Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương Mở Đầu

Năm Cảnh Hoà thứ ba. Lộ Kiến Xương.

Trời tối đen như mực. Hôm nay không phải ngày rằm, ánh trăng khuyết mờ ảo phía trên chẳng thể soi rọi không gian phía dưới, chỉ để ra vài tia sáng lập loè trong không gian hiu quạnh.

Thời tiết đang độ chính đông, người thường chẳng ai muốn ra ngoài trong một đêm khuya gió rét cắt da cắt thịt. Người có mưu xấu thì khác. Trời âm u, đất mịt mù, hôm nay đích thị là ngày phù hợp để đi làm chuyện không muốn người khác biết.

Ánh trăng mờ mịt soi bóng hai người đang rảo bước rời quan lộ. Người phía trước cầm một cái đèn nhỏ, thoăn thoắt sải bước. Người phía sau chạy với theo, tiếng thì thào bị gió cuốn đi. Cậu ta thở không ra hơi. "A Dật, đợi với."

Cậu ta vừa dứt lời thì gió lạnh thổi đến. Cơn gió quái ác thích trêu ngươi hai người lẻ loi trên đường, liên tục tạt qua những cành cây trụi lủi, tạo nên tiếng xào xạc ghê rợn. Cậu ta sợ hãi "á" một tiếng, tay không ngừng siết chặt tấm áo tơi, hai bước chập một, dốc toàn lực đuổi theo người phía trước, miệng không ngừng kêu gọi. "A Dật, đợi với."

Biết trước ra ngoài khổ thế này, đêm nay cậu ta đã nhắm mắt làm ngơ, để vị trước mặt tự sinh tự diệt. Có điều, suy nghĩ này vừa lóe đã bị cậu ta thẳng tay gạch đi. Trước khi rời thành Tống Bình, có một người đã gọi cậu ta lại, đặc biệt dặn dò, không được để người kia gây chuyện.

"Vụ Bản, trong lúc ta không có mặt, cố gắng theo sát Hoài Chi, đừng để em ấy gây chuyện." Người kia thở dài rồi vỗ vai cậu ta. "Chỉ cần đợi đến khi ta đến là được."

Nói thì dễ nhưng làm mới khó. Mới qua vài ngày, cậu ta đã bị người kia hành hạ đến trọc cả đầu, cả người lúc nào cũng trong trạng thái nơm nớp lo sợ, chỉ sợ không chú ý là người kia sẽ vướng vào một sự vụ bất ngờ nào đó. Tứ điện hạ, bao giờ người mới đến? Vụ Bản sắp không trụ được nữa rồi. Trong đầu vụt qua vô số suy nghĩ, cậu ta chỉ có thể ném hết ra rìa, hai chân tăng tốc, quyết tóm cho được người đi trước.

Cậu thiếu niên tên A Dật bị gọi nhiều thì cũng thấy phiền. Cậu đi chậm lại, đợi người kia đến gần rồi trách móc. "A Sâm, đã bảo cậu ở nguyên trong trạm dịch, đi theo ta làm gì?"

A Sâm bị mắng thì xụ mặt, lại thêm gió rít gào làm cả người cậu ta run lẩy bẩy, hai tay vô thức siết chặt lớp áo trên người. A Dật thấy thế thì cũng chẳng thể nặng lời được nữa. Cậu thở dài đầy cam chịu, hạ giọng. "Được rồi, đi thì đi. Nhớ đi sát ta đấy."

A Sâm, tên Lê Sâm, tự Vụ Bản, là con trai thứ của đại thần nội các Lê Tâm. A Dật, tên Đỗ Dật, tự Hoài Chi, là con trai duy nhất của Tề vương Đỗ Diệu. Tề vương trung quân ái quốc, mười năm trước đã hy sinh trong trận chiến biên giới phía bắc, để lại con nhỏ mới bảy tuổi. Tiên đế thương tình, ngoài truy phong tước hiệu, còn đặc cách để ấu tử của Tề vương ở lại kinh thành chăm sóc. Hoàng đế mới lên ngôi vẫn tiếp tục việc Tiên đế đàn làm dở, giữ đứa cháu mồ côi lại kinh thành, chiều chuộng vô cùng. Hoàng tử, hoàng nữ cũng chưa chắc được đãi ngộ này.

Dật trong kinh thành không ai quản lý, sống như cá gặp nước, đâu đâu cũng là bạn bè. Một hai năm trước, không biết đọc được từ đâu, cậu bắt đầu hứng thú với mấy chuyện phá án bí ẩn. Hễ nơi nào có chuyện kỳ lạ, Dật đều tìm mọi cách đến xem xét. Lần này cũng không phải ngoại lệ.

Mấy hôm trước, cậu nhận được thư từ một người quen, nhờ đến xem thử vụ mất tích của một thiếu nữ ở lộ Kiến Xương. Sinh thần của Tề vương sắp tới, Dật định lên châu Lạng viếng mộ nên đã nói lời từ chối. Cậu chỉ hứng thú với những chuyện bí ẩn, còn tìm người là việc của quan phủ, cùng lắm là cậu góp vài câu, mong người ta tận lực.

Tề vương tự thiêu thủ thành, tro cốt theo di nguyện được chia làm hai phần, một phần ở lại châu Lạng, cùng những binh sĩ đã nằm lại, tiếp tục giữ vững non sông, một phần trở lại thành Tống Bình, đi vào khu lăng mộ của gia tộc. Mọi năm, sau khi tảo mộ cho ông nội, bà nội và tạt qua mộ bác cả, Dật sẽ đi thẳng lên châu Lạng viếng mộ Tề vương. Có điều, năm nay kế hoạch này đã phải thay đổi. Lý do vô cùng đơn giản. Dật đã đổi ý, cậu quyết định sẽ tham gia vụ tìm người này.

Kể ra cũng thật trùng hợp, đã là việc phải làm thì dù có muốn trốn tránh cũng chẳng thể thoát. Một hôm đến sòng bạc, Dật vô tình nhìn thấy anh trai của thiếu nữ mất tích. Cậu đã ngó qua hồ sơ của quan phủ, tên này trước nay nghèo mạt rệp, đến cái nhà còn không có, suốt ngày ngủ bờ ngủ bụi, lấy đâu ra nhiều bạc để ném cho mấy sới bạc? Chuyện bất thường ắt có điều uẩn khúc. Sinh thần của Tề vương còn gần một tháng, nếu vụ án được xử lý nhanh chóng, cậu vẫn có thể lên châu Lạng kịp ngày. Mang theo suy nghĩ đó, Dật bắt đầu điều tra. Vòng vo một hồi, cuối cùng cũng dẫn đến buổi tối hôm nay. Cậu và A Sâm đang đi bắt hai kẻ chuẩn bị làm điều xấu.

Càng đi, không gian càng âm u. Gió như hoá thành những thanh kiếm vô hình, sẵn sàng xuyên thủng những kẻ dám xâm phạm lãnh địa mà chúng đã tự tuyên bố quyền sở hữu. Sâm cuốn chặt áo ngoài, lẽo đẽo chạy theo.

"A Dật..." Sâm thở hổn hển, quyết định sử dụng con bài tủ. "A Tín bảo ta phải theo sát, không để cậu gây chuyện nữa."

Ở thành Tống Bình, người này còn có A Tín chống lưng, bây giờ A Tín ở xa, rủi mà người này đâm đầu vào rắc rối thì chỉ còn nước ngửa mặt khấn trời.

"Con rùa rút đầu đấy đâu rồi?" Dật nghe vậy thì quay lại, vẻ châm biếm khẽ lướt qua khoé môi. Con rùa đen ấy, lúc cần thì chẳng thấy đâu. Có cậu ta bên cạnh, chỉ cần một câu là người ta sẽ tự đào cái mộ này lên, Dật sẽ không tốn công nửa đêm gió máy chạy ra tự lực cánh sinh.

A Tín, Đỗ Tín, tự Hoài Lễ, là con trai thứ tư của Hoàng đế, dòng đích, hơn Dật hai tuổi. Theo bối phận, Tín là anh họ nội của Dật. Chơi với nhau đã lâu, mấy thứ khoảng cách đó đều bị A Dật dẹp sang một bên. Lúc không vui, cậu còn dám gọi cả họ tên Tín để mắng.

"Tổ tông ơi..." Sâm sợ mất mật, vừa nói vừa cẩn thận ngó nghiêng xung quanh. "Cẩn thận tai vách mạch dừng đấy."

Dật hếch cằm. "Đồng không mông quạnh, sợ gì?" Đêm hôm khuya khoắt, chẳng ai rảnh rỗi chạy ra nghĩa địa hóng gió. Dù cậu có hét ầm lên thì cũng chỉ có vài con quạ làm chứng, mà quạ thì không biết nói. Không có đối chứng, Dật không sợ.

Vừa dứt lời, chân cậu lại càng sải nhanh hơn. Sắp qua canh ba, cây đèn trong tay cũng sắp cháy đến cạn bấc, cậu cần nhanh chóng đi tới nghĩa địa. Trời mà sáng thì kế hoạch sẽ đi tong ngay.

"Này..." Sâm chạy theo, túm lấy tay Dật. Cậu ta mím môi, nói một loạt những lời vô thưởng vô phạt, nhưng không dám tiếp tục nhắc đến Tín, sợ làm người đối diện nổi điên. Dật vẫn đang tức giận chuyện Tín bỏ gánh giữa chừng. Sâm hắng giọng, cất lời khuyên can. "Hay là để mai đi. Trời sáng dễ làm việc."

Trời sáng là Tín đến rồi. Có Tín khuyên can, Dật dù không thích cũng sẽ kiềm chế, không dám làm bừa. Dù sao thân phận của Tín vẫn đang bày ra đấy, Dật không thể không nể mặt.

"Cậu bị đần hả?" Dật quay lại, nhìn cậu ta như một đứa thiểu năng. "Ai lại đi đào mộ ban ngày? Khác gì lạy ông tôi ở bụi này?" Nói xong, Dật hất tay Sâm, đi thằng về phía trước, chỉ để tiếng nói vọng lại phía sau. "Quay đầu, đi thẳng là ra đến đường lớn. Men theo đường lớn là sẽ về tới trạm dịch. Cậu và con rùa đó, ai sợ thì đi về."

"Con rùa đen chết bầm, lúc cần thì không thấy đâu." Dật tức giận lẩm bẩm. Đợi mãi không thấy Tín đâu, Dật đành tự hành động. Thời gian cấp bách, cách thức sử dụng có thể linh hoạt thay đổi. Chuyện này mà không xong thì sẽ lỡ mất sinh thần của Tề vương. Càng nghĩ càng tức. Dật nghiến răng chèo chẹo. Kinh nghiệm lâu năm đã cho thấy, con thứ tư trong nhà chưa bao giờ là cái gì tốt đẹp.

Phía sau vọng lại tiếng bước chân dồn dập. Dật kín đáo liếc về phía sau, câu khích tướng quả nhiên đã có tác dụng. Sâm vốn đang do dự đi hay ở đã lập tức chứng tỏ lập trường. Cậu ta chạy lại phía Dật, dõng dạc. "Đi thì đi, ai thèm sợ."

"Đến lúc ngất ra đấy thì đừng mong ta khuân con heo cậu về." A Dật nhếch môi. Mấy chuyện thế này, có người cùng làm thì gánh nặng sau này cũng giảm đi phần nào. Tất nhiên là Dật không quan tâm mấy cái vấn đề râu ria đó, sẽ không có ai dám buộc tội cậu. Ngày trước cũng thế và sau này cũng vậy.

"Không cần, ông đây đã chuẩn bị hết rồi." Sâm rút trong ngực áo ra một xấp bùa đủ màu, khoe khoang. "Đều khai quang hết rồi, không sợ."

Trước khi đến đây, Sâm đã đi hết một lượt chùa chiền trong kinh thành. Mấy cao tăng nổi tiếng đều đã bị cậu ta quấn lấy, cuối cùng đã lấy được một xấp bùa trong tay. Có vũ khí trong tay, lá gan của Sâm cũng lớn hơn đôi chút. Cậu ta sấn lại gần chỗ Dật, nói thêm. "Nói đi, đào ở chỗ nào?" Trong tay cậu ta có khoảng hai chục lá bùa, mỗi con ma dùng một lá, tức là có thể xử lý được hai mươi con ma. Sâm yên tâm vỗ ngực. Kèo này cậu ta thắng chặt.

"Ờ." A Dật lơ đãng đáp, vẫn không ngừng bước chân.

"Này, nói gì đi chứ?"

Dật không đáp. Ở một góc Sâm không nhìn thấy, khoé miệng cậu chậm rãi cong lên.

...

Hai người đi đến một ngọn đồi hoang ở ngoại thành. Bên kia ngọn đồi là khu mộ lớn nhất dành cho quý tộc ở lộ Kiến Xương. Người sống để ý một thì người chết quan tâm mười. Từ ngày giờ đưa tang đến vị trí hạ huyệt, tất cả đều đã được tính toán kỹ lưỡng, đảm bảo hậu vận cho cả người đã khuất và con cháu. Khu đất trước mặt là đất lành của lộ Kiến Xương. Vài chục năm trước, có một ông thầy phong thẩy người phương Bắc nhận tiền của một nhà giàu trong vùng, đi tìm đất đẹp để làm mộ tổ cho gia tộc. Ông ta đi quanh lộ Kiến Xương, sau khi xem la bàn thì nói đây là bảo địa trong bảo địa, người chôn ở đây thì con cháu vượng muôn đời. Vượng cho con cháu thì không chắc, nhưng vượng cho mấy tên "mộ tặc" là điều khỏi cần bàn cãi. Hãy nhìn hai anh bạn phía trước mà xem, người ta vui đến thế cơ mà.

Dật và Sâm nấp sau một cái cây, phóng tầm nhìn xuống phía dưới. Hai anh bạn kia vẫn chưa biết gì về sự xuất hiện của hai vị khách không mời, vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng kiếm được bảo vật.

"Dật này, không mang dụng cụ đi thì đào kiểu gì?" Sâm thấy hai người đồng nghiệp kia người cuốc người xẻng, người đào người xới, phối hợp vô cùng linh hoạt thì quay sang hỏi Dật đang khoanh tay đứng dựa vào cái cây to nhất. Cậu ta lo lắng. "Ta không biết đào đất đâu."

Con thứ của Đại thần nội các, dù có không được cha mẹ để ý, cậu ta cũng không bao giờ phải động tay vào mấy việc đào xới của đám hạ nhân. Cậu ta sống gần hai chục năm trên đời, đến đào đất trồng rau còn không biết, nói gì đến chuyện vung cuốc, đào mộ người ta lên. Chuyện này, vẫn là nên bàn bạc lại.

"Cẩn thận, đừng đá phải cái đèn."

Dật thấy cậu ta khoa tay múa chân thì khẽ gắt, chỉ vào cái đèn đã cạn bấc dưới chân. Ngọn lửa đã tắt ngúm, trả lại một không gian mở ảo với tiếng gió rít thảm thiết. Sâm khẽ rùng mình.

Dật nói thêm. "Cứ đứng im quan sát là được rồi." Cậu chỉ muốn đóng vai một bạn tu hú thân thiện, cũng không mong người bên cạnh có thể làm gì, không phá ngang đã là tốt lắm rồi.

...

Cách cái cây hai người đang đứng một đoạn có một cái cây già, cành lá xum xuê, choán hết cả đường đi. Ẩn sau gốc cây là hai người - một người phụ nữ tuổi trung niên và một ông già tóc đã điểm bạc. Người phụ nữ cẩn thận đỡ tay ông già ngồi xuống tấm đệm đã được trải sẵn, miệng không ngừng càu nhàu. "Trời khuya sương lạnh, ông ngoại không nên ra ngoài."

Bàn tay mang đậm dấu ấn thời gian của ông già khẽ chạm lên tay người phụ nữ. Ông ta ngồi xuống đất, dựng cái quải trượng lên gốc cây, chậm rãi trả lời. "Cháu và A Dật, không đứa nào khiến ta yên tâm."

Người phụ nữ nghe thế thì bĩu môi, phụng phịu. "Ông lại nói oan cho cháu rồi, cháu nào cẩu thả như đứa nhóc kia, đến dụng cụ còn không mang mà còn dám đi đào mộ người ta."

Nếu không phải Sâm đặt tai mắt theo dõi thì chuyến đi này của Dật sẽ không có ai biết. Cũng không hiểu cậu nghĩ gì, đi đào mộ mà lại đi người không, đến một cái xẻng nhỏ cũng không mang theo. Định dùng tay đào hay gì? Hay định dùng phép dời non lấp bể, dời đất đá đì? Nghĩ kiểu gì cũng không ổn.

"Chẳng phải có người đang đào hộ A Dật rồi sao?" Ông già chỉ xuống phía dưới. Hai anh đồng nghiệp vẫn vô cùng hăng hái trong ánh đèn mờ.

"Sao cơ ạ?" Người phụ nữ ngạc nhiên. "A Dật thuê hai tên đó ạ?"

Cũng khó trách cô ta nghĩ đến tình huống này. Con nhà tông, không giống lông thì cũng giống cánh. Dật là con của Diệu, mấy trò khác người này, không ai dám nói trước.

Ông già lắc đầu. Chuyện khác không rõ, nhưng theo cái tính chi li từng hào của Dật, việc đứa nhóc này thuê người đào mộ là không cao. Chưa kể, vụ án này đang được điều tra bí mật, càng nhiều người biết, chuyện sẽ càng khó giải quyết. Ông ta nghiêng về giả thuyết Dật định đóng vai chim sẻ, đợi bọ ngựa bắt ve sầu xong xuôi thì nhảy ra hưởng thành quả. Theo cái nết "cái gì khó để người ta lo, cái gì tốt chúng ta chiếm" mà Dật thừa hưởng từ Diệu, dám lắm.

Người phụ nữ vẫn chưa hết ngạc nhiên, hỏi thêm. "Chắc gì ngôi mộ hai tên kia đang đào với ngôi mộ A Dật đang tìm là một ạ?"

Nếu là thật thì số đứa bé này quá may mắn rồi.

...

Trần đời không có chuyện bất ngờ nhất, chỉ có chuyện bất ngờ hơn. Người phụ nữ vốn tưởng bản thân đã sống lâu thấy nhiều, nhưng đêm nay mới thật sự được mở mang tầm mắt. Người hộ vệ ẩn trong bóng đêm phút chốc xuất hiện, báo rằng có người đang đến. Người phụ nữ gật đầu, tỏ ý đã biết. Cô ta và ông ngoại, dưới sự bảo vệ của hộ vệ, lập tức chuyển vào một vị trí tối hơn để tránh lộ tung tích.

Phía xa, có vài ánh lửa leo lắt chậm rãi lại gần phía hai anh bạn vẫn đang hăng say công việc. Hai anh bạn vẫn đang tận tâm với công việc đào bới không hề hay biết nguy hiểm đang đến gần để đến khi tỉnh ra thì chỉ còn nước giơ tay chịu trói rồi ngoan ngoãn rời đi.

Khoảng cách quá xa khiến người phụ nữ không thể nhận biết rõ ràng ai là người đến, nhưng trông dáng vẻ hí hửng của Dật, đây hẳn là người quen. Hai bên nói chuyện khoảng nửa khắc và đám người kia rời đi, để lại Dật và Sâm với ngôi mộ đã bị mở toang.

Dật nhảy thẳng vào trong quan tài, Sâm ở bên trên rọi đèn xuống. Loay hoay một lát, Dật nhảy ra khỏi ngôi mộ, lại tiện tay nhét cái gì đó vào trong tay áo rồi vỗ vai Sâm. Những người khác đều đã rời đi, không còn ai giúp đỡ, hai người lệ khệ đậy nắp quan tài, lại lấp một chút đất lên trên rồi mới dẹp đường hồi phủ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro