Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 57 - 61


Chương 57

Nhắc tới chuyện tính sự lần trước, Chu Hi cuối cùng cũng buông lỏng.

Cũng không thể nói là buông lỏng, chính xác ra, là cả người đều lập tức căng thằng, nhẹ run rẩy, lại không dám giãy giụa mạnh mẽ nữa.

Trong lòng Nhiếp Huyễn vi diệu không biết là tư vị gì.

Không thể thao cho người này phục, trái lại thao hắn đến phát sợ, cũng không biết có nên vui vẻ hay là không đây.

Vừa cảm thấy vi diệu, vừa vươn tay cởi ra dây lưng trên hông hắn, chậm rãi cười nói: "Mới nói như vậy đã ngoan, nếu biết nghe lời sớm hơn, thì đã không cần phải ăn khổ như vậy rồi."

Chu Hi chậm rãi dấu mặt vào giữa hai tay, vô cùng thống khổ thì thầm: "Đến cùng phải như thế nào bệ hạ mới bằng lòng bỏ qua ta..."

Nhiếp Huyễn cởi ngoại bào của hắn ra, một bàn tay thò vào bên trong cổ áo trung y sờ loạn trước ngực hắn, một bày tay lại lướt dọc theo eo mông đến bên trong đùi, nắn bóp một phen, cười nói: "Ái khanh thật không biết nhận sự coi trọng của trẫm. Cho rằng ai cũng có thể nằm lên long sàng hay sao?"

Chu Hi cười thảm một tiếng, bị y sờ đến run rẩy cả người, giọng nói cũng run run: "Coi trọng như thế này... thần thật sự nhận không nổi."

"Nếu trẫm đã coi trọng ngươi, nhận không được cũng phải nhận." Nhiếp Huyễn nói lời này, liền cởi trung y của hắn ra, sờ từ ngực đến eo bụng, dưới bàn tay có thể cảm nhận rõ từng chiếc xương sườn, chậc lưỡi một tiếng: "Xem ra không phải là ảo giác của trẫm, ái khanh quả nhiên hao gầy rất nhiều, ôm cũng cấn tay."

Lần trước lúc ôm hắn, người này cũng chỉ xem như là mảnh mai mà thôi, không gầy yếu thế này, dưới tay vẫn là da thịt oánh nhuận, không như bây giờ, tất cả đều là xương cốt.

Chu Hi nghe thấy vậy, khẽ cười thấp một tiếng, mang theo chút hương vị thê lương.

Nhiếp Huyễn hơi mím môi.

Y đương nhiên biết rõ vì sao Chu Hi lại gầy yếu thành như vậy. Bị nam nhân đâm hỏng trên giường còn không dám để cho ai biết, lại thêm ốm đau giày vò hồi lâu, không tiều tụy mới là lạ.

Nhiếp Huyễn sờ sờ một bên mặt vẫn còn đang đau đớn nóng cháy, nói: "Ái khanh tự tìm khổ mà ăn, không thể trách được trẫm."

Nhìn thấy hắn vẫn luôn run rẩy, lại nghĩ chắc do mặt sàn lạnh, mà thừa tướng của y cũng đã không còn giãy giụa kịch liệt nữa, liền đứng dậy, bế người lên, đặt ngửa lên trên một bên giường.

Lúc ôm vào trong ngực, còn nhẹ hơn cả Nhiếp Kỳ hay Ôn Tử Nhiên.

Rõ ràng nếu bàn về vóc dáng, người này là cao nhất.

Nhiếp Huyễn chậc một tiếng, cởi y bào của chính mình, khi lên giường đã thấy Chu Hi cuộn tròn lại, hai chân khép chặt, sắc mặt trắng bệch, tay nắm chặt hai vạt áo trung y, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn ngập sợ hãi.

Biết đây chính là do lần trước ép buộc ác liệt, liền thò tay ôm lấy thừa tướng đang cuộn thành một cục này của y, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, hôm nay sẽ không ép uổng ngươi như vậy, sẽ làm cho ngươi vui thích."

Chu Hi sao có thể tin.

Vốn dĩ hắn không có hứng thú với nam nhân, lần duy nhất hoan hảo với nam nhân chính là lần trước cùng với hoàng đế, đau đến nỗi sống không bằng chết, không biết đã ngất đi bao nhiêu lần, sau khi xong việc lại thêm nửa tháng không xuống được giường, nguyên khí đại thương, cho đến nay cũng thường cảm thấy thân thể suy yếu.

Lúc này nhìn thấy hoàng đế lên giường, ngay cả sắc mặt cũng đã trắng bệch, hai tay nắm chặt vạt áo, dùng sức quá mức, đến nỗi khớp ngón tay cũng đều tái xanh.

Tựa như một con khổng tước bị thương, bị rơi vào bẫy, bị bắt nhốt, tinh thần suy sụp. Xưa kia luôn luôn ngẩng cao đầu kiêu hãnh, nay lại rũ xuống, đau xót bi thương.

Nhiếp Huyễn lại chậc một tiếng, vươn tay nắm lấy mắt cá chân hắn, lột tiết khố vốn đã bị cởi nửa đường xuống hẳn.

Lông tơ trên lưng Chu Hi đồng loạt dựng đứng, theo bản năng đá qua một cước, vì quá dùng lực, Nhiếp Huyễn bất ngờ không kịp phòng bị, không chế trụ được hắn, ăn trọn một cước.

Chu Hi kịp phản ứng, sắc mặt càng thêm trắng thảm.

Quả nhiên nhìn thấy Nhiếp Huyễn ôm bụng nhe răng, nét mặt không tốt, lạnh giọng nói: "Thật sự là rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt sao?"

Chu Hi gắt gao mím môi, không nói một lời, chỉ run rẩy càng thêm lợi hại.

Trong lòng Nhiếp Huyễn dâng lên một cỗ tà hỏa, thô bạo lột đi tiết khố của hắn, cũng không thèm để ý đến trung y vẫn còn, lập tức chen chân vào giữa hai chân hắn, kéo cặp chân thon dài xinh đẹp kia vòng qua eo mình – mới nhìn thấy vết bầm trên đầu gối Chu Hi do vừa đụng xuống sàn gạch lúc nãy – từ trong lòng lấy ra tráp bạc đựng cao chi.

Chương 58

Hương thơm nhẹ nhàng tản ra trong không khí, không phải hương quế hoa điềm mĩ, cũng không phải là xạ hương tình sắc, mùi hương này vừa thanh vừa nhã, tựa như hoa mai.

Lấy một khối, liền sờ soạng vào giữa hai đùi Chu Hi.

Lúc này Chu Hi mới biết được đó là thứ gì, căn bản không khống chế nổi sự run rẩy của thân thể mình, chỉ nhắm mắt không dám nhìn, một tay nắm chặt tà áo, tay kia lại nắm chặt chăn đệm dưới thân.

Thảm thiết nghĩ, một thứ như vầy, lại dùng hoa mai thanh ngạo làm hương, thật sự là châm chọc biết bao.

Đầu ngón tay hoàng đế mò vào cửa huyệt, cao chi lành lạnh, kích thích Chu Hi rùng mình một cái, cơ hồ muốn nhảy dựng lên, run rẩy đến nỗi mắt thường cũng có thể nhìn rõ, càng run giọng nói: "Đừng!"

Nhiếp Huyễn chậc lưỡi, cảm giác dáng vẻ này nếu là do Ôn Tử Nhiên làm ra chắc chắn sẽ vô cùng khả ái, mà gắn trên người Chu Hi, không hiểu sao lại khiến người có chút không đành lòng.

Có điều, không đành thì không đành, nhưng lại không đè nén được dục vọng muốn nhìn hắn tan vỡ khóc lóc cầu xin, những thứ tốt đẹp càng kiêu ngạo quật cường, khi bị bẻ gãy dẫm lên cũng sẽ có một khoái ý khác lạ.

Liền để khối cao chi kia ngay miệng huyệt cho tự tan, dính vào kẽ đùi thành một mảng lâm ly.

Nhẹ giọng nói: "Thả lỏng chút, khuếch trương tốt cho ngươi, lát nữa sẽ không đau."

Khuất nhục cùng sợ hãi dâng lên, Chu Hi làm sao cũng không thể thả lỏng được, hoàng đế bất đắc dĩ, chỉ có thể vươn tay sờ lên tính khí mềm nhũn giữa hai chân hắn, thưởng thức cực kỳ có kỹ xão, còn vui vẻ trêu đùa: "Nơi này của ái khanh thật tuấn tú, sạch sẽ xinh đẹp, hình dạng cũng tốt."

Chu Hi rất muốn hỏi hoàng đế chẳng lẽ đã từng thấy rất nhiều rồi hay sao, nhưng khoái cảm dưới thân lại như từng đợt sóng cuốn qua người khiến hắn chỉ có thể cắm môi không lên tiếng.

Nhiếp Huyễn lại thò tay nắm lấy cằm hắn, chậc một tiếng: "Đừng cắn, cắn nát rồi không sợ về nhà không có cách nào giải thích với phu nhân hay sao? Cũng không thể lại nói trẫm treo ngươi lên đánh."

Chu Hi thấy y vẫn còn mặt mũi mà nhắc đến phu nhân nhà mình, oán hận trừng mắt, một ngụm cắn lên mu bàn tay hoàng đế.

Nhiếp Huyễn hít một hơi, để mặc hắn cắn, động tác dưới tay không ngừng, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, thật không nghĩ ra mình đây là đang làm cái gì.

Ôn Tử Nhiên ôn thuần khả ái, tiểu hoàng thúc phong lưu quyến rũ, đều không muốn ngủ, lại cố tình muốn ngủ với Chu Hi, vừa bị tát bị đá còn bị cắn.

Không thao hắn đến tận hứng thì thật có lỗi với bản thân.

Động tác trên đầu ngón tay tăng nhanh, cuối cùng dùng lực quét qua trước đầu nam căn, Chu Hi rên lên một tiếng, bắn đầy ra tay y.

Thuận tay lau xuống dưới giường gấm, lại rút ra bàn tay đã bị cắn đến chảy máu, thầm than một tiếng, không hổ là hồ ly, miệng lưỡi sắc nhọn đủ mọi nghĩa.

Ánh mắt Chu Hi tan rã, mờ mịt hơi nước, gương mặt đào hoa nằm dưới thân y, một dáng vẻ nhu thuận ngoài ý muốn.

Trong lòng Nhiếp Huyễn vừa động, cúi đầu hôn lên đôi môi hắn, tay lại lấy thêm một khối cao chi, vào lúc đầu lưỡi vươn vào trong khoang miệng hắn, ngón tay cũng chầm chậm đi vào bên trong hậu huyệt.

Chu Hi rên lên một tiếng, theo bản năng muốn cắn y, Nhiếp Huyễn dùng răng nanh chặn lại, lại tăng thêm một ngón tay, hai ngón tay chậm rãi ra vào trong tiểu huyệt thắt chặt.

Không biết có phải là do ảo giác của y, hay nỗi sợ hãi kia thật sự khắc cốt, thế cho nên dư vị thất thần sau cao trào cũng không thể khiến cho Chu Hi trầm tĩnh lại.

Chỉ cảm thấy thân mình người này còn chặt hơn mọi nam nhân mà y đã ngủ qua trong suốt hai đời.

Trong lòng như lửa nóng, ngón tay cũng thêm cẩn thận, từng tấc từng tấc chen vào nội bích, đôi môi không tình nguyện buông ra, liếm lên sau tai Chu Hi, trêu chọc: "Sao? Đã nói sẽ không làm đau ngươi."

Chu Hi chỉ quay mặt đi, nhẹ nhàng thở hổn hển, vữa khẽ vừa gấp.

Nhiếp Huyễn rút ngón tay ra, lại lấy thêm một khối cao chi đi vào, làm cho miệng huyệt nhỏ hẹp trở nên ướt át không chịu nổi, trong thiên điện lúc này thật sự yên tĩnh, ngoại trừ hơi thở nhẹ gấp của Chu Hi và hô hấp nặng nhọc của Nhiếp Huyễn, chỉ còn âm thanh ngón tay trong tiểu huyệt ra vào ướt át tình sắc.

Chu Hi chỉ cảm thấy không thể chịu nổi, nâng tay che mắt.

Không biết hoàng đế mò đến chỗ nào, liền thấy thừa tướng của y đột nhiên uốn eo, cả người tựa như từ trên giường giật bắn lên – cũng không còn cố chấp nắm chặt vạt áo, vội đưa tay lên môi, một ngụm cắn lên cổ tay chính mình.

Nhiếp Huyễn nhướng mày hài lòng, cười nói: "Thật khó tìm, còn rất sâu... có thoải mái hay không?"

Trong lúc nói chuyện, đầu ngón tay lại dùng lực đè lên nơi kia, còn dùng móng tay cạo cạo.

Chu Hi hàm hồ rên rỉ một tiếng, theo bản năng ra sức lui về phía sau.

Nhiếp Huyễn liền ôm eo ngăn hắn lại, không cho lui ra sau, dương vật bán cương giữa hai chân đỉnh đỉnh lên bắp đùi của hắn, thở dốc nói: "Không muốn trẫm cứ thế liền vào, thì đừng lộn xộn nữa."

Chu Hi nức nở một tiếng, chậm rãi nằm trở về, che mắt cắn cổ tay, một tiếng cũng không chịu rên lên.

Trong lòng Nhiếp Huyễn muốn làm cho hắn vui sướng, cũng không muốn lần tới lên giường còn phải mệt như vậy cho nên lần này liền phá lệ ân cần hơn một chút, mắt thấy tiểu huyệt kia đã có thể dung nạp được bốn ngón tay, liền rút ngón tay ra, chậm rãi đỉnh vào.

Chu Hi che mắt, thấp giọng 'ưm' một tiếng.

Chương 59

Mây ngừng mưa tạnh thì cũng đã đến giờ lên đèn. (Mây ngừng mưa tạnh: đây là ý chỉ việc tình sự ân ái người xưa hay thường gọi là việc mây mưa, do điển tích ông nào đó với tiên nữ nào đó trên Vu sơn, tôi quên rồi, người xưa gọi cộng phó mây mưa còn người nay gọi chịch, chán, chả tí văn nhã nào, hừ)

Chu Hi vẫn không chịu rên thành tiếng, cho dù là lúc tình nhiệt nhất cũng chỉ cắn chặt cổ tay trầm thấp đè nén 'ư' lên hai tiếng, cào ngứa tâm can Nhiếp Huyễn rồi.

Y chỉ làm một lần, nhưng lại lâu dài hơn bình thường một chút, mỗi lần sắp xuất tinh, liền rút ra một chút, sau đó lại cắm thẳng vào nơi sâu nhất nghiền áp.

Cuối cùng không rút ra mà cắm vào cực sâu, bắn hết vào bên trong thân mình Chu Hi.

Chu Hi bị thao làm đến nỗi da thịt trắng nõn toàn thân cũng trở nên ửng hồng, cổ tay bị chính mình cắn thành vết răng rớm máu, lúc này mới suy sụp buông ra, Nhiếp Huyễn sờ sờ lên bạch trọc dính đầy bụng, cười cười lau quệt một ít lau lên khóe môi hắn: "Ái khanh cũng bị trẫm thao đến tiết thân hai lần, đã nói sẽ làm cho ngươi vui sướng... không gạt ngươi chứ?"

Vừa nói vừa kéo cánh tay vẫn luôn che mắt hắn xuống dưới, đôi mắt phượng vẫn còn thất thần, ánh mắt tan rã, đuôi mắt lại thêm hồng đến diễm lệ, ướt át cực kì quyến rũ.

Nhưng vẫn không rơi lệ.

Nhiếp Huyễn bĩu môi, thò tay sờ sờ ống tay áo bên cánh tay che mắt của Chu Hi, mò được đầy tay ẩm ướt, rốt cuộc trong lòng cũng có chút thỏa mãn.

Còn ngại không đủ, đối với phản ứng trên giường ẩn nhẫn của người này cũng không biết là nên thích hay là bất đắc dĩ, đành phải bắt lấy cổ tay kia của y kéo lên miệng hôn hôn, liếm đi tia máu rỉ ra trên dấu răng cắn, thở dài nói: "Cắn thành như vậy mà làm gì, cứ rên ra đi không được sao?"

Chu Hi mệt mỏi hụt hơi, mím môi không lên tiếng, rút tay về.

Nhiếp Huyễn chậc một tiếng, mười phần ai oán nói: "Thừa tướng thật đúng là trở mặt vô tình, vừa mới lăn qua lộn lại cả một đêm xuân, còn chưa xuống giường, hôn cũng không cho sao?"

Chu Hi có chút bất kham, hung hăng trừng mắt với y một cái, giọng nói luôn thanh nhã giờ đây mang theo chút khàn khàn đặc trưng sau cao trào, âm cuối còn có vẻ hơi run rẩy: "Bệ hạ hài lòng, có thể thả thần đi chưa?"

Nhiếp Huyễn không biết lôi từ đâu ra được một chiếc khăn tay, chậm rãi lau giữa hai chân hắn, trừng mắt lại trêu đùa: "Đầy mông đều là tinh dịch của trẫm, cũng dám mặc quần? Không sợ chảy ra sao?"

Chu Hi tức giận nói không ra lời, nhắm chặt mắt mặt y lau cho mình.

Nhiếp Huyễn lau sạch tinh dịch, cao chi, còn có cả dịch ruột non bị y thao đến tiết ra chảy đầy kẽ đùi, lại dùng chiếc khăn kia bao lấy đầu ngón tay, bắt đầu lau bên trong hậu huyệt hắn.

Vừa bị chơi đùa thao làm hồi lâu, lại còn mới tiết thân, hậu huyệt mẫn cảm đến nỗi không chịu được va chạm, Chu Hi cắn môi theo bản năng, khẽ khàng 'ưm' một tiếng.

Nhiếp Huyễn nhìn dáng vẻ vừa chịu đựng vừa mất kiên nhẫn vừa không biết phải làm sao này của hắn, lại nổi lên ý xấu, nhét luôn mảnh khăn lụa kia vào: "Lau không sạch được, không biết phải làm sao, có cần trước hết dùng mảnh khăn tay này chặn ở đây, sau khi thừa tướng quay về tắm rửa lại lấy ra?"

Chu Hi lập tức mở mắt, oán hận trừng y, cắn răng nói: "Ngươi --!"

Nhiếp Huyễn lại kề sát đến bên môi, hôn hắn một cái, nhặt lên tiết khố Chu Hi nằm dưới tháp, giúp hắn mặc vào, sờ lên cẳng chân gầy gò của hắn nói: "Hay là... ái khanh muốn cùng trẫm uyên ương hí thủy?" (uyên ương hí thủy: uyên ương giỡn nước.)

Chu Hi biết hoàng đế vô sỉ đến cực điểm, nhất định nói được làm được, hơi hơi mím môi, thầm nghĩ phải nhanh chóng thoát thân ra khỏi cung, nên cũng lười so đo.

Miễn cưỡng mặc lại y phục, sửa sang phát quan, mới xuống tháp, nhất thời liền cứng người.

Cảm giác một vật nhét vào bên trong hậu huyệt, thật sự là một lời khó nói hết, chiếc khăn kia vừa trơn lại vừa lạnh, thấm đẫm tinh dịch, trướng lên bên trong huyệt. Trên mặt khăn còn có đường thêu, cũng không biết có phải do hoàng đế cố tình hay không, Chu Hị thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng đường chỉ kim tuyến kia mài qua vách ruột nhạy cảm.

Càng làm cho thắt lưng đau chân nhũn, lảo đảo, suýt chút té ngã.

Nhiếp Huyễn đã sớm đoán trước, ung dung vươn tay đến đỡ, cười tủm tỉm nói: "Sao vậy, cần trẫm đỡ ngươi ra ngoài không?"

Bị giận dữ mạnh mẽ đẩy ra.

Chương 60

Chớp mắt liền đến tháng mười một, thứ tướng Dung Hàm Chi hồi kinh yết khuyết.

Nhiếp Huyễn tự mình mang theo bách quan đến đón.

Vốn cũng muốn kéo theo Chu Hi cùng đến, nhân tiện xem xem thừa tướng của y sẽ có thái độ như thế nào, đáng tiếc, hai ngày trước Chu Hi đã cáo ốm – khoảng khắc hai mắt gặp nhau khó có được thế mà bỏ lỡ mất.

Có điều, lần trước đúng là y ép người quá đáng, gần đây thời tiết chuyển lạnh, còn phải chịu bực dọc như vậy, thật sự nếu phát bệnh cũng là bình thường.

Nhiếp Huyễn theo lệ tặng dược ban y phu đến, ngày hôm qua nghe thái y hồi báo, tựa như cũng không phải là giả vờ, tinh thần vốn đã không tốt lại phải chịu mệt nhọc hư tổn, không may bị cảm, sốt nhẹ từng cơn.

Vuốt ve nhẫn ngọc trên tay một chút, lại nâng tay lên che nắng, nhìn nhìn, nói: "Sắp đến chưa?"

Thái giám ân cần trả lời: "Lần báo gần nhất là còn cách năm dặm."

Chỉ một lát sau, đã có thể nhìn thấy rõ ràng soái kỳ của Dung Hàm Chi.

Nhiếp Huyễn nhìn ra xa xa, nhẹ giọng khen: "Thật anh khí quá."

Nguyên chủ đại khái là vô cùng không thích vị thứ tướng này, thậm chí y còn không thể tìm kiếm ra được dung mạo cụ thể của Dung Hàm Chi trong trí nhớ nguyên chủ.

Đệ tử thế gia đa phần xem trọng phong nghi, chú ý hành tung xa lánh thói đời. Dưới sự cầm đầu của Chu Hi, thường ngày các văn thần trong triều đều dùng xe mà xuất hành, Dung Hàm Chi lại là cưỡi ngựa mà đến, dáng ngồi thẳng tắp, eo lưng vững vàng, áo tím thắt lưng vàng cũng mang theo mùi vị giáp trụ, Nhiếp Huyễn đã lâu lắm không gặp được thần tử anh khí như vậy, trong lòng càng tăng thêm mấy phần chờ mong.

Người đi đến gần đó liền xuống ngựa, đã có thể thấy rõ tướng mạo rất tốt, Nhiếp Huyễn âm thầm tán thưởng tiên đế đúng là có mắt nhìn người, tự nhiên sinh ra một cảm giác tri âm, chỉ hận không có duyên gặp mặt một lần.

Vừa thất thần một chút như vậy, Dung Hàm Chi đã làm lễ bái xong, ngẩng đầu lên.

Y vừa liếc nhìn liền thấy được một đôi mắt hẹp dài, xinh đẹp thì đã đành, lại còn ẩn ẩn ba phần sát khí.

Dung Hàm Chi cũng có một đôi mắt phượng, nhưng lại không giống với vẻ đoan chính của Chu Hi, mà là mảnh dài hơi nhướng lên, thêm ba phần yêu dị, tựa như rắn ngũ sắc cực độc, mang đến ảo giác chỉ cần cắn người một ngụm liền sẽ đi sâu vào tận xương tủy, tính tình vừa nhìn đã biết không dễ gì đối phó, tuyệt không một chút nào ẩn nhẫn khiêm cung.

Mà vị thứ tướng này của y, ngoại trừ anh khí, trên người còn mang theo một luồng sát khí, Nhiếp Huyễn nhớ lại lúc trước khi phê tấu chương có người buộc tội hắn tàn bạo bất nhân – trong doanh có quân tốt cầm đầu gây chuyện, bị Dung Hàm Chi hạ lệnh toái quả chất đống ở trước cửa doanh (toái quả: phanh thây), thủ cấp thì bị treo bên trên đống thịt nát kia, một đống máu thịt bầy nhầy để trước cổng doanh nửa tháng, các tướng lãnh trong quân đều nhìn đến kinh khiếp – sắc bén nguy hiểm như vậy, hệt như một thanh đao hai lưỡi, khiến cho ngay cả người cầm đao cũng phải dè chừng.

Dung Hàm Chi mắt nhỏ môi mỏng, toàn gương mặt lại ẩn hàm sát khí, ngũ quan cho dù diễm lệ cũng khiến cho người khác không dám thân cận, nhưng Nhiếp Huyễn lại như chìm vào mê, cẩn thận đánh giá.

Thứ tướng của y quỳ cũng thật phẳng phiu, khi cưỡi ngựa lưng eo kiên cường, không chút để ý sự quan sát đánh giá của y, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, cũng đang chăm chú nhìn y.

Trong ánh mắt không một chút che dấu, nhiệt liệt có thể cảm nhận được rõ ràng, khác biệt với mọi thần tử trong triều.

Nhiếp Huyễn hài lòng thở ra một hơi, nói: "Dung khanh đã luôn vất vả nơi phương bắc, bình thân đi. Trẫm nhờ có khanh trấn thủ lãnh thổ, mới có thể cùng với bách quan trong triều ngủ yên, trước đây vẫn luôn để khanh chịu thiệt thòi, lần này nhất định không bạc đãi."

Lời đồn nghe được dọc theo đường đi giờ phút này chính tai mình chứng thực, nhìn trong ánh mắt vị hoàng đế phong lưu anh khí bức người đang đứng trước mặt, tràn đầy tín trọng cùng chờ mong, rốt cuộc Dung Hàm Chi mỉm cười, thoáng nhìn qua đám văn thần thiếu mất vị trí cầm đầu, ý cười càng thêm sâu, dập đầu nói: "Thay vua vất vả, đây chính là phúc phận của thần, thần Dung Hàm Chi, tạ chủ long ân."

Lúc hắn cười rộ lên sắc bén tựa như băng tuyết mùa đông tan rã dưới ánh mặt trời, vẻ âm lãnh như rắn độc hoàn toàn rút đi, phảng phất tựa như một con phượng hoàng dương cánh giữa triều, cao ngạo vô song.

Nhiếp Huyễn nhìn đến tâm viên ý mã, miệng khô lưỡi khô, hận không thể lập tức cùng hắn thông đồng thành gian.

Chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia, y liền biết, Dung Hàm Chi sẽ không để y phải thất vọng.

Há chỉ là không thất vọng, y thực sự muốn nhất kiến chung tình rồi.

Không dễ dàng gì mà dẹp cái suy nghĩ lung tung kia đi, cười nói: "Dung khanh một đường vất vả, trẫm đã bố trí tiệc rượu, tẩy trần cho Dung khanh."

Chương 61

Lúc hoàng đế mang người nghênh đón Dung Hàm Chi, Chu Hi đang ngồi trước bàn viết này nọ.

Tay trái đè lên mi tâm, viết chưa được hai chữ đã gác bút.

Hắn từ khi niên thiếu đã có văn danh, năm đó cũng từng làm học sĩ Hàn Lâm, văn chương ngày thường như ngựa chạy, còn có thể làm nên màu sắc rực rỡ văn thải phi dương.

Nhưng hôm nay không biết là đang viết cái gì, nửa ngày cũng không được mấy dòng.

Từ sau lần bị Nhiếp Huyễn mạnh tay ép buộc, thân thể vẫn không hồi phục lưu loát như cũ được, lâu lâu lại có chút sốt nhẹ, thường ngày vẫn cố gắng chống chọi không muốn người khác phát hiện ra, gần đây giao mùa, nóng lạnh thất thường, hai hôm nay phá lệ không thoải mái.

Mới sáng nay thôi vừa mới sốt một trận, hiện giờ ngồi trong thư phòng lâu, đầu cũng đã có chút cảm giác chóng mặt, đơn giản ném bút đi, leo lên tháp trong thư phòng nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng ngủ, nghe thấy có người tiến vào, lại không thể mở mắt ra nổi.

Người tới gọi hắn: "Huynh trưởng?"

Hắn thấp giọng trả lời, nghe ra là lục đệ Chu Sưởng.

Chu Sưởng nhìn thấy hắn nằm trên tháp, liền bước tới, nghe thấy giọng nói kia thật sự suy yếu, vươn tay sờ lên trán hắn, lo lắng nói: "Hình như huynh trưởng lại có chút sốt nhẹ."

Chu Hi miễn cưỡng mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Không thể nào..." Dừng một chút lại nói: "Lục lang, lấy cho ta chút nước."

Chu Sưởng nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua, đi đến bên bàn, vừa thở dài: "Huynh trưởng từ lần bệnh nặng lúc trước, thân thể vẫn luôn luôn không tốt, cứ tiếp tục thế này thì biết làm sao."

Vừa nói vừa cầm lấy chén trà trên bàn, thuận mắt nhìn thấy đầu đề biểu chương trên bàn, bỗng nhiên giật mình, cũng không còn để ý đến chén trà kia nữa, nắm chặt biểu chương kia lộn trở lại bên tháp, lớn tiếng quát hỏi: "Huynh trưởng muốn xin từ quan?!"

Chu Hi vẫn chưa từng thấy đệ đệ mình lời nói nóng nảy, thần sắc nghiêm nghị như vậy, có chút ngây ngẩn, lập tức chau mày: "Ra thể thống gì nữa... ngươi nói chuyện với huynh trưởng ngươi như vậy sao?"

Song thân mất sớm, hai đệ đệ đều do một tay Chu Hi nuôi dạy mà lớn lên. Ở nhà vẫn luôn dùng phương pháp xem huynh trưởng như cha mà lập thành quy củ với các đệ đệ, hai đệ đệ ở trước mặt hắn cũng luôn cúi đầu nghe theo, chưa từng có lúc nào lời nói nóng nảy thần sắc nghiêm nghị mà quát hỏi hắn như vậy.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, chỉ cảm thấy chóng mặt quay cuồng, có thể thật sự đã phát sốt, toàn thân đều rét run, rất không thoải mái, chỉ muốn uống nước.

Chu Sưởng ném bản tấu kia ra trước mặt hắn: "Huynh trưởng có biết chính mình đang làm cái gì hay không!"

"Chu Sưởng, ngươi quá phận!" Chu Hi ấn ấn thái dương, mắt lạnh trừng qua, gọi cả tên họ hắn.

Đã thấy Chu Sưởng thẳng tắp quỳ xuống bên tháp, gằn từng chữ: "Huynh trưởng cũng biết, nếu ngươi từ tướng, Lan Lăng Chu thị liền sẽ vạn kiếp bất phục? Ngươi đắc tội với bệ hạ đến như vậy, lúc này thoát ra, không còn để ý đến trong gia tộc, hay là những tôn thất sĩ tộc lớn có kết giao với ngươi... Đặc biệt là lúc này Dung Hàm Chi vừa mới trở lại, đang nơi đầu sóng ngọn gió ngươi lại muốn bỏ gánh, đến lúc đó, cho dù bệ hạ không động đến Chu gia ta, những người đó sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? ...Huynh trưởng, ngươi hồ đồ rồi sao!"

Chu Hi giật giật môi, thấp giọng nói: "Ngươi đi ra ngoài."

"Huynh trưởng..."

"Cút!"

Hắn vẫn luôn luôn thanh nhã ôn hòa, hành xử khéo léo, hiếm khi nào lại phẫn nộ như vậy. Giọng nói trở nên khàn khàn, dùng sức quát lớn, thật sự dọa đến bào đệ được hắn nuôi lớn từ nhỏ này, Chu Sưởng ngậm miệng, sâu xa nhìn hắn một cái, giọng căm hận nói: "Khẩn cầu huynh trưởng nghĩ đến tông tộc, ngàn vạn lần không thể xúc động... Đã đắc tội với tất cả mọi người, hiện giờ lại nói rút lui, có từng nghĩ tới bọn ta sao!"

Nói xong liền đứng lên, xoay người rời đi.

Thấy cửa thư phòng đã đóng lại, Chu Hi lập tức không còn chống đỡ nổi, cơ hồ ngã ngược lại về tháp.

Những chuyện mà Chu Sưởng nói, sao hắn lại không biết được?

Nhưng hắn hao phí tâm huyết lại gặp phải bị bắt nạt, những chuyện này, Chu Sưởng lại hoàn toàn không biết gì cả, có thể cho dù biết cũng sẽ không để ý.

Vậy những thế gia tông thất cùng hắn kết giao lâu nay cũng sẽ tuyệt không để ý tới.

Lúc trước, hắn lấy gia tộc, thế gia và tông thất làm trọng, hôm nay ngược lại trở thành uy hiếp với hắn, tiến thối lưỡng nan.

Có thể thấy được mọi chuyện đều là có định số, có vay có trả.

Chu Hi run rẩy nâng tay che mắt, cười thảm một tiếng.

Đâm lao, phải theo lao.


editor:  thật sự làm truyện này vì Chu Hi, cảm thấy Chu Hi rất đáng thương, có tài có dung mạo có thủ đọan có thể nói là còn có tâm, có đủ cả, nhưng lại là người chịu khổ, cô đơn không một ai hiểu, gánh nguyên một đám thế gia vô dụng, đối thủ thì lại mạnh như hoàng đế với thứ tướng, Chu Hi chính là một mình cân team mà. Truyện bắt đầu hay rồi ^^. Dung Hàm Chi rất đặc biệt, rất tự tại phóng khoáng, và mối quan hệ giữa DHC với CH cũng rất vui nha ^^. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro