6
Chương 101
Tình địch tìm tới cửa (4)
Đóa Đóa chỉ ngây dại, nhưng Tâm Nhi đứng một bên lại tưởng Đóa Đóa bị Trình Tuyết Y "giáo huấn" không dám phản bác, vội vàng thay nàng nói chuyện.
"Tính cách thái tử phi nhà chúng ta chính là đánh yêu như vậy, Thái tử cũng không yêu thích cái vẻ cứng ngắc của Trình đại tiểu thư đây."
Nhà tể tướng có gia giáo cực nghiêm, Trình Tuyết Y có thể gọi là mẫu thiên kim điển hình, bây giờ Tâm Nhi nói như vậy chẳng khác nào đang chế nhạo nàng.
"Chủ tử nói chuyện, nào có chỗ cho một cung nữ như ngươi xen mồm vào?"
Trình Tuyết Y giọng điệu bình tĩnh hạ lệnh, "Người đâu, vả miệng."
A? Lần đầu tiên nhìn thấy chủ tử tự cao tự đại như vậy ở trong cung, Nhan Đóa Đóa sửng sốt, lập tức phất tay ngăn cản.
"Trình tiểu thư, Tâm Nhi chẳng qua là nhất thời nhanh miệng, không cần phạt."
"Đóa Đóa, cô vừa mới vào cung, không biết trong cung hiểm ác, có hạ nhân lắm miệng như thế ở bên cạnh, sau này không biết còn gây cho cô bao nhiêu phiền toái nữa đâu."
Tâm Nhi bực bội nghiêm mặt, ủy khuất đứng bên cạnh Đóa Đóa, cái gì mà trong cung hiểm ác, nàng thấy hiểm ác nhất chính là ả Trình Tuyết Y này!
Cũng chẳng biết nàng ta làm gì mà chạy đến cung thái tử phi nói một đống lời như thế, dù sao cũng không phải có lòng tốt gì!
Trình Tuyết Y vẫn trưng một bộ mặt giống như đang thuyết giáo, "Đóa Đóa, cô nên đổi một tỳ nữ thân cận khác đi."
"Chuyện ở Đông cung của người ta, ngươi quan tâm nhiều như thế làm gì?" Từ ngoài cửa truyền đến giọng nói thực khinh bỉ.
Bóng chim nhoáng lên một cái, phá điểu đã lâu không thấy mặt mũi bay đến trước mặt Trình Tuyết Y, từ cao xuống thấp nhìn một lượt, "Không thú vị."
Nói xong lại bay đến trước mặt Đóa Đóa, "Dáng vẻ còn có thể nhìn được."
Đóa Đóa còn chưa kịp phản ứng, nó liền vươn cánh chỉ vào nàng —
"Nữ nhân này lân la rầy rà không dứt, thực sự coi mình là nữ chủ nhân của Đông cung, ngươi còn ngồi ở đây lắng nghe!"
Nó lấy cánh vuốt vuốt "tóc" mình, "Thật sự là, không có ta một cái là loạn hết cả lên!"
". . . . . ." Đóa Đóa yên lặng rơi lệ, thì ra phá điểu vẫn tưởng mình là lão đại của nàng. . . . .
Nhưng nàng cũng chẳng muốn so đo với nó làm gì! Ô ô, vừa nhìn đã biết chả có tiền đồ.
Phá điểu đột nhiên xuất hiện khiến cho Trình Tuyết Y không khỏi ngây ngốc, mãi đến lúc nàng bình tĩnh lại mới ý thức được nó đang nói cái gì, sắc mặt nàng lập tức khó coi, nếu không phải từ nhỏ đã được gia giáo hà khắc huấn luyện thì nàng đã nổi bão từ lâu rôi.
"Đóa Đóa, nó là cái gì?"
Chương 102
Tình địch tìm tới cửa (5)
"Nói cho ả biết!" Phá điểu rất ra dáng ông chủ vênh mặt.
". . . . . ." Đóa Đóa rất muốn đập đầu vào đậu hũ, nhỏ giọng nói với phá điểu, "Khụ, ta cũng không biết ngươi là cái gì."
Phá điểu hiển nhiên phát điên, vô cùng tức giận đậu xuống đất nhìn nàng, "Ngươi nói xem có phải chỉ số thông minh của ngươi, không làm cho khuôn mặt này của ngươi thất vọng? Không làm cho dáng người này của ngươi thất vọng? Không làm cho.... công lao trước kia mỗi ngày giáo dục ngươi của ta thất vọng sao!"
". . . . . ." Đóa Đóa yên lặng rơi lệ, kể từ khi gặp gỡ con phá điểu này, cuộc sống nhỏ bé của nàng cũng quá trớ trêu rồi!
"Thời gian qua ngươi đi đâu vậy?"
Nàng lại không nhịn được mà hỏi, bởi vì phá điểu. . . . . . hình như là càng lúc càng đánh chết người.
"Bí mật!"
Phá điểu đắc ý dào dạt xoay người, nhìn Trình Tuyết Y, "Ta là thần điểu, chưa nghe thấy bao giờ sao?"
Người kinh thành ai ai cũng biết Vân Tri Hiểu có một thần điểu, đây cũng là một điểm khiến cho tất cả mọi người rất hâm mộ, nhưng hôm nay mới thấy. . . . . .
Trình Tuyết Y bỗng cảm thấy cuộc sống của Đóa Đóa cũng không dễ dàng cho lắm, nuôi một con sủng vật thế này thật chịu không ít tra tấn a!
Song có điều suy nghĩ này chỉ chợt loé rồi biến mất rất nhanh, trong đầu nàng hiện giờ lại càng muốn đoạt được Hoàng Phủ Dật.
Lúc nãy bị phá điểu mỉa mai một phen, nàng cảm thấy vô cùng mất mặt, cho nên bây giờ mới phản bác.
"Ta tự coi mình thành nữ chủ nhân của Đông cung làm gì? Nếu muốn tìm nơi vênh váo, ta về nhà là được, cần gì phải chạy vào cung?"
Vẻ mặt lãnh đạm, ngữ khí bình tĩnh của nàng, nghe qua giống như không tranh sự đời, nhưng gắn trên người nàng lại rất dễ dàng làm cho người ta tin tưởng.
Phá điểu không lên tiếng, mắt lạnh liếc Đóa Đóa bên cạnh, dự định nếu nàng thật sự bị lừa, nó nhất định sẽ ngâm nàng trong hồ sen hai canh giờ để nàng nhớ kĩ bài học này.
Đóa Đóa không thấy đôi mắt nhỏ chăm chăm như hổ đói của phá điểu, còn lâu mới bị lừa.
Bề ngoài của Trình Tuyết Y rất có tính lừa gạt, nhưng vừa rồi nàng ta mới khăng khăng muốn dạy dỗ Tâm Nhi thì Đóa Đóa đã nhìn ra, nàng ta không phải là người tốt đẹp gì, cho nên đương nhiên cũng không tin mấy lời này.
"Ồ." Nàng cười nhẹ rồi hơi cúi đầu, cũng không giải thích hay đáp lời gì của Trình Tuyết Y.
Không nhìn thấy kết quả như mình dự liệu, Trình Tuyết Y cảm thấy rất bất ngờ, sắc mặt cũng không tốt cho lắm.
Còn phá điểu lại rất hài lòng gật đầu, còn không ngốc lắm, còn cứu được.
Trình Tuyết Y đứng lên, hơi cúi thấp đầu, dấu đi thần sắc quỷ nhị trong đáy mắt, "Đóa Đóa, chúng ta ra ngoài dạo một chút được không?"
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 103
Tứ hoàng tử tà mị (1)
"Được." Chỉ là đi dạo trong cung một chút, Đóa Đóa cũng không cảm thấy có gì bất thường, cho nên không do dự mà đồng ý.
Phá điểu đương nhiên cũng muốn như thế, bay thẳng lên trên xà nhà, "Ta nghỉ ngơi một chút."
Trình Tuyết Y dường như đã có mục đích gì đó, dọc đường rẽ ngang rẽ dọc không chút do dự, vẫn đi trước dẫn Đóa Đóa đi.
"Trình tiểu thư muốn đến Phương Tung đình?" Nhìn con đường phía trước, Đóa Đóa nghi hoặc hỏi.
"Đúng, cảnh sắc chỗ đó không tệ." Trình Tuyết Y cười thầm trả lời.
Phương Tung đình không phải là nơi hẻo lánh, nàng cũng từng đi qua rất nhiều lần, cảnh sắc đúng là không tệ, Đóa Đóa không hoài nghi nhiều, cũng không do dự đi qua.(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Nhưng hôm nay. . . . . . có lẽ phải nói là giờ phút này Phương Tung đình hiển nhiên không giống với những lần nàng thường đến.
Mỗi ngày vào giờ này, tứ hoàng tử Hoàng Phủ Hạo đều đến đây luyện công, đây cũng là chuyện ai ở trong cung cũng biết.
Có điều tứ hoàng tử cũng không nói là không được đứng nhìn xung quanh, cho nên cũng không có lệnh cấm gì, đương nhiên cũng không có người nhắc với Đóa Đóa.
Đó là lý do lúc nhìn thấy một nam nhân để trần nửa người trên đưa lưng về phía nàng, Đóa Đóa rất kinh ngạc.
Đây chính là mục đích Trình Tuyết Y dẫn nàng đến đây sao?
Chỉ là một nam nhân không mặc áo thôi mà, nhìn thấy cũng không việc gì phải không?
Khụ, nếu mà là ở bể bơi thì còn tốt hơn.
Đóa Đóa rất là bình tĩnh, cái này, nàng đã có người trong lòng rồi, cho nên có nhìn thấy nam nhân để trần thì cũng như là nhìn thấy phù vân thôi.
Biết có người đến, Hoàng Phủ Hạo chậm rãi thu công, xoay người nhìn hai người các nàng.
Khuôn mặt thật vô cùng đẹp trai.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Đóa Đóa.
Khuôn mặt này có vài phần tượng tự Hoàng Phủ Dật, chỉ có điều nam nhân này đẹp mang theo một chút tà khí, hơn nữa ánh mắt sắc bén, cảm giác như hắn nắm trong tay dã tâm rất to lớn.
Hắn nhìn về phía Đóa Đóa, hơi hơi nhăn mày, "Nữ nhân của lão ngũ à?"
Đóa Đóa còn chưa biết thân phận của hắn, nghe lời này có chút kinh ngạc.
Hắn cũng là hoàng tử?
Trước đây có mấy lần một đống hoàng tử chạy qua chạy lại trước mặt nàng, nhưng nàng chưa từng gặp hắn lần nào.
Xem ra hắn không giống với các hoàng tử khác lắm.
"Tứ hoàng tử." Trình Tuyết Y lãnh đạm tham kiến.
Đây chính là hoàng tử Trình Tuyết Y sắp gả cho?
Đóa Đóa lại mơ hồ, vật nàng ta dẫn nàng tới đây làm gì?
Chương 104
Tứ Hoàng Tử tà mị (2)
Hoàng Phủ Hạo đối với vị hôn thê của mình nhìn như không thấy, y phục cũng chưa khoác vào, đi thẳng trước mặt Đóa Đóa.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhếch khóe môi lên, nhìn Trình Tuyết Y.
"Sao ngươi còn chưa đi? Chẳng lẽ còn thật sự muốn nói chuyện yêu đương với vị hôn phu ta đây hay sao?"
Trình Tuyết Y lúng túng mà đen cả mặt, sau đó vẻ mặt cũng lạnh lên, cũng không nói thêm câu nào, xoay người bước đi.
Thấy Đóa Đóa cũng muốn rời khỏi, hắn đưa tay ngăn nàng lại, "Nhiều người ở đây như vậy, còn sợ ta có có hành động không tốt gì sao?"
". . . . . . Ta với ngươi lại không quen biết, không có gì để nói."
Hai bên Phương Tung Đình quả thực là có rất nhiều người, hơn nữa bây giờ cũng đều đang chú ý quan sát động tĩnh bên này.
Thế nhưng nam nhân này lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm nên nàng không muốn ở lâu.
"Còn thật phòng bị , nếu đã như vậy, sao ngươi còn theo Trình Tuyết Y đến chỗ của ta?"
"Ta không biết ngươi ở chỗ này, trước kia cũng chưa từng thấy qua."
Hoàng Phủ Hạo cười đến có chút kỳ quái, "Biết vì sao nàng ta lại mang ngươi tới đây không?"
"Không biết."
"Bởi vì ngươi rất đẹp, nàng ta hy vọng ta sẽ chú ý đến ngươi."
". . . . . . Nàng ấy không phải vị hôn thê của ngươi sao?" Đóa Đóa nhịn không được mà hỏi.
"Hôn ước của Hoàng gia vốn chính là một chuyện cười."
Hoàng Phủ Hạo hiển nhiên rất khinh thường mà cười nhạo một tiếng, sau khi nhìn nàng, "Tiểu mỹ nhân, ngươi vẫn không rõ sao? Người nàng ta thích chính là lão Ngũ, nếu ta cướp đi ngươi rồi, cơ hội của nàng ta sẽ lớn hơn."
". . . . . ." Cướp đi?
Đóa Đóa nhìn ánh mắt hắn rất tà khí, cho dù những hoàng tử này có đấu nhau đến đầu rơi máu chảy thế nào chăng nữa, cũng không ai dám trắng trợn mà cướp Thái tử phi đã gả đi như nàng chứ?
Nhưng nàng rõ ràng là đã phán đoán lầm.
Bởi vì nam nhân trước mắt đã cúi đầu, tràn đầy hứng thú mà nhìn nàng.
"Thực không ngờ ngươi lại đẹp như vậy, sớm biết thế, ta đã cùng đám ngu xuẩn kia đi tìm ngươi rồi."
". . . . . ." Đóa Đóa lùi về phía sau một bước.
Hoàng Phủ Hạo cũng không đi qua, mà là đứng thẳng dậy.
"Đáng tiếc Trình Tuyết Y nàng ta đã quên một điểm, Hoàng Phủ Hạo ta ghét nhất là bị người khác lợi dụng, nàng ta muốn ta cướp ngươi, ta có thể liền cố tình không cướp."
Quan niệm rất hay!
Cảm thấy mình được giảm bớt phiền phức, Đóa Đóa không khỏi lộ ra ý cười, lại càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa sen, càng đẹp làm người ta phải nín thở.
————————
Hôm nay hơn mười lăm, kết thúc công việc, ngày mai vẫn thêm nữa, tôi đã phác thảo rồi, các bạn a a ╭(╯3╰)╮
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 105
Tứ Hoàng Tử tà mị (3)
Hoàng Phủ Hạo nhìn dáng tươi cười tuyệt mĩ của nàng, cũng nhếch môi cười.
"Tiểu mỹ nhân, đừng vui mừng quá sớm, ta vừa nói chính là 『 có thể liền cố tình không cướp 』."
". . . . . ." Nụ cười của Đóa Đóa liền cứng ở trên mặt.
Hắn thật sự đang chuẩn bị làm mẫu Hoàng tử sơn đại vương hay sao vậy?
Hoàng Phủ Hạo nheo mắt lại, như là cảm thấy phản ứng của nàng vô cùng thú vị, trong mắt đều là hứng thú mà nhìn nàng.
"Tiểu mỹ nhân, nàng sẽ không cho rằng ta thật sự bỏ qua người đẹp như nàng chứ?"
". . . . . ." Buồn nôn.
Nhan Đóa Đóa run rẩy nổi cả da gà, nhận ra rằng biến thành xinh đẹp cũng thật sự là rất tai họa.
Khụ, "Ta đi trước."
Nàng nói xong liền xoay người rời khỏi, không chút nào chần chờ.
Một cánh tay đột ngột chắn ở trước người nàng, Đóa Đóa né ra được rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng chủ nhân của cánh tay hiển nhiên là không định bỏ cuộc, lần này dứt khoát muốn trực tiếp nắm lấy nàng.
Vào lúc tay hắn sắp đụng tới Đóa Đóa thì một hồi tiếng xé gió chói tai vang lên, một vật gì đó thẳng tắp đánh vào mu bàn tay Hoàng Phủ Hạo.
Hắn lập tức thu tay lại, tay trái trống không lại phản ứng cực mau mà kéo Đóa Đóa đi.
Nhưng động tác của hắn đã chậm một bước, một bóng đen nhanh chóng xẹt qua, trực tiếp ôm chặt thắt lưng Đóa Đóa, ôm người vào lòng mình.
Hoàng Phủ Hạo đương nhiên không có khả năng mặc kệ để Đóa Đóa bị cướp đi, nhưng liên tục ra hai chiêu công kích để cướp lại đều bị người bịt mặt không chút tốn sức nào một tay hóa giải.
"Đừng chạm vào nàng lần nữa!"
Người bịt mặt đè thấp giọng cảnh cáo, đánh ra một chưởng xong liền ôm Đóa Đóa nhanh chóng rời khỏi.
Mặc dù mang theo một người, nhưng tốc độ của hắn vẫn cực nhanh, đuổi theo cũng không đuổi kịp.
Tầm mắt Hoàng Phủ Hạo chuyển hướng xuống mặt đất nhìn vật vừa mới đánh lên tay hắn.
Thế nhưng chỉ là một phiến lá cây, mà hiện tại lá cây này đang cắm trên mặt đất .
Cầm hoa phi lá cũng có thể đả thương người sao?
Hoàng Phủ Hạo cảm thấy hứng thú mà nhướng mày, "Gian phu? Còn rất lợi hại ."
Chỉ là hắn không ngờ tiểu nha đầu thoạt nhìn nhu thuận như vậy cũng sẽ cho lão Ngũ đội mũ xanh.
Mọi người hai bên Phương Tung Đình đều nhìn đến choáng váng, mãi đến khi Hoàng Phủ Hạo khoác thêm y phục vào đi rồi, mới nhớ tới mà kêu to ——
"Bắt thích khách. . . . . ."
Bên kia, "Thích khách" lại là mang theo Đóa Đóa nhảy một cái liền bay lên, một mạch đi tới một tòa cung điện bỏ hoang trong hoàng cung.
Mới vừa rơi xuống đất, Hoàng Phủ Dật liền tháo cái khăn đen che mặt xuống, vừa định lên tiếng ——
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 106
Ngọt ngào thổ lộ (1)
"Rất vui nha!"
Đóa Đóa hưng phấn dị thường, "Giống như bay lên vậy!"
"Được, " Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ cười, "Sau này ta sẽ thường xuyên mang theo nàng chơi như thế."
"Tốt quá tốt quá. . . . . ."
Ách. . . . . . Mặt hắn rất đen.
Đóa Đóa không nghĩ ra mình đã phạm phải sai lầm gì, có điều vẫn thực nghiêm túc nhắc nhở hắn.
"Khụ, phải lấy đức thu phục người, không được tùy tiện nổi bão."
Hoàng Phủ Dật "xì" cười một tiếng, thực bất đắc dĩ xoa mặt nàng, "Tiểu nha đầu."
Làn da của Đóa Đóa tốt lắm, hắn có chút nhéo thành nghiện, lại không muốn dùng sức nhiều, cho nên chỉ chọc chọc. . . . . .
". . . . . ." Đóa Đóa cổ vũ mà trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn mặc hắn chọc.
Ô ô, tất cả mọi người đều xem nàng là bánh bao. . . . . .
"Ngươi đang tức giận cái gì?" Nàng nhìn thấy mặt Hoàng Phủ Dật vẫn rất đen.
"Không phải tức giận nàng, " hắn có chút tự trách mà thở dài, "Ta đã tới chậm."
Kỳ thật hắn đã phái mấy tâm phúc luôn luôn âm thầm bảo hộ Đóa Đóa, nhưng võ công của lão Tứ thực sự lợi hại, mấy người kia cũng đánh không lại hắn ta, bọn họ chỉ có thể trở về tìm hắn xin giúp đỡ.
Trùng hợp trước đó hắn lại cùng phụ hoàng thương lượng chính sự ở Ngự Thư Phòng, nên bọn họ cũng không dám xông vào, vì thế mà chậm trễ thời gian thông báo cho hắn.
Sau khi nhận được tin tức, hắn đã dùng thời gian nhanh nhất để đi tới, còn may chưa để Đóa Đóa bị lão Tứ chạm vào.
"Hắn cũng chưa làm cái gì a, vả lại còn có nhiều người ở đó như vậy."
"Nàng không hiểu lão. . . . . ."
Nhớ tới mình hiện đang là "Thế thân" của mình, Hoàng Phủ Dật sửa lại miệng.
"Nàng không hiểu tứ Hoàng Tử, hắn là kẻ luôn luôn làm theo ý mình, cho dù là toàn bộ người của hoàng cung đang nhìn, hắn muốn cướp người cũng vẫn cướp không bỏ."
". . . . . ." Đóa Đóa nghe mà cảm khái muôn vàn.
Nếu như người kia đi đổi nghề làm thổ phỉ, thật rất có tiền đồ a. . . . . .
"Sau này phải hết sức tránh xa hắn. . . . . ."
Hoàng Phủ Dật ngừng tiếng nói, suy nghĩ một chút, kéo nàng, "Theo ta lại đây."
Bọn họ lại một mạch "bay" trở về tiểu lầu các mà Đóa Đóa ở, Hoàng Phủ Dật lục lọi trong phòng của nàng một lúc, tìm được một sợi vòng tay tinh xảo.
Hắn đặt dây đeo lên tay Đóa Đóa, vỗ vỗ chuông nhỏ trên dây.
"Nếu như có việc cần tìm ta, cứ lắc lắc vòng tay, ta sẽ lập tức xuất hiện."
Đóa Đóa dùng sức lắc lắc tay, phát hiện âm thanh cũng không phải rất lớn.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 107
Ngọt ngào thổ lộ (2)
Có lẽ do liên quan tới chất liệu gỗ, tiếng này quả thật rất biến ảo, cùng với tiếng bình thường không quá giống.
"Hoàng cung to như thế, sao ngươi lại nghe thấy?"
Hoàng Phủ Dật cười cười, "Đồ ngốc, ta biết võ công."
Chỉ cần lưu ý, đương nhiên có thể nghe thấy tiếng tinh tang độc đáo này.
"Vậy cũng không thể tiếng động bao xa đều nghe được chứ."
"Ta sẽ không ở quá xa nàng," Hắn rất dịu dàng dắt tay nàng, "Bằng không sao bảo vệ được nàng?"
Trong lòng có cảm giác ấm áp, Nhan Đóa Đóa đỏ mặt nở nụ cười.
Hoàng Phủ Dật nhịn không được cúi đầu hôn nàng, sau đó nghiêm mặt, "Ta muốn phạt nàng."
". . . . . ." Ô ô, trở mặt thật nhanh.
"Vì sao phải phạt ta?"
"Vừa rồi Tứ hoàng tử không mặc áo, sao nàng không nhắm mắt?"
". . . . . . Bởi vì không thấy rõ đường."
Hoàng Phủ Dật bị đáp án như thế 囧 cười, sau khi thanh thanh cổ họng, cố gắng làm cho mình nghiêm túc chút.
"Vậy cũng phải phạt."
"Ta không có nghiêm túc xem mà. . . . . ."
Ô ô, thật oan.
Đóa Đóa biện giải, "Đó đều là phù vân, phù vân chân chính."
"Thật sao?" Hoàng Phủ Dật nhíu mi.
Đóa Đóa không chú ý tới ý cười xấu xa trong mắt hắn, rất chân thành gật đầu, "Đương nhiên là thật."
"Ta muốn thử một chút." Hoàng Phủ Dật trịnh trọng nói.
"Thử thế nào?"
"Ta cởi áo, xem nàng có thể coi ta là phù vân hay không."
Nhan Đóa Đóa bị dọa nhảy dựng, vì lo lắng cho cái mũi nhỏ của mình, nàng vội vàng đè tay hắn đang dường như thật sự muốn cởi quần áo.
"Khụ, việc này. . . . . . hai ngày nay nhiệt độ giảm xuống, nếu cởi quần áo, rất dễ bị lạnh."
"Ta có nội lực, không sợ lạnh."
". . . . . . Nhưng cũng phải cẩn thận mới tốt."
Nhan Đóa Đóa dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất của mình nói, "Cẩn thận là con thuyền dùng được vạn năm, lời người già nói không phải không có đạo lý."
Nhịn cười, Hoàng Phủ Dật cố ý dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng.
"Đóa Đóa, nàng hình như rất sợ ta cởi áo?"
"Khụ, này. . . . . ."
Nhan Đóa Đóa rất không bình tĩnh nghiêm túc nhìn trời.
"Ta đêm. . . . . . Khụ, ngày xem này. . . . . . mặt trời! Đúng, ban ngày nhìn mặt trời, phát hiện giờ này không thích hợp để nói chuyện, chúng ta đều im lặng đi."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 108
Ngọt ngào thổ lộ (3)
Tiểu nha đầu này không phải thật sự nghĩ rằng lý do này có thể lừa hắn chứ?
Nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn nghiêm nghị gật đầu với nàng, rồi liền....
Kéo nàng đến hôn nàng.
". . . . . ." Ô ô ô. . . . . .
Đây là ban ngày!
Mặc dù hôn môi không cần phân ngày đêm, nhưng đêm đen tương đối có thể giúp nàng che giấu mặt nàng đỏ a. . . . . .
Nhan Đóa Đóa phấn khởi phản kháng, kiên quyết không đồng ý bị hôn, còn định lên tiếng phản bác.
Hoàng Phủ Dật làm động tác "suỵt", rồi chỉ chỉ bầu trời.
Ý tứ thật rõ ràng, đừng quên nàng đã nói kết quả "ngày nhìn mặt trời", giờ không thể nói chuyện a.
Ô ô, đây chính là dời tảng đá đập vào chân mình!
Đóa Đóa rơi lệ tránh khỏi hắn, "Giờ đã có thể nói chuyện!"
"Được, vậy nàng trả lời vấn đề của ta đi."
Mặc dù đây vốn chính là mục đích của mình, nhưng giờ Hoàng Phủ Dật lại tiếc nuối không thể hôn nàng, cho nên vẫn quyến luyến không rời ở khóe môi nàng.
Bất luận là vấn đề này hay động tác của hắn, đều khiến Nhan Đóa Đóa mặt đỏ bừng.
Ánh mắt của nàng liếc đến hộp trang sức, van cầu ngươi, tự mình bay lên đập ta ngất đi!
Đáng tiếc hộp trang sức không hiểu nàng "liếc mắt đưa tình", nên vẫn thành thành thật thật nằm trên bàn.
"Sao không trả lời?" Hoàng Phủ Dật cười hỏi nàng.
"Không phải đều là phù vân sao? Vì sao sợ ta cởi quần áo?"
". . . . . ." Khuôn mặt có chút xấu xa của hắn ở ngay trước mắt, lại còn thân mật quyến luyến hôn nàng, tim nàng rất yếu ớt a. . . . . .
Ô ô, nàng chịu không được a. . . . . .
"Ngươi không giống. . . . . ." Mấy chữ này Đóa Đóa nói rất hàm hàm hồ hồ, suýt nữa không nghe ra được.
Phù vân cùng phù vân, cũng không nhau mà. . . . . .
"Cái gì?" Trong mắt hiện lên ý cười hạnh phúc, Hoàng Phủ Dật cố ý giả vờ như mình nghe không rõ.
"Ngươi không giống. . . . . ." Ô ô.
"Vẫn chưa nghe." Hoàng Phủ Dật đang nói hôn nàng thật mạnh.
Ô ô, "Ngươi không giống!"
Nàng nói còn không được à. . . . . .
Mặt bị hôn đến đỏ sắp nổ mạnh Đóa Đóa cuối cùng bộc phát, tiếng lớn nói ra đáp án.
"Sao không giống?"
Hoàng Phủ Dật cười hỏi nàng, rất thích nhìn nàng đỏ mặt.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 109
Công nhiên đoạt lão bà người khác (1)
Bất luận là vấn đề này hay động tác của hắn, đều khiến Nhan Đóa Đóa mặt đỏ bừng.
Ánh mắt của nàng liếc đến hộp trang sức, van cầu ngươi, tự mình bay lên đập ta ngất đi!
Đáng tiếc hộp trang sức không hiểu nàng "liếc mắt đưa tình", nên vẫn thành thành thật thật nằm trên bàn.
"Sao không trả lời?" Hoàng Phủ Dật cười hỏi nàng.
"Không phải đều là phù vân sao? Vì sao sợ ta cởi quần áo?"
". . . . . ." Khuôn mặt có chút xấu xa của hắn ở ngay trước mắt, lại còn thân mật quyến luyến hôn nàng, tim nàng rất yếu ớt a. . . . . .
Ô ô, nàng chịu không được a. . . . . .
"Ngươi không giống. . . . . ." Mấy chữ này Đóa Đóa nói rất hàm hàm hồ hồ, suýt nữa không nghe ra được.
Phù vân cùng phù vân, cũng không nhau mà. . . . . .
"Cái gì?" Trong mắt hiện lên ý cười hạnh phúc, Hoàng Phủ Dật cố ý giả vờ như mình nghe không rõ.
"Ngươi không giống. . . . . ." Ô ô.
"Vẫn chưa nghe." Hoàng Phủ Dật đang nói hôn nàng thật mạnh.
Ô ô, "Ngươi không giống!"
Nàng nói còn không được à. . . . . .
Mặt bị hôn đến đỏ sắp nổ mạnh Đóa Đóa cuối cùng bộc phát, tiếng lớn nói ra đáp án.
Nghe nàng thổ lộ, Hoàng Phủ Dật cười rất cao hứng, má đỏ đến sắp ngất Đóa Đóa cũng cuối cùng cũng nhìn ra không phù hợp.
"Ngươi cố ý!"
Đóa Đóa rơi nước mắt, "Ngươi căn bản là là cố ý lừa ta bày tỏ câu này. . . . . ."
Ô ô, bị lừa!
Hoàng Phủ Dật cười to hôn nàng, "Đừng giận đừng giận, ta có thể nói một trăm câu trả lại cho nàng."
Hắn dán chặt lấy nàng, ôn nhu nỉ non, "Đóa Đóa, nàng trong lòng ta bất luận cùng kẻ nào đều không giống nhau."
". . . . . .Đừng nói nữa. . . . . ."
Còn nói một lần nữa tim nàng sẽ bãi công . . . . . . Ô ô.
Nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn ôm nàng, ôn ôn nhu nhu nói lời yêu thương.
Mặc dù mỗi một câu hắn nói Đóa Đóa đều cảm thấy mình muốn ngất đi, nhưng nàng vẫn phá lệ tỉnh táo mà nghe xong.
Có thể nghe lời tình yêu ngọt ngào như thế, thật sự là không thể ngất a. . . . . .
————
Chiều hôm đó, Hoàng Phủ Hạo hiếm thấy xuất hiện ở Đông cung, đến tìm Hoàng Phủ Dật.
"Vân Tri Hiểu đâu?" Hắn hỏi thẳng.
"Tứ ca tìm nàng có việc gì?"
Hoàng Phủ Dật lại biến thành người yếu đuối, tiếp tục giả vờ hư nhược.
"Không có gì," Hoàng Phủ Hạo nhếch môi, "Coi trọng nàng mà thôi."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 110
Công nhiên đoạt lão bà người khác (2)
Cung nữ hầu hạ đứng gần bọn họ đều hóa đá, này cũng quá trực tiếp rồi. . . . . .
Hoàng Phủ Dật vẫn ôn hòa, "Tứ ca nói đùa rồi."
"Lão ngũ," Hoàng Phủ Hạo nhíu mày, "Ngươi có phải bị bệnh lâu, nên một chút sức để tức giận cũng không có? Ta đã nói đến mức này, ngươi còn cười được à?"
". . . . . ." Người vây xem yên lặng rơi lệ.
Thì ra tứ hoàng tử cũng biết lời mình nói rất kinh khủng a. . . . .
Hoàng Phủ Dật cũng không giận, vẫn đưa ra khuôn mặt yếu đuối ôn hòa vạn năm không thay đổi.
"Tứ ca là nói thật?"
Hoàng Phủ Hạo trả lời rất không giữ thể diện, "Ngươi tưởng ta sẽ lãng phí thời gian đến nói chuyện cười với ngươi?"
Hoàng Phủ Dật cười nhạt cầm chén trà nhỏ lên, "Tứ ca nói chuyện luôn rất trực tiếp."
Ở ngoài mặt mà xem, trong đám gọi là huynh đệ này, một năm hắn cùng Hoàng Phủ Hạo này gần như nói không đến mười câu, quan hệ kém nhất.
Nhưng tâm lí hắn không đề phòng nhất, thật ra lại là người này. Mặc dù tứ ca làm việc khó đoán trước được, nhưng vẫn rất quang minh.
Trong cung mọi người đều nghĩ hắn bệnh căn còn chưa khỏi, cho nên hắn hàng năm đều cần uống thuốc bổ.
Những năm gần đây, mỗi hoàng tử đều trong thuốc bổ của hắn bỏ một ít "gia vị", nhưng Hoàng Phủ Hạo đối với ngôi vị hoàng đế có dã tâm nhất lại chưa từng làm qua việc này.
Xa xa nhìn thấy Đóa Đóa trong hoa viên, Hoàng Phủ Hạo không hề ngó ngàng tới đệ đệ "có vẻ bệnh" này, đi thẳng tới chỗ Đóa Đóa.
Hoàng Phủ Dật cũng chuyển mắt thấy, phát hiện con phá điểu kia cũng ỏ đó, hắn yên tâm.
Hoa viên, Đóa Đóa mạo hiểm bị sét đánh, cùng phá điểu nói chuyện.
"Ngươi mấy ngày nay đi mỹ dung (sửa sắc đẹp) à?"
Phá điểu dáng vẻ cùng trước kia có chút biến hóa, hiện ở phía sau nó có thêm phần lông đuôi màu trắng dài khoảng hai mươi phân, nhìn rất uy phong.
Hơn nữa thay đổi như vậy cũng có thể dung hòa cảm giác hoa hòe hoa sói của lông chim, so với trước kia nó đẹp rất nhiều.
Phá điểu kiêu ngạo ngẩng đầu, "Ta còn cần mỹ dung sao? Ta đã đủ suất rồi!"
". . . . . ." Aiz, sao vài ngày không thấy, nó hình như lại tự luyến vậy?
"Đúng rồi..., ngươi tên là Mộ Dung à?" Đóa Đóa thử hỏi nó.
Trừng mắt, phá điểu xông đến trước mặt nàng, "Ngươi nghe tên này ở đâu?"
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 111
Công nhiên đoạt lão bà người khác (3)
Ách. . . . . . Đóa Đóa trợn mắt há hốc mồm nhìn nó ——
Có lẽ phải gọi là "hắn".
Nàng phát hiện mỗi khi phá điểu ở rất gần mình thì ngay sau đó nàng có thể gặp được một nam nhân vô cùng tuấn mĩ.
Chỉ có điều hôm nay, nam nhân này thật hơi khác.
Khụ, đó là. . . . . .
Lúc trước nàng không dám nhìn kỹ, nhưng thật sự nam nhân này không mặt quần áo. . . . . . Không mặc cái gì cả.
Nhưng bây giờ, thắt lưng của nam nhân đã được cái gì đó màu trắng bao lại, nhìn hình dạng của nó thì. . . . . .
Đã thăng cấp từ bộ tộc trần truồng lên mặc váy rơm biểu diễn!
Phá điểu nhận ra nàng nhìn cái gì, dùng cánh vỗ vỗ nàng, "Phát ngốc cái gì thế!"
Khụ, Đóa Đóa hoàn hồn.
Nàng tuyệt đối không phải muốn nhìn nam nhân trần truồng đâu, nàng chỉ là tò mò chuyện này là thế nào thôi!
"Ngươi đã nghe cái tên Mộ Dung này ở đâu thế?" Phá điểu lại hỏi nàng một lần.(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)"Vài ngày trước có một đám chim tới tụ họp buôn chuyện, con đứng đầu là Tiểu Bụi, nó nghi ngờ ngươi họ Mộ Dung."
Đóa Đóa thực hoài nghi nhìn nó, "Có rất nhiều chim nói được sao?"
"Làm sao có thể, ngươi cứ nhìn con chim ngu ngốc kia thì biết!" Phá điểu rất không có khí tiết mà chỉ vào chỗ cái lồng sắt của Nghiêu Phi bên cạnh.
"Hừ hừ." Nghiêu Phi kêu vài tiếng hư hư thực thực như tiếng heo.
". . . . . ." Đóa Đóa rơi lệ, "Ngươi không nên xem thường người ta, nó biết ngoại ngữ. . . . ."
Phá điểu thực tức giận vỗ vỗ vai nàng, "Nhớ cho kĩ, ta không phải họ Mộ Dung, người khác mà hỏi ngươi cứ trả lời như thế nhá!"
"Ngươi lần này trở về hình như không tính bóp chết ta nữa?"
Đóa Đóa phát hiện thái độ của nó dường như thân thiện hơn rất nhiều.
"Chẳng lẽ là bởi vì ta trở nên xinh đẹp?" Nàng thật nghi hoặc hỏi.
Phá điểu cao thấp đánh giá nàng, "Cũng chỉ là có thể nhìn được thôi."
Thái độ của nó với nàng thay đổi đương nhiên là có nguyên nhân khác.
". . . . . . Yêu cầu thật cao."
"Đúng đấy."
Phá điểu còn đang dào dạt đắc ý nâng cánh vuốt vuốt "tóc", "Ta là ai a."
". . . . . ." Đóa Đóa bị sét đánh cháy sém.
Một người một chim đang trò chuyện không vui vẻ cho lắm thì Hoàng Phủ Hạo bỗng đi tới, "Đóa Đóa."
Hắn đã sai người thăm dò qua, biết được nàng lúc nào cũng muốn mọi người gọi nàng như vậy.
"Ngươi là. . . . . ." Nhan Đóa Đóa thực nghi hoặc nhìn hắn.
Hoàng Phủ Hạo nhíu mi, "Nàng cố ý hay là thực sự không nhớ? Ta là Hoàng Phủ Hạo."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 112
Công nhiên đoạt lão bà của người khác (4)
"À. . . . . ." Nhan Đóa Đóa bỗng nhiên tỉnh ra.
Khụ, mấy truyện tiếu lâm nói cũng có chút đạo lý đấy chứ, mặc xong quần áo thực sự thiếu chút nữa không nhận ra.
Bởi vì sau khi mặc xong quần áo thì độ nguy hiểm của hắn liền giảm xuống rõ rệt, phong độ kém đi rất nhiều, nàng còn tưởng là một hoàng tử nào đó mà mình chưa từng gặp.
Nhìn thấy thái độ của nàng không phải là giả, Hoàng Phủ Hạo có chút bất mãn vì bản thân bị người ta lãng quên nhanh như thế, hắn cười tà nhìn nàng.
"Đóa Đóa, ngươi không sợ ta nói chuyện nàng cứu người mặc áo đen cho lão ngũ biết sao?"
Hắn đương nhiên không bao giờ thật sự dùng phương thức uy hiếp để có được nữ nhân, nhưng hắn vẫn muốn lấy chuyện này để hù dọa Đóa Đóa một chút.
"Hay!"
Mắt Đóa Đóa sáng lên, thúc giục hắn, "Nhanh đi nhanh đi, xem thử xem có thể làm cho hắn hưu ta hay không!"
". . . . . ." Hoàng Phủ Hạo hiếm khi hoá đá.
Hoàng Phủ Dật ở cách đó không xa sau khi nghe được câu này không khỏi bật cười, nàng vẫn còn thật sự nóng lòng mong thoát khỏi hắn.
Không biết đến khi nàng biết được chân tướng thì sẽ thế nào nhỉ?
Cười cười vuốt cằm, Hoàng Phủ Dật quyết định đưa ra một chủ ý, nếu lúc ấy Đóa Đóa thật sự tức giận nóng nảy, không để ý đến hắn nữa, hắn liền. . . . . .
Khụ, sắc dụ. Khụ, tình thú khuê phòng thôi.
Còn bên kia, Hoàng Phủ Hạo cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, vô cùng kinh ngạc nhìn Đóa Đóa.
"Nàng không sợ lão ngũ biết chuyện của nàng?"
"Không sợ a."
Aizz, nàng còn sợ hắn không biết ấy chứ!
Nhưng nàng đã tuyên bố trước mọi người rồi, mà cái tên thái tử kia cũng chưa nói sẽ hưu nàng. . . . . . Aizzz, thực thất bại.
"Nàng. . . . . ." Hoàng Phủ Hạo thực rất kinh ngạc, "Ta còn tưởng nàng rất nhu thuận."
Nhìn hình dáng của nàng thì ai chả nghĩ thế, thật sự là vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Hình như nàng rất là nhu thuận nha. . . . . . Trong lòng Nhan Đóa Đóa nghĩ như vậy.
Nhưng dù sao nàng cũng được lớn lên trong nền giáo dục hiện đại, nhu thuận của nàng và nữ nhân cổ đại luôn nhẫn nhục chịu đựng hoàn toàn không giống nhau.
Hoàng Phủ Hạo cười cười đánh giá nàng, "Tiểu mỹ nhân, càng lúc ta càng cảm thấy có hứng thú với nàng."
". . . . . . Khụ, nếu không có chuyện gì thì ta đi trước đây."
"Đứng lại!"
Lời này không phải do Hoàng Phủ Hạo nói mà là con phá điểu "hận rèn sắt không thành thép*" kia nói.
(*hận rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
"Từ chối hắn trước rồi hãy đi!"
Phá điểu vỗ vỗ cánh, dạy dỗ Đóa Đóa, "Cho hắn biết ngươi đối với hắn không có nửa điểm hứng thú nào!"
". . . . . ." Ô ô, nó không biết cái gì gọi là uyển chuyển từ chối sao?
Chương 113
Thân phận bị phát hiện (1)
Hơn nữa nàng nghe xong lời thổ lộ đã trực tiếp nói phải đi, từ chối kiểu này đã là không uyển chuyển cho lắm rồi đấy.
Hoàng Phủ Hạo trừng mắt nhìn con phá điểu biết nói.
"Này chính là cái con. . . . . . thần điểu kia à?"
Ngữ khí của hắn tràn đầy khó có thể tin, hiển nhiên cũng cảm thấy hình tượng "thần điểu" trong lòng hoàn toàn bị sụp đổ.
Phá điểu đắc ý dào dạt lại bắt đầu vuốt vuốt "tóc", "Bây giờ có vuốt mông ngựa (nịnh hót) cũng không có ích gì đâu, ta vẫn muốn dạy nàng từ chối ngươi."
". . . . . ." Hoàng Phủ Hạo bị sét đánh ngã.
Hoàng Phủ Dật ở cách đấy không xa nghe thấy cũng hơi nhíu mày.
Con chim loè loẹt trở về lần này trở nên có chút kỳ quái, hiện giờ nó luôn thích quan tâm Đóa Đóa, cứ như coi nàng thành vật của riêng mình vậy.
Ngẫm lại Đóa Đóa trước kia đã nói nó có hình người, Hoàng Phủ Dật lại nhăn mày.
Chẳng lẽ nó thật sự không chỉ là một con chim, hơn nữa bây giờ lại còn rất yêu mến Đóa Đóa?
Cảm thấy ý nghĩ này có chút đánh chết người, nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn lên kế hoạch làm thế nào để đuổi con chim loè loẹt này đi.
Nhan Đóa Đóa cảm thấy bản thân đường đường là người, tuyệt không thể để con chim này chỉ đông chỉ tây, cho nên nàng kiên quyết không nghe lời nó, cầm lấy cánh muốn kéo nó đi.
Nhưng phá điểu lại tránh khỏi tay nàng, bay vào không trung chỗ nàng không với được khoanh hai cánh trước ngực.
Nhìn nó ra dáng rất giống một đại gia như thể tuyên bố rõ nếu Đóa Đóa không nói vài câu tàn nhẫn thì nó sẽ kiên quyết không đi.
Đóa Đóa dứt khoát không để ý tới nó, tự mình xoay người rời khỏi.
Phá điểu cũng không ngăn nàng, chỉ đột nhiên hỏi, "Ngươi thích phim Mỹ hay phim Hàn?"
"Phim Mỹ." Nhan Đóa Đóa thuận miệng đáp.
Ngoại ngữ trường nàng học là tiếng Anh, nàng cùng với mấy người bạn lâu năm chắc phải xem đi xem lại gần mười lần, các. . . . . .
Hả?
Đóa Đóa vừa mới ý thức được phá điểu vừa hỏi gì, mà mình vừa đáp gì.
Nàng 'sưu sưu sưu' chạy lại, đổi một khuôn mặt tươi cười hiền lành.
"Bạn học thần điểu yên mến, ngươi thật là đẹp trai."
Ô ô, làm sao mà nó biết nàng bị xuyên không tới a? Nó làm sao biết chuyện ở hiện đại?
Phá điểu đắc ý dào dạt hừ một tiếng, hắc hắc hắc, nắm được nhược điểm của người nhá? Để xem ngươi có dám không nghe lời ta nữa không!
Thái độ trái ngược hoàn toàn như thế của Đóa Đóa làm cho Hoàng Phủ Dật nhíu mày.
Phim Mỹ, phim Hàn?
Hai từ này hắn đều không hiểu.
Cùng lúc Hoàng Phủ Hạo đứng cạnh Đóa Đóa cũng nheo nheo mắt, "Tiểu mỹ nhân, nàng có bí mật gì thế?"
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 114
Thân phận bị phát hiện (2)
"Không có bí mật gì cả," Nhan Đóa Đóa nghiêm trang nói, "Tục ngữ có nói quân tử thẳng thắn. . . . . ."
Khụ, dùng nhầm tục ngữ . . . . . ."Tóm lại chính là ý đó."
Nhận được mắt thần nhỏ uy hiếp của Phá điểu, Đóa Đóa thực bất đắc dĩ mà cự tuyệt hắn, "Xin thứ lỗi, ta không có hứng thú với ngươi."
"Ừm, " Phá điểu gật đầu lia lịa, dùng cánh vỗ vỗ nàng, "Cũng không tệ lắm."
"Khụ, vậy bạn học Thần điểu à, chúng ta có thể quay về được không?"
Vỗ cánh, Phá điểu đậu trên vai nàng, "Quay về tiểu lầu các của ngươi đi!"
". . . . . . Được."
Phá điểu được Đóa Đóa mang đi theo còn cảm khái ở trên vai nàng, "Có một vật để cưỡi cảm giác đúng là khác hẳn a."
". . . . . ." Nổi giận. . . . . .
Trong lòng Đóa Đóa thầm chiên xào hầm luộc con Phá điểu này một phen, hạ giọng hỏi nó, "Sao ngươi lại biết. . . . . . ưm. . . . . ."
Câu tiếp theo còn chưa nói được thì miệng Đóa Đóa đã bị một cái cánh bịt chặt.
Phá điểu tức giận liếc nhìn nàng một cái.
Bên kia còn có một Hoàng Phủ Hạo biết võ công đấy, chỉ cách một cự ly như vậy, nói cái gì cũng có thể bị hắn nghe được cả.
Không nghe thấy được phần then chốt, Hoàng Phủ Hạo thật tiếc nuối, chuyện gì mà thần bí như vậy?
Hoàng Phủ Hạo cũng không chào đệ đệ một tiếng, dứt khoát quay người bỏ đi, chuẩn bị sai người đi tra tường tận chuyện của Vân gia.
Hoàng Phủ Dật đứng tại chỗ, cũng không đi qua nghe trộm.
Hắn biết Đóa Đóa có bí mật, nhưng nếu hiện tại nàng chưa muốn thẳng thắn, hắn sẽ chờ tự nàng đến nói cho mình biết.
Đóa Đóa vừa trở lại lầu các liền hỏi Phá điểu, "Sao ngươi lại biết ta xuyên qua mà tới?"
"Ta là ai a." Phá điểu tiếp theo làm đẹp mà chải chải "Đầu tóc" .
". . . . . ." Nhịn!
Ồn ào xong rồi, Phá điểu ôm cánh mà quan sát nàng từ trên xuống dưới, "Ta sẽ không giết ngươi ."
"Vì sao?"
Phá điểu thực ra dáng đại gia mà ngẩng đầu lên, "Việc này rất phức tạp, có nói ngươi cũng không hiểu."
". . . . . ." Ô ô, sỉ nhục người ta nha.
Làm sao năng lực hiểu biết của nàng có thể kém hơn một con chim được chứ !
"Ngươi từng đến hiện đại rồi sao?" Đóa Đóa cực kỳ tò mò.
"Chẳng lẽ ngươi có thể xuyên qua con thoi thời không sao?"
"Cái gì ta cũng có thể!" Như ý của Phá điểu thì nó cảm thấy xuyên qua thời không chỉ là một việc nhỏ.
Đóa Đóa rơi lệ đầy mặt mà hối hận vì mình đã hỏi vấn đề này, nó vốn chỉ là một con chim khoác lác a!
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 115
Hai tình địch giằng co (1)
Thấy được nàng không tin, Phá điểu thực là cao ngạo hất đầu lên, cũng không giải thích nhiều.
Xí, nó vốn đúng là cái gì cũng có thể!
Trong cánh Phá điểu đột nhiên xuất hiện thêm một tờ giấy, đưa đến trước mặt Đóa Đóa, "Trên này viết cái gì vậy?"
Trên giấy viết mấy chữ, nhưng không nhận ra được.
Nhan Đóa Đóa nhìn đến hoa mắt, đây là chữ triện sao?
Ngay cả cái này là đại triện hay tiểu triện nàng cũng còn không phân biệt được. . . . . .
Đóa Đóa mờ mịt lắc đầu, "Không nhận ra."
"Không có văn hóa." Phá điểu khinh bỉ nàng.
"Vốn dĩ đã không có mấy người nhận biết được chữ triện. . . . . ."
Đóa Đóa nghi hoặc, "Ngươi thật sự có thể đến hiện đại phải không? Vậy ngươi có thể đi tìm nhà ngôn ngữ học hoặc nhà khảo cổ học, v.v... mà hỏi đó."
"Ngươi cho rằng ta chưa đi hỏi sao?"
Phá điểu tức giận nhìn nàng, "Lão đầu kia cũng quá nhát gan , ta mới vừa hỏi có vài chữ, hắn đã sợ đến nỗi ngất luôn rồi!"
". . . . . ."
Đang yên đang lành đột nhiên có một con chim nói tiếng người đương nhiên hầu hết mọi người phải sợ hãi rồi?
"Vậy ngươi có thể hỏi học giả ở đây cũng được, dù sao bọn họ cùng quen với việc ngươi biết nói chuyện rồi."
"Không hỏi!"
Phá điểu nói xong còn nhanh chóng cất tờ giấy kia đi ——
Đóa Đóa cũng không thấy rõ nó để ở chỗ nào, nói chung là tờ giấy kia bây giờ đã biến mất.
"Vì sao?"
Phá điểu mang vẻ mặt phòng bị, "Không thể hỏi!"
Nói xong nó cũng không định giải thích mà chui vào trong tay áo của Đóa Đóa ngủ mất.
Vậy là thế giới an tĩnh rồi . . . . . .
Vào lúc Đóa Đóa đang suy nghĩ xem bây giờ nên làm cái gì thì con chim trong tay áo liên tục dùng chân đạp nàng.
". . . . . . Ngươi làm gì vậy?"
"Hắc hắc hắc, ngươi từ thời không khác tới."
Phá điểu ở trong tay áo nàng xảo trá cười hề hề.
". . . . . . Thì thế nào ?"
Trong đầu Đóa Đóa liền xuất hiện cảnh tượng lúc trước phá điểu rắc một đống gia vị ở trên người nàng, sau đó còn lấy ra đồ vật có hình dạng giống dao nĩa . . . . . .
Lẽ nào là người từ hiện đại đến thì ăn ngon hơn sao? Ô ô!
Phá điểu không đáp, cười hai thanh rồi ngậm miệng lại, có thể là đang ngủ.
Cũng không biết trong khoảng thời gian này rốt cục nó đã đi làm cái gì, lần này trở về nhìn giống như là rất mệt mỏi, còn ham ngủ như vậy.
Vào buổi tối, Hoàng Phủ Dật cũng như thường ngày mà đến tìm Đóa Đóa.
Có điều hôm nay hiển nhiên là có một chướng ngại vật a. . . . . .
Chương 116
Hai tình địch giằng co (2)
Phá điểu bay ra từ tay áo của Đóa Đóa, nhìn hắn chằm chằm, "Thế thân của Thái tử phải không?"
Nó hừ một tiếng, "Gọi Thái tử lại đây, cho ta nhìn thấy hai ngươi xuất hiện cùng một lúc!"
Hoàng Phủ Dật thực bình tĩnh, "Thái tử không có ở trong cung."
Phá điểu cũng không phải dễ bị lừa như vậy, thu hồi dáng vẻ hô to gọi nhỏ ngày thường, nhìn nó vậy mà cũng có chút uy nghiêm.
"Lúc nào thì Thái tử trở về?"
"Không nói."
Phá điểu chuyển qua hỏi Đóa Đóa, "Ngươi đã từng thấy hai người bọn họ xuất hiện cùng một lúc chưa?"
Ách. . . . . ."Chưa từng."
Đóa Đóa có chút mờ mịt nháy mắt mấy cái, "Ngươi nghi ngờ. . . . . . hai người bọn họ là cùng một người?"
Ý Phá điểu là vậy sao?
"Ừm." Phá điểu mắt lạnh nhìn Hoàng Phủ Dật.
"Không thể đâu, tính tình của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau mà, với lại hắn nói dối việc này làm cái gì?"
Đóa Đóa không muốn tin tưởng vào chuyện như vậy, có chút lo lắng nhìn Hoàng Phủ Dật.
"Làm gì vậy?"
Phá điểu bay tới trước mặt nàng, kéo mạnh nàng đến trước gương đồng ——
Thực sự là kéo, sức lực của con chim này vẫn luôn rất thần kỳ .
Phá điểu chỉ chỉ vào ảnh Đóa Đóa phản chiếu trong gương đồng, "Bộ dạng nhìn cũng được, còn có thể khiến người ta muốn chiếm tiện nghi gì đó."
"Trước đây ta cũng không phải như vậy ." Đóa Đóa rầu rĩ nói, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Dật.
Hoàng Phủ Dật cười đi tới bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng, liếc mắt về phía Phá điểu.
"Ta có thể chứng minh mình không phải là thái tử," hắn mang vẻ mặt bình tĩnh, "Đóa Đóa, nàng ra ngoài trước đi, ta muốn một mình nói chuyện với nó."
Nói chuyện?
Được rồi, con Phá điểu này dường như thật sự biết rất nhiều, quả thực có thể dùng chữ "Nói chuyện" này.
Đóa Đóa nghe lời đi ra cửa, cửa phòng vừa đóng lại, trong phòng một người một chim liền giương cung bạt kiếm lẫn nhau.
"Ngươi đến tột cùng là thứ gì vậy?" Hoàng Phủ Dật chặt chẽ nhìn chằm chằm con chim lòe loẹt kia.
Phá điểu kiêu ngạo mà hất đầu lên, "Ngươi chỉ cần biết rằng ta cao cấp hơn so với loài người các ngươi là được."
Hoàng Phủ Dật cũng không quá kinh ngạc đối với đáp án này, chỉ là hỏi nó, "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Vấn đề này phải là ta hỏi ngươi mới đúng!"
Giọng nói của Phá điểu uy nghiêm hơn ngày thường rất nhiều, còn chặt chẽ nhìn chằm chằm hắn.
"Ngươi lừa tiểu ngu ngốc kia rằng ngươi là thế thân của chính mình làm gì?"
"Ta có nguyên nhân của ta."
"Nguyên nhân gì?"
Chương 117
Hai tình địch giằng co (3)
"Ngươi không cần biết."
Phá điểu mắt lạnh trừng hắn, Hoàng Phủ Dật bình tĩnh nhìn trả.
Ánh mắt một người một chim cách khoảng không chém giết, trong không khí giống như đang xẹt lửa.
Không biết có phải ý thức được mình là loài "nhanh nhẹn" dáng người ánh mắt đều nhỏ bé hay không, trong lúc "chiến tranh" "dùng ánh mắt giết chết ngươi" rất không có ưu thế, cánh phá điểu đột nhiên quạt quạt, thân hình trong phút chốc biến lớn.
Liên tục quơ cánh vài lần, thân hình phá điểu lớn cỡ chim ưng, lớn hơn nó lúc trước n lần.
Bởi vì thân biến lớn, lông chim màu sắc rực rỡ trên người nó cũng biến hóa bất ngờ, nhìn chẳng những không hoa mắt, ngược lại rất có mỹ cảm.
Hơn nữa sau lưng nó còn có cái đuôi thật dài, phá điểu hiện tại thật sự là con chim rất đẹp.
Cảnh trình diễn ngay trước mắt giống như ảo giác, nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, mắt cũng không nháy một cái.
"Ngươi thật bình tĩnh." Phá điểu hừ lạnh.
Nó không phải lần đầu tiên biến thân trước mặt con người, nhưng giống Hoàng Phủ Dật bình tĩnh như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Đám chim lần trước đã tìm được ngươi rồi?"
Hoàng Phủ Dật mắt lạnh nhìn hắn, "Cách Đóa Đóa càng xa càng tốt, đừng để nàng gặp phiền phức."
"Bọn họ sẽ không tùy tiện đả thương người," Phá điểu hừ một tiếng, "Tiểu ngu ngốc một chút nguy hiểm cũng không có."
Lại nói nếu bọn họ biết nóthật sự trốn ở chỗ tiểu ngu ngốc, nhất định sẽ càng thêm lễ ngộ với nàng, có cái gì nguy hiểm.
Nói xong nó trừng Hoàng Phủ Dật, vui sướng khi người gặp họa nói, "Cũng chỉ có tiểu ngu ngốc tin tưởng cái gì thế thân này nọ, giờ ta sẽ đem chân tướng cho nàng biết, xem ngươi lấp liếm thế nào."
Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, khẽ cười nói, "Không sợ Đóa Đóa gặp nguy hiểm, ngươi cứ nói đi."
"Ý gì?" Phá điểu hạ cánh, đối với an toàn của Đóa Đóa rất quan tâm.
"Các hoàng tử khác đều không muốn ta được tốt, nếu biết có người thật lòng thích ta, cho dù là đoạt không được, bọn họ có giết cũng muốn khiếnnàng vĩnh viễn rời khỏi ta."
Nói không Đóa Đóa là đại tiểu thư Vân gia, bọn họ nhiều nhất là muốn câu dẫn nàng một chút, sẽ không gây bất lợi cho nàng.
Những lời này khiến phá điểu cực kì bất mãn, giận khí trùng trùng vươn cánh, "Ai nói tiểu ngu ngốc thích ngươi?"
Chương 117
Hai tình địch giằng co (3)
"Ngươi không cần biết."
Phá điểu mắt lạnh trừng hắn, Hoàng Phủ Dật bình tĩnh nhìn trả.
Ánh mắt một người một chim cách khoảng không chém giết, trong không khí giống như đang xẹt lửa.
Không biết có phải ý thức được mình là loài "nhanh nhẹn" dáng người ánh mắt đều nhỏ bé hay không, trong lúc "chiến tranh" "dùng ánh mắt giết chết ngươi" rất không có ưu thế, cánh phá điểu đột nhiên quạt quạt, thân hình trong phút chốc biến lớn.
Liên tục quơ cánh vài lần, thân hình phá điểu lớn cỡ chim ưng, lớn hơn nó lúc trước n lần.
Bởi vì thân biến lớn, lông chim màu sắc rực rỡ trên người nó cũng biến hóa bất ngờ, nhìn chẳng những không hoa mắt, ngược lại rất có mỹ cảm.
Hơn nữa sau lưng nó còn có cái đuôi thật dài, phá điểu hiện tại thật sự là con chim rất đẹp.
Cảnh trình diễn ngay trước mắt giống như ảo giác, nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, mắt cũng không nháy một cái.
"Ngươi thật bình tĩnh." Phá điểu hừ lạnh.
Nó không phải lần đầu tiên biến thân trước mặt con người, nhưng giống Hoàng Phủ Dật bình tĩnh như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Đám chim lần trước đã tìm được ngươi rồi?"
Hoàng Phủ Dật mắt lạnh nhìn hắn, "Cách Đóa Đóa càng xa càng tốt, đừng để nàng gặp phiền phức."
"Bọn họ sẽ không tùy tiện đả thương người," Phá điểu hừ một tiếng, "Tiểu ngu ngốc một chút nguy hiểm cũng không có."
Lại nói nếu bọn họ biết nóthật sự trốn ở chỗ tiểu ngu ngốc, nhất định sẽ càng thêm lễ ngộ với nàng, có cái gì nguy hiểm.
Nói xong nó trừng Hoàng Phủ Dật, vui sướng khi người gặp họa nói, "Cũng chỉ có tiểu ngu ngốc tin tưởng cái gì thế thân này nọ, giờ ta sẽ đem chân tướng cho nàng biết, xem ngươi lấp liếm thế nào."
Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, khẽ cười nói, "Không sợ Đóa Đóa gặp nguy hiểm, ngươi cứ nói đi."
"Ý gì?" Phá điểu hạ cánh, đối với an toàn của Đóa Đóa rất quan tâm.
"Các hoàng tử khác đều không muốn ta được tốt, nếu biết có người thật lòng thích ta, cho dù là đoạt không được, bọn họ có giết cũng muốn khiếnnàng vĩnh viễn rời khỏi ta."
Nói không Đóa Đóa là đại tiểu thư Vân gia, bọn họ nhiều nhất là muốn câu dẫn nàng một chút, sẽ không gây bất lợi cho nàng.
Những lời này khiến phá điểu cực kì bất mãn, giận khí trùng trùng vươn cánh, "Ai nói tiểu ngu ngốc thích ngươi?"
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 118
Hai tình địch giằng co (4)
Hoàng Phủ Dật mắt lạnh nhìn nó, xem ra hắn không đoán sai, "nó" thật sự thích Đóa Đóa.
. . . . . . thật chấn động.
Trong lòng đang suy nghĩ, phá điểu đột nhiên bay tới rất gần hắn, "Ta lập tức đem tiểu ngu ngốc kia đi!"
Đột nhiên ra tay, Hoàng Phủ Dật bắt lấy nó, nhíu mày cười nhạt, "Ta cũng có thể lập tức bóp chết ngươi."
Bất ngờ không kịp phòng thủ đã bị hắn bắt, phá điểu đã lâu chưa gặp thất bại liền nổi giận.
Thật đúng là khinh thường!
Phá điểu nó trợn mắt trừng Hoàng Phủ Dật, chờ nó tịnh dưỡng tốt rồi, khôi phục trạng thái bình thường, xem nam nhân này làm cách nào bắt nó!
Bình tĩnh thả nó ra, Hoàng Phủ Dật phủi phủi tay, "Ngươi dám đưa Đóa Đóa đi, ta sẽdiệt toàn tộc các ngươi."
"Diệt tộc?"
Phá điểu hừ lạnh, "Ngươi tưởng ngươi là ai? Có thể diệt toàn tộc chúng ta?"
"Ngươi có thể thử."
Hoàng Phủ Dật cười nhướng mi, "Thuận tiện nói thêm một câu, ngươi trúng độc ."
Phá điểu cứng đờ, "Trúng độc? Ngươi hạ độc lúc nào?!"
"Lúc vừa bắt lấy ngươi."
"Ngươi. . . . . . gian trá!"
"Đa tạ."
Hoàng Phủ Dật nhàn nhã xoay người đi ra ngoài, "Ngươi thích Đóa Đóa ta không phản đối, nhưng đừng đến nữa, bằng không ta lập tức khiến ngươi phát độc."
". . . . . ."
Phá điểu nổi trận lôi đình nhìn dáng vẻ ung dung của hắn, gian trá a gian trá!
Thấy Hoàng Phủ Dật đi, Nhan Đóa Đóa tò mò hỏi hắn, "Ngươi làm cách nào chứng minh với nó?"
Sao phải bảo nàng tránh đi? Nàng cũng muốn nhìn một chút mà.
Hoàng Phủ Dật xấu xa cười, "Thoát quần áo nghiệm bản thân."
". . . . . ." Khụ, "Ngươi dẫn ta ra ngoài dạo đi."
Đóa Đóa lập tức chuyển đề tài.
Hoàng Phủ Dật cười ôm thắt lưng nàng, mang theo nàng nhảy lên, "Sớm hay muộn cũng thấy mà."
". . . . . ." Đóa Đóa cùng khỏa tiểu hỏa cầu dường như được hắn mang theo "bay" .
Ô ô, hắn chỉ nói một câu như thế, nàng không thể nhớ mình nhìn thấy cái gì a!
Phù vân, đều là phù vân!
————
Nói về bạn học phá điểu. . . . . Kỳ thật vẫn nghĩ mình rất anh minh thần võ cơ trí phi phàm.
Cho nên hôm nay thua Hoàng Phủ Dật, chuyện này khiến nó thập phần buồn bực, luôn luôn tức giận.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 119
Là mộng xuân hay có hái hoa tặc? (1)
Đóa Đóa cũng không biết tâm tư nhỏ của nó, cùng Hoàng Phủ Dật ở bên ngoài chơi một vòng, trở về liền ngủ.
Lửa giận đằng đằng nhìn người nằm trên giường, cánh phá điểu phẩy phẩy.
Một vầng sáng đột nhiên chụp xuống, mà trong đó mơ hồ có thể thấy thân hình phá điểu dần dần biến mất, mà bóng một nam nhân đang từ từ hiện ra.
Ánh sáng tan đi, khụ, thì ra là một nam nhân rất suất quần áo không chỉnh tề.
Ngũ quan thâm thúy như điêu khắc, đôi mắt hẹp dài có màu lam kì dị, rạng rỡ như bảo thạch.
Mà ở giữa mi tâm hắn có một hoa văn màu vàng giống trời sinh trên da, lại khiến vẻ tuấn mỹ của hắn thêm vài phần tôn quý cùng thần bí.
Thật là nam nhân rất mê người.
Thật lâu không biến về hình người, phá điểu ——
Giờ phải gọi là Mộ Dung.
Mộ Dung có chút không quen, đứng tại chỗ hoạt động tay chân một chút.
Khôi phục hình người, lửa giận trên mặt hắn càng thấy rõ, giống như ngay cả mũi cũng giận đến sắp lệch.
Bộ dạng nủ say sưa của Đóa Đóa khiến hắn càng tức giận.
Cũng không biết an ủi hắn một chút! Nữ nhân gì a, rất không biết điều!
Mộ Dung cũng không nghĩ "mặt chim" lúc trước của mình căn bản nhìn không ra giận hay không giận, trong lòng tự ý giận Đóa Đóa không đủ quan tâm đến hắn.
Có người giận xong liền tan, nhưng Mộ Dung thuộc loại hoàn toàn trái ngược ——
Hắn giận thì phải bùng nổ.
Cho nên nâng chân lên, hắn rất không khách khí mà đem Đóa Đóa đang ngủ say đá xuống giường.
Kỳ thật hắn dùng chỉ là kĩ xảo, cũng không làm đau Đóa Đóa.
Nhìn Đóa Đóa rớt xuống giường, hắn nghiêng mũi, "Mặc ngươi té xuống!"
Hắn bất mãn nói thầm.
Nhưng mắt thấy Đóa Đóa sắp đụng sàn nhà, tay hắn khẽ vung, Đóa Đóa lại được một cỗ nội lực tha trở về giường.
"Lần sau sẽ mặc ngươi té!"
Không muốn thừa nhận mình không nỡ thấy nàng té, phá điểu mạnh miệng hừ một tiếng.
Kỳ thật căn bản không ai có thể nghe thấy hắn lẩm bẩm, cũng không biết hắn đang khó chịu cái gì. . . . . .
Nhưng bị làm lăn qua lăn lại, Đóa Đóa cũng tỉnh, vốn muốn trở mình ngủ tiếp, nhưng ——
Lõa, lõa nam!
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 120
Là mộng xuân hay có hái hoa tặc? (2)
Nàng kinh ngạc đến mắt sắp rớt nhìn nam nhân gần như lộ ra trọn vẹn bên giường, há miệng định kêu to. . . . . .
Phản ứng cực mau, Mộ Dung vươn tay che miệng nàng, ngăn nàng gọi Hoàng Phủ Dật đến.
"Có mộng xuân còn dám hét lớn!"
Hắn cố ý gạt nàng, muốn khiến nàng hiểu lầm.
Xuân, mộng xuân?
Không phải háo hoa tặc sao?
Nhưng tay che trên miệng một chút nhiệt độ cũng không có, hoàn toàn không giống tay người, khiến Đóa Đóa tin mình nằm mơ.
Ô ô, nàng không muốn có mộng xuân! Nàng là người thuần khiết!
Đóa Đóa nhắm chặt mắt, chỉ e mình lại nhìn đến nơi không được xem.
Mau nói gì chấn động cho nàng tỉnh lại đi, cho dù đánh chết nàng, nàng cũng chịu!
Phát hiện nàng không nhìn mình, Mộ Dung bất mãn.
Hắn biến thân không nhìn hắn cũng thôi đi, hiện hắn đã quay về hình người, tiểu ngu ngốc này vẫn không thèm nhìn hắn?
Thật sự là không có mắt!
Hắn vô cùng tức giận chọc chọc vào mặt nàng, "Mở mắt ra thưởng thức!"
". . . . . ." Đóa Đóa cảm giác một đạo sét đánh xuống, lời cầu nguyện của nàng đã ứng nghiệm à. . . . . .
Bất quá sét đánh thì sét đánh, sao nàng vẫn chưa tỉnh lại, còn ở trong giấc mộng quái dị này?
Miệng bị che, nói không ra lời, nàng vươn tay chân đánh muốn đuổi lõa nam này đi.
Nhưng đánh một chút, nàng liền lập tức thu tay về.
Ô ô, lõa nam không mặc quần áo, nàng đánh người như thế nào lại giống sờ người?
Đầu Đóa Đóa loạn thành một mớ, không chú ý tay mình bởi vì không ngừng sờ loạn, vòng trên cổ tay bắt đầu kêu đinh đang lên.
Trong tẩm điện, Hoàng Phủ Dật đã nghỉ ngơi nghe tiếng động lập tức xuống giường, như tia chớp xông tới tiểu các lâu, "Đóa Đóa?"
Hắn đẩy cửa vào liền nhìn thấy Đóa Đóa che miệng nhắm mắt nằm trên giường, tay chân đều cứng ngắc, không nhúc nhích.
Trong lòng cả kinh, hắn lập tức đi đến, đến khi cảm nhận được hơi thở nóng ấm của nàng mới thở phào.
Hắn ôm nàng, "Đừng sợ, ta ở đây."
Mắt Đóa Đóa vẫn nhắm chặt, không dám mở ra.
Nhỡ đâu là lõa nam trong mộng giả thành giọng Hoàng Phủ Dật, lừa nàng mở mắt thì sao?
Ô ô, nàng không muốn nhìn chỗ không được nhìn, nàng sợ trường châm mắt. . . . . .
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 121
Là mộng xuân hay có hái hoa tặc? (3)
"Làm sao thế Đóa Đóa?" Hoàng Phủ Dật lo lắng nhẹ nhàng lay lay nàng, "Sao không nói gì cũng không mở mắt ra thế?"
A, đúng rồi a, bây giờ nàng có thể nói chuyện cơ mà!
Đầu óc bởi vì mãnh nam đột nhiên xuất hiện mà rối như tơ vò cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, Đóa Đóa nói.
"Ta vừa nằm mơ, mơ thấy toàn là phù vân....."
Hoàng Phủ Dật bật cười nhéo má nàng, "Tiểu Đóa Đóa, cái gì mà phù vân hả? Không phải nàng mơ thấy dáng vẻ ta không mặc quần áo đấy chứ?"
Cảm giác được ôm rất chân thực làm cho Đóa Đóa yên tâm hơn rất nhiều, lén lút mở một con mắt ra, nàng nhìn thấy chính là khuôn mặt đẹp trai của Hoàng Phủ Dật.
Giơ tay chọc chọc vài cái, Đóa Đóa hoàn toàn yên tâm, thì ra là thật!
Ô ô, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại từ cái mộng xuân kia rồi!
"Đóa Đóa, nàng vừa mơ thấy gì hử?" Hoàng Phủ Dật nhăn mi cười xấu xa.
Ặc. . . . . . Đóa Đóa thật cẩn thận nhìn hắn.
Nếu nàng trung thực thừa nhận vừa rồi mình mơ thấy một nam nhân trần truồng mà lại không phải hắn thì. . . . . .
Ô ô, thứ nhất là nàng không nhớ nổi người đó, hai là. . . . . .
Nam nhân này chắc chắn sẽ biến thân thành một thùng dấm chua vô cùng lớn!
Nói không chừng hắn sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp để biến thành diễn viên trong mộng xuân của nàng! Ô ô. . . . . .
"Không có gì, " Đóa Đóa dùng đôi mắt mang theo tia sáng cực kì vô tội nhìn hắn, "Hình như là nằm mơ, nhưng tỉnh lại không nhớ rõ nữa."
Tiểu nha đầu này muốn lừa hắn sao?
Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ hôn nhẹ lên đôi mắt lấp lánh không ngừng lóe ra tia sáng bất định kia, "Ừ, không nhớ rõ thì thôi."
Nàng không nói thật thì hắn sẽ nhớ kĩ ghi lại, sau này "phạt" một thể.
Dễ lừa thế cơ à?
Nhan Đóa Đóa kinh ngạc xen lẫn vui mừng không thôi, sợ hắn lại tiếp tục truy hỏi, nàng vội vàng ngáp một cái, "Ta rất mệt."
"Ừ, ta đợi nàng ngủ sẽ trở về."
Hoàng Phủ Dật ôm nàng nằm xuống, giống như là dỗ dành trẻ con nhẹ nhàng ru nàng ngủ.
Cái tên Mộ Dung vẫn trốn trên xà nhà tức giận đầy bụng.
Lỗ tai nam nhân này rốt cuộc làm bằng gì vậy, có thể nghe thấy mà đuổi đến đây như thế!
May mà hắn phản ứng nhanh, lập tức bay lên xà nhà trong nháy mắt, bằng không chắc chắn sẽ bị phát hiện!
Hắn với tiểu ngu ngốc kia còn chưa nói được mấy câu, lần này hắn biến thân là để tạo ra một tình huống gặp mặt thật thân mật cho bọn họ!
Không kịp biến lại thành hình dạng phá điểu, Mộ Dung cũng chỉ có thể mãnh liệt nuốt cục tức này vào bụng, nằm trên xà nhà tiếp tục làm nam nhân trần truồng.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 122
Là mộng xuân hay có hái hoa tặc? (4)
Mộ Dung không phải người. . . . . . Ít nhất hắn không thể được tính là người bình thường.
Hoàng Phủ Dật cũng không phát hiện ra trên xà nhà có một hơi thở "nào đó".
Nhan Đóa Đóa ngọt ngào như mật dựa vào lòng hắn ngủ, nhưng lập tức cảm thấy có cái gì đó không đúng cho lắm?
Nhưng mà chưa nghỉ ra đáp án thì nàng đã cảm thấy mình sắp ngủ mất rồi.
Trong lúc mơ mơ màng màng cọ cọ trong lòng hắn, nàng chuẩn bị. . . . . .
Hả?
Cọ cọ lần nữa! Không đúng không đúng, lại tiếp tục cọ cọ!
Cuối cùng Đóa Đóa cũng đối mặt với hiện thực, mở mắt ra, đập vào mắt chính là một bờ ngực cường tráng trần trụi.
Ô ô. . . . . . Dông bão à, không cần phải tới mãnh liệt như thế chứ!
"Sao ngươi lại không mặc quần áo?" Khụ, "Không mặc áo!"
"Vội đuổi đến đây, không kịp mặc thêm quần áo."
Hoàng Phủ Dật cười ôm chặt nàng, không cho nàng thoát khỏi lồng ngực mình, "Tiểu Đóa Đóa, sao bây giờ mới phát hiện?"
". . . . . . Bởi vì ta là người tâm vô tạp niệm nha."
Nói ra đáp án 囧 như thế, Đóa Đóa tự rơi lệ thay cho mình, thật mất mặt a!
Hoàng Phủ Dật cười to hôn nàng một chút, "Đóa Đóa, đừng thẹn thùng."
Ô ô, sao có thể không thẹn thùng a! "Ngươi mặc lại quần áo đi!"
Đóa Đóa mang cái chăn đưa cho hắn, "Quần áo không chỉnh tề. . . . . . thế này, còn thành thể thống gì a!"
Hoàng Phủ Dật lại cười to, "Được rồi, ta bao lại mình cẩn thận lắm rồi, chỉ cho một mình nàng xem thôi."
Ô ô, hiểu trong lòng là được rồi, không cần bày tỏ rõ ra thế a!
Mộ Dung ở trên xà nhà nghe thấy thì dựng mày quắc mắt.
Cái gì mà chỉ cho một mình nàng xem chứ, hắn cũng thấy rồi nha!
Ánh mắt hắn quét qua quét lại trên người Hoàng Phủ Dật, muốn tìm ra một chút khuyết điểm, sau đó phát hiện chính mình thất bại . . . . . .
Kết luận này làm hắn vô cùng tức giận, cuối cùng cưỡng ép lấy ra một điểm, nam nhân kia không biết bay! (Min: người ta có khinh công mà, chỉ không bay bằng cánh thôi =]])
Cứ quyết như thế đi, tóm lại là hắn tốt hơn nam nhân kia!
Dỗ Đóa Đóa ngủ xong, Hoàng Phủ Dật nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
Cẩn thận ở lại xà nhà ngây người hơn nửa ngày, Mộ Dung mới nhảy xuống, nhìn Đóa Đóa đang ngủ say.
"Không cho ngươi ngủ!"
Hắn không cao hứng chọc chọc má Đóa Đóa, "Tiểu ngu ngốc, dậy đi!"
Đóa Đóa mở ra ngửa con mắt. . . . . .
A a a. . . . . . Lõa nam! Lõa nam lúc nãy!
Sao vừa thức dậy một lần lại bắt đầu mộng xuân nữa rồi!
Ô ô ô, nàng không muốn sống nữa!
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 123
Lõa nam trong mộng muốn hôn nàng (1)
Nhan Đóa Đóa nhổm người dậy, lắc lắc cổ, lao vào vách tường bên cạnh giường.
Mộ Dung tức giận ngăn nàng lại, "Ngươi làm gì thế?"
Đóa Đóa nhanh chóng tránh khỏi cánh tay trần trụi trơn bóng kia, "Đập đầu vào tường, xem có thể ngất ở trong mộng được không."
". . . . . ." Mộ Dung hết chỗ nói.
"Mộng xuân thì làm sao? Không được đập!"
Lần này không cần Mộ Dung bịt miệng thì Đóa Đóa cũng không kêu nữa.
Hơn nữa nàng còn cẩn thận không để cái chuông trên lắc tay phát ra tiếng không tầm thường kia.
Ô ô, nếu Hoàng Phủ Dật lại đến một lần nữa, có thể nàng sẽ không ngóc đầu lên nổi!
Lần "nằm mơ" này, đầu nàng cũng tỉnh táo thêm một chút, cũng ý thức được ngữ khí nói chuyện của tên nam nhân trần truồng này rất giống phá điểu.
Kỳ thật ngẫm lại, mặt của bọn họ cũng không khác nhau lắm, mà ngay cả. . . . . .
Mắt Đóa Đóa nhanh chóng bay đi liếc một cái, lại bay về.
Mà ngay cả chuyện cả người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ngang lưng này cũng rất giống.
Có điều mắt phá điểu cũng không có màu xanh lam xinh đẹp thế kia, giữa hai lông mày cũng không có đường vân màu vàng thân bí như vậy.
Chẳng lẽ nàng lại dùng con phá điểu làm hình tượng cơ sở để sáng tạo ra diễn viên mộng xuân sao?
Nghĩ đến khả năng này, Đóa Đóa bản thân không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Rơi lệ đủ mọi tư thế a. . . . . .
Mộ Dung đại khái đoán được nàng đang nghĩ gì, nhưng cũng không giải thích, tức giận trừng mắt nhìn nàng.
"Lại đây nói chuyện phiếm với ta!"
Khụ. . . . . . Nói chuyện phiếm?
Thì ra nhân vật tưởng tượng này mặc dù rất giống mộng xuân, nhưng sau khi đập đầu tình cảnh lại thuần khiết tuyệt đối a!
Đóa Đóa lại tìm thấy hy vọng sống, cảm thấy bản thân không cần đi đập đầu vào đậu phụ nữa.
"Thế thì, ngươi mặc quần áo vào trước đi."
"Không mặc!"
Cái này mà cần nàng nói à, hắn cũng không phải cuồng khỏa thân, nếu mặc được thì hắn mặc lâu rồi!
Bây giờ xem ra vẫn còn may, nói thế này thì cũng có một mảnh vải "che thân", không như lúc nãy, hoàn toàn bại lộ.
Thương nghị vô hiệu, Đóa Đóa bỏ cuộc.
Chỉ là mơ thôi mà, nàng đơn giản không để ý tới nữa, trực tiếp nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.
Mộ Dung nổi giận, "Đây là nàng bức ta!"
Đột nhiên hắn cúi người xuống, ngay tức khắc xông tới hôn Đóa Đóa.
Bị dọa thót tim, Đóa Đóa không dám làm cho lục lạc trong tay phát ra tiếng, vội vàng nâng chân đá cho hắn một cước, bản thân cũng thuận thế lăn ra.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 124
Lỏa nam trong mộng muốn hôn nàng (2)
Mặt Mộ Dung tái mét.
Thật mất mặt!
Không ngờ lần đầu tiên dùng hình tượng chân thật xuất hiện trước mặt nàng, lại là mất mặt như thế!
Mộ Dung xanh mặt đứng tại chỗ, còn nghiêm túc suy nghĩ xem có nên đến hiện đại đi thử cái gọi là chỉnh hình gì đó hay không, tránh để sau này Đóa Đóa nhận ra kẻ mất mặt đêm nay là hắn.
Cảm thấy hình như mình đã đá văng người kia rồi , Đóa Đóa thực vui vẻ nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Hà, ở trong mộng của mình quả nhiên có thể tự làm theo ý mình a, lại còn dùng một cước đã có thể đá văng nam nhân cao như vậy!
Tiếp tục ngủ! Tiếp tục lờ hắn đi!
Phá điểu chưa hồi phục thể lực , tạm thời không có cách nào biến trở lại thành chim, nên dứt khoát đổ lên trên giường, nằm ở bên cạnh nàng.
A?
Đóa Đóa ngồi dậy, chuẩn bị đá thêm một cước.
"Nếu ngươi còn dám đá ta thì mỗi ngày ta đều đi vào giấc mộng tìm ngươi!"
Sợ bản thân nói chưa đủ dọa người, Mộ Dung lại bỏ thêm một câu, "Cái gì cũng không mặc!"
". . . . . ." Quả nhiên Đóa Đóa đã bị dọa.
Lập tức rụt chân lại, Đóa Đóa ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Tưởng tượng ra mấy đám mây bay thuần khiết che ở trên người lỏa nam bên cạnh, Đóa Đóa hài lòng gật gật đầu.
Khụ, hiện tại bên cạnh nàng chỉ là một cây kẹo bông siêu khổng lồ thôi!
Ừ, đi ngủ thôi!
Thầm xoa dịu bản thân một phen như thế, Đóa Đóa yên lòng mà nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Chỉ như thế đã ngủ rồi, không liếc nhìn hắn thêm một cái sao?
Mộ Dung nổi giận đùng đùng, thật sự là tiểu ngu ngốc không có mắt!
Chờ hắn khôi phục lại bình thường, nhất định phải để nàng nhìn thấy được mị lực của hắn!
Hắn vốn không giống với người bình thường, không có nhiệt độ cơ thể bình thường, cũng không cần đắp chăn, cứ như thế mà nằm ở trên giường ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Đóa Đóa mở mắt ra liền nhìn thấy bên cạnh mình. . . . . . nằm một con chim.
"Sao ngươi lại ở trên giường của ta? Không sợ ta nghiêng người một cái sẽ đè lên ngươi a." Đóa Đóa tò mò chọc chọc Phá điểu.
"Câm miệng, đừng làm ồn!"
Phá điểu dùng cánh quạt nàng một cái, trở mình tiếp tục ngủ.
Thể lực của hắn nửa đêm đã khôi phục , biến thân thành công, lại ngụy trang thành hình dạng một con chim, có điều nằm trên giường ngủ rất thoải mái, nên hắn vẫn chưa đi.
. . . . . . Ngang nhiên còn có thể trở mình. . . . . .
Động tác nhỏ trong lúc vô tình của nó cũng quá giống người chứ? Đóa Đóa nhìn mà choáng váng.
Con chim lòe loẹt, lời nói ác độc cổ quái này rốt cục là vật gì a?
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 125
"Gian phu" kiêu ngạo (1)
Trong đầu suy nghĩ về vấn đề này, Đóa Đóa xuống giường, mặc y phục, sau đó liền đi mở cửa sổ, muốn hít thở một chút không khí trong lành.
"Hửm. . . . . . Ơ?"
Vốn là một tiếng thở dài lại dùng một tiếng nghi vấn để kết thúc, Đóa Đóa kinh ngạc nhìn Hoàng Phủ Hạo ở ngoài cửa sổ .
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Đương nhiên là chờ nàng thức dậy."
Hoàng Phủ Hạo cười mang theo tà khí nói không nên lời, giống như tình thế bắt buộc mà nhìn Đóa Đóa chằm chằm.
"Thì ra người của Vân gia sớm đã chẳng biết đi đâu, những chuyện làm ăn trước kia có cái đã ngừng kinh thương, có cái thì đã chuyển nhượng, Đóa Đóa, nàng nói xem đã có chuyện gì xảy ra?"
Đây là tin tức mà thủ hạ hắn đã điều tra suốt đêm có được, sau khi hắn biết liền lập tức đến đây, đứng ở bên ngoài, chờ nàng thức dậy.
Ách. . . . . . Đóa Đóa đổ mồ hôi lạnh .
"Khụ, cha nương ta mệt mỏi, muốn về hưu đó thôi, tiền của nhà ta đã quá nhiều, mấy đời xài cũng không hết."
Đóa Đóa cố sức khiến giọng điệu mình lộ ra vẻ xem nhẹ tiền bạc.
"Vậy sao?"
Hoàng Phủ Hạo không buông tha nàng, "Nhưng lại có người nói rằng người của Vân gia đã sớm chạy trốn, vậy những người xuất hiện vào ngày đại hôn của nàng lại là chuyện như thế nào?"
". . . . . ."
Ngày đại hôn nàng còn không biết Thái tử là tên đại bịp bợm, nên chuyện gì cũng không quan tâm đến.
Hơn nữa khi ấy nàng cũng là che khăn hỉ cơ mà, căn bản là không biết người nhà họ Vân có đến hay không.
Bây giờ nghĩ lại, không phải là Thái tử cho người dịch dung giả trang chứ?
"Bọn họ là đi ra ngoài chơi, nhưng lúc ta thành thân, bọn họ đương nhiên phải trở về a!"
"Đóa Đóa, Vân gia không phải là gia đình bình thường, ở kinh thành ra ra vào vào, nếu không phải bọn họ hết sức lén lút, thì không có khả năng không ai biết ."
"Bình thường thôi mà!"
"Bình thường?" Hoàng Phủ Hạo cười nhạo, "Từ này dùng cho người của Vân gia sẽ rất buồn cười ."
Hắn mang vẻ mặt miễn cưỡng cười, "Đóa Đóa, nàng đúng là người của Vân gia sao?"
"Tứ Hoàng Tử quản cũng quá nhiều rồi."
Hoàng Phủ Dật che mặt xuất hiện kịp thời, cố hết sức đè thấp âm thanh, ý định bảo hộ mà che ở trước người Đóa Đóa.
"Gian phu?"
Hoàng Phủ Hạo nhìn quanh bốn phía, nở nụ cười.
"Ban ngày ban mặt, ngươi đã chạy đến Đông cung rồi, mũ xanh trên đầu Lão Ngũ cũng thật là chói mắt."
Giọng nói Hoàng Phủ Dật mang theo rét lạnh, "Ta có thể khiến mọi người cho rằng ta là thích khách."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 126
"Gian phu" kiêu ngạo (2)
Lời còn chưa dứt, Hoàng Phủ Dật đột nhiên ra tay, vòng qua một chưởng phòng bị của Hoàng Phủ Hạo, trực tiếp chế trụ kinh mạch của hắn.
"Đừng nhiều chuyện, bằng không ta giết ngươi." Giọng nói của hắn mang theo rét lạnh cảnh cáo Hoàng Phủ Hạo.
Phá điểu vừa mới tỉnh ngủ ngáp liên tục bay ra đến nơi, quan sát Hoàng Phủ Dật che mặt.
"Để ta, ngươi tránh ra."
Nó rất đại gia vung cánh về phía Hoàng Phủ Dật, sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Hạo.
"Ngươi nói nàng không phải người của Vân gia phải không? Nếu nàng không phải Vân Tri Hiểu, sao có được thần điểu uy vũ anh dũng như ta đây chứ?"
". . . . . ." Ba người đều bị sét đánh.
Nhan Đóa Đóa lặng lẽ rơi lệ, cứ để nàng bị hoài nghi đi, đừng cho con Phá điểu này giúp nàng biện hộ làm gì!
"Ta bất kể nàng có phải là Vân Tri Hiểu hay không."
Hoàng Phủ Hạo không đếm xỉa đến Hoàng Phủ Dật đang giữ chặt cổ tay mình, mà mang vẻ mặt hứng thú nhìn Đóa Đóa, "Ta chỉ biết ta muốn nàng."
"Nhan Đóa Đóa!"
Phá điểu gọi cả tên họ nàng ra, giống như hạ mệnh lệnh vậy.
Đóa Đóa trong nháy mắt tìm lại được cảm giác khi thầy giáo gọi lên trả bài lúc còn đi học, liền lập tức khẩn trương , "Ta không có hứng thú với ngươi!"
Nàng rất là lời lẽ nghiêm khắc chính nghĩa mà cự tuyệt Hoàng Phủ Hạo lần nữa, tránh để con Phá điểu này lại lấy nhược điểm của nàng ra uy hiếp.
"Ừm," Phá điểu hài lòng gật gật đầu, dùng cánh vỗ vỗ nàng, "Trẻ nhỏ dễ dạy."
". . . . . ." Đóa Đóa lặng lẽ rơi lệ.
"Ta biết," Hoàng Phủ Hạo tà cười nhếch khóe môi, "Nhưng ta cũng là lần đầu tiên có hứng thú theo đuổi nữ nhân."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa hắng giọng, "Ba người các ngươi chơi đi, ta đi ăn điểm tâm."
Nói xong nàng bỏ chạy đi, để lại ba nam nhân. . . . . .
Khụ, là hai nam nhân với một con chim, trừng mắt nhau mấy lần, đều nhìn những người còn lại cực kỳ không thuận mắt, bắt chuyện cũng không bắt một tiếng liền tản đi.
Quần chúng vây xem đã hóa đá trong Đông cung cuối cùng cũng hoàn hồn, "Bắt thích khách. . . . . ." Cũng chính là gian phu. . . . . .
————
Đóa Đóa nổi tiếng.
Nói như thế kỳ thật cũng không đúng, bởi vì nàng ở trong cung vẫn rất có tiếng.
Nhưng danh tiếng lần này hiển nhiên còn lớn hơn nữa, bởi vì sáng sớm có n quần chúng vây xem tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, Thái tử phi của bọn họ có một "Gian phu" . . . . . .
Hơn nữa người có khả năng cạnh tranh vị trí thái tử nhất là Tứ Hoàng Tử cũng tuyên bố trước mặt mọi người, hắn có tình ý với Thái tử phi, còn định theo đuổi nàng. . . . . .
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 127
Vây xem tứ giác luyến!
Nhưng tứ hoàng tử đã đính hôn, vị hôn thê chẳng những là thiên kim tể tướng, mà còn là Trình Tuyết Y thái tử vẫn thích. . . . . .
Tứ giác luyến gắn chặt không ngừng, đây chính là vở kịch đặc sắc nhất trong cung đình của năm nay a!
Nhất thời hạt dưa trong kinh thành đều bán hết, bởi vì mọi người có thể chuồn ra khỏi cung đều phải giúp người củng phòng mua một bao lớn mang về.
Mỗi người trong cung đều ôm theo bọc hạt dưa, tùy thì chuẩn bị khi có kịch xem thì cắn, ở đâu có bát quái, ở đâu có bóng dáng bọn họ. . . . . .
Aiz, làm quần chúng vây xem cũng vất vả a, nếu lỡ mất tuồng kịch này, chắc chắn là bọn họ phải hối hận mấy năm!
Bởi vì dính dáng đến tể tướng phủ, nên đây không chỉ là chuyện trong cung.
Rất nhanh, những nhân vật tương đối có máu mặt trong kinh thành đều nghe nói đến việc này.
Vì tụ họp mọi người thảo luận, mấy ngày nay trà quán rượu lâu buôn bán đều đặc biệt tốt, một tràng phong ba như thế, thật ra lại giúp kinh tế kinh thành phát triển . . . . . .
Đáng tiếc cổ đại không có CCTV, bằng không Đóa Đóa cũng có thể bình luận nhân vật kinh tế trước năm và vân vân.
Người khác xem vô cùng náo nhiệt, Đóa Đóa thì đang buồn bực.
. . . . . . Bởi vì nàng bị hoàng thượngtriệu kiến.
Hoàng Thượng đối với nàng tốt lắm, triệu kiến thật ra cũng không có gì, nhưng nàng tiến vào ngự thư phòng, liền phát hiện bên trong còn có hai người.
"Đóa Đóa a, ngươi xem ai đến." Hoàng thượng cười ha hả nhìn nàng.
Bát quái trong cung mặc dù truyền rất xôn xao, nhưng không ai dám ở trước mặt hoàng thượng nói huyên thuyên, hoàng thượng đối với "tứ giác luyến" này không biết chút nào.
". . . . . ." Đúng vậy, đây là ai vậy. . . . . .
Nhìn hai người "xa lạ" kia, Đóa Đóa không biết nói gì.
Đây nhất định là người có liên quan với Vân Tri Hiểu, nhưng nàng không nhận ra a!
Ô ô, gợi ý cho nàng đi!
Phá điểu hiện mỗi ngày cũng không biết vội vã việc gì, thường không thấy bóng chim đâu, bằng không có nó ở đây, nàng còn có thể biết ai là ai.
Kỳ quái chính là, hai người kia cũng rất mờ mịt nhìn nàng, sau khi hỏi một câu ——
"Ngươi là ai?"
"Ta là Vân Tri Hiểu." Đóa Đóa dùng giọng ngay thẳng nhất của mình nói.
"Hiểu Hiểu?" Trong đó quý thái thái hình như không dám tin nhìn nàng.
"Ngươi thật sự là Hiểu Hiểu?" Nhìn Đóa Đóa n vòng, quý thái thái vẻ mặt không yên, "Ngươi sao lại biến thành hình dạng này!"
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 128
Bá chiếm hai vị hoàng tử (1)
"Ha ha," Hoàng Thượng rất hài lòng cười, "Biến xinh đẹp không tốt sao? Đóa Đóa như vậy thật khả ái."
". . . . . ."Nói nửa ngày, bọn họ rốt cuộc là ai a. . . . . .
Đóa Đóa cũng không dám lên tiếng nhiều, chỉ e chính mình nói sai, sẽ lộ chuyện.
"Thật là Đóa Đóa?"
Quý thái thái chợp nhào lại, ôm cổ nàng, "Hiểu Hiểu, có nhớ nương không?"
Thì ra là cha mẹ Vân Tri Hiểu a. . . . . .
Bọn họ sao lại trở về?
Trong lòng có nghi vấn này, sau đó Đóa Đóa liền hóa đá.
Sau đó những lời nhớ nhung cùng dặn dò Vân phu nhân nói nàng cũng không để tâm nghe, chỉ luôn kinh ngạc.
Mãi cho đến khi rời khỏi ngự thư phòng, đi đến một góc không người, Đóa Đóa mới mở tay phải luôn nắm chặt ra ——
Bên trong là một tờ giấy nhỏ cùng nhất bọc nhỏ dược phấn.
Khi vừa nhào tới ôm lấy nàng, Vân phu nhân chính là đem hai thứ này nhét vào tay nàng, khiến nàng hóa đá.
Cảm giác này, sao giống như nội ứng thế. . . . . .
Mở tờ giấy ra, Đóa Đóa lại trợn mắt há mồm.
Chữ trên tờ giấy rất đơn giản ——
"Toàn bộ dùng, tứ trong ngũ chọn một, còn lại giao cho Dao Dao."
Phía dưới còn một hàng phụ chú nhỏ: "Sau khi xem xong lập tức đốt."
". . . . . ." Cái gì cùng cái gì a.
Đóa Đóa coi xong không biết nói gì, Dao Dao là ai, chữ trên giấy này lại có ý gì?
Tối đó, Hoàng Phủ Dật vừa vào phòng liền hỏi nàng.
"Cha mẹ Vân Tri Hiểu trở về?"
Hắn hỏi chính là "cha mẹ Vân Tri Hiểu" mà không phải nói "của nàng", rất rõ ràng coi họ là hai người.
Hắn có phải đã biết?
Nhan Đóa Đóa đang do dự có nên trực tiếp hỏi hắn không.
Lần trước Hoàng Phủ Hạo trước mặt hắn nói thân thể của nàng có điểm đáng ngờ, nhưng hắn sau này cũng không hỏi thêm câu nào.
Hắn là nhận định nàng không phải Vân Tri Hiểu, chỉ là cũng không để ý sao?
Hoàng Phủ Dật bật cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu hôn nàng một chút, "Tiểu khó hiểu, muốn hỏi gì?"
"Ta mới không phải. . . . . ." Đóa Đóa không chịu thừa nhận.
"Đúng mà," Hoàng Phủ Dật buồn cười chọt má nàng, "Việc gì cũng đặt trong lòng, tiểu khó hiểu không trung thực."
". . . . . . Ta sợ ngươi cảm thấy ta kỳ quái."
Chương 129
Bá chiếm hai vị hoàng tử (2)
Hoàng Phủ Dật chớp mi, "Ta là người nhát gan sao?"
Nhan Đóa Đóa nhìn hắn, "Không giống. . . . . ."
Nàng buồn buồn cúi đầu, "Ta không phải Vân Tri Hiểu, nhưng thân thể này là của nàng...."
Nàng bắt đầu cùng hắn giải thích hiện đại, cho Hoàng Phủ Dật biết lai lịch của mình.
Nghe rất kinh ngạc, Hoàng Phủ Dật mở miệng hỏi, "Lần trước con chim kia nói phim Hàn kịch Mỹ chính là của thời hiện đại?"
Sau khi hỏi qua, hắn cảm thấy không đúng, bắt đầu hy vọng Đóa Đóa sẽ không phát hiện.
"Đối a, cho nên khi ấy nó dọa ta nhảy dựng."
Đóa Đóa cũng không ý thức được hắn nói có gì đáng nghi, chỉ là có chút chần chờ nhìn hắn.
"Ngươi không thấy ta kỳ quái sao?"
"Có cái gì kỳ quái," Hoàng Phủ Dật cười ôm chặt nàng, "Ta thích chính là nàng, mặc kệ nàng ở trong thân thể ai, ta đều thích."
Đóa Đóa ngọt ngào cười, tiến vào ngực hắn.
Hoàng Phủ Dật âm thầm thở ra, còn may không bị nàng phát hiện.
Đang suy nghĩ, hắn cảm thấy tiểu nhân nhi mình ôm đang ngẩng đầu lên.
Đóa Đóa thập phần kỳ quái nhìn hắn, "Ngươi sao lại biết phá điểu nói câu kia? Khi ấy ngươi không ở đó mà."
Vẫn phát hiện.
Hoàng Phủ Dật vẻ mặt bình tĩnh, "Ta lo lắng cho nàng, ban ngày kỳ thật luôn âm thầm theo nàng."
Nhưng lần này Đóa Đóa không dễ dàng bị lừa như thế, nàng kéo kéo tóc, bắt đầu cân nhắc, dường như còn có chỗ nào đó không quá đúng. . . . .
Rũ mắt xuống, nàng vừa vặn nhìn thấy vòng trên cổ tay mình.
"A. . . . . . Sao ngươi biết vòng tay này đặt ở đâu? Ta còn không biết."
Thái tử từng đưa cho nàng một đống trang sức, nhưng khi đó nàng đã biết hắn là tên lừa gạt, liền không thèm để ý, mặc đám đồ vật này ở trên bàn.
Nàng nhớ kỹ lần đó hắn dường như có mục đích tìm những thứ này, hắn sao lại biết nàng có chiếc vòng này?
"Ta làm thế thân thái tử thật lâu, chuyện hắn làm ta đều biết, miễn cho bị người ta nhìn ra sơ hở."
Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, nhìn không ra dấu hiệu đang nói dối.
Thật sao?
Đóa Đóa thật sự bắt đầu hoài nghi, dường như rất trùng hợp. . . . . .
"Đóa Đóa," Hoàng Phủ Dật ôm mặt nàng, để nàng cùng mình đối mặt, "Nàng cảm thấy tình cảm của ta đối với nàng là sao?"
Chương 130
Bá chiếm hai vị hoàng tử (3)
"Không phải."
Điểm này Đóa Đóa không chút nghi ngờ, "Là thật."
Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, hôn nàng, "Đóa Đóa tốt."
Nhan Đóa Đóa đỏ mặt.
Quên đi, không nghĩ thì hơn, tình cảm của hắn đối với nàng là thật, chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Hơn nữa con phá điểu kia đã giám định qua, bọn họ chính là hai người.
Hiện tại nên phí nhiều tâm tư vào việc người của Vân gia mới xuất hiện đi.
Đóa Đóa lấy ra mảnh giấy cùng bao dược phấn kia, đem việc ban ngày nói một lần.
"Vân Tri Dao là Vân gia nhị tiểu thư." Hoàng Phủ Dật trước giải thích thân phận "Dao Dao".
Hắn cúi đầu nhìn xem mảnh giấy, lại cầm lấy dược phấn ngửi ngửi.
"Nó là xuân dược," Hắn cười lạnh nói, "Một lần dùng một bao này, giữa thái tử cùng tứ hoàng tử nàng tùy tiện tuyển một hạ dược hiến thân, một gói khác giao cho Vân Tri Dao."
Ách. . . . . . Đóa Đóa bị sét đánh ngã.
"Này là muốn sao. . . . . . Không phải con gái bọn họ đã gả vào Đông cung rồi sao?"
"Tất cả mọi người đều biết, thái tử. . . . . . cơ thể hư nhược, nữ nhân trong cung đều nghĩ mình có con nối dòng, địa vị liền ổn định."
Sợ nàng lúng túng, Hoàng Phủ Dật chọn cách mập mờ để nói.
Nhan Đóa Đóa đỏ mặt, là vấn đề có thể sinh hoạt vợ chồng hay không à?
Nếu đúng là cơ thể thật sự kém như vậy, lại dùng xuân dược đối với hắn. . . . . . Vậy sẽ có tai nạn chết người rồi?
"Nhưng việc này với tứ hoàng tử có quan hệ gì?"
"Tám phần là muốn đem hai nữ nhi đều tiến cung."
". . . . . ." Sét đánh.
Nhưng sao bọn họ lại bảo nàng tùy tiện tuyển, nàng rõ ràng đã "gả" cho thái tử mà?
Nghi vấn này nàng lập tức có được đáp án, bởi vì sáng sớm hôm sau, Vân phu nhân tìm đến Đông cung.
"Hiểu Hiểu."
Vân phu nhân vẻ mặt tự mãn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Nữ nhi Vân gia chúng ta quả nhiên không kém, thì ra con lớn lên lại xinh đẹp như thế, khuôn mặt này, dáng người này, nam nhân mà thấy sao có thể không thần hồn điên đảo được chứ?"
". . . . . ."
Đóa Đóa nghe thật sự là không biết nói gì, ngữ khí này, một điểm cũng không giống mẫu thân cùng nữ nhi nói chuyện, ngược lại rất giống. . . . . .
Aiz, như thế nào ngược lại rất giống ma ma ở thanh lâu chứ?
Khụ, "Nương, các người trở lại kinh thành khi nào vậy?"
Sau khi hỏi qua, hắn cảm thấy không đúng, bắt đầu hy vọng Đóa Đóa sẽ không phát hiện.
"Đối a, cho nên khi ấy nó dọa ta nhảy dựng."
Đóa Đóa cũng không ý thức được hắn nói có gì đáng nghi, chỉ là có chút chần chờ nhìn hắn.
"Ngươi không thấy ta kỳ quái sao?"
"Có cái gì kỳ quái," Hoàng Phủ Dật cười ôm chặt nàng, "Ta thích chính là nàng, mặc kệ nàng ở trong thân thể ai, ta đều thích."
Đóa Đóa ngọt ngào cười, tiến vào ngực hắn.
Hoàng Phủ Dật âm thầm thở ra, còn may không bị nàng phát hiện.
Đang suy nghĩ, hắn cảm thấy tiểu nhân nhi mình ôm đang ngẩng đầu lên.
Đóa Đóa thập phần kỳ quái nhìn hắn, "Ngươi sao lại biết phá điểu nói câu kia? Khi ấy ngươi không ở đó mà."
Vẫn phát hiện.
Hoàng Phủ Dật vẻ mặt bình tĩnh, "Ta lo lắng cho nàng, ban ngày kỳ thật luôn âm thầm theo nàng."
Nhưng lần này Đóa Đóa không dễ dàng bị lừa như thế, nàng kéo kéo tóc, bắt đầu cân nhắc, dường như còn có chỗ nào đó không quá đúng. . . . .
Rũ mắt xuống, nàng vừa vặn nhìn thấy vòng trên cổ tay mình.
"A. . . . . . Sao ngươi biết vòng tay này đặt ở đâu? Ta còn không biết."
Thái tử từng đưa cho nàng một đống trang sức, nhưng khi đó nàng đã biết hắn là tên lừa gạt, liền không thèm để ý, mặc đám đồ vật này ở trên bàn.
Nàng nhớ kỹ lần đó hắn dường như có mục đích tìm những thứ này, hắn sao lại biết nàng có chiếc vòng này?
"Ta làm thế thân thái tử thật lâu, chuyện hắn làm ta đều biết, miễn cho bị người ta nhìn ra sơ hở."
Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, nhìn không ra dấu hiệu đang nói dối.
Thật sao?
Đóa Đóa thật sự bắt đầu hoài nghi, dường như rất trùng hợp. . . . . .
"Đóa Đóa," Hoàng Phủ Dật ôm mặt nàng, để nàng cùng mình đối mặt, "Nàng cảm thấy tình cảm của ta đối với nàng là sao?"
Chương 131
Bá chiếm hai vị hoàng tử (4)
Tối hôm qua phá điểu đã huấn luyện nàng rất lâu, giúp cho nàng nói chuyện cũng hơi giống Vân Tri Hiểu một chút rồi, tránh để lộ sơ hở nữa.
"Chúng ta ở ngoài nghe được tin tức đại hôn của con với thái tử nên đi một mạch trở về, hôm qua vừa quay về kinh lập tức vào cung."
Vân phu nhân đang nói thì đứng lên đi vòng quanh Đóa Đóa ngắm từ trên xuống dưới.
"Hiểu Hiểu, thật không ngờ con lại gả đi được, lại còn có thể trở nên xinh đẹp tuyệt trần thế này, con thật sự đã làm cho Vân gia được nở mày nở mặt nha."
Sau đó bà lại chuyển chủ đề, "Hiện giờ con xinh đẹp thế này, gả cho Thái tử thật có chút tủi thân cho con."
". . . . . . Không tủi thân."
Đóa Đóa có chút qua loa đáp, không biết tại sao Vân phu nhân lại nói như thế.
"Sao lại không" Vân phu nhân cố gắng thân thiết kéo tay nàng, "Hiểu Hiểu, con xinh đẹp như thế, đương nhiên xứng đáng để gả cho nam nhân tốt nhất, ta thấy lần này con cứ hạ thuốc tứ hoàng tử đi."
Nói xong mặt bà có vẻ rất cao hứng, "Chúng ta vừa trở lại lập tức nghe tin tứ hoàng tử say mê con, hiện giờ mà hạ thuốc thì đúng là thời cơ tốt quá còn gì, có thể giúp con thuận thuận lợi lợi quăng thái tử."
Trừ thái tử ra, người xuất sắc nhất trong các hoàng tử chính là tứ hoàng tử, hai người này không thể bỏ qua, đều phải chiếm lấy!
". . . . . ." Đóa Đóa mờ mịt nháy mắt mấy cái, "Thế thái tử. . . . . ."
"Thái tử giao cho Dao Dao là được rồi." Thần sắc Vân phu nhân không quá tự nhiên mà nói.
Đóa Đóa nghi hoặc nhìn bà, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ thực quỷ dị.
"Khụ, thế. . . . . . Dao Dao yêu thái tử à?"
Không thể nào.
Phụ nhân thần sắc lại ngượng ngùng, "Hiểu Hiểu, con đừng tức giận với nó, nó không phải muốn tranh giành nam nhân với con đâu."
". . . . . ."
Thấy Đóa Đóa không nói gì, Vân phu nhân có chút nôn nóng.
"Hiểu Hiểu, hai con đều là con gái của ta, ta cũng không thiên vị ai, nhưng hiện giờ con xinh đẹp như thế, tứ hoàng tử cũng coi trọng con, thế thì dứt khoát tặng vị thái tử không tốt kia cho Dao Dao đi."
". . . . . ."
Vị người nhà này toàn nói những lời như sét đánh. . . . . . Đóa Đóa yên lặng rơi lệ.
Vân phu nhân tiếp tục giải thích, "Con cũng biết. . . . . ."
Hả?
Nàng không biết a! Chẳng lẽ việc này còn có nguyên nhân sâu xa gì à?
Đóa Đóa không rơi lệ nữa, chú ý nghe xem bà ấy nói gì.
"Hồi đó sau khi hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, Dao Dao lập tức chỉ trời chỉ đất phản đối, còn nói muốn gả đi thay con."
Chương 130
Bá chiếm hai vị hoàng tử (3)
"Không phải."
Điểm này Đóa Đóa không chút nghi ngờ, "Là thật."
Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, hôn nàng, "Đóa Đóa tốt."
Nhan Đóa Đóa đỏ mặt.
Quên đi, không nghĩ thì hơn, tình cảm của hắn đối với nàng là thật, chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Hơn nữa con phá điểu kia đã giám định qua, bọn họ chính là hai người.
Hiện tại nên phí nhiều tâm tư vào việc người của Vân gia mới xuất hiện đi.
Đóa Đóa lấy ra mảnh giấy cùng bao dược phấn kia, đem việc ban ngày nói một lần.
"Vân Tri Dao là Vân gia nhị tiểu thư." Hoàng Phủ Dật trước giải thích thân phận "Dao Dao".
Hắn cúi đầu nhìn xem mảnh giấy, lại cầm lấy dược phấn ngửi ngửi.
"Nó là xuân dược," Hắn cười lạnh nói, "Một lần dùng một bao này, giữa thái tử cùng tứ hoàng tử nàng tùy tiện tuyển một hạ dược hiến thân, một gói khác giao cho Vân Tri Dao."
Ách. . . . . . Đóa Đóa bị sét đánh ngã.
"Này là muốn sao. . . . . . Không phải con gái bọn họ đã gả vào Đông cung rồi sao?"
"Tất cả mọi người đều biết, thái tử. . . . . . cơ thể hư nhược, nữ nhân trong cung đều nghĩ mình có con nối dòng, địa vị liền ổn định."
Sợ nàng lúng túng, Hoàng Phủ Dật chọn cách mập mờ để nói.
Nhan Đóa Đóa đỏ mặt, là vấn đề có thể sinh hoạt vợ chồng hay không à?
Nếu đúng là cơ thể thật sự kém như vậy, lại dùng xuân dược đối với hắn. . . . . . Vậy sẽ có tai nạn chết người rồi?
"Nhưng việc này với tứ hoàng tử có quan hệ gì?"
"Tám phần là muốn đem hai nữ nhi đều tiến cung."
". . . . . ." Sét đánh.
Nhưng sao bọn họ lại bảo nàng tùy tiện tuyển, nàng rõ ràng đã "gả" cho thái tử mà?
Nghi vấn này nàng lập tức có được đáp án, bởi vì sáng sớm hôm sau, Vân phu nhân tìm đến Đông cung.
"Hiểu Hiểu."
Vân phu nhân vẻ mặt tự mãn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Nữ nhi Vân gia chúng ta quả nhiên không kém, thì ra con lớn lên lại xinh đẹp như thế, khuôn mặt này, dáng người này, nam nhân mà thấy sao có thể không thần hồn điên đảo được chứ?"
". . . . . ."
Đóa Đóa nghe thật sự là không biết nói gì, ngữ khí này, một điểm cũng không giống mẫu thân cùng nữ nhi nói chuyện, ngược lại rất giống. . . . . .
Aiz, như thế nào ngược lại rất giống ma ma ở thanh lâu chứ?
Khụ, "Nương, các người trở lại kinh thành khi nào vậy?"
Sau khi hỏi qua, hắn cảm thấy không đúng, bắt đầu hy vọng Đóa Đóa sẽ không phát hiện.
"Đối a, cho nên khi ấy nó dọa ta nhảy dựng."
Đóa Đóa cũng không ý thức được hắn nói có gì đáng nghi, chỉ là có chút chần chờ nhìn hắn.
"Ngươi không thấy ta kỳ quái sao?"
"Có cái gì kỳ quái," Hoàng Phủ Dật cười ôm chặt nàng, "Ta thích chính là nàng, mặc kệ nàng ở trong thân thể ai, ta đều thích."
Đóa Đóa ngọt ngào cười, tiến vào ngực hắn.
Hoàng Phủ Dật âm thầm thở ra, còn may không bị nàng phát hiện.
Đang suy nghĩ, hắn cảm thấy tiểu nhân nhi mình ôm đang ngẩng đầu lên.
Đóa Đóa thập phần kỳ quái nhìn hắn, "Ngươi sao lại biết phá điểu nói câu kia? Khi ấy ngươi không ở đó mà."
Vẫn phát hiện.
Hoàng Phủ Dật vẻ mặt bình tĩnh, "Ta lo lắng cho nàng, ban ngày kỳ thật luôn âm thầm theo nàng."
Nhưng lần này Đóa Đóa không dễ dàng bị lừa như thế, nàng kéo kéo tóc, bắt đầu cân nhắc, dường như còn có chỗ nào đó không quá đúng. . . . .
Rũ mắt xuống, nàng vừa vặn nhìn thấy vòng trên cổ tay mình.
"A. . . . . . Sao ngươi biết vòng tay này đặt ở đâu? Ta còn không biết."
Thái tử từng đưa cho nàng một đống trang sức, nhưng khi đó nàng đã biết hắn là tên lừa gạt, liền không thèm để ý, mặc đám đồ vật này ở trên bàn.
Nàng nhớ kỹ lần đó hắn dường như có mục đích tìm những thứ này, hắn sao lại biết nàng có chiếc vòng này?
"Ta làm thế thân thái tử thật lâu, chuyện hắn làm ta đều biết, miễn cho bị người ta nhìn ra sơ hở."
Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh, nhìn không ra dấu hiệu đang nói dối.
Thật sao?
Đóa Đóa thật sự bắt đầu hoài nghi, dường như rất trùng hợp. . . . . .
"Đóa Đóa," Hoàng Phủ Dật ôm mặt nàng, để nàng cùng mình đối mặt, "Nàng cảm thấy tình cảm của ta đối với nàng là sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro