CHƯƠNG HAI MƯƠI BA
Thanh Phi đi một mạch trên con đường lát gạch trong cung, băng qua một tòa cung điện Lưu Ly nguy nga tráng lệ màu son, thần sắc của nàng từ đầu tới cuối đều giữ vẻ thản nhiên. Cung nữ Thanh Nhi là nha hoàn vẫn đi theo hầu Thanh Phi, nhìn nàng hỏi: "Nương nương, Nguyệt Uyển Nghi kia..."
"Cứu không được." Thanh Phi khẽ nói một câu.
Thanh Nhi liền cúi đầu im lặng, nương nương nhà nàng tâm tư luôn khó đoán, lúc trước khi còn ở trong phủ chưa tiến cung đã làm cho người ta khó đoán, đến bây giờ lại càng ngày càng làm cho người ta đoán không ra.
"Nương nương, lão gia gần đây có truyền lời lại, đại ý là mong người mau chóng mang long thai." Thanh Nhi thật cẩn thận nói, ở trong hậu cung người nào cũng biết vị hoàng đế này ngoại trừ vị vua tiền triều bị bắt làm tù binh, ai cũng chưa chạm qua, cho dù là trước đây Nguyệt Uyển Nghi được hắn truyền tới vài lần cũng chưa từng tiếp xúc.
Thanh Phi nghe thây vậy, trong đôi mắt phượng thoáng hiện lên một thoáng giễu cợt nhạt nhẽo. Im lặng không nói, nàng tìm một con đường yên tĩnh trở về Thụy Phúc cung của mình.
Trịnh Nhuận Ngũ nán lại nơi này của Lý Thái Long cho tới quá trưa, chạng vạng cũng vẫn ở lại đây cùng Lý Thái Long dùng bữa tối.
Bảy ngày sau, Trịnh Nhuận Ngũ lên xa giá tới Lạc Ba, Lý Thái Long được Trịnh Nhuận Ngũ dẫn theo bên trong xa giá, một đoàn người dài tràn ngập khí thế. Trong xe ngựa, Lý Thái Long nhắm mắt dưỡng thần, Trịnh Nhuận Ngũ ngồi một bên bưng chén trà nhìn Lý Thái Long đến xuất thần, không cầm lòng được liền ngồi sát lại bên Lý Thái Long đem y kéo vào trong lòng, để cho y nghỉ ngơi càng thêm thoải mái. Lý Thái Long lặng lẽ mở mắt, xoay người khẽ giãy ra, y vẫn không có cách nào ở bên ngoài cùng Trịnh Nhuận Ngũ thân mật như vậy.
"Đừng nhúc nhích, ngươi có thể nằm nghỉ ngơi một chút." Trịnh Nhuận Ngũ cúi đầu nhìn y thập phần ôn nhu.
Lý Thái Long từ trong lòng Trịnh Nhuận Ngũ giãy giụa vùng ra: "Không cần, ta không sao."
Trịnh Nhuận Ngũ có chút bất đắc dĩ, cuối cùng cũng chỉ đối với Lý Thái Long nói: "Thật lâu không cùng ngươi chơi cờ, bồi ta chơi một ván cờ đi."
Lý Thái Long ngồi ngay ngắn, trong tay giữ lấy quân đen, Trịnh Nhuận Ngũ trong tay cũng cầm quân trắng, hai người phân chia xem ai đi trước. Lý Thái Long giữ quân đen đi trước, Trịnh Nhuận Ngũ đi sau.
Quân cờ đầu tiên của Lý Thái Long liền dừng ở phía trên vị trí ngôi sao, Trịnh Nhuận Ngũ cũng đặt một quân trắng xuống song song với vị trí ngôi sao kia. Hai người không chút do dự đánh liên tục không ngừng, tay nghề đều đạt đến mức điêu luyện, thực lực tương đương. Nhưng trải qua mấy nước cờ, Trịnh Nhuận Ngũ đã có thể cải biến thế cục, thoáng cái đã chiếm ưu thế. Đưa mắt liếc nhìn Lý Thái Long, thấy y tuy vẫn trấn tĩnh như thường nhưng đáp trả lại không chút hoang mang. Lại mấy nước cờ nữa trôi qua, một chiêu giương đông kích tây của Lý Thái Long đã cản trở con đường đi của Trịnh Nhuận Ngũ. Hắn vừa thấy liền nhíu mày, quyết đoán bỏ qua những quân cờ ở trung tâm. Trịnh Nhuận Ngũ nhìn Lý Thái Long nói: "Thật sự là đối với ngươi một chút lơi lỏng cũng không thể được."
Lý Thái Long mỉm cười đáp lại: "Ngươi cũng vậy."
Trịnh Nhuận Ngũ cười nhạt, khí thế đã bắt đầu trở nên sắc bén, một bên tiến công một bên bao vây. Trịnh Nhuận Ngũ bá đạo cương quyết, Lý Thái Long trong cương có nhu, hai người đối đầu không khoan nhượng rất có khí phách vương giả, từng bước quyết đoán, cần bỏ thì bỏ, cần ngăn liền ngăn, tiến công mọi mặt.
Một ván cờ kéo dài, Lý Thái Long cũng mới chỉ chiến thắng được phân nửa. Hai người tiếp tục đối địch một hồi lâu, thẳng cho đến khi đến hành cung Đổng Dương, Tề Thuận bẩm báo với Trịnh Nhuận Ngũ đã tới hành cung, hai người mới kết thúc ván cờ. Xa giá dừng lại, Trịnh Nhuận Ngũ nói với Lý Thái Long: "Hôm nay liền ở nơi này nghỉ tạm, ngày mai tiếp tục lên đường." Lý Thái Long yên lặng đi theo hắn, đi qua mấy vị đại thần cũng không hề cúi đầu, thế nhưng cũng không ai dám nói gì.
Vào tẩm cung, Trịnh Nhuận Ngũ kêu Tề Thuận chuẩn bị bữa tối, hắn mang theo Lý Thái Long tiến vào dục trì. Phía sau cung Đổng Dương có ôn tuyền tự nhiên, trước kia khi Lý Thái Long đi qua đều thích nơi này nhất. Ôn tuyền lộ thiên, bốn phía điểu ngữ hoa hương[1], có thể khiến cho con người thập phần thả lỏng.
Trịnh Nhuận Ngũ cho đám người hầu thối lui, bên dục trì liền chỉ còn lại hai người hắn cùng Lý Thái Long. Hắn tiến vào trong ôn tuyền, Lý Thái Long vẫn đứng ở phía bên ngoài, Trịnh Nhuận Ngũ hỏi y: "Ngươi không xuống sao?"
Lý Thái Long do dự một chút, cuối cùng vẫn cởi y sam xuống ôn tuyền, hai người ngâm mình trong suối nước nóng. Trịnh Nhuận Ngũ đem y kéo đến bên cạnh mình, hắn lấy hương liệu giúp y gội đầu, Lý Thái Long nhìn hắn ngẩn người. Trịnh Nhuận Ngũ vẫn vô cùng ôn nhu giúp y thanh tẩy. Lý Thái Long chậm rãi nhắm hai mắt lại, vô cùng nhu thuận, nhưng trong lòng lại dằn xuống sự đau xót. Trịnh Nhuận Ngũ thực ngu ngốc, tại sao lại vẫn còn có thể đối với y, kẻ thù đã giết toàn bộ gia đình của hắn ôn nhu cùng thương tiếc như vậy.
Ngón tay của Trịnh Nhuận Ngũ xuyên qua mái tóc dài đen nhánh của Lý Thái Long, ánh mắt hắn ôn nhu nhìn Lý Thái Long, hơi nước mờ mịt vương vấn xung quanh hai người, muôn hoa khoe sắc nở rộ xinh đẹp yêu kiều. Nơi này rõ ràng đang là mùa đông, nhưng lại giống như khung cảnh mùa xuân trong cõi mộng. Dung mạo tuấn mỹ ôn nhu phản chiếu trong con ngươi đen sâu thẳm của Trịnh Nhuận Ngũ, hắn ngây người nhìn Lý Thái Long. Lý Thái Long thấy không có động tĩnh gì liền mở mắt ra, đáp lại ánh mắt nhìn xuống đang ngây ra của Trịnh Nhuận Ngũ, trong con ngươi đen sẫm là nhiệt quang mãnh mẽ thiêu đốt, dường như muốn đem người ta thiêu cháy.
Đôi môi mềm mại cùng nhau kề cận, nhiệt độ nóng bỏng giống như có thể hòa tan lòng người, thế nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ có những động chạm thân mật chứ không hề có bất cứ hành động gì khác. Trên hai gò má bỗng nhiên có một giọt lệ nóng bỏng, Lý Thái Long đột nhiên mở to mắt, có thể nhìn thấy trên mí mắt đang nhắm chặt của Trịnh Nhuận Ngũ tràn ra một giọt lệ, rơi trên gương mặt của y, lại làm trái tim của y đau đớn.
Có lẽ trong lòng Trịnh Nhuận Ngũ có đủ mọi loại dằn vặt, thập phần khó sống, cùng yêu lại cùng hận. Lý Thái Long nhẹ nhàng ôm lấy Trịnh Nhuận Ngũ, để cho đầu hắn chôn sâu ở cổ mình, mắt của y cũng ngấn lệ, cắn môi, sợ rằng sẽ vô tình để lộ tâm tình của mình. Trịnh Nhuận Ngũ mạnh mẽ hôn lên môi của y, kịch liệt lại bá đạo, giống như một cơn lốc xoáy quét qua. Lý Thái Long ôm hắn, đáp lại nụ hôn của hắn, im lặng vỗ về trái tim của hắn.
Một đêm xuân, một hồi triền miên, một hồi tâm tư được thổ lộ. Ngày tiếp theo khi tỉnh lại, hai người đều tự động không đề cập tới, chỉ tiếp tục đối xử với nhau như ngày thường.
Ước chừng năm ngày sau bọn hắn tới Lạc Ba, Lý Thái Long thay đổi trang phục trà trộn vào giữa đám người theo hầu. Y cúi đầu đi theo phía sau Trịnh Nhuận Ngũ, từ đầu đến cuối đều ở trạng thái cúi đầu.
Tộc trưởng Ô Nhĩ mới được lựa chọn của Lạc Ba dẫn theo các thành viên trong thị tộc cùng đại lễ vái chào. Trịnh Nhuận Ngũ một thân long bào uy nghi bước qua đối với bọn họ bình ổn nói một tiếng: "Bình thân."
"Tạ ơn bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Ô Nhĩ tạ ơn sau đó mới cùng người trong tộc đứng dậy.
"Bệ hạ tôn kính, mời theo thần nhập trướng." Ô Nhĩ tay phải dán ở trước ngực khom mình hành lễ. Lạc Ba là một danh tộc ở thảo nguyên, người dân sống bằng nghề chăn thả gia súc. Bọn họ hàng năm đều đối với Thanh Loan, cũng chính là triều Ngô hiện tại dâng lên những loại ngựa dê bò thượng đẳng để đổi lấy lương thực cùng vải vóc để duy trì cuộc sống của người dân.
Trịnh Nhuận Ngũ gật đầu, Lý Thái Long lưu lại ngoài trướng, cũng không cùng bọn họ đi vào. Thấy mọi người gần như đều tiến vào trong trại, y thở phào nhẹ nhõm sau đó chậm rãi rời đi, phía sau mang theo hai gã tùy tùng. Đây là người do Trịnh Nhuận Ngũ an bài, cho dù y đi tới chỗ nào, tùy tùng cũng theo tới chỗ đó.
Trịnh Nhuận Ngũ ở trong trướng ngồi trên một vị trí cao, nhìn xuống mọi người đang ngồi. Hắn để Tề Thuận bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ sắc phong chính thức Ô Nhĩ làm tộc trưởng tộc Lạc Ba, sau đó tự thân trao cho hắn kim sách ngọc ấn, Ô Nhĩ tạ ơn.
Ô Nhĩ đứng lên đối với Trịnh Nhuận Ngũ nói: "Bệ hạ, đêm nay trong tộc có tiệc lửa trại chúc mừng, hi vọng bệ hạ có thể cùng chúng tôi cùng nhau ăn mừng."
Trịnh Nhuận Ngũ gật đầu đáp: "Tiệc rượu chúc mừng tân tộc trưởng của Lạc Ba trẫm tất nhiên phải tham gia."
"Tạ ơn bệ hạ, dân chúng Lạc Ba cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Ô Nhĩ mỉm cười, tiếp tục nói với Trịnh Nhuận Ngũ: "Bệ hạ, Ô Nhĩ đã sai người đi chuẩn bị tốt tiệc rượu đón tiếp bệ hạ từ phương xa đến tẩy trần."
"Đa tạ." Trịnh Nhuận Ngũ khẽ gật đầu.
Ô Nhĩ phân phó người hầu lập tức dọn tiệc rượu, Trịnh Nhuận Ngũ cùng quần thần còn có Ô Nhĩ tham gia. Sau khi tiệc rượu kết thúc một lúc lâu, Ô Nhĩ cùng mọi người liên quan lui xuống, Trịnh Nhuận Ngũ liền gọi Tề Thuận lại hỏi: "Dung đâu?"
"Bẩm bệ hạ, công tử đã đi tới thảo nguyên cách đây không xa." Tề Thuận đáp.
Trịnh Nhuận Ngũ đứng lên đi ra ngoài trướng, hắn sai Tề Thuận chuẩn bị thịt khô cùng rượu sữa sau đó đi tìm Lý Thái Long. Lúc tới nơi, Lý Thái Long một thân lam sắc trong trang phục người hầu đang đứng ở trên một ngọn đồi nhỏ nhìn đàn dê nơi phương xa đến xuất thần. Trịnh Nhuận Ngũ đi tới phía sau y nói: "Đang nhìn cái gì vậy?"
Lý Thái Long nói với hắn: "Nơi này rất đẹp."
Trịnh Nhuận Ngũ gật đầu đáp: "Đúng vậy, cùng với cảnh vật ở kinh thành bất đồng, nơi đất trời mênh mông như thế này quả thật làm cho người ta vui vẻ thoải mái." Trịnh Nhuận Ngũ đưa tay tiếp nhận thịt khô cùng rượu sữa từ trong tay Tề Thuận rồi ra hiệu cho hắn lui.
Trịnh Nhuận Ngũ đem đồ ăn đưa cho Lý Thái Long: "Vẫn chưa ăn cái gì đúng không, ta mang thịt khô cùng rượu sữa tới đây, ngươi trước tiên ăn đi."
Lý Thái Long tiếp nhận khẽ ừ một tiếng.
Trịnh Nhuận Ngũ ngồi ở trên bãi cỏ không nói gì nữa, Lý Thái Long cũng ngồi xuống, tay xé một miếng thịt bỏ vào trong miệng: "Thịt khô nơi này vẫn ngon giống như trước."
"Ngươi thích?" Trịnh Nhuận Ngũ hỏi.
Lý Thái Long gật đầu, uống một ngụm rượu sữa, nhíu mi nói: "Nhưng rượu sữa này ta vẫn uống không quen."
Trịnh Nhuận Ngũ tiếp nhận khẽ cười: "Vậy để ta cho người đi lấy cho ngươi một ít rượu trong lại đây."
Lý Thái Long nói: "Không cần, như thế này là được rồi, chạy tới chạy lui cũng phiền toái."
Trịnh Nhuận Ngũ gật đầu, Lý Thái Long ăn thịt khô, khóe miệng không cẩn thận dính một chút vụn thịt. Trịnh Nhuận Ngũ chứng kiến liền đưa tay nhẹ nhàng lau đi cho y, nói : "Vụn thịt dính ở khóe miệng." Hai má Lý Thái Long đỏ bừng, bản thân y từ lúc đăng cơ tới nay liền rất ít khi thất thố như vậy, liếc nhìn Trịnh Nhuận Ngũ một cái, nhìn hắn có chút buồn bực, nếu không cũng sẽ không trừng mắt với Trịnh Nhuận Ngũ như vậy.
Trịnh Nhuận Ngũ nhìn Lý Thái Long quẫn bách, trong lòng không khỏi cảm thấy hết sức cao hứng. Đột nhiên, có một đàn ngựa không biết từ đâu chạy đến, Lý Thái Long thấy chúng trong mắt có chút biến hóa, Trịnh Nhuận Ngũ nhìn ra tâm tư của y liền hỏi: "Muốn cưỡi ngựa ?"
Lý Thái Long gật đầu, Trịnh Nhuận Ngũ liền kêu Tề Thuận đi tìm chủ nhân của đàn ngựa bên kia, sau đó liền thấy hắn từ xa dắt theo hai con ngựa trên lưng đeo yên ngựa lại đây. Trịnh Nhuận Ngũ cùng Lý Thái Long mỗi người con. Hai người cùng thi cưỡi ngựa, đua xem ai có thể tới gò núi phía trước nhanh nhất. Lý Thái Long có lẽ bởi rời xa hoàng cung nên cũng không còn tự gò bó bản thân nữa, liền gật đầu đáp ứng.
Hai người thúc ngựa, phong tư trác tuyệt, tài nghệ cưỡi ngựa của hai người đều ngang nhau. Trong gió, Trịnh Nhuận Ngũ nghiêng đầu nhìn về phía Lý Thái Long, khóe miệng cong lên thành ý cười, hai mắt sinh động lóe lên những tia quang mang, là diện mạo vui vẻ rất lâu hắn chưa từng thấy
Trận đua ngựa này, Trịnh Nhuận Ngũ thắng, thế nhưng Lý Thái Long lại bất ngờ nói một câu: "Ngươi chớ đắc ý, ta đã rất lâu không cưỡi ngựa, kỹ thuật vẫn chưa quen nên mới thua."
Trịnh Nhuận Ngũ ngồi trên lưng ngựa nắm dây cương, ý cười bên khóe miệng lại càng rạng rỡ cùng ôn nhu, hắn gật gật đầu nói: "Cường từ đoạt lý." [1]
Lý Thái Long tay cầm dây cương liền để cho con ngựa quay đầu lại, sau đó thúc ngựa chạy như bay, Trịnh Nhuận Ngũ cũng lập tức thúc ngựa đuổi theo. Giữa đồng cỏ xanh, hai người có một niềm khoan khoái trước nay chưa từng có, thật giống với những ngày tháng trước đây khi mọi việc đều chưa xảy ra.
Hoàng hôn, ánh tà dương dần dần chìm xuống nơi ranh giới giữa thảo nguyên xanh biếc mênh mông, từng đám mây bị ánh nắng chiều nhuộm thành màu đỏ hồng. Lý Thái Long cùng Trịnh Nhuận Ngũ ngồi trên lưng ngựa chậm rãi nhàn nhã tản bộ. Từ phía xa,Tề Thuận chạy lại đây, phía sau còn có hai ba người hầu của bộ tộc Lạc Ba. Bọn hắn xuống ngựa hướng Trịnh Nhuận Ngũ hành lễ nói: "Bệ hạ, tiệc ăn mừng của tộc Lạc Ba đã chuẩn bị bắt đầu rồi."
Trịnh Nhuận Ngũ gật đầu đáp: "Được, trẫm sẽ tới ngay."
Tề Thuận cùng hai người hầu kia đi trước, Lý Thái Long đi theo phía sau lưng Trịnh Nhuận Ngũ. Hắn ngẩng đầu ngồi trên lưng ngựa đi phía trước, ánh nắng chiều chênh chếch chiếu xuống. Lý Thái Long nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trịnh Nhuận Ngũ, trong lòng bỗng cảm thấy rung động. Trịnh Nhuận Ngũ của y bất cứ lúc nào cũng đều như vậy, ngạo nghễ giữa trời đất, xuất sắc hơn người.
Về tới trại nơi Lạc Ba đóng quân, Trịnh Nhuận Ngũ xuống ngựa. Hắn sai Tề Thuận dẫn Lý Thái Long quay về trại của mình. Hắn không muốn để cho người khác nhận ra Lý Thái Long, không muốn để cho Lý Thái Long cảm thấy khó xử.
Trịnh Nhuận Ngũ đi gặp Lạc Ba, tiệc rượu buổi tối đã bắt đầu, vừa múa vừa hát, lửa trại cháy rừng rực. Mọi người trong tộc Lạc Ba đều vui mừng hớn hở. Đoàn người nhìn thấy Trịnh Nhuận Ngũ liền cùng nhau quỳ xuống hành lễ bái kiến, Trịnh Nhuận Ngũ cũng chỉ thản nhiên đối với bọn họ nói bình thân, ngồi ở ghế trên liền đối với bọn họ nói cứ để cho bọn họ tùy ý thoải mái là tốt rồi.
Ô Nhĩ ngồi ở phía bên trái Trịnh Nhuận Ngũ, hắn nâng chén rượu kính Trịnh Nhuận Ngũ. Trịnh Nhuận Ngũ rất sảng khoái tiếp nhận. Các con dân Lạc Ba vây quanh đống lửa ca hát, những bài hát rất vui tươi. Dân tộc Lạc Ba là một dân tộc thiện ca thiện vũ, nam nữ già trẻ gần như mỗi người đều biết ca hát nhảy múa, cũng rất thích ca hát nhảy múa.
Chú thích:
[1] điểu ngữ hoa hương: hoa cùng tiếng chim hót
[2] Cường từ đoạt lý : Đổi trắng thay đen, ngụy biện
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro