Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạnh phúc mơ hồ

Trở lại phòng mình, cô nằm phịch xuống giường, vùi mặt vào chăn: "Chu Tỏa Tỏa, sao ngươi không dám nắm bắt cơ hội tốt như vậy? Cho dù Diệp Cẩn Ngôn sau khi tỉnh lại có tức giận thì sao! Lão nương ngủ thì cũng ngủ rồi, nếu anh ấy không phục thì cứ ngủ lại ~~~Ahhh~~~~~"

Cô đột nhiên ngồi dậy! Nhưng nghĩ tới vẫn hơi sợ nên cô thu dọn đồ đạc và vội vã trở về Thượng Hải ngay đêm đó. Khi trở về Thượng Hải đã là đêm thứ hai và Nam Tôn cũng đã ngủ rồi. Cô tắm rửa rồi nằm im trên giường, Nam Tôn tỉnh dậy nhìn cô: "Tỏa Tỏa?"

Mình làm cậu thức giấc sao?

"Không" Nam Tôn đứng dậy, đi vòng qua giường, ngồi xuống bên cạnh cô, hai người họ dựa vào nhau, cứ như vậy không ai nói gì. Đột nhiên có người gõ cửa, Nam Tôn đang ôm cô bỗng nhiên đứng dậy mở cửa.

Nam Tôn đi vào nói với cô: "Tạ Hoành Tổ, đang ở trong phòng khách"

Cô mỉm cười, đứng dậy và đi vào phòng khách.

"Tỏa Tỏa" Tạ Hoành Tổ đứng bên cạnh ghế sofa: "Em không sao, vừa nãy không thấy em, anh lại nghe nói em đã trả phòng, anh gửi tin nhắn cho em cũng không thấy trả lời, anh có chút lo lắng nên đến xem em thế nào."

Cô có chút cảm động, dưới mắt Tạ Hoành Tổ có quầng thâm, vậy là anh ta lái xe về một mình, đi muộn hơn cô một đêm. Có lẽ anh ta hay tin cô đã quay về nên chạy xe suốt không nghỉ ngơi. Cô có chút miễn cưỡng nói: "Tạ Hoành Tổ, cảm ơn anh, tôi thực sự không sao, xin lỗi đã làm anh lo lắng."

"Tỏa Tỏa, anh—" Tạ Hoành Tổ còn muốn nói thêm điều gì. Cô ngắt lời anh ta: "Tạ Hoành Tổ, tôi mệt lắm rồi, anh nên về nghỉ ngơi sớm đi."

Tạ Hoành Tổ tiến về phía cô vài bước, nhìn cô rồi nói: "Tỏa Tỏa, anh thực sự thích em! Diệp Cận Ngôn không thích hợp với em, giữa em và ông ta không hề có tình yêu."  Lúc này cô có chút bực mình, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với anh ta: "Tạ Hoành Tổ, cảm ơn anh, tôi hiểu rồi, nhưng tôi thực sự rất mệt."

Tạ Hoành Tổ cười ngượng ngùng nói: "Được rồi, Tỏa Tỏa, anh không làm phiền em nữa. Em đi nghỉ ngơi trước đi, anh ở phòng khách, có chuyện gì thì gọi anh."

Nhìn bộ dạng của Tạ Hoành Tổ, cô hy vọng người bên cạnh mình bây giờ là Diệp Cẩn Ngôn.

Tạ Hồng Tổ giống như một đứa trẻ, cô tin rằng anh ấy thực sự thích cô, nhưng loại tình yêu này không phải là thứ cô muốn. Cô ngồi trên ghế sofa, ra hiệu cho Tạ Hoành Tổ cũng ngồi xuống, cô nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Tạ Hoành Tổ, tôi biết anh thích tôi, tôi đặc biệt cảm ơn anh vì đã thích tôi. Nhưng tôi xin lỗi, anh không phải là người tôi thích, cũng phải là tình yêu mà tôi muốn, tôi không thể đáp lại anh, tôi thực sự rất vui khi được làm bạn với anh, nhưng tôi không thể yêu anh."

Tạ Hoành Tổ cười nói: "Anh biết, anh cái gì cũng biết, Tỏa Tỏa, nói cho anh biết em muốn tình yêu như thế nào, anh sẽ làm tất cả vì em, xin hãy tin anh."

Cô nhìn anh ta: "Tạ Hoành Tổ, thứ tôi muốn là một người có năng lực mạnh hơn tôi, tầm nhìn xa hơn tôi, có thể dạy tôi đạo lý của thế gian, bảo vệ sự trong sáng của tôi, đưa tôi đi xem hết thảy phồn hoa trên thế gian này, có thể ôm tôi vào lòng, yêu thương tôi sâu sắc, dành cho tôi sự ưu ái tuyệt đối"

Cô thấy ang mắt của Tạ Hoành Tổ đỏ hoe, anh ta ngẩng đầu lên, cố gắng không để nước mắt rơi, miễn cưỡng cười nói: "Người mà em nói đến là Diệp Cẩn Ngôn, đúng không?"

Cô không nói gì và cũng không nhìn anh ta. Nam Tôn ngồi cạnh cô, ôm cô và cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho cô. Lúc này, điện thoại reo, cô cúi đầu nhìn thì thấy là Diệp Cẩn Ngôn gọi đến. Cô không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ gọi điện trực tiếp cho cô. Cô đã bí mật lưu số điện thoại của anh ấy. Mỗi lần anh ấy muốn liên lạc với cô, anh ấy đều nhờ Phạm Kim Cang chuyển lời. Đây là lần đầu tiên cô nhận được cuộc gọi từ anh ấy. Cô chỉ nói "Alo" sau khi trả lời, rồi im lặng.

Giọng nói của Diệp Cẩn Ngôn vang lên từ đầu dây bên kia: "Tỏa Tỏa, tôi ở dưới lầu đợi em."

Cô vội vàng đứng dậy, nước mắt lại chảy dài. Cô vội vã cầm theo điện thoại chạy xuống lầu. Nam Tôn và Tạ Hoành Tổ giật mình, cũng đi theo cô xuống.

Cô đi chân trần đến cửa tòa nhà, Diệp Cẩn Ngôn mặc áo sơ mi trắng, dựa lưng vào cửa xe, cúi đầu, điếu thuốc trên tay đã cháy một nửa, nhưng anh ấy thậm chí còn không hút miếng nào.

Anh dựa vào cửa xe, đột nhiên ngửa đầu ra sau và nhìn lên bầu trời, tự hỏi mình đang nghĩ gì. Cô do dự không dám nói gì, từng chút từng chút tiến lại gần anh. Anh dường như đang ngơ ngác, hoàn toàn không phát hiện ra. Một lúc lâu sau, Diệp Cẩn Ngôn giơ tay cầm điếu thuốc lên, ngơ ngác nhìn, nghiêng đầu như đang suy nghĩ. Điếu thuốc đã cháy hết, đầu lọc hiện lên một vệt đỏ. Cô vội vã chạy đến, hất điếu thuốc ra khỏi tay anh, lo lắng nhìn ngón tay anh bị bỏng... Không có thuốc trong tay, cô nhẹ nhàng ngậm ngón tay anh vào miệng, nước mắt chảy dài trên mặt.

Anh không rụt tay lại mà chỉ cúi đầu, nhìn thấy đôi chân trần của cô, khẽ cau mày, lấy chiếc áo khoác từ trong xe ra và đặt dưới chân cô. Giống như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, cô ngoan ngoãn giơ chân lên và giẫm lên chiếc áo vest đen của anh.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy Nam Tôn và Tạ Hoành Tổ ở cửa vào tòa nhà. Anh nói có phần ngượng ngùng: "Xin lỗi vì đã làm phiền em, tôi chỉ tới xem em đã về nhà an toàn chưa, hy vọng em vẫn ổn." Nói xong, anh định lên xe rời đi, vừa lúc anh quay người mở cửa, cô đã ôm chặt anh từ phía sau: "Diệp Cẩn Ngôn, chúng ta nói chuyện được không? "Nói xong, cô áp mặt vào lưng anh khóc, nước mắt thấm ướt áo anh, rõ ràng cảm nhận được lưng anh cứng đờ trong chốc lát, ôm chặt eo anh, cô sợ anh sẽ vùng ra.

Một lúc lâu sau, bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến tai cô: "Lên xe đi." Cô từ từ nới lỏng vòng tay quanh eo anh, nhưng được nửa đường, cô lại sợ hãi càng siết chặt hơn. Diệp Cận Ngôn không nói thêm gì nữa, cũng không nhúc nhích. Cô ngượng ngùng buông tay ra. Anh quay người, mở cửa xe, ra hiệu bảo cô lên xe. Cô nhặt chiếc áo khoác dưới đất, phủi bụi cẩn thận rồi ôm nó vào lòng.

Cô ngồi ở ghế sau nên không nhìn thấy biểu cảm của anh, nhưng cô luôn cảm thấy đêm nay Diệp Cẩn Ngôn có chút khác thường.

Chiếc xe dừng lại, đó là nhà anh ấy.

Anh giúp cô mở cửa xe. Cô muốn ra ngoài, nhưng anh đã bế cô lên. Cô hơi sốc và ôm chặt lấy cổ anh. Anh đặt tôi lên ghế sofa, ra ngoài khóa xe và giúp cô lấy một đôi dép để mang vào. Cô nhìn anh với vẻ mặt không tin nổi.

Anh quỳ nửa người trước mặt cô, ngẩng đầu lên nhìn cô mà không nói gì.

Một lúc lâu sau, anh mím môi, đứng dậy và nắm lấy tay cô. Anh dẫn cô lên lầu. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bật đèn, không nói gì, cũng không buông tay cô ra.

Đây là phòng của con gái anh, Diệp Cẩn Ngôn quả nhiên có một đứa con gái. Vậy nên, điều anh ấy nói với cô, rằng con gái anh và cô sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, là sự thật! Trong giây lát, cô không biết phải nói gì.

Diệp Cẩn Ngôn cũng không nói gì, anh nhìn cô, lặng lẽ nắm tay cô, đi ra khỏi phòng, trở về ghế sofa trong phòng khách.

 
Anh ấy không buông tay cô ra hay giải thích bất cứ điều gì.

Cô nắm chặt ngón tay anh, cô thấy anh rất buồn, điều đó khiến cô cảm thấy có chút đau khổ.

Cô cúi xuống và áp trán mình vào trán anh. Trán anh nóng bừng, cô nhẹ nhàng phủ lên môi anh. Anh ta quay đầu đi và gọi bằng giọng khàn khàn và khẩn cầu: "Tỏa Tỏa."

Làm sao cô có thể chịu đựng được anh ấy như thế này? Cô đau lòng vuốt ve khuôn mặt anh. Anh ấy xoa đầu cô bằng lòng bàn tay của mình một cách hơi tham lam. Cảm giác nóng rát từ lòng bàn tay của anh, khiến cô lo lắng, cô tay để lên trán anh với một chút lo lắng. Có hơi nóng. Anh ấy bị sốt sao?

Cô vuốt ve mặt anh và hỏi: "Anh có hộp thuốc ở nhà không?" Anh ấy ngoan ngoãn đứng dậy, lấy một hộp thuốc nhỏ từ tủ phía sau ra đưa cho cô. Cô bị mê hoặc bởi vẻ ngoài ngoan ngoãn của anh nên cô ấn anh xuống ghế sofa và tìm một chiếc nhiệt kế để đặt dưới nách anh. Cô cẩn thận xử lý vết bỏng trên tay anh. Một vài mụn nước nhỏ xuất hiện. Cô dùng kim chích vào các mụn nước, khử trùng, bôi thuốc và băng bó cẩn thận.

Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô không nói một lời. Cô lấy nhiệt kế ra, nhiệt độ hiện "41,3 độ". Cô nhìn Diệp Cẩn Ngôn, giống như có vẻ là một cậu bé ngoan ngoãn, thầm nghĩ: Quả nhiên, khi mọi thứ bất thường thì nhất định có vấn đề. Mọi chuyện xảy ra hôm nay thực sự không giống Diệp Cẩn Ngôn.

Cô kéo anh ấy vào phòng ngủ, để anh nằm trên giường, dán miếng dán hạ sốt cho anh và nhét thuốc hạ sốt vào miệng anh. Cô đứng dậy, muốn tìm khăn tắm giúp anh hạ nhiệt thì Diệp Cẩn Ngôn bất ngờ nắm lấy tay cô, ngồi dậy, nghiêm túc nhìn cô: "Tỏa Tỏa, em muốn nói chuyện gì?"

"Cô muốn nói về... nhưng mà cô muốn nói về điều gì? Không lẽ nói muốn anh cứ bị sốt như thế này đến hết quãng đời còn lại à!
Bây giờ anh ấy thật giỏi trêu chọc người khác". Cô nhìn anh mà không nói gì.

Diệp Cẩn Ngôn kiên trì nói: "Tỏa Tỏa, em muốn nói chuyện gì?"

Cô ngồi lại trên giường, nhìn anh: "Diệp Cẩn Ngôn"

"Hửm, anh sao?"

Cô thấy buồn cười với câu trả lời của anh. Diệp Cẩn Ngôn, nếu cơn sốt của anh ấy qua đi mà không nhớ những chuyện này, thì Chu Tỏa Tỏa cô sẽ chịu thiệt hay sao. Nghĩ vậy, cô mở điện thoại bật quay video lên nhìn anh: "Diệp Cẩn Ngôn, chuyện em muốn nói là, khi nào thì anh sẽ cưới em?"

Sau khi nghe xong, Diệp Cẩn Ngôn nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ: "Tỏa Tỏa, em muốn khi nào thì anh cưới em?" 』

"Diệp Cẩn Ngôn, em hy vọng anh ngay bây giờ sẽ cưới em"

Diệp Cẩn Ngôn có chút hoang mang: "Bây giờ sao? Cục Dân Chính bây giờ có làm việc không?"

Trời ơi, phải làm sao đây? Cô gần như tan chảy vì sự đáng yêu của anh ấy: "Vậy ngày mai, khi Cục Dân Chính mở cửa, anh sẽ cưới em chứ?"

Diệp Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tỏa Tỏa, em muốn lừa anh phải không?"

Ôi trời ơi, tại sao cô lại cảm thấy tội lỗi khi lừa dối chú thỏ trắng nhỏ này nhỉ? Cô đẩy anh trở lại giường và nói "Không, ngủ đi, chúng ta sẽ nói chuyện vào ngày mai."

Anh nắm chặt tay cô không chịu buông. Cô trèo lên giường, nằm cạnh anh, tựa đầu vào vai anh. Nghĩ ngợi một lúc, cô đứng dậy, hôn nhẹ lên môi anh: "Ngủ ngon."

Tai Diệp Cẩn Ngôn lập tức đỏ bừng, cô chỉ nghĩ anh bị sốt nặng nên vội vàng nhét nhiệt kế vào nách anh. May mắn thay, nhiệt độ đã giảm xuống còn 39,8 độ.

Vậy là anh ấy đang ngại ngùng à? Cô tắt đèn, trèo lên giường, vùi đầu vào vai anh và thì thầm "chúc ngủ ngon" vào tai anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro