Diệp Cẩn Ngôn, đồ hèn nhát
Diệp Cẩn Ngôn, đồ hèn nhát!
Khi cô bước ra khỏi phòng của Diệp Cẩn Ngôn, cô cảm thấy vừa buồn bã vừa thất vọng xen lẫn nhiều cảm xúc khác nữa. Nhưng cô thực sự tức giận vì lời nói đó của anh: " Cô thực sự đã nghĩ quá nhiều rồi." Ý anh là tôi suy nghĩ quá nhiều phải không? Diệp Cẩn Ngôn, anh là đồ khốn nạn nói một đằng làm một nẻo!
Cô rất chắc chắn là Diệp Cẩn Ngôn thích cô. Không, cô chắc chắn Diệp Cẩn Ngôn yêu cô!
Nghĩ quá nhiều? Diệp Cẩn Ngôn, anh vô liêm sỉ đến mức nào vậy? Anh không biết tình yêu và sự ưu ái vô hạn của anh dành cho tôi sao?
Phạm Kim Cang nói rằng anh ta chưa bao giờ thấy lão Diệp đối xử tốt với ai như vậy! Tôi, Chu Tỏa Tỏa, không phải không có người đàn ông nào đối xử tốt với tôi, nhưng người duy nhất khiến tôi thực sự muốn lao vào ngọn lửa bất chấp mọi thứ chính là Diệp Cẩn Ngôn.
Cô không biết mình đã yêu Diệp Cẩn Ngôn từ khi nào, nhưng với Chu Tỏa Tỏa, yêu chính là yêu, cho dù người cô yêu có cách xa một ngọn núi một đại dương thì dù núi hay biển cô cũng có thể vượt qua.
Đêm nay, cô cảm thấy mình như một kẻ ngốc, nhưng cô không hối hận! Trong lòng thầm chửi rủa Diệp Cẩn Ngôn là đồ khốn nạn!
Đêm nay, cô lấy hết can đảm, gạt bỏ lòng kiêu hãnh và tự trọng để đến hỏi anh ta và hạ mình xuống tận bụi đất.
Nhìn thấy sự né tránh trong mắt anh, cũng nhìn thấy sự thành thật trong mắt anh, Diệp Cận Ngôn quá lý trí, quá kiềm chế.
Sự lý trí của anh khiến cô phát điên, mặc dù trong thâm tâm cô biết anh thích mình. Anh ấy chắc hẳn trong tim có cô!
Tuy nhiên, khi anh bình tĩnh nói như một người ngoài cuộc: "Cô thực sự nghĩ quá nhiều rồi."
Cô thật sự tức giận anh ấy và tin rằng đó là điều anh ấy thực sự nghĩ. Tất cả những gì cô muốn là anh ấy nói một cách đơn giản và bình tĩnh rằng anh ấy cũng thích cô. Khi đó cô sẽ thể lao về phía anh ấy mà không do dự!
Dù cô có lau nước mắt thế nào đi nữa thì chúng vẫn không ngừng rơi xuống mưa, như trận mưa trút xuống thế nào cũng không cuốn đi nỗi đau của trái tim cô lúc này ... Xem ra sau khi gặp Diệp Cẩn Ngôn, cô đặc biệt rất thích khóc!
Có lẽ cô không bao giờ có thể quay lại được nữa. Cô không thể quay lại thành Chu Tỏa Tỏa như trước khi gặp Diệp Cẩn Ngôn. Chu Tỏa Tỏa là một kẻ tham lam, phóng khoáng, có thù tất báo.
Không biết từ khi nào, Diệp Cẩn Ngôn đã bén rễ trong mắt và trong tim cô, ngọn rễ từng chút từng chút sinh sôi, âm thầm bám sâu vào người cô.
Cô luôn nhớ nụ cười trên khuôn mặt anh, đôi lông mày cong và tiếng rít khi anh giơ cánh tay lên khi chúng tôi gặp nhau lần đầu. Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, cô lại ôm gối và cười rất lâu.
Cô nhớ lần đầu tiên anh ấy bảo cô đến báo cáo với Phòng Nhân sự! Cô nghĩ đến cảnh anh ấy lái xe 400 km một mình và bế cô từ bàn ăn đến giường trong khách sạn.
Gió biển rất lạnh và trong ánh đèn của thư viện ở đằng xa, dường như cô có thể thấy được sự thờ ơ của anh ấy vào sáng nay. Cô ngồi xổm trên bãi biển, lấy tay che mặt, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Tạ Hoành Tổ nói: Cô luyến phụ chứ không phải yêu ông ta!
Diệp Cận Ngôn nói: Ông ấy có một cô con gái sinh cùng ngày, tháng, năm với cô. Con gái? Diệp Cận Ngôn có con gái sao?
Không biết vì sao, cô lại đứng trước cửa phòng Diệp Cẩn Ngôn, gõ hồi lâu nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Anh ấy đã ngủ rồi sao? Cô mỉm cười với chính mình và chuẩn bị quay người rời đi.
Cánh cửa mở ra và nước mắt lại bắt đầu rơi.
Anh ta đẩy mạnh cửa, chân hơi run, lông mày nhíu lại, như thể đang cố gắng nhìn rõ xem ai đang đến.
Diệp Cận Ngôn rất ít khi uống rượu. Giống như tên của anh ấy, anh ấy rất nghiêm khắc, thận trọng và cẩn thận trong lời nói và hành động!
Hai người chỉ nhìn nhau trong im lặng. Cô sửng sốt hồi lâu, Diệp Cẩn Ngôn chắc chắn là mất trí rồi.
Vài phút sau, Diệp Cẩn Ngôn gặp khó khăn khi đứng dậy, cô vội vàng chạy tới ôm anh ấy vì anh ấy sắp ngã.
Đây là lần đầu tiên cô và anh tiếp xúc gần đến như vậy. Anh rất gầy và nhẹ, Diệp Cẩn Ngôn không cao, nhưng có lẽ là do khí chất của anh quá mạnh nên cô luôn cảm thấy anh rất cao.
Bây giờ anh ấy đang dựa vào vòng tay cô. Cô có thể nhìn thấy mái tóc hoa râm và những nếp nhăn ở khóe mắt anh ấy. Cằm anh ấy tựa vào vai cô, mùi rượu ấm áp phả vào cổ cô. Lúc này, cô có ý muốn đẩy anh ấy xuống giường.
Cô móc chân vào cửa, và nghĩ đến việc anh ta cố tình mở cửa, cô đá mạnh hơn.
Cô đặt Diệp Cẩn Ngôn lên ghế sofa, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tìm khăn lau mặt cho anh ấy. Khi cô ra ngoài, cô thấy anh ấy nằm trên ghế sofa, hai tay dang rộng, thân thể trái phải cọ xát, suýt nữa thì trượt chân ngã xuống đất, cô vội vàng đi tới đỡ anh ấy dậy. Cánh tay luồn qua nách, Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt vẫn như lúc tỉnh táo, sửng sốt một lát. Anh ấy nghiêng đầu và gọi cô là "Chu Tỏa Tỏa" như anh ấy thường gọi khi nói chuyện với cô.
Cô nhìn anh ta: "sếp Diệp"
Anh ta nghiêng người về phía trước, gần như áp chặt vào mặt cô, nuốt nước bọt hai lần một cách lo lắng. Anh ta nhếch một góc miệng lên, áp trán mình vào trán cô, từ từ cọ môi vào tai tôi và thì thầm: "Chu Tỏa Tỏa."
Cơ thể cô bắt đầu cứng đờ khi sức nặng của thân trên Diệp Cẩn Ngôn đè lên. Cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh trên dái tai cô. Diệp Cẩn Ngôn quả thực là một vũ khí lợi hại, đúng lúc cô không nhịn được muốn đẩy anh ta ra, anh ta lẩm bẩm: "Em đến trêu chọc tôi rồi sao lại chạy mất?"
Cô... đã kìm lại ý định bôi bẩn mặt anh ta, hít thở sâu ba lần và cố gắng nói chuyện với anh ta một cách bình tĩnh khi nghe thấy tiếng ngáy nhẹ của anh. Cô nắm chặt bàn tay đang cầm khăn và có thể nghe rõ tiếng nghiến răng của anh.
Nhưng nhìn khuôn mặt ngủ của anh, cô cuối cùng cũng không nhịn được, vùi đầu vào cổ anh, nước mắt tuôn trào.
Cô kéo Diệp Cẩn Ngôn lên giường, đi vào phòng tắm lấy khăn tắm mới, lúc đi ra, thấy Diệp Cận Ngôn đang cuộn tròn ở mép giường, thân hình gầy gò chỉ chiếm 1/4 giường, hai tay tự nhiên buông thõng trước ngực, hai chân co lại.
Cô quỳ xuống đất, nhìn anh nằm trên giường. Cô không biết tại sao, nước mắt lại bắt đầu chảy. Cô lau bàn tay cho anh, cẩn thận tháo kính của Diệp Cẩn Ngôn xuống rồi nhẹ nhàng lau mặt cho anh. Cô dùng đầu ngón tay phác thảo lông mày và mắt anh, bắt chước những gì anh vừa làm, áp trán mình vào trán anh và cọ mũi mình vào xương mũi anh. Cuối cùng cô dùng môi mình phủ lên môi anh.
Môi Diệp Cẩn Ngôn rất mỏng, lúc nào cũng mím chặt môi, không bao giờ cười, trong mắt cô, anh ấy đáng yêu theo kiểu nghiêm túc. Cô nhẹ nhàng mút môi dưới của anh, mang theo mùi hương mạch nha của whisky, cẩn thận đưa lưỡi ra tách răng anh ra. Diệp Cận Ngôn rên rỉ đúng lúc, cô vội vàng rời khỏi môi anh.
Diệp Cẩn Ngôn vươn tay kéo cổ áo cô, mùi rượu khiến cô cảm thấy hơi nóng. Nhìn bộ đồ ngủ đặt trên giường, cô không kiềm chế được đưa tay ra, cởi từng cúc áo của Diệp Cẩn Ngôn, lau bộ ngực gầy gò đen kịt của anh.
Diệp Cẩn Ngôn có dáng người mặc quần áo trông gầy gò, nhưng khi cởi đồ ra thì cơ bắp cuồn cuộn. Nhìn anh ngủ, coi cúi xuống mút đậu đỏ của anh với chút tức giận. Diệp Cẩn Ngôn lại phát ra một âm thanh rất thoải mái: "Ừm~", khiến cô không thể cưỡng lại việc mút yết hầu của anh. Hơi thở của Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên trở nên nặng nề, cô vội vàng dừng lại, cởi quần áo của anh ra, thay đồ ngủ cho anh.
Nhìn bộ đồ ngủ trên giường, cô thực sự không có can đảm để ở lại trong phòng anh. Nếu cô ở lại thêm nữa, sợ rằng khi Diệp Cẩn Ngôn tỉnh lại, anh sẽ không thể đối mặt với cô nữa
Anh ta như vậy nè, thì làm sao mà cầm lòng được!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro