Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 5

- You look so hot I really want to touch you... (Em nhìn thật nóng bỏng, tôi muốn chạm vào em)

Một giọng nói khàn khàn xa lạ dâng lên từ cổ họng của tôi, không hiểu là do rượu hay do gì nữa. Quân nghe được, cũng không tỏ vẻ phản đối. Chỉ là cô ấy quay ra nhìn gương chiếu hậu, cười. Tôi vừa lái xe vừa quan sát bóng cô ấy phản chiếu trên cửa kính xe, trong lòng thấp thỏm không biết mình có nói gì quá đáng... Một lát sau, Quân trả lời, cũng bằng tiếng Anh, mắt vẫn dán vào gương chiếu hậu:

- You can do whatever you want (Anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn)

- Well, if only we were not on the high way... It's a bit... dangerous... (Ừm, nếu như chúng ta đang không ở trên đường cao tốc... Việc này... có hơi nguy hiểm)

Quân không phản đối lại làm tôi đâm ra nhát. Cả chặng đường sau đó tôi cứ huyên thuyên đủ thứ, cốt để trấn áp một ngọn lửa trong lòng. Sau này tôi nghĩ lại, đoán chừng lúc ấy cả hai đều ngà ngà say nên mới ăn nói không kiêng kị gì như vậy. Ngoại trừ lần đó ra, cả hai luôn giữ đúng giới hạn bạn bè quan tâm lẫn nhau.

Đúng lúc tôi đang hồi tưởng, điện thoại lại vang lên. Lại công ty bảo hiểm chết tiệt:

- Alo, tôi thấy tin nhắn của quý công ty rồi. Tháng này tôi bị ốm nên chậm trả tiền mới có 1 ngày thôi, lát nữa sẽ ra ngân hàng chuyển khoản...

- Anh Phan An Hòa phải không ạ?

- Vâng, tôi là Hòa.

Biết rồi còn làm màu. Tôi bực bội nghĩ. Cái tụi bảo hiểm này... Lúc chào mời mình mua thì ngon ngọt hết sức...

- Em muốn nói chuyện với anh về việc thụ hưởng bảo hiểm của chị Mai Thục Quân

- Thụ hưởng... cái gì? Sao lại có liên quan đến Quân?

- Chị Quân có ghi rõ anh là 1 trong 3 người thụ hưởng bảo hiểm nhân thọ của chị ấy, phần thụ hưởng của anh có trị giá 1 tỷ đồng...

Tôi rụng rời. Bảo hiểm nhân thọ của Quân. Có chuyện gì xảy ra với cô ấy rồi?

Cho đến khi người của công ty bảo hiểm trao tận tay tôi tờ hợp đồng ghi số tiền 1 tỷ, tôi vẫn không tin vào chuyện đã xảy ra. Theo như lời công ty bảo hiểm, Quân chọn loại bảo hiểm có thể rút ra trong hai trường hợp: 1. Cậu ấy không may qua đời trong vòng 50 năm. 2. Bác sĩ chẩn đoán cậu ấy mắc bệnh hiểm nghèo không có khả năng chữa trị... Quân chưa chết, nhưng phương án 2 kia cũng khiến lòng tôi đau thắt lại. Bạn tôi ở đâu, trong thế giới rộng lớn này, đôi vai bé nhỏ của cô ấy, với bao nhiêu gánh nặng, và không một người nào để sẻ chia?

Trở lại văn phòng, tôi tìm thấy một gói chuyển phát từ nước Mỹ nằm gọn gàng trên bàn làm việc. Vội vàng bóc gói đồ, tôi run lên: là chiếc phong bì còn lại trong 2 chiếc phong bì mà Quân bắt tôi chọn...

Mở ra phong bì...

Một tấm séc $131.4...

Một bưu thiếp, mặt trước là Empire State Building...

Mặt sau...

Để trắng...

Không gì diễn tả được nỗi thất vọng của tôi lúc này. Tôi điên lên xé rách gói chuyển phát.

Bỗng, ''Keng" một vật nhỏ bằng kim loại rơi ra. Là một chiếc chìa khóa. Nhìn mãi, tôi chợt nhận ra nó là chìa khóa cuốn sổ tôi tặng Quân nhân ngày sinh nhật 12 tuổi của cậu ấy. Món quà đầu tiên tôi tặng một người bạn, bằng số tiền tích cóp được của mình.

Tôi lao đến nhà Quân. Bác gái mở cửa đón tôi, mắt đỏ hoe:

- Bác cho cháu lên phòng Quân tìm một vật được không ạ? Rất quan trọng với cháu ạ!!

Tôi nói một mạch rồi thở hắt ra. Bác gái cho phép tôi lên phòng nàng, nhưng thì thầm dặn một câu: "Đừng nói gì với bác trai. Bác ấy già yếu, sợ không chịu nổi". Tôi lẳng lặng gục đầu xuống, "Vâng" một tiếng rất nhẹ, hai tay xiết chặt lại.

Tìm được cuốn sổ tặng sinh nhật Quân, tôi mới biết nó không hề bị bỏ xó. Khóa tra vào ổ rất trơn tru, và những trang viết ăm ắp câu chữ và tình cảm. Những trang cuối cùng là dành cho tôi:


Hòa thân yêu,

Nếu cậu đang đọc những dòng này, thì hẳn đã có chuyện xảy ra với tớ.

Còn nhớ có lần cậu bảo thật khó tin khi con gái ở nước ngoài 7-8 năm mà vẫn ... không có ai. Ừ thì khó tin, nhưng chắc sẽ không khó hiểu lắm đâu, nếu như cậu biết trong tim cô gái ấy đã có một người.

Cậu lại bảo thời đại này chẳng có mấy tình cảm bền vững được qua thử thách thời gian cùng khoảng cách. Ít nhất tớ biết tình cảm của mình chưa từng thay đổi, bất chấp bản thân tớ là lúc nào, hay ở đâu.

Khi cậu tặng cho tớ quyển sổ với chiếc chìa khóa này, cậu cũng khóa lại trái tim tớ mất rồi.

Điều bí mật ấy, tớ ngu ngốc không nhận ra, hay không chịu thừa nhận, cho tới khi quá muộn.

Tớ tự nhủ mình vẫn còn thời gian. Tớ nghĩ cậu không muốn quen ai cho tới khi có sự nghiệp thành đạt. Tớ giấu đi cảm xúc của mình, chỉ hi vọng ở bên cạnh âm thầm tới khi cậu thành công.

Tớ rất vui khi cậu ngỏ ý muốn sang Mỹ học cao học, thật đấy! Ở nơi xa, không biết bao nhiêu lần tớ mệt mỏi trở về sau khi làm việc khuya. Bước đi một mình dưới anh đèn neon của thành phố phồn hoa, cảm giác cô đơn lại càng thấm đẫm hơn. Nhưng tớ vẫn đều đặn tích lũy tài liệu du học cho cậu. Ngước lên bầu trời đen thăm thẳm, điểm xuyết một chấm đỏ của chiếc máy bay, tớ tự hỏi không biết tới ngày nào mới có thể ngắm chiếc máy bay chở cậu qua đây. Băn khoăn nhỏ nhoi ấy, bây giờ tớ biết, sẽ không bao giờ nhìn thấy rồi.

Khi tớ nhận được tin cậu và Nhã, tớ đã lập tức quay về. Nếu như, nếu như, cậu nói một câu giữ tớ lại thôi, tớ sẽ ở lại.

Vội vàng quay về, tớ không mang theo gì, cả tài liệu du học, cả áo sơ-mi đã mua tặng cậu, đều để lại New York. Chỉ kịp mua mấy tấm bưu thiếp trước khi lên máy bay.

Cậu biết không, mỗi khi đi làm qua Empire State Building, tớ lại tưởng tượng cậu đến thăm, và hai đứa sẽ lên nhà hàng trên tầng cao nhất của tòa nhà này.

Tuy tớ giữ lễ cổ hủ như quân tử thời cổ, nhưng không ngăn được tớ có những giấc mơ!

Trong mơ, có người ôm lấy tớ từ phía sau, xua đi hơi giá lạnh mùa đông.

Trong mơ, có người chạm lên tóc tớ, gỡ xuống một chiếc lá.

Trong mơ, có người... đặt một nụ hôn thật sâu... lên môi tớ...

Người đấy... khuôn mặt luôn ẩn trong sương... từ khi tớ còn là một nữ sinh cấp ba

Khuôn mặt ấy... giờ đây tớ nhìn rõ rồi... nhưng cũng là lúc tớ biết mình không thể chạm đến

Nên tớ gửi lại cho cậu... một phần của giấc mơ ấy.

Đoạn giải mã giấc mơ này, nếu như không phải có chuyện xảy ra với tớ, thì có lẽ cũng không bao giờ đến với cậu đâu.

Thực ra, vốn dĩ tớ định cho chúng mình một cơ hội. Lần bọn mình hẹn nhau café sau cái đêm uống say ngất ngư ấy... Cậu nhớ không? Hai phong bì, hai bưu thiếp này, một cái sẽ chứa tâm sự thật lòng của tớ. Nếu ông trời cho cậu chọn được tâm sự ấy, tớ sẽ không do dự mà ngỏ lời với cậu. Quân tử nhất ngôn, có bảo tớ quỳ xuống cầu hôn trực tiếp, tớ cũng sẽ làm.

Nhưng, trước khi cậu ra tới quán cafe, tớ nhận được tin của bác sỹ. Còn nhớ tớ hay đùa "Tớ thừa hưởng gien uống rượu của papa" không? Không chỉ gien uống rượu, tớ còn thừa hưởng cả bệnh cũ của bố mình.

Ngày xưa, vì bệnh lao, bố tớ phải từ bỏ cơ hội đi tu nghiệp nước ngoài. Về sau, tuy bệnh không phát nặng, nhưng trở thành mối nguy mãn tính trong cơ thể. Khi cưới mẹ tớ, bố giấu bệnh. Suốt nhiều năm, không ai phát hiện, cũng không ai trong nhà tớ phát bệnh, nên bố nghĩ không cần kể nữa.

Một dịp mùa đông, tớ từ Mỹ về thăm nhà, không may bị cảm nặng dẫn đến tổn thương phổi. Cùng lúc ấy, bố tớ cũng không khỏe. Mầm bệnh từ đấy nhiễm từ bố vào cơ thể tớ. Lúc bác sỹ phát hiện ra, bệnh đã ăn sâu. Mà cơ thể tớ không chịu được phác đồ điều trị thông thường. Vì vậy bác sỹ yêu cầu tớ quay lại ngay để nhập viện. Đấy là lý do vì sao đêm trước còn kéo nhau đi uống, đêm sau tớ đã bỏ đi. Không phải vì giận dỗi gì đâu. 

Tớ hủy đi bưu thiếp có viết tâm sự, làm ra hai phong bì giống hệt nhau. Như thế, dù cậu có chọn phong bì nào, cậu cũng sẽ yên tâm mà rời đi.

Cũng vì bệnh nặng, nên tớ không đến thăm cậu và bé Bánh Bao. Tớ không muốn lây bệnh cho cô bé đáng yêu ấy. Bé là con gái cậu, sao tớ có thể không yêu bé chứ?

Thế thì, tại sao tớ lại lựa chọn nói ra sự thật lúc này? Chắc cậu đang thắc mắc phải không?

Thứ lỗi cho tớ một lần ích kỷ, một lần không làm người quân tử nhé, bạn thân yêu của tớ.

Tớ biết cậu cần một tỷ để trả tiền nhà. Tớ thì chẳng có gì để giúp cậu, ngoài tiền. Thật đấy! Nhưng với sự tự trọng của mình, cậu nhất định sẽ không hỏi vay tớ đâu, đúng không? Khi tớ mua hợp đồng bảo hiểm này, tớ chưa biết mình bị bệnh, nhưng trời xui đất khiến tớ thêm tên cậu vào danh sách thụ hưởng, sau bố mẹ tớ.

Lúc ấy tớ nghĩ, nếu có gì xảy ra với tớ, hi vọng cậu có thể thay tớ quan tâm tới bố mẹ tớ một chút. Hai người thân yêu nhất của tớ, chỉ có người tớ yêu thứ ba trên thế giới này ở bên động viên, tớ mới yên tâm rời đi.

Tớ biết, là người bạn tốt, dù tớ không nhờ, cậu cũng sẽ hỏi han quan tâm bố mẹ tớ. Nhưng chính cậu cũng nói phải không... không tình cảm nào không phai nhạt theo thời gian và khoảng cách. 3 năm, 5 năm nữa... đến hình bóng của tớ cũng mờ đi trong tâm trí của cậu rồi, nói gì đoạn tình cảm bạn bè trong quá khức. Nên tớ chỉ có cách dùng bản hợp đồng này để ràng buộc cậu. Nếu cậu nhận nó, ít nhất hãy thường xuyên đến thăm hỏi bố mẹ tớ trong 10 năm. Tất nhiên, cậu có quyền từ chối....

Mắt tôi nhòe đi... Quân!!! Chết tiệt!!! Từng câu từng chữ này, dịu dàng mà như dao sắc đâm vào tim tôi. Em chỉ là một cô gái. Ai bắt em làm người quân tử chứ hả?

g.com":qov�E��

PHiv���7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro