Chap 1
Bốn giờ chiều, ngoại ô nước Pháp.
Một buổi chiều lơ đãng, trời chiều nhuộm đỏ cả mặt nước, từng bầy chim biển dáo dác đảo quanh tranh mồi. Trong một khách sạn màu trắng gần biển, từ cửa sổ gỗ trên tầng cao, thấp thoáng bóng rèm cửa trắng đón gió phiêu đãng.
Cửa sổ phía sau khách sạn, hướng về phía trời xanh biển rộng, phía trước phòng lại là hàng cây hoa trắng như tuyết, Hàn Chấn Thanh ngồi ở phía sau bàn gỗ, mở máy tính cá nhân, trên người anh mặc quần áo thể thao màu đen, quanh người bởi vì tập võ mà tỏa ra khí lực cường kiện. Anh vừa uống bia, vừa gõ pass đăng nhập vào email cá nhân.
Ngày mười bảy tháng mười, sinh nhật của anh, vào ngày này cũng còn có người nhớ chúc phúc cho anh. Cô ấy là một người bạn chưa từng gặp mặt trên mạng, gọi là Bạch Hạc. Quen biết ba năm qua internet, tình cảm của hai người càng lúc càng mập mờ.
...
Ba năm trước đây, trong một lần hành động tập kích bao vây bọn trộm cắp, bọn họ thông qua tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế mà quen biết, anh phụ trách giúp thành viên các nước truy tìm cổ vật, còn cô là chuyên gia chất nổ. Trong lần thi hành nhiệm vụ đó, chỉ thông qua mạng internet, Bạch Hạc đã chính xác tính ra phân lượng thuốc nổ, cũng vẽ ra sơ đồ chỉ dẫn bố trí thuốc nổ, giúp đỡ Hàn Chấn Thanh bắt tội phạm.
Cấp dưới của Hàn Chấn Thanh dựa theo chỉ dẫn Bạch Hạc vẽ, bố trí thuốc nổ, thành công phá hủy cửa ra của bọn tội phạm, mà không hề tổn hại tới tòa nhà trung tâm nơi đặt cổ vật, điều này cần năng lực tính toán chất nổ cực kỳ chính xác. Trong khoảnh khắc thuốc nổ bộc phát, Hàn Chấn Thanh tận mắt thấy chung quanh tòa nhà bởi vô số kíp thuốc nổ mà sụp xuống.
Vì tránh né đất đá, anh cùng với cấp dưới mang kính đen, sau khi tiếng ầm ầm chấn động màng nhĩ cùng lớp khói bụi tan đi, anh run rẩy trông thấy gạch đá chồng chất thành đống, nhưng gian phòng đặt cổ vật lại hoàn chỉnh đứng vững, không sứt mẻ gì. Những phần tử phạm pháp trong lúc phát nổ đã mất mạng, cả tòa nhà sụp đổ, nhưng đồ vật anh muốn thì hoàn hảo giữ được.
Thật khó mà tin nổi! Các đồng nghiệp tham dự nhiệm vụ lần này, đều bị trận nổ lớn hoàn mỹ này làm cho xúc động nói không ra lời.
Hàn Chấn Thanh tháo kính đen, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì, đáy lòng tràn ngập một loại cảm thụ tinh tế. Bỗng dưng, máy vi tính trong tay anh phát ra tín hiệu, anh cúi đầu xem xét, thấy trên màn hình tinh thể lỏng hiện lên tin nhắn của Bạch Hạc -
"Tất cả đều thuận lợi chứ?"
"Rất thành công." Hàn Chấn Thanh trả lời.
"Tạm biệt." Bạch Hạc còn gửi kèm một cái biểu tượng mỉm cười.
"Chờ một chút -" Cho đến tận hôm nay, Hàn Chấn Thanh vẫn không rõ, khi đó Bạch Hạc đang ở rất xa, tại sao anh lại có loại xúc động muốn giữ cô lại?
Anh không phải người dễ xúc động, cũng chưa từng xen lẫn tình cảm cá nhân vào công việc, nhưng anh vĩnh viễn nhớ rõ, khoảnh khắc ý thức được cô sắp rời mạng, trong lòng anh chợt căng thẳng, luống cuống gõ mấy chữ muốn giữ cô lại, đó là một ý niệm vô thức trong đầu, anh thậm chí còn không biết nên nói gì với cô.
"Còn có việc gì sao?" Bạch Hạc hỏi lại.
Anh sửng sốt vài giây, mới trả lời: "Từ nay về sau, làm thế nào để liên lạc với cô?"
"Anh cũng biết mà, muốn tìm tôi hợp tác, có thể thông qua người đại diện Jeter."
"Tôi không chỉ muốn hợp tác."
Ngày đó, Hàn Chấn Thanh cảm giác mình tám phần là trúng tà rồi, hay là do thời tiết quá nóng? Nhìn ID Bạch Hạc, đầu óc anh trở nên mê muội, cảm xúc liên tục trào dâng, không thể khống chế được, thậm chí cảm thấy lúc đó anh không còn là chính mình nữa.
Hàn Chấn Thanh chân chính sẽ không cùng một cô gái xa lạ nói nhảm; sẽ luôn tỉnh táo, nghiêm túc; Hàn Chấn Thanh chân chính tuyệt đối sẽ không nói "Một chút" hay bất cứ chữ gì mập mờ, càng sẽ không vì Bạch Hạc sau khi thấy tin nhắn của anh trầm mặc ba phút mà tâm loạn như ma, còn nổi lên một nỗi sợ hãi.
Thật là kỳ quái!
Anh không sợ cuộc sống truy bắt tội phạm vào sinh ra tử, không sợ vì nhiệm vụ đi vào nơi hoang dã, thậm chí là khu vực dịch bệnh lan tràn, vậy mà anh lại đang sợ bị một cô gái cự tuyệt, một cô gái chưa từng gặp mặt.
Khi tính nhẫn nại của anh đã sắp dùng hết, chuẩn bị phát điên lên thì trên màn hình yên lặng hồi lâu, rốt cục truyền đến hồi đáp của Bạch Hạc - "Hàn tiên sinh, tôi cho anh email cá nhân, làm ơn giữ bí mật nhé."
So với kinh nghiệm trải qua vụ nổ lớn vừa rồi, chuyện này càng làm cho tim anh đập nhanh hơn, giờ phút này trong lòng anh đột nhiên vui mừng như điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro