Chương 1
Tác giả có lời: "Bàng Thống sẽ không cư nhiên xuất hiện, bất quá chương sau sẽ xuất hiện, mà xuất hiện liền sẽ ăn đậu hũ công tử 😌😌😌"
Yên hoa tam nguyệt, Tây Hồ liễu rủ lả lướt, muôn hoa đua thắm khoe hồng. Quả nhiên Giang Nam kiều diễm dễ say lòng người.
Công Tôn Sách đứng trên cầu thưởng thức, thuyền hoa tinh xảo chậm rãi lướt qua. Bên cạnh Triển Chiêu ôm kiếm đứng cùng, nghiễm nhiên từ tiểu hòa thượng Tướng Quốc Tự trổ mã thành nam hiệp oai phong hào sảng.
"Ai" Công Tôn Sách thở dài.
"Làm sao vậy Công Tôn đại ca. Vốn dĩ đưa huynh đi thả lỏng tâm tình. Vậy mà so với Lư Châu càng thường xuyên thở dài" Triển Chiêu bất mãn nói
Công Tôn Sách cúi đầu "Ta chỉ là nhớ Bao Chửng. Cảnh đẹp như cũ, tiếc cố nhân không còn."
"Công Tôn đại ca, Bao đại ca không có ở đây, còn có đệ. Tuy đệ không giống Bao đại ca hiểu được tâm tư huynh, bất quá vẫn có thể bồi huynh a"
"Cũng may có đệ bồi ta" Công Tôn Sách nhéo nhéo mặt Triển Chiêu sủng nịnh cười.
"Đừng nhéo mặt, đệ đã trưởng thành rồi " Triển Chiêu bất mãn
"Sinh thời Bao đại ca của đệ thích nhất là nhéo mặt đệ..."
"Công Tôn đại ca, đệ cứ có loại cảm gíac, Bao đại ca huynh ấy vẫn còn sống"
"Triển Chiêu, đệ cũng có cảm giác này? Ta cũng luôn cảm thấy như vậy"
"Lớn chuyện rồi, lớn chuyện rồi. Họa Điệp cô nương của giang lăng các mất tích. Thị nữ tùy thân Tiểu Bích lại chết thảm tại tư phòng" Bên kia hồ có đám người hét lớn, một đám người khác hướng một chỗ gấp gáp bước đi.
Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu cũng đến nhìn xem, theo đám người kia đến Giang Lăng Các. Thật vất vả chen qua đoàn người xô lại Giang Lăng Các lại bị nha dịch ngăn lại:
"Ngươi là kẻ nào? Hiện trường vụ án há phải nơi để các ngươi tùy tiện tiến vào?"
"Công Tôn Sách" Công Tôn công tử bạch y nhẹ nhàng, đĩnh đạc như trúc ở trước cửa nói lớn. Đằng sau Triển Chiên vẫn như cũ cầm kiếm đứng yên
"Lễ Bộ thị lang Công Tôn Sách"
" Đệ nhất tài tử của Đại Tống Công Tôn Sách"
Đám người bắt đầu sôi nổi nghị luận. Cai nha nhìn nhau vài lần liền mở lời:"Ngươi thật là Lễ Bộ thị lang Công Tôn đại nhân?"
"Lễ Bộ thị lang đã không phải, nhưng Công Tôn Sách quả thật là tại hạ"
"Công Tôn công tử, thật thất lễ, công tử không thể tiến vào"
Triển Chiêu sau liền nói " Đây là loại đạo lý gì, chúng ta đến giúp các người phá án"
"Án này quan hệ đến Trung Châu Vương"
"Bàng Thống?" Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu đồng thời kinh hô
"Là tri phủ đại nhân phân phó xuống dưới, hiện trường vụ án ai cũng không thể tùy tiện cho phép vào"
Công Tôn Sách liền hỏi: " Nhị vị đây có biết Trung Châu Vương đang ở nơi nào Dương Châu?"
"Những hôm trước đây, Vương gia mỗi đêm đều là ở lại Giang Lăng Các, sau này sự việc phát sinh hình như đã chuyển vài Li Âm Hiên đối diện"
Cảm tạ xong các vị nha dịch, Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu rời khỏi Giang Lăng Các.
Triển Chiêu nói " Tên Bàng Thống này thật không giống một kẻ háo sắc"
"Đệ đã quên Tứ Đức cô nương rồi sao? Nếu Bàng Thống là hạng chính nhân quân tử, lấy đâu ra nhiều nợ phong lưu đến vậy" Công Tôn Sách căm giận nói. Hai người hướng tới Li Âm Hiên đối diện mà đi tới.
Cửa lớn khóa chặt. Triển Chiêu gõ cửa liền không phải một tiểu cô nương yêu kiều ra mở mà lại là một nam nhân cao lớn thô kệch.
"Gõ cái gì mà gõ? Lúc này mới giờ nào mà đã sốt ruột tới thanh lâu?" Nam nhân như đương buồn ngủ mà mở cửa.
"Chúng ta tới tìm Bàng Thống" Triển Chiêu liền mở lời.
"Tìm Vương gia, các ngươi cũng không nhìn xem hiện đang là giờ nào, buổi tối lại đến đi" Nói xong không do dự liền đóng cửa đại môn.
Triển Chiên đương muốn tiếp tục gõ, Công Tôn Sách lại cản " Bỏ đi, buổi tối chúng ta lại đến"
Trở lại khách điếm, Công Tôn Sách liền châm đến ba tách trà. Cảm thấy có chút nghẹn uất, nghĩ xem Công Tôn Sách hắn là người phương nào. Chính là đương kim thánh thượng nghị viện đều thỉnh đến đệ nhất tài tử Đại Tống. Như thế nào đến địa giới Dương Châu gặp phải án tử. Chính mình muốn tới hỗ trợ điều tra liền còn bị cấm cự. Công Tôn công tử làm sao nuốt trôi cỗ tức giận này
Triển Chiêu một bên nhìn Công Tôn Sách tự mình giận nảy. Cảm thấy có điểm buồn cười. Đi qua vỗ vỗ vai Công Tôn Sách " Công Tôn đại ca, chúng ta trước tiên đi dùng chút điểm tâm, tiện thể hỏi thăm xem Tiểu Họa, Tiểu Điệp cô nương kia là người thế nào?"
Công Tôn Sách cũng chỉ bất đắc dĩ gật đầu, tùy ý theo Triển Chiêu xuống lầu, đi vào đại sảnh khách điếm.
Hai người gọi một bình Bích Hoa Xuân cùng mấy món ăn đơn giản. Triển Chiêu lại gọi tiểu nhị lại hỏi "Tiểu ca ca có biết Họa Điệp cô nương không?"
"Nhị vị khách quan từ xa có điều không biết, để ta từ từ kể cho"
"Kể ngắn gọn" Công Tôn Sách chính là sợ nhất loại chuyện chậm rãi này
"Hà, Họa Điệp vị cô nương nổi tiếng nhất Dương Châu của chúng ta. Là hoa khôi của Giang Lăng Các. Nghe nói chẳng những lớn lên thanh tú mỹ miều lại có tài nghệ tuyệt đỉnh. Nàng có thể vừa múa vừa thêu hoa nhi Người có dáng múa man điệu linh động như loài phi yến lại biết thả chỉ thêu hồ điệp, tựa như hồ điệp sinh động như thật, chờ vỗ cánh bay. Không biết có bao nhiêu vương tôn công tử vì nàng ở Giang Lăng Các vung tiền như rác"
"Một bên múa, một bên thêu?" Công Tôn Sách mở chiết phiến có chút đăm chiêu
"Quả là như vậy, đây cũng là nghe nói, tiểu nhân làm gì có diễm phúc tận mắt gặp mặt"
Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu nhìn nhau, Triển Chiêu lại nói " Kia tiểu nhị đại ca vội thì đi trước đi"
"Hai vị quan khách từ từ dùng, có việc gì cứ phân phó tiểu nhân"
"Công Tôn đại ca, như vậy Họa Điệp cô nương cũng tính là kì nữ. Huynh nghĩ xem thế nào?"
"Không biết, một bên múa, một bên là người thêu thùa. Thêu bằng cách nào? Lấy tay ở trên thêu? Vẫn là thêu trên vải lụa?"
"Tiểu nhị không phải cũng nói sao, hắn chưa từng gặp qua, vẫn là chờ đến đêm nay hỏi Bàng Thống" Triển Chiêu uống một ngụm trà.
"Hôm nay ở Giang Lăng Các như thế nào không gặp tri phủ Dương Châu? Theo như lí lẽ, hắn hẳn phải có mặt quan sát hiện trường a".
"Tiểu nhị" Triển Chiêu hô
"Nhị vị quan khách có gì phân phó"
"Chúng ta còn chút chuyện này muốn hỏi thăm"
"Khách quan mời nói"
"Tri phủ Dương Châu của các người là dạng quan gì?"
"Là người tốt a, đại nhân thanh liêm chính trực, vì dân thỉnh mệnh. Dương Châu chúng ta mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp" Tiểu nhị này đem tri phủ khen đến bất hảo. Công Tôn Sách thầm nghĩ mưa thuận gió hòa cùng quan tri phủ thì có quan hệ gì.
"Kia, tại sao hôm Giang Lăng Các xảy ta chuyện không thấy xuất đầu lộ diện?"
Nghe đến đây Công Tôn Sách cùng Triển Chiêu càng ngày càng hồ đồ. Cái gì mà Dương Châu chết nhiều như vậy còn không phá án, trước mắt đã chết một tiểu thị nữ, mất tích một cô nương. Bá tánh vẫn thẳng khen tri phủ La đại nhân là thanh thiên đại lão gia. Hoang đường! Kì lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro