Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 93 94 *


Chương 93

Hình như lúc Đới thị vừa mới từ hôn, năm đó a tỷ cùng lắm cũng chỉ là một thiếu nữ đôi tám như hoa như ngọc, chưa kịp thoát ra khỏi nỗi đau phụ mẫu song vong, thì đã lọt vào chuyện nhục nhã đáng sợ như vậy, ngày ngày đều dùng nước mắt rửa mặt.

Chu Hi ở bên cạnh nhìn thấy hết, lại không có cách nào, thậm chí cũng không biết phải an ủi ra sao.

Cảm giác vô lực, tự giận bản thân này đã khắc vào xương cốt, qua nhiều năm hắn cho rằng mình đã quên đi, không ngờ lại vẫn là không thể nào chịu được phải nhìn thấy a tỷ rơi lệ dù chỉ một chút.

Chớ nói rằng Trương Tông Lượng chỉ mới có ý đồ, cho dù là có hành động thật sự, chỉ cần Chu Uyển khóc quỳ xuống trước mặt hắn, hắn liền không còn cách nào thờ ơ.

Vội vã vào cung thì đã là chiều muộn, ánh mặt trời ngày đông vẫn chiếu sáng, chỉ là lạnh nhạt như nước, không có bất kỳ một hơi ấm nào, Chu Hi khép chặt áo khoác hồ cừu, hỏi được hoàng đế đang ở Noãn các cùng với Dung tướng, liền đi thẳng về phía Noãn các.

Không có bằng chứng đã vội vã bắt giữ trọng thần, chỉ dựa vào một điều này thôi, cũng đủ để thuyết phục hoàng đế thả người.

Người bên cạnh hoàng đế đều đang đứng trước Noãn các, thấy hắn đang đi đến, vô cùng sửng sốt bước tới nói: "Bẩm Chu tướng, bệ hạ đang thảo luận chính sự cùng Dung tướng bên trong..."

Trong lòng Chu Hi vốn dĩ tràn đầy lo lắng, nghe vậy càng thêm cười lạnh trong lòng, hơi mím môi nghĩ thầm rằng e là chuyện mà quân thần hai người kia đang thương nghị, chính là sau khi đẩy ngã Trương Tông Lượng thì phải làm thế nào để cầm giữ đài gián, đạp hai chân lên mặt hắn, làm cho thế gia ly tâm.

Liền lạnh giọng mà nói: "Ta là thừa tướng, nắm giữ toàn bộ chính sách quan trọng của toàn quốc, những chuyện mà bệ hạ và thứ tướng bàn luận, không có gì là ta không thể nghe được."

Vừa nói vừa đẩy thái giám kia ra, đúng thật là muốn xông vào.

Thái giám vẫn một mực ngăn trở, đã thấy thừa tướng trước nay luôn ôn hòa như cây cối trong gió xuân hiện giờ lại nhướng mày, lạnh lùng nói: "Dám cản trở thừa tướng diện quân, các ngươi muốn làm loạn hay sao!"

Hắn nắm giữ triều chính đã nhiều năm, tự nhiên có uy nghiêm của thừa tướng, ngày thường đối xử với mọi người ôn hòa đó là do hắn tu dưỡng tốt, không phải bởi vì tính tình tốt, nói xong lời này, lập tức đẩy thái giám trước mặt ra, vội vàng đi vào Noãn các.

Thái giám kia vẫn còn hoảng sợ chưa hoàn hồn, nhìn bóng dáng hắn, lắc lắc đầu, bước tới đóng cửa Noãn các lại.

Cái gì gọi là 'không nhận lòng tốt của người khác, gặp phải chuyện gì cũng là xứng đáng'.

Trên lầu xuân sắc ngập tràn, Nhiếp Huyễn đang ôm Dung Hàm Chi hôn lên vầng trán hắn, hai người cùng lúc nghe được động tĩnh phía dưới, kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.

Hôm nay là ngày nghỉ của Chu Hi, ai cũng không thể ngờ hắn lại vào đúng lúc này cưỡng bức diện quân.

Nhiếp Huyễn nghĩ nghĩ, cảm thấy sáng tỏ: "Chỉ sợ là vì Trương Tông Lượng... Thật kỳ lạ, một người như Trương Tông Lượng mà cũng đáng được thừa tướng vội vã vào cung chỉ để cứu hắn? Thiếu kiên nhẫn đến vậy, cũng không giống như là tác phong của Chu đại thừa tướng của chúng ta."

"Dù sao cũng là tỷ phu của hắn, Chu đại thừa tướng cho dù có nhẫn được, chỉ sợ là cũng nhẫn không nổi a tỷ khóc lóc than thở." Dung Hàm Chi hừ lạnh một tiếng, đẩy hoàng đế ra, dùng mũi chân khều khều tiết khố bị ném dưới chân giường, mặc vào.

Nhiếp Huyễn nhìn thấy cười một tiếng.

Thì ra cho dù là tiêu sái như Dung Hàm Chi, mắt thấy sắp bị đối thủ kỳ cựu bắt gian tại giường, làm sao cũng không thong dong nổi. Dung Hàm Chi trừng mắt nhìn nhìn hoàng đế quần áo xộc xệch, đầy lồng ngực đều là dấu hôn, thò tay với với áo lót rơi dưới giường, nhịn không được oán giận nói: "Nắm toàn bộ quốc sách quan trọng thật là hay, Chu đại thừa tướng quả thật là uy phong."

Không biết Nhiếp Huyễn nghĩ chuyện gì, bỗng nhiên bật cười, không chút hoang mang kề bên tai Dung Hàm Chi nói nói gì đó, đầu tiên Dung Hàm Chi chỉ là kinh ngạc, sau đó cười lên một tiếng, liếc xéo y.

Cho đến khi nghe được tiếng bước chân bước lên cầu thang, mới gật gật đầu.


Chương 94

Chu Hi đi thằng lên tầng hai của Noãn các, chỉ cảm thấy hôm nay huân hương trong các có mùi vị không phù hợp lắm, chưa kịp đặt chân đến tầng hai, đã thấy được xiêm y đầy đất, một nửa là của hoàng đế, một nửa kia áo tím đai vàng giống hệt của mình, là thuộc về trọng thần cấp tướng.

Giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai thân ảnh giao triền phía sau bình phong.

Lúc này mới chợt nhận ra huân hương kia là loại hương thơm rối loạn gì.

Người phía sau bình phong tựa hồ cũng nhận ra hắn tới, một người trong đó khoác thêm áo, vòng ra phía trước, đi đến.

Nhiếp Huyễn búi tóc rối loạn, thân trên để trần, chỉ qua loa phủ thêm một chiếc áo khoác. Lồng ngực rộng lớn trải đầy dấu hôn vết răng, thoạt nhìn có vẻ như đang trải qua một trận hoan ái sảng khoái lâm ly, thần sắc trái lại thập phần bình tĩnh ung dung, một chút cũng không có vẻ xấu hổ khi bị chính thừa tướng của mình bắt gian tại giường.

Chu Hi thấy y để trần thân trên, theo bản năng liền rũ mắt, chăm chú nhìn dải đai lưng màu vàng đang nằm trên mặt đất, bên trên còn mang theo túi hương thêu chỉ vàng, một chữ Dung, trong lòng cười lạnh nói quả nhiên là như vậy, ngược lại dáng vẻ càng thêm cung kính, nhìn không chớp mắt mà nói: "Thần không biết bệ hạ và Dung tướng ở đây thương nghị chuyện quan trọng, đã tùy tiện xâm nhập, tội đáng chết vạn lần."

Hai chữ 'quan trọng' được nói đầy ẩn ý, sự châm chọc rõ ràng không nói cũng hiểu, phía sau bình phong, Dung Hàm Chi quăng về một tiếng cười lạnh, hai người sớm chiều đối chọi gay gắt đã thành thói quen, hắn chỉ xem như là không nghe thấy.

Mỗi lần tranh chấp với mình, đến cuối cùng khó thở hổn hển bao giờ cũng là Dung Hàm Chi – người thắng duy trì thảnh thơi ưu nhã thong dong đã thành thói.

Nhiếp Huyễn không hề dao động, chắp tay sau lưng đánh giá hắn, ấm áp cười nói: "Ái khanh cũng là lo lắng cho quốc sự mà thôi, có tội gì đâu."

Chu Hi miệng nói không dám, trở nên kính cẩn, từng câu nói móc âm thầm chỉ trích chèn ép Dung Hàm Chi bò lên long sàn không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt cùng hoàng đế tuyên dâm, làm mất hết mặt mũi đại thần cũng như không ra thể thống gì.

Quả thực sắp quên mất chính mình vì sao mà đến.

Dù sao Nhiếp Huyễn nhìn có vẻ như là hai người đại khái đều tình nguyện, dự đoán rằng Dung Hàm Chi cũng sẽ không có mặt mũi nào xách kiếm đi ra khỏi bình phong rượt chém chính mình. Có thể gặp được chuyện vui như vậy, ngược lại cũng có chút thoải mái.

Lời nói có gai, ngay cả hoàng đế ban ngày tuyên dâm hiệp ngoạn thần tử cũng bị lôi vào mắng.

Nhiếp Huyễn cười tủm tỉm nghe hắn nói, nghe được một lát, chỉ xem vài câu châm chọc kia như gió thổi, chững chạc đàng hoàng mà nói: "Trẫm và Dung khanh đúng là đang thương nghị quốc sự, thừa tướng cũng cùng vào đi."

Chu Hi một câu chưa nói xong nghẹn tại yết hầu xém sặc, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Nhiếp Huyễn.

Vẻ mặt hoàng đế vẫn mang theo ý cười nhu hòa, Chu Hi lại sợ tới mức bước lui mấy bước.

Hắn biết hoàng đế xưa nay không biết xấu hổ, lại không biết rằng hoàng đế còn có thể không biết xấu hổ tới mức này.

Hắn vốn là đứng trên đầu cầu thang, lui vài bước thiếu chút nữa ngã xuống, hoàng đế vội vàng kéo lấy hắn, nói câu: "Ái khanh cẩn thận dưới chân." Thuận thế ôm hắn vào trong lòng, bế lên mang vào sau bình phong.

Phía sau bình phong trên tầng hai Noãn các là long sàng hoàng đế thường dùng nghỉ tạm, hiện giờ trên giường đang có một người ngồi dựa vào, mái tóc dài đen như mực xõa tung, áo lót rộng mở, một thân tràn đầy dấu vết tình dục, vẻ ửng đỏ nơi đuôi mắt chưa tan, vệt nước long lanh trong mắt hãy vẫn còn, phong tình vạn chủng.

Chu Hi lại không để ý đến hắn, còn đang liều chết giãy giụa, bị hoàng đế nặng nề quăng lên long sàng.

Ngã xuống mạnh đến nỗi người có chút ngốc, không để ý đến, lập tức muốn bò dậy, lại bị người từ sau lưng giữ chặt.




anh đi bắt gian, đôi  gian phu dâm phu bị bắt gian tại giường quay qua cường gian anh, cũng may mà cường gian không thành, sẽ không có 3p cho bạn nào chờ mong ^^

thật sự cảm thấy Hàm Chi rất để ý Chu Hi, ship cặp Chi Hi chắc cũng vui lắm, cả hai đều giỏi đều hiểu nhau, tương ái tương sát mị thik ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro