Chương 85 - 88 *
Chương 85
Dung Hàm Chi tự mình cởi y phục.
Lộ ra thân thể căng đầy, đường cong cân xứng, dưới mỗi tấc da thịt màu mật ong đều là cơ bắp ẩn chứa sức mạnh, vai rộng eo thon, đã không giống như là dáng người của văn nhân, khó trách có thể một quyền đánh ngã lão tướng ngay trước mặt ba quân.
Nhiếp Huyễn kinh ngạc ngắm nhìn. Kiếp trước dáng người y không cao gầy như vầy, tuy rằng cũng từng luyện cung mã quyền thuật, nhưng chung quy trời sinh vẫn có chút gầy yếu, tâm tình lại luôn cao ngạo, không thích bị người khác đè đầu, cho nên vẫn cố không đụng vào mấy võ tướng cao tráng, đành phải hiệp ngoạn văn thần.
Ngược lại vẫn chưa từng gặp tình huống như vậy, một văn thần lại có thân thể không giống như là văn nhân vốn nên có.
Dung Hàm Chi chỉ ung dung giương mắt dò xét y, hỏi: "Bệ hạ cảm thấy thất vọng?"
Nhiếp Huyễn vội đáp lời: "Sao có thể chứ... Yêu thích không buông tay còn không được."
Dung Hàm Chi nhướng môi, ngồi nghiêm chỉnh ngay đầu giường, thập phần hào phóng mà nói: "Nếu như bệ hạ hài lòng, cũng mời bệ hạ cởi áo."
Nhiếp Huyễn thấy hắn nói phải, cũng cởi y bào giống như thứ tướng của y, chỉ mặt một chiếc tiết khố đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống, vươn tay vuốt ve đầu vai Dung Hàm Chi, ngón tay cái nhẹ nhàng miết lên vết sẹo bên trên: "Đây là..."
"Tên lạc." Dung Hàm Chi không để ý, nghiêng đầu dùng răng nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay hoàng đế.
Nhiếp Huyễn triệt để ngơ ngẩn.
Y đã quen là một người bức ép kẻ khác đi vào khuôn khổ, Dung Hàm Chi đây là lần đầu hoan hảo cùng y, lại chủ động nhiệt tình như vậy, làm cho y có chút không biết phải làm sao, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại, để mặc Dung Hàm Chi ngậm ngón tay mình, trêu đùa: "Dung khanh thật nhiệt tình."
Dung Hàm Chi nhả ngón tay kia ra, vươn tới ôm y, bàn tay vuốt ve lên hõm eo y, cười như không cười mà nói: "Thần thích nam phong, nhưng trước nay vẫn luôn quen ở bên trên."
Nhiếp Huyễn nheo mắt, cũng ôm lấy hắn, cũng thò tay vuốt ve dọc tuyến eo: "Cho nên... ái khanh muốn phạm thượng hay sao?"
Dung Hàm Chi rầu rĩ bậc cười nói: "Tự nhiên không dám, chỉ nghĩ thầm mong bệ hạ xem xét đến ta là lần đầu thừa hoan."
Nhiếp Huyễn liền dùng ngón tay chấm lên trán hắn, cười nói: "Đó là đương nhiên, trẫm thật lòng ngưỡng mộ khanh, sao có thể không thương tiếc."
Ngược lại không biết vì sao lại nhớ đến Chu Hi, lần đầu hoan hảo với Chu Hi thật sự là làm quá mức thảm thiết, nếu như thừa tướng của y cũng có thể giống như thứ tướng, cảm kích thức thời hào phóng nóng bỏng, thì sao lại có thể thành ra như vậy.
Y vẫn cảm thấy niềm vui giường chiếu nên là kiều diễm vạn phần, cố tình mỗi một lần cùng với Chu Hi, liền sẽ bị kích lên vài phần tức giận, đến cuối đều sẽ động thủ, cũng không biết đến cùng vấn đề là do Chu Hi hay là do y đây.
Lại phục hồi tinh thần, không nghĩ đến Chu Hi nữa, kề đến hôn lên khóe môi Dung Hàm Chi: "Ái khanh thích tư thế nào...?"
Dung Hàm Chi nâng tay rút trâm ngà trên tóc, thuận tiện ném luôn xuống đất, mái tóc đen dài trượt xuống đầy vai lưng, sợi tóc lành lạnh phất lên bàn tay Nhiếp Huyễn đang khoát bên eo hắn.
Không giống với đệ tử thế gia, Dung Hàm Chi vẫn luôn không có thói quen dùng huân hương, trên người phảng phất chỉ có hương vị ánh nắng thanh sảng trong lành, Nhiếp Huyễn cong cong khóe miệng, hôn lên vết sẹo trên đầu vai hắn, Dung Hàm Chi cũng hờ hững ôm gáy y, lướt môi qua chân tóc sau cổ, một cơn ngứa ngáy phất qua nhẹ nhàng.
Chỉ nghe thứ tướng của mình cười nói: "Bệ hạ thích là được."
Chương 86
Tỉ lệ eo mông của Dung Hàm Chi đẹp đến nỗi khiến người phát hờn, đôi chân thon dài với đường cong rắn chắc, tuy rằng không phải loại cơ bắp vạm vỡ, lại mang đến cảm giác mạnh mẽ tràn ngập, khi chủ động mở ra cho người như lúc này đây, cũng không một chút ngại ngùng, thản nhiên tùy ý hoàng đế đánh giá nơi riêng tư của mình.
Trái lại vẫn còn có tâm tư trêu chọc: "Ta vốn cho rằng bệ hạ nói sẽ thương tiếc ta, nên sẽ chọn một tư thế để ta bớt dùng sức chứ."
Đại khái là do cảm thấy đã cởi đồ lăn giường mà vẫn cứ xưng là 'thần' thì rất không tự nhiên, cho nên thẳng thắn đổi luôn như vậy.
Nhiếp Huyễn hiểu ý hắn, nói về việc dùng tấm thân nam tử thừa hoan lần đầu, thực ra tư thế quỳ tiến vào từ phía sau ngược lại sẽ là ít mất sức nhất, nhưng y vẫn thong thả nâng một chân Dung Hàm Chi lên, nghiêng đầu liếm vào mặt trong đùi, ánh mắt sáng rõ nhìn hắn nói: "Trẫm muốn nhìn mặt Dung khanh mà làm."
Nói xong thì lưỡi cũng bắt đầu liếm lên.
Lời nói nóng bỏng cùng với xúc cảm đùi non bị môi lưỡi liếm lên khiến cho Dung Hàm Chi run rẩy, thở một hơi, nói: "Bệ hạ thật đúng là..."
Hắn không nói hết câu, chỉ lặng lẽ vòng chân bên kia lên trên thắt lưng hoàng đế.
Nhiếp Huyễn bị tư thế mời gọi rõ ràng này câu dẫn cực kỳ, trên đùi non gặm cắn một trận, đặc biệt liếm mút hồi lâu lên một vết sẹo bên trên, lúc này mới áp xuống, ngập lấy đầu vú nhạt màu của nam nhân.
Dung Hàm Chi hơi hơi mím môi, ôm hoàng đế thì thầm: "Tai."
Nhiếp Huyễn ngẩn người, biết nghe lời mà buông ra đầu lưỡi đang giày vò núm vú, ngược lại tiến lên liếm vành tai hắn, sau đó ngậm toàn bộ vào trong miệng, nhẹ nhàng mút cắn.
Xúc cảm nóng ướt tê dại bên tai khiến cho Dung Hàm Chi nheo mắt lại, thỏa mãn thở dài một hơi.
Đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve dọc sau gáy hoàng đế, theo xương sống từ từ đi xuống, nhẹ nhàng đáp lên trên eo.
Nhiệt tình thế này thật sự là đã lâu không thấy, Nhiếp Huyễn càng trở nên hưng phấn, liếm dọc theo vành tai hắn, đầu lưỡi nhẹ chui vào lỗ tai, từng sợi lông tơ truyền đến cảm giác ngứa ngáy cực kỳ, Dung Hàm Chi nhẹ giọng kêu lên 'bệ hạ', thanh âm ngọt ngảo.
Nhiếp Huyễn vươn tay sờ soạng bên gối, lấy ra một cái tráp bạc, tiện tay mở nắp, để lộ cao chi trắng thuần bên trong.
Cao chi kia không mang theo hương khí, trên nắp bạc cũng không có hoa văn, mà được mài sáng bóng như gương, có vẻ đơn giản khác biệt.
Dung Hàm Chi bỗng cười một tiếng, hỏi: "Bệ hạ ứng phó đầy đủ, xem ra ta cũng không cần phải lo lắng..."
Nhiếp Huyễn lấy một khối cao chi, thò tay xuống hạ thân hắn, Dung Hàm Chi liền phối hợp mở chân rộng thêm một chút, thậm chí còn nâng eo để cho ngón tay dễ dàng đặt ngang bằng với cửa huyệt.
Đầu ngón tay mang theo cao chi xoa nhẹ bên ngoài, đợi đến khi cao chi kia chầm chậm tan ra, trắng mịn ướt đẫm dính đầy trên mông, mới chậm rãi đẩy vào bên trong dò xét.
Dù cho trước đây Dung Hàm Chi chưa từng làm bên thụ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn mù mịt, tự nhiên cũng có hiểu biết, chủ động thả lỏng cơ thể chỉ muốn tuân theo bản năng mà căng chặt, đầu ngón tay của Nhiếp Huyễn không bị cản trở, liền chậm rãi tiến vào.
Lại nheo mắt cười hỏi: "Ứng phó chỉnh tề như vậy, bệ hạ hay sủng hạnh thần tử ở đây sao?"
Nhiếp Huyễn sửng sốt, đầu ngón tay lại vẫn nóng bỏng đè chặt lên vách ruột như cũ, hỏi ngược lại: "Nếu trẫm nói phải, ái khanh sẽ ghen sao?"
Dung Hàm Chi phì cười: "Cho dù là hoàng hậu điện hạ cũng phải cổ vũ bệ hạ thường xuyên sủng hạnh phi tần, ta là một ngoại thần, ghen cái gì chứ? Chỉ là có chút tò mò mà thôi."
Nhiếp Huyễn rút ngón tay ra, lại lấy thêm một khối cao chi, ngón tay cắm vào sâu hơn một chút, kề sát lại liếm lên vành tai kia, vừa mút vừa thì thầm mơ hồ nói: "Nếu như ái khanh muốn biết.... Quả thật từng có."
Vừa nói, vừa cho vào thêm một ngón tay.
Ngón tay này được thêm vào gấp gáp, Dung Hàm Chi nhẹ hừ một tiếng, bỗng dưng hỏi: "Là ai?"
Dừng một chút, lại nói ra một cái tên: ".....Chu Hi?"
Nhiếp Huyễn hơi có chút giật mình, cũng cười lên, một mặt lại thêm vào một ngón tay, một mặt hỏi: "Sao lại cảm thấy là hắn?"
Dung Hàm Chi nói suy nghĩ của mình: "Chu đại thừa tướng hắn tuy rằng tính tình không được tốt lắm, nhưng ít ra tư mạo phong nghi đều là đệ nhất đương thời."
Nhiếp Huyễn cười một tiếng trầm thấp, không có ý kiến.
Chương 87
Trong khúc dạo đầu thì còn có chút tâm tình thảnh thơi, đợi khi vào vấn đề chính, lúc làm đến nhiệt tình, liền không còn tinh lực để ý đến chuyện của người khác nữa.
Trong mấy nam nhân mà Nhiếp Huyễn từng ngủ qua trong đời này, Ôn Tử Nhiên còn chưa lên giường đã khóc, lên tới trên giường càng khóc lợi hại hơn, lúc chịu không nổi liền che mặt khóc tới mức muốn tắt thở, đến cuối cùng bao giờ cũng là khóc cũng khóc bất động; Nhiếp Kỳ lại luôn bị y dùng dược, khi còn vài phần tỉnh táo thì rầm rì không thành điệu, đến khi mất hết thần trí thì khóc một tiếng rên một tiếng; Chu Hi lại là người ẩn nhẫn nhất, cũng không chịu lên tiếng, miệng lưỡi bén nhọn thường ngày biến mất hoàn toàn không còn bóng dáng, trừ khi đau cực hoặc thật sự khoái cảm khó nhịn, mới thoát ra được một tiếng rên rỉ đè nén ra khỏi khớp hàm cắn chặt.
Dung Hàm Chi sẽ rên lên, thanh âm không lớn, nhưng âm cuối ngọt ngào, ghé sát vào bên tai y rên lên từng tiếng từng tiếng, hơi thở nóng ướt cháy bỏng cũng phả vào trong tai, khiến cho y càng thêm động tình, khố hạ đỉnh vào lần sau càng sâu càng sâu hơn.
Thân thể mới thừa hoan lần đầu bị y mở rộng, nhưng cũng không có cảm giác chặt cứng khó vào, Dung Hàm Chi hôn lên hầu kết của y, hai tay ôm lấy thắt lưng y, dần dần bắt đầu sờ ra sau lưng, xoa bóp lên cặp mông nóng bỏng của hoàng đế.
Thân mình Nhiếp Huyễn bị kiềm hãm – y hai đời làm vua, chưa từng bao giờ có người nào dám mơ tưởng đến y, đương nhiên cũng chưa từng bị người xoa mông lần nào – hạ thân hung hăng đỉnh lên một phát, hơi thở thô gấp nói: "Đừng có lộn xộn."
Giữa đùi Dung Hàm Chi mang theo tính khí thô to của hoàng đế, bị đưa đẩy cọ xát như vầy hết nửa ngày, chỉ cảm thấy hậu huyệt vừa căng vừa sưng, hoàng đế đỉnh vào cực sâu, mỗi khi nặng nề ma sát qua một nơi tiêu hồn nào đó, thân mình thực tủy tri vị, giữa đùi ướt át một mảnh, giữa đưa đẩy tràn ra tiếng nước diễm sắc.
Lại cũng không xụi lơ để mặc hoàng đế thao lộng như người khác, ngược lại còn liếm cắn lên xương quai xanh và vùng cổ hoàng để thành một mảnh đầy dấu hôn, ngay cả đầu vú cũng không bỏ qua, lúc này bởi vì bị thao làm đến vui sướng vô cùng, không để ý nhiều mà ma sát tính khí thẳng tắp của mình lên bụng hoàng đế, hai tay theo bản năng bắt đầu lại xoa nắn cặp mông căng đầy của nam nhân kia.
Không ngờ rằng hoàng đế lại phản ứng lớn như vậy, liền nổi lòng trêu đùa, đầu ngón tay trượt vào khe mông, dọc theo đốt sống cuối đi xuống, chậm rãi vói vào bên trong.
Nhiếp Huyễn hít một ngụm khí lạnh, vội vàng nắm lấy tay hắn kéo ra phía trước, nghiêng đầu cắn lên cổ tay hắn một ngụm, nói: "Tay này của ái khanh... Thật không có quy củ."
Dung Hàm Chi đỏ mắt liếc xéo y, cười khúc khích nói: "Lúc này rồi bệ hạ lại nói với ta quy củ cái gì..."
Vừa nói vừa chủ động co rút hậu huyệt, kẹp chặt đến nỗi Nhiếp Huyễn thét lớn một tiếng, suýt nữa tinh quan thất thủ.
Lúc này mới chậm rãi nói nốt nửa câu còn lại: "...không cảm thấy....ưm... a...a... rất không thích hợp sao?"
Nhiếp Huyễn liếm lên mạch chủ trên cổ tay hắn, dùng răng nanh nhẹ cọ, cười nói: "Là trẫm không đúng... Có điều... nếu ái khanh cứ tiếp tục trêu chọc như vậy... là...ngại trẫm làm chưa đủ mạnh hay sao?"
Nói xong liền nắm hai chân hắn giơ lên cao, hung hăng thẳng lưng đẩy vào.
Eo lưng Dung Hàm Chi bị bẻ gập thành một độ cong khó xử, may mà hắn chăm chỉ tập luyện cưỡi ngựa bắn cung, eo lưng mềm dẻo lại kiên cường, cho nên cũng không cảm thấy quá khó chịu, chỉ nheo mắt sờ sau gáy hoàng đế cười nói: "Mới như vậy đã xù lông....?"
Âm cuối bị nuốt trong nụ hôn mạnh mẽ của hoàng đế, cuối cùng không thể thoát ra thành lời.
Chương 88
Tính sự qua đi, hai bên thỏa mãn, đều lười nhúc nhích.
Nhiếp Huyễn sợ không tiện thanh lý, khi sắp xuất tinh liền rút ra bắn giữa hai chân hắn; Dung Hàm Chi đã tiết thân trước một bước, tinh dịch đều dính hết lên bụng hoàng đế.
Giờ phút này ôm nhau nằm, Nhiếp Huyễn vùi mặt vào hõm vai Dung Hàm Chi, ngoại trừ khí tức dâm mĩ đặc biệt sau khi trãi qua tình sự, cũng có thể ngửi được chút ngự hương lây dính trên tóc người này sau khi đã bị mình tùy ý làm bậy hồi lâu.
Liền thập phần đắc ý mà cong lên khóe môi.
Dung Hàm Chi dần dần khôi phục, trong giọng nói mang theo chút biếng nhác khàn khàn riêng có sau tình sự, cười nói: "Bệ hạ quả nhiên là thủ đoạn tốt, thần vui lòng phục tùng."
Nhiếp Huyễn nhẹ vỗ về tấm lưng trần ướt đẫm mồ hôi của hắn, nghe thấy vậy, tiến lại gần hôn lên trán hắn, nhỏ giọng gọi: "Quảng Xuyên."
Dung Hàm Chi ngập ngừng mở mắt ra.
Hoàng đế gọi người khác, nếu không phải dùng chức quan thì là thêm một chữ khanh, khi lên đến trên giường liền thay bằng ái khanh, hắn nghi ngờ chỉ cần cứ ở trên giường thì y đều sẽ gọi thần tử như vậy, cho nên cũng không thèm để ý. Hôm nay thân thể còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, hoàng đế lại bỗng nhiên đổi thành gọi tên tự của hắn, thoáng nhìn qua, lại đụng phải một đôi mắt đen sáng tỏ.
Đang định hỏi, đôi môi nóng cháy đã áp lên, hắn liền chủ động mở ra khớp hàm cùng hoàng đế miệng lưỡi giao triền, khí tức cả hai đều đủ lâu, lại tinh thông kỹ xảo hôn môi, cho nên nụ hôn này cũng phá lệ lâu dài, giữa lúc hôn sâu, ngón tay hoàng đế lại chạy dọc theo eo xuống phía dưới, vói vào nơi vừa mới uyển chuyển thừa hoan, giờ đã thành một mảnh ướt mềm.
Nội bích bị những đưa đẩy kịch liệt vừa rồi khiến cho trở nên mẫn cảm đến cực điểm bắt đầu sợ hãi sự xâm nhập của ngón tay, Dung Hàm Chi rên rỉ một tiếng, cười nhẹ nói: "Bệ hạ thật đúng là... trẻ trung khỏe mạnh."
Mới ý thức được hoàng đế cùng lắm chỉ mới vừa hai mươi, là lúc nhiệt tình mạnh mẽ nhất, làm sao có thể thỏa mãn chỉ với một lần, mà là người bên trên, tất nhiên sẽ không uể oải như bên thụ, nghỉ đủ rồi, không khỏi liền muốn xách thương tái chiến.
Hậu huyệt đã bị một đợt tình sự vừa rồi khai phá đến mềm mại trơn trượt, dưới sự cố ý phối hợp của chủ nhân liền thuận theo mà nuốt ngón tay hoàng đế vào cực sâu. Nhiếp Huyễn khẽ cắn lên vành tai Dung Hàm Chi, nhẹ giọng nói: "Quảng Xuyên thật hiểu rõ phong tình, trẫm thật sự là... yêu thích không muốn buông tay."
Dung Hàm Chi hơi hơi nheo mắt, lại nói đùa: "Nghe nói bệ hạ trước đây lưu luyến hậu cung làm cho thận bị thương không khỏe, cho nên vẫn cần phải tiết chế một chút mới tốt."
Tràn đầy ý tứ bỡn cợt trêu đùa.
Nhiếp Huyễn rút ngón tay ra, vạch hai chân hắn vội đẩy vào, hung hăng đỉnh lên, nhìn thấy trong đôi mắt hẹp dài của nam nhân dưới thân tràn đầy hơi nước, cơ hồ sắp tràn ra khỏi mi mắt đỏ bừng diễm lệ, mới nhấn mạnh từng câu từng chữ mà nói: "Hôm nay nhất định phải để cho Quảng Xuyên biết, thận của trẫm đến cùng là được hay không được."
Dung Hàm Chi từ dưới tà tà liếc mắt nhìn lên, chỉ cười không nói, hai chân quấn bên eo hông y kẹp chặt thêm một chút, hạ thân cũng dùng lực hút một chút.
Nhiếp Huyễn đột nhiên bị y trêu như vậy, suýt nữa tiết thân, càng trở nên để ý, lập tức cầm lấy tính khí giữa hai chân hắn, dùng kỹ xảo điêu luyện bắt đầu ma sát lên xuống.
Tiếng rên rỉ của Dung Hàm Chi càng thêm quyến rũ mê người, chủ động nâng tay ôm cổ hoàng đế, lại gần hôn lên.
Những lúc tình dục nhiệt liệt thế này, ngay cả hôn môi cũng vô cùng mạnh bạo, Nhiếp Huyễn còn ráng để ý, không muốn lưu lại dấu vết lên những chỗ mà người khác dễ chú ý, Dung Hàm Chi lại dùng sức đẩy mở bờ môi của y, eo dưới vốn dĩ đã luôn đong đưa đón ý nói hùa với từng động tác của y, lúc này tính khí bị cầm lấy, liền không ngại ngùng gì mà ra vào trong tay y.
Nhiếp Huyễn bỗng nhiên nổi lên ý xấu, vào lúc tính khí trong tay càng trở nên nóng cháy nảy lên, lại mạnh mẽ ngăn chặn đầu lỗ bên trên.
Dung Hàm Chi hàm hồ rên rỉ một tiếng, hung tợn trừng mắt liếc hoàng đế, chỉ là khóe mắt ửng đỏ còn mang theo hơi nước, không còn chút hình ảnh uy nghiêm lệ khí nào của một lão tướng sa trường.
Hoàng đế dương dương tự đắc liếm lên khóe mắt hắn, bất ngờ không kịp đề phòng, liền bị cắn một ngụm lên môi, giữa đau đớn cơ hồ nếm được vị máu, đúng là đã bị cắn đến rách da.
Hít khí một tiếng, ai oán nói: "Nói trẫm ngày mai phải làm sao gặp người..."
Dung Hàm Chi cũng không để ý mấy chuyện này, tình dục mong chờ được phát tiết đến nỗi cơ hồ đỏ hết cả mắt, sờ soạng tráp bạc đựng cao chi bên cạnh, lấy một khối liền thò ra sau lưng y, đầu ngón tay thật sự mò vào hậu huyệt của hoàng đế.
Nhiếp Huyễn vội vàng buông ra tính khí hắn bắt đầu chụp lấy bàn tay kia, tình dục bị đè nén mạnh mẽ cuối cùng cũng được giải phóng, eo lưng cong lên, đều bắn hết lên bụng hoàng đế.
Bên trong hậu huyệt cũng co rút, chặt chẽ ép lấy tính khí nhiệt tình cứng rắn của hoàng đế, Nhiếp Huyễn dục tiên dục tử, lại vẫn giữ được một tia thanh minh, mạnh rút ra, đặt giữa hai chân hắn, bắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro