Chap 13
Giữa trưa, Đàm Hạ Thụ cùng bà xã Hùng Bảo Bảo đến quán rượu, Đàm Hạ Thụ giới thiệu đầu bếp Trương Đại Tường cho Hàn Chấn Thanh. Trương Đại Tường bộ dạng cao to uy vũ, giọng nói lớn như tiếng chuông, trên mặt còn có râu ria rậm rạp, bên ngoài mặc áo vải thô rộng thùng thình cùng quần thường. Hùng Bảo Bảo thì dáng người cao gầy, tướng mạo thanh tú, mặc áo sơmi quần jean, nói chuyện rất tự nhiên.
Đinh Thư Dực cùng Trần Lý và Hàn Chấn Thanh lúc này đang ở trước quầy bar hội họp.
"Tài nấu ăn của Trương Đại Tường là bậc nhất đó." Đàm Hạ Thụ nói với Hàn Chấn Thanh: "Tôi nhờ cậu ấy thiết kế mấy món ăn để chiêu đãi khách, hai mươi món, xem cậu có muốn giữ lại không?!"
"Tôi hiện tại đi làm cho mọi người ăn thử." Trương Đại Tường sờ sờ bộ râu, mang theo cái thùng chứa đầy nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp, trước khi đi còn quay đầu nói với Hàn Chấn Thanh: "Có thể nhờ một người giúp tôi hay không?"
"Tôi giúp anh!" Thư Dực xung phong nhận việc, cùng Trương Đại Tường tiến vào phòng bếp.
"Đinh Thư Dực này rất cần mẫn nhỉ." Đàm Hạ Thụ tán thưởng.
Hàn Chấn Thanh nhìn bóng lưng của Thư Dực, đột nhiên bực bội tức giận - cô rốt cuộc có phải Bạch Hạc hay không?
"Em chưa ăn bữa sáng, sắp chết đói rồi!" Hùng Bảo Bảo vươn vai.
"Nhẫn nại, chờ một chút cam đoan cho em ăn no bụng." Đàm Hạ Thụ trấn an vợ yêu.
"Còn phải đợi bao lâu?" Hùng Bảo Bảo không kiên nhẫn, một khi bụng đói, tính tình cô lại càng kém. "Không bằng mua vài cái bánh bao nhét bụng trước."
Mọi người nở nụ cười, đối với tính tình thẳng thắn của Hùng Bảo Bảo đã sớm quen.
"Không bằng tôi nổ bắp rang, cho cô lót dạ." Trần Lý đề nghị.
"Tốt tốt tốt, nước miếng tôi sắp chảy xuống rồi." Hùng Bảo Bảo vỗ tay tán thành.
"Không được, bụng rỗng ăn bắp rang không tốt cho thân thể." Đàm Hạ Thụ lập tức lên tiếng ngăn lại.
"Có quan hệ gì, cũng không phải mỗi ngày đều ăn, anh bớt rầy rà đi!" Hùng Bảo Bảo kêu gào, hai cái miệng bắt đầu ồn ào.
Hàn Chấn Thanh thấy bọn họ liếc mắt đưa tình thì mỉm cười, nỗi cô đơn chợt nhen nhóm trong lòng, anh đứng dậy rời đi. "Tôi vào phòng bếp xem."
Đứng ở cửa phòng bếp, Hàn Chấn Thanh nhìn hai vóc dáng một lớn một nhỏ đang bận bịu chế biến thức ăn. Trương Đại Tường đã nổi lửa nấu đồ, Đinh Thư Dực ở một bên bận bịu giúp trộn bột.
"Vẫn thuận lợi chứ?" Hàn Chấn Thanh đi vào phòng bếp.
"Không có vấn đề, nguyên liệu trước đó tôi đều chuẩn bị rồi, lập tức mang thức ăn lên." Trương Đại Tường hỏi Hàn Chấn Thanh: "Cô ấy phụ trách làm việc gì?" Vừa nói vừa chỉ Thư Dực.
Thư Dực ngẩng đầu trả lời anh ta. "Tôi phụ trách pha rượu."
"Khó trách." Trương Đại Tường đảo đảo đồ ăn, chép miệng: "Nhìn cô ấy cắt củ cải này, quá khủng bố."
Trương Đại Tường này nói chuyện thực thẳng thắn! Thư Dực che cây củ cải lại, hai gò má phát nóng.
Hàn Chấn Thanh nở nụ cười, tới gần nhìn thử, mặc dù Thư Dực đông che tây dấu, nhưng anh nhờ vào ưu thế thân hình cao lớn hơn, vẫn cẩn thận quan sát được cây củ cải.
"Cắt rất đặc biệt!" Anh mỉm cười, độ dày mỏng sai lệch rất nhiều.
"Xin anh đó ~~" Thư Dực kháng nghị: "Tôi là biết nổ -" rồi bất chợt dừng lại, kinh hồn bạt vía đổi giọng: "Tôi là bartender, chứ không phải đầu bếp, đương nhiên không có biện pháp cắt củ cải cho đẹp rồi." Đáng chết, thiếu chút nữa nói ra!
Tuy rằng cô đã lập tức đổi giọng, nhưng Hàn Chấn Thanh vẫn nghe được rõ ràng, anh phỏng đoán rằng vừa mới rồi rất có thể cô muốn nói là nổ lớn.
Trương Đại Tường nhanh chóng lật trở thức ăn? Miệng cũng không ngừng. "Nếu anh cho cô ấy đến làm phòng bếp, tôi sẽ nổi điên mất."
Thư Dực vùi đầu mãnh liệt quấy bột, không thèm bận tâm Trương Đại Tường trêu chọc, tâm tư còn đang vướng mắc lúc vừa rồi nhất thời lanh mồm lanh miệng nói sai. Đáng chết, anh có nghe thấy không?
"Kỹ thuật pha rượu của cô ấy rất tốt." Hàn Chấn Thanh nói với Trương Đại Tường.
"Thật sao? Vậy đợi lát nữa pha cho tôi một ly Grasshopper xanh nhé, loại đó dễ uống."
"Tốt, chờ một chút ra ngoài tôi pha cho anh uống." Thư Dực đem bột đã trộn trước bỏ vào nồi hấp.
Hàn Chấn Thanh quan sát cô, cảm giác được ánh mắt của anh, Thư Dực càng khẩn trương, tận lực tránh né.
Anh thấy mũi Thư Dực dính bột, đưa tay giúp cô lau đi, cô giật mình thối lui, khuỷu tay lại đụng phải chai nước tương.
"Cẩn thận!" Trương Đại Tường vội vàng đỡ lấy chai nước tương.
Đinh Thư Dực nhìn Hàn Chấn Thanh, vẻ mặt khẩn trương.
Ánh mắt Hàn Chấn Thanh đột nhiên lạnh lẽo, chỉ vào chóp mũi cô. "Trên mặt dính bẩn." Cô kịch liệt tránh né bị anh đụng chạm, khiến cho trong lòng anh nổi lên lửa giận vô cớ.
Thư Dực đưa tay lau chóp mũi, ý thức được phản ứng của mình hơi quá đáng, vì muốn làm dịu không khí, cô ngốc nghếch mở miệng: "Đây là món ăn gì?" Cô chỉ vào món Trương Đại Tường vừa chiên xong, cười cười nói với Hàn Chấn Thanh: "Cái này có vẻ ăn rất ngon, rất thơm."
"Hai người bận rộn, tôi đi ra bên ngoài đợi." Giọng điệu Hàn Chấn Thanh trở nên lãnh đạm, xoay người đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro