Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 48 - 56



Chương 48

Lấy được toàn thắng trên đại triều hội, tâm trạng Nhiếp Huyễn vô cùng tốt, trong lòng cười thầm cả đám thế gia chỉ dựa vào một mình Chu Hi chủ trì trù tính, đột nhiên không còn người tin cậy, trận tuyến rối loạn, khiến cho y có thể thoải mái như vậy.

Hạ triều, lại triệu Ôn Tử Nhiên đến noãn các.

Vì là triệu kiến vào ban ngày, Ôn thượng thư ngược lại không suy nghĩ nhiều, theo thái giám vội đến Noãn các, thái giám liền chỉ lên lầu nói với hắn: "Bệ hạ ở bên trên chờ thượng thư."

Trong lòng lộp bộp một chút.

Bỗng nhiên nhớ đến ngày ấy hoàng đế trêu hắn, chỉ vào long sàng sau bức bình phong trên lầu Noãn các thì thầm vào tai: "Đừng nóng vội, sớm muộn gì cũng để ngươi lên nằm một lần."

Lập tức cảm thấy cầu thang này quả thật quá dài.

Lại tự an ủi bản thân: chắc sẽ không đến nỗi đâu.

Sẽ không đến mức... Ban ngày tuyên dâm đâu.

Chột dạ, liền rón ra rón rén bước lên lầu hệt như một tên ăn trộm, không một tiếng bước chân, nhưng hắn vừa mới ló đầu, đã nghe thấy hoàng đế cười nói: "Ôn khanh đến? Lại đây."

Ôn Tử Nhiên nhận mệnh bước nhanh lên mấy bậc thang còn lại, tiến đến hành lễ.

Hoàng đế bảo hắn bình thân, mỉm cười nhìn hắn: "Ngày ấy ái khanh không tin trẫm có thể đấu với thế gia, hôm nay đã thấy rõ? Có hối hận vì từ chối nhậm mệnh Lại bộ thượng thư hay không?"

Đây là muốn tính sổ?!

Da đầu Ôn Tử Nhiên căng thẳng, mới nhớ tuy rằng hoàng đế biểu hiện một vẻ nhìn xa trông rộng này đây thật ra cũng mới chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, sao dung được người làm trái? Vội vàng quỳ xuống dập đầu nói: "Bệ hạ anh minh thần võ, thần có mắt không tròng, khẩn cầu bệ hạ thứ tội."

Nhiếp Huyễn nhướng mày, cảm thấy một Chu Hi quật cường cao ngạo cùng một Ôn Tử Nhiên trơn như chạch nếu có thể trung hòa một chút thì thật là quá tốt, ngoài miệng lại nói: "Tội khoan hãy nói, phạt liền phải phạt. Ái khanh, ngẩng đầu lên."

Ôn Tử Nhiên nghe thấy hai chữ ái khanh, trong lòng lại lộp bộp một chút.

Này, chỉ sợ thật sự là ban ngày tuyên dâm.

Nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, liền thấy hoàng đế an nhiên ngồi kia, ngoắc ngón tay với hắn.

Hắn hơi mím môi, đang muốn đứng dậy bước qua, lại nghe hoàng đế lạnh giọng nói: "Cho ngươi bình thân?"

Ngẩn người, chậm rãi cúi đầu, bất động.

Nhiếp Huyễn vui vẻ nhìn hắn, thấy Hộ bộ thượng thư của mình lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn từng chút từng chút dịch đến sát bên chân y.

Liền khom người nâng cằm hắn để cho hắn nhìn mình, lại thấy, mắt hắn đã đỏ, vẻ ấm ức không chịu nổi tràn đầy trên nét mặt.

Đòi hỏi thế này, đối với một trọng thần đứng đầu chính đường lục bộ, đúng là rất quá đáng.

Nhiếp Huyễn vẫn còn muốn làm thêm vài việc còn quá đáng hơn nữa.

Ngón cái y nhẹ nhàng vuốt qua đôi môi Ôn Tử Nhiên, y cười nói: "Trời vẫn còn sáng rõ, nếu lên long sàng, không khỏi quá hoang dâm, ái khanh nói, có phải thế không?"

Ôn Tử Nhiên giật mình, lia lịa gật đầu theo bản năng.

Hoàng đế cúi xuống, cắn lên vành tay hắn khẽ cười một tiếng: "Vậy... Ái khanh ngậm cho trẫm một chút ngay tại đây đi, được không?"

Ngự hương dày đặc áp sát tới khiến cho Ôn thượng thư lập tức mềm eo, nghe vậy lại càng thêm hoảng hốt, cứ như thể mỗi một từ mà hoàng đế nói ra hắn đều nhận biết, nhưng kết hợp với nhau thành một câu mà hắn không tài nào hiểu nổi, chỉ mờ mịt nhìn hoàng đế.

Hoàng đế liếm từ vành tai đến sau tai hắn rồi mới ngẩng đầu lên, một bàn tay vẫn đè lên môi hắn như cũ, tay kia cười hì hì vén vạt áo lên, chỉ vào khố hạ nói với hắn: "Ngậm cho trẫm một chút là được."

Tới mức này, muốn không hiểu cũng không được.

Chương 49

Gương mặt Ôn Tử Nhiên trở nên trắng bệch, bất giác lui lui ra sau.

Những lúc rượu nóng người không phải chưa từng nghe nói đến tư vị của việc thổi tiêu, miệng lưỡi mềm nóng ướt át, lớn nhỏ vừa vặn, hơn nữa lại vô cùng thỏa mãn dục vọng chinh phục, lúc bắn liền bắn lên đầy mặt, hoặc bắt người nuốt xuống, càng thêm khoái ý.

Hắn nghe thế nào cũng thấy như là một cách thức làm nhục người khác, dùng môi lưỡi liếm láp nơi dơ bẩn như vậy, khẳng định trong lòng sẽ không dễ chịu, trừ khi yêu vô cùng, chứ không thì sao có thể?

Cũng chỉ có đào kép lầu xanh hoặc là cơ thiếp mới vào nhà vì sinh kế mới phải chịu làm như vậy.

Ngày trẻ cũng từng bị đồng nghiệp lôi kéo vào nơi phong nguyệt, đồng nghiệp biết hắn giữ mình trong sạch, tìm riêng cho hắn một cơ kĩ mới, lúc thiếu nữ tú lệ kia nằm giữa hai chân ngậm cho hắn, nghẹn đến chực khóc, hắn nhìn thấy cũng đau lòng, chỉ biết kêu nàng đừng ngậm, kéo lên giường.

Ngày hôm sau lại chuộc thân cho nàng, thu làm thiếp thất, còn phải chịu ba tháng giận hờn của phu nhân.

Từ đó về sau hắn lại càng không thích đến những nơi kia, lại càng không ép buộc phu nhân hoặc thiếp thất nhà mình làm những chuyện này.

Mà nay hoàng đế lại nói với hắn, muốn hắn ngậm.

Lần này hoàng đế xuất kỳ bất ý đạt được thắng lợi, hắn cũng không hối hận vì đứng trên bờ quan sát, tuy rằng Chu Hi bệnh đến thật quái lạ, nhưng chỉ cần Chu Hi không cáo ốm thì sẽ không phải là kết quả thế này.

Hắn vốn cho rằng hoàng đế không đến mức hẹp hòi, cho dù có, cũng sẽ chỉ là bị hoàng đế lôi lên giường một hồi – hoàng đế trên giường không chỉ săn sóc, hơn nữa còn làm tốt không cần bàn cãi, ngoại trừ việc lấy sắc thị quân quá mức xấu hổ, thực ra hắn cũng không cảm thấy thiệt thòi.

Dù sao cũng không ai hay biết.

Lại không ngờ hoàng đế còn muốn bắt hắn thổi tiêu.

Bị hoàng đế đặt dưới thân tốt xấu cũng có thể được chút vui thích, loại chuyện như thổi tiêu này, chẳng lẽ còn có thể thích sao?

Nhiếp Huyễn hứng thú nhìn nét mặt Ôn Tử Nhiên lúc trắng lúc đỏ, nhìn đến phấn khích, ngón tay đè lên đôi môi ấm áp mềm mại, căng đầy đỏ hồng, khóe môi hơi cong, đúng là một dáng vẻ ôn thuận dễ hòa đồng.

Chỉ thấy Hộ bộ thượng thư này của y quỳ mọp xuống bên chân, run giọng nói: "Cầu bệ hạ khai ân..."

Nhiếp Huyễn nhìn đường cong eo lưng cân xứng xinh đẹp của hắn, nhếch nhếch môi, nói: "Thì ra ái khanh lại muốn lên giường hơn?"

Ôn Tử Nhiên run rẩy, nhưng không phản bác.

Ý cười trên môi Nhiếp Huyễn càng sâu, biết rằng lần trước hắn tìm được khoái lạc dưới thân mình, cũng không còn bài xích chuyện ngủ cùng mình nữa, trong lòng hơi có chút dương dương tự đắc – phàm đã là nam nhân, được khẳng định tác phong trên giường, bao giờ cũng khó tránh khỏi tự đắc vui vẻ – nhưng lại không muốn cứ thế mà bỏ qua: "Được, vậy ái khanh trước tiên hãy ngậm cho trẫm một chút, sau đó chúng ta sẽ lên giường là được."

Ôn Tử Nhiên sắp phát khóc, không biết vì sao hoàng đế lại nằng nặc nhớ mãi không quên chuyện thổi tiêu này thế, trán dính trên sàn nhà không chịu nâng lên, đau khổ van xin: "Bệ hạ khai ân..."

Nhiếp Huyễn biếng nhác dựa vào lưng ghế: "Ngẩng đầu lên nói."

Qua một lúc lâu Ôn Tử Nhiên mới nơm nớp lo sợ nâng thân lên, hốc mắt cũng đã đỏ.

Nhiếp Huyễn dịu dàng sờ lên mặt hắn, cười nói: "Ái khanh còn nhớ rõ vì sao mình lại bị phạt chứ? Sao còn dám cò kè mặc cả."

Tuy rằng đùa vui, nhưng ý trong lời nói lại khiến Ôn Tử Nhiên triệt để tái mặt.

Chương 50

Nhiếp Huyễn thích nhất là nhìn dáng vẻ sợ hãi như thỏ này của Ôn Tử Nhiên, vươn tay gãi gãi lên cằm hắn, nhìn vào đôi mắt chực khóc kia, chậm rãi nói: "Ái khanh vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời một chút, như lần trước vậy, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, cũng tuyệt đối không khiến ngươi mất thể diện. Nếu như không nghe lời..."

Y giương giương khóe môi, cúi người nói một câu vào bên tai Ôn Tử Nhiên.

"Ngươi đoán xem, Chu đại thừa tướng của chúng ta... sẽ còn phải nằm trên giường bao lâu?"

Một câu này khiến cho Ôn Tử Nhiên sợ tới mức trợn mắt nhìn, lập tức hiểu rõ rất nhiều việc.

Nhiếp Huyễn nhìn vẻ mặt của hắn, cười cười tách hai chân ra một chút.

Động tác này ý nghĩa đã rõ, Ôn Tử Nhiên kinh ngạc mà quỳ, nước mắt xoạch một tiếng, rơi xuống.

Lại vẫn không thuận theo.

Hoàng đế đợi một lát, đôi mắt luôn luôn phong lưu từng chút từng chút trở nên tối như mực, ngay cả ngữ điệu trêu đùa cũng lành lạnh: "Xem ra trước nay trẫm vẫn luôn nuông chiều ái khanh."

Nói xong liền giơ chân lên.

Ôn Tử Nhiên cho rằng sắp phải ăn đạp, sợ hãi mà lại không dám trốn, đành phải nhắm mắt lại.

Mũi chân hoàng đế lại linh hoạt đẩy ra vạt áo bào, cách quần, nhè nhẹ giẫm lên thứ ở giữa hai chân hắn.

Sau đó tăng thêm sức, dùng đế giày tới tới lui lui nhẹ nhàng ma sát lên tính khí ngủ đông kia, cười lạnh nói: "Nếu ái khanh không muốn hầu hạ trẫm, vậy trẫm cũng đành phải tới hầu hạ ái khanh."

Nơi yếu ớt nhất mẫn cảm nhất lại bị hoàng đế dùng đế giày chơi đùa, khuất nhục cùng xông lên với khoái cảm, Ôn Tử Nhiên hoàn toàn mơ hồ, uốn eo theo bản năng, lại cảm thấy hoàng đế tăng thêm sức dưới bàn chân, không khỏi run giọng rên rỉ ra tiếng.

Nhiếp Huyễn nheo mắt, chậm rãi di động bàn chân, dần dần cảm thấy dưới chân có biến hóa, ý vị thâm trường cười nói: "Không ngờ nha, ái khanh."

Đáy giày ma sát lên trên tính khí rõ ràng đã cứng rắn lên rất nhiều kia, "Bị đạp mà cũng có cảm giác tới như vậy?"

Rốt cuộc Ôn Tử Nhiên cũng kịp phản ứng, kẹp chặt đầu gối ôm lấy cẳng chân y, khóc nói: "Xin đừng...!"

Nhiếp Huyễn từ trên cao nhìn xuống hắn, mũi chân giật giật, chậm rãi nói: "Ái khanh đang van xin trẫm sao?"

"Van xin người thì nên có thái độ thế nào, cần trẫm dạy ngươi sao?"

Ôn Tử Nhiên ôm cẳng chân y, toàn thân phát run, cứng giọng nói: "Thần... thần tuân chỉ là được..."

Nhiếp Huyễn chậc một tiếng, dịu giọng nói: "Sớm như vậy không phải tốt sao? Đừng khóc, lại đây, trước tiên cởi giày cho trẫm."

Ôn Tử Nhiên khóc thút thít cởi ra chiếc giày trên chân hoàng đế, thuận tay cởi luôn vớ, chần chờ chớp chớp mắt, liền cởi luôn giày vớ trên chân còn lại, đặt một bên. Sau đó nhích đến trước một chút, đặt môi vào giữa hai chân hoàng đế.

Nhiếp Huyễn vén vạt áo lên, trêu chọc: "Còn thất thần làm gì? Chẳng lẽ chờ trẫm tự cởi quần sao?"

Ôn Tử Nhiên thút thít một tiếng, nhỏ giọng nói một câu không dám, lấy hết dũng khí cởi đai lưng của hoàng đế, thật cẩn thận lấy long căn ra.

Cho dù vật kia lúc này vẫn đang mềm mại, hắn cũng không thể tin rằng mình từng dùng thân thể dung nạp thứ này, lại càng không dám nghĩ đến lúc hoàn toàn cương cứng thì sẽ còn là một vật dữ tợn thế nào, cả người đều ngây ngẩn, nước mắt chảy càng nhiều.

Nhiếp Huyễn vừa cong chân lên vừa lau nước mắt cho hắn, cười nói: "Sao, thứ tốt này lần trước thao ái khanh đến nỗi không cần đụng vào phía trước cũng bắn vài lần, không biết sao?"

Ôn Tử Nhiên càng cảm thấy xấu hổ đến không chịu nổi, lắc lắc đầu, thì thào nói: "Thần không biết, không biết thổi tiêu..."

Nhiếp Huyễn sờ nắn vành tai hắn, sau đó nâng tay rút trâm cài tóc sừng tê giác ra, đặt lên bàn, ôn thanh nhỏ nhẹ nói: "Trẫm dạy ngươi là được. Cởi xiêm y trước đi, lát nữa khỏi bị bẩn. Chung quy vẫn đang là ban ngày, ái khanh còn phải quay về Hộ bộ."

Cởi quần áo tuy rằng cũng rất khó xử, nhưng đáy lòng Ôn Tử Nhiên vẫn là không muốn thổi tiêu cho hoàng đế, có thể kéo dài được khắc nào tốt khắc nấy, nghe vậy bắt đầu chậm rì rì tự cởi áo tháo thắt lưng.

Đến khi xiêm y đều cởi hết, trên người chỉ còn lại tiết khố vải trắng và giày sa tanh đen, Nhiếp Huyễn nhìn hạ bộ căng phồng của y cùng với dấu chân bên trên, dùng ngón chân điểm điểm, nói: "Quần cũng cởi."

Chương 51

Bên ngoài, trời thu rất lạnh, cây ngô đồng lá đã rụng quá nửa.

Trong noãn các lại ngập tràn cảnh xuân.

Ôn Tử Nhiên quỳ giữa hai chân hoàng đế, áo quần đều đã cởi sạch, mái tóc đen dài buông xuống trên lưng, tiết khổ nằm trên đầu gối, eo mông và cặp đùi trắng nõn đều lộ ra ngoài, cùng với tính khí đã nửa ngẩng đầu.

Hắn đang vùi đầu vào giữa khố hoàng đế, gian nan ngậm vào long căn của y.

Cự vật mang kích thước ngạo nhân kia đã hoàn toàn cương cứng, tráng kiện hùng tuấn, Ôn Tử Nhiên chỉ miễn cưỡng ngậm vào phần đầu đã cảm thấy mỏi miệng, nước mắt rơi xoành xoạch.

Nhiếp Huyễn dịu dàng vỗ về mái tóc dài xõa tung của hắn, mỉm cười chỉ đạo: "Mở lớn miệng thêm một chút, thu răng nanh vào, dùng đầu lưỡi liếm, từ từ ngậm vào đi."

Hoàng đế áo mũ chỉnh tề, chỉ để lộ cự vật dưới khố, giày dép đã cởi bỏ, lúc này, một ngón chân cái đang để vào ngay hội âm của Ôn Tử Nhiên, nhẹ nhàng đỉnh lên.

Ôn Tử Nhiên chỉ cảm thấy như bị bao phủ bởi mùi xạ hương từ hạ thể nam nhân, vật cứng trong miệng càng thêm cương lên, nghẹn đến buồn nôn, hoàng đế lại bắt hắn ngậm sâu thêm một chút, đầu lưỡi theo bản năng chống cự.

Lơ là một chút, răng nanh vô ý chạm phải tính khí của hoàng đế.

Hoàng đế nhẹ rít một tiếng, hai ngón chân kẹp một bên trứng hắn nhéo nhéo, Ôn Tử Nhiên hàm hồ kêu đau, hoàng đế lại dùng ngón tay luồng vào tóc hắn, hừ giọng nói: "Biết đau thì cất kỹ răng nanh cho trẫm."

Vừa nói vừa lướt đầu ngón chân qua tính khí nửa cương của hắn, nheo mắt nói: "Nếu lại làm trẫm đau, không chừng trẫm không cẩn thận, một cước phế ngươi."

Ôn Tử Nhiên rùng mình, vừa khóc vừa lắc lắc đầu, cố sức ngậm tính khí của hoàng đế vào thêm một đoạn.

Mới miễn cưỡng ngậm vào một nửa, liền cảm giác ngay cả yết hầu cũng phát đau, nhất thời thất thố, ngón chân hoàng đế nằm bên trong đùi lại nhéo một chút: "Dùng thêm tay."

Hai tay Ôn Tử Nhiên đang buông lỏng bên cạnh, bàn tay nắm chặc đến phát đỏ, nghe vậy chần chờ nâng tay lên, thử thăm dò chạm vào tính khí hoàng đế, lại tựa như bị bỏng vậy, rụt mạnh về.

Nhiếp Huyễn cũng bị hắn làm cho bật cười, lại vẫn bị tình dục thôi thúc đến nóng lòng, thở dài nói: "Được rồi, ngươi nếu phun ra..."

Còn chưa dứt lời, Ôn Tử Nhiên đã vội vàng phun hết vật đang ngậm trong miệng ra, ho sặc thở gấp, gương mặt tràn ngập nước mắt đỏ bừng.

Nhiếp Huyễn trừng mắt nhìn hắn, lúc này mới nói nửa câu còn lại: "...lại ngậm vào từ từ đi."

Ôn Tử Nhiên che miệng liên tiếp lắc đầu, khóc đến thở không nổi.

Nhiếp Huyễn đang cao hứng, bị hắn làm nửa vời như vậy, hận không thể đá một cước qua, hít một hơi sâu, nhịn xuống, ngoắc ngoắc ngón tay, nghiến răng nói: "Lại đây."

Ôn Tử Nhiên sao cũng không chịu, thút tha thút thít nhỏ giọng cầu xin, tới lui cũng chỉ hai chữ: đừng mà.

Nhiếp huyễn ôm một cỗ tà hỏa, lập tức có chút đau lòng chính mình.

Chỉ là muốn tìm người dùng miệng ngậm cho mình một lần, Chu Hi là không thể trông mong vào được, Nhiếp Kỳ cũng không thể khiến y yên tâm, nghĩ Ôn Tử Nhiên nhát gan sợ sệt nhất, dọa một cái là được, không ngờ lại tính sai.

Chỉ có thể cắn răng đứng lên, kéo người lên khỏi mặt đất, bế ngang, đi vào phía sau bình phong.

Vì một cỗ tà hỏa vẫn nghẹn trong lòng, nên ép buộc cũng phá lệ lâu hơn thường ngày một chút, mỗi lần muốn bắn, liền sáp vào thật sâu, bắn vào bên trong cơ thể hắn, sau khi bắn cũng không tha cho hắn, dùng ngón tay xoáy trong hậu huyệt, hung hăng kích thích điểm mê hồn kia, làm đến khi hắn triệt để thất thần, khóc rên càng lúc càng thêm kiều diễm, đợi đến khi thư thái, lại cứng rắn thao vào.

Lần xuất tinh cuối cùng, dứt khoát rút ra, bắn lên gương mặt khóc đến rối tinh rối mù kia của hắn.

Cứ như vậy làm từ chiều cho đến giờ thắp đèn, mới thỏa mãn sai người mang nước đến.

Ôn Tử Nhiên đã sớm bị hoàng đế thao làm đến không còn bắn được thứ gì nữa, hỗn loạn, cả người tựa như đều thấm đẫm long tinh của hoàng đế, hai chân không thể khép lại, tiểu huyệt phía sau vừa sưng vừa đỏ, nhất thời cũng không khép lại được, bạch trọc liên tiếp chảy ra ngoài.

Mơ mơ màng màng bi bế đi tắm rửa, lúc tẩy đến bên trong người, không biết thế nào lại bị đặt trong thùng tắm làm thêm một hồi.

Lúc đổi thùng nước khác tắm lại thì đã bất tỉnh nhân sự, chỉ mơ hồ nghe được hoàng đế dặn dò: "Tìm người về phủ Ôn thượng thư thông báo, trẫm muốn giữ Ôn thượng thư lại bàn bạc chuyện quan trọng, đêm nay hắn sẽ không về phủ."

Liền thật sự bị hoàng đế ôm ngủ một đêm trên long sàng.

Chương 52

Chu Hi bị bệnh nửa tháng, cuối cùng cũng khỏe.

Việc làm đầu tiên sau khi khỏe bệnh, là làm mai mối cho người.

Nhiếp Huyễn sau khi nghe nói, liền hiếm khi thất thố, tức giận đến mức quét ngã bút nghiên đầy đất.

Tần Hiên chân trước vừa mới đến kinh thành, thừa tướng đương triều lại đích thân tới cửa cầu hôn thay cho chất nữ của hắn – nữ nhi của Tiền Đường Trần thị, nguyện ý gả cho Lại bộ thượng thư tân nhậm tái giá.

Có thể đám hỏi với sĩ tộc nhất đẳng, dù là thứ nữ, cũng đại biểu cho việc Lũng Hữu Tần thị từ đây bắt đầu chen chân vào thế gia, không còn là hàn môn nữa.

Tần Hiên vui mừng quá đỗi, cũng không để ý đến việc nếu như vậy liền sẽ thấp vai vế hơn đồng nghiệp những một thế hệ, lập tức nhận lời.

Nhiếp Huyễn một cước đá văng mảnh vỡ nghiên mực rơi đầy trên mặt đất, mắng: "Thật quá mất thể diện!"

Nữ nhi của Tiền Đường Trần thị, cho dù là con thứ, ngoại trừ trường hợp tái giá với người như Chu Hi vậy, thê tử qua đời muội muội tái giá, nếu không sao có thể bằng lòng cùng người khác tái giá.

Vậy mà Chu Hi có thể thuyết phục Trần Phong, cũng không biết hắn đã làm cách nào được.

Mà Trần Phong cũng thật là nhân tài, nhìn con rể lớn tuổi như mình vậy, quả thật không chút nào cảm thấy không được tự nhiên sao?!

Nhiếp Kỳ vốn đang nằm nghiêng trên tháp bóc hạt thông ăn, một thân biếng nhác sau tình sự, khóe mắt vẫn còn ửng đỏ.

Thấy vậy phì cười, xém chút nữa là sặc hạt thông.

Lúc trước hắn còn đánh cuộc với hoàng đế, không tin Chu Hi sẽ chịu thua, nào ngờ lại thật sự thua. Hoàng đế tuân theo hẹn ước đến thu nợ, bắt hắn tự mình ngồi lên, còn bắt hắn tự động, một phen nghiêng trời lệch đất, làm đến eo hắn cũng sắp gãy.

Cũng không biết y cho hắn dùng hương cao trộn thêm thứ gì, mỗi một lần lên giường đều không dừng lại được.

Nhưng thật không ngờ tới chỉ trong thời gian ngắn như vậy, bàn tay Chu Hi đã tát ngược lên mặt hoàng đế.

Không hổ là hồ ly tinh, một chiêu rút củi dưới đáy nồi quá đẹp.

Nhiếp Huyễn nghe tiếng cười, trừng mắt nhìn hắn, hắn liền không dám cười nữa, quay mặt qua hướng khác, chỉ có bả vai vẫn không ngừng run lên.

Trời cao có mắt, một ngày kia, có thể cho hắn chính tai nghe được hoàng điệt nhi của mình mắng người khác không biết xấu hổ.

Nếu không phải thân bị giam lỏng trong hậu cung, nhất định đêm nay hắn sẽ làm chủ, thế nào cũng phải mời Chu Hi đến Thiên Hương Lâu ăn một bữa tiệc rượu thịnh soạn.

Nhiếp Huyễn nhìn bả vai không ngừng run của hắn, rõ ràng một bộ dáng đau khổ cố nhịn cười, càng thêm bực, nhào qua lật người lại, thò tay mò vào trong trung y của hắn, sờ.

Nhiếp Kỳ 'a' một tiếng, không thèm để ý đến một tay đầy hạt thông, liền vươn tay đến cản, trong miệng vội nói: "Ngươi đừng – điệt nhi thật bất tài, Chu đại thừa tướng hắn chọc giận ngươi, ngươi lại trả đũa lên thúc thúc ngươi là ta đây làm gì? Có bản lĩnh, ngươi đi mà ngủ hắn đi!"

"Sao ngươi biết trẫm chưa từng ngủ hắn?" Nhiếp Huyễn hừ một tiếng, dùng sức nắn mông Nhiếp Kỳ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhìn thấy trẫm khốn quẫn, tiểu hoàng thúc vui lắm có phải không? Có phải cười đến không dừng lại được? Trẫm thu thập ngươi trước. Còn về phần Chu Hi... hắn cũng không thoát được!"

Nhiếp Kỳ nghe vậy sợ hãi, thậm chí quên mất đôi tay hoàng đế còn đang tác oai tác quái dưới y phục mình, quên luôn cả mấy hạt thông rớt đầy giường cấn đến đau lưng, run giọng nói: "Ngươi... ngươi nói, ngươi ngươi ngươi đã ngủ với hắn?"

Hắn bị giam lỏng trong cung, việc trong triều nếu không phải Nhiếp Huyễn nói cho biết thì hắn sẽ không thể biết được.

Cho nên cũng chỉ biết hoàng đế đề bạt người của mình làm Lại bộ thượng thư – tạm không đề cập đến việc người này lại nhanh chóng bị Chu Hi biến thành con rể của Trần gia – lại không biết việc thừa tướng cáo ốm nghỉ nửa tháng.

Nhưng hắn cũng biết, mấy ngày gần đây, Nhiếp Huyễn đúng là có ít nhất hai ngày không ở lại hậu cung.

Cả triều văn võ đều cho rằng hoàng đế ham mê nữ sắc, trước từng xém chút đùa chết chính mình trên bụng nữ nhân; hắn lại biết thật ra hoàng đế là thích nam nhân, lúc mới mười hai mười ba tuổi hoàng đế đã nổi tâm tư với hắn, cho đến hiện tại cũng chưa từng ngừng.

Nhưng hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng được nếu hoàng đế thật sự ngủ với đương triều thừa tướng thì sẽ là một cảnh tượng như thế nào, chỉ nghe thôi đã cảm thấy quá hoang đường, quá mức kinh thế hãi tục.

Nhiếp Huyễn nói xong liền biết là lỡ lời, ánh mắt khẽ biến, lại bất động thanh sắc, ra vẻ cao thâm bí hiểm nhìn hắn một chập, mới lại gần cắn lên vành tai hắn, thấp giọng cười nói: "Ngươi đoán xem trẫm đã ngủ với hắn chưa? Phản ứng lớn như vậy... A, trẫm hiểu. Thừa tướng nổi danh mĩ tư nhan, phong nghi còn là đệ nhất đương thời, chẳng lẽ... tiểu hoàng thúc ngươi... đang ghen sao?"

Nhiếp Kỳ liền đạp một cước tới – mắt cá chân lại bị Nhiếp Huyễn bắt được, thuận thế kéo ra, bắt đầu đè lên.

Chương 53

Lúc lâm triều, rốt cuộc Nhiếp Huyễn cũng gặp lại Chu Hi.

Thừa tướng của y vẫn như xưa, tư nghi phong độ đệ nhất đương thời không sai một chút, phiên phiên quân tử như trúc như ngọc, ngay cả độ cong khóe môi cũng vừa đủ, như thể cây cối trong gió xuân.

Từ lần viện cớ đến 'thăm bệnh' để bôi thuốc cho hắn, sau khi đặt người trên giường khinh bạc một phen, cũng đã mấy hôm không gặp.

Ngày đó chỉ cảm thấy hắn bệnh đến tiều tụy, hôm nay lại không chỉ là tiều tụy, rõ ràng hao gầy rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt, đôi môi mỏng vốn dĩ đã nhạt màu nay lại càng như không còn huyết sắc, thoạt nhìn vẫn chưa khỏe hẳn.

Đại khái chắc là ngoại thương đã không ngại, nhưng bị y nổi nóng ép buộc một hồi thế kia, có lẽ đã đại thương nguyên khí.

Gầy yếu tái nhợt như vậy, lại vẫn bày ra dáng vẻ ôn thuận thanh nhã, phong nghi vô song, còn thêm một chút khí khái ngạo tuyết lăng sương.

Nhiếp Huyễn giật mình, lập tức rũ bỏ suy nghĩ này.

Thật ra, y cũng có chút chột dạ, vốn chỉ là muốn ngủ Chu Hi, thật không nghĩ cuối cùng lại làm người ta đến biến thành như vậy.

Đang băn khoăn không biết nội phủ có loại thuốc bổ dược liệu nào tốt hay không, sau này tìm cớ ban thưởng qua phủ hắn đi, ánh mắt lại tình cờ rơi xuống vị trí sau lưng Chu Hi – vì thứ tướng đang chưởng binh bên ngoài, theo thứ tự thì Lại bộ thượng thư làm thiên quan trủng tể, vị trí liền ở ngay sau lưng thừa tướng – rơi lên trên người vị cháu rể mới ra lò của hắn.

Liền theo bản năng nghiến chặt răng.

Tần Hiên cùng với Chu Hi, Dung Hàm Chi, Ôn Tử Nhiên đều là đồng bảng đồng niên, nhưng lúc hắn đạt tiến sĩ thì đã ba mươi tuổi, hôm nay cũng đã bốn mươi lăm, lại vẫn bị phí hoài ở một địa phương nhỏ bên ngoài, tuy rằng gần đây là một người gặp việc vui tinh thần thoải mái, thần thái sáng lán, nhưng thoạt nhìn không chỉ lớn hơn một lứa so với Chu Hi từ nhỏ đã được hậu đãi bảo dưỡng cẩm y ngọc thực.

Y cũng từng làm cha.

Kiếp trước luôn lăn lộn tranh đấu trên triều, sau cũng lại không mấy để bụng, cho nên không phong con nối dõi, dưới gối chỉ có hai nữ nhi, một mất khi còn bé, một thì lại chết bệnh sau khi xuất giá, vốn là nỗi đau ngấm ngầm trong lòng y; đời này nguyên chủ để lại cho y bảy nữ nhi nũng nịu, từng người đều ngọc tuyết khả ái, y nhìn cũng cảm thấy vui thích, xem như là nữ nhi của chính mình vậy, cực kì cưng chìu.

Đối với ba vị hoàng tử còn có khi sa sầm nét mặt, nhưng đối với các công chúa nhỏ đều nâng trong lòng bàn tay, chỉ cần không phải là phóng hỏa đốt hoàng cung, thì làm gì cũng được.

Liền vô cùng cảm thấy không chấp nhận được hành động như vậy của thế gia.

Nhịn không được lại thầm mắng một tiếng trong lòng: thật sự là quá mất mặt!

Dứt khoát làm bậy.

Hạ triều, nhìn bảng nhân tuyển cho mấy chức vụ mấu chốt mà Tần Hiên trình lên, thái dương càng đau nhức điên cuồng.

Trong số ba mươi bảy cái tên, chỉ có bảy người không thuộc các đại tộc, mà trong bảy người này, còn có ba là xuất thân từ tiểu sĩ tộc, đều đã kết thông gia với các đại tộc.

Trực tiếp ném bản tấu kia vào trong góc điện, tức giận đến đau đầu.

Tần Hiên xuất thân hàn môn, bị thế gia chèn ép nhiều năm như vậy, thật không ngờ rằng, chỉ là cưới một thứ nữ của Trần gia mà thôi, nhanh như vậy đã thay đàn đổi dây quên mất chính mình là ai.

Tâm tính như vậy, thật sự xứng đáng bị Chu Hi để ở địa phương xa bao nhiêu năm không ngóc nổi đầu.

Lầng này đúng là y nhìn lầm người, dùng sai người.

Lại vẫn cứ nhịn không được nghiến răng nghiến lợi gọi lên cái tên kia một lần: "Chu Hi!"

~~~~~~~~*~~~~~

Tác giả: hoàng đế nhìn lầm rồi, y cho rằng Tần Hiên bị thế gia chèn ép nhiều năm như vậy, sẽ nghẹn một hơi trong lòng.

Lại không nghĩ tới luôn có những người giống như người này, lấy được hộ khẩu Bắc Kinh thì sẽ khinh thường người thôn cũ còn hơn cả người Bắc Kinh gốc nữa.

Cũng nói thêm một chút về hành vi lần này của Tần Hiên

Ở thời đại thế gia đương đạo lúc này, muốn từ hàn môn thành thế gia, là vô cùng khó khăn.

Cổ nhân có thiên kiến bè phái rất sâu, gả cưới cũng đều phải chú trọng đến việc môn đăng hộ đối, những chuyện gì như là tể tướng gả con gái cho trạng nguyên xuất thân hàn môn, ít nhất phải đến thời Bắc Tống mới có, bởi vì cho đến tận thời Đường, dòi dõng thế gia vẫn là không thể với tới.

Hàn môn, không phải là nghèo, mà là không hiển hách, địa chủ cường hào đều xem là hàn môn.

Hàn môn muốn lên thành thế gia là một việc vô cùng khó khăn, ngoại trừ xuất hiện một nhân tài vô cùng ưu tú được sự tán thành của toàn thể giới thượng lưu, hoặc là dứt khoát phò hoàng đế mới mưu phản, bằng không thế gia sẽ không chia lợi ích cho người mới.

Tần Hiên chấp nhận mối hỏi cưới lần này, cho dù hoàng đế có thấy hắn thế nào, thì toàn bộ gia tộc hắn cũng phải cảm kích hắn mấy đời.

Từ nay về sau, nhà hắn không còn là hàn môn mà là sĩ tộc, có thế thông hôn cùng với sĩ tộc, có thể tiến cử đệ tử trong gia môn nhập sĩ mà không phải khổ nhọc khoa cử, vân vân mây mây, ưu việt rất nhiều.

Huống chi hoàng đế vừa mới tỏ ý trọng dụng hắn giữa chúng nghị, cũng không thể nào ngay hôm sau liền quăng hắn, như vậy khác nào tự vả mặt mình.

Mấy thứ trên này.

ừm, có thể là do coi mấy thứ kỳ quái quá nhiều, quần chúng nhân dân cam chịu có thể hiểu được tư duy mê muội của cổ đại cho nên khiến cho người xem có chút mờ mịt rồi, lỗi của ta.

ở thời đại của thế gia, hành vi này của Tần Hiên tuyệt đối không có khả năng bị chỉ trích.

Chính vậy, hành động lần này của Trần gia đúng thật là mất mặt, loại chuyện như gả nhi nữ tái giá với hàn môn, trong quan niệm của xã hội bấy giờ, đủ để các thế gia khác của Đại Yến cười cho đến khi Đại Yến diệt vong...

Thân ái

Tác giả.

Chương 54

Sau khi bớt bực liền gọi thái giám truyền thừa tướng đến Thùy Củng điện.

Không bao lâu sau, thái giám trở về, nói thừa tướng không có ở Chính Sự đường. Qua khoảng mấy khắc, Chu Hi mới từ từ đến chậm, theo sau còn có thượng thư của hai bộ Binh và Lại, chững chạc đàng hoàng đến thảo luận với y về chuyện sau khi Dung Hàm Chi hồi kinh thì nên luận công ban thưởng thế nào.

Nhiếp Huyễn nheo mắt theo bản năng, không nói thêm gì, chỉ thảo luận chính sự cùng bọn họ, sau đó, đám thần tử đồng loạt cáo lui.

Một mình hoàng đế ngồi trên Long ỷ cao cao trong Thùy Củng điện, ánh mắt tối sâu nhìn chằm chằm ngoài cửa điện, hồi lâu, vô cùng nghiền ngẫm mà cười cười.

Mấy ngày tiếp đó, những lúc không có việc gì liền sai người truyền thừa tướng đến, có khi thì đồng thời triệu kiến cùng lúc mấy vị thần tử, có khi chỉ truyền một mình Chu Hi.

Liền có thể xác định không phải là y nghĩ nhiều.

Mỗi lần triệu kiến đồng thời mấy vị thần tử, thừa tướng của y liền đến vô cùng đúng giờ, nhưng nếu là đơn độc triệu kiến, sẽ có đủ mọi lý do cho y chờ, không phải kiếm cớ từ chối, thì là tìm người khác cùng nhau diện quân.

Kiêng kị y thật sâu, nhất là về phần tư.

Trong lòng Nhiếp Huyễn hiểu rõ, Chu Hi đây là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, không dám ở một mình với y.

Ngược lại càng thêm cảm thấy hứng thú.

Chiều hôm nay dựa vào bàn sau Noãn các, thuận miệng nói: "Đi truyền thừa tướng đến."

Thái giám phụ trách làm chân truyền chỉ 'vâng' một tiếng, xoay người chuẩn bị rời khỏi Chính Sự đường, Nhiếp Huyễn bỗng nhiên nói: "Chờ một chút."

Thái giám kia lại lộn trở về, hỏi y: "Không biết bệ hạ còn có chuyện gì cần phân phó, hay là còn muốn triệu kiến đại thần khác sao?"

Nhiếp Huyễn ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, thái giám kia liền cẩn thận ghé sát lại một chút.

Bị ăn một tát của hoàng đế khiến cho lảo đảo, té lăn trên đất.

Nhiếp Huyễn vỗ vỗ tay, chỉ vào hắn, nói: "Lôi xuống cho trẫm, đánh ba mươi trượng."

Vừa nói vừa giương mắt quét một vòng khắp các cung nữ thái giám trong điện, ánh mắt u ám, lạnh giọng nói: "Phải đánh thật, đánh gãy chân chó của hắn cho trẫm! Nếu đánh xong vẫn còn chưa chết, liền để hắn đi thủ hoàng lăng tiên đế."

Lúc thị vệ xông vào lôi ra, thái giám kia vẫn còn gào khóc kêu oan, Nhiếp Huyễn cười lạnh đứng dậy, một cước đá lên mặt hắn, đá đến nỗi trên mặt đầy máu, hai cái răng cửa gãy rớt ra.

Lúc này mới chậm rãi nói: "Oan?"

Lại nhìn một vòng xung quanh, các cung nữ thái giám khác đều câm như hến, mới từ từ nói: "Hắn nói oan uổng, các ngươi cảm thấy thế nào?"

Trước kia, khi hoàng đế vẫn còn là thái tử, tính tình chính là hiền hậu dễ nói chuyện, sau khi khỏe bệnh lại trước sau một dáng vẻ cười mỉm, tuyệt không phải là loại chủ tử hà khắc với kẻ dưới. Người bên cạnh phụng dưỡng chưa từng bao giờ nhìn thấy bộ dáng y hung ác như thế này, đã sớm sợ tới mức chân đều nhũn ra, một đám run rẩy kinh hãi, nào còn dám nói?

Nhiếp Huyễn từ từ ngồi xuống, gằn từng chữ: "Đều nhớ kỹ cho trẫm. Các ngươi là gia nô của trẫm, cho dù trẫm có đánh chết các ngươi ở trong cung, cũng không ai có thể nói cái gì. Mấy đại thần ngoài kia, sẽ không nói dùm các ngươi một câu... Chu Hi hắn, lại càng đặc biệt không."

Có hai thái giám rùng mình rõ ràng, người nằm dưới đất mang miệng đầy máu kia còn kinh ngạc hơn, quỳ tại chỗ liên tục xin tha mạng, nhưng vì bị hoàng đế đã gãy hai răng cửa, mơ hồ ú ớ không ra chữ.

Nhiếp Huyễn phất tay, có vẻ mất kiên nhẫn: "Còn không lôi xuống đi, muốn trẫm nhìn các ngươi đánh gãy chân chó của hắn hay sao?"

Mấy tên thị vệ lập tức bịt miệng, lôi người ra ngoài.

Nhiếp Huyễn lại nói: "Các ngươi đều ra ngoài xem đi, phải mở to hai mắt, xem cho kỹ. Sau này nếu còn muốn bán mạng cho thừa tướng, tốt nhất nên suy nghĩ một chút."

"Đã rõ hết chưa?"

Chương 55

Hôm sau khi hoàng đế tuyên triệu, thừa tướng cùng với thượng thư của sáu bộ và các trọng thần liên quan đều được mời đến Noãn các, thương nghị việc lập thái tử.

Trưởng tử Nhiếp Tuấn của y sang năm tròn sáu tuổi. Nguyên chủ có diện mạo đẹp, cũng rất có mắt nhìn nữ nhân, hài tử sinh ra đều là một đám đáng yêu như ngọc, lại còn thông minh lanh lợi hiếm có, không một ai là không nên thân.

Vị hoàng trưởng tử này so với các huynh đệ khác lại càng thêm trầm tĩnh, một hài tử mới sáu tuổi, đã có thể viết chữ liền hai canh giờ, thật hiếm gặp, thậm chí còn có chút mạnh mẽ hơn cả chính y trước đây.

Cho nên liền muốn lập thái tử sớm, để sang năm hắn có thể xuất các đọc sách, từ nhỏ đã được xem như hoàng đế tương lai mà dạy bảo, đến lúc đó cho dù không thành được minh quân hùng tài đại lược thì cũng có thể làm chủ một phương.

Cũng muốn bồi dưỡng một ít nhân tài đắc lực để lại bên cạnh hắn, tuyển vài đệ tử hàn môn trẻ tuổi.

Như vậy đến khi y nhắm mắt, bên cạnh Nhiếp Tuấn cũng sẽ có rất nhiều người có thể dùng, sẽ không giống như y ngày nay vậy, vào thế lấy trứng chọi đá, nơi nơi đều bị thế gia đại tộc kiềm chế.

Các đại thần vẫn không nghĩ tới hoàng đế tuổi còn trẻ, vậy mà lại muốn lập thái tử, Chu Hi cúi thấp người khuyên nhủ: "Bệ hạ đang còn tuổi xuân, sao lại sớm lập thái tử?"

Nhiếp Huyễn thở dài nói: "Mạng này của trẫm là được nhặt trở về, hôm nay có vẻ khỏe mạnh, nhưng với nền tảng như vậy, ai biết ngày nào đó có xảy ra chuyện gì hay không? Vẫn nên tính toán sớm một chút."

Lời này là nói thật lòng.

Nhân sinh đời này của y căn bản là nhặt được, y không biết chính mình hôm nay vì sao lại có thể chiếm lấy thể xác này, hoàn toàn không có một chút manh mối nào, chỉ có thể xem như trời xanh ban ân, mỗi một ngày tỉnh dậy vào buổi sáng đều sẽ cảm thấy hân hoan trong lòng, lại cũng không biết rằng trời cao lúc nào sẽ thu hồi một đời này đi, có rất nhiều chuyện, cần phải tính toán sớm mới tốt.

Đã mượn thể xác này của nguyên chủ, ân đức lớn như vậy, ít ra cũng phải đảm bảo huyết mạch của hắn được đi lên ngôi vị hoàng đế mới được. Lúc trước, khi nguyên chủ bịnh nặng, tôn thất tung tăng nhảy nhót, thế gia rục rịch, cũng đều là vì chưa lập thái tử.

Lời này y lại không thể nói với đám thần tử, lần thương nghị này cũng không có kết quả.

Đành phải dời lại một ngày khác.

Chu Hi thoáng thất thần, thầm nghĩ buổi tối phải lặng lẽ sai người đến Thái Y viện lấy bảng kê mạch án của hoàng đế mấy ngày gần đây.

Hôm đó lúc cưỡng bức hắn đi vào khuôn khổ còn sinh long hoạt hổ như vậy, sức mạnh như trâu, lúc đến thăm bệnh cũng ép hắn đến không thể động đậy, không biết có phải là có triệu chứng cấp nào không, sao vừa quay đầu đã có ý nghĩ muốn lập thái tử?

Lại nghe hoàng đế chậm rãi nói xa xôi: "Mà thôi, việc này hôm khác lại thương nghị. Chư vị ái khanh trở về làm việc đi."

Chúng thần đều mang theo suy nghĩ riêng của mình, hành lễ với hoàng đế, lui ra ngoài.

Chu Hi thân là thừa tướng, chức quan cao nhất, tự nhiên là người rời đi sau cùng.

Chưa kịp rời đi đã nghe thấy hoàng đế tựa như chợt nhớ ra chuyện gì vậy, nói: "A đúng rồi, thừa tướng lưu lại một chút, trẫm còn có việc khác muốn nói với thừa tướng."

Trong lòng Chu Hi lộp bộp một chút, theo bản năng quay nhìn ra sau, thấy Tần Hiên đã rời khỏi cửa điện.

Mấy ngày nay hắn đều tránh ở riêng một mình với hoàng đế, lúc này trong lòng không khỏi có chút bất ổn, nhưng hoàng đế muốn hắn lưu lại, hắn cũng không thể nào nói rằng 'thần còn phải vội về nhà ăn cơm, không thể ở lại', chỉ đành hạ thấp người đáp ứng, quay người đi về lại.

Hoàng đế nhìn nhìn thứ gì đó trên bàn, một lát sau mới ngẩng đầu lên nói: "Hôm qua có người trình lên một vật rất có ý, ái khanh đi theo trẫm đến Tả Thiên điện đi."

Vừa nói vừa thản nhiên bước xuống khỏi ngự tòa, đi đến Tả Thiên điện.

Tả Thiên điện bên trong Thùy Củng điện là nơi hoàng đế xem tấu chương và văn tự từ các địa phương khác đến, Chu Hi chần chờ một chút, cũng chậm rãi theo vào.

Nhìn thấy hoàng đế đứng trước giá sách tựa như đang tìm kiếm thứ gì, giống như quả thật muốn lấy thứ gì đó cho hắn xem, thoáng yên tâm, chậm rãi bước hai bước vào trong.

Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ tên ngự sử mới vào kia không có mắt, dám buộc tội hắn hay sao?

Lại nghe thấy cửa điện mạnh mẽ đóng lại kêu 'bang' một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Đã thấy hoàng đế chắp tay xoay người lại, như cười như không nhìn hắn: "Thừa tướng mấy ngày này, có phải muốn trốn tránh trẫm?"

Vừa nói chuyện vừa bước từng bước đi về phía hắn.

Chương 56

Chu Hi thấy hoàng đế đi về phía mình, lập tức cảnh giác mà lùi ra sau ba bước, trong miệng lại nói: "Không biết vì sao bệ hạ lại nói như vậy?"

Hoàng đế nhớ đến bộ dáng không chút sứt mẻ của hắn lần trước, ý cười càng sâu, từng bước từng bước tiến tới: "Lần này ái khanh làm mai rất hay, kết thân với Trần thượng thư cũng rất hay... rút củi dưới đáy nồi cũng rất hay."

Y tiến một bước Chu Hi hận không thể lui hai bước, trên mặt vẫn còn bình tĩnh, trong lòng lại vô cùng chán ghét nghĩ, ngay cả xưng hô cũng đổi, ngoài miệng lại vẫn ôn hòa: "Cũng nhờ bệ hạ cố ý trọng dụng Tần Hiên, thần mới cho rằng phẩm tính khí lượng của người này đều là thượng thừa, cho nên động lòng."

Hoàng đế nghe hắn nhắc đến phẩm tính khí lượng của Tần Hiên, tức giận đến lại muốn ném đồ. Nhìn thấy hắn đã lùi đến sát tường, liền bước liền hai bước dán tới, nói: "Ái khanh đây là... sợ cái gì vậy?"

Chu Hi không còn đường lui, sau lưng đã đụng vào mặt tường lạnh như băng, bỗng nhiên hít thật sâu một hơi, nâng tay, vả lên mặt hoàng đế một bạt tai!

Nhiếp Huyễn theo bản năng đưa tay lên bưng mặt, cũng bị đánh đến mơ hồ.

Y hai đời làm vua, cả hai đời đều chưa hề bị một ai cho ăn tát.

Huống chi y căn bản không thể ngờ rằng Chu Hi sẽ động thủ, đang lúc phát ngốc, thừa tướng của y lại mạnh mẽ đẩy y một cái đến lảo đảo, thật sự bỏ chạy.

Nhiếp Huyễn dần tỉnh, đuổi sát theo sau, vươn tay ôm lấy eo lưng hắn, lôi trở về, da mặt bên bị đánh bắt đầu co rút đau đớn, ghé vào bên tai Chu Hi cười lạnh nói: "Thừa tướng thật là ghim thù."

Trong lòng Chu Hi đã cực kỳ sợ hãi, vừa cố sức gỡ bàn tay đang ôm bên hông mình ra, vừa nghiến răng nói: "Ngươi buông tay!"

Nhiếp Huyễn nhấc một chân, nặng nề đạp vào sau gối hắn.

Chu Hi đau đến 'a' lên một tiếng, không đứng vững, ngã quỳ xuống phía trước, đầu gối va thẳng vào nền gạch dưới chân, phát ra một âm thanh trầm nặng.

Nhiếp Huyễn thuận thế quỳ một gối xuống, gối trái gập lại đặt lên bắp chân hắn, từ phía sau thò tay với vào bên trong quan bào của hắn: "Lại là rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt!"

Trên mặt nóng cháy đau đớn, y có chút cảm nhận được tâm tình Chu Hi bị ăn tát lần trước, lại hoàn toàn không muốn thông cảm.

Vươn tay cởi quần hắn.

Chu Hi sợ đến tức giận, tay chân cùng ra sức giãy giụa bò về phía trước, hắn dùng hết toàn lực, trong nhất thời hoàng đế không thể giữ chặt được hắn, ngay cả đùi phải cũng đè lên sau gối hắn, đặt trọng lượng toàn thân lên hai chân Chu Hi, sau khi kéo được tiết khố xuống liền vỗ một chưởng lên mông hắn.

Một tiếng 'ba' thanh thúy vang vọng giữa cung điện.

Chu Hi xấu hổ giận dữ muốn chết, căm giận nói: "Nơi này là Thùy Củng điện, là nơi để các đời tiên đế Đại Yến hỏi chính sự, ngươi lại muốn bức gian thần tử ngay ở đây hay sao?"

Nhiếp Huyễn lại đánh lên mông y thêm một chưởng, nhìn hai dấu tay đỏ chói nổi lên trên da thịt tuyết trắng căng đầy, lại tình sắc mà xoa nhè nhẹ, cười lạnh nói: "Ái khanh dám can đảm động thủ với trẫm, khi quân phạm thượng, chảng lẽ trẫm không thể phạt được sao?"

Chu Hi chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy, hốc mắt cũng đã đỏ, cắn răng lớn tiếng trách mắng: "Quả thật không sợ linh hồn liệt tổ liệt tông Nhiếp thị của ngươi trên trời nhìn xuống thấy không vừa mắt, một tiếng sét đánh chết ngươi sao!"

"Sét có đánh xuống thì ngươi cũng chết dưới thân trẫm, ngươi thoát được sao?" Nhiếp Huyễn nâng tay, lại là một chưởng vỗ xuống mông, hai cánh mông tuyết trắng bị đánh đến run lên, trong lời nói đã không còn ý cười, chỉ còn lại sự lạnh lẽo: "Trẫm khuyên thừa tướng vẫn nên thành thật một chút, có phải lần trước còn chưa dạy dỗ đủ phải không, còn muốn nằm trên giường thêm mười ngày nửa tháng sao?"

Chu Hi nghe nhắc tới lần trước, theo bản năng rùng mình.

Đối với lần tình sự bạo liệt trước kia hắn không có ký ức rõ ràng, chỉ nhớ rõ một chuyện chính là đau, đau đến nỗi hắn không biết mình đã làm thế nào chịu đựng được, thế cho nên theo bản năng cảm thấy sợ hãi, chỉ cần nhắc tới thôi thì đã run rẩy.

Nhìn thấy phản ứng này của hắn, Nhiếp Huyễn liền nhếch khóe môi, thanh âm cũng bắt đầu trở nên suy tư, xoa lên cặp mông đã bị y đánh đến đỏ ửng diễm lệ, nói: "Hay là, thừa tướng lại có sự vui thích không giống với người thường... Thích bị làm đau khi ở trên giường?"

Quả là uy hiếp trắng trợn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro