Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG MƯỜI TÁM

Từ sau khi Lý Đế Nỗ ở quân huyện tìm được Hoàng Nhân Tuấn, hắn liền ở đó thuê một tứ hợp viện nhỏ. Thực ra hắn muốn được cùng Hoàng Nhân Tuấn về nhà, thế nhưng Hoàng Nhân Tuấn nói hắn cũng đang sống nhờ ở nhà người ta, không có cách nào dẫn theo Đế Nỗ đi cùng được. Cho nên hắn liền tự mình thuê một căn nhà cách nhà Hoàng Nhân Tuấn không xa để ở lại, Hoàng Nhân Tuấn cũng thường tới thăm hắn, hắn cảm thấy cuộc sống như vậy thập phần khoái hoạt, nếu Hoàng Nhân Tuấn có thể ở cùng một nơi với hắn thì tốt rồi.

Lý Đế Nỗ đến nơi đây cũng không vội vã bày tỏ tâm tư của mình với Hoàng Nhân Tuấn, hắn cũng không ngây thơ như vậy. Hắn và Hoàng Nhân Tuấn đều là nam tử, nếu Hoàng Nhân Tuấn là nữ tử, hắn tất nhiên sẽ đối với Hoàng Nhân Tuấn bày tỏ rõ tâm ý trước tiên, chỉ là... Hắn hiện tại đang nghĩ làm như thế nào để lấy lòng Hoàng Nhân Tuấn, chậm rãi để cho Hoàng Nhân Tuấn có hảo cảm đối với hắn, sau khi thời cơ chín muồi sẽ bày tỏ tâm ý sau.

Từ sau ngày Lý Thái Long bị sốt cao, bệnh tình của y vẫn luôn kéo dài, ba bốn ngày sau đó chỉ có cảm giác thân thể mình càng lúc càng vô lực. Lúc này, khi thái giám mang đồ ăn lại đây, thấy y nằm cũng không để ý nhiều, chỉ đem đồ ăn tùy tiện đặt ở trên bàn gỗ liền đi ra ngoài. Lý Thái Long nhìn thấy cũng không đói bụng, liền chỉ tiếp tục nằm.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy lúc tỉnh lúc mê, nửa đêm cảm thấy khát nước, y liền ngồi dậy thì thấy hoa đầu chóng mặt, lập tức ngã ngồi ở trên giường. Y sờ cái trán nóng bỏng, sau đó chống người đứng dậy chậm rãi đến gần ấm nước. Y cố hết sức nhấc ấm nước lên, run rẩy rót một chén nước uống, cảm thấy chưa đủ liền tiếp tục rót thêm một chén, uống xong mới vô lực ngồi ở trên băng ghế, sau đó ghé vào trên bàn, mí mắt nặng nề khép lại, ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lây, y cảm thấy trên người rét lạnh mới tỉnh lại. Trên cánh tay một trận tê dại, y không khỏi tự cảm khái chính mình tại sao lại có thể ngủ thiếp đi như vậy. Nhấc người đứng dậy lại trở về trên giường nằm xuống, y nhìn trần nhà, toàn thân nóng rực nhưng lại cảm thấy mình rất lạnh. Quấn chặt chăn đệm lại, y đã bị bệnh vài ngày mà không có người hỏi thăm.

Trịnh Nhuận Ngũ từ ngày đó sau khi rời đi cũng không tiếp tục tới đây nữa, có lẽ chuyện lần trước y đối với Nguyệt Uyển Nghi đã khiến cho hắn thương tâm, hắn cũng có thể đối với y hết hi vọng. Cũng đúng, hắn đối với một người vô tình vô nghĩa lại thủ đoạn giả dối như vậy làm sao có thể nào lặp đi lặp lại nhiều lần để cho y trụ vững ở trong lòng hắn. Thế nhưng chỉ nghĩ đến đây, Lý Thái Long liền cảm thấy đau lòng, bởi vì y thực thích Trịnh Nhuận Ngũ, thích đến mức nào đến chính y cũng không rõ ràng lắm. Nhưng có một câu nói như vậy "Sơn hà củng thủ, vi quân nhất tiếu" [1]. Có lẽ y càng lúc càng tham lam, điều y muốn chính là Trịnh Nhuận Ngũ ngày ngày bình an, hạnh phúc an khang.

"Khụ khụ..." Trong chăn là tiếng ho khan không thể kiềm chế được. Lý Thái Long ho đến mức sắc mặt đỏ bừng, hô hấp không ổn định, thậm chí cơ thể còn thoáng rung lên, ho khan nghiêm trọng như vậy làm cho người ta thấy mà hoảng hốt.

Y lại chậm rãi nằm xuống, thân thể ngày càng lụn bại, xem ra y nên sớm đưa ra quyết định, chỉ là hài tử của y vẫn còn nhỏ, còn chưa tới hai tuổi. Nếu như y ra đi sớm như vậy, từ nay về sau con đường hắn đi chỉ sợ sẽ rất khó khăn... Khóe miệng khẽ giương lên thành một mạt cười khổ, con đường này là hắn phải đi, mà phụ hoàng của hắn là y đã tận lực vì hắn mà làm tấm thảm trải đường, đây là sứ mạng của hắn, cũng là trách nhiệm của hắn.

Giang sơn lật đổ dễ dàng, nhưng khôi phục lại giang sơn thì không hề dễ. Y suy cho cùng vẫn còn mắc nợ, chỉ có thể nói rằng cha nợ con trả. Nhưng mà, nếu như quả thực có kiếp sau, hi vọng đứa bé này có thể chọn một người phụ thân không ích kỉ giống như y thì tốt rồi.

Lại là một đêm ngủ mê man, ngày hôm sau cũng rất muộn y mới tỉnh lại. Vết thương trên tay không bị tổn thương nghiêm trọng như ở trên chân, đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng vết bỏng trên chân lại vẫn chậm chạp không khá lên chút nào, ngược lại còn có chiều hướng trở nên tệ hơn, y phát sốt cũng càng lúc càng nghiêm trọng. Lý Thái Long đã nghĩ tới tình huống xấu nhất. Một ngày, y lập tức xé một góc áo của chính mình, sau đó trải lên trên bàn, không có giấy bút liền cắn đầu ngón tay, lấy máu viết thư:

"Gửi tới Anh Hạo:

Từ năm ấy trẫm đem ngươi tá giáp quy điền liền nhiều năm không gặp. Chuyện trước đây trẫm cùng ngươi âm thầm bàn bạc ngươi có còn nhớ rõ. Hiện giờ trẫm có lẽ sẽ phải ra đi sớm, thật sự hổ thẹn.

Không nhắc đến chuyện trước đây, lập tức đem kế hoạch bàn bạc năm đó thay đổi. Trẫm đã ra lệnh cho ẩn vệ Hoàng Nhân Tuấn đi tới Quân Thanh Sơn, dạy con ta đạo làm quân lâm thiên hạ. Anh Hạo, trẫm hôm nay gửi bức thư này là muốn dặn dò ngươi vài việc: Thứ nhất, tập kết Từ gia quân sĩ, án binh bất động, giấu tài. Thứ hai, chờ hài tử của ta mười hai tuổi liền bắt đầu hành động. Thứ ba, Xuân Phong Lâu ở kinh thành thuộc về sự quản lý của ngươi, quản sự Văn Thái Nhất vốn là ẩn vệ của phụ hoàng ta năm đó, hắn sẽ hỗ trợ ngươi những công việc ở kinh thành. Thứ tư, nếu trẫm qua đời, sau này, khi mọi chuyện thành công, trẫm muốn ngươi cùng Hoàng Nhân Tuấn nhiếp chính đại thần phụ tá con ta. Thứ năm, nếu mọi sự thành, để cho họ Trịnh con đường sống; nếu không thành, liền đưa con ta trốn thoát.

Anh Hạo, đa tạ ngươi đã dung túng cho sự tùy hứng của trẫm mấy năm nay."

Bức thư cuối cùng cũng kết thúc, Lý Thái Long sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm ở trên gương mặt của y, theo thái dương ngưng kết thành giọt chậm rãi chảy xuống. Y đem khăn vải này cất kỹ, sau đó một lần nữa trở về trên giường, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, liền ngủ mất.

Thật không dễ dàng gì mới chịu đựng được đến ban đêm, Lý Thái Long cố ý tìm một bộ quần áo tối màu để thay, thân thể vẫn còn hết sức mệt mỏi, đầu óc choáng váng mơ hồ, cảm giác thập phần nặng nề. Mở cửa, y thật cẩn thận quan sát bốn phía, xung quanh đều không có người mai phục trông chừng y. Y bật người nhảy lên nóc nhà, yên lặng tránh khỏi thủ vệ đứng ở bên ngoài hoàng cung, nơi này nơi ở của kỳ sư cùng nhạc sư. Không một chút phân tâm thăm dò chung quanh, cẩn thận tránh được lớp bảo vệ bên ngoài, y ở trên nóc nhà từng gian phòng tìm được chỗ ở của Đổng Tư Thành. Không biết đã qua bao lâu, y đã muốn thở dốc, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi.

Xoay người xuống khỏi nóc nhà, y nhanh chóng theo cửa sổ tiến vào phòng Đổng Tư Thành. Đổng Tư Thành đang ở trong phòng đọc sách, thấy có người xông tới liền ngay lập tức rút kiếm, lại thấy người tới không ai khác chính là Lý Thái Long suy yếu gầy gò, lập tức cả kinh nói: "Tại sao ngươi lại đem mình biến thành bộ dạng này."

Lý Thái Long không nói chuyện, chỉ đi tìm ghế dựa ở một bên ngồi xuống, thân thể có chút suy yếu nhưng vẫn cố gắng hết sức ngồi vững vàng, vừa nhìn Đổng Tư Thành vừa từ trong lồng ngực lấy ra huyết thư được viết bằng khăn vải đưa cho hắn: "Giúp ta giao cho Anh Hạo, ta biết ngươi có thể."

Đổng Tư Thành ngẩn người, tiếp nhận, nội dung không thể thấy được, nhưng ngược lại những dòng chữ bằng máu lại rõ đến mức khiến người ta giật mình. Lý Thái Long chỉ nhìn hắn mỉm cười: "Lãnh cung không có bút mực, ta chỉ có thể làm như vậy."

Đổng Tư Thành nhìn thấy Lý Thái Long lúc này đang vô cùng yếu ớt, đưa tay đỡ y, lại cảm giác được người kia đang sốt cao liền lập tức nhíu mi. Có lẽ là do đứng lên quá nhanh, vết thương trên chân Lý Thái Long lại nhói đau, y khẽ rên lên một tiếng. Đổng Tư Thành vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Lý Thái Long đối với hắn cười cười nói: "Không có chuyện gì." Y được Đổng Tư Thành dìu lấy, sau đó đi tới bên giường Đổng Tư Thành. Hắn để cho Lý Thái Long nằm xuống, y cũng đã quá mức mệt mỏi nên cũng không giãy dụa nữa.

Đổng Tư Thành cởi giày cho y, thế nhưng y lập tức lại ngồi dậy nhìn hắn nói : "Đừng đụng vào."

Đổng Tư Thành nhìn y nâng chân phải lên, lông mày lại càng nhíu chặt lại hỏi: "Tại sao lại thành thế này?" Mu bàn chân được băng bằng một lớp vải đã sưng lên thật to, phía trên lớp vải còn có vệt máu. Trong nháy mắt, tay Đổng Tư Thành liền run lên, không dám chạm vào. Đem giày của y cẩn thận cởi xuống, nhìn thấy bộ dạng Lý Thái Long cắn môi, sắc mặt tái nhợt liền biết y chắc hẳn đang rất đau đớn, nhất thời đối với người trước mắt này không biết là nên đáng thương hay đáng giận.

Cẩn thận cởi mảnh vải quấn ở chân y ra, trừng mắt nhìn thấy cảnh ghê người trước mặt, mà Lý Thái Long lại dựa vào mép giường nhắm hai mắt lại, trên gương mặt lấm tấm mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng dị thường, yếu ớt tới mức làm cho người ta hoảng sợ. Hắn đem y cẩn thận đỡ nằm xuống, vết thương trên chân đã bị nhiễm trùng, có chút dấu hiệu như sắp loét ra. Hắn tiếp tục đưa tay sờ lên trán của y, sau đó hỏi Lý Thái Long: "Bị thế này mấy ngày rồi?"

Lý Thái Long cố hết sức mở mắt ra nói: "Đã bốn năm ngày."

"Ngươi là đang muốn tìm chết sao?" Đổng Tư Thành nghe vậy giận dữ quát.

Lý Thái Long nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bộ dạng như đang ngủ. Đổng Tư Thành cắn răng, đi sang bên cạnh tìm kiếm thuốc. Thân phận lúc này của Lý Thái Long không có cách nào để đi tìm ngự y, hắn chỉ có thể chính mình tự tay giúp y xử lý đơn giản. Tận lực cẩn thận giúp y rửa sạch miệng vết thương, sau đó giúp y bôi thuốc mỡ. Thuốc mỡ này là do lúc trước hắn trong một lần chơi cờ không cẩn thận đánh nghiêng ấm trà nóng ở bên cạnh mà bị bỏng tay, được ngự y cấp cho, lúc ấy hắn không dùng hết, may mà vẫn còn giữ.

Lý Thái Long cảm thấy trên chân chợt lạnh, lại rất thoải mái, mở mắt nhìn về phía Đổng Tư Thành, Đổng Tư Thành nói với y: "Đây là thuốc trị bỏng, nhưng vết thương của ngươi thực nghiêm trọng, không biết có hữu hiệu hay không. Nói chung, trước tiên ngươi cứ giữ lấy nó, đến lúc đó ta sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp đưa thuốc cho ngươi."

Lý Thái Long gật đầu đối với hắn nói câu: "Đa tạ."

Đổng Tư Thành không nói nữa, đi múc nước lại đây, đem khăn lạnh đặt lên trên trán Lý Thái Long: "Tối nay ngươi ở chỗ này, không được về."

Lý Thái Long nhìn hắn nói: "Không được, nếu như bị người khác phát hiện ta không ở đó sẽ rất phiền phức."

"Ngươi như vậy mới là phiền phức." Đổng Tư Thành nhịn không được gào lên.

Lý Thái Long giật mình, cười nhạt: "Phải a."

Đổng Tư Thành cau mày, Lý Thái Long nhìn hắn nói: "Vật ta giao cho ngươi ngươi nhất định phải cất kĩ, ngàn vạn lần đừng để người khác nhìn thấy. Nếu không tính mệnh của ngươi khó mà giữ được, mà Anh Hạo cũng sẽ bị làm hại."

Đổng Tư Thành tiếp tục cau này hỏi: "Trên đó ngươi viết cái gì?"

"Lát nữa chính ngươi xem đi, ta nghĩ ngươi cũng sẽ hiểu." Lý Thái Long khẽ cười, nói xong y đứng lên chuẩn bị rời đi, thấy Đổng Tư Thành muốn ngăn cản, y liền nói: "Tư Thành, ta sẽ không sao cả. Ta không muốn cho ngươi thêm phiền toái, hơn nữa chuyện tình trên tay ngươi lúc này đối với ta mà nói rất trọng yếu. Ta không hy vọng bởi vì ta ở nơi này mà khiến nó bị cản trở." Nói xong y chịu đựng nỗi đau trên chân cùng thân thể suy yếu, đi tới cửa phòng mở cửa ra, thân ảnh liền lập tức biến mất trong bóng đêm.

Lý Thái Long vừa về tới phòng của mình liền ho khan một trận kinh thiên động địa, vừa mới chịu đựng quá mức cực khổ, y ho đến mức cả người đều phải gập xuống. Y khập khiễng đi tới bên giường, sau đó mệt nhọc nằm ngủ.

Đổng Tư Thành vào lúc Lý Thái Long đi rồi mới đem bức huyết thư khiến lòng người kinh hãi kia mở ra nhìn. Đọc được nội dung bên trong khiến hắn trong lòng không hiểu sao lại có dự cảm không tốt, cho dù việc này làm cho hắn thấy được một mặt quân vương trên người Lý Thái Long. Hắn bất an dạo bước tới bên cửa, mở cửa ra muốn đi tìm Lý Thái Long, thế nhưng vừa mới nhấc chân lên liền kiên quyết dừng bước lại. Lúc này, hắn không thể xúc động, huyết thư này của Lý Thái Long hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đưa đến tay Từ Anh Hạo, thứ này hắn đã trông mong rất lâu rồi.

Cuối cùng cũng đóng cửa lại, Đổng Tư Thành đem bức huyết thư kia nhét vào phía trong áo lót của mình, cẩn thận cất kỹ. Đợi hắn tìm được thời cơ nhất định sẽ đi tìm Từ Anh Hạo, tự mình đem bức thư này giao cho hắn.

[1]: Chắp tay dâng cả giang sơn chỉ để đổi lấy một nụ cười của vua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro