Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Sau bữa tối, năm người bọn họ quyết định cùng nhau dọn dẹp nhà cửa cho Lý Vân Tiêu.

  Phương Nguyên sau biết được Hạ Phi làm ra việc gì liền nắm lấy tay Lý Vân Tiêu, ồn ào nói nhất định phải cho hắn bị nghiêm trị, không chút lưu tình! Tuyệt đối không! Làm cho Lý Vân Tiêu thích thú mà nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Viên.

  Trần Lệ Quân nhân cơ hội này không để lại dấu vết gì mà tách hai người ra, thuận tiện hỏi: "Này tiểu Nguyên Tử, cậu và Vân Tiêu làm sao quen biết nhau?"

  "Bọn tớ chuyện cũ rất nhiều a, tớ còn biết Vân Tiêu khi còn nhỏ có rất nhiều chuyện đáng xấu hổ! Tớ chỉ là sẽ không nói cho cậu biết đâu! hahhahahahahahahaha." Phương Nguyên nhìn thấy hành động cố ý tách mình và Lý Vân Tiêu ra của người kia cố ý tạo chuyện để chọc Trần Lệ Quân.

  "Cậu, cậu, Cậu! Vân Tiêu, nhìn nàng!" Trần Lệ Quân tức giận mà giậm chân tại chỗ.

  "Cậu xem bao nhiêu tuổi rồi mà còn tố cáo a? Thật xấu hổ!"

  Lý Vân Tiêu nhìn trước mắt hai người đang cãi nhau, không khỏi ôm trán, những người này giống như học sinh tiểu học! Trần Lệ Quân và Thái Minh cãi nhau thì cũng xem như bỏ đi, tại sao bây giờ cô và Phương Nguyên lại bắt đầu cãi nhau? Haizzz, đúng là nữ nhân ba người đứng chung với nhau là thành cái chợ!

  Thấy song phương không có dấu hiệu dừng lại, Lý Vân Tiêu bình tĩnh nói: "Dừng."

  Hai người lập tức ngậm miệng lại, mất đi vẻ kiêu ngạo vừa rồi.

  "Chậc, vì Vân Tiêu mà tớ cho cậu mặt mũi không chấp nhặt." Phương Nguyên kết thúc lời nói, không có nào tỏ vẻ yếu thế.

  "Vân Tiêu~~~~"

  Lý Vân Tiêu không ngờ rằng Trần Lệ Quân lại có thể làm nũng như vậy, nên nàng hỏi: "Còn chị thì sao? Chị gặp Viên Tử như thế nào?"

  Trần Lệ Quân chậm một bước, Tiêu Viên Tử nói: "Bọn tớ gặp nhau lúc du học."

  Lý Vân Tiêu cảm thấy hơi khó tin nghĩ rằng trái đất quả thực tròn.

  "Năm đó tớ đi du học lúc xuống máy bay tôi bị mất ví. Không quen biết ai, tiếng Anh lúc đó cũng không tốt, tớ không biết phải làm gì liền ở sân bay mà khóc. Lúc đó tớ rất tuyệt vọng là Trần Lệ Quân đã giúp tớ. Nơi đất khách quê người lại thường xuyên qua lại. Ngoại trừ hơi ngốc nghếch ra, người này a khá tốt bụng." Phương Nguyên đại khái miêu tả bọn họ gặp nhau như thế nào.

  Trần Lệ Quân khi nghe điều đó đã không phục!

  "Cậu mới ngu ngốc! Cậu, Cậu, Cậu! Cậu mới ngu ngốc nhất!"

  "Chậc chậc, ai ngốc nhìn là biết? Không nghe ngốc ngỗng nhà ngươi tụng kinh, ..."

  "Được rồi, có bao nhiêu đó hai người lại có thể cãi nhau." Lý Vân Tiêu đứng vào giữa hai người, khoanh tay lại sau đó lại nói: "Em và Nguyên Tử cũng là bạn học, cũng giống như chị và Thái Minh, bọn em cùng nhau lớn lên. Hai nhà ở gần nhau, cơ bản là làm mọi việc đều cùng nhau."

  Trần Lệ Quân nghe xong thì mím môi ủy khuất trên mặt hiện rõ vẻ không vui.

  "Như thế nào?" Lý Vân Tiêu nói một cách sủng nịch.

  "Chính là, chính là, bọn họ hoặc là cùng em lớn lên hoặc là cùng em đi học hiện tại vẫn là cùng nhau làm việc, nhưng chị... chẳng là gì cả." Trần Lệ Quân không giấu được sự thất vọng trong lời nói.

  Lý Vân Tiêu cảm nhận được người này khó chịu, bước đi chậm lại một chút khi cách bọn người Nguyên Tử một khoảng, nàng quay đầu ghé vào tai Trần Lệ Quân, nhanh chóng nói:

  "Cảm tạ tri âm luôn làm bạn ở nhân gian bốn mùa ."

  Nói xong nàng mỉm cười chạy tới ôm Viên tử.

  Chỉ còn lại Trần Lệ Quân một mình đứng cười không ngừng.

  Mấy người trở về nhà chuẩn bị bắt đầu dọn dẹp, những thứ khác đều tương đối dễ dàng thu dọn, đồ đạc bị hỏng đều được dọn sạch, Lý Vân Tiêu ngơ ngác nhìn chiếc giường trong phòng ngủ.

  Trần Lệ Quân ngầm hiểu nhanh chóng gấp cả bộ chăn ga gối đệm lại lấy ra ném đi, ngay cả gối và ga trải giường cũng không tiếc, chỉ để lại một tấm nệm trần, xong xuôi mới gật đầu hài lòng.

  Chỉ có vết máu còn sót lại trong đêm đó là khó xử lý, nhất là một số vết máu vương vãi trên tường trong lúc đánh nhau, trông rất đáng sợ.

  Không ai có thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để đối phó với nó, ngôi nhà chắc chắn sẽ cần phải được cải tạo.

  Thái Minh trực tiếp mời Lý Vân Tiêu ở lại nhà cô cho đến khi mọi thứ đã sửa xong rồi mới quay về.

  Lý Vân Tiêu và Trần Lệ Quân đồng thời lắc đầu. Đặc biệt là Trần Lệ Quân lắc đầu gần giống như cái trống bỏi.

  Thái Minh vẻ mặt khó hiểu: "Trần Lệ Quân, cậu lắc đầu làm gì?"

  "Không, tớ nhất định không thể ở nhà cậu! Nếu một trong hai vợ chồng cậu không kiềm chế được bản thân nùng tình mật ý, Vân Tiêu sẽ xấu hổ a!"

  Nếu không phải Lão Vương kéo lại, Thái Minh lúc này nhảy lên, thề sẽ xé nát miệng tiểu tử chết bầm này thành từng mảnh! ! !

  "Vậy thì ở nhà tớ thì sao?" tiểu Viên Tử cũng đúng lúc nói.

  "KHÔNG!"

  Lại là Trần Lệ Quân? !

  "Tớ biết tiểu khu cậu ở là quá xa chỗ làm của Vân Tiêu! Hơn nữa cơ sở vật chất xung quanh cũng không đạt tiêu chuẩn, muốn mua nhu yếu phẩm cũng thật khó khăn. Không, không, không!"

  Tiểu Viên Tử muốn gọi điện cấp cứu, không phải gọi cho mình mà là vì không nhịn được muốn đâm một đao vào người nào đó.

  Phương Viên và Thái Minh ngầm trao đổi ánh mắt đạt thành giao dịch , giây tiếp theo người nào đó bị vây đánh đến gào khóc gọi Vân Tiêu.

  Lý Vân Tiêu đã kịp thời ngăn chặn hành vi trẻ con của ba người này.

  "Không sao, em trước ở ký túc xá."

  "Làm sao có thể như vậy được! Ký túc xá vào mùa đông sẽ lạnh cóng!" Thái Minh phản đối.

  "Khụ, khụ...!" Trần Lệ Quân ở một bên cố ý hắng giọng.

  "Muốn nói thì nói! Khụ, khụ cái khỉ gì !" Thái Minh khinh thường mà nói.

  Trần Lệ Quân liếc mắt một cái rồi bước tới gần Lý Vân Tiêu nói một cách nghiêm túc:

  "Vân Tiêu, em có muốn đến chỗ tôi không?"

  "Ngươi?" Nhiều người đồng thời hỏi.

  Lý Vân Tiêu nói với vẻ mặt xấu hổ: "Nếu nói đến Thặng Châu, em có thể sẽ hơi choáng ngợp ..."

  "A, không không không, không phải Thặng Châu!" Trần Lệ Quân vội vàng giải thích: "Chị cũng có nhà ở Hàng Châu, cách đây không xa, cũng không xa nơi làm việc của em, nếu muốn em có thể tạm thời ở đó."

  Nhìn thấy Trần Lệ Quân nhìn Lý Vân Tiêu với vẻ mặt đầy ôn nhu, Thái Minh không khỏi phàn nàn: "Chết tiệt, ngần ấy năm qua, tớ chưa bao giờ được mời đến thăm nhà cậu ở Hàng Châu. Không phải cậu nói là đang sửa chữa thì chính là đã cho thuê, nếu không có chuyện của Vân Tiêu, tớ đã quên cậu vẫn có nhà ở đây!

  Trần Lệ Quân tự biết mình đuối lý, giả vờ như không nghe thấy gì. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, chờ đợi câu trả lời.

  "Vậy... em làm phiền chị rồi."

  "Không phiền, không phiền, cầu còn không được! Hì hì"

  Trần Lệ Quân với dáng vẻtúng bao làm Thái Minh và Nguyên Tử không thể chịu đựng được.

  Sau đó mấy người phân chia công việc phối hợp chất đồ đạc của Lý Vân Tiêu lên xe và lái về phía nhà của Trần Lệ Quân.

  Thuận đường họ trực tiếp đến nơi quản lý để làm thủ tục, nhập biển số xe của Lý Vân Tiêu vào hệ thống và ghi lại nhận dạng khuôn mặt khi ra vào khu dân cư, sau đó mấy người bọn họ đến trước cửa nhà Trần Lệ Quân .

  Một căn nhà ba tầng chiếm lấy tầm nhìn của nhiều người.

  "Trần Lệ Quân, biệt thự này... là của cậu?" Thái Minh hàm muốn rớt xuống đất. Lý Vân Tiêu bên cạnh cũng câu nệ mà đứng đó.

  Thực ra tất cả những gì nàng cần chỉ là một nơi để ở, diện tích của ngôi nhà trước mặt vượt xa ngoài ý nghĩcủa nàng.

  Phương Nguyên cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao cũng đã từng tới đây. Và với tư cách là luật sư của Trần Lệ Quân, cô ấy vẫn biết điều gì đó về tài sản ròng của cô.

  "Cũng không phải là biệt thự, thực ra chỉ là một căn nhà nhỏ biệt lập." Trần Lệ Quân nhìn thấy gánh nặng tâm lý của Lý Vân Tiêu liền nhanh chóng đẩy người vào.

  Cách bố trí có phần giống với tiệm trà Việt Trần ở Thặng Châu về cơ bản được xem như là bản thu nhỏ lại. Ngoài ra còn có một khoảng sân nhỏ, bên trái là nơi chuyên trồng hoa, cây cảnh, bên phải là tiểu cảnh, ở giữa là con đường đá dẫn thẳng vào tiền sảnh.

  Sau khi mở khóa bằng vân tay, liền tiến vào phòng khách ở tầng một.

  "Oa~~Trần Lệ Quân, cậu giấu đủ sâu rồi!" Thái Minh nói xong, lại bắt đầu đi tham quan căn phòng.

  Toàn bộ ngôi nhà được bố trí bằng đồ nội thất mới kiểu Trung Quốc, khác với màu đỏ tươi và đỏ đậm truyền thống, tông màu hoa mai tổng thể khiến mọi người cảm thấy thoải mái lại ấm áp, bên trong là thiết kế làm cho phong cách tổng thể đơn giản nhưng độc đáo , nổi bật, thể hiện gu thẩm mỹ cao của gia chủ.

  Cuối phòng khách là cửa sổ làm bằng kính sát đất, tấm rèm trong suốt tung bay theo gió, như có thể xoa dịu ngay nỗi muộn phiền trong lòng.

  Mấy người đi thăm một chút phòng khách sau đó định đem đồ vào dọn dẹp, Trần Lệ Quân vội vàng ngăn lại, nói: "Chờ một chút, xin đợi một lát, cho tớ mười phút, tớ sẽ xuống ngay." Sau đó, cô vội vã lên lầu.

  Mấy người nhìn nhau, trước đem một vài đồ đạc lẻ tẻ dời đến phòng khách.

  Phòng ngủ của Lý Vân Tiêu được bố trí trên tầng ba, đối diện trực tiếp với phòng của Trần Lệ Quân chẳng qua Lý Vân Tiêu rất ngạc nhiên khi thấy phòng ngủ của cô được nối với ban công dài bên ngoài

  Nó giống như một khu vườn thực vật được thu nhỏ, tràn ngập những loài hoa và cây cỏ mà nàng yêu thích, trong đó còn có một chiếc xích đu nhỏ màu trắng, Lý Vân Tiêu nóng lòng liền muốn thử một chút.

  Trần Lệ Quân từ xa nhìn thấy dáng vẻ tinh nghịch của cô gái được bao bọc trong ánh nắng, vô thức mỉm cười ấm áp, cô nghĩ rằng Lý Vân Tiêu sẽ vĩnh viễn có được niềm hạnh phúc phát ra từ nội tâm như vậy.

  Bận rộn xong bọn họ kêu cơm ở ngoài để giải quyết bữa chiều, sau bữa ăn Lý Vân Tiêu đại phát từ bi pha trà cho mọi người, vẻ ngoài điềm tĩnh và kỹ thuật điêu luyện khiến mọi người đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

  Trần Lệ Quân có chút sửng sốt, cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng giản dị như vậy của Lý Vân Tiêu.

  Thái Minh dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào eo người bên cạnh, Trần Lệ Quân nghiêng đầu nhìn với vẻ dò hỏi.

  Thái Minh lấy tay che miệng, dùng giọng nói chỉ có Trần Lệ Quân nghe được: "Khi nào thì cậu nói cho cô ấy biết?"

  "Cái gì?" Trần Lệ Quân ngây người một lát rồi mới phản ứng lại. Cô buông vai xuống và nói tiếp: "Đợi đã, bây giờ không phải là thời điểm tốt."

  Lý Vân Tiêu nhìn hai người đang thì thầm trước mặt, không biết họ đang thảo luận điều gì, Trần Lệ Quân trên mặt hiện lên một tia u sầu, sau đó nhìn sâu vào bản thân.

  Ăn uống xong, trò chuyện cười đùa một lúc, những người còn lại đứng dậy trở về nhà. Khi Thái Minh rời đi còn mập mờ nhìn Trần Lệ Quân, khiến mọi người nổi da gà khắp người.

  Lý Vân Tiêu không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì, liền nhướng mày giả vờ như không nhìn thấy.

  Ngược lại là Trần Lệ Quân, sau khi ba người rời đi liền trở nên căng thẳng. Trong phòng khách tất cả đều là bóng dáng người này qua lại bận bịu, một hồi trong phòng bếp tiếng chén đĩa đụng nhau phát ra tiếng đinh đang, một hồi lại quay qua phòng khách khiến cho đầu người nào đó choáng váng.

  Lý Vân Tiêu không thể chịu đựng được nữa, lên tiếng ngăn cô lại: "Trần Lệ Quân, ngồi xuống."

  "A? Ồ! đến rồi!" Nói xong, anh ta ngồi đối diện với Lý Vân Tiêu với vẻ mặt dễ thương.

  "Chị thế nào?"

  "A? Cái gì mà thế nào?" Nói xong, Trần Lệ Quân vô thức chắp hai tay vào nhau, giả vờ bình tĩnh.

  "Cùng em đơn độc ở một không gian làm cho chị rất khẩn trương sao?" Lý Vân Tiêu khẽ cười nói.

  "Không, không." Người đối diện vội vàng phủ nhận, sau đó do dự nói: "Thật ra... có một chút."

  "Trông em đáng sợ sao?"

   Trần Lệ Quân điên cuồng xua tay: "Không, không!" Cô thấp giọng tiếp tục: "Chị từ trước đến giờ sống một mình, cho nên có chút khẩn trương, sợ em sẽ cảm thấy chị nơi nào đó làm không tốt."

  Lý Vân Tiêu dịu dàng nói: "Không, chịlà một người rất chu đáo, cho người khác cảm thấy rất vững chắc và ấm áp." Nói xong, nàng nhìn thấy người đối diện đang nhìn mình bằng một đôi mắt nai ướt át.

  Nói tiếp: "Lần này có thể sẽ phiền chị tương đối lâu, nhưng chị yên tâm, khi bên kia gần như sửa sang lại xong, em sẽ dọn đi. Trong khoảng thời gian ở cùng nhau nếu như không hài lòng với bất cứ điều gì, chúng ta có thể bàn bạc lại bất cứ lúc nào."

  Trần Lệ Quân nói: "Không cần gấp gáp như vậy, em có thể ở lại đây! Nếu em thấy không tiện, chịcó thể về Thặng Châu! Lúc nào em cần chịsẽ quay lại!"

  Lời này khiến người đối diện bật cười: "Đây là nhà của chịhay của em?"

  Trần Lệ Quân nói: "Dù sao, chị hay em đều là một mà, của em hay của chịđều giống nhau." Sau đó nàng thấp giọng lẩm bẩm: "Chúng ta đừng bao giờ rời đi thì tốt hơn."

  Lý Vân Tiêu không khỏi mềm lòng hơn khi nhìn thấy vẻ trẻ con trên người Trần Lệ Quân.

  "Chị... luôn ở một mình sao?"

  Trần Lệ Quân không nói gì chỉ gật đầu thừa nhận.

  "Nhưng em nghe Thái Minh nói, chị đang đợi một người, phải không?" Lý Vân Tiêu ngập ngừng nói.

  Vừa dứt lời, Trần Lệ Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, trong mắt dường như chợt lóe lên một tia lửa rồi dần dần tắt, không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào người đối diện, như muốn để nhìn thấu người đó.

  "Xin lỗi, đã phạm quyền riêng tư của chịsao?"

  Trần Lệ Quân có chút mệt mỏi nói: "Không sao, Thái Minh nói đúng, quả thực... trong lòng luôn là có một người." Giọng nói có vẻ âm trầm.

  Lý Vân Tiêu ngây ngẩng.

  Trần Lệ Quân đích thân thừa nhận câu hỏi đang day dứt trong lòng nàng.

  Hóa ra Trần Lệ Quân thực sự có bạch nguyệt quang của riêng mình.

  Mà nàng, nàng đã yêu Trần Lệ Quân nhưng trong lòng người này lại có người khác rồi.

  Bầu không khí trong giây lát nguội đi.

  Lý Vân Tiêu bình tĩnh hỏi: "Vậy nàng là người như thế nào?"

  Trần Lệ Quân vẻ mặt chuyên chú nhìn Lý Vân Tiêu và nói mà không cần suy nghĩ: "Nàng ấy? Là người tốt nhất trên thế giới, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới. Cô ấy là trăng sáng treo trong trái tim chị, bất kể khi nào hay ở đâu nàng luôn có thể soi sáng đường dẫn dắt chịđi và sưởi ấm cho chị." Trần Lệ Quân có chút nghẹn ngào khi nói.

  "Nàng ấy... nàng ấy là..."

  "Là người chị yêu sâu đậm."

  Lý Vân Tiêu bị ánh mắt của người trước mặt làm cho rung động, nàng cảm nhận rõ ràng sự bi thương to lớn thoát ra từ người này và sự chân thành trong tình cảm.

  Lý Vân Tiêu cúi đầu giễu cợt: "Thật sao? Đối với chịmà nói, nàng thực sự tốt như vậy sao?"

  Ngay khi Trần Lệ Quân đang định nói, Lý Vân Tiêu đột nhiên đứng dậy, âm thanh do ma sát dữ dội giữa ghế và mặt đất tạo ra nghe lạnh lùng và sắc bén, lạnh thấu tận trái tim.

  "Xin lỗi, em hơi mệt, em đi ngủ trước."

  Nói xong, Lý Vân Tiêu bước lên lầu mà không ngoảnh lại.

  Với giọng nói run rẩy, Trần Lệ Quân từ phía sau xé gió đuổi theo sát tai cô: "Em không muốn biết cô ấy là ai! Em không muốn nghe câu chuyện của cô ấy à?"

  Lý Vân Tiêu kìm lại những giọt nước mắt nhấc chân rời đi mà không trả lời.

  "Là em, Lý Vân Tiêu."

  "Thiếu chút nữa là bị em phát hiện ra rồi."

  Lời nói tan biến trong không khí, như chưa từng xuất hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro