Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG CHÍN

Đêm lạnh như nước, ánh trăng khuyết lạnh lùng, Đổng Tư Thành ngồi gần cửa sổ cầm bút viết chữ, trên trang giấy trắng tinh chỉ có vài nét chữ ít ỏi: Hắn bình an! Sau khi viết xong, hắn gấp giấy lại cho vào trong một cái ống trúc nhỏ, đem buộc vào chân của con chim bồ câu đưa thư màu xám đang im lặng đứng bên cạnh bàn, sau đó đem chú chim bồ câu kia thả vào giữa bầu trời đêm. Hắn đứng ở trước cửa sổ, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên thoáng hiện, một thân bạch y còn trắng hơn tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, hiên ngang đón gió, như dần nhập vào cõi tiên, phiêu dật không gì sánh được.

Tiến cung được mấy ngày, nhiều lần lưỡng lự có nên đến vấn an người kia hay không. Vốn cho rằng người kia chỉ là một tên hôn quân vô dụng chỉ hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhưng gặp rồi mới biết, người này khí chất tao nhã, khắp người tỏa ra thứ khí chất lạnh lùng thoát tục. Chơi cờ cũng giống như trị quốc, hắn từ trước tới nay đều lấy cờ để xem lòng người. Lý Thái Long không phải tài trí bình thường, so với người thường mà nói là hoàn toàn bất đồng. Cũng giống như những gì hắn nghe được từ miệng của những người khác, Lý Thái Long đúng là có tài trị quốc hiếm có, y ở trên bàn cờ tiến lui thỏa đáng, cương nhu thích hợp, dũng cảm linh hoạt, bày mưu tính kế, người như vậy lòng mang chí lớn, hơn nữa còn có thể chủ trì đại cuộc. Nhưng mà vì sao... một người như vậy lại bại dưới tay Trịnh Nhuận Ngũ? Cho dù là Trịnh Nhuận Ngũ cũng là tài năng hiếm có, thế nhưng nếu hai người bọn họ không thực sự đọ sức một lần, cũng sẽ không ai biết được giữa bọn họ rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng. Hai người tài trí ngang nhau, vì sao y lại muốn để cho chính mình gánh lấy tội danh một của tên hôn quân chìm đắm trong sắc dục không màng tới giang sơn, chắp tay dâng nước cho kẻ khác.

Đổng Tư Thành không hiểu, khi đó hắn nghe được từ trong dân chúng ngàn vạn điều từ Lý Thái Long, nhưng mỗi lần đều tỏ vẻ khinh thường. Đến hôm nay chân chính nhìn thấy Lý Thái Long, hắn cảm thấy bản thân thật sự hoang mang, hay nói chính xác hơn là nghi ngờ. Một Lý Thái Long như thế khiến cho người ta khó có thể lý giải được. Giang sơn tốt đẹp như vậy y không cần, vậy thứ y cần là gì? Một đời bị bêu danh y không màng, vậy thì thứ gì mới có khả năng khiến y quan tâm?

Khoảng hơn một tháng sau ngày đó, Trịnh Nhuận Ngũ cũng chưa từng đến điện Thanh Loan, dường như đã muốn quên đi ở nơi đây còn có một người là Lý Thái Long. Trong cung lan truyền chuyện Tần Nguyệt Lan – Nguyệt Uyển Nghi, con gái của thái phó Tự Khanh mới tiến cung đã nhận được sự sủng ái của Trịnh Nhuận Ngũ, mấy ngày nay đều ở trong cung Càn Thanh hầu hạ hắn.

Thời tiết dần dần ấm lên, điện Thanh Loan so với những nơi khác ấm sớm hơn rất nhiều. Khắp nơi trong cung đều rực rỡ sắc màu, hoa đào bay trong gió, ong bướm bay lượn. Lý Thái Long ngồi giữa vườn đào, nhìn những cánh hoa nở rộ. Hôm nay y khoác lên mình một kiện trường sam màu xanh, mái tóc đen vẫn như cũ không buộc mà xõa ở bên hông, trên gương mặt là biểu cảm thản nhiên. Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, ánh nắng mặt trời sáng chói khiến y khẽ nheo mắt lại. Y có một đôi mắt hoa đào mị nhân, Trịnh Nhuận Ngũ từng nói, y chẳng cần làm gì mà chỉ cần dùng cặp mắt hoa đào này liếc nhìn người khác, người đó sẽ bị y cướp mất hồn.

Y nhẹ nhàng đưa cánh hoa lên đầu mũi khẽ ngửi, hương thơm nhẹ nhàng như có như không khiến cho khóe miệng y khẽ cong lên. Khoảng thời gian này trôi qua, y lại càng không biết rõ ngày tháng như thế nào. Trước đó vài ngày có nghe Tiểu Trác Tử vô tình nhắc đến chuyện Trịnh Nhuận Ngũ sủng hạnh Nguyệt Uyển Nghi mới tiến cung, y chợt thấy trong lòng thoáng quặn đau. Mới chỉ một chút như vậy đã khiến y cảm nhận được cái gì gọi là đau đớn tới tận xương tủy, thế nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút liền không đau nữa. Có lẽ là một thoáng kia quá kịch liệt, vượt qua rồi liền khiến y không còn có cảm giác nữa.

Thật ra như vậy cũng tốt, bọn họ không nhìn thấy đối phương, cũng không nói câu tái kiến. Hắn cứ vậy làm một vị đế vương, y làm tù nhân của hắn, từ nay về sau mỗi người đều tự sống quãng đời còn lại, dù cho cùng trời cuối đất cũng không thấy mặt nhau.

"Chủ tử, chủ tử, người xem nô tài tìm được một thứ giúp người giải sầu đây." Tiểu Trác Tử cực kỳ hưng phấn từ bên ngoài chạy vào, đầu đầy mồ hôi, trong tay cầm theo một cái lồng chim.

Lý Thái Long thấy hắn liền khẽ cười nói: "Sao phải vội như vậy?" Nhìn lồng chim trong tay hắn liền hỏi: "Vẹt ở đâu ra?"

Tiểu Trác Tử ha hả cười nói: "Là của một vị tiểu công công trong cung nuôi. Nhưng mà hắn mấy ngày gần đây hắn đánh bạc thua tiền ở khắp nơi, nô tài đã mua lại nó từ trong tay hắn."

"Ngươi lấy bạc ở đâu ra?" Lý Thái Long khẽ nhíu mày hỏi.

Tiểu Trác Tử thật thà gãi gãi đầu cười nói: "Bổng lộc của nô tài tích góp được rất nhiều, mà chủ tử cũng biết, ở trong cung làm gì có chỗ tiêu tiền." Chuyện Tiểu Trác Tử nói là giả, trong cung mới chính là nơi có thể tiêu tiền nhất.

Lý Thái Long nhìn hắn, ánh mắt dường như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của hắn. Tiểu Trác Tử chột dạ cúi đầu. Để mua được con vẹt này, hắn gần như đã dùng tất cả số bạc tích cóp được, nhưng hắn không hối hận. Mấy ngày nay thấy Lý Thái Long rầu rĩ không vui, trong lòng hắn luôn cảm thấy khó chịu.

Nhìn chằm chằm Tiểu Trác Tử hồi lâu, Lý Thái Long rốt cục cũng nở nụ cười tiếp nhận con vẹt trong tay hắn nói: "Cám ơn ngươi." Trong lòng y từng đợt xúc động dâng lên, người này đúng là kẻ ngốc mà. Thấy được vẻ mặt tươi cười đến thụ sủng nhược kinh [1] của Tiểu Trác Tử, y vừa cười vừa dặn: "Lần sau không được tiếp tục phung phí bạc nữa."

"Vâng, nô tài nghe lời chủ tử." Tiểu Trác Tử nghe xong tiếng cười lại càng thêm hồn hậu.

Lý Thái Long cúi đầu nhìn con vẹt trong lồng, vươn ngón tay chơi đùa với nó. Con vẹt nhỏ trong lồng nhảy qua nhảy lại, miệng kêu: "Không có tiền, không có tiền..." Lý Thái Long cùng Tiểu Trác Tử đều bị nó chọc cười, đây có lẽ là câu mà chủ nhân trước đây của nó thường nói.

"Chủ tử, tiểu gia hỏa này xem ra rất thông minh, về sau người không có việc gì làm có thể dạy nó nói chuyện." Tiểu Trác Tử vừa cùng Lý Thái Long nói chuyện vừa nhìn con vẹt mà cười.

Lý Thái Long tiếp tục đùa với con vẹt nhỏ, nhìn về phía Tiểu Trác Tử mỉm cười gật đầu: "Đúng là một loại động vật thông minh." Thế nhưng cũng chỉ là chim trong lồng,những lời này y chỉ giữ ở trong lòng.

"Chủ tử thích không?" Tiểu Trác Tử có chút kích động hỏi.

Lý Thái Long gật đầu khẽ ân một tiếng. Tiểu Trác Tử nghe xong không hiểu sao liền cảm thấy bản thân cảm động đến mức muốn rơi lệ, sợ rằng chính mình thật sự sẽ khóc liền vội vàng cáo lui đi chỗ khác. Trong sân, Lý Thái Long đem lồng chim móc lên nhánh cây đào, con vẹt thỉnh thoảng lại kêu vài câu đơn giản, ngoài câu: "Không có tiền, không có tiền..." thì chẳng còn câu nào khác. Lý Thái Long nghe xong liền bật cười. Y tựa vào thành ghế, tiếng chim ríu rít cùng với hương hoa, bên cạnh là chén trà với làn khói vấn vít mịt mờ trong không trung. Lúc này, cho dù chỉ là một chén nước sôi cũng có thể khiến y cảm thấy thỏa mãn.

Tự mình vào trong phòng đem ngọc cầm ra, cao hứng gảy một khúc, một khúc "Dương quan điều [2]" cứ vậy du dương phát ra. Vài sợi tóc của y khẽ rủ xuống bên trán, khóe môi cong cong mang ý cười, gió nhẹ thổi, hoa nhẹ bay, tiếng đàn réo rắt êm tai khiến lòng người say đắm. Lúc này không biết từ đâu truyền đến tiếng sáo, cùng với tiếng đàn của y tương hợp. Ý cười trên khóe miệng càng thêm rõ, sau đó giai điệu liền thay đổi, một khúc đại khí "Tiếu Phù sinh"[3] liền theo đầu ngón tay y réo rắt mà vang lên, tiếng sáo kia thế nhưng phản ứng rất nhanh, ngay tức khắc cũng cùng hòa điệu.

Lý Thái Long chưa bao giờ cảm thấy trong lòng thoải mái như vậy. Tiếu phù sinh, phù sinh tiếu, thế gian xoay vần, tất cả đều là sáo rỗng, tất cả danh lợi đều là hư không...

Lý Thái Long đang đánh đàn, liếc mắt liền thấy được một thân ảnh màu lam, cây sáo trúc được đặt ngang bên miệng hắn. Hắn chậm rãi đến gần chỗ y, hai người họ nhìn nhau cười, người tới đúng là Đổng Tư Thành lạc đường ngày đó.

Một khúc tấu hoàn, Lý Thái Long thản nhiên mỉm cười nhìn hắn hỏi: "Đại nhân hôm nay không ngờ lại tình cờ lạc đường đến đây?"

Đổng Tư Thành tay chắp sau lưng, hai tay thoải mái vân vê cây sáo cười đáp: "Bệ hạ thật hiểu Đổng mỗ."

Tiểu Trác Tử thức thời đã đem ghế bê tới mời Đổng Tư Thành ngồi. Hắn cũng không khách khí mà ngồi xuống, Lý Thái Long nói với Tiểu Trác Tử: "Dâng trà."

Đổng Tư Thành chắp tay cười nói: "Đa tạ bệ hạ."

Lý Thái Long khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, nhìn Đổng Tư Thành: "Hiện giờ đại nhân xưng hô như thế chỉ sợ ta gánh không được, mà đại nhân gọi ta như vậy e là cũng không ổn."

Đổng Tư Thành nhún nhún vai nhướn mày nói: "Vậy sao? Xin hỏi bệ hạ không ổn ở chỗ nào?" Đổng Tư Thành cười khanh khách.

Lý Thái Long khẽ cười, con vẹt nhỏ ở một bên cũng không đúng lúc mà kêu lên, một câu lại một câu "không có tiền" thực sự phá hỏng bầu không khí. Lý Thái Long và Đổng Tư Thành đều ngạc nhiên, rồi sau đó cùng cười thật vui vẻ. Đổng Tư Thành cũng không biết từ chỗ nào trên người lấy ra một bầu rượu nhỏ, đối Lý Thái Long nói: "Lần trước cùng bệ hạ là kỳ La địch thủ, hôm nay là nhạc La tri âm [4]. Đổng mỗ bất tài, bình sinh thích chơi cờ, say mê âm luật, thích uống rượu ngon, không biết bệ hạ có giống tại hạ cũng yêu thích rượu ngon này hay không?"

Lý Thái Long phất tay áo cười nói: "Túy sinh mộng tử [5], chỉ có rượu Đỗ Khang [6] là nhất."

Đổng Tư Thành mỉm cười, đem nước sôi trong chén trước mặt hắn và Lý Thái Long đổ đi, lại đem rượu ngon rót thật đầy vào chén. Hắn nâng chén đối Lý Thái Long kính cẩn nói: "Bệ hạ, thỉnh."

Lý Thái Long tay bưng chén rượu, cũng không mấy để ý, uống một hơi cạn sạch, thoải mái nói: "Rượu ngon, Nữ Nhi Hồng ủ lâu năm, đại nhân quả thực là người yêu rượu."

Đổng Tư Thành cũng một hơi uống cạn rồi cười nói: "Bệ hạ vừa thử liền biết, chẳng phải cũng giống Tư Thành đều là người yêu rượu hay sao?"

Lý Thái Long khẽ cười ha hả rồi nói: "Đúng vậy, xưa nay yêu nhất là mĩ tửu, có thể tìm được người hợp ý như vậy, hôm nay lần đầu tiên có thể cùng nhau vui vẻ thưởng thức, đa tạ đại nhân."

Tư Thành liếc nhìn y đầy ý tứ, nói: "Bệ hạ gọi ta Tư Thành đi."

Lý Thái Long gật đầu cười: "Ta đây cái danh bệ hạ cũng sớm không còn nữa, nếu không ngại thì hãy gọi tên của ta, Dung."

Tư Thành lại rót rượu cho Lý Thái Long: "Bệ hạ ưu ái, sau này Tư Thành xin cả gan gọi thẳng tên của người."

Lý Thái Long gật đầu, hai người tiếp tục đối ẩm, mới qua nửa canh mà một bầu rượu đã bị hai người uống cạn. Đổng Tư Thành nhìn Lý Thái Long nói: "Xem ra ta mang thiếu rượu rồi."

"Nếu ngươi ngủ không ngon, có thể tìm một đêm trăng sáng tiếp tục lạc đường một lần." Lý Thái Long cười khẽ.

Đổng Tư Thành dáng vẻ giật mình cười nói: "Ân, chọn ngày không bằng vô tình gặp gỡ, ta thấy hôm nay trăng sáng sẽ lên cao, không biết đến lúc đó Dung có nguyện ý cho ta lưu lại nghỉ ngơi hay không?"

Lý Thái Long nhíu mày, Đổng Tư Thành đứng dậy chắp tay nói: "Ta sẽ đi tìm rượu, Dung chỉ cần vào lúc trăng lên cao quá ngọn cây thì châm đèn là được."

Lý Thái Long cười cười nhìn hắn rời đi, thân ảnh người kia cứ vậy biến mất trước mắt mình.

Vầng trăng lưỡi liềm nghiêng mình nơi ngọn cây, gió mát nhẹ thổi, trước thềm điện Thanh Loan ánh sáng bạc chiếu rọi muôn nơi. Lý Thái Long thân mặc trường sam màu xám ngồi trước bàn gỗ, y sớm đã kêu Tiểu Trác Tử dọn bàn, trước cửa cung điện cũng có một chiếc đèn lồng nhỏ khó khăn lắm mới kiếm được. Con vẹt ở trong lồng gật gù buồn ngủ, cái đầu nhỏ hết lần này đến lần khác lại cúi xuống thấp hơn một chút. Lý Thái Long hôm nay tâm tình không tệ liền đặt cho nó cái tên "Đồng tiền". Tiểu gia hỏa này hôm nay cả ngày ghé vào tai y kêu to không có tiền, lấy tên này đặt cho nó thực vô cùng tương xứng.

Không lâu sau Lý Thái Long nhàn rỗi ngồi nhìn Đồng tiền ngủ gà ngủ gật liền cảm thấy không có gì thú vị thì quả nhiên liền thấy thân ảnh màu lam lúc ban ngày tiến vào, vẫn là khí chất phiêu dật như vậy. Trong tay hắn cầm theo bốn vò rượu, Lý Thái Long nhìn thấy liền hài lòng cười, xem ra là hôm nay có người muốn say. Ban ngày một bình Nữ Nhi Hồng ủ lâu năm đã là rượu nặng mười phần, giờ thêm cả mấy vò này chỉ sợ lại càng nặng hơn.

"Dung đợi lâu rồi?" Đổng Tư Thành mỉm cười đem rượu đặt lên bàn.

Lý Thái Long cười nhạt nói: "Vừa mới dọn xong mà thôi."

Đổng Tư Thành mở vò rượu, trước tiên rót vào hai cái chén đã chuẩn bị từ trước, sau đó tự mình rót lại tự mình nâng chén uống liền ba chén rồi nói: "Vì chút việc nhỏ mà đến muộn, khiến người đợi lâu, ta tự phạt ba chén."

Lý Thái Long nhìn hắn uống xong ba chén mới nâng chén của chính mình lên: "Ngươi ngược lại lại thực sự rất thống khoái."

Đổng Tư Thành ngồi xuống, Tiểu Trác Tử một bên bưng vò rượu nói: "Nô tài hầu hạ hai vị."

Đổng Tư Thành liếc nhìn hắn một cái rồi nói với Lý Thái Long: "Người thông minh như vậy thế nhưng lại đến chỗ này của ngươi."

Lý Thái Long uống rượu cười nói: "Cũng phải, ông trời vẫn là đối với ta không tồi."

Đổng Tư Thành bĩu môi: "Ngươi cũng nhìn ra sao."

Lý Thái Long nhẹ giọng cười: "Ca hát lúc say sưa, đời người được có bao nhiêu, ta đã sống mơ mơ màng màng như người say cả một đời, còn có cái gì không nhìn ra nữa."

Đổng Tư Thành chăm chú nhìn y một lúc, cái gì cũng chưa nói, liền nâng chén rượu uống cạn. Thư của người kia gửi lại cho hắn, trong thư cũng chỉ vẻn vẹn có mấy chữ: "Bảo hộ cho hắn được bình an." Khi hắn nhận được thư cũng chỉ cười nhạt, người này cũng khiến hắn cảm thấy buồn cười. Bản thân đã muốn bỏ lại tất cả để về quy ẩn nơi núi rừng, thế nhưng lại vẫn còn có một người không thể buông được, đã không buông được nhưng lại vẫn cố tình không muốn ra mặt, cũng không biết hắn đang một mình tính toán điều gì nữa.

Thời gian hai người nói chuyện với nhau cũng không nhiều, chính là đều tự uống rượu, ngắm khu vườn tràn ngập ánh trăng. Ngửi mùi hương hoa đào thơm ngát, gió xuân dễ chịu khiến người say, say cả lòng người. Ba vò rượu đã uống hết, Lý Thái Long trên mặt dường như đã nhuốm sắc đỏ, đôi mắt hoa đào say đắm lòng người dụ người phạm tội phủ một tầng nước. Đổng Tư Thành nhìn thấy y có lẽ đã có vài phần men say liền cười nói: "Dung, ngươi say rồi, ta đây chính là túy mộng hương [7] năm xưa."

Lý Thái Long nổi giận bĩu môi, trên mặt lộ ra dáng vẻ trẻ con, nhìn Đổng Tư Thành nói: "Ngươi mới say, ta không có say, ai say chứ ta không say." Nói xong ha ha ngây ngô cười.

Đổng Tư Thành hừ một tiếng, cũng đã có vài phần men say nhìn Lý Thái Long: "Ngươi nhìn ngươi xem, say đến mặt tựa như hoa đào, có người nói ngươi đẹp ta ban đầu còn không tin, lúc này đây xem ra quả thực là vậy. Ha ha, Dung mỹ nhân, cả một đời anh danh của ngươi sao lại dễ dàng để bị hủy đi như vậy?"

Lý Thái Long ha ha cười, giống như ngọn gió xuân kia, tận lực giấu đi nỗi chua xót: "Một đời anh danh? Ta đã từng có một thời anh danh sao?"

"Ngươi rõ ràng là lòng mang chí lớn, văn thao võ lược, nhưng vì sao lại đem chính mình giả làm một vị vua yếu đuối bình thường đây?" Đổng Tư Thành uống rượu, Tiểu Trác Tử nghe hai người nói chuyện mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thực ra hắn cũng muốn nghe Lý Thái Long giải thích, nhưng mà hắn không có dũng khí hỏi.

"Ngươi như vậy không thấy có lỗi với muôn dân trăm họ, với giang sơn gấm xã tắc?" Tư Thành nhìn hắn như say như tỉnh hỏi.

Lý Thái Long nghe vậy chỉ ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, nhìn Tư Thành cười mà không nói, sau đó nghiêng đầu một cái, gục xuống bàn, say rượu ngủ mất.

Đổng Tư Thành nhìn Lý Thái Long, nháy mắt liền cảm thấy chính mình đã tỉnh rượu, không biết là do hắn vốn không có say, hay là bị Lý Thái Long khiến cho tỉnh rượu nữa. Hắn nhìn y hồi lâu, lại nhìn điện Thanh Loan vắng lặng thê lương, trong lòng không khỏi vang lên một tiếng thở dài thật nặng nề. Hắn nói với Tiểu Trác Tử: "Đỡ chủ tử ngươi về phòng, ta đi trước."

"Vâng, cung tiễn đại nhân." Tiểu Trác Tử khom người tiễn Đổng Tư Thành. Tiễn hắn đi rồi, Tiểu Trác Tử mới đỡ Lý Thái Long đã muốn say ngủ trở vào trong tẩm điện, cẩn thận dìu y nằm xuống giường, vì y mà chuẩn bị chăn đệm, trong mắt thoáng hiện nét thương tiếc. Hắn vừa mới thấy rõ ràng, trong nháy mắt khi Lý Thái Long nhắm mắt lại liền hiện lên một thoáng bi thương nặng trĩu, tuy chỉ lướt qua trong giây lát, thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được.

Đau đớn xót xa đến vậy rốt cuộc là vì cái gì, Tiểu Trác Tử nhìn chăm chăm vào Lý Thái Long hồi lâu. Hành động này của hắn rõ ràng đã vượt quá khoảng cách giữa thân phận của hắn và Lý Thái Long, thế nhưng lại nhịn không được, hắn lại càng muốn cứ nhìn y như vậy. Nếu như có thể, hắn muốn mang người này rời xa khỏi hoàng cung, rời xa người đã khiến cho y bị tổn thương.

Chú thích:

[1] thụ sng nhược kinh: được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo

[2] Dương Quan Điu: (Từ: Hồ Ly/ Khúc: Hà Đồ/ Biếu Diễn: Hà Đồ)

Đao quang không theo, không th, ngã vào lòng ngc ai?

Chiến trường na đêm nơi đi mc khói mù như cung tho

Tiết sương giáng tràn vào thành, lnh lo cây cu ngn nơi triu đình

Chu sa gia hàng mi, lon thế niên hoa như khc đao

Nơi biên cương tui tr vũ y đ li ai mc cho thế gian cười

Kiếm ch thiên, sơn tây xut hin dương quan, du chân m.

Bão cát thi mòn c đo, thi đy chân mi ai?

Tinh kỳ (c qut) liên thành, nghiêng chén rượu đc, mây ti hoàng hôn cháy rc

Tri tuyết lc mênh mông, tuyết nhược tóc trng, tuyết nhược hoa tàn khiến chim bay lon

Cùng trông mây xanh, cùng đến thiên nhai, cùng mc la trng, minh nguyt cùng đón.

Cht đt dây cung, cht đt nhp tim, cht đt phù sinh, nhìn thu mt mù

Tâm như ba tháng, tâm như c hoang, tâm như vũng bùn, vùi lp cũng tt

Ánh mt xuyên thu qua v kiếm, vướng bn khóe mt ai?

Hn trên thành lâu, hn gii chiến bào, sóng mây tiêu dao trên sa mc Mông C

Bc tường nghìn năm không đ, khc ghi kí hiu ai?

Khương thanh đơn bc hng trn điên đo, ai đang khom lưng da vào lan can?

Giang sơn bp bênh, trái tim ai lang thang đang đp

Thnh thế Trường An, hoa đi tà dương, vong tin triu.

Tay ngươi nm tay áo ai dn đi tìm đường tháo chy

Tiếng khói la rm rĩ báo đng

Thùy ch rượu sut đi túy cười thiên bôi nan tiêu

Nhy phù hoa tan rã ôm ly nhau

( nguồn : )

[3] Tiếu phù sinh (笑浮生): Cái này mình không tìm ra, bạn nào biết có thể giúp mình TT__TT

[4] Nhạc La tri âm: gắn với điển tích Bá Nha – Chung Tử Kì. Hai người tình cờ gặp nhau và trở thành tri âm tri kỉ thông qua tiếng đàn. Khi Tử Kì lâm bệnh chết, Bá Nha chỉ gảy đàn thêm một lần duy nhất trước mộ người tri âm rồi đập đàn vào tảng đá, không bao giờ cầm đến cây đàn nữa.

[5] Túy sinh mộng t :

1. (Nghĩa đen) Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao.

2. (Nghĩa bóng) Nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ.

[6] Đỗ Khang : còn được gọi là Thiếu Khang, sống vào cuối thời Tây Chu, tương truyền là người phát minh ra cách nấu rượu ở Trung Quốc. Ông được những người nấu rượu, bán rượu thờ là ông tổ của nghề rượu, được nhân dân Trung Quốc tôn xưng là Tửu thần, Tửu thánh.

[7] túy mng hương : là một loại mê hương đặc thù, chỉ cần ngửi được một chút sẽ chìm sâu vào trong giấc mơ, Một khi đã chìm sâu vào đó , muốn thoát ra tất nhiên không thể dễ dàng. Ngay cả thần tiên cũng không ngoại lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro