Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 4

Sau kì trăng mật ngọt ngào ở Bali, Nhã có thai. Tôi vốn không định có con sớm, nhưng nàng chủ động chuốc say, tôi không kiềm chế được.

Lần đầu mang thai thật vất vả cho Nhã. Tuy đã giữ gìn rất cẩn thận nhưng Nhã vẫn sinh non. Bảy tháng sau khi chúng tôi cưới nhau, nàng cho ra đời một tiểu công chúa. Chúng tôi gọi bé là Bánh Bao.

Bánh Bao ra đời, bạn bè tôi đổ xô đến chúc mừng. Chúng nó tranh nhau cưng nựng, hối lộ quà tặng để nhận bé làm con nuôi. Quân cũng gửi tặng bé một bồ đồ rất đáng yêu, nhưng cậu ấy có vẻ không hồ hởi muốn gặp bé như những người bạn khác của tôi. Khi Bánh Bao gần một tuổi, Quân về nước một lần nữa, nhưng hoàn toàn không đến thăm Bánh Bao, cũng không liên hệ với tôi. Tôi chỉ biết cậu ấy về nước vì một người bạn đi du lịch Nha Trang tình cờ gặp Quân, chụp ảnh đăng lên Facebook.

Nhưng tôi cũng chẳng có thời gian hỏi han tại sao Quân thoắt về thoắt đi lặng lẽ, không một câu chia sẻ với mình. Người mới lên chức bố như tôi phải làm việc nhiều hơn để lo cho gia đình nhỏ của mình. Bố mẹ tôi có ngôi nhà 4 tầng lầu, nhưng Nhã và tôi đều muốn ra ở riêng. Chúng tôi bàn nhau mua trả góp căn hộ chung cư cao cấp. Hai vợ chồng tiết kiệm được nửa tỷ, bố mẹ hai bên hỗ trợ thêm 1 tỷ, nhưng căn nhà giá gần 3 tỷ, phải trả hết trong 2 năm để không dính lãi vay. Áp lực kiếm một tỷ rưỡi trong 2 năm này làm tôi không dám ăn, không dám nghỉ. Dù tôi được thăng chức làm trợ lý Tổng giám đốc, Nhã cũng trở thành nhân viên chính thức của ngân hàng, nhưng hai vợ chồng mỗi tháng trừ các khoản phải chi thì cũng chỉ để ra được 30 triệu, nhân với 24 tháng là 720 triệu. Chúng tôi vẫn thiếu 780 triệu nữa.

Tháng trước sinh nhật tôi, Quân từ Mỹ gửi một món quà: một bộ xạc điện thoại cắm vào ô tô, cùng với tai nghe Bluetooth. Quả đúng là thứ tôi cần. Dạo gần đây phải lái xe chở sếp đi nhiều nơi, lại thường xuyên phải nghe điện thoại trên xe. Có lần nghe nhiều hết pin, cuối tuần về nhà tôi ném điện thoại một góc. Lúc mở ra xạc điện mới thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Quân, cả tin nhắn có vẻ lo lắng nữa.

Thế nhưng dịp sinh nhật của Quân, chính là chỉ sau sinh nhật tôi có một tuần, tôi lại quên mất. Không gọi điện, nhắn tin, hay chúc mừng gì. Đi tiếp khách cùng sếp bị chuốc say quá nhiều, về nhà giữa đêm khuya lại trúng gió, tôi bị mệt nằm li bì mấy ngày.

Lúc cảm sốt, tôi có chút chua xót ghen tị với Quân: nếu tôi vẫn còn độc thân như cậu ấy thì với mức lương của mình tôi sống thoải mái hơn nhiều. Nhưng khi Nhã bưng bát cháo nóng hổi và đặt bàn tay mát lạnh của nàng lên trán tôi, tôi thấy mình quyết định cưới nàng là chính xác.

Khi đang cố nuốt từng thìa cháo thịt, tôi bỗng nhiên tự hỏi không biết Quân nấu ăn như thế nào. Cậu ấy kể rằng xa nhà lâu ngày đều tự nhiên thành đầu bếp cả, vì mình không nấu thì có ai nấu cho đâu. Trên Instagram cậu ấy thi thoảng đăng vài bức hình chụp bữa ăn bình thường, nhìn rất ngon và đẹp mắt, nhưng tôi chưa bao giờ được ăn món gì cậu ấy nấu. Hai đứa toàn kéo nhau đi nhà hàng. Tuy Quân biết rõ khẩu vị của tôi, và thường xuyên chọn những nhà hàng và món ăn mà tôi thích nhất, nhưng nhất định lần tới cậu ấy về tôi phải ăn thử đồ cậu ấy làm. Không biết trong nhà bếp, Quân của tôi sẽ mang dáng vẻ gì? Vẫn là ung dung điềm đạm, hay là luống cuống vụng về?

Nghĩ đến đây, tôi vươn tay lấy điện thoại nhắn cho Quân. Kì lạ, hơn một ngày sau vẫn không có tin nhắn trả lời. Bình thường, dù bận đến đâu, Quân cũng luôn ưu tiên trả lời điện thoại và tin nhắn của tôi. Cho rằng cậu ấy có thể ở ngoài vùng phủ sóng, hoặc điện thoại hết pin, tôi không để tâm.

Hai hôm sau hết bệnh, tôi đi làm thì được Tổng giám đốc khen:

- Hòa, lần trước email gửi hội đồng quản trị bằng tiếng Anh chú viết thay anh, làm khá lắm. Mấy lão director tây tàu đều gật gù đồng ý phương án của anh. Anh không biết chú giỏi tiếng Anh thế. Từ nay về sau đi cùng anh không cần uống nhiều nữa, chú ý giúp anh phiên dịch và đàm phán hợp đồng nhé.

Tôi cười cười, nhắn cho Quân xin thỉnh giáo thêm ít bài tiếng Anh thương mại. Email thay mặt sếp đó thực ra tôi nhờ Quân viết hộ. Văn phong gọn gàng, sắc sảo. Câu từ chuẩn xác. Bình thường doanh nghiệp Việt Nam đến nhãn hàng còn đi dịch Google, mấy ai mượn được chuyên gia từ phố Wall biên tập nội dung giao dịch đâu.

Lại một ngày trôi qua. Vẫn không thấy Quân trả lời.

"Cậu giận dỗi vì tớ quên mất sinh nhật cậu à? Cho tớ xin lỗi. Là hôm ấy tớ bị ốm liệt giường không dậy được, điện thoại cũng không cầm theo người." Tôi xuống nước, nhắn tin thứ 3 cho Quân.

Đầu dây bên kia vẫn hoàn toàn im lặng.

Quân dường như biến mất chỉ sau một tuần. Điện thoại, FaceTime không nghe, email không trả lời, Facebook không cập nhật, Instagram, Whatsapp, Viber... tất cả đều như mốc rêu.

Mà tôi lại đang cần sự trợ giúp của cậu ấy. Sếp lớn đã tin tưởng giao cho tôi làm việc cùng một ngân hàng đầu tư để tìm kiếm đối tác chiến lược mới cho công ty. Số tiền gọi vốn lên đến 20 triệu đô, tức là hơn 450 tỷ đồng. Tôi nghĩ đến Quân cùng những mối quan hệ của cậu ấy trong giới tài chính Mỹ.

Cực chẳng đã, tôi đành vác mặt sang nhà Quân. Bác gái ra mở cửa, nhìn tôi ngạc nhiên. Có tới ba năm, kể từ khi lấy vợ, tôi không qua thăm hai bác.

- Quân dạo này cũng ít nói chuyện với hai bác. Nó bảo là bận. Cháu có việc gì không?

Tôi định mở miệng hỏi tại sao ngay cả điện thoại trực tiếp cô ấy cũng không nghe máy. Chỉ là quên ngày sinh nhật một lần thôi, bụng dạ quân tử sao lại chấp nhặt thế chứ. Nhưng nhìn ánh mắt bác gái thâm thúy, tôi bỗng thấy ngại. Thôi vậy, dù sao cũng là tôi có lỗi trước. Không có Quân, tôi cũng sẽ cố gắng làm thật tốt việc sếp giao.

Trên đường đi về nhà, tôi đang cáu kỉnh thì 'Đinh!' điện thoại báo có tin nhắn. Cứ ngỡ là Quân nhắn, mở ra lại là bên bảo hiểm nhắn tin đóng phí bảo hiểm nhân thọ. Vì tôi làm cho công ty tư nhân, nên phải phòng xa mua một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ cho mình. Hợp đồng trị giá 1 tỷ, nếu trong vòng 50 năm có chuyện gì xảy ra với tôi, vợ con tôi sẽ được hưởng 1 tỷ. Có lần tôi kể cho Quân chuyện hợp đồng này. Nghe xong cậu ấy hỏi:

- Vợ cậu có biết về giá trị hợp đồng không?

- Có chứ. Tớ còn đùa cô ấy: từ ngày em biết giá trị hợp đồng này, anh thấy em nhìn anh bằng con mắt khang khác.

Lúc ấy Quân chỉ cười cho qua. Chết tiệt, sao lúc này cái gì cũng khiến tôi nhớ tới cậu ấy!

Tôi mở khóa ô tô, nổ máy. Cái xạc điện trên xe là quà tặng của Quân.

Tôi chạm tay vào túi thơm trên tay lái. Túi thơm mùi café mà Quân thích.

Tôi nhớ, buổi tối hôm chúng tôi uống rượu trên quán bar ở nóc khách sạn lộng gió, khi tôi đưa cậu ấy về, Quân ôm lấy túi thơm này hít hà không buông tay. Tôi ngẩn ngơ ngắm cần cổ trắng muốt của cậu ấy, lòa xòa vài sợi tóc mun mềm, ánh mắt không tự chủ đưa xuống xương quai xanh, rồi tới chiếc thắt lưng da màu đen ôm lấy vòng eo, rồi đôi chân trần lộ ra dưới làn váy...

- You look so hot I really want to touch you... (Em nhìn thật nóng bỏng, tôi muốn chạm vào em)

-@cv���2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro