Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quân nhược thiên thượng vân 2

Sáng sớm hôm sau, Lý Vân Tiêu ngủ đến tự nhiên tỉnh, thoải mái mở mắt, duỗi người một cái, ánh nắng êm dịu mà len lỏi xuyên thấu qua tấm rèm mỏng chiếu vào người nàng, khó trách ấm áp như vậy. Ah! Không cần nhìn ra ngoài cũng biết hôm nay là một ngày đẹp trời. Không biết người bên cạnh đã thức chưa.

  Sau khi rửa mặt, Lý Vân Tiêu đi xuống lầu, không ngờ Trần Lệ Quân đã chuẩn bị xong bữa sáng, có lẽ nghe thấy tiếng động từ trên lầu xuống liền quay sang chào hỏi.

  "Chào buổi sáng, sao chị lại dậy sớm như vậy a? Bữa sáng cũng được chuẩn bị sẵn sàng rồi." Lý Vân Tiêu tâm trạng có vẻ rất tốt.

  "Chào buổi sáng. Đến ăn đi, ăn xong chị sẽ đưa em đi chơi."

  Lý Vân Tiêu gật đầu và hai người bắt đầu bước đến.

   Trần Lệ Quân mở cửa bên hông xe ghế giành cho khách và mời Lý Vân Tiêu ngồi vào. Cô nhanh chóng vòng qua lên xe và đưa cho Lý Vân Tiêu một chiếc chăn mỏng ở ghế sau trước khi khởi động xe, Lý Vân Tiêu cảm thấy rất thoải mái, cảm giác khó chịu khi ngồi trong xe người lạ cũng không có một chút nào. Mùi xe của Trần Lệ Quân rất dễ chịu, không khí trong trẻo còn thoang thoảng mùi trà.

  Xe chạy chậm rãi trên đường quê, thỉnh thoảng có va chạm nhưng Trần Lệ Quân lái rất vững vàng, khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại ở một vườn trà.

  Trần Lệ Quân mở cửa xe cho Lý Vân Tiêu rất ân cần, không khí buổi sáng sớm vẫn còn có chút mát mẻ, trong lòng nàng cảm thấy sảng khoái, Trần Lệ Quân dường như đã chuẩn bị từ trước, cô đưa cho Lý Vân Tiêu một chiếc áo khoác và dẫn cô đi.

  "Chúng ta đến lúc này lại vừa vặn không khí rất tốt, trời không quá nắng, nhiệt độ tương đối thoải mái, nếu như chúng ta đến vào buổi trưa, trời vẫn sẽ có chút nóng." Trần Lệ Quân giải thích.

  Lý Vân Tiêu gật đầu tỏ vẻ đồng tình, hơi thở của thiên nhiên bao trùm lấy nàng khi nàng đi dọc theo lối nhỏ trong vườn trà, xa xa thỉnh thoảng có tiếng chó sủa, khói bay ra từ các ngôi nhà, hương trà quyện với một chút mùi đất ẩm ban sớm làm cho tinh thần của người ta cũng trầm lắng lại.

  Trần Lệ Quân chỉ vào những nụ nhỏ trên vườn trà và nói: "Trà của chúng tôi được làm từ những nụ nhỏ phía trên. Cha tôi sau khi hái và chế biến chúng sẽ tự sao chúng. Vì vậy, nếu sau này em cần trà hoặc nếu em có sở thích gì về trà, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ nhờ bố tôi rang cho em!"

  "À, Chị thực sự có thể độc quyền chế biến hử?"

  "Những người khác chắc chắn sẽ không được, tất cả trà đều giống nhau mà làm ." Trần Lệ Quân nhìn Lý Vân Tiêu và nói: "Với em thôi, vì,.... vì thật... xinh đẹp! Chỉ cần bật một cái bếp nhỏ!" Người được khen cũng không có phản ứng gì nhưng cô lại đỏ mặt xấu hổ.

  Những lời này khiến Lý Vân Tiêu đứng tại chỗ mà cười khanh khách.

  Đi dạo vườn trà gần như đã đến cuối, Trần Lệ Quân liền mang Lý Vân Tiêu đi xuống núi, trên đường đi, cô thỉnh thoảng hỏi nàng có mệt không, khát nước không, có muốn nghỉ ngơi không. Tất cả đều bị Lý Vân Tiêu từ chối bằng một cái khoác tay.

  Chẳng mấy chốc đã đi đến chân núi, cạnh bãi đậu xe có một sân nhỏ, Trần Lệ Quân dẫn Lý Vân Tiêu vào đó, khiến Lý Vân Tiêu có chút không kịp phản ứng.

  Vừa bước vào sân đã nhìn thấy một chú chó ở ngoài cửa đang sủa hai người, Lý Vân Tiêu sợ đến mức trốn ở phía sau. Trần Lệ Quân hét lên: "Tiểu Hắc! Lùi lại!!!"

  Chú chó nhỏ dường như hiểu được lời khiển trách của chủ nhân, nó lại nằm rạp xuống đất, cụp đuôi vào giữa hai chân và rên rỉ.

  Trần Lệ Quânnói bằng giọng Thặng Châu: "Ba mẹ, con về rồi đây. Dẫn một người bạn đi xem vườn trà."

  Lý Vân Tiêu nhìn thấy hai vị còn đang pha trà liền đứng dậy chào hỏi, trong lòng có chút bối rối, này sao không trước nói một câu để nàng chuẩn bị chứ? Nàng nhanh chóng chào hỏi: "Xin chào chú và dì! Xin lỗi vì đã làm phiền chú và dì vì chuyến thăm bất ngờ của cháu ạ."

  Trần Lệ Quân nói thêm: "Đây là Lý Vân Tiêu, một người bạn cùng công ty của Thái Minh, đến mua trà thuận tiện con mang cô ấy đi dạo xung vườn trà.

  Mẹ của Trần Lệ Quân kéo Lý Vân Tiêu và nói: "Không sao, không sao. Con là bạn của Thái Minh và Quân Quân, không cần phải ngại. Bình thường nhà chúng ta cũng không có nhiều khách đến làm cho hai người già bọn ta cũng buồn, có người đến náo nhiệt một chút mới có không khí"

  Cha của Trần Lệ Quân gật đầu nói: "Ồ, hóa ra là con quen biết con bé nhà họ Thái a, tốt, tốt! Con thích hương vị trà như thế nào có thể nói cho Quân Quân, chú châm trà cho con. "

  Lý Vân Tiêu cảm thấy cảm giác ấm áp hạnh phúc tràn vào lòng, sự nhiệt tình và tốt bụng của hai vị phụ huynh thực sự khiến đôi mắt nàng nóng lên. Mẹ của Trần Lệ Quân định nấu cơm nhưng bị Trần Lệ Quân từ chối.

  "Mẹ, đừng cướp người của con! Buổi trưa con dẫn Vân Tiêu đi ăn ngon!"

  "Nhãi con, con chướng mắt tay nghề của mẹ ngươi sao?"

  Trần Lệ Quân nhanh chóng dỗ dành: "ai nha, sao có thể được? Con là sợ Vân Tiêu lần đầu đến đây sợ là chưa được thoải mái, ngày mai cô ấy phải trở về rồi cho nên con muốn sắp xếp đưa cô ấy đi xung quanh tham quan nhiều hơn."

  Mẹ Trần nói: "Sao lại đến có hai ngày a, vậy hai con đi chơi đi, con a phải chú ý chăm sóc con bé nhiều hơn!"

  Sau đó quay lại nắm lấy tay Lý Vân Tiêu và nói: "Cô bé a, dì không giữ con lại. Để Quân Quân đưa cháu đi loanh quanh tham quan. Sau này rảnh cháu có thể đến đây thường xuyên, lần sau đến thì ở lại lâu một chút dì nhất định sẽ chuẩn bị trước rất nhiều món ăn ngon cho con!

  Lý Vân Tiêu cảm động gật đầu nói: "Cảm ơn dì. Lần này cháu tới hơi vội, không mang quà cho dì và chú, lần sau rảnh rỗi nhất định sẽ đến ạ."

  Sau đó, Lý Vân Tiêu nói tạm biệt với Trần gia và được Trần lệ Quân đưa đi.

  Trần Lệ Quân đưa Lý Vân Tiêu đến một nhà hàng tư nhân, là một nơi rất trang nhã, không có nhiều người dùng bữa, một khung cảnh yên tĩnh mà cả hai người đều thích. Sau khi hỏi về những sở thích của Lý Vân Tiêu, Trần Lệ Quân với tư cách là người chủ nhà nhanh chóng gọi một số món ăn đặc sản nơi này.

  Trong lúc chờ đợi, Trần Lệ Quân nói: "Hôm nay tôi dẫn em về nhà nhận thức một chút nếu như em rảnh rỗi có thể thường xuyên đến. Hôm nay chị của tôi không có ở đây, lần sau tôi sẽ giới thiệu em với bọn họ."

  "Tốt, em thực thích chú dì, về sau nếu có cơ hội sẽ đến thăm."

  "Nghe Thái Minh nói em thích chụp ảnh? Ăn tối xong chúng ta đi phố cổ dạo một chút, sau đó dẫn em đi ngắm hoàng hôn nhé?"

  "Được, được! Em không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chỉ là sở thích cho vui thôi. Em luôn cảm thấy phong cảnh đẹp nên được lưu trữ lại." Trần Lệ Quân gật đầu đồng ý.

  Phố cổ rất náo nhiệt, người qua kẻ lại, tình cờ hôm nay lại là chợ phiên, hai người một trước một sau ở trong đám đông mà đi lại, Lý Vân Tiêu giống như một đứa trẻ tò mò, nhìn chỗ này chỗ kia một lúc, trong một thời gian ngắn hầu như đều ghé lại tất cả sạp hàng thỉnh thoảng lại cầm máy ảnh lên và chụp những cảnh mình thích, hệt như một chú thỏ nhỏ linh hoạt.

  Trần Lệ Quân bên này có vẻ rất bình thường, không có chút tò mò nào, cô chỉ lặng lẽ ở phía sau Lý Vân Tiêu một bước, quan sát xung quanh, thỉnh thoảng cô sẽ cản lại những người sắp đụng đến Lý Vân Tiêu mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

  Đi loanh quanh một lúc, Lý Vân Tiêu hô rằng cô mệt mỏi, tay Trần Lệ Quân cũng đầy ắp đồ vặt, cô đặt đồ vặt vào cốp xe và lên xe nhanh chóng giúp Lý Vân Tiêu đặt tựa lưng ghế hành khách xuống, đỡ bàn gác chân lên rồi cô rót trà từ ấm giữ nhiệt đưa cho nàng.

  Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói: "Trời ạ, chị chuẩn bị cái này từ khi nào? Chu đáo đến mức khiến em cảm thấy mình như một tiểu phế vật a."

  "Là một hướng dẫn viên kiêm chủ nhà tôi nên quan tâm đến bạn bè của mình thì phải." Trần Lệ Quân cười. "Tôi hiện tại sẽ đưa em đến một khu cắm trại, nơi em có thể ngắm hoàng hôn. Có thể phải mất một giờ lái xe. Nếu cảm thấy mệt, em có thể chợp mắt một lát."

  "Chị không mệt à?"

  "A, tôi mệt quá, vậy... nếu không êm đến lái xe đi." Trần Lệ Quân nghịch ngợm nói.

  Lý Vân Tiêu nhịn không được trợn mắt nói: "Em bây giờ cảm thấy chị nhìn có chút giống tiểu hắc a, nếu mệt mỏi thì về quán trà đi, về sau có cơ hội lại đi. Hơn nữa chiếc xe đắt tiền như thế này em không dám lái đâu.

  Cô vừa dứt lời, Trần Lệ Quân lập tức khởi động xe, "Ôi không mệt, không mệt, tôi dẫn em đi đuổi theo cảnh hoàng hôn. Vui như vậy làm sao có thể mệt được? Đi thôi!"

  Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu nhưng khóe miệng lại chưa từng hạ xuống. Nghĩ thầm rằng, rõ ràng so với chính mình lớn hơn tại sao lại luôn hành động như một đứa trẻ nghịch ngợm.  

  Sau khi xe đi vào đường núi, Trần Lệ Quân giảm tốc độ, có lẽ vì cảm thấy hơi chán nản, Lý Vân Tiêu mở cửa sổ xe, tựa đầu vào đó. Sợ làm người nọ lạnh, Trần Lệ Quân thả nhẹ phanh xe và hạ luôn cửa sổ xe chính mình.

  Gió thổi mái tóc của cô có chút lộn xộn, tản mát trên mặt, Trần Lệ Quân thỉnh thoảng liếc nhìn những người bên cạnh, Lý Vân Tiêu dường như có tâm sự hoặc có thể là gió đã thổi vào mắt nàng nên trên mặt nàng xuất hiện vệt nước mắt. Cô cũng không hỏi gì, có lẽ lúc này nhường thời gian cho đối phương là lựa chọn tốt nhất.

  Xe lái tới đỉnh núi, rất nhanh đã tiến vào khu cắm trại, Trần Lệ Quân tìm chỗ đỗ xe rồi dẫn Lý Vân Tiêu vào trong.

  Nhìn thấy một người đàn ông từ xa đi đến, Trần Lệ Quân nâng cằm lên chào và dẫn Lý Vân Tiêu đến một chiếc lều riêng.

  Bên cạnh lều còn có một mái che, bên trong bày bàn ghế ngoài trời, mọi thứ đã sẵn sàng. Trần Lệ Quân mang nàng ngồi xuống và chào hỏi.

  "Tới rồi?" Người đàn ông nhìn Trần Lệ Quân hỏi, đồng thời gật đầu với Lý Vân Tiêu. Lý Vân Tiêu cũng lịch sự trả lời.

  "Ân, đồ chuẩn bị xong chưa?" Trần Lệ Quân hỏi.

  "Trước tiên tớ mang đồ ăn nhẹ cho cậu, cậu có thể tự pha trà chứ, chờ ngắm hoàng hôn xong tớ sẽ phục vụ cậu món khác."

  "Được." Trần Lệ Quân nói xong, người đàn ông xoay người rời đi.

  Trần Lệ Quân mời Lý Vân Tiêu ngồi xuống.

  "Bạn trai của chị?" Lý Vân Tiêu tò mò hỏi.

  Trần Lệ Quân cảm thấy có chút buồn cười.

  "Cái gì? Tôi không có bạn trai. Cậu ta là bạn cùng lớp của tôi và Thái Thái. Đây là trại cậu ấy điều hành. Trà ở đây cũng do tiệm của tôi độc quyền cung cấp. Chúng tôi vừa là bạn vừa là đối tác." Trần Lệ Quân vội vàng phủ nhận và hỏi : " Em thì sao?"

  "Em? Em có bạn trai." Nói xong, nàng cười khổ.

  "Vậy sao em lại đến đây một mình?" Nhận ra hình như mình đã hỏi quá nhiều, cô vội vàng nói: Xin lỗi, xin lỗi, hình như lại hỏi đến chuyện riêng tư rồi nếu cảm thấy không tiện thì không cần trả lời. "

  Lý Vân Tiêu thở dài, bất đắc dĩ nói: "Không có việc gì, bọn em chỉ là cãi nhau mà thôi, đối phương muốn chia tay. Em hơi mệt mỏi nên muốn tìm một nơi cho mình chút thời gian suy nghĩ."

  Trần Lệ Quân không trả lời, lúc cô quay người rót trà, trên mặt vẫn không giấu được vẻ thất vọng, nhưng khi đưa trà cho cô lại trở lại bình thường.

  Cô lẩm bẩm: "Vậy thì người đó chắc chắn có thị lực rất kém."

  Ánh hoàng hôn buông xuống ánh tà dương phủ kín cả chân trời, ánh nắng quang chiếu vào khuôn mặt của hai người, con ngươi được chiếu rọi phủ một lớp ánh kim, ngay cả khuôn mặt của hai người cũng trở nên dịu dàng, không ai nói gì thêm. Như ngầm hiểu ý, hai người nhìn nhau mỉm cười. Cứ ngồi đó lặng lẽ nhìn mặt trời dần lặn.

  "Em rất thích ngắm hoàng hôn. Hoàng hôn luôn dịu dàng, khiến con người ta có cảm giác bình yên, an tĩnh nhưng cũng có một cảm giác khác hẳn với bình minh. Ánh sáng cam tràn ngập bầu trời mang đến cho chúng ta sự ấm áp mà không chói mắt, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Mắt thường cũng có thể chạm vào vẻ huy hoàng thực sự. "Lý Vân Tiêu tự nhủ:"Khi nhìn thấy hoàng hôn, em luôn nghĩ đến một bài thơ mà em rất thích: "Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy cố*"

"*陌上花开, 可缓缓归矣/Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy cố.

Hoa nở ven đường, ngươi hãy từ từ về nhà" là câu nói xuất phát từ bức thư của Ngô Việt Vương gửi vợ. Ý là hoa ngoài đồng đang nở rộ, nàng có thể từ từ mà ngắm hoa ta có thể đợi nàng về"

  Trần Lệ Quân không trả lời, cô im lặng đứng dậy, quay người lấy điện thoại ra, đem con người trước mắt và khung cảnh vào giữa vào ống kính rồi không chút do dự nhấn nút chụp.

  Lý Vân Tiêu nghe thấy tiếng động quay đầu lại: "Sao lại lén lút chụp!" Cô gái quay lưng về phía hoàng hôn cười tinh nghịch và rạng rỡ trên mặt có chút ngượng ngùng, đi thẳng đến trước Trần Lệ Quân, người còn đang đứng tại chỗ sửng sốt vì vẻ linh động của nàng. Trần Lệ Quân thậm chí còn ngây thơ hy vọng rằng thời gian có thể dừng lại ở thời điểm này mãi mãi.

  "Nếu chị không ngại, chúng ta cùng chụp chung một tấm được không!" Lý Vân Tiêu đề nghị.

  "À...Được rồi được rồi." Trần Lệ Quân hồi thần ngơ ngác trả lời. "Vậy dùng điện thoại của tôi chụp đi!" Nói xong, cô nhấc điện thoại lên, chụp bức ảnh đầu tiên của hai người.

  Không lâu sau khi mặt trời lặn, nhân viên mang đến món lẩu và nguyên liệu cho hai người cùng một chai rượu vang đỏ. Hai người ngồi đối diện nhau và bắt đầu ăn. Bản thân Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy hơi khó tin rằng họ có thể hòa hợp và vui vẻ như vậy chỉ sau hai ngày quen nhau.

  "Em cảm thấy như chúng ta đã quen nhau từ trước, rất quen thuộc. Cảm giác như có chút hận khi chúng ta gặp nhau muộn vậy." Lời thú nhận của Lý Vân Tiêu khiến Trần Lệ Quân có chút ngượng ngùng, cô xoa tay lên chân mình rồi duỗi ra ra trước mặt Lý Vân Tiêu.

  "Vậy thì hãy để tôi chính thức giới thiệu với nhỉ. Tôi tên là Trần Lệ Quân. Lý Vân Tiêu, rất vui được gặp em! Nếu em cảm thấy chúng ta gặp nhau trễ thì đối với tôi nó giống như cửu biệt trùng phùng." Sau khi nói, cô thực sự đã giơ tay và cầm ly rượu trước mặt uống một hơi.

  Lý Vân Tiêu nhìn người đối diện, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt đỏ bừng không khỏi cười lớn: "Chị đang làm gì vậy? Định kết giao bạn bè sao? Uống nhanh như vậy hahahahahahaha!

  Ăn xong gọi nhân viên đến dọn dẹp, Lý Vân Tiêu chợt nhận ra Trần Lệ Quân vừa uống rượu, trời đã tối, làm sao có thể quay về?

  Có lẽ cảm nhận được sự lo lắng của Lý Vân Tiêu, Trần Lệ Quân vỗ vai nàng ra hiệu đi theo cô, sau đó mở lều ra, đã bày sẵn hai chiếc giường cắm trại, có chăn ga gối đệm ở giữa có một chiếc đèn được treo lên, phát ra thứ ánh sáng màu cam ấm áp.

  "Ngắm hoàng hôn xong không ngắm sao thì thật đáng tiếc." Trần Lệ Quân tiếp tục: "Thật xin lỗi vì không nói cho em trước, ở đây có đủ thứ không cần mang theo gì, ngày mai em sẽ về Hàng Châu, tôi hy vọng có thể sắp xếp gì cho em một chút bất ngờ. "

  Lý Vân Tiêu cảm động nhìn Trần Lệ Quân với vẻ cảm kích , chân thành nói "cảm ơn", nàng cảm động trước sự quan tâm và chu đáo của cô, lần đầu tiên trái tim nàng đập nhanh như vậy vì một cô gái.

  Lý Vân Tiêu không thể nhớ đã bao lâu rồi nàng không nhìn thấy các vì sao, khung cảnh bầu trời đầy sao dường như đã ẩn sâu trong ký ức tuổi thơ của nàng. Lúc đó khi nàng vẫn còn sống quê với ông bà, không có sự ồn ào náo nhiệt của thành phố, khi màn đêm buông xuống chỉ có sự im lặng hòa cùng bóng tối lan rộng. Vào ban đêm khi không có ai làm bạn, mặt trăng và các ngôi sao trên bầu trời là những người bạn tốt nhất của nàng. Khi lớn lên, xuyên qua ánh đèn neon của thành phố nàng chưa bao giờ gặp bầu trời đầy sao như vậy.

  Mà người trước mắt này, người mà nàng mới quen được hai ngày, xinh đẹp rạng rỡ lại cẩn thận và chu đáo. Đôi khi nhút nhát, nghịch ngợm. Lặng lẽ nhưng tinh tế mang lại cho nàng sự chữa lành trong tâm hồn sau khi nàng trưởng thành.

  Nàng nhìn tấm lưng dài của Trần Lệ Quân đứng đó, nhìn lên các vì sao, lần đầu tiên nàng nảy ra ý tưởng chủ động làm quen với ai đó.

  Trần Lệ Quân, em cũng rất vui được gặp chị.

.......

Vừa edit xong lại thấy Quân tặng sao cho fan, haizzz tui không có chua đâu

Mà sao trên mây nữa chứ, đam mê chấn phu cương thật to lớn:)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro