Part 2
- Còn Hòa thì sao? Cậu và bạn gái... đã sống thử chưa? - Quân lựa lời rất cẩn thận.
- Tớ không đặt nặng vấn đề ấy. Tớ muốn đợi mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên, trong hoàn cảnh thật lãng mạn.
Đôi mắt Quân trở nên thâm thúy, rồi mênh mang. Thực ra, sự mênh mang ấy là do tôi đoán thôi, vì nó bỗng nhiên quay đi không nhìn thẳng tôi nữa. Quân bình thường hay nhìn trực diện người đối thoại, đôi mắt thông minh và khóe miệng cười đầy tự tin cơ.
- Hòa nghĩ đến kết hôn? - Quân uống một hơi hết ly rượu của mình, lại ngoắc tay gọi thêm.
- Ừm
- Cậu mới 26
- Ừm
- Ai đã nói trước khi 30 tuổi muốn tập trung xây dựng sự nghiệp ấy nhỉ?
- Hiện tại công việc của tớ cũng tương đối ổn định. Tuy rằng mức lương ngàn đô chưa chắc đã đủ lo cho cả gia đình, nhưng cô ấy cũng đã xin được việc ở một ngân hàng nhà nước...
- Thế cậu không muốn đi Mỹ học cao học nữa à?
- Ừm, tớ rất muốn có học bổng đi học được như cậu. Nhưng trình độ tiếng Anh của tớ không đủ. Mà tự túc thì nhà tớ không có tiền.
- Ha... Thực ra xin học bổng cũng không quá khó. Tớ có thể tư vấn cho cậu chiến lược tốt, đảm bảo trong vòng 1 năm lấy được học bổng. Khi còn học thạc sỹ, tớ làm thêm bằng cách tư vấn du học, tỷ lệ thành công là 100% đấy.
Tôi im lặng. Có những điều không cần thiết nói ra. Nếu như không gặp Nhã, tôi sẽ nhất định cảm ơn Quân cung cấp dịch vụ tư vấn chiến lược cho mình miễn phí. Bình thường cậu ấy toàn lấy khách hàng $1000 đấy. Giá tiền như vậy tôi trả không nổi đâu.
- Ở bên em ấy, cậu thoải mái chứ? - Quân nhấp một ngụm rượu nữa, chầm chậm xiên chọc trái ôliu
- Ừm, cô ấy ... biết nói thế nào nhỉ... cho tớ cảm giác bình yên. Có điều, cô ấy không giỏi như cậu, nên có một số chuyện... một số tư tưởng... tớ không kể cho cô ấy được
- Ví dụ trong máy cậu có bao nhiêu phim porn ý hả?
- À, cái đó... và những chuyện khác nữa... Này, này, cậu cũng xem mà ...
Tôi phản bác sự châm chọc, Quân nhún vai:
- Thì tớ có phủ nhận đâu. Nhưng tớ không lưu vào máy nha.
- Đâu đưa điện thoại đây kiểm tra.
- Thoải mái. À, mà điện thoại mình rơi đâu rồi ý nhỉ...
Vừa càu nhàu chuyện váy áo bất tiện không có túi đựng điện thoại, Quân vừa kêu tôi gọi vào máy của nó để định vị. Tôi bấm dãy số quen thuộc, nhưng chờ mãi không thấy tiếng chuông. Đâu đó trong quầy bar vọng lên một giai điệu xa lạ, ngọt ngào, pha chút ưu thương
- Ê sao ko có chuông kêu? Cậu ko tắt máy đấy chứ?
- Máy mở. Tìm thấy rồi.
Quân khều chiếc iPhone ra từ một góc tối. Thì ra nó đổi chuông. Là đoạn nhạc xa lạ kia. Trong lúc tôi chúi đầu xem các folder trong máy của nó - toàn phong cảnh với mèo, thảo nào nó tự tin cho mình kiểm tra điện thoại, Quân lẩm bẩm:
- Nếu... có những lúc mệt mỏi không kể cho cô ấy được, cậu có thể gọi cho tớ. Tuy tớ thường xuyên ở Mỹ, nhưng lúc nào cũng sẵn sàng lắng nghe khi cậu gọi.
- Cậu không định về Việt Nam à? - Tôi hỏi.
Im lặng một lúc, cậu ấy bật cười:
- Có gì để tớ về? Tuy tớ cũng là con một như cậu, nhưng bố mẹ tớ bảo tớ thoải mái chọn ở nơi nào tốt cho mình phát triển. Bạn bè tớ phần lớn ở Mỹ. Những kinh nghiệm tớ tích lũy được ở thị trường Mỹ thì chẳng áp dụng được ở Việt Nam.
- Ừm, tớ cũng biết về nước thì khó có nơi nào trả được mức lương như cậu mong muốn...
- Tiền không phải là vấn đề. Cậu cũng biết, tớ có nhà, có xe, có bố mẹ ở ngay Hà Nội, gần như chẳng phải lo ăn ở, nên làm công việc gì chỉ vì yêu thích thôi. Vấn đề là ngoài gia đình ra, không có công việc nào, cũng không còn ... người nào... khiến tớ muốn quay về nữa
Chai rượu gần cạn, em gái phục vụ lại dịu dàng tiến đến chỗ chúng tôi:
- Anh chị còn dùng thêm gì nữa không ạ?
Tôi không dám uống thêm vì còn phải lái xe. Quân kêu một ly cà-phê đen.
- Uống rượu xong lại uống café sẽ đau đầu đấy.
- Biết sao được. Uống hơi nhiều rượu, bắt đầu buồn ngủ rồi. Tớ sợ trên đường về lại ngủ gục trên vai cậu.
Tôi bật cười. Có lần tôi chở Quân đi khám bác sĩ răng. Lúc ra khỏi phòng khám nó ầm ĩ kêu đau, nên tôi kể chuyện linh tinh để đánh lạc hướng chú ý của nó. Đó là lần đầu tiên tôi làm người kể chuyện, hồi hộp muốn nghe đánh giá của cậu ấy. Được nửa đường, bỗng thấy vai mình ươn ướt. Thì ra cô bạn ngồi sau đã ngủ gục trên vai tôi từ bao giờ, lại còn hồn nhiên nhỏ nước dãi vào áo sơ-mi của tôi nữa. Sau khi tỉnh lại, Quân hứa sẽ mua đền tôi một cái áo, mãi vẫn chẳng thấy đâu... Thế mà nó bảo 'Quân tử nhất ngôn,' hứa là sẽ làm đấy...
- Bạn gái có hỏi chuyện trước đây của cậu không?
Giọng nói của Quân ngắt đứt mạch hồi tưởng của tôi
- Không, cô ấy hiền lắm
- Thế tớ hỏi chuyện trước đây của cậu được không?
- Cậu hỏi đi.
- Trước cô bé này, cậu đã từng rung động, hay cảm nắng một ai khác chưa?
- Có
- Tớ có quen người này không?
- Là cái Thủy bí thư lớp mình ấy
- Đắng.
Quân buông một câu không ăn nhập gì, làm tôi phải hỏi lại:
- Cái gì đắng?
- Cà-phê.
- Ai bảo cậu uống café đen
- Phải đắng mới khiến mình có cảm giác... cuộc sống...đâu phải thứ gì cũng ngọt được, đúng không.
Y như tôi dự đoán, đêm hôm ấy Quân nhắn tin cho tôi kêu mất ngủ, lại cảm thán: "Café Việt mạnh thật." Thế mà sáng hôm sau nó lại gọi tôi ra quán café nữa.
Quân to Hòa: Đi cafe, được không?
Hòa: Có việc gì nhắn qua mạng không được à?
Quân: Ừ, không nói qua mạng được. Phải gặp mặt
Hòa: Hôm qua vừa gặp nhau rồi mà? Sáng nay tớ hơi bận
Quân: Vậy lúc nào cậu rảnh? Tớ chờ được
Bình thường bạn tôi sẽ không yêu cầu cấp thiết như vậy. Tôi nhìn đồng hồ. Nhã hẹn tôi đi ăn trưa, nhưng quán café Quân ngồi cũng không xa lắm. Tôi đồng ý gặp Quân nửa tiếng.
=
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro