Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Người ta thường nói ôm còn thân mật hơn cả hôn. Trần Lệ Quân đã vố số lần nằm mơ được ôm hôn Lý Vân Tiêu, ở ghế sofa, trên giường, ngoài hành lang, bất cứ nơi nào.

Mà hiện tại, cô thật sự đang cùng nàng ôm nhau, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô.

Nhận thức đạo đức tự cho mình là đúng trong nháy mắt tan vỡ bởi cảm xúc dâng tràn lúc này, nhưng cô lại không thể bộc lộ.

"Ích kỷ một chút, dạn dĩ lên, trong phòng bây giờ không có ai khác." Cô nghĩ.

Vì vậy, bàn tay lơ lửng giữa không trung thuận thế vòng qua eo Lý Vân Tiêu, ôm lấy nàng.

Trần Lệ Quân lặng yên ngắm nhìn hàng lông mi khép chặt run rẩy theo từng nhịp hô hấp. Trái tim xúc động bị một cánh bướm nhẹ nhàng thổi bay.

Nó chỉ cách gương mặt non mềm của cô vài cm.

Có lẽ do màn hình bên cạnh liên tục bừng sáng thông báo cuộc gọi, hoặc có lẽ sợ đánh thức người đang ngủ say, Trần Lệ Quân nhẫn nhịn không hôn xuống..

Những chiếc gai nhọn li ti dày đặc đâm vào tim, những hạt giống ghen tuông bén rể và nảy nầm trong cơ thể, tựa như sợi dây leo thô to đè ép huyết dịch.

Những cuộc điện thoại này nhắc nhở cô, số mệnh của họ là một phần trong cộng đồng bị thế tục dị nghị, cần trốn tránh giấu giếm, thậm chí còn không thể chắc chắn mình có được yêu thương và công nhận hay không.

Cô vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt trước mắt, thoả mãn phác hoạ theo lông mày đến chóp mũi, như thể đang đắm mình trong niềm hạnh phúc lén trộm được từ xung quanh. Những suy nghĩ lo âu bất an bành trướng và chia cắt, đáy lòng dâng lên một cảm giác đau đớn mơ hồ.

Tối qua Lý Vân Tiêu say rượu, nhưng cô thì không.

Những lúc thế này, cô luôn muốn than thở với người tạo ra rượu, nếu cô uống được một chút, đại khái có thể cạy chiếc miệng cứ như vỏ sò của mình, đem tâm tình trần trụi thổ lộ với Lý Vân Tiêu.

Cô đưa tay che mắt, khẩn cầu một tia bình tĩnh. Trở về thực tại, như cũ không ngừng thở dài.

Nhẹ nhàng nới lỏng cánh tay ôm Lý Vân Tiêu, kéo chăn đắp kín, Trần Lệ Quân xuống giường, nhặt từng mảnh quần áo vương vãi khắp sàn, gấp gọn gàng đặt lên sofa.

Đồ dùng cá nhân, từng thứ một được bày sẵn trên bồn rửa, mỹ phẩm dưỡng da cũng sắp xếp theo trình tự các bước thông thường của Lý Vân Tiêu.

Bảo trì khoảng cách, nhìn chằm chằm thân ảnh co ro thành đốm nhỏ trên giường rất lâu, mạch đập hoà cùng tần suất và độ sâu của hô hấp. Trần Lệ Quân nhướng mày ức chế cặp mắt chua xót, trong tình huống không thể vượt qua, lần nữa nhượng bộ.

Không biết là do uống rượu hay vì đêm trước dày vò mệt mỏi, mãi đến khi nghe thấy âm thanh mở cửa lần nữa, Lý Vân Tiêu mới mơ màng mở mắt ra. Không gian tối đen, nàng choáng váng mò mẫm phương hướng, tìm kiếm bóng người đang tiến về phía mình.

Đèn đầu giường bật lên, Phương Viên đem bữa sáng đặt trên bàn, chạm vào cánh tay Lý Vân Tiêu:

"Ăn xong thì trang điểm đi luyện tập. Có phải cậu mệt lắm không? Ngủ liền một giấc tới chiều."

Trong nháy mắt, cảm giác lạc lõng cùng mất mát chồng chất khiến người ta càng thêm mỏi mệt, Lý Vân Tiêu gật gật đầu, khẽ cười nhẹ, con ngươi của nàng chẳng có gì cả, trống rỗng như thể đang chờ đợi điều gì đó..

"Là Quân Quân mua, đích thân nhờ tôi mang đến cho cậu." Phương Viên vừa nói vừa mở từng hộp ra.

"Chị ấy đâu?"

Lý Vân Tiêu hớp một muỗng cháo, hơi nóng bốc lên kèm theo không khí có chút ẩm ướt.

"Không có nói, chắc đang bận việc."

Đút một miếng lớn bánh bao vào miệng, Phương Viên nghiêng đầu nhìn Lý Vân Tiêu, lại uống thêm vài ngụm sữa đậu.

Lý Vân Tiêu với lấy điện thoại di động đặt bên gối, ấn ấn mấy cái, ném điện thoại lên giường, không nói gì nữa.

Điều duy nhất nàng muốn là no bụng, một quá trình nhai nuốt không cần động não, chỉ đơn giản là sự va chạm giữa hai hàm trên dưới và hô hấp. Sau khi ăn hết tất cả xong có lẽ tâm tình sẽ bình phục.

Nhưng rốt cuộc cũng không ăn quá nhiều. Đứng trước gương, Lý Vân Tiêu nhìn chăm chằm vào một chỗ, ngẩn người. Những vết mờ nhạt ở một bên cổ, tuỳ tiện xoã tóc liền có thể che lấp, Trần Lệ Quân làm mọi việc đều tuân thủ kỹ luật.

Ngón tay điểm nhẹ lên một dấu hồng không tính là đỏ, tâm trạng bỗng nhiên trở nên rất mỏng, rất mềm mại. Nàng ngửa đầu, lấy tay lau đi chút hơi ẩm.

Nàng không biết dùng cách gì mới bắt được Trần Lệ Quân, thậm chí là một cái giật nhẹ của lông mi. Nàng tự lừa dối bản thân, nhưng không thể phòng bị để rồi phải trả giá cho hành vi trộm cắp.

Lòng tham của con người là vô đáy, bởi vì sợ, cũng bởi vì yêu.

Dây chằng sau gáy và thắt lưng đều sưng tấy, nổi đau thể xác trực tiếp làm con người khô khốc. Chóng mặt gục xuống bàn ngủ hồi lâu, Trần Lệ Quân rất nhiều lần nằm mơ.

Trong phòng nghỉ âm thanh ồn ào, mơ mơ màng màng nghe được một tiếng thở dài quen thuộc. Bên hông lạnh mát, ngửi thấy vị đắng của thuốc Đông Y khô xộc vào mũi, sau đó là xúc cảm ấm áp xoa vuốt xung quanh.

Trần Lệ Quân nheo mắt nhìn lại. Lý Vân Tiêu đang cầm gói cao dán ném vào thùng rác, nàng cũng không quay đầu lại mà ngồi ở phía sau cô, đưa lưng về phía cô.

Vị đắng nhạt đi một chút, Trần Lệ Quân lại nằm xuống. Lớp cao dán không hề mang đến cảm giác dễ chịu hay nhẹ nhõm, cô lại vùi mặt rúc vào cánh tay hệt như một chú cún con.

Mọi người đều đã bắt đầu trang điểm, Trần Lệ Quân vẫn như cũ không đứng dậy. Lý Vân Tiêu quan sát qua gương chưa đủ, bèn xoay người lại nhìn chằm chằm thân ảnh nằm bất động đó một lúc lâu.

Nàng vừa muốn đứng lên, một bóng người đã nhanh hơn, dường như đã hướng về Trần Lệ Quân ngay từ lúc vào cửa, chạm đến bả vai cô ấy thay vì Lý Vân Tiêu.

Lương Dư vốn định trang điểm cho Lý Vân Tiêu trước. Nhưng Lý Vân Tiêu nhìn cái ót cụp xuống của kẻ trong gương, tỏ ý hãy ưu tiên làm cho Trần Lệ Quân. Tự nàng trang điểm sẽ nhanh hơn.

Khoảnh khắc chạm tay vào rương trang điểm, Lý Vân Tiêu đã không còn chắc chắn hiệu suất. Nàng trước mỗi một động tác đều liếc xem tiến độ của người bên kia. Lớp nên bên đó đã đánh xong, bên này chỉ vừa mới chuẩn bị trang điểm.

Trên trán cô vài sợi tóc nhỏ vụn, lộn xộn, giống như một chú cún con vẽ nguệch ngoạc. Dù mặt đã được đánh phấn nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, cánh tay buông thõng nhẹ hai bên, giữa lông mày của cô có một nếp nhăn nông. Lý Vân Tiêu nhìn, rất muốn giúp cô xoa giãn nó.

Lương Dư cứ như vậy làm y hệt những gì nàng nghĩ. Dùng đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt, đều đặn thoa phấn lên da, cúi người chạm đến nếp gấp giữa hai hàng lông mày..

Lý Vân Tiêu thấy cô mở mắt, vội dịch chuyển tầm nhìn, vô cùng tự nhiên bắt đầu đánh phấn lót. Biểu lộ nhạt hơn tư vị trong lòng rất nhiều, chua chát mơ hồ lan toả trong thân thể một cách tinh tế.

"Để chị tự làm." Trần Lệ Quân ngẩng đầu nhìn tấm gương, định cầm lấy cọ trang điểm nhưng bị tránh né.

"Chị Vân Tiêu bảo em làm cho chị trước, đừng chậm trễ thời gian."

Trần Lệ Quân lại liếc nhìn gương, gật đầu, không nói thêm nữa.

Tứ chi cô mềm nhũn, cảm giác đau nhức cùng buồn ngủ bò lên lưng, cô lần nữa nhắm mắt lại, tiếp tục vào giấc.

Tiếng người ầm ĩ dần dần thưa thớt, cảnh trong mơ và hiện thực triền miên đan xen. Trần Lệ Quân tựa hồ còn nghe thấy Lý Vân Tiêu đang nói chuyện với những người khác ở sau lưng cô.

Trong đầu cô vang lên một âm thanh giòn giã, Trần Lệ Quân giật mình tỉnh lại, vô thức quay ra sau xem.

Lý Vân Tiêu sẩy tay làm vỡ hộp phấn, gương trong hộp tan nát trên sàn.

Mặc kệ những nét vẽ môi cuối cùng, cổ họng Trần Lệ Quân thắt lại, hai hoá làm một bước đi qua, ngồi xổm trước mặt Lý Vân Tiêu, bóp cổ tay của nàng, cầm lấy những mảnh vỡ nàng vừa nhặt lên dưới đất.

Ngẩng người vài giây đồng hồ, Lý Vân Tiêu như không có việc gì, thu tay lại đặt ở đầu gối.

Trần Lệ Quân cúi đầu nhặt từng mảnh từng mảnh vào lòng bàn tay, động tác vô cùng nhẹ. Một vài sợi tóc gãy vương trên chóp mũi cô khiến lòng Lý Vân Tiêu ngứa ngáy.

Gọn gàng linh hoạt ném cặn vào thùng rác, Trần Lệ Quân phủi phủi tay, thuận tiện cầm cọ trang điểm trên bàn lên, tại đầu ngón tay quét nhẹ.

"Chị giúp em đánh." Vừa nói, cô vừa tẩy đi lớp son trang điểm nửa vời trông thiếu tự nhiên trên môi.

Lý Vân Tiêu không có đáp lời, ngược lại nghiêm chỉnh ngồi xuống. Nàng không nhìn người trong gương, ánh mắt chỉ dừng ở màn hình điện thoại.

Xúc cảm mịn như nhung nhẹ nhàng quét qua má nàng. Những đầu ngón tay ấm áp mềm mại nâng cằm nàng lên. Tiếng hít thở bên tai rất nhỏ, không lộ ra rõ ràng nhưng vẫn đủ phát giác. Lý Vân Tiêu ngẩng đầu trộm liếc khoé miệng cô, lại nhìn chằm chằm thổi son bóng trên bàn, muốn giúp cô tô màu son đó.

"Ngước lên." Trần Lệ Quân nắm phần gáy nàng, nâng đầu nàng lên.

Động mạch cổ nơi đầu ngón tay chạm vào khẽ nổi lên cảm giác. Trần Lệ Quân xuyên qua tấm gương nhìn chằm chằm vết đỏ bên cổ Lý Vân Tiêu, giấu dưới lòng bàn tay cô.

Cô cúi người, dùng ngón cái nhẹ nhàng mân mê cánh môi Lý Vân Tiêu, thay nàng tô son đỏ.

"Thật xinh đẹp." Trần Lệ Quân sờ lên lông mày Lý Vân Tiêu, trong mắt rốt cuộc cũng có chút vui vẻ.

"Hôm nay bữa sáng trong cháo có hành tây." Lý Vân Tiêu nhìn Trần Lệ Quân, bỗng nhiên nói một câu.

"Ngày mai chị giúp em lựa ra được không?"

Trần Lệ Quân cúi đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, mất tự nhiên khẽ liếm môi, không đáp lại.

Đã lâu rồi họ không ăn sáng cùng nhau.

Đột nhiên xuất hiện im lặng, Lý Vân Tiêu không chắc liệu có muốn nghe những điều này hay không. Ngón tay giấu trong túi áo co chặt, trái tim bay bổng nhảy lên xuống.

"Chị bảo Thái Minh đổi phòng lại." Trần Lệ Quân nói, ngẩng đầu nhìn Lương Dư đang cùng người khác trò chuyện.

Một lúc lâu không nhận được câu trả lời, Trần Lệ Quân nhìn Lý Vân Tiêu thông qua tấm gương. Con ngươi của nàng ẩm ướt, mắt nháy quá nhanh, cô không thể nhìn rõ.

Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng, rất nhẹ, cúi đầu, nhặt những vết xước trên ngón tay.

Nàng bình tĩnh mà đứng dậy, lướt ngang qua Trần Lệ Quân, Trần Lệ Quân thấy rõ khoé mắt của nàng, vì vậy nhanh bước đuổi theo. Cô theo Lý Vân Tiêu tiến vào phòng nghỉ trống, quay người khoá cửa lại.

"Vân Tiêu, làm sao vậy?" Trần Lệ Quân chậm rãi vươn cánh tay, đi qua giữ chặt góc áo nàng.

Thủ phạm luôn thích phạm tội có chủ ý, biết rõ còn cố hỏi.

Lý Vân Tiêu đưa lưng về phía cô, trong phút chốc đủ loại cảm xúc hỗn tạp dâng lên, tủi thân, đau khổ và bất lực tất cả cùng giao hội.

Nàng giơ tay nhanh chóng lau mắt, sau đó gạt cánh tay đang nắm góc áo của Trần Lệ Quân ra.

Lý Vân Tiêu luôn có thể giành chiến thắng, nước mắt của nàng là những mảnh phân tử nước nhỏ rơi vào cơ thể Trần Lệ Quân. Từ bé đến lớn, hễ khi nào nàng khóc, Trần Lệ Quân đại khái không còn quan tâm bất cứ điều gì.

Cô cúi đầu tựa cằm lên vai Lý Vân Tiêu, nghiêng người qua nhìn nàng, dùng ngón tay bôi khô từng vết từng vết nước trên mặt Lý Vân Tiêu, lại tán đều phấn ra khắp xung quanh.

"Đừng khóc được không? Vân Tiêu...Tiêu Tiêu.."

Lý Vân Tiêu không nói lời nào, giãy dụa quay đầu sang hướng khác.

Trần Lệ Quân cầm chặt bàn tay nàng, vuốt ve các khớp xương cổ tay và mạch đập mềm mại. Cô vùi đầu vào hõm cổ Lý Vân Tiêu, nằm trên vai nàng hồi lâu không lên tiếng.

Có một số tình cảm không thể diễn tả bằng lời, không cách nào phơi bày dưới ánh nắng.

Trần Lệ Quân cũng muốn hào phóng và thản nhiên đối diện với tất cả, nhưng những gì cô có thể kiểm soát được quá ít, hoặc căn bản cô chưa từng nắm giữ được thứ gì. Lý Vân Tiêu đến giờ chưa từng cho cô một cảm giác an toàn xác thực, cô chỉ có thể níu lấy một góc giấy nhàu nhĩ, làm một kẻ nhát gan không dám buông lỏng.

Nặng nề thở ra một hơi nóng, Trần Lệ Quân dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cổ Lý Vân Tiêu, thanh âm mềm mại hướng nàng lấy lòng.

"Ôm ôm."

Lý Vân Tiêu xoay người, cánh tay vận chút sức, ôm lấy Trần Lệ Quân. Nàng không nói chuyện, dần dần tăng thêm khí lực ấn mạnh sau lưng Trần Lệ Quân, đem cô khảm sâu vào ngực.

Trần Lệ Quân muốn nhìn rõ sắc mặt nàng, nhưng lại bị cánh tay nàng xiềng xích, chỉ nghe thấy nàng thở dài một tiếng, tiếng thở dài mãn nguyện khi ôm chặt cô.

Cơ thể mệt mỏi của cô chậm rãi đắm chìm trong sự mềm mại. Trần Lệ Quân nhắm mắt lại, đầu càng thêm sát, nhẹ giọng thì thầm:

"Ai là đồ khóc nhè?"

"Em phải đi luyện tập, ai rảnh ở đây nói nhảm với chị."

Lý Vân Tiêu đẩy Trần Lệ Quân ra, quay người muốn bước ra ngoài, bị Trần Lệ Quân vòng tay qua eo kéo trở lại.

Hai tay chống lên chiếc bàn chật chội, Trần Lệ Quân từ từ che khuất đôi mắt đang chuyển động theo hô hấp phập phồng của nàng, tại gương mặt nàng cẩn thận tỉ mỉ rơi xuống vài cái hôn khẽ.

Những lời sắp thốt ra chợt dịu đi, Lý Vân Tiêu trèo lên cổ Trần Lệ Quân, kéo nụ hôn kia trở nên thật dài, rất lâu..

Hàng mi dày khẽ run run theo nhịp thở, Lý Vân Tiêu duỗi tay ra, đặt lên mặt Trần Lệ Quân, đầu ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ.

"Trần Lệ Quân, rốt cuộc chị có biết hôn hay không?

Thân thể Trần Lệ Quân hơi khựng lại, đáy mắt chỉ u ám trong chốc lát liền tràn ngập ý cười, những đường vân mỏng manh mềm mại nơi khoé mắt được Lý Vân Tiêu vuốt ve.

"Sao lại không? Không phải chỉ em mới có kinh nghiệm."

Bàn tay che ở tai Trần Lệ Quân cuối cùng cũng rút về, rủ xuống một bên thân thể, không tự chủ cuộn tròn lại, lại mở ra..

"Vậy thì người dạy chị đã không dạy tốt."

Lý Vân Tiêu dần thu hẹp khoảng cách với cô trong từng câu chữ, hơi thở nóng hổi của nàng ập vào, giống như chú mèo con ngậm món đồ chơi yêu thích của mình trong miệng, muốn đem cô cắn thành từng mảnh, nuốt vào bụng nó.

Trần Lệ Quân mơ màng cúi đầu hôn đáp trả, cô hoàn toàn bị Lý Vân Tiêu chi phối, thậm chí không điều chỉnh được tiết tấu hô hấp.

Khoảnh khắc lấy lại dưỡng khí, Trần Lệ Quân trông thấy đôi mắt ẩm ướt của Lý Vân Tiêu toả hơi nước nhỏ li ti, vô thanh vô tức khuấy động trái tim trần trụi của cô.

Cô thuận thế bế Lý Vân Tiêu lên đặt lên bàn, đầu ngón tay nhẹ câu chóp mũi nàng, nghiêng đầu đến gần:

"Cô Lý xin hãy chỉ dạy thêm, em sẽ học tập chăm chỉ."

Đại khái giằng co một hồi, nụ hôn so với tiếng răng vụng về va vào nhau lúc đầu tư vị tốt hơn nhiều. Ánh mắt nàng lần nữa rơi trên mặt Trần Lệ Quân, Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm đôi mắt xuất thần với hàng mi dày đang rủ xuống của cô.

Bộ dáng cái hũ nút* nghiêng người về trước hôn lấy nàng một cách khao khát, thật đáng yêu. Lý Vân Tiêu nghĩ.

*Muộn hồ lô hay hũ nút (闷葫芦): ám chỉ những người kiệm lời, lúc nào cũng đậy kín như bưng.

Mấy lần sau nàng cố tình tránh né, con chó nhỏ bị dồn vào chân tường, buộc phải nóng nảy nắm gáy của nàng, dùng chút lực răng cạy mở.

So với Trần Lệ Quân, hô hấp của Lý Vân Tiêu vẫn kém hơn một chút, nhưng đối phương ngược lại vô cùng ân cần, nhiều lần nhả ra biên độ nhỏ cho nàng cơ hội để thở, nhằm kéo dài chiến tuyến.

Thả chậm động tác, bờ môi bị cắn nát lại được liếm nhẹ an ủi. Lý Vân Tiêu trừng mắt liếc cô, khi nàng chuẩn bị tiếp cận, Trần Lệ Quân đã lui về sau, giữ cằm của nàng, ngón cái cọ qua khoé miệng, tán đều màu son đỏ.

"Nên đi diễn tập rồi. Cô Lý còn muốn hôn bao lâu nữa?"

Lý Vân Tiêu có chút khó chịu, tay co chặt thành quyền, hai chân trên bàn đung đưa, khẽ đẩy Trần Lệ Quân một phát.

Trần Lệ Quân nắm lấy bàn tay kia, mở nắm đấm ra, như con chó nhỏ ngước mắt lên, vừa hôn cổ tay nàng vừa dùng răng mài nhẹ.

"Đừng giận chị, chị sẽ buồn hơn cả em."

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ khiến mái tóc cô một màu nâu óng ánh, thoạt nhìn rất dễ chạm. Đôi mắt cô sáng như mắt nai. Lý Vân Tiêu tâm bình tĩnh lại tựa phiến lá rơi, nàng không nói gì thêm nữa, gật đầu, đưa tay sờ cái đầu lông xù của cô.

Có tình yêu thầm kín nào đó luôn ướt át, như những mầm hoa đong đưa trong cơn mưa mùa hè, không cách nào ngăn chúng ngừng sinh trưởng.

Đèn sáng rực rỡ, Lý Vân Tiêu đứng trên sân khấu, xuyên qua đám đông ngắm nhìn đôi mắt đen láy đó. Những giọng nói ồn ào giữa âm nhạc nặng nề lại trở nên im ắng, có thứ gì đó đang thu mình trong góc, rục rịch như muốn thả câu.

Trần Lệ Quân bình tĩnh lướt ngang qua Lý Vân Tiêu, miệng nhẩm lời bài hát, như ẩn như không chạm vào đầu ngón tay nàng. Cảm giác máu quanh ngón út của cô giống như một chiếc nhẫn bạc, vẻ nặng nề ngưng tụ ở đáy mắt.

Ngón tay lưu lại chút độ ấm cùng hơi thở ấm áp, Lý Vân Tiêu quay đầu lại kinh ngạc nhìn cô, mà một khắc này Trần Lệ Quân chẳng qua chỉ cười nhẹ.

Sau khi diễn tập, Lý Vân Tiêu lại không thấy Trần Lệ Quân đâu. Thẳng đến khi buổi diễn bắt đầu, lên rồi xuống sân khấu, nàng mới bắt gặp Trần Lệ Quân mặc trang phục hoá trang đứng tựa ở bên đài. Cô đang chờ để tiếp tục, cũng chờ Lý Vân Tiêu hạ màn.

Trên sân khấu vẫn hát, trong góc nơi ngọn đèn không thể chiếu đến, mượn chút ánh sáng là có thể nhìn rõ mặt lẫn nhau, thật gần. Sau vách tường tối tăm, Lý Vân Tiêu nhéo nhéo đốt ngón tay Trần Lệ Quân, dùng cách này bày tỏ sự động viên thầm lặng.

Vở kịch kết thúc, mọi người lần lượt rời sân khấu. Lúc ngang qua phòng thay đồ, Trần Lệ Quân bị kéo lại nói chuyện phiếm vài câu, Lý Vân Tiêu thấp đầu đi ở phía trước, nhìn không rõ biểu tình của nàng.

Theo chân thân ảnh kia đến cuối hành lang, Trần Lệ Quân đẩy cánh cửa khép hờ hé mở.

Tất cả sự hối hả, tiếng người huyên náo, còi xe ầm ĩ, những âm thanh ồn ào toàn bộ đều tan biến trong ẩm ướt. Ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, không khí vô cùng nóng bỏng, thiêu đốt, gần như ngột ngạt.

Chóp mũi cọ chóp mũi, hai hơi thở quyện vào nhau, ướt át như trời đổ mưa. Lôi vạt áo được nhét gọn chỉnh tề trong cạp quần của Trần Lệ Quân ra, Lý Vân Tiêu dùng đầu ngón tay lướt qua từng tấc một, từ trước về sau, từ bụng nhỏ đến thắt lưng, từng điểm từng điểm.

Xung quanh vẫn tối đen và tĩnh mịch. Những âm thanh do đám đông phấn khích tạo ra ngoài cửa rạp khiến tiếng hít thở bên tai càng thêm chân thật. Trần Lệ Quân giam cầm chế trụ sau gáy Lý Vân Tiêu, chậm chạp miễn cưỡng triền miên.

Nhiệt khí trong lỗ chân lông sắp bốc hơi hết, Lý Vân Tiêu đột nhiên đẩy mặt Trần Lệ Quân ra, ôm cổ cô, khẽ thì thầm bên tai:

"Về khách sạn đi, bạn cùng phòng của chị đang đợi, đừng chậm trễ."

Đầu ngón tay của cô rời khỏi gáy Lý Vân Tiêu, với vào trong vạt áo, nhẹ nhàng cắn lên làn da mềm mại trên cổ nàng.

"Chị nào có bạn cùng phòng khác? Bạn cùng phòng của chị chẳng phải là em sao?

Lý Vân Tiêu bắt lấy cánh tay làm loạn kia, lần nữa đặt trở lại bên quần của Trần Lệ Quân, hơi lui về sau một chút.

"Thật không? Vậy sao sáng nay em thức dậy không thấy chị?"

Trần Lệ Quân chớp mắt hai cái, cúi đầu hôn lên má Lý Vân Tiêu. Khi cô cụp đôi mắt, lông mi rủ xuống như cánh hồ điệp, mũi cô phát ra tiếng hừ hừ mềm mại, cố tình kéo dài âm cuối, cô ôm chặt cổ tay nàng bằng cả hai tay, nhẹ nhàng xoa nắn.

Có người ỷ nhờ khuôn mặt tuấn tú đó muốn làm gì thì làm. Lý Vân Tiêu có chút bất đắc dĩ, ôm cổ cô, vuốt ve tóc cô tựa như vuốt lông cho chó.

Một giây tiếp theo, cô ngẩng đầu lên, ôm lấy mặt Lý Vân Tiêu, khẽ sờ nắn lỗ tai nàng, nhẹ nhàng nở ra một nụ cười nhàn nhạt có chút ấm áp:

"Cô Lý, có muốn nghiệm thu thành quả dạy học hôm nay không?"

Lực của các ngón tay vừa phải, không quá mạnh bạo cũng không quá nhẹ, tinh tế và cẩn thận.

Dạ thịt từng điểm từng điểm một bị cọ xát, nhai nuốt chia năm xẻ bảy. Lý Vân Tiêu cơ hồ là ma xui quỷ khiến gật đầu, nàng ngửa đầu khẽ cọ cọ khoé miệng của Trần Lệ Quân.

Cánh tay quấn quanh eo cô siết chặt hơn, đầu lưỡi của Trần Lệ Quân mang theo cảm giác mát mát chạm vào mặt, từ từ trở nên nóng bỏng không muốn buông tha.

Lý Vân Tiêu dần dần không thở được, hai tay ôm lấy vai Trần Lệ Quân, hơi ngả người ra sau.

"Đồ ngốc, thở đi." Trần Lệ Quân chống đỡ trán nàng, ở bên tai nàng phả hơi nóng.

Nàng vòng tay qua cả vai Trần Lệ Quân, giống như xây một bức tường bao bọc bốn phương tám hướng.

Trần Lệ Quân nắm tay nàng, trên bàn tay đó có vết chai, không phải một đôi tay thon thả. Các khớp dày đến mức có thể hoàn toàn che phủ bàn tay Lý Vân Tiêu, nhưng thời điểm cô nắm tay nàng luôn rất yếu ớt, dường như không dám dùng nhiều sức, mà Lý Vân Tiêu luôn một mực nắm chặt năm ngón tay cô.

"Tiếp tục?" Thanh âm của cô rất nhẹ, lưu luyến, dịu dàng.

Ngoan ngoãn bị đẩy ngồi lên ghế, Trần Lệ Quân để mặc Lý Vân Tiêu vò rối mái tóc, dạng chân ngồi trên mình.

Hai chân gác ở hai bên ghế, miễn cưỡng dán vào mặt ngoài đùi của Trần Lệ Quân. Ngón tay nàng mơn trớn cánh môi cô:

"Ừ." Nàng đáp lại.

Ánh mắt đi xuống bắt gặp một đôi mắt sáng ngời, long lanh ướt át dưới ngọn đèn mờ ảo.

Trong phòng, chiếc ghế phát ra âm thanh cót két rất nhỏ, cũng chỉ có lỗ tai Trần Lệ Quân nghe tiếng nàng hít thở. Trần nhà trắng tinh cùng với Lý Vân Tiêu, lắc lư lúc lên lúc xuống..

Đồng hồ treo tường tích tắc trôi, từ 9:35 biến thành 10:50. Cô nghe thấy nàng nhỏ giọng thì thầm hỏi cô có muốn nàng ly hôn không, liền không chút do dự áp nàng vào cửa sổ, cắn nát bờ môi nàng, lại từng chút từng chút một hôn liếm sạch sẽ máu.

Trần Lệ Quân không nói lời nào, cô không nói được dù chỉ một chữ.

Tại sao lại ném vấn đề cho cô ấy?

Thứ tình yêu tội lỗi kia vất vả mới nổi lên mặt nước, lại bị đẩy xuống đáy, hết lần này đến lần khác nhấn chìm trong nổi bất hạnh không thể yêu thương, dày vò con người ta đến cùng không còn biết đâu là lẽ phải.

Người tốt dễ bị cuốn đi, khi lòng tham đã được lấp đầy một chút tự nhiên sẽ muốn nhiều hơn nữa. Đến mức khiến họ muốn quay trở về thời thơ ấu, lại chờ đợi đến cuối cùng.

Như thế nào mới là đủ? Dù có đi xa bao nhiêu, chiếc khoá sau lưng cô vẫn không cách nào bỏ qua. Cô thiếu can đảm, nhưng mục tiêu của cô không nhỏ, dù trái tim có trải rộng lớn đến đâu, cô cũng chỉ muốn mình là duy nhất.

Bản chất của tình yêu không giống, vì nó đông đúc người.

"Vân Tiêu, thứ chúng ta muốn không giống nhau."

Trần Lệ Quân đưa tay sờ sờ mặt Lý Vân Tiêu.

Ánh sáng trong mắt Lý Vân Tiêu hoàn toàn tắt ngấm, thay vào đó là bối rối cùng mất mát.

"Khác nhau chỗ nào?"

Nàng vùi đầu vào cổ cô, nhưng cuối cùng vẫn không nhận được câu trả lời.

Thời điểm đồng hồ chuyển sang 11:47, Trần Lệ Quân ôm Lý Vân Tiêu đứng dậy, sửa sang lại quần áo cho nàng, thần sắc bình thản như không có gì.

Cô nắm tay Lý Vân Tiêu bước ra ngoài, đi đến cửa, cô dừng lại, bật đèn, tắt đèn.

"Chị đã sớm nói từ lâu."

"Điều chị muốn là mãi mãi."

Câu phía sau, cô vẫn như cũ phạt Lý Vân Tiêu không thể nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro