CHƯƠNG BẢY
Ngày hai mươi tư tháng ba là một ngày lành, trời trong nắng ấm, bầu trời xanh thẳm không một đám mây như vừa được tắm qua. Trước cửa hoàng cung vô cùng náo nhiệt, tụ hội rất nhiều nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại, xinh đẹp hơn người, mỗi người đều giống như một đóa hoa kiều diễm yên lặng chờ đợi. Trên gương mặt các nàng có đủ loại diễn cảm, có những tiểu thư hoạt bát tự nhiên cũng đã bắt đầu cùng những người chung quanh nói chuyện.
Đây là ngày hậu cung tuyển tú, Thượng Quan Nhược Lan là hoàng hậu, cũng là nữ nhân duy nhất hiện giờ ở bên cạnh Trịnh Nhuận Ngũ. Nàng mới tiến cung được nửa năm, lại không ngờ Trịnh Nhuận Ngũ liền muốn nạp phi. Kỳ thực, nàng cũng biết việc lợi và hại trong chuyện này, thế nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn cảm thấy có chút không cam lòng. Nhưng cho dù vậy thì cũng biết làm như thế nào đây, Trịnh Nhuận Ngũ đến nay còn chưa cùng nàng viên phòng [1] , nàng chẳng qua chỉ là một hoàng hậu hữu danh vô thực. Hiện giờ hậu cung lại đang tuyển tú, nàng vẫn còn chưa thực sự ngồi ở vị trí hoàng hậu, những người tới sau này, nếu như được Trịnh Nhuận Ngũ sủng ái, tương lai của nàng sẽ ở vị trí nào.
Nàng mặc trên thân áo dài mũ phượng, trên lớp vải lụa là hình phượng hoàng tôn quý được thêu bằng chỉ vàng đến chói mắt, bốn đóa tường vân vấn vít khắp xung quanh, lớp tơ vàng ở trên thân phượng dưới ánh nắng mặt trời phát sáng lấp lánh. Trên mũ phượng là chuỗi ngọc được treo thả xuống làm nổi bật gương mặt kiều mị như hoa của nàng càng thêm rạng rỡ. Giống như ánh sáng minh châu rực rỡ lóa mắt ở dưới đáy biển sâu, dáng vẻ của nàng vô cùng khoan thai bước từ Khôn Ninh cung ra ngoài, lại ung dung tao nhã ngồi ở trên ghế phượng. Nàng là hậu, là hoàng hậu của Ngô quốc mới ra đời, nàng phải vững vàng làm tốt vị trí này, nàng phải nắm thật chặt phần vinh quang này, bởi vì nàng biết rõ việc nhận được tình yêu của phu quân là vô vọng.
Chuyện tình ở điện Thanh Loan nàng đã nhiều lần nghe thấy. Nàng không biết giữa Trịnh Nhuận Ngũ cùng Lý Thái Long có vướng mắc gì, thế nhưng nàng biết hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, mà Trịnh Nhuận Ngũ đã từng là thư đồng của Lý Thái Long, hai người tình cảm sâu đậm... Nhưng sau đó những âm mưu tranh đấu quyền lực đã biến hai người trở thành người dưng,thù địch lẫn nhau.
Nàng cũng không biết hiện giờ Trịnh Nhuận Ngũ đối xử với Lý Thái Long như vậy là người đang thực sự trả thù cùng sỉ nhục người kia, hay là bởi vì người không buông được tình cảm giữa hai người bọn họ trước đây. Tình cảm đó là cái gì, nàng vẫn không nhìn ra, cũng không dám tìm hiểu. Nếu đúng là như vậy sẽ khiến nàng cảm thấy khó lòng chịu đựng được...
Lúc này, đám tú nữ đứng ngoài cửa cũng sôi nổi tiến vào trong Noãn Tú cung chờ đợi, mỗi người đều được cung nhân chỉ dẫn đứng theo trật tự. Đợi một lúc, Trịnh Nhuận Ngũ cùng hoàng hậu Thượng Quan Nhược Lan đều bước từ kiệu rồng kiệu phượng xuống, triều phục màu vàng, trai tài gái sắc, khiến cho người khác nhìn vào đều cảm thấy hai người bọn họ đúng là trời sinh một đôi.
Sau khi ngồi vào vị trí, nhận hành lễ từ mọi người lạy chầu, hắn uy nghiêm lạnh lùng ngồi ở trên ghế rồng, mà Thượng Quan Nhược Lan ung dung cao quý ngồi ở trên ghế phượng. Hai người đều tự toát lên ngạo khí, một người cương nghị, một người ôn nhu vô cùng hòa hợp.
Thanh âm lanh lảnh cao vút của Tề Thuận đọc thánh chỉ vang lên, giữ lấy thánh chỉ chứa đựng nội dung thông báo hướng xuống phía dưới đọc rõ ràng. Sau khi đưa mắt liếc nhìn đám tú nữ đứng phía dưới, hắn liền hướng về phía Trịnh Nhuận Ngũ khom người xin chỉ thị: "Hoàng thượng, có thể bắt đầu được chưa ạ?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Trịnh Nhuận Ngũ lướt qua đám người phía dưới thản nhiên gật cầu. Hắn cũng chẳng có mấy tâm tư tuyển tú, chẳng qua vì muốn ổn định lòng người cùng cục diện triều chính, hắn không thể không làm như vậy mà thôi. Hắn nhìn về phía hoàng hậu đang mỉm cười nói: "Phần tiếp theo liền giao cho hoàng hậu đi."
"Vâng, thần thiếp tuân chỉ, nhất định sẽ khiến bệ hạ hài lòng." Thượng Quan Nhược Lan ngồi trên ghế hơi hơi khom người, nụ cười vẫn giữ trên môi, thập phần trang trọng khéo léo.
Trịnh Nhuận Ngũ gật đầu, Thượng Quan Nhược Lan sẽ làm tốt. Thái giám đứng một bên liền bắt đầu đọc tên, đầu tiên là đọc tên của mười tú nữ, để cho bọn họ tiến lên, xem tướng mạo hỏi về cách ăn nói.
Từng lượt từng lượt lại tiếp tục, Thượng Quan Nhược Lan thỉnh thoảng sẽ quan sát ánh mắt của Trịnh Nhuận Ngũ, sau đó cũng sẽ ở trong lòng mình tự cân nhắc lợi hại, xem xét để đem người lưu lại. Đến vòng thứ tư, nàng còn lưu lại con gái Ngô Nhã Thanh của thừa tướng Trịnh Hằng. Trong lòng nàng hiểu rõ người này, cho dù nàng có muốn giữ lại hay không, Trịnh Nhuận Ngũ cũng sẽ đem nàng lưu lại, mà cha của nàng cũng đã từng nói qua việc này với nàng. Nếu bệ hạ tuyển tú thì phải lưu lại Ngô Nhã Thanh, những chuyện sau đó sẽ từ từ tính tiếp.
Thượng Quan Nhược Lan chủ động lưu lại Ngô Nhã Thanh cũng không ngoài ý muốn của Trịnh Nhuận Ngũ, chỉ là hắn không khỏi cảm thấy vừa lòng. Nữ nhân này rất biết đạo lý, là một hoàng hậu tốt. Mặc dù hắn đối với nàng không có tình cảm, thế nhưng thời gian này cũng có nhiều tiếp xúc, tính nết không tồi, nhưng thị nữ Hồng Đậu bên người nàng trái lại lại là một nhân vật lợi hại. Nghĩ cũng đúng, Thượng Quan Phi có lẽ vô cùng hiểu tính cách của nữ nhi nhà mình cho nên mới phái một thị nữ như vậy bồi ở bên người nàng. Lần trước Lý Thái Long bị bệnh không mời được ngự y đến hắn biết hơn phân nửa là do Hồng Đậu giở trò quỷ, hắn cũng muốn để cho Lý Thái Long phải chịu đau khổ, coi như cũng không tính toán.
Lần này tuyển tú nữ cũng không nhiều cũng là bởi vì Trịnh Nhuận Ngũ đã hạ chỉ không được quá mức phô trương cho nên thừa tướng khi cho người đi lo liệu cũng đã cố gắng giảm xuống, chỉ chọn một vài tiểu thư con nhà quan lại. Bởi vậy, lần tuyển tú này chỉ tiến hành hơn mười lượt liền kết thúc, tổng cộng lưu lại năm người, theo thứ tự là Ngô Nhã Thanh con gái thừa tướng Trịnh Hằng, con gái hộ bộ thượng thư Lưu Tú vân, con gái Tề Lan của tướng quân Uy Viễn
Con gái Tần Nguyệt Lan của thái phó Tự Khanh, con gái muối pháp[2] Lý Bình. Trong năm người trừ Ngô Nhã Thanh trực tiếp được phong làm Thanh phi, cấp phẩm là nhất phẩm ; còn lại Lưu Tú Vân cùng Tề Lan còn lại được phong làm Vân tần cùng Lan tần, cấp phẩm đều làm tam phẩm; Tần Nguyệt Lan là Nguyệt Uyển Nghi, cấp phẩm là lục phẩm; Lý Bình là Thường Bình, cấp phẩm là thất phẩm
Tuyển tú cuối cùng cũng chấm dứt, Thượng Quan Nhược Lan hỏi ý tứ của Trịnh Nhuận Ngũ, Trịnh Nhuận Ngũ chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cũng không có ý kiến khác. Tuyển mấy người tuyển ai hắn đều cảm thấy giống nhau, đều chỉ liên quan tới lợi ích của hậu cung tiền triều. Nhớ tới trước kia hậu cung của Lý Thái Long có lẽ cũng ở tình cảnh như thế này, ấn đường của hắn không khỏi nhăn lại, có chút không vui, nữ nhân trước đây của y xem ra cũng không ít.
Nghĩ đến điều này liền không còn cảm thấy vui vẻ nữa, dù sao người cũng đã chọn xong, Trịnh Nhuận Ngũ liền đem mọi chuyện hoàn toàn giao phó cho hoàng hậu Thượng Quan Nhược Lan, chính mình liền rời đi trước. Hoàng hậu nhìn thấy động tĩnh này của hắn trong lòng thật ra càng vui mừng, xem ra những nữ tử được tuyển chọn ngày hôm nay một người cũng không vừa mắt Trịnh Nhuận Ngũ. Nàng cung kính tiễn Trịnh Nhuận Ngũ rời đi, tiếp tục cúi đầu nhìn xuống những nữ tử phía bên dưới, những người kia đều có dung mạo hơn người, khẽ cười đối với các nàng nói: "Bổn cung đối với các ngươi cũng không có yêu cầu gì lớn, chỉ hy vọng các ngươi từ nay về sau đều làm hết bổn phận, hảo hảo hầu hạ hoàng thượng là được rồi. Sau này nếu có cái gì cần thì có thể nói với bổn cung , từ nay về sau tất cả mọi người đều là tỷ muội một nhà, hi vọng mọi người chung sống hòa thuận."
"Dạ, thần thiếp xin tuân theo ý chỉ của hoàng hậu." Năm người cùng nhau hành lễ tiếp nhận lời dạy bảo.
"Được rồi, hôm nay các ngươi cũng mệt mỏi, chúng ta đến đây thôi. Tiếp theo sẽ có các vị công công dẫn các ngươi đi tới tẩm cung của mình." Thượng Quan Nhược Lan được Hồng Đậu dìu đứng dậy, từng bước ung dung tao nhã bước xuống.
Năm người đồng loạt quỳ trên mặt đất cúi đầu nói: "Nô tì cung tiễn Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Cứ như vậy Thượng Quan Nhược Lan rời ghế phượng ung dung nhẹ nhàng bước ra khỏi Noãn Tú cung, đón lấy ánh sáng ấm áp. Nàng biết từ nay về sau có lẽ hậu cung sẽ không còn yên lặng. Lên kiệu phượng rời đi, nàng chỉ thản nhiên hỏi nơi mà Trịnh Nhuận Ngũ vừa mới rời đi. Nghe tiểu thái giám bẩm báo xong, nàng cũng chỉ ở trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên là lại tới điện Thanh Loan, trong đôi mắt xinh đẹp nhợt nhạt hàm chứa một tia mất mát.
Trịnh Nhuận Ngũ rời Noãn Tú cung đi tới điện Thanh Loan , Lý Thái Long vẫn giữ tư thế nhàn nhã đang đọc sách. Hiện giờ trường kỷ đã không còn, y đành phải mang ghế tựa ra sân viện đọc sách. Dưới bóng cây loang lổ, y tựa hồ đang vô cùng nhập tâm. Trịnh Nhuận Ngũ đến gần, y giương mắt nhìn hắn cười nói: "Tuyển phi đã xong?"
Nhìn thấy vẻ tươi cười trên khuôn mặt Lý Thái Long, Trịnh Nhuận Ngũ cảm thấy có chút chói mắt, hắn chỉ nghĩ người này có thật cứ như vậy không thể để ý đến chuyện hắn lập hậu tuyển phi. Khuôn mặt người kia vẫn lạnh lùng không nói gì, Lý Thái Long vừa nhìn hắn vừa thản nhiên cười hỏi: "Nhìn bộ dạng ngươi thế nào cũng giống như đang không vui, không vừa ý sao?"
Trịnh Nhuận Ngũ nhướn mày trừng mắt với y, Lý Thái Long thấy hắn có vẻ đang tức giận, cũng không nói tiếp nữa, đứng lên đem sách đặt ở trên ghế đối với hắn nói: "Ta đi châm trà cho ngươi, Tiểu Trác Tử đi lấy đồ ăn rồi." Nói xong liền một mình đi vào trong điện.
Trịnh Nhuận Ngũ đi vào theo, Lý Thái Long vừa pha trà vừa nói với hắn: "Trà này là trà mới, ngươi uống thử xem."
Trịnh Nhuận Ngũ ngồi ở trước bàn lục giác nhỏ, nhìn vào chén trà trước mặt đối với y nói: "Bồi trẫm nói chuyện."
Lý Thái Long ngồi xuống im lặng chờ Trịnh Nhuận Ngũ mở miệng, thế nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy hắn nói câu nào. Y rót nước sôi cho chính mình thong thả uống, Trịnh Nhuận Ngũ thấy y lại uống nước cũng không biết vì sao liền tức giận, lạnh lùng nhìn y: "Không phải nói không thích uống nước trắng sao?"
Lý Thái Long cũng không phản đối: "Dù sao cũng đã thành thói quen."
Trịnh Nhuận Ngũ nghe xong càng cảm thấy tức giận liền lập tức giật lấy cái chén trong tay y ném xuống đất, choang một tiếng vang lên khiến Lý Thái Long giật mình đứng tại chỗ. Cuối cùng y cũng chỉ cúi đầu xuống, trong mắt hàm chứa một nét chua xót thoáng hiện. Trịnh Nhuận Ngũ giữ chặt cằm của y, ép y ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, thế nhưng càng nhìn lại càng thấy đôi mắt của đối phương chỉ có thờ ơ lãnh mạc.
"Giỏi, giỏi, ngươi đúng là rất giỏi." Trịnh Nhuận Ngũ bi thương, tăng lực đạo ở tay dường như muốn đem cằm của Lý Thái Long bóp nát. Y vẫn như vậy không biết tốt xấu, hắn không nên đối tốt với y như vậy.
Lý Thái Long nhìn y, trong mắt vẫn là lãnh đạm thờ ơ. Trịnh Nhuận Ngũ cực kì phẫn nộ, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi nếu như đã nói thế, như vậy trẫm muốn từ nay về sau ngươi nhất định phải làm một chuyện để dần trở thành thói quen." Hắn nhìn chằm chằm Lý Thái Long, ánh mắt sắc bén vô tình quát: "Quỳ xuống."
Lý Thái Long nghe vậy liền ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức liền quyết tâm che dấu nó cùng nét mặt đang chua sót kia, nhìn thẳng vào Trịnh Nhuận Ngũ, trong mắt đều là kiên cường: "Không."
Trịnh Nhuận Ngũ vừa nghe sắc mặt lại càng khó coi, chỉ lạnh giọng vừa quát vừa gọi tùy tùng tiến vào ra lệnh cho bọn họ: "Để hắn quỳ xuống cho trẫm."
Trong lòng Lý Thái Long giống như có một cơn đau siết chặt, có chút không thể hô hấp. Nhìn thấy những tên tùy tùng dũng mãnh tiến vào phía sau hắn, y nhếch khóe miệng nhìn hắn nói: "Không cần, ta —— quỳ ". Nói xong Lý Thái Long cứ như vậy vừa quỳ vừa nhìn Trịnh Nhuận Ngũ, bóng lưng thẳng tắp, hai mắt nhìn thẳng, ánh mắt kiên định giống như hàn băng.
Trịnh Nhuận Ngũ cũng nhìn y chằm chằm, thấy Lý Thái Long quỳ xuống, trong lòng hắn cũng không hề có một tia khoái trá. Thế nhưng người này lại không biết tốt xấu như thế, vẫn còn kiêu ngạo như vậy, hắn rất muốn cứ như vậy đập nát sự kiêu hãnh cùng tôn nghiêm cuối cùng của y, để xem y còn tự cho rằng mình cao quý như thế nào. Y cho rằng y là ai, vẫn là hoàng đế của Thanh Loan trước kia sao? Hay là y cho rằng y vẫn là thái tử, là người mà trước đây được chính mình nâng niu trong lòng bàn tay... Ánh mắt lạnh lùng nhìn y hồi lâu, sau đó Trịnh Nhuận Ngũ phất tay áo rời đi, trước khi đi còn đối với y lạnh lùng ra lệnh: "Ngươi ở trong này quỳ cho trẫm, không có ý chỉ của trẫm không được ngừng."
"Vâng." Lý Thái Long tận lực đè nén thanh âm đang run rẩy của mình, bình tĩnh đáp.
Tiểu Trác Tử khi trở về nhìn thấy cảnh Lý Thái Long đang thẳng lưng quỳ, hắn giật mình liền vội vàng chạy tới bên người Lý Thái Long muốn dìu y đứng dậy. Lý Thái Long thế nhưng vẫn thản nhiên đối với hắn nói: "Không nên, đây là ý chỉ của thánh thượng, không có thánh chỉ ta sẽ không được phép."
Tiểu Trác Tử nghe xong liền nộ khí bừng bừng, thế nhưng hắn chỉ là một tên nô tài, chỉ có thể nhìn Lý Thái Long nghiến răng nói: "Chủ tử, hắn đây là khinh người quá đáng."
"Từ xưa đến nay người thắng là vua, kẻ thua là giặc, hắn làm như vậy cũng là chuyện đương nhiên, cũng không có gì quá đáng." Lý Thái Long đôi mắt cay cay, đến nước này hắn cuối cùng cũng đã đánh nát niềm kiêu hãnh cùng tôn nghiêm cuối cùng của y.
"Chủ tử, người không cần nói đỡ cho hắn, sớm hay muộn hắn cũng sẽ gặp báo ứng." Tiểu Trác Tử oán hận nói.
Lý Thái Long cười khổ một tiếng: "Đúng a, nhất đinh sẽ gặp báo ứng." Y nhìn Tiểu Trác Tử nói: "Ngươi lui xuống dùng bữa đi, ta lúc này không đói, không cần phải quan tâm đến ta."
"Không, nô tài cũng không đói, nô tài cùng chủ tử." Tiểu Trác Tử đem hộp đựng thức ăn đặt ở một bên, cũng cùng Lý Thái Long quỳ.
Lý Thái Long cũng không tiếp tục ngăn cản. Trong lòng y cảm thấy có chút mệt mỏi, lại có chút kinh hoàng, y cảm giác con đường đi này càng về sau sẽ lại càng khó có thể đoán được. Y ngẩng đầu nhìn trời, sắc chiều phủ lên bốn phía, ánh tà dương chiếu vào trong đôi mắt y, trên trán đã dần dần xuất hiện những hạt mồ hôi lấm tấm, cảm giác tê dại ở đầu gối khiến y cắn răng. Nếu tất cả những chuyện này là do số mệnh vậy thì y sẽ chịu đựng.
Tiểu Trác Tử ánh mắt đau lòng thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lý Thái Long. Lý Thái Long từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng, nhìn chằm chằm vào một chỗ không biết đang xuất thần suy nghĩ cái gì, thần sắc thỉnh thoảng sẽ thay đổi, hoàn toàn khiến cho người ta không nhìn được ra tâm tư của y.
Màn đêm lắng xuống, trăng sáng sao thưa, gió mát nhẹ thôi qua. Trong chính điện của điện Thanh Loan, Lý Thái Long vẫn đang cố gắng giữ thẳng lưng tiếp tục quỳ, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu lên trên người y, gió lạnh thổi qua thân thể khiến y khẽ run lên.
Trong cung Càn Thanh, Tề Thuận ở một bên giúp Trịnh Nhuận Ngũ thay nến. Vừa mới có người bấm báo Lý Thái Long vẫn còn quỳ trên mặt đất. Hắn nghĩ người này bệnh nặng mới khỏi, nếu tiếp tục quỳ như vậy cả một đêm chỉ sợ thân thể lại không chịu được, nhưng mà —— nhìn thần sắc của Ngô Diệc như thế này, hắn cũng không dám nói.
Trịnh Nhuận Ngũ phê duyệt xong tấu chương, sau khi thay đổi mấy lần nến mới ngẩng đầu lên hỏi Tề Thuận: "Đã là canh mấy rồi?"
"Bẩm bệ hạ, vừa kết thúc giờ sửu." Tề Thuận khom người đáp.
Trịnh Nhuận Ngũ đứng lên xoa nhẹ cái cổ đang đau nhức, nói với Tề Thuận: "Cho người lui xuống, trẫm muốn tắm rửa."
"Vâng." Tề Thuận vội vàng phân phó cung nhân đi lo liệu.
Trịnh Nhuận Ngũ đi tới dục trì, xuống nước, dựa vào vách tường thả lỏng thân thể. Bỗng nhiên, hắn mở mắt ra, lại nhớ tới người kia liền gọi Tề Thuận hỏi: "Điện Thanh Loan như thế nào?"
"Bẩm bệ hạ, công tử vẫn còn đang quỳ." Tề Thuận nghe vậy liền khom người đáp. Tâm tư của chủ tử hắn không thể đoán được, cảm giác mối quan hệ giữa Trịnh Nhuận Ngũ cùng Lý Thái Long sẽ không thể đơn giản chỉ là cừu hận được.
"Vậy sao?" Trịnh Nhuận Ngũ nhíu mi, khóe miệng lạnh lùng cong lên: "Hắn cũng thật biết nghe lời."
Tề Thuận cung kính khom người nói: "Vâng."
Trịnh Nhuận Ngũ không nói nữa, sau khi tắm rửa liền để cung nhân hầu hạ thay y phục, hắn trở về tẩm điện của mình, nằm ở trên giường, lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Dưới ánh trăng, sắc mặt Lý Thái Long đã trở nên tái nhợt. Trên trán, những hạt mồ hôi lấm tấm đã biến thành những giọt mồ hôi to như hạt đậu, đầu gối đau đến chết lặng, thân thể cũng đã mệt mỏi đến cực hạn nhưng y vẫn cắn răng giữ tấm lưng thẳng tắp. Cho dù niềm kiêu ngạo trong lòng kia nhất định không chịu cúi đầu, thế nhưng đôi mắt cuối cùng cũng nhắm lại. Lúc này y làm sao còn có thể bàn chuyện kiêu ngạo, tất cả mọi thứ đã sớm bị phá tan thành mây khói vào một khắc này, khi Trịnh Nhuận Ngũ bước vào trong cung của y.
Chú thích:
[1]viên phòng: chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng
[2]muối pháp: đây là chức quan có từ đời Thanh, là chức quan chuyên giám sát sán xuất muối, đánh giá giá trị của muối, quản lý công việc vận chuyển đường thủy cũng như đường bộ hoặc kiêm nhiệm việc phân chia tuần tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro