Part 3
Khi tôi lò dò thò đầu vào cửa quán, Quân đã ngồi bên tách café. Không phải cô gái váy đỏ phóng khoáng tối qua, sáng nay Quân mặc vét trắng lịch lãm, cùng màu với chiếc laptop trắng, làm tôi hơi xấu hổ nhìn bộ dạng quần sooc áo phông tóc không chải của mình. Như hiều ý tôi, Quân khoát tay:
- Tớ mặc thế này vì vừa video call nói chuyện với đồng nghiệp, cần chỉnh tề một chút. Không phải lăn tăn về trang phục đâu. Cậu trong mắt tớ lúc nào cũng đẹp
Nói rồi bạn đẩy hai cái phong bì về phía tôi. Hai phong bì giống hệt nhau, thiết kế cổ xưa, không đề tên hay địa chỉ gì bên trên, mà bên trong lại có vẻ xấp xấp dày dày.
- Không phải là rửa tiền chứ? – Tôi hỏi nửa đùa
- Không. Tuy nội dung bên trong là dành cho cậu, nhưng cậu chỉ được chọn một trong hai thôi.
- Sao lại thế? Tớ muốn cả hai không được sao?
Lắc đầu.
- Hai cái này giống nhau như vậy, tớ biết chọn cái nào?
Quân nhún vai: hên xui thôi.
Tôi cân cân nhắc nhắc, Quân nhàn nhã uống café. Tôi chẳng đọc được dấu hiệu hay gợi ý gì từ nét mặt của cô bạn cả. Rút cục, sau một hồi lựa chọn, tôi nhắm mắt bốc đại.
Mở ra phong bì...
Một tấm séc 131.4 đô la...
Một tấm bưu thiếp chụp hình tòa nhà Empire State Building ...
Mặt sau bưu thiếp...
Để trắng...
Tôi có phần hơi thất vọng. Ừ thì số tiền trên séc đúng là khá hấp dẫn, nhưng tôi ước gì bưu thiếp có viết gì đó. Đâu phải tự nhiên mà bạn thân lại gọi tôi ra, còn trịnh trọng giao cho tôi vật gì như thế này
- Cậu đã có lựa chọn của mình rồi. Vậy thì hãy nhận lấy. Tớ phải quay về Mỹ, có thể lần này sẽ đi rất lâu, sẽ... không về dự đám cưới của cậu kịp. Tấm séc này coi như là quà mừng trước nhé. Lớp mình có hẹn nhau ai đám cưới đầu tiên sẽ nhận phong bao gấp 10 lần bình thường. Mà tớ về đợt này chưa kịp đổi tiền, không có nhiều tiền mặt. Cậu nhận séc cũng được ha. Tớ tính cả 5% phí chuyển đổi séc trong con số này rồi, không sợ bị thiệt đâu.
- Chỉ là hẹn đùa mà. Không cần mừng nhiều thế.
- Quân tử nhất ngôn. Người khác không giữ lời là chuyện của họ, còn tớ sẽ luôn giữ lời. Chúc cậu... hạnh phúc.
- Còn bưu thiếp, sao lại không viết gì?
- Không viết? – Quân nhướn một chân mày lên hỏi lại tôi, còn thò hai ngón tay nhón lấy tấm bưu thiếp trong tay tôi kéo về phía mình quan sát. – Thật tiếc là cậu nhận được bưu thiếp không có chữ, thôi coi như tòa tháp này... lưu giữ hình ảnh giấc mơ thời trẻ. Hi vọng một ngày không xa cậu sẽ có dịp tới đây.
Tôi tiu nghỉu thu hồi tấm bưu thiếp, không thật thỏa mãn với lời giải thích có phần khiên cưỡng của Quân.
- Tớ có thể mở phong bì còn lại không? Tớ sẽ không giữ lại nó đâu, chỉ muốn biết nội dung thôi
- Không được.
Quân nghiêm túc từ chối. Biết cá tính của cậu ấy, tôi cũng không nài thêm nữa. Nhưng trong lòng luôn có cảm giác vướng bận. Rút cục phong bì kia chứa cái gì?
Khi cả hai đứng lên chuẩn bị rời khỏi quán, Quân liếc nhìn chiếc phong bì chưa mở, đôi môi hơi mím lại. Tôi hồi hộp không biết liệu cậu ấy có thay đổi quyết định, để tôi ngó vào bên trong một chút. Nhưng Quân lại lắc đầu thở dài "Giá mà tớ không phải là Quân trong Quân tử. Quân tử nhất ngôn, chỉ có một lời."
Quân rời đi ngay trong đêm hôm ấy, còn tôi những ngày sau cũng bận bịu lên kế hoạch cầu hôn và chuẩn bị đám cưới nên chẳng liên lạc gì với nhau.
Đám cưới của tôi và Nhã tổ chức rất linh đình. Quan viên hai họ, đồng nghiệp trước sau, lại cả bạn bè và thầy cô vốn rất quý mến tôi nữa. Có một chuyện nho nhỏ. Vì danh sách khách mời đông quá, mà Nhã lại không quen uống, nên lúc cuối nàng không thể cùng tôi đi từng bàn chúc rượu hết mọi người. Mẹ tôi đại diện nàng, cùng tôi đi chúc rượu mấy bàn. Một ông chú ngà ngà say hét toáng lên:
- Thế là thằng Hòa lấy vợ rồi nhé. Thế cô dâu là ai? Là cô bạn từ thời mày đi mẫu giáo à?
Nụ cười trên gương mặt tôi cứng lại. Không hiểu sao, tôi chưa bao giờ chính thức giới thiệu Nhã và Quân cho nhau. Tôi không hi vọng vợ mình nghe được về bạn thân của mình trong tình huống này. Mẹ tôi gượng gạo đáp lời ông chú:
- Không đâu chú à, là người khác.
- Ở thế không phải mày với con bé đấy quen nhau bao nhiêu năm à?
- Bạn đấy đi học xa quá, không biết bao giờ mới về. Tôi chỉ có một thằng con trai thôi chú à, cũng mong vợ chồng nó ở gần bố mẹ.
Quân không xuất hiện trong đám cưới tôi, nhưng nàng luôn có cách khiến người ta nhớ đến mình. Tấm séc quà cưới của Quân, tôi giữ lại trong ví, không đem ra ngân hàng đổi. Không hiểu sao, tôi chỉ muốn giữ lại chút gì đó, thế thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro