Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Dục hoả trùng sinh

Tin tức ma tu tập kích vừa xuất hiện, chúng tiên nhao nhao không yên nhìn mấy tên đệ tử kia đợi chờ bọn chúng nói ra chân tướng chuyện vừa diễn ra. Đông Kinh đế quân - một trong ba vị Đông Kinh - Bắc Vũ - Tề Hoàn cai quản tiên giới liền chỉ mặt tên vừa nói quát:

- Hỗn láo, đại lễ đang diễn ra. Một kẻ râu tôm ria tép như ngươi liền xông vào phá đám, ngươi có ý đồ gì? Còn không mau nói!

- Thưa, bẩm...

Gã đệ tử kia vừa nói vừa run, chốc chốc lại nhìn đông nhìn tây như đợi những kẻ cùng đi trả lời thay hắn. Phải biết, Đông Kinh đế quân là vị đế quân nóng tính nhất vạn dặm Tiên giới này. Chuyện Ma giới phục kích đã doạ hắn một phen, nay lại bị đế quân quát mắng, hắn sớm đã không còn gan bẩm tấu liền ngã ngồi trên mặt đất. Đông Kinh cau mày mắng:

- Thật là vô dụng, còn không mau tâu?

Gã kia lấy hết can đảm thành thành thật thật trả lời:

- Hồi bẩm đế quân, vừa rồi Thuỷ Hành Cung bị Ma giới đột nhập, bọn chúng thấy chỉ còn chúng tiên nga ở lại ở thiên điện liền ra tay đả thương họ, cũng may có Uyển Thanh Nương liều chết truyền tin đến tai ti chức, ti chức mới có thể hồi báo kịp thời. Ma tu đã bị Long Tu - thái tử Bắc Cung tiêu diệt hết, hiện tại đã yên ắng lại.

Tề Hoàn đế quân chêm lời, không nhanh không chậm khuyên nhủ Đông Kinh cùng Bắc Vũ hai đế quân còn lại:

- Thôi, nếu đại lễ đã bị gián đoạn thì để một tuần trăng sau chúng ta tiếp tục. Hiện tại nhị vị đế quân cùng bách tiên theo bổn quân về Dao Hoà điện bàn đối sách. Dung Trạch đưa thê tử ngươi về nghỉ ngơi đi, nàng ta đã là một nửa người phàm rồi. Không trụ nổi nữa đâu. Giải tán cả đi.

Dung Trạch gật đầu thưa vâng rồi ôm lấy thân hình đang lung lay của Quân Ý, gọi người đến đưa nàng về Cung Thuỷ Hành. Đêm đầu tiên nàng sốt cao không dứt, trận bệnh này trực tiếp lấy đi nửa cái mạng của nàng. Bệnh tình vừa chuyển biến khá hơn thì ngoài điện lao nhao tiếng tranh chấp của những người lạ, nàng khó khăn lê thân mình ra ngoài. Trước mặt nàng là Dung Trạch cùng với Long Tu và Trường Bình, thiên đạo trêu đùa, hai người kia đã rất lâu không thấy rồi, nay vì cớ gì lại cùng trượng phu nàng tề tựu tại đây?

- Quân Nhi, nàng đã khoẻ chưa? Ta có chuyện muốn bàn.

Là Dung Trạch, nàng vừa tỉnh lại hắn đã bàn chuyện công với nàng sao? Thực sự có chút thất vọng, phu thê nhiều năm như vậy, nàng cũng không tính là gì trong lòng hắn. Chưa đợi nàng kịp lên tiếng, Long Tu và Trường Bình đã ngắt lời:

- Quân Ý, nể tình nghĩa xưa cũ, ta mong ngươi hãy giao ra linh căn của mình một cách tình nguyện, Thanh Nhi không thể đợi được nữa rồi.

- Vì sao lại phải thế? Tình xưa nghĩa cũ của các ngươi đáng cả mạng sống của bản thượng thần? Các ngươi không tự xem lại bản thân mình? Còn nữa, Trường Bình trưởng lão, ngươi thân là trưởng lão ma giáo, chuyện này do ma tu gây ra, trùng hợp thế nào lại là thái tử Bắc Cung kia bắt được, hiện tại đứng cùng nhau là ý đồ gì?

Vừa nói nàng vừa quan sát biểu tình của Long Tu và Trường Bình, mặt của hai người kia hết xanh rồi lại trắng, cuối cùng là đỏ bừng lên đầy giận dữ. Nàng bật cười lớn, cái gì mà tình xưa nghĩa cũ, cái gì mà Thanh Nhi không đợi được nữa. Nàng ta còn hồn đơn thì còn không chết được đâu, chỉ là tu vi bị phế, vĩnh viễn không thể tu tiên được nữa thôi. Nàng vừa hiến tế hồn đơn, lại muốn nàng moi linh căn, rồi lại chôn thây trong biển lửa, nếu thế thì tới cái mạng nàng cũng chẳng còn. Thật là khéo nghĩ, bọn người ăn thịt người không nhả xương này thấy nàng không nói gì liền cho nàng là quả hồng mềm mặc bọn chúng nắn bóp sao?

- Dung Trạch, sao ngươi không lên tiếng? Không phải ngày thường ngươi rất đau sủng nữ đệ tử của mình sao? A, hay chuyện ngươi muốn bàn với nàng là chuyện này? Vậy là ta nhiều chuyện rồi.

Long Tu cười cười, liếc nhìn Dung Trạch một chút rồi đảo mắt đi. Trường Bình thì tục tằng, nóng nảy hơn. Hắn nhếch khoé môi nhìn Quân Ý, trào phúng nói:

- Lời hay ý đẹp ngươi không thích, ngươi lại thích lời cay ý độc? Trước đây ta xem nàng là thế thân của ngươi nhưng đáng tiếc, một cái móng chân của nàng ngươi cũng không bằng. Nữ nhân ngu xuẩn, đã bước chân vào ma giáo rồi lại còn tỏ ra thanh cao, đáng hận.

- Ai gia, ta lại khác nha. Ta gặp ả ta chỉ là gặp thời tiện chơi đùa một chút thôi.

Long Tu nhún vai. Dung Trạch im lặng, biểu cảm trên gương mặt hắn có chút đăm chiêu. Hắn nhìn Quân Ý nhưng cũng không nói gì. Nàng lúc này liền chết tâm, hoá ra những kẻ kia đến với nàng chỉ là vui đùa, trượng phu của nàng lại để mặc bọn họ sỉ nhục nàng, đúng là đáng khinh. Tình nghĩa phu thê bao năm, nàng nhớ lại toàn bộ, có lần nào người không ăn khổ là nàng đâu? Hắn chọn nàng, thú nàng làm thê hoá ra là để bảo hộ cho nữ nhân kia, tất cả bọn hắn đều đáng chết. Quân Ý cười rộ lên, nàng cười đến tê tâm liệt phế:

- Nếu các ngươi muốn cùng nhau chôn thây tại thế gian này, ta liền thành toàn cho các ngươi. Dung Trạch, ngươi nói cái gì mà thiên hạ chúng sanh, cái gì mà đạo trời phải thương kẻ yếu thế. Chẳng lẽ Quân Ý ta không phải là chúng sanh trong thiên hạ sao? Chẳng lẽ đứng trước ngươi giờ đây không phải là một tiên tử yếu thế, bị rút tiên cốt, huỷ diệt căn tu sao? Nàng ta đáng thương, ta không đáng thương sao? Nếu các ngươi đã muốn linh căn, ta liền huỷ đi nó. Xem ai ngăn được ta.

- Quân Nhi, ta...

- Ngăn nàng ta lại, nàng ta muốn tự bạo.

Không đợi bọn hắn hô hết câu, nàng liền đem hết linh lực cả đời mình tụ lại ở đan điền, lại bắt thủ quyết phá hủy thân thể. Ầm một tiếng, nơi nàng vừa đứng chỉ còn máu thịt bầy nhầy, không còn chút linh thức nào sót lại.

——————

- Các ngươi nói xem, cái gì mà hạc tiên chứ? Cái gì mà phu nhân thượng thần chứ? Không phải chỉ là một hồi hoang đường sao?

- Phải, phải. Chỉ là nhường linh căn của mình cho đệ tự yêu quý của trượng phu nàng ta cũng không làm được, đúng là ích kỷ mà.

Từng toán người bàn ra tán vào, gương mặt của Thanh Nương càng hiện rõ ý cười nồng đậm. Nàng hận Quân Ý cướp đi sư phụ mình, cũng hận Quân Ý đoạt mất nổi bật của nàng. Thứ ti tiện đấy cũng đòi so sánh với dòng tộc tiên tử thuần chủng với nàng, ngu xuẩn.

- Quân Ý à Quân Ý, ngươi tỏ ra thanh cao làm gì? Ta lần đầu thấy được quẻ tính của lão cao tăng, ta đã hận ngươi từ ngày đó rồi. Ta dù có làm cái bóng của ngươi thì cũng là cái bóng nuốt chửng chính chủ. Chỉ tiếc cho ngươi ngu muội, đến lúc ra đi rồi vẫn còn tin tưởng ta như thế.

—////—

Thiên đạo để Quân Ý nhìn rõ mọi sự sau khi nàng chết, nàng bật cười. Thiên đạo đang muốn làm gì? Cho nàng một cơ hội chết minh bạch sao? Không đợi nàng hỏi, một giọng nói cất lên:

- Quân Ý, ngươi có phục không?

- Ta không phục, ta muốn nghịch thiên cải mệnh, cho tất cả những kẻ đó phải nhận cái giá đắt.

- Vậy được, sau đó ngươi phải trả cho ta một ân tình. Nếu không sẽ hồn phi phách tán, ngươi có đồng ý?

- Được.

Thời gian trôi ngược về trước, trong một ngày trời nắng ấm, đống tro tàn của nàng hoá về hình người, là một mỹ nữ áo xanh. Nàng hài lòng vuốt ve tóc mình:

- Cuối cùng ông trời cũng có mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro