Chương 95 - 100 *
Chương 95
Người nọ kéo hay tay hắn ra sau gắt gao giữ chặt, ghé vào bên tai hắn dùng chất giọng khàn khàn biếng nhác đặc trưng sau khi mây mưa mà trêu đùa: "Chu đại thừa tướng sao lại vội vàng muốn đi như thế? Không phải có chuyện quan trọng cần phải bẩm tấu với bệ hạ sao?"
Chu Hi nhìn thấy Nhiếp Huyễn lại cởi bỏ chiếc áo choàng vừa mới phủ hờ bên trên đi, sợ hãi đến muốn nứt mắt, nghiến rằng nghiến lợi kêu tên hắn: "Dung Hàm Chi!"
Đã thấy Nhiếp Huyễn nhặt lên một sợi đai lưng không biết là của ai quăng đến cho Dung Hàm Chi, cười tủm tỉm nói: "Dung khanh, trói lại cho trẫm."
Dung Hàm Chi một tiếng 'tuân chỉ', lập tức vô cùng lưu loát bắt đầu trói Chu Hi lại.
Trong đầu Chu Hi oong oong loạn lên, không ngờ tới hoàng đế thế nhưng lại không biết xấu hổ đến mức độ này, chưa tìm được từ để mở miệng, liền bị hoàng đế nắm chặt cằm: "Thừa tướng học không tốt gì cả, trên giường của trẫm, sao còn dám gọi tên người khác?"
Chu Hi run rẩy toàn thân, đã không phân rõ được xấu hổ và giận dữ bên nào nhiều hơn.
Tuy rằng từng bị hoàng đế ép ngủ hai lần, vẫn xem như là bị chó cắn mà thôi, lần này lại bị hoàng đế ném lên long sàng trước mặt đối thủ, cho dù là hắn tâm trí hơn hơn người, lúc này cũng hoàn toàn phá vỡ, không quan tâm gì nữa bắt đầu giãy giụa.
Dung Hàm Chi tuy là văn thần xuất thân trạng nguyên cùng khóa, thế nhưng do luyện võ nhiều năm, tuy rằng võ nghệ không thể xem là xuất chúng, nhưng trong đám văn thần đã không ai có thể đánh thắng được hắn. Hiện giờ thừa thành thạo mà trói gô lại một Chu Hi văn nhược dù đang hung hăng giãy giụa, cư nhiên còn có thể rãnh rang tiện tay tháo luôn đai lưng của hắn, Nhiếp Huyễn chậc chậc tán thưởng, mỉm cười nói một câu: "Dung khanh thật biết săn sóc."
Dung Hàm Chi và Chu Hi nhìn nhau không vừa mắt cũng đã mười mấy năm, giờ này nhìn thấy địch thủ lâu năm run rẩy đến cơ hồ sắp khóc, trong lòng cũng phá lệ vui vẻ, cười cười trả lời Nhiếp Huyễn: "Thay bệ hạ phân ưu, là bổn phận của thần."
Vừa nói vừa nâng tay, quất rơi cây trâm sừng cài tóc của Chu Hi.
Trước mắt tối đen, Chu Hi tức giận đến muốn ngất đi.
Kiếp trước Nhiếp Huyễn cũng yêu thích hiệp ngoạn thần tử, thế nhưng đều không để người khác nắm được thóp, chung quy y cũng muốn dùng nhân tài để trị quốc, tuyệt đối không thể để cho bọn họ hỏng thanh danh mất thể diện, bẳng không đến khi đó không chỉ mình y khó coi, mà mấy thần tử này cũng không thể nào trọng dụng được nữa.
Sau khi trọng sinh y thập phần hợp ý Ôn Tử Nhiên, rất thích dáng vẻ Hộ bộ thượng thư này của y bị khi dễ đến khóc sướt mướt, hiện giờ lại thông đồng với Dung Hàm Chi chính là hai bên tự nguyện, nhưng cũng chưa bao giờ lâm hạnh hai người trước mặt người khác, đơn giản vì đây đều là cánh tay đắc lực của y, không thể để cho người khác khinh thường.
Nhưng đối với Chu Hi, tâm tư của hắn lại có chút khác biệt, bao giờ cũng là không khống chế được mà quá phận một chút, muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc xin tha của người này.
Trước kia những lúc lâm hạnh cũng tránh người khác, nhưng lần này hiếm khi hắn lại tự mình dâng đến cửa, sao lại có thể bỏ qua được?
Những lời vừa rồi Chu Hi nói thật quá nghiêm khắc, Dung Hàm Chi ghi hận trong lòng, cũng không thèm để ý xem Chu Hi sắp ngất có nghe thấy hay không, cười hỏi hoàng đế: "Chu tướng kịch liệt như vậy, chẳng lẽ là lần đầu thừa ân?"
Nhiếp Huyễn cầm một chiếc khăn lụa nhét vào trong miệng Chu Hi, đề phòng hắn luẩn quẩn trong lòng liền cắn lưỡi tự sát – bình thường cho dù là cáu giận, nhưng trong lòng vẫn cứ thương tiếc, càng thêm yêu tài hoa của hắn, không dám không đề phòng – nghe thấy vậy thì cười cười, chậm rãi nói: "Không phải."
Đầu ngón tay hoàng đế nhét chiếc khăn kia vào sâu trong cổ họng Chu Hi, tới tận yết hầu, Chu Hi khó chịu cực kì, hốc mắt cũng đỏ, ngón tay hoàng đế còn đè đè lên đầu lưỡi rồi mới chậm rãi rút ra, nâng một chân hắn lên liền bắt đầu cời giày.
Dung Hàm Chi nghe thấy câu trả lời của hoàng đế liền chậc một tiếng: "Thánh quyển của Chu tướng, thần không thể so được."
"Dung khanh ghen sao?" Nhiếp Huyễn gắt gao nắm chặt mắt cá chân đang đạp loạn của Chu Hi, ngay cả tất vải cũng lột xuống, nắm lên cổ chân trắng nõn, vuốt ve, ý vị thâm trường mà nói: "Xét về phương diện này... thừa tướng thật sự kém xa Dung khanh."
Chu Hi cư nhiên còn có sức lực mà cười lạnh khi nghe mấy lời này.
May mà Dung Hàm Chi cũng không để ý, Nhiếp Huyễn cảm thấy chơi vui, trầm ngâm một chút, lại rất chăm chú phán một câu: "Lên giường, thật đúng là nhìn không ra đây đã là người làm cha."
Chương 96
Dung Hàm Chi vui đến điên rồi, càng cảm thấy hoàng đế bệ hạ đúng thật là diệu nhân, nhìn sắc mặt Chu Hi lúc đỏ lúc trắng, lột ra đai lưng của hắn cùng với toàn bộ trang sức bên trên ném xuống giường.
Lan Lăng Chu thị là đệ nhất đại tộc đương triều, dòng dõi cao quý, trang sức trên người Chu Hi không một món nào là không quý nhất, nếu so sánh, ngay cả Nhiếp Huyễn cũng không chắc so được.
Hoàng đế nhìn thoáng qua, cười nói: "Dung khanh nhẹ tay một chút, mấy món tùy thân của tông chủ Lan Lăng Chu thị, quăng bể rồi ngươi chưa chắc đền được đâu."
Dung Hàm Chi xì một tiếng phì cười, ôm lấy Chu Hi kéo lên, mỉm cười nói vào bên tai địch thủ lâu năm: "Chỉ cần Chu tướng dám nói với người khác mấy món bảo bổi này của hắn vì sao lại bị thần ném bể, thần táng gia bại sản cũng sẽ đền cho hắn."
Sắc mặt Chu Hi trắng bệch, vừa giãy giụa vừa lắc đầu.
Hoàng đế đã cởi bỏ giày vớ bên chân kia, nghe thấy vậy cũng gật gù: "Nói cũng đúng."
Bộ dáng Dung Hàm Chi lúc đang ra sức khi dễ Chu Hi thật là đáng yêu, có một loại tươi sáng rạng rỡ khó có thể diễn tả bằng lời, càng trở nên diễm lệ tựa như phượng hoàng, nhan sắc cũng xuất chúng thêm ba phần, khiến cho y nhìn xem mà ngứa ngáy trong lòng.
Lại cúi đầu nhìn Chu Hi, rõ ràng đã kiệt sức, cư nhiên vẫn còn giãy giụa như sắp chết.
Lần trước cường bạo Chu Hi hắn cũng không tam trinh cửu liệt như vậy. Thừa tướng của y luôn là người thông minh thức thời, mắt thấy trốn không được, nếm chút đau khổ sẽ lập tức thành thật, chỉ mong hoàng đế tâm tình tốt, có thể làm xong sớm một chút thả hắn đi, ít chịu tra tấn một chút cũng tốt rồi.
Lần này xem ra là vượt quá khả năng chịu đựng của hắn, cư nhiên chống cự lợi hại như vậy.
Nhiếp Huyễn cân nhắc, nếu như chỉ có một mình mình, Chu Hi giãy giụa như vậy, ngay cả mình cũng khó khống chế được hắn.
Vừa nghĩ như vậy, lại càng thêm không còn cách nào đàn áp ý niệm ác liệt nảy sinh trong đầu, thò tay cởi vạt áo hắn.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Chu Hi đã ướt từ lâu, nước mắt rưng rưng, hàm hồ nghẹn ngào, ánh mắt nhìn y đã tràn ngập van xin, cư nhiên còn đáng thương hơn so với dáng vẻ khóc lóc tức tưởi của Ôn Tử Nhiên.
Lại không ngờ rằng ánh mắt này càng khiến cho hoàng đế không muốn bỏ qua hắn.
Một người bình thường càng kiêu ngạo càng mạnh mẽ, một khi khí thế chợt yếu đi, liền sẽ phá lệ khiến cho người nảy sinh dục vọng bẻ gãy lăng ngược.
Mắt thấy ngón tay hoàng đế đã chạm lên trên vạt áo mình, Chu Hi không biết lấy khí lực ở đâu ra, vụt tránh, Dung Hàm Chi bất ngờ không kịp phòng bị, thật sự bị tránh khỏi.
Lao vào trong lòng Nhiếp Huyễn.
Nhiếp Huyễn bị 'yêu thương nhung nhớ' bất ngờ này dọa đến ngơ ngẩn, thuận thế cũng ôm lấy eo Chu Hi.
Sau đó mới khẽ rên lên một tiếng.
Chỉ cảm thấy thừa tướng của y cái gì cũng tốt, nhưng trên giường thật sự có chút mất linh quang, đâu đầu vào bụng y còn chưa tính, lại chôn mặt luôn trên bụng y là sao đây, hơi thở nhẹ nhàng mà hỗn độn kia, thổi đến y cũng phải cương.
Chu Hi cũng cảm nhận được biến hóa trên thân thể hoàng đế, cả người đều đông cứng lại, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu. Nhiếp Huyễn đang định giễu cợt hai tiếng, bỗng nhiên cảm thấy trên bụng có chút nóng ướt.
Chu Hi quả thật đã khóc, tuy rằng không phát ra tiếng, nước mắt lại liên tục rơi, đầu vai hơi run run, không bao lâu đã thấm ướt một mảng trên bụng Nhiếp Huyễn.
Nhiếp Huyễn nhất thời ngây ngẩn cả người, thế nhưng lại cảm thấy mềm lòng xuống.
Thừa tướng của y vẫn luôn luôn quật cường, bị thương nửa tháng không thể xuống giường cũng không rơi lệ; bị thao đến tiết liên tục hai lần cũng không rên lên một tiếng; hôm nay rõ ràng còn chưa làm gì hắn, lại đã khóc thành như vậy.
Nhiếp Huyễn bỗng nhiên mềm lòng vô cùng, dịu dàng vuốt ve sau gáy hắn, kéo cổ áo muốn nâng đầu hắn lên, Chu Hi lại không chịu ngẩng đầu, vẫn vùi mặt vào lồng ngực hắn, trong lòng Nhiếp Huyễn cảm thấy mềm mại, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại... khóc thành như vậy?"
Lời vừa nói ra, ngay cả Dung Hàm Chi đang quỳ gối sau lưng Chu Hi cũng ngây ngẩn cả người.
Chương 97
Trong lòng Nhiếp Huyễn không biết phải làm sao, phảng phất tựa như có thứ gì đó đau đớn.
Y là muốn nhìn thấy Chu Hi thất thố, muốn chinh phục nam nhân ngạo mạn này, nhưng điều mà y muốn... không phải là thế này.
Hoàng đế hơi hơi mím môi, cảm nhận được một mảng nóng ướt trên bụng, có chút mờ mịt nghĩ: không nên là như vậy.
Y muốn thuyết phục, muốn nhận được sự phục tùng vui vẻ, tuyệt đối không phải là bị đánh đến gãy xương cốt rốt cuộc không thể nâng nổi đầu lên nữa.
Lúc trước không từ thủ đoạn muốn chọc hắn khóc, hôm nay thật sự làm được, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
Thừa tướng của y, Chu Hi... không nên như thế này.
Y ngập ngừng vươn tay đến xoa sau cổ trắng nõn của Chu Hi, nam nhân kịch liệt run rẩy một chút, càng thêm chôn mặt vào trong bụng y, vẫn không chịu ngẩng đầu.
Dung Hàm Chi ngồi trên giường, cũng là chân tay luống cuống, ánh mắt nhìn về phía y, khó có được khi không có một chút thong dong bình tĩnh như lúc này.
Ghét bỏ Chu Hi là một chuyện, ỷ thế bắt nạt lại không phải là tác phong của hắn, lúc này nhìn về phía hoàng đế, cùng nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ vô thố của nhau.
Hắn vẫn luôn tiêu sái bất kham, lúc trước vui đùa, chưa kịp nghĩ kỹ, hiện giờ ngẫm lại, có những chuyện bản thân mình cảm thấy không quan trọng, Chu Hi chưa chắc đã chịu được.
Tuy rằng có chút đáng ghét, nhưng một thân tài hoa trị sự đều là đệ nhất, thậm chí đến cả phẩm hạnh cũng không có chỗ nào có thể chỉ trích, hắn tuy rằng không đến nỗi tự nhận không bẳng, nhưng cũng là tán thưởng, tài đức như vậy, nếu không phải quyền dục quá thừa, thân hãm trong vũng bùn thối nát mang tên thế gia còn vui vẻ chịu đựng, hắn cũng sẽ nguyện ý kết giao.
Nhìn dáng vẻ hoàng đế luống cuống tay chân hiếm khi gặp được, lại cảm thấy rất có ý tứ, liền dựng một ngón tay bên môi ra hiệu với hoàng đế.
Nhiếp Huyễn mờ mịt gật gật đầu, sờ soạng đến tấm khăn lụa bịt miệng Chu Hi, rút ta.
Dung Hàm Chi cũng không biết kiếm được ở đâu ra một dải lụa sậm màu, chen vào giữa đôi vai run rẩy của Chu Hi, thò tay vào giữa mặt hắn và bụng của hoàng đế.
Mờ được vệt ướt đầy tay.
Thứ tướng đương triều hơi hơi mím môi, dùng dải lụa kia cột lên mắt đối thủ lâu năm của mình.
Toàn thân Chu Hi run lên, thị giác bị tước đoạt, cảm thấy càng thêm kinh hãi, nước mắt đã nhiều năm chưa tửng rơi xuống trước mặt người khác, nay lại tựa như phát tiết ra, không thể ngừng được, không bao lâu đã thấm ướt khăn bịt mắt.
Bao nhiêu áp lực ủy khuất xót xa suốt mấy năm nay biểu lộ ra ngoài, Chu Hi khóc đến cơ hồ không kịp thở, chỉ là vẫn cứ cắn môi như cũ, không chịu khóc ra thành tiếng.
Ánh mắt bị che phủ, phát tiết càng thêm không kiêng dè gì cả.
Đai lưng trói buộc cổ tay được cẩn thận tháo bỏ, lúc đầu vai bị ấn vào giữa chăn mền, hắn liền theo bản năng ôm chặt lấy chăn, cuộn tròn vùi mặt vào gối, vô thanh nghẹn ngào, bất động.
Một tư thái yếu ớt đến làm người đau lòng.
Từng trận âm thanh bên cạnh không ngừng đổ vào tai, lại không có ai đụng đến hắn, hắn cũng không dám dựa vào những thanh âm này mà suy đoán xem hoàng đế và Dung Hàm Chi đang làm gì, ngón tay trắng nõn gắt gao siết chặc chăn gấm, mờ mịt vô thố.
Hồi lâu mới có một đôi tay nhẹ nhàng xoa lên thắt lưng, lọt vào tai là thanh âm có chút bất đắc dĩ của hoàng đế: "Khóc đủ rồi sao?"
Dùng đầu vai hất ra sự động chạm của hoàng đế, không lên tiếng.
Nhiếp Huyễn lắc lắc đầu, trong lời nói đã mang theo chút ý cười: "Dung khanh cũng bị ngươi dọa chạy, còn chưa dậy được sao?"
Chương 98
Một lúc lâu mới hiểu được ý của hoàng đế, cũng vừa mới nhận ra hai tay đã được tự do, chần chở xả xuống dải khăn bịt mắt ướt đẫm.
Quả nhiên đã không còn bóng dáng của Dung Hàm Chi.
Hoàng đế khoác ngoại bào, vạt áo trước vẫn mở ra như cũ, đang vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười ngồi bên giường nhìn hắn.
Bên tai lập tức nóng đỏ lên, xoay mặt lại vùi vào trong gối, cho đến khi nước mắt được lau khô, mới ngẩng đầu lên, lại nhất thời không biết nói cái gì.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, ánh mắt còn sưng đỏ, cảm thấy may mắn như thoát qua một kiếp, cùng với một nỗi xấu hổ nói không nên lời lập tức ùa đến, khiến cho hắn lúng túng không biết phải làm sao.
Hoàng đế đầy mặt thú vị đánh giá hắn, quân tử như ngọc xưa nay luôn luôn y trang chỉnh tề giờ phút này tà áo hỗn độn, búi tóc tán loạn, mái tóc đen dài như thác gấm xõa tung trên đệm giường, đôi mắt phượng xinh đẹp sưng đỏ, còn vương ánh nước.
Ngả ngớn cười lên một tiếng: "Thật sự là nhìn mà thương xót."
Chu Hi quay mặt đi, cắn răng nói: "Bệ hạ thật sự là..."
Nhớ tới đủ loại mưu đồ chưa thành của hoàng đế mới vừa rồi đây thôi, quả thật tức giận đến cạn lời.
Nhiếp Huyễn ngồi nghiêm chỉnh lại: "Nói chuyện đứng đắn, thừa tướng cố tình sấm vào như vậy, là có chuyện gì quan trọng cần tấu hay sao?"
Cứ làm như là thừa tướng của y mới chính là kẻ cố tình không nói chuyện đứng đắn vậy.
Chu Hi nghẹn, trừng mắt nhìn hoàng đế, sửa lại vạt áo, gằn từng chữ: "Dám hỏi bệ hạ, vì sao lại bày mưu tính kế để Đại Lý tự không đủ căn cứ định tội đã vội hạ ngục Ngự sử trung thừa Trương Tông Lượng?"
Hốc mắt hắn vẫn còn sưng đỏ, lại thêm vẻ ướt át hơn bao giờ hết, trừng mắt liếc qua ngược lại càng như là đang hờn dỗi, phong tình vạn chủng, Nhiếp Huyễn thấy buồn cười, cố nhịn xuống, chững chạc đàng hoàng nói: "Trẫm chưa từng bày mưu đặt kế."
Dừng một chút, ngữ điệu mang theo ý cười chầm chậm mà nói: "Nhưng cuối cùng luôn có người nghiền ngẫm đoán ý bề trên, hoặc là nhìn hắn không vừa mắt, nên tự chủ trương."
Chu Hi mím môi.
Phải, thế gian này không thiếu những thần tử đón ý nói hùa bề trên, trên đại triều hội, hoàng đế tỏ rõ ý định, tự nhiên không cần phải làm thêm điều thừa nữa.
Đương nhiên sẽ có người hiểu ý mà thu thập Trương Tông Lượng.
Nhiếp Huyễn khẽ nhếch khóe môi, chậm rãi nói: "Trái lại trẫm không nghĩ tới, với tính tình của thừa tướng mà cũng sẽ không nhẫn được, đánh đến cửa như thế, chẳng lẽ thừa tướng còn chưa biết sao... Thứ nữ của Ôn khanh, là hứa hôn với trưởng tử của Dung khanh."
Chu Hi có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, không trả lời.
Nhiếp Huyễn nhìn thần thái này liền biết là hắn cũng biết rồi.
Thông minh như thừa tướng của y, đương nhiên sẽ hiểu rõ hai mối hôn sự này đến cùng là nói lên điều gì.
Vẻ uể oải kia lại làm cho y cảm thấy thêm đau lòng, lớp vỏ bọc chững chạc đàng hoàng luôn được thừa tướng của y trưng ra một cách hoàn mỹ nay bị đánh vỡ ngoài ý muốn, lại toát lên một dáng dấp yếu ớt khiến y vừa muốn yêu thương vừa muốn chà đạp.
Y đưa mặt đến phía trước, cười nói: "Phá hỏng chuyện tốt của trẫm và Dung khanh, thừa tướng tính bồi thường trẫm như thế nào đây?"
Chân mày Chu Hi nảy lên, theo bản năng lui lui ra sau, kéo giãn khoảng cách với hoàng đế.
Chợt cảm thấy có gì không đúng, nhưng lúc này đã muộn, gương mặt hoàng đế đã áp sát tới, dựa vào thân hình cao lớn, che kín đường lui của hắn.
Chu Hi nhất thời nhớ tới hai lần tính sự không thể chịu nổi trước đây, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lại nghe hoàng đế ngả ngớn cười nói: "Hay là... Bá Dương hôn trẫm một chút, trầm lập tức hạ chiếu thả Trương Tông Lượng, thế nào?"
Chương 99
Chu Hi trừng mắt nhìn, cơ hồ cho rằng mình đây nghe lầm.
Gương mặt phong lưu tuấn tú của hoàng đế ngay trước mắt, bên dưới vạt áo rộng mở là những dấu vết tình dục do một người khác để lại, càng tăng thêm vẻ thiếu đứng đắn, trong lúc nói chuyện còn cười đến ngả ngớn hệt như một tên công tử ăn chơi trác táng tầm hoa vấn liễu đang đùa giỡn thiếu nữ nhà lành vậy.
Tay nắm vạt áo càng thêm chặt, ngập ngừng nhìn qua. (Cute vãi)
Nhiếp Huyễn hiếm khi có thể nhìn thấy thần tình có thể cho là ngây ngốc trên gương mặt vị thừa tướng thông minh tuyệt đỉnh này của y, lập tức càng thêm hưng phấn, mỉm cười tiếp tục kề sát lại, ngón tay điểm điểm lên trên má mình, nói: "Hôn một chút thôi là được."
Chu Hi đây là lần đầu tiên nghe thấy hoàng đế gọi danh tự của mình.
Khi hoàng đế còn là thái tử thì hắn đã bái tướng, địa vị tối cao, Nhiếp Huyễn trước nay vẫn luôn gọi hắn là thừa tướng, lúc tức giận khó thở, liền mang cả tên họ ra mà gọi hai tiếng Chu Hi, lúc lên giường, sẽ mặt dày gọi ái khanh, trái lại đây chính là lần đầu tiên...
Ngay cả xưng hô cũng thân mật tới tận cùng như vậy.
Kinh ngạc nhìn ngón tay hoàng đế trên gò má y, ngập ngừng hỏi lại: "Hôn... một chút?"
Nhiếp Huyễn mỉm cười gật đầu.
Chu Hy chăm chú tỉ mỉ nhìn y, chỉ gắt gao mím môi, không nói, không động.
Nhiếp Huyễn cũng trừng mắt nhìn lại, ghé sát vào thêm một chút, vô cùng đứng đắn mà nói: "Quân vô hí ngôn."
Dừng một chút, lại cười đến thâm sâu: "Đương nhiên, nếu như Bá Dương không muốn... làm vài việc khác đền lại cũng không phải không được."
Chu Hi nghe vậy cả người đều đông cứng.
Quân thần hai người hiện giờ đều là quần áo không chỉnh, hắn còn bị hoàng đế giam trên giường không còn lối thoát, cái gì gọi là làm chút chuyện khác đền lại, hắn nghĩ cũng không muốn nghĩ tới.
Trầm mặc hồi lâu mới nói: "Quả thật là... quân vô hí ngôn?"
Nhiếp Huyễn thập phần thâm tình chân thành nhìn hắn, trịnh trọng gật đầu nói: "Đương nhiên là quân vô hí ngôn, hôn một chút là được. Trẫm chẳng những hôm nay không làm gì ngươi, còn cho người thả Trương Tông Lượng ra, thế nào?"
Chu Hi chần chờ hồi lâu, ngón tay vô ý siết chặc chăn mền dưới thân, hận không thể móc ra một lỗ trên gấm vóc kia, thật lâu mới tựa như hạ xong quyết tâm, cẩn thận dè dặt nhích gần đến bên má hoàng đế.
Nhiếp Huyễn ung dung chờ đợi, thấy cuối cùng hắn cũng có động tác, còn thập phần săn sóc mà nâng mặt đến gần lại bên môi hắn.
Chu Hi nhắm mắt, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua trên má hoàng đế một chút, lại tựa như bị phỏng vậy, vội rút lui, quay mặt đi, nói: "Được rồi..."
Nhiếp Huyễn trợn mắt nhìn, chạm nhẹ lên gò má vừa nhận được một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Tựa như một cánh hoa khẽ khàng rơi xuống, vừa vặn phất qua vậy.
Không khỏi chậc lưỡi nói: "Chỉ vậy... thật rất không có thành ý."
Bên tai Chu Hi đã nóng đến đỏ bừng, nghe vậy vừa tức vừa giận, nâng giọng, lặp lại hứa hẹn vừa rồi của hoàng đế: "Quân vô hí ngôn!"
Nhiếp Huyễn trầm trầm bật cười, vươn tay ôm lấy hắn, trán kê lên trán hắn, cố ý dùng giọng gió thì thầm cười nói: "Trên mặt không tính... phải hôn môi mới được."
Trong lòng Chu Hi loạn đến không xong.
Hôn môi không giống với những chuyện khác, thậm chí còn thân mật hơn cả giao hoan, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, rất dễ nảy sinh ra một loại ảo giác như là hai người yêu nhau.
Cho rằng hoàng đế sẽ lại đè mình ra giường cường nhục một phen, nhưng không, hoàng đế chỉ cười cười nhìn hắn, đòi một nụ hôn.
Này thật đúng là...
Hắn đối với thê tử luôn trân ái kính trọng, khi thân mật cũng chỉ là ôm vào trong ngực hôn lên thái dương, huống chi cả hai đời thê tử đều là tiểu thư khuê các, thế nào cũng không thể làm ra những chuyện như đòi trượng phu một nụ hôn được.
Đường đường là cửu ngũ chí tôn vậy mà lại làm đến thuận lý thành chương như thế?
Chương 100
Cho đến tận khi hoàng đế tự mình đi bưng nước mang khăn đến cho mình chườm mắt, nét ửng đỏ bên tai Chu Hi cũng chưa tan hết.
Khăn mặt đắp lên đôi mắt, lành lạnh, ngược lại cũng tránh được sự xấu hổ phải cùng hoàng đế bốn mắt nhìn nhau, Chu Hi cũng không biết hoàng đế nói hai mắt mình khóc đến sưng là sưng bao nhiêu, chỉ cảm thấy bên má nóng đến hoảng.
Trên môi còn lưu lại xúc cảm môi lưỡi hoàng đế yêu thương tàn sát bừa bãi, mà nụ hôn kia còn là do hắn tự mình khơi mào, liền càng thêm cảm thấy không chịu nổi.
Nhiếp Huyễn nhặt lên từng chiếc phối sức xiêm y quăng đầy trên đất, vừa dò xét hắn, một bộ dáng như cười như không: "Trẫm vừa cho người mang thủ dụ của trẫm đến đại lý tự, Trương Tông Lượng đại khái còn có thể hồi phủ sớm hơn cả ngươi."
Chu Hi càng cảm thấy quẫn bách, hận không thể lập tức xuất cung hồi phủ.
Đôi tay che mắt cũng đè mạnh thêm mấy phần, nước chưa vắt khô bên trong khăn mặt bị ép ra, dọc theo má chảy xuống.
Nhiếp Huyễn cố ý trêu đùa: "Này, sao lại khóc nữa rồi?"
Liền thấy gương mặt thừa tướng của y đỏ lên đến tận cổ.
Càng phát hiện ra người này quả thật là da mặt mỏng đến cực điểm, chỉ một chút trêu đùa cũng không chịu được.
Khó trách lúc trước lại bị chọc giận đến phát khóc.
Từ sau ngày cùng lăn lên giường với Dung Hàm Chi thì vẫn luôn cùng nhau pha trộn, chỉ là đám triều thần đều nghỉ đông, Dung Hàm Chi cũng không thể không có lý do mà tiến cung, đang lúc củi khô lửa bốc thì bị tách ra, liền cảm thấy vô cùng không đủ, đợi khi năm mới đến, mới có thời cơ kề cận thân mật với nhau.
Hôm nay vốn là phải xem xét quân tình được Giám quân từ Tây nam truyền tới, không biết sau đó thế nào lại lăn đến trên giường, ngay cả khi thái giám đến báo Trương Tông Lượng bị Đại lý tự khanh bắt giam cũng không để ý.
Chỉ không ngờ rằng Chu Hi lại liền như vậy vội vàng xông vào, cuối cùng lại nháo lên thành như vầy.
Nhớ tới dáng vẻ Dung Hàm Chi bịt mắt Chu Hi, rón ra rón rén xuống giường mặc quần áo muốn đi, lúc mặc vào bộ áo tím cấp tướng, đầu tiên là cảm thấy có chút nhỏ chật, lại ngửi được một mùi lãnh hương ôn thuận, mới biết là mặt lầm, lại luống cuống chân tay cởi ra, vòng ra phòng ngoài nhặt đồ của mình lên mặc vào.
Nhiếp Huyễn nhìn đến Chu Hi vẫn đang còn nằm khóc trên giường, cố gắng nhịn cười đến vất vả, bị hắn hung hăng trừng mắt liếc mấy lần.
Còn không quen kéo người lại hôn hôn rồi mới thả đi.
Dung Hàm Chi quen thói bất kham, cũng quen phong nguyệt, kĩ thuật hôn vô cùng tốt, giữa môi lưỡi dây dưa, hận không thể đốt lên thành lửa.
Tiễn người đi rồi, bước lại lên lầu, thấy Chu Hi còn ôm chăn nằm trên giường, bả vai gầy gò nổi rõ dưới trung y đơn bạc, gầy yếu, không giống với eo lưng rắn chắc của Dung Hàm Chi.
Rất gầy. Một nam nhân trưởng thành vóc người cao gầy như vậy, ôm vào trong lòng, lại nhẹ tựa như nữ nhân vậy, trong lòng lại nổi lên yêu thương, có chút mềm lòng.
Cảm xúc nóng ướt trên bụng phảng phất vẫn còn, chậm rãi ngồi vào bên giường dỗ dành, nhìn ngắm đôi môi mỏng hồng nhạt, lại nổi lên ý muốn hôn môi.
Y và Chu Hi ngủ cũng từng ngủ hai lần, lại vẫn chưa từng tốt đẹp hôn môi một lần nào.
Vì thế tiến hành theo quy chuẩn uy bức lợi dụ chủ động đòi hôn.
Ban đầu chỉ vừa mới chạm vào một chút trên gò má thì đã chạy trối chết, sau lại bị y ép đến không còn cách nào, gian nan kề lại gần muốn hôn lên môi y, tựa hồ sợ chóp mũi hai người đụng vào nhau, Chu Hi thậm chí còn hơi nghiêng nghiêng đầu.
Vốn tưởng chỉ như lần trước, lướt qua một chút liền ngưng, lại bị hoàng đế đã sớm có chuẩn bị mà chặn lại sau cổ, hung hăng hôn một trận.
Kỹ thuật hôn của thưa tướng quả nhiên cũng ngây ngô như chuyện trên giường, giữa lúc hốt hoảng quên cả hít thở, còn muốn y truyền hơi cho từng chút từng chút một, thật sự là đáng yêu cực kỳ, ôm hôn một lúc lâu mới buông hắn ra, nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp sưng đỏ, mới cười một tiếng đứng lên đi lấy khăn mặt đến cho hắn.
Tới tận bây giờ tâm trạng cũng vẫn là vô cùng vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro