú vị như vậy?

"Nói! Ngươi đến tột cùng là ai!"

Phá điểu đột nhiên vọt đến trước mặt nàng, cánh mở ra, thế nhưng hình như dài hơn một chút, giữ chặt hai bên cổ nàng, hơn nữa còn dùng lực bóp chặt.

"Ngươi. . . . . ." Nó muốn bóp chết nàng? !

Con chim này khiến cho Đóa Đóa chấn kinh, cũng bắt đầu ý thức được nguy hiểm.

Nàng vươn tay muốn kéo tay nó ra, chỉ là hai cái cánh không quá lớn kia như được làm bằng sắt, mặc cho nàng dùng toàn bộ khí lực cũng không thể di chuyển được.

Hô hấp càng lúc càng khó khăn, con chim trước mắt lại không chút lưu tình, tiếp tục xiết chặt hai cánh.

Cứu mạng. . . . . . Đóa Đóa đã không còn cách nào mở miệng kêu cứu, dùng sức vùng vẫy, nàng với lấy một cái ghế ném mạnh vào tường, phát ra tiêng động không nhỏ.

Cách vách chính là phòng của Kì Dật, hắn đang cùng Bạch Tử Dạ nói chuyện, nghe thấy thanh âm này, hắn nhíu mày, lên giọng, "Nhan tiểu thư?"

Đợi một hồi không thấy trả lời, hắn cảm thấy không đúng, lập tức đạp cửa, thẳng tiến vào trong phòng của Đóa Đóa.

Có người đến, phá điểu nhanh chóng thu hồi cánh, hừ một tiếng, lại quay về tay áo của Đóa Đóa.

Thời điểm Kì Dật tiến vào trong phòng, nhìn thấy Đóa Đóa ngồi dưới đất, khuôn mặt trắng bệch đang không ngưng ho khan, một khuôn mặt kinh hồn chưa định.

"Làm sao vậy ?"

"Không, không có gì, " nàng có chút hoảng sợ nắm chắc tay áo của hắn, "Cám ơn ngươi."

"Cổ của ngươi làm sao vậy?"

Kì Dật hoài nghi nhìn trên cổ Đóa Đóa còn lưu lại vết hồng ngân, nhìn ra lực đạo tương đối mạnh, cũng không phải là do tay người, cũng không phải dây lụa, hắn nhất thời không nghĩ ra được là do vật gì gây nên.

Đóa Đóa sờ sờ cổ mình, "Ta không cẩn thận gây ra, không có gì."

Nàng không dám nói đó là do một con chim muốn bóp chêt nàng, thứ nhất dù có nói ra ai tin nổi chứ, thứ hai cả nước biết được cũng chỉ có thể nói "Thần Điểu", nếu nói thật, rất có thể sẽ bại lộ thân phận..

Nàng muốn nhanh chóng thay đổi chủ đề, cho nên lại cảm ơn, "Cám ơn ngươi nhanh như vậy liền chạy tới."

Nàng chỉ là vô tâm nên mới nói như thế, Kì Dật cùng Bạch Tử Dạ vừa chạy tới nhìn nhau chớp chớp mắt.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 018

Đêm nay ta muốn ngủ với ngươi!

Người thường tự nhiên là sẽ không thể chạy đến nhanh như vậy, bước chân của con người sao có thể nhanh như vậy .

Nàng luôn nghĩ Kì Dật có phải biết võ công hay không?

"Tại hạ nhất thời sốt ruột, liêu mình lao đến."

Kì dật muốn đứng lên, "Nếu Nhan tiểu thư đã không sao, chúng ta cũng nên đi ra ngoài."

"Không cần!" Đóa Đóa sợ đến mức lập tức gọi hắn quay lại, "Ngươi muốn đi đâu?"

"Trở về phòng."

"Ta đây trở về với ngươi!" Đóa Đóa không nghĩ ngợi liền nói.

Bạch Tử Dạ lộ ra nụ cười, "Đóa Đóa, Kì Dật hắn trở về phòng là muốn nghỉ ngơi, ngươi theo trở về, không được tiện cho lắm?"

Ách. . . . . . Đóa Đóa buông tay ra, "Xin lỗi, ngươi trở về đi, hôm nay thật cám ơn ngươi."

Nàng vừa nói vừa bước nhanh ra khỏi phòng, con phá điểu kia hình như có vẻ sợ người lạ, chỉ cần nàng đứng ở nơi có người lạ là được rồi!

Kì Dật nhìn nàng đi xuống lầu, ngồi ở bên cạnh chưởng quỹ, cùng Bạch Tử Dạ liếc mắt nhìn nhau một cái, không quản nhiều liền quay về phòng.

Đóa Đóa tới đại sảnh, mới vừa ngồi yên, tay áo liền truyền ra tiếng nghiêm khắc.

"Đừng tưởng rằng đứng ở đại sảnh ngươi liền được an toàn, khách điếm luôn luôn có thời gian đóng cửa, chờ chưởng quầy cùng tiểu nhị đều đi ngủ, ta xem ngươi làm sao bây giờ!"

Nhan Đóa Đóa sợ đến lập tức nhảy lên lâu, "Kì Dật!" Nàng theo phản xạ kêu lên.

Bạch Tử Dạ nghe thấy tiếng của nàng, nhìn Kì Dật, thờ ơ cười cười, "Xem ra vị thái tử như ngươi thật sự được người ta quan tâm a."

Kì Dật —— kỳ thật nên gọi là Hoàng Phủ Dật chuyển động chén trà trong tay, "Thân thế của nàng còn chưa điều tra rõ ràng."

Đang lúc nói chuyện, Đóa Đóa đã xông lên lầu, phanh mội tiếng đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt hoảng sợ, "Ta hiện muốn ngủ với ngươi!"

... Một phòng im lặng.

Ô ô, thật khiến nàng mất mặt chết đi!

Đóa Đóa vội vàng sửa miệng, "Ta không phải ý kia, ta là nói ngươi phân cho ta một chỗ, ta sẽ đứng ở trong phòng của ngươi..."

Dù nàng nói như thế nào cũng đều cảm thấy không đúng, cuối cùng dứt khoát trực tiếp nói thẳng một chút, "Ta thật sự đối với ngươi không có ý đồ!"

Nói xong lời này, mặt của nàng đã hồng thành một mảnh, làm sao lại dọa người như vậy!

Thể diện nhỏ bé của nàng, vừa đến cổ đại liền biến thành mây bay!

Bạch Tử Dạ nghe được dở khóc dở cười, nhìn Hoàng Phủ Dật, muốn biết hắn sẽ trả lời thế nào với loại yêu cầu cổ quái này.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 019

Bổ nhào vào soái ca đang lộ ra toàn bộ (1)

Họ Hoàng Phủ Dật vẫn trấn định, "Vì sao Nhan tiểu thư lại nhất định phải ở lại phòng của ta?"

"Việc đó. . . . . . Ta đột nhiên nhớ tới một câu chuyện ma đã từng nghe qua thật lâu trước đây, nên buổi tối không dám ngủ một mình." Đóa Đóa bịa chuyện nói.

Thấy hắn không có phản ứng gì, Đóa Đóa đáng thương nhìn hắn, "Ngươi cho ta ở lại đi, sau này bảo ta làm nha hoàn cho ngươi cũng được, ta nhất định cái gì cũng nghe ngươi."

Ô ô, đây là ân cứu mạng a!

Hoàng Phủ Dật liếc nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu, "Cô nương ở lại đi."

"Đa tạ ngươi!" Đóa Đóa tươi cười rạng rỡ, được cứu giúp thì còn gì bằng!

Nàng lập tức ân cần chạy đến bên cạnh hắn, "Ngươi giờ muốn làm gì? Cần ta giúp không?"

"Tắm rửa."

". . . . . ." Hai má của Đóa Đóa ửng hồng lên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ta đột nhiên muốn ngắm trăng, ngươi làm việc của ngươi đi. . . . . ." Ô ô.

Hoàng Phủ Dật nhìn Tử Dạ đang trợn trắng mắt, sau đó hiểu được liền gật gật đầu, "Ta trở về phòng."

Trong mắt hắn hiện lên một tia cười ác ý, bất quá hắn xoay người đi, Hoàng Phủ Dật không nhìn thấy.

Tiểu nhị đã đưa nước nóng vào đến nơi, thủ hạ của Hoàng Phủ Dật cũng đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người là Đóa Đóa và hắn .

Mặt Nhan Đóa Đóa đỏ bừng ghé vào cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài.

Nàng đang ngắm trăng nhưng lòng lại không hề chuyên tâm ngắm!

Tiếng nước ào ào kia không phải là soái ca đang tắm, mà chỉ là tiếng dòng suối chảy thôi.

Cái gì soái ca, cái gì lỏa nam, đều là mây bay, mây bay. . . . . .

Trong lòng luôn không ngừng nhắc lại mấy câu nói này, trước mắt hoa lên, Nhan Đóa Đóa cảm thấy có người xuất hiện ở trước mặt mình.

Di di di? Đóa Đóa tưởng chính mình bị hoa mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt, người nọ đã lướt nhanh như chớp qua bên người nàng, hướng thẳng về phía sau tấm bình phong có một nam nhân đang tắm rửa mà xông vào.

"Có thích khách!" Đóa Đóa kinh hãi kêu lên, "Người đâu, có thích khách!"

Nàng lập tức xông vào, muốn bảo vệ Kì Dật, nhưng không kịp rồi, kiếm của hắc y nhân đã giơ cao lên.

"Cẩn thận!" Đóa Đóa vẫn chưa ý thức được bản thân đang làm gì thì một màn như trong phim điện ảnh liền xảy ra ——

Nàng rất anh hùng đẩy hắc y nhân ra, bổ nhào về phía " Kì Dật " , hướng lưng về hắc y nhân, mặc hắn xâm lược.

"Chủ tử!" Nghe tiếng Đóa Đóa kêu cứu, thủ hạ của Kì Dật liền chạy tới, phá cửa tiến vào.

Hô. . . . . . Không có việc gì rồi.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 020

Bổ nhào vào soái ca đang lộ ra toàn bộ (2)

Hắc y nhân mắng một tiếng, như là đang căm tức mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt.

Trước khi thủ hạ của Hoàng Phủ Dật đuổi đến gần, hắn đã lắc mình bay ra ngoài cửa sổ.

Mãi lúc đến ngõ nhỏ không người, hắn mới tháo cái khăn đen che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt của Bạch Tử Dạ.

Dật nhờ hắn giả làm thích khách, thử Nhan Đóa Đóa một chút ?

Hắn lại cứ muốn canh lúc hắn ta tắm mà đi thăm dò thử! Bạch Tử Dạ cười đến dựa thẳng vào tường, nhanh chóng cởi bộ hắc y bên ngoài ra, nhanh như chớp quay về khách điếm xem nhiệt náo.

Trong phòng của khách điếm, đêm nay Đóa Đóa liên tục phải chịu kinh hãi, hiện tại cũng có chút kinh hồn chưa ổn định được mà nhìn Kì Dật bị mình đè lên. . . . . .

Đè lên ?

Nàng bất tri bất giác ý thức được mình bây giờ đang đè lên trên người của người ta, hơn nữa. . . . . . Hắn còn không mặc y phục!

Trên người Kì Dật có thương tích, cho nên không tắm trong thùng, vừa rồi Đóa Đóa còn bổ nhào vào như thế, vừa đúng lúc đè lên hắn đang lộ ra toàn bộ.

Nhan Đóa Đóa hô lên một tiếng, vì sao chuyện mất mặt đều tới cùng một ngày vậy, đây rốt cuộc là vì sao a!

"Cái gì ta cũng không nhìn thấy, ta thật sự là cái gì cũng không nhìn thấy, các ngươi kéo ta dậy đi. . . . . ."

Đóa Đóa nhắm chặt mắt, Ô ô.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Tử Dạ hoảng hốt chạy vào, trưng ra vẻ mặt "Quan tâm" .

Kì Dật tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn một cái, "Không có gì, chỉ là có thích khách đến."

". . . . . ." Da đầu Bạch Tử Dạ bắt đầu tê dại, hắn sợ nhất là ánh mắt này của hắn ta!

Lần trước lúc nam nhân này cười với hắn như thế, là lần hắn ở trước mặt Hoàng Thượng nói vài lời dư thừa, làm mối tác hợp "Lương duyên" của hắn ta với Vân gia Đại tiểu thư không biết là tròn hay dẹt kia, kết quả chính là ——

Hắn bị điều đến Nam Cương, làm mồi cho các loại trùng độc và muỗi một năm, lúc này. . . . . .

Kì Dật cũng không vội vã đứng lên, mỉm cười nói, "Nghe nói gần nhất Bắc Tắc. . . . . ."

"Ta về phòng trước!" Bạch Tử Dạ không nói hai lời, xoay người bước đi.

Quả nhiên, lần trước là Nam Cương, lần này chính là Bắc Tắc! Nam nhân này tuy rằng cả ngày cười cười, nhưng thực chất lại là một tên âm hiểm a!

Đóa Đóa được đỡ dậy, Kì Dật cũng từ trên mặt đất đứng dậy, cầm y phục khoác vào.

Đóa Đóa còn đang thì thào tự nhủ, "Mây bay, đều là mây bay, cái gì ta cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghĩ. . . . . ."

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 021

Soái ca hoàn toàn gục ngã (3)

"Nhan tiểu thư." Hoàng Phủ Dật lên tiếng gọi nàng.

Đóa Đóa lại càng hoảng sợ, phản xạ tính cãi lại, "Ta thật sự không muốn!"

. . . . . . Ô ô, nàng tại sao lại cảm thấy chính mình rất giống giấu đầu hở đuôi a?

Kỳ thật nàng thật sự không muốn. . . . . . Không muốn gì cả a, Ô ô.

Thủ hạ của Hoàng Phủ Dật đều nhịn cười, chính hắn cũng hơi hơi cười, "Ta là muốn cảm tạ ngươi vừa rồi đã cứu ta một mạng."

"Không, không cần khách khí."

Đóa Đóa càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thật không còn mặt mũi nào, nếu không phải là không muốn đơn độc một mình, nàng nhất định đã sớm chạy về phòng mình diện bích đập đầu vào đậu hủ rồi.

Nhưng dù có ở lại trong phòng hắn, nàng cũng tạm thời không muốn nói chuyện với nam nhân này. . . . . . Ô ô, nàng sợ nàng lại tiếp tục nghĩ đến việc kia!

"Cái. . . . . ." Đóa Đóa kéo tấm bình phong, đem nó để ở góc tường, hình thành một khu vực nhỏ khép kín, "Ta muốn ngồi ở đây một chút. . . . . ."

Nhìn ánh mắt kỳ quái của mọi người, Đoá Đoá vẻ mặt nghiêm túc giải thích, "Ta thích ngồi suy nghĩ một mình như thế này."

". . . . . ." Mọi người đều bị té ngã.

Đoá Đoá tiến đến phía sau tấm bình phong, ngồi xổm xuống ở góc tường, trong lòng bắt đầu thì thầm.

Không phải có một soái ca thiện lương bị nàng đụng ngã sao, không phải là soái ca không mặc gì sao, đây là cái gì, phù vân, đều là phù vân!

Đoá Đoá không biết rằng suy nghĩ trong lòng mình lại biến thành tiếng than thở nho nhỏ ngoài miệng, mọi lời của nàng đều bị Hoàng Phủ Dật nghe thấy rành mạch.

Hoàng Phủ Dật nãy giờ vẫn luôn cười, nghe thấy nàng lặp đi lặp lại nói rất nhiều lần, hắn đi tới bên cạnh tấm bình phong, muốn gọi nàng đi ra.

Sau đó hắn liền nhìn thấy Đoá Đoá ngồi xổm ở góc tường, ngón tay ở trên mặt đất vẽ đi vẽ lại không biết là đang vẽ cái gì, cố gắng nhìn vẫn chỉ thấy một bức tranh thật phức tạp.

Lòng hiếu kỳ bộc phát, Hoàng Phủ Dật thập phần muốn biết thứ nàng đang vẽ là gì, cho nên quay lại trong phòng, phân phó hạ nhân lấy bút chì lại đây.

Bút chì được đưa đến, hắn nhìn thấy Đóa Đóa đang tập trung xuất thần, cho nên trực tiếp đem bút đưa đến tầm tay của nàng.

Quả nhiên Đoá Đoá không cảm thấy có gì bất thường, ngón tay đang vẽ đi vẽ lại chạm đến bút chì liền lập tức cầm lấy nó, lại tiếp tục vẽ.

Rất nhanh sau đó, Hoàng Phủ Dật liền nhìn thấy nàng đang vẽ cái gì . . . . . .

Sau khi sửng sốt một lúc, hắc thực sự không nhịn được cười, lên tiếng gọi nàng, "Nhan tiểu thư?"

Đóa Đóa đang xuất thần ngước đầu liếc hắn một cái, "Lại là phù vân....."

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 022

Soái ca bị gục ngã hoàn toàn (4)

"Nhan tiểu thư," hắn cũng ngồi xổm xuống đất, "Ta là thật."

". . . . . ." Đóa Đóa chớp mắt nửa ngày mới tỉnh lại, cảm thấy khoảng cánh giữa nàng và hắn hiện giờ quá gần, cho nên thập phần ngượng ngùng muốn đứng lên.

"Ngươi sao lại chạy đến sau bình phong này làm gì?"

Hoàng Phủ Dật không trả lời mà hỏi lại nàng, "Ngươi đang vẽ cái gì?"

"Vòng tròn."

Sau khi trả lời, Đoá Đoá lại cảm thấy đáp án này thật sự rất mất mặt, vội vàng đổi lại một câu trả lời "cao cấp" hơn, "Ta là đang suy nghĩ về cuộc đời, cho nên liền thuận tay vẽ vẽ thôi."

"Cuộc đời?" Hoàng Phủ Dật buồn cười nhìn lại "bức tranh" trên mặt đất.

Cảm thấy không phù hợp, Đóa Đóa cũng nhìn theo tầm mắt hắn ——

"Ô!" Nàng hít một hơi khí lạnh, "Nó, nó nó nó là làm thế nào mà xuất hiện được?"

Vừa nói xong nàng liền phát hiện trong tay mình cầm bút chì, vội vàng trốn tránh, "Nó cùng với ta không có liên quan gì!"

Ô ô, trên mặt đất không biết vì sao lại xuất hiện một bức tranh phác hoạ nam nhân trần trụi, "Bộ phận quan trọng" được che bằng một đám mây nhỏ. . . . . .

Rõ ràng là nàng vẽ vòng tròn cơ mà!

Hơn nữa nàng rõ ràng là đang sám hối, làm sao lại vẽ ra đến mức này chứ?!

Trong lòng Đoá Đoá khẩn trương, nàng thế nhưng lúc trước nói thêm mình vẽ nhân sinh. . . . . .

Ô ô, lý tưởng cuộc sống của nàng vô cùng thuần khiết a, cùng với nam nhân trần trụi không có chút quan hệ gì!

Nàng có ý đồ muốn làm cho nam nhân vẫn cười từ nãy tới giờ này bị mê muội, "Ngươi thấy ta vẽ tiểu trư này thế nào?"

"Hình như hơi gầy." Hoàng Phủ Dật thật nghiêm chỉnh thảo luận cùng nàng.

Tiểu trư này đúng là gầy, nếu là người như vậy mới đẹp biết bao, dáng người thực hoàn mỹ a. . . . . .

Dừng dừng dừng! Nàng suy nghĩ cái gì vậy!

Đoá Đoá càng cảm thấy mình thật không còn chút mặt mũi nào, vội vàng đứng lên, "Ta muốn đi nghỉ ngơi, ngủ ngon."

Hoàng Phủ Dật cũng đứng lên, nhìn nàng, lại nói lời cảm ơn lần nữa, "Nhan tiểu thư, hôm nay thực cảm ơn ngươi, ta không ngờ ngươi xả thân cứu ta."

Hắn chỉ là muốn nửa đêm cải trang làm thích khách, thử dò xét Nhan Đoá Đoá một chút, không nghĩ đến sẽ thử ra kết quả như vậy.

"Ta cũng không nghĩ đến. . . . . ." Đóa Đoá thành thực mà trả lời.

Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Vậy ngươi vì cái gì mà cứu ta."

Nàng cũng không biết là vì cái gì a, khi nàng lấy lại tinh thần thì, mình đã cứu hắn.

Đoá Đoá rầu rĩ nghĩ lại, dù sao cũng không phải vì muốn mượn cớ nhìn thấy soái ca không mặc quần áo. . . . . .

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 023

Hắn vậy mà lại là thái tử? (1)

Nghe thấy tiếng cười, nàng ngẩng đầu lên, mắt ngấn nước hỏi, "Ta sẽ không lại nói ra những gì trong lòng nữa chứ?"

Nàng biết mình có tật xấu này, vẫn không đổi được. . . . . . Ô ô.

Hoàng Phủ Dật giả ngốc, "Nói cái gì?"

Hô. . . . . . Thì ra là không nói gì, còn may còn may, Đóa Đóa yên tâm .

Sau đó lập tức nàng lại có điểm chần chờ do dự mà ngẩng đầu, "Ta cũng không thể yêu cầu ngươi báo ân sao??"

Sau đó nàng mãnh liệt xua xua tay giải thích, "Ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không muốn ngươi lấy thân báo đáp!"

". . . . . ." Hoàng Phủ Dật thật vất vả mới nhịn được cười.

Đoá Đoá khuôn mặt đỏ bừng, ô ô, nàng ở hiện đại cố gắng khổ cực lắm mới giữ lại được chút mặt mũi, nay vừa đến cổ đại tất cả liền mất hết!

"Nhan tiểu thư muốn ta báo ân thế nào?"

"Ngươi để cho ta đi theo ngươi là được rồi, buổi tối. . . . . ."

Đoá Đoá đang nói bỗng dừng lại, nhớ tới chuyện hắn sẽ lập tức thành thân.

Vậy buổi tối nàng cũng không thể ở lại phòng của người ta a!

Nàng bắt đầu thấy đau đầu, "Có phòng nào có rất nhiều người ở, lại rất an toàn không?"

Nơi mà Hoàng Phủ Dật nghĩ đến đầu tiên chính là hoàng cung, nơi đó cùng với lời nàng nói giống nhau như đúc.

"Ý của Nhan tiểu thư là?"

"Trước khi ta tìm được một nơi như vậy, để cho ta theo ngươi," Đoá Đoá có chút ngượng ngùng nhìn hắn, "Có thể chứ?"

"Nhà của ta có một nơi như vậy, Nhan tiểu thư nguyện ý đi theo sao?"

"Nhà ngươi ở đâu vậy?" Đóa Đóa cực kì hứng thú hỏi.

"Hoàng cung." Hoàng Phủ Dật quyết định nói ra thân phận thực sự của mình.

Ách. . . . . . mặt Đóa Đóa cứng đờ, "Ngươi, ngươi là người trong cung?"

"Đúng vậy, trước kia thật sự không có nói thật, kỳ thật ta họ Hoàng Phủ, tên thật là Hoàng Phủ Dật."

". . . . . ." Không nhận ra.

Nhìn Đóa Đóa ánh mắt mờ mịt , Hoàng Phủ Dật có chút giật mình, mặc dù dân chúng bình thường đều chưa thấy qua bộ mặt đích thực của hắn, nhưng đều biết tên của hắn.

Hắn giải thích tiếp, "Ta là thái tử đương triều."

"AAAAAA!" Đóa Đóa sợ đến liên tục lui về phía sau vài bước, đứng dựa vào góc tường cách xa hắn nhất.

Quá lắm, thái tử? Nàng đào hôn thế nhưng lại chạy trốn tới bên cạnh vị hôn phu của mình?

Không nên doạ người như thế chứ!

"Nhan tiểu thư?" Hoàng Phủ Dật không nghĩ đến nàng sẽ phản ứng như vậy, nghi hoặc nhìn nàng.

Chương 015

Gặp người liền khen yêu nghiệt

". . . . . ." Đóa Đóa đã sợ đến sắp nghẹn chết, nhìn về phía Kì Dật cầu cứu.

Kì Dật cười cười, "Hắn luôn luôn như vậy, cô nương đừng sợ hãi."

Tử Dạ hắn chỉ cần nhìn thấy nữ nhân liền gọi người ta là mỹ nữ, cái miệng này cũng đã lừa đổ không ít người, nhưng bị dọa sợ giống như Nhan Đóa Đóa thật ra rất ít gặp.

Bạch Tử Dạ tới gần Đóa Đóa, "Mỹ nữ, ta làm nàng sợ sao ? Ta đây xin lỗi."

"Không, không cần." Đóa Đóa xua tay liên tục, vòng đến bên kia của Kì Dật, tránh né tên nam yêu nghiệt đột nhiên nhảy ra này.

Bộ dạng yêu nghiệt như thế đẹp như thế, đột nhiên nhảy ra gọi nàng là mỹ nữ. . . . . . Đóa Đóa rùng mình một cái, thật đáng sợ!

Bạch Tử Dạ ngồi xuống, "Mỹ nữ, nàng rất tò mò về thái tử sao?"

Đóa Đóa lại rùng mình một cái, "Ta là Nhan Đóa Đóa, ngươi đừng gọi mỹ nữ nữa."

Rất dọa người.

"Được, sau này ta đây sẽ gọi nàng là Đóa Đóa." Bạch Tử Dạ vẫn gọi rất thân thiết như trước.

". . . . . ." Đóa Đóa lặng lẽ rót trà vào chung trà, uống một hớp lớn trà nóng.

Gan của nàng phỏng chừng bị sợ đến lạnh run, rất cần ấm áp một chút !

"Tử Dạ, sao ngươi lại đến đây ?" Kì Dật ra tiếng hỏi hắn.

"Đã quá thời gian hẹn trước, ngươi vẫn chưa trở về nên ta đi xem thử."

Kì Dật cười cười, "Không có gì, chỉ bị chút vết thương nhỏ."

"Bị thương?" Trên khuôn mặt cười của Bạch Tử Dạ phút chốc thu lại, lộ ra sát khí, "Xảy ra chuyện gì?"

Đóa Đóa cảm thấy mất mặt mà giơ tay, "Là ta làm, ta tự thú. . . . . ." Ô ô.

Nghe nàng nói qua chuyện xảy ra một lần, Bạch Tử Dạ lại bắt đầu cười, "Việc này cũng không trách nàng, Dật hắn không biết võ công, lại có bệnh cũ chưa khỏi, vốn yếu ớt hơn người bình thường rất nhiều."

Hắn cười nhìn về phía Kì Dật "Yếu ớt", "Trong nhà ngươi thật sự không nên sắp xếp hôn sự cho ngươi, với thân thể như bộ xương này của ngươi, sau khi thành thân cũng không tiện sinh hoạt vợ chồng a."

Thủ hạ của Kì Dật đều nhịn cười, Bạch chủ tử lại thừa dịp có người ngoài ở đây, là lúc chủ tử không thể nói thật mà giễu cợt hắn.

Đóa Đóa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc, nàng không nghe thấy không nghe thấy không nghe thấy. . . . . .

Rất không có đạo đức !

Nàng vẫn còn ngồi ở đây, thế mà nam yêu nghiệt này lại khơi ra lời trêu đùa này, ngang nhiên ô nhiễm linh hồn thuần khiết của nàng thuần khiết!

Dù sao những gì hắn nói cũng không phải thật, Kì Dật chỉ cười cười, tiếp tục giả vờ sự yếu ớt của hắn.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 016

Đến tột cùng là chim hay là người?

Bạch Tử Dạ nhìn Đóa Đóa, biết rằng hắn chưa nói ra thân phận chân thật, "Trong nhà ngươi đều đang vội vã đi tìm ngươi, ngày thành thân cũng sắp đến rồi."

Hắn sắp thành thân ?

Nghe thấy câu này, Đóa Đóa hiếu kỳ nhìn sang Kì Dật, "Vị hôn thê của ngươi rất đẹp phải không?"

Kì Dật cười lắc đầu, "Không biết."

Ách. . . . . ."Thì ra thật sự đều là do lời mai mối như vậy a." Đóa Đóa cảm thấy khó có thể tin mà thì thào tự nói.

Người cổ đại cũng quá can đảm rồi, cái gì cũng không biết mà dám cưới, giống như Kì Dật vậy, vạn nhất lấy một cọp mẹ về thì phải làm sao bây giờ?

"Tất cả mọi người đều nói vị hôn thê của hắn là một mỹ nhân." Bạch Tử Dạ cười nói, "Nếu không cũng sẽ không được gả cho hắn."

Di? Đóa Đóa tò mò, hỏi hắn, "Rất nhiều người muốn gả cho ngươi sao?"

Kỳ thật vấn đề này căn bản không cần hỏi, cái khác không nói, chỉ cần khuôn mặt này thôi cũng tuyệt đối làm cho nữ nhân đổ xô vào, tranh nhau để được gả cho hắn.

Kỳ thật yêu nghiệt đột nhiên nhảy ra này cũng thực mê người a. . . . . . Bất quá vừa rồi hắn mới dọa nàng, làm cho trong lòng nàng hiện giờ vẫn còn có chút bóng ma.

"Cũng khá." Kì Dật hàm hồ mà trả lời, "Nhà của ta rất lớn."

Nghe thấy cách nói của hắn, Bạch Tử Dạ cùng đám thủ hạ đều nhịn không được cười, nhà của hắn đương nhiên rất lớn.

"Ác, là người có tiền a." Đóa Đóa không hề hoài nghi, chỉ gật gật đầu.

Soái ca có tiền, người lại không tệ, vậy càng có nhiều người muốn gả , nghĩ đến vị hôn thê của hắn cũng thật sự rất đẹp.

Hàn huyên cùng bọn hắn vài câu, cơm cũng đã sớm ăn xong rồi, Đóa Đóa trở lại phòng của mình.

Vừa đi tới cửa, một con chim lòe loẹt liền bay ra từ trong tay áo nàng, cũng không nói gì nhiều, chỉ là dùng ngữ khí vô cùng nghiêm nghị hỏi, "Ngươi là ai?"

Khụ khụ, Đóa Đóa bị hình dạng của nó dọa nạt nhảy dựng, lập tức cảnh tỉnh mình ngàn vạn lần không thể yếu thế hơn một con chim được.

Nàng cũng xuất ra ngữ khí nghiêm túc, "Ta là Vân Tri Hiểu, chủ nhân của ngươi."

"Nói dối!" Con chim cũng không vỗ cánh, giống như nổi trong không khí vậy, tuy không nhúc nhích, nhìn lại có chút uy nghiêm.

"Vừa rồi khi nam nhân kia nói chuyện ngươi căn bản không nghe ra giọng là người ở đâu, Vân Tri Hiểu ở kinh thành nhiều năm như vậy, không có khả năng chỉ cái này cũng không nghe ra được!"

Không cần bối rối, đây là hoa mắt hoa mắt . . . . . . Nhan Đóa Đóa thầm an ủi chính mình.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 017

Suýt nữa bị chỉ điểu bóp chết

Con điểu này tại sao lại lớn như vậy, nàng thế nào lại thấy trong mắt nó ánh lên tia sắc lạnh?

Lông nó màu sắc rất tươi đẹp, nàng hẳn là ngay cả ánh mắt của nó tại nơi nào đều thấy không rõ mới đúng!

Có thể mặc dù đang ở trong lòng tự an ủi, nhưng Đóa Đóa vẫn là cảm thấy giật mình, con điểu này như thế nào lại giống như lây chồng, sao lại có biểu tình thú vị như vậy?

"Nói! Ngươi đến tột cùng là ai!"

Phá điểu đột nhiên vọt đến trước mặt nàng, cánh mở ra, thế nhưng hình như dài hơn một chút, giữ chặt hai bên cổ nàng, hơn nữa còn dùng lực bóp chặt.

"Ngươi. . . . . ." Nó muốn bóp chết nàng? !

Con chim này khiến cho Đóa Đóa chấn kinh, cũng bắt đầu ý thức được nguy hiểm.

Nàng vươn tay muốn kéo tay nó ra, chỉ là hai cái cánh không quá lớn kia như được làm bằng sắt, mặc cho nàng dùng toàn bộ khí lực cũng không thể di chuyển được.

Hô hấp càng lúc càng khó khăn, con chim trước mắt lại không chút lưu tình, tiếp tục xiết chặt hai cánh.

Cứu mạng. . . . . . Đóa Đóa đã không còn cách nào mở miệng kêu cứu, dùng sức vùng vẫy, nàng với lấy một cái ghế ném mạnh vào tường, phát ra tiêng động không nhỏ.

Cách vách chính là phòng của Kì Dật, hắn đang cùng Bạch Tử Dạ nói chuyện, nghe thấy thanh âm này, hắn nhíu mày, lên giọng, "Nhan tiểu thư?"

Đợi một hồi không thấy trả lời, hắn cảm thấy không đúng, lập tức đạp cửa, thẳng tiến vào trong phòng của Đóa Đóa.

Có người đến, phá điểu nhanh chóng thu hồi cánh, hừ một tiếng, lại quay về tay áo của Đóa Đóa.

Thời điểm Kì Dật tiến vào trong phòng, nhìn thấy Đóa Đóa ngồi dưới đất, khuôn mặt trắng bệch đang không ngưng ho khan, một khuôn mặt kinh hồn chưa định.

"Làm sao vậy ?"

"Không, không có gì, " nàng có chút hoảng sợ nắm chắc tay áo của hắn, "Cám ơn ngươi."

"Cổ của ngươi làm sao vậy?"

Kì Dật hoài nghi nhìn trên cổ Đóa Đóa còn lưu lại vết hồng ngân, nhìn ra lực đạo tương đối mạnh, cũng không phải là do tay người, cũng không phải dây lụa, hắn nhất thời không nghĩ ra được là do vật gì gây nên.

Đóa Đóa sờ sờ cổ mình, "Ta không cẩn thận gây ra, không có gì."

Nàng không dám nói đó là do một con chim muốn bóp chêt nàng, thứ nhất dù có nói ra ai tin nổi chứ, thứ hai cả nước biết được cũng chỉ có thể nói "Thần Điểu", nếu nói thật, rất có thể sẽ bại lộ thân phận..

Nàng muốn nhanh chóng thay đổi chủ đề, cho nên lại cảm ơn, "Cám ơn ngươi nhanh như vậy liền chạy tới."

Nàng chỉ là vô tâm nên mới nói như thế, Kì Dật cùng Bạch Tử Dạ vừa chạy tới nhìn nhau chớp chớp mắt.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 018

Đêm nay ta muốn ngủ với ngươi!

Người thường tự nhiên là sẽ không thể chạy đến nhanh như vậy, bước chân của con người sao có thể nhanh như vậy .

Nàng luôn nghĩ Kì Dật có phải biết võ công hay không?

"Tại hạ nhất thời sốt ruột, liêu mình lao đến."

Kì dật muốn đứng lên, "Nếu Nhan tiểu thư đã không sao, chúng ta cũng nên đi ra ngoài."

"Không cần!" Đóa Đóa sợ đến mức lập tức gọi hắn quay lại, "Ngươi muốn đi đâu?"

"Trở về phòng."

"Ta đây trở về với ngươi!" Đóa Đóa không nghĩ ngợi liền nói.

Bạch Tử Dạ lộ ra nụ cười, "Đóa Đóa, Kì Dật hắn trở về phòng là muốn nghỉ ngơi, ngươi theo trở về, không được tiện cho lắm?"

Ách. . . . . . Đóa Đóa buông tay ra, "Xin lỗi, ngươi trở về đi, hôm nay thật cám ơn ngươi."

Nàng vừa nói vừa bước nhanh ra khỏi phòng, con phá điểu kia hình như có vẻ sợ người lạ, chỉ cần nàng đứng ở nơi có người lạ là được rồi!

Kì Dật nhìn nàng đi xuống lầu, ngồi ở bên cạnh chưởng quỹ, cùng Bạch Tử Dạ liếc mắt nhìn nhau một cái, không quản nhiều liền quay về phòng.

Đóa Đóa tới đại sảnh, mới vừa ngồi yên, tay áo liền truyền ra tiếng nghiêm khắc.

"Đừng tưởng rằng đứng ở đại sảnh ngươi liền được an toàn, khách điếm luôn luôn có thời gian đóng cửa, chờ chưởng quầy cùng tiểu nhị đều đi ngủ, ta xem ngươi làm sao bây giờ!"

Nhan Đóa Đóa sợ đến lập tức nhảy lên lâu, "Kì Dật!" Nàng theo phản xạ kêu lên.

Bạch Tử Dạ nghe thấy tiếng của nàng, nhìn Kì Dật, thờ ơ cười cười, "Xem ra vị thái tử như ngươi thật sự được người ta quan tâm a."

Kì Dật —— kỳ thật nên gọi là Hoàng Phủ Dật chuyển động chén trà trong tay, "Thân thế của nàng còn chưa điều tra rõ ràng."

Đang lúc nói chuyện, Đóa Đóa đã xông lên lầu, phanh mội tiếng đẩy cửa phòng ra, vẻ mặt hoảng sợ, "Ta hiện muốn ngủ với ngươi!"

... Một phòng im lặng.

Ô ô, thật khiến nàng mất mặt chết đi!

Đóa Đóa vội vàng sửa miệng, "Ta không phải ý kia, ta là nói ngươi phân cho ta một chỗ, ta sẽ đứng ở trong phòng của ngươi..."

Dù nàng nói như thế nào cũng đều cảm thấy không đúng, cuối cùng dứt khoát trực tiếp nói thẳng một chút, "Ta thật sự đối với ngươi không có ý đồ!"

Nói xong lời này, mặt của nàng đã hồng thành một mảnh, làm sao lại dọa người như vậy!

Thể diện nhỏ bé của nàng, vừa đến cổ đại liền biến thành mây bay!

Bạch Tử Dạ nghe được dở khóc dở cười, nhìn Hoàng Phủ Dật, muốn biết hắn sẽ trả lời thế nào với loại yêu cầu cổ quái này.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 019

Bổ nhào vào soái ca đang lộ ra toàn bộ (1)

Họ Hoàng Phủ Dật vẫn trấn định, "Vì sao Nhan tiểu thư lại nhất định phải ở lại phòng của ta?"

"Việc đó. . . . . . Ta đột nhiên nhớ tới một câu chuyện ma đã từng nghe qua thật lâu trước đây, nên buổi tối không dám ngủ một mình." Đóa Đóa bịa chuyện nói.

Thấy hắn không có phản ứng gì, Đóa Đóa đáng thương nhìn hắn, "Ngươi cho ta ở lại đi, sau này bảo ta làm nha hoàn cho ngươi cũng được, ta nhất định cái gì cũng nghe ngươi."

Ô ô, đây là ân cứu mạng a!

Hoàng Phủ Dật liếc nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu, "Cô nương ở lại đi."

"Đa tạ ngươi!" Đóa Đóa tươi cười rạng rỡ, được cứu giúp thì còn gì bằng!

Nàng lập tức ân cần chạy đến bên cạnh hắn, "Ngươi giờ muốn làm gì? Cần ta giúp không?"

"Tắm rửa."

". . . . . ." Hai má của Đóa Đóa ửng hồng lên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ta đột nhiên muốn ngắm trăng, ngươi làm việc của ngươi đi. . . . . ." Ô ô.

Hoàng Phủ Dật nhìn Tử Dạ đang trợn trắng mắt, sau đó hiểu được liền gật gật đầu, "Ta trở về phòng."

Trong mắt hắn hiện lên một tia cười ác ý, bất quá hắn xoay người đi, Hoàng Phủ Dật không nhìn thấy.

Tiểu nhị đã đưa nước nóng vào đến nơi, thủ hạ của Hoàng Phủ Dật cũng đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người là Đóa Đóa và hắn .

Mặt Nhan Đóa Đóa đỏ bừng ghé vào cạnh cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài.

Nàng đang ngắm trăng nhưng lòng lại không hề chuyên tâm ngắm!

Tiếng nước ào ào kia không phải là soái ca đang tắm, mà chỉ là tiếng dòng suối chảy thôi.

Cái gì soái ca, cái gì lỏa nam, đều là mây bay, mây bay. . . . . .

Trong lòng luôn không ngừng nhắc lại mấy câu nói này, trước mắt hoa lên, Nhan Đóa Đóa cảm thấy có người xuất hiện ở trước mặt mình.

Di di di? Đóa Đóa tưởng chính mình bị hoa mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt, người nọ đã lướt nhanh như chớp qua bên người nàng, hướng thẳng về phía sau tấm bình phong có một nam nhân đang tắm rửa mà xông vào.

"Có thích khách!" Đóa Đóa kinh hãi kêu lên, "Người đâu, có thích khách!"

Nàng lập tức xông vào, muốn bảo vệ Kì Dật, nhưng không kịp rồi, kiếm của hắc y nhân đã giơ cao lên.

"Cẩn thận!" Đóa Đóa vẫn chưa ý thức được bản thân đang làm gì thì một màn như trong phim điện ảnh liền xảy ra ——

Nàng rất anh hùng đẩy hắc y nhân ra, bổ nhào về phía " Kì Dật " , hướng lưng về hắc y nhân, mặc hắn xâm lược.

"Chủ tử!" Nghe tiếng Đóa Đóa kêu cứu, thủ hạ của Kì Dật liền chạy tới, phá cửa tiến vào.

Hô. . . . . . Không có việc gì rồi.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 020

Bổ nhào vào soái ca đang lộ ra toàn bộ (2)

Hắc y nhân mắng một tiếng, như là đang căm tức mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt.

Trước khi thủ hạ của Hoàng Phủ Dật đuổi đến gần, hắn đã lắc mình bay ra ngoài cửa sổ.

Mãi lúc đến ngõ nhỏ không người, hắn mới tháo cái khăn đen che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt của Bạch Tử Dạ.

Dật nhờ hắn giả làm thích khách, thử Nhan Đóa Đóa một chút ?

Hắn lại cứ muốn canh lúc hắn ta tắm mà đi thăm dò thử! Bạch Tử Dạ cười đến dựa thẳng vào tường, nhanh chóng cởi bộ hắc y bên ngoài ra, nhanh như chớp quay về khách điếm xem nhiệt náo.

Trong phòng của khách điếm, đêm nay Đóa Đóa liên tục phải chịu kinh hãi, hiện tại cũng có chút kinh hồn chưa ổn định được mà nhìn Kì Dật bị mình đè lên. . . . . .

Đè lên ?

Nàng bất tri bất giác ý thức được mình bây giờ đang đè lên trên người của người ta, hơn nữa. . . . . . Hắn còn không mặc y phục!

Trên người Kì Dật có thương tích, cho nên không tắm trong thùng, vừa rồi Đóa Đóa còn bổ nhào vào như thế, vừa đúng lúc đè lên hắn đang lộ ra toàn bộ.

Nhan Đóa Đóa hô lên một tiếng, vì sao chuyện mất mặt đều tới cùng một ngày vậy, đây rốt cuộc là vì sao a!

"Cái gì ta cũng không nhìn thấy, ta thật sự là cái gì cũng không nhìn thấy, các ngươi kéo ta dậy đi. . . . . ."

Đóa Đóa nhắm chặt mắt, Ô ô.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Tử Dạ hoảng hốt chạy vào, trưng ra vẻ mặt "Quan tâm" .

Kì Dật tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn một cái, "Không có gì, chỉ là có thích khách đến."

". . . . . ." Da đầu Bạch Tử Dạ bắt đầu tê dại, hắn sợ nhất là ánh mắt này của hắn ta!

Lần trước lúc nam nhân này cười với hắn như thế, là lần hắn ở trước mặt Hoàng Thượng nói vài lời dư thừa, làm mối tác hợp "Lương duyên" của hắn ta với Vân gia Đại tiểu thư không biết là tròn hay dẹt kia, kết quả chính là ——

Hắn bị điều đến Nam Cương, làm mồi cho các loại trùng độc và muỗi một năm, lúc này. . . . . .

Kì Dật cũng không vội vã đứng lên, mỉm cười nói, "Nghe nói gần nhất Bắc Tắc. . . . . ."

"Ta về phòng trước!" Bạch Tử Dạ không nói hai lời, xoay người bước đi.

Quả nhiên, lần trước là Nam Cương, lần này chính là Bắc Tắc! Nam nhân này tuy rằng cả ngày cười cười, nhưng thực chất lại là một tên âm hiểm a!

Đóa Đóa được đỡ dậy, Kì Dật cũng từ trên mặt đất đứng dậy, cầm y phục khoác vào.

Đóa Đóa còn đang thì thào tự nhủ, "Mây bay, đều là mây bay, cái gì ta cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghĩ. . . . . ."

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 021

Soái ca hoàn toàn gục ngã (3)

"Nhan tiểu thư." Hoàng Phủ Dật lên tiếng gọi nàng.

Đóa Đóa lại càng hoảng sợ, phản xạ tính cãi lại, "Ta thật sự không muốn!"

. . . . . . Ô ô, nàng tại sao lại cảm thấy chính mình rất giống giấu đầu hở đuôi a?

Kỳ thật nàng thật sự không muốn. . . . . . Không muốn gì cả a, Ô ô.

Thủ hạ của Hoàng Phủ Dật đều nhịn cười, chính hắn cũng hơi hơi cười, "Ta là muốn cảm tạ ngươi vừa rồi đã cứu ta một mạng."

"Không, không cần khách khí."

Đóa Đóa càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thật không còn mặt mũi nào, nếu không phải là không muốn đơn độc một mình, nàng nhất định đã sớm chạy về phòng mình diện bích đập đầu vào đậu hủ rồi.

Nhưng dù có ở lại trong phòng hắn, nàng cũng tạm thời không muốn nói chuyện với nam nhân này. . . . . . Ô ô, nàng sợ nàng lại tiếp tục nghĩ đến việc kia!

"Cái. . . . . ." Đóa Đóa kéo tấm bình phong, đem nó để ở góc tường, hình thành một khu vực nhỏ khép kín, "Ta muốn ngồi ở đây một chút. . . . . ."

Nhìn ánh mắt kỳ quái của mọi người, Đoá Đoá vẻ mặt nghiêm túc giải thích, "Ta thích ngồi suy nghĩ một mình như thế này."

". . . . . ." Mọi người đều bị té ngã.

Đoá Đoá tiến đến phía sau tấm bình phong, ngồi xổm xuống ở góc tường, trong lòng bắt đầu thì thầm.

Không phải có một soái ca thiện lương bị nàng đụng ngã sao, không phải là soái ca không mặc gì sao, đây là cái gì, phù vân, đều là phù vân!

Đoá Đoá không biết rằng suy nghĩ trong lòng mình lại biến thành tiếng than thở nho nhỏ ngoài miệng, mọi lời của nàng đều bị Hoàng Phủ Dật nghe thấy rành mạch.

Hoàng Phủ Dật nãy giờ vẫn luôn cười, nghe thấy nàng lặp đi lặp lại nói rất nhiều lần, hắn đi tới bên cạnh tấm bình phong, muốn gọi nàng đi ra.

Sau đó hắn liền nhìn thấy Đoá Đoá ngồi xổm ở góc tường, ngón tay ở trên mặt đất vẽ đi vẽ lại không biết là đang vẽ cái gì, cố gắng nhìn vẫn chỉ thấy một bức tranh thật phức tạp.

Lòng hiếu kỳ bộc phát, Hoàng Phủ Dật thập phần muốn biết thứ nàng đang vẽ là gì, cho nên quay lại trong phòng, phân phó hạ nhân lấy bút chì lại đây.

Bút chì được đưa đến, hắn nhìn thấy Đóa Đóa đang tập trung xuất thần, cho nên trực tiếp đem bút đưa đến tầm tay của nàng.

Quả nhiên Đoá Đoá không cảm thấy có gì bất thường, ngón tay đang vẽ đi vẽ lại chạm đến bút chì liền lập tức cầm lấy nó, lại tiếp tục vẽ.

Rất nhanh sau đó, Hoàng Phủ Dật liền nhìn thấy nàng đang vẽ cái gì . . . . . .

Sau khi sửng sốt một lúc, hắc thực sự không nhịn được cười, lên tiếng gọi nàng, "Nhan tiểu thư?"

Đóa Đóa đang xuất thần ngước đầu liếc hắn một cái, "Lại là phù vân....."

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 022

Soái ca bị gục ngã hoàn toàn (4)

"Nhan tiểu thư," hắn cũng ngồi xổm xuống đất, "Ta là thật."

". . . . . ." Đóa Đóa chớp mắt nửa ngày mới tỉnh lại, cảm thấy khoảng cánh giữa nàng và hắn hiện giờ quá gần, cho nên thập phần ngượng ngùng muốn đứng lên.

"Ngươi sao lại chạy đến sau bình phong này làm gì?"

Hoàng Phủ Dật không trả lời mà hỏi lại nàng, "Ngươi đang vẽ cái gì?"

"Vòng tròn."

Sau khi trả lời, Đoá Đoá lại cảm thấy đáp án này thật sự rất mất mặt, vội vàng đổi lại một câu trả lời "cao cấp" hơn, "Ta là đang suy nghĩ về cuộc đời, cho nên liền thuận tay vẽ vẽ thôi."

"Cuộc đời?" Hoàng Phủ Dật buồn cười nhìn lại "bức tranh" trên mặt đất.

Cảm thấy không phù hợp, Đóa Đóa cũng nhìn theo tầm mắt hắn ——

"Ô!" Nàng hít một hơi khí lạnh, "Nó, nó nó nó là làm thế nào mà xuất hiện được?"

Vừa nói xong nàng liền phát hiện trong tay mình cầm bút chì, vội vàng trốn tránh, "Nó cùng với ta không có liên quan gì!"

Ô ô, trên mặt đất không biết vì sao lại xuất hiện một bức tranh phác hoạ nam nhân trần trụi, "Bộ phận quan trọng" được che bằng một đám mây nhỏ. . . . . .

Rõ ràng là nàng vẽ vòng tròn cơ mà!

Hơn nữa nàng rõ ràng là đang sám hối, làm sao lại vẽ ra đến mức này chứ?!

Trong lòng Đoá Đoá khẩn trương, nàng thế nhưng lúc trước nói thêm mình vẽ nhân sinh. . . . . .

Ô ô, lý tưởng cuộc sống của nàng vô cùng thuần khiết a, cùng với nam nhân trần trụi không có chút quan hệ gì!

Nàng có ý đồ muốn làm cho nam nhân vẫn cười từ nãy tới giờ này bị mê muội, "Ngươi thấy ta vẽ tiểu trư này thế nào?"

"Hình như hơi gầy." Hoàng Phủ Dật thật nghiêm chỉnh thảo luận cùng nàng.

Tiểu trư này đúng là gầy, nếu là người như vậy mới đẹp biết bao, dáng người thực hoàn mỹ a. . . . . .

Dừng dừng dừng! Nàng suy nghĩ cái gì vậy!

Đoá Đoá càng cảm thấy mình thật không còn chút mặt mũi nào, vội vàng đứng lên, "Ta muốn đi nghỉ ngơi, ngủ ngon."

Hoàng Phủ Dật cũng đứng lên, nhìn nàng, lại nói lời cảm ơn lần nữa, "Nhan tiểu thư, hôm nay thực cảm ơn ngươi, ta không ngờ ngươi xả thân cứu ta."

Hắn chỉ là muốn nửa đêm cải trang làm thích khách, thử dò xét Nhan Đoá Đoá một chút, không nghĩ đến sẽ thử ra kết quả như vậy.

"Ta cũng không nghĩ đến. . . . . ." Đóa Đoá thành thực mà trả lời.

Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Vậy ngươi vì cái gì mà cứu ta."

Nàng cũng không biết là vì cái gì a, khi nàng lấy lại tinh thần thì, mình đã cứu hắn.

Đoá Đoá rầu rĩ nghĩ lại, dù sao cũng không phải vì muốn mượn cớ nhìn thấy soái ca không mặc quần áo. . . . . .

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 023

Hắn vậy mà lại là thái tử? (1)

Nghe thấy tiếng cười, nàng ngẩng đầu lên, mắt ngấn nước hỏi, "Ta sẽ không lại nói ra những gì trong lòng nữa chứ?"

Nàng biết mình có tật xấu này, vẫn không đổi được. . . . . . Ô ô.

Hoàng Phủ Dật giả ngốc, "Nói cái gì?"

Hô. . . . . . Thì ra là không nói gì, còn may còn may, Đóa Đóa yên tâm .

Sau đó lập tức nàng lại có điểm chần chờ do dự mà ngẩng đầu, "Ta cũng không thể yêu cầu ngươi báo ân sao??"

Sau đó nàng mãnh liệt xua xua tay giải thích, "Ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không muốn ngươi lấy thân báo đáp!"

". . . . . ." Hoàng Phủ Dật thật vất vả mới nhịn được cười.

Đoá Đoá khuôn mặt đỏ bừng, ô ô, nàng ở hiện đại cố gắng khổ cực lắm mới giữ lại được chút mặt mũi, nay vừa đến cổ đại tất cả liền mất hết!

"Nhan tiểu thư muốn ta báo ân thế nào?"

"Ngươi để cho ta đi theo ngươi là được rồi, buổi tối. . . . . ."

Đoá Đoá đang nói bỗng dừng lại, nhớ tới chuyện hắn sẽ lập tức thành thân.

Vậy buổi tối nàng cũng không thể ở lại phòng của người ta a!

Nàng bắt đầu thấy đau đầu, "Có phòng nào có rất nhiều người ở, lại rất an toàn không?"

Nơi mà Hoàng Phủ Dật nghĩ đến đầu tiên chính là hoàng cung, nơi đó cùng với lời nàng nói giống nhau như đúc.

"Ý của Nhan tiểu thư là?"

"Trước khi ta tìm được một nơi như vậy, để cho ta theo ngươi," Đoá Đoá có chút ngượng ngùng nhìn hắn, "Có thể chứ?"

"Nhà của ta có một nơi như vậy, Nhan tiểu thư nguyện ý đi theo sao?"

"Nhà ngươi ở đâu vậy?" Đóa Đóa cực kì hứng thú hỏi.

"Hoàng cung." Hoàng Phủ Dật quyết định nói ra thân phận thực sự của mình.

Ách. . . . . . mặt Đóa Đóa cứng đờ, "Ngươi, ngươi là người trong cung?"

"Đúng vậy, trước kia thật sự không có nói thật, kỳ thật ta họ Hoàng Phủ, tên thật là Hoàng Phủ Dật."

". . . . . ." Không nhận ra.

Nhìn Đóa Đóa ánh mắt mờ mịt , Hoàng Phủ Dật có chút giật mình, mặc dù dân chúng bình thường đều chưa thấy qua bộ mặt đích thực của hắn, nhưng đều biết tên của hắn.

Hắn giải thích tiếp, "Ta là thái tử đương triều."

"AAAAAA!" Đóa Đóa sợ đến liên tục lui về phía sau vài bước, đứng dựa vào góc tường cách xa hắn nhất.

Quá lắm, thái tử? Nàng đào hôn thế nhưng lại chạy trốn tới bên cạnh vị hôn phu của mình?

Không nên doạ người như thế chứ!

"Nhan tiểu thư?" Hoàng Phủ Dật không nghĩ đến nàng sẽ phản ứng như vậy, nghi hoặc nhìn nàng.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 024

Hắn dĩ nhiên là thái tử? (2)

". . . . . . Hắc hắc, " Đóa Đóa gượng cười vài tiếng, "Thái tử tốt lành."

Ô ô, quả là rất "Tốt" !

Nàng hận không thể trực tiếp lẩn thân mình vào trong tường, "Chỗ đó, trong cung nhiều quy củ lắm, ta vẫn là không đi ."

Hoàng Phủ Dật nhìn nàng, nàng rất sợ tiến cung sao?

Hơi cụp mắt xuống, hắn cũng không hỏi thêm nữa, chỉ là cười cười, "Vậy nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại nói tiếp."

"Được." Ngày mai nàng liền chuẩn bị chạy trốn. . . . . .

Trong phòng vốn chỉ có một chiếc giường, hiện tại Hoàng Phủ Dật lại ra lệnh cho thủ hạ đem thêm một chiếc giường nữa đến, giữa hai chiếc giường được cản bởi một bức bình phong, hai người ai cũng không nhìn thấy ai.

Thứ nhất là vì khiếp sợ thân phận Thái tử của Hoàng Phủ Dật, thứ hai là vì ban ngày Đóa Đóa uống quá nhiều trà, thế nên nàng nằm trên giường, lật qua lật lại cả nửa ngày cũng không ngủ được.

Nàng kéo tay áo, con Tệ điểu kia lập tức từ từ chui đầu ra, hung tợn trừng liếc mắt nàng một cái.

Lại càng hoảng sợ, Đóa Đóa không dám nhìn vào tay áo mình nữa, dù sao lúc có người nó cũng không dám đi ra, cứ để nó đứng trong tay áo vậy.

Vẫn ngủ không được, nàng tay chân nhẹ nhàng tìm hành lý của mình dưới giường.

Nội lực của Hoàng Phủ Dật rất thâm hậu, tuy rằng động tác của Đóa Đóa rất nhẹ, hắn vẫn nghe được tiếng loạt soạt, sau đó còn có tiếng rót nước.

Hắn có chút tò mò là Đóa Đóa đang làm gì.

Ngẫm lại việc đêm nay, hắn không nhịn được cười, trêu đùa nàng thật đúng là rất vui.

Bên kia tấm bình phong cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh, cũng không bao lâu, hắn cảm giác Đóa Đóa vòng qua tấm bình phong, đang dần tới gần về phía mình.

Trong lòng cảnh giác, nhưng hắn vẫn nhắm hai mắt, muốn biết nàng muốn làm gì.

Nhan Đóa Đóa đứng ở bên giường hắn, xấu hổ đến muốn đâm vào tường, cũng không biết nên lên tiếng thế nào.

Đứng gần bằng thời gian một chung trà nhỏ, cuối cùng nàng cũng lên tiếng, nhỏ giọng gọi hắn, "Kì. . . . . . Hoàng Phủ công tử?"

Hoàng Phủ Dật vờ như vừa mới bị nàng đánh thức, chậm rãi mở mắt ra.

Sau đó hắn liền nhìn thấy một hắc y nhân che mặt đứng ở bên giường mình. . . . . .

Không muốn bại lộ mình biết võ công, hắn lại vờ như bị làm hoảng sợ, lập tức từ trên giường ngồi dậy.

"Ngươi đừng sợ đừng sợ, " Đóa Đóa lên tiếng, thanh âm có chút úp mở giống như không biết làm sao mở miệng, "Là ta."

"Cô nương che mặt làm gì vậy?"

"Ta sợ làm ngươi sợ." Nhan Đóa Đóa thành thật trả lời, thanh âm vẫn úp mở như trước.

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 025

Âm mưu bóp chết nàng

". . . . . ." Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ muốn cười, còn gì sợ hơn một người hơn nửa đêm bịt mặt đứng trước giường mình sao?

"Ngươi đừng sợ, ta hiện tại là như vầy ."

Đóa Đóa thật cẩn thận mà cởi cái khăn đen che mặt, lộ ra một. . . . . . khuôn mặt trắng bệch.

Rất trắng rất trắng, cũng không khác tờ giấy trắng lắm, tóm lại nhìn thế nào cũng không giống mặt người.

"Có phải càng dọa người hơn đúng không?" Đóa Đóa không hề gì mà mở miệng ra hỏi, "Cho nên ta mới che mặt ."

Hoàng Phủ Dật rất không nhịn được mà muốn cười, "Đây là cái gì?"

"Mặt nạ." Nhan Đóa Đóa chỉ chỉ khuôn mặt mình, "Da quá kém, phải chăm sóc."

"Miệng của cô nương sao vậy?" Hoàng Phủ Dật phát hiện nàng nói chuyện gần như không mở miệng.

Đóa Đóa ngượng ngùng giải thích, "Làm mặt nạ, nói nhiều sẽ tạo ra nếp nhăn ."

Hoàng Phủ Dật nhịn cười, "Cô nương gọi ta làm cái gì?"

Ách. . . . . . Nhan Đóa Đóa ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Việc này, ta cảm thấy trăng đêm nay không tệ, ngươi có muốn ra ngoài đi dạo một vòng khọng?"

Hoàng Phủ Dật đương nhiên sẽ không tin tưởng lý do vớ vẩn như thế, có điều hắn vẫn xuống giường, "Được, ra ngoài đi dạo một chút."

Nhan Đóa Đóa không ngờ hắn dễ dàng đồng ý như thế, mừng rỡ theo sát hắn ra cửa.

Hai người đi được vài bước ở trong sân của khách điếm thì đột nhiên vẻ mặt của Nhan Đóa Đóa nghiêm túc lên, "Bên kia, ngươi không cảm thấy cảnh sắc bên kia không tệ sao? Không bằng ngươi đứng đây xem một lúc, còn ta. . . . . . đi một chút sẽ trở lại."

Hoàng Phủ Dật hoàn toàn không hiểu được nàng muốn làm cái gì, bất quá cũng làm theo lời nàng nói.

Xác định hắn sẽ không quay đầu, Nhan Đóa Đóa liền chạy về phía nhà xí, Ô ô, nàng muốn đi nhà vệ sinh!

Rất mất mặt ! Đánh chết nàng cũng không muốn thừa nhận đêm hôm khuya khoắt nàng gọi người ta dậy là vì nguyên nhân này!

"Ngươi thực đúng là cẩn thận, đi nhà xí cũng gọi người đi cùng ngươi." Tệ điểu đè thấp thanh âm bay ra từ trong tay áo nàng.

"Cái kia, sao ngươi lại muốn bóp chết ta?"

"Bởi vì ngươi không phải Vân Tri Hiểu!" Tệ điểu hung tợn nói, "Ngươi đã làm gì để chiếm lấy thân thể của nàng?"

"Ta khống chiếm lấy. . . . . ." Ô ô, nàng là bị bức !

Nàng cũng muốn biết vì sao mình lại xuyên vào người Vân Đại tiểu thư phiền phức này!

Tệ điểu cũng không thực tin tưởng lời của nàng, "Ta bóp chết ngươi rồi Vân Tri Hiểu hẳn là có thể trở về !"

õõõõõõõõõõõõõõõõ

Chương 026

Chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn

Đóa Đóa thực nghi ngờ, quan hệ của con Tệ điểu này với Vân Tri Hiểu rất tốt sao?

Hẳn là không thể nào, nàng nhớ rõ lúc mình mới tỉnh lại ở cổ đại, khi con chim này nhìn thấy Vân Tri Hiểu bị đụng vào cây cột còn rất hả hê .

Nàng cũng không dám hỏi, nếu hỏi chẳng khác nào thừa nhận mình không phải Vân Tri Hiểu .

"Chuyện đó, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta thật sự là Vân Tri Hiểu." Đóa Đóa nói xong liền đi ra ngoài.

Nhưng con Tệ điểu kia đột nhiên bay từ trong tay áo nàng ra, lập tức đánh về phía nàng.

Ách. . . . . . Đóa Đóa ngây ngốc, nhìn Tệ điểu đột nhiên biến mất.

Nhưng ngay lập tức nàng liền cảm thấy mình đang hoa mắt, bởi vì con Tệ điểu kia lại xuất hiện, đứng ở trước ngực nàng.

Tệ điểu thoạt nhìn rất là khiếp sợ, trừng mắt nhìn nàng, sau đó lại bay vù về tay áo nàng, không nói một lời.

Nhan Đóa Đóa cũng không hiểu nó đang làm cái gì, sau khi ra cửa liền trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Dật.

"Khụ, ta vừa mới đi bên kia xem thử, phong cảnh không đẹp lắm đâu, không bằng chúng ta trở về đi."

"Cũng tốt." Hoàng Phủ Dật nhịn cười, nghiêm trang gật gật đầu.

Vừa rồi hắn đã nhìn thấy nàng vọt vẹ hướng mao xí (cách gọi nhà vệ sinh của người xưa), trách không được nàng lại ấp úng, hóa ra gọi hắn dậy là vì nguyên nhân này.

"Việc kia, sáng mai ta muốn đi ." Nhan Đóa Đóa do dự lên tiếng.

Hoàng Phủ Dật nhíu mày, "Vì sao?"

Trước đó không phải nàng còn muốn ở lại bên cạnh hắn sao? Vì sao vừa nghe nói hắn là thái tử liền thay đổi thái độ vậy?

"Khụ, chuyện đó, ta có chuyện quan trọng phải làm."

Câu nói này cũng là sự thật, nàng phải nhanh trốn khỏi hắn một chút để giữ mạng, chuyện đó còn không tính là chuyện quan trọng sao?

"Không muốn đi xem hoàng cung sao?" Hoàng Phủ Dật cố ý hỏi.

Quả nhiên, Đóa Đóa lại càng hoảng sợ, ngay cả nếp nhăn trên khuôn mặt cũng không để ý, lớn tiếng cự tuyệt, "Không cần không cần, ta một chút hiếu kỳ cũng không có, thật đấy!"

Nàng càng phản ứng như vậy, Hoàng Phủ Dật lại càng cảm thấy nghi hoặc, cũng càng phải giữ nàng lại.

"Nhưng vết thương của ta vẫn cần người chăm sóc."

Ách. . . . . ."Ngươi là thái tử a, có thể tùy tiện tìm một nha hoàn trong phủ nha đến giúp."

"Ta không muốn bại lộ thân phận."

"Vậy ngươi đi mướn một tiểu nha hoàn đi?" Nhan Đóa Đóa tiếp tục ra chủ ý.

"Người làm công ngắn hạn như vậy không quá có thể tin." Hoàng Phủ Dật nghiêm trang nói, "Dù sao thân phận của ta cũng đặc thù, không thể không cẩn thận."

Chương 027

Thái tử là Tiểu Bạch ăn cơm nhuyễn? (1)

Nhan Đóa Đóa rơi lệ, "Ngươi không biết là ta cũng rất có thể không đáng tin sao?"

Nàng chỉ chỉ mặt mình, "Kỳ thật ta rất lén lút, bộ dạng lại khả nghi."

Hắn tốt nhất là nên tận tình hoài nghi nàng, đem nàng đuổi đi đi!

Hoàng Phủ Dật cười ra tiếng, "Không thấy thế, ta cảm thấy ngươi có thể tin."

"Ngươi nhìn lầm rồi..." Ô ô.

"Tốt lắm, quay về phòng ngủ đi," Hoàng Phủ Dật cười đi ra ngoài, "Nếu ngươi chạy, ta sẽ bảo hạ nhân bắt ngươi trở về."

Ô ô, ác bá a. . . . . .

Nhưng hình như ác bá đều chiếm lấy mỹ nữ, hắn chiếm lấy nàng để làm chi....

Nhan Đóa Đóa lệ rơi đầy mặt trở về phòng, ngã xuống trên giường.

Xem ra Hoàng Phủ Dật nhất định sẽ không tha nàng rồi, nàng dù gì cũng nên nhanh chóng thực hiện ước mong giảm béo làm đẹp kia, đến lúc đó thay hình đổi dạng, dù có gặp người quen, cũng không nhận ra nàng..

Suy đoán tâm tư này, sáng ngày hôm sau Nhan Đóa Đóa che mặt, trên đầu quấn lấy một cái khăn màu trắng thực lớn, nhìn tương đối quỷ dị.

Bạch Tử Dạ hoài nghi nhìn nàng, "Đóa Đóa, sao ngươi không để lộ mặt?"

"Dưỡng da." Nhan Đóa Đóa hàm hàm hồ hồ trả lời, sợ hắn nghe không rõ, vẫn còn đòi giải thích cặn kẽ nguyên do.

Trước kia nàng ở bên ngoài che mặt là vì phòng nắng, bây giờ là vì muốn che mặt mình lại, miễn cho lại đi dọa người.

"Còn tóc thì sao?"

"Dưỡng tóc a, " Nhan Đóa Đóa giải thích, "Chất tóc quá kém, cần bổ cứu (dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi)."

"..." Một đám nam nhân đều không nói gì..

Thì ra nàng thích chưng diện như vậy , sao lại biến mình thành ra như vậy?

Đóa Đóa cải trang thành như vậy, nhức đầu nhất chính là chưởng quầy khách điếm..

Bởi vì tạo hình của nàng rất đáng sợ, khách nhân đều bị nàng dọa chạy mất...

"Cô nương, " chưởng quầy dùng giọng nghẹn ngào hỏi nàng, "Ngươi cần ở tới khi nào?"

Ách... Nhan Đóa Đóa thực ngượng ngùng, lấy túi tiền ra, "Thực xin lỗi, tổn thất của ngươi ta có thể đền bù."

Trong túi tiền chỉ còn lại có bạc vụn , nàng liền rút ra vài miếng vàng lá, khách khí nói, "Thực xin lỗi, khiến ngài phiền toái rồi."

Thấy nàng lấy ra nhiều tiền như vậy, chưởng quầy vui mừng, "Nhan tiểu thư thật sự rất hào phóng, vậy ngài muốn ở bao lâu có thể ở bấy lâu."

Chờ hắn tiếp nhận vàng lá, hắn không khỏi sửng sốt, "Đây là..."

õ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: