Chương 221 - 225
Chương 221
Nhiếp Huyễn rất thích làm với Dung Hàm Chi.
Dung Hàm Chi là một người vô cùng biết cách hưởng thụ, trong chuyện tình dục vừa nóng bỏng vừa thản nhiên, trong quá trình hoan ái luôn biết rõ cách lấy lòng bản thân và hoàng đế, cũng vui vẻ nếm thử một vài tư thế mới mẻ hấp dẫn.
Đại để là vì đã kết thúc thời kỳ chiến tranh lạnh do khúc mắc lúc trước, Dung Hàm Chi lại sắp lãnh binh lên phương Bắc đối chiến với Hung Nô, sự ngăn cách giữa hắn và Nhiếp Huyễn tan biến hầu như không còn, lại như keo sơn hệt như những lúc cùng hoàng đế nồng nàn thân mật năm nào khi Dung Hàm Chi về kinh yết khuyết.
Nhiếp Huyễn nhận mệnh hưởng thụ mỗi một lần kim phong ngọc lộ. Noãn các không cần phải nói, ngay cả tẩm cung hoàng đế và thiên điện chuyên dùng để tẩy rửa, hai bên thiên điện của Thùy Cùng điện cũng vậy, ngay cả hòn giả sơn phía sau ngự hoa viên cũng không bỏ qua, thậm chí suýt nữa còn kinh động đến ngự lâm quân.
Trước đây Dung Hàm Chi bị hoàng đế tước hết công vụ, cũng chẳng khác gì là trục xuất, hiện lại một lần nữa chưởng binh, có thể coi như là khôi phục, đám triều thần cảm thấy kinh ngạc lại cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, cuối cùng thì còn ai thích hợp với chuyện đi đánh Hung Nô hơn là hắn nữa đâu.
Chỉ là mặc dù khôi phục nhưng lại phải lên phía bắc lạnh giá khổ hàn, kim qua thiết mã, không biết là được trọng dụng hay là bị đuổi đi đây.
Dù sao thì trước kia Chu Hi đẩy Dung Hàm Chi đến phương bắc mấy năm, mọi người đều cho là Dung Hàm Chi bị chèn ép.
Dung Hàm Chi căn bản không thèm để ý đến ánh mắt của người khác và những lời bàn tán, dù sao trước nay hắn cũng không để ý đến mấy chuyện này, mấy ngày nay hắn và hoàng đế còn đang bận điên loan đảo phượng vô cùng tận hứng, hắn cũng vẫn luôn có thói quen phóng túng một phen trước khi xuất binh, bởi vì ở trong quân, hắn luôn luôn tự kỷ khắc chế.
Tướng quân nghiêm quân không giỏi, chính là châm ngôn trị quân của Dung Hàm Chi.
Nhưng hôm nay không phải trong quân.
Dung Hàm Chi ngồi trên đùi hoàng đế, hai người hôn đến thật sự động tình, thân là thứ tướng, hắn tự nhiên cũng sẽ trực ở Chính Sự đường, hắn và Chu Hi là quan đầu triều, ở Chính Sự đường mỗi người đều có một gian nghỉ tạm, không giống với các trọng thần khác, mấy người dùng chung một gian mỗi khi ở lại trực.
Giờ phút này hắn và hoàng đế không nằm trên giường nghỉ phía sau, mà là ngồi ngay trong quan thính, bàn tay hoàng đế sờ vào trong vạt áo hắn, hắn cũng cách lớp quần áo sờ lên bụng dưới của hoàng đế, giữa lúc miệng lưỡi giao triền hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp, Dung Hàm Chi mở lớn mắt, chủ động kết thúc nụ hôn này, Nhiếp Huyễn đuổi theo, liếm lên vành tai hắn.
Dung Hàm Chi thích nhất là được hôn lên tai, thoải mái thở dài một tiếng, hơi thở có chút hỗn loạn trêu chọc: "Bệ hạ, đây là Chính Sự đường..."
Nhiếp Huyễn vuốt dọc theo một vết sẹo nhỏ dưới nách hắn, cười nói: "Còn thiên điện nào trong Thùy Củng điện mà chưa từng làm?"
Dừng một chút, hỏi: "Quảng Xuyên muốn đi ra sau sao?"
Dung Hàm Chi lộ ra một nụ cười cao thâm bí hiểm mang chút ý nóng lòng muốn thử, nhấc tay chỉ chỉ ra bên ngoài: "Không bằng đến bên tê đi."
Nhiếp Huyễn có chút kinh ngạc mà nghiêng nghiêng đầu, Dung Hàm Chi dùng một từ tiếng địa phương, có chút lạ, nhưng y nghe hiểu, chính là có ý đến phía đối diện.
Nhưng y nhất thời không nghĩ ra được đến đối diện là có ý gì.
Đây là tây thính của Chính Sự đường, đối diện là đông thính, là quan thính của thừa tướng Chu Hi...
Nhiếp Huyễn sửng sốt một chút, phì cười: "Chu đại thừa tướng sẽ giận chết... hắn khiết phích thật sự lợi hại nha."
Dung Hàm Chi thấp giọng cười rộ lên, nghiêng đầu hôn lên cổ hoàng đế, từ cằm nhẹ nhàng gặm cắn xuống phía dưới, liếm hôn lên hầu kết, không chút để ý mà nói: "Nếu như bệ hạ thích ở đây thì cũng được..."
Nhưng Nhiếp Huyễn đã động tâm rồi.
Dung Hàm Chi thật sự là rất hợp khẩu vị của y, cũng rất biết cách trêu chọc y, y đã bắt đầu nhịn không nổi mà nghĩ tới dáng vẻ Chu Hi tức giận đến mặt mũi trắng bệch khi ngày mai tới đây nhìn thấy quan thính của mình trở thành một đống hỗn độn.
Đại khái là sẽ tức giận đến hận không thể phẩy tay áo bỏ đi, mất hết mọi ý nghĩ muốn ngồi xuống xử lý chính sự.
Y gật gật đầu, học theo giọng điệu địa phương của Dung Hàm Chi mà nói: "Được, đến bên tê đi."
Chương 222
Dung Hàm Chi tuy rằng bái tướng cùng năm với Chu Hi, nhưng hơn phân nửa thời gian là lãnh binh bên ngoài, nếu không thì chính là đầu nhàn trí tán, không đến Chính Sự đường làm việc. Huống chi tính tình của hắn khoáng đạt đến gần như phóng túng, không để ý đến những việt vặt vãnh, cách bố trí quan thính chẳng khác gì so với mười năm trước kia cả.
Chu Hi lại không giống như vậy, làm tướng mười năm, tổng chưởng mọi chính sách quan trọng, cho dù mấy năm gần đây dần dần bị hoàng đế áp chế rõ ràng, cũng vẫn là địa vị dưới một người trên vạn người không thể nghi ngờ. Cách sống lại vô cùng tinh tế tỉ mỉ, từ giơ tay nhấc chân đến cách bài trí đều biểu lộ khí phái đứng đầu thế gia, đông thính của Chính Sự đường được bố trí hoàn hảo, từ hoa văn trên bàn ghế đến trên bình phong, đều có một loại phong cách Chu Hi nồng đậm.
Trên bàn bằng gỗ hoa lê bày nghiên mực chặn giấy, còn có ấm lưu kim bác sơn tinh xảo, bên trong là hương trà nhàn nhạt, tương tự với mùi huân hương trên người Chu Hi, lại không có công văn, sạch sẽ gọn gàng hơi quá mức, cơ hồ không giống với bàn làm việc của một thừa tướng nhật lý vạn ky.
Hiện tại, sự sạch sẽ này đây đang bị quấy nhiễu, Dung Hàm Chi ngưỡng mặt nằm trên án thư kia, tóc dài rũ xuống cạnh bàn, vạt áo rộng mở để lộ lồng ngực màu mật ong rắn chắt, không gầy nhưng cũng không phải quá cơ bắp, đường cong mềm mại lại có mỹ cảm.
Nhiếp Huyễn phủ thân bên trên hôn lên ngực hắn, liếm qua mỗi một vết sẹo đậm nhạt, để lại từng dấu hôn ngân rực rỡ như hoa mai trên cành.
Dung Hàm Chi nheo mắt, nâng tay ôm lấy lưng Nhiếp Huyễn, ngón tay luồn vào bên trong vạt áo xoa nắn lên trên bả vai, Nhiếp Huyễn chỉ cảm thấy sau lưng ngứa ngáy nóng ran lên, cơ hồ sinh ra ảo giác nơi được ve vuốt sắp mọc ra một đôi cánh, bàn tay đang nắm lấy tính khí của mình và Dung Hàm Chi cũng thêm ra sức lên xuống.
Hai chân Dung Hàm Chi vô cùng tự nhiên mà kẹp lấy bên hông Nhiếp Huyễn, tiết khố còn vắt vẻo trên mắt cá chân trái, đôi chân thon dài mạnh mẽ dưới khoái cảm từ hạ thân mà càng thêm siết chặt, đồng thời cọ xát lên phần eo Nhiếp Huyễn; môi lưỡi trơn ướt linh hoạt, liếm láp qua lại nơi hầu kết hoàng đế.
Tiếng thở dốc của Nhiếp Huyễn càng trở nên dồn dập, tay kia mò vào trong ngực tìm kiếm cao chi, khi âm thanh nắp tráp bạc được mở ra vang lên, Dung Hàm Chi liền thập phần phối hợp mà nâng eo lên, thuận tiện cho hoàng đế sờ soạn vào giữa khe mông mình.
Môi lưỡi uyển chuyển dọc theo cần cổ hoàng đế di chuyển đến sau tai y, nhẹ nhàng thổi một hơi, thấp giọng cười cười: "Mai là cửa điện đã khóa..."
Nhiếp Huyễn khẽ 'hửm' một tiếng, ngón tay tiến quân thần tốc, dựa vào cao chi trơn trượt chen vào bên trong cửa huyệt căng chặt.
Dung Hàm Chi rên rỉ một tiếng, mang theo chút khàn khàn ẩn nhẫn, giọng điệu trêu đùa lại sung sướng cất lên: "Nếu không Chu Bá Dương nếu có để quên văn thư quan trọng gì đó, nửa đêm tới lấy, phá vỡ tình sự của quân thần hai ta..."
Hô hấp của Nhiếp Huyễn bị kiềm hãm mất một hơi, y cơ hồ tưởng tượng ra cảnh đôi mắt phượng của Chu Hi trố lên vừa không dám tin vừa tức giận, không những không mất hứng, ngược lại cảm thấy mùi huân hương Chu Hi vẫn dùng hằng ngày đang vươn trên chóp mũi kia như càng thêm rõ ràng, hạ thân vốn đã phồng lên trở nên cương cứng đến phát đau.
Tính khí của Dung Hàm Chi và của hoàng đế đang được ma sát chung một chỗ, tựa như nhận ra được phản ứng của hoàng đế, cười lợi hại hơn, trêu chọc: "Bệ hạ nha ~~"
Nhiếp Huyễn lấy lại bình tĩnh, lại cho thêm hai ngón tay vào, sẵng giọng nói: "Quảng Xuyên lúc này lại nhắc tới Bá Dương... nghĩ cái gì vậy?"
Dung Hàm Chi không thèm để ý, cong mũi chân cọ cọ lên eo hoàng đế: "Trợ hứng mà thôi, ta còn không để ý....ưm... bệ hạ...có thể rồi... vào đi ~"
Chương 223
Tình sự kịch liệt mà vui sướng, mây tạnh mưa tan, nghỉ ngơi nhất thời không lên tiếng, Nhiếp Huyễn qua loa cài lại vạt áo cầm bình trà lên, không lấy chén, uống thẳng mấy ngụm từ miệng ấm rồi đưa cho Dung Hàm Chi. Dung Hàm Chi thở hổn hển ngồi dậy, liếc nhìn y một cái, không nhận lấy ấm trà, ngược lại kề sát lại liếm lên đôi môi y, ngậm lấy cánh môi nhẹ nhàng mút.
Nhiếp Huyễn nhướn mày, không chịu yếu thế lập tức hôn trả lại, hai đầu lưỡi ướt mềm quấn quít vào nhau, như loài rắn đang giao phối vậy, gắt gao quấn chặt.
Nhiếp Huyễn hoảng hốt nhớ tới lúc mới gặp lần đầu y cũng từng ảo giác Dung Hàm Chi tựa như một con rắn kịch độc diễm lệ mà băng lãnh, sau này mới biết mình lầm.
Dung Hàm Chi hôn đến động tình, ôm lấy eo hoàng đế xoay người bật lên, Nhiếp Huyễn không muốn thua người khác trên phương diện miệng lưỡi thế này, cũng động tình, giữa lúc bất ngờ bị hắn đẩy, ngã ra sau, ngồi lên trên ghế.
Dung Hàm Chi đuổi theo sau hôn đến, từ trên cao nhìn xuống, hai chân tách ra quỳ ở hai bên hông hoàng đế.
Ghế ngồi của thừa tướng rộng rãi khí phái, cũng làm bằng gỗ hoa lê như thư án, bên trên còn lót đệm lông chồn tía.
Giữa hai chân Dung Hàm Chi đều là long tinh mới rồi hoàng đế bắn lên giữa bắp đùi hắn, đang chảy xuống dọc theo đôi chân dài, thấm ướt nệm nhung.
Nhiếp Huyễn nheo mắt, kết thúc nụ hôn triền miên, khẽ gọi: "Quảng Xuyên?"
Một tay Dung Hàm Chi đặt trên vai y, một tay hướng xuống dưới sờ soạng, cởi ra vạt áo vừa mới được cài qua loa của hoàng đế, đầu ngón tay vạch qua một mảnh trơn ướt trên bụng hoàng đế mà mình mới vừa bắn ra khi nãy, lướt xuống dưới nắm lấy tính khí của hoàng đế.
Nhiếp Huyễn thích ý rên lên một tiếng, hưởng thụ sự phục vụ của Dung Hàm Chi, hai tay cũng không nhàn rỗi, qua lại xoa bóp cặp mông căng đầy cong nẩy của hắn, lại tiếp tục sờ mò lên eo lưng rắn chắc.
Khẩu vị của y thiên về văn thần, văn thần không ít người eo thon chân dài, nhưng không mấy ai có thể giống như Dung Hàm Chi vậy, từng luyện cung mã, mỗi một cơ bắp đều căng đầy đàn hồi, sức lực tràn trề, chỉ sờ vào thôi cũng đã là một loại hưởng thụ.
Y biết những lúc Dung Hàm Chi thân mật với người khác là quen ở bên trên, nghĩ như vậy, lại nhịn không được mà sờ vào tính khí của Dung Hàm Chi, tuy rằng tôn nghiêm đế vương không cho phép y hạ mình nằm dưới, nhưng cũng không thể ngăn trở y đánh giá cao Dung Hàm Chi được, về mọi phương diện đều có thể xem hắn như một bạn giường cực kỳ xuất sắc.
Y lại nhớ tới từng gặp thanh niên tên Minh Trúc kia, ánh mắt hắn nhìn Dung Hàm Chi có một loại mê luyến gần như cuồng nhiệt, nhưng Dung Hàm Chi lại không thật sự để hắn trong lòng.
Nhiếp Huyễn bỗng nhiên có chút nổi giận, y cảm thấy nếu mình không phải là hoàng đế, không chắc Dung Hàm Chi đã để mình trong lòng.
Hắn tựa như tính tình trời sinh đã không quan tâm đến bất cứ ai ngoài bản thân mình.
Dung Hàm Chi không cảm nhận được nội tâm phức tạp của hoàng đế, hắn tuốt tính khí của hoàng đế đến cương cứng liền buông tay, hạ eo, dùng kẽ đùi trơn ướt cọ vào phần đầu vật cứng kia, ghé vào bên tai hoàng đế trêu đùa: "Khó có khi nào vào được quan thính của Chu đại thừa tướng... nhân sinh đắc ý nên tận hưởng đi, bệ hạ."
Nhiếp Huyễn lập tức không còn suy nghĩ miên man được nữa, cầm lấy tính khí của mình chậm rãi cắm vào nơi trơn ướt nóng chặt kia, Dung Hàm Chi phối hợp ngồi xuống một chút, lại nâng eo lên, không chút ngượng ngùng dùng huyệt động ướt mềm của mình mà lấy lòng y, cũng thỏa mãn chính mình.
Nhiếp Huyễn nhìn ngắm đôi môi quá mức mỏng mang lại có vẻ chua ngoa của hắn, lại cắn lên, hàm hồ nói: "Trẫm sắp cho rằng..."
Y không nói thêm, chỉ làm sâu thêm nụ hôn này.
Lần này khi làm xong, bọn họ lại bước vào bên trong lên giường làm thêm một lần nữa.
Lãnh hương nhàn nhạt trong quan thính cơ hồ bị hương vị tình dục che khuất hết cả.
Trãi qua một hồi kịch liệt liều chết triền miên, quân thần hai người đều đã kiệt lực, lõa thể ôm nhau nằm bên trên tháp nhỏ ngày thường Chu Hi vẫn dùng nay bị bọn họ làm đến rối tinh rối mù, bắt đầu nhàn nhạt nói chuyện chính sự.
Chương 224
Tác phong làm việc của Chu Hi nghiêm cẩn lại ngăn nắp, Nhiếp Huyễn thường nói những người khiết phích lại quá để ý đến tiểu tiết đều có tác phong như vậy, toàn thân trên dưới đều là tật xấu.
Có người nói hắn làm việc quá cẩn thận lại để ý vụn vặt, phí tâm quá nhiều, cho nên thân thể không tốt, mới sinh không được nhi tử.
Làm thừa tướng tổng chưởng mọi chính sách quan trọng tiếp lý âm dương, tính tình cầu toàn chỉ biết tươi sống làm việc đến mệt chết.
Chu Hi nghe thấy mấy lời đồn đãi này cũng chỉ cười một cái. Hắn tuy rằng tinh tế tỉ mỉ, nhưng cũng không phải cầu toàn đến mức phải chính mình làm hết mọi việc, hắn cũng sẽ sai sử xuống dưới, nhưng hắn không thể khoan nhượng với những sai lầm trong phạm vi mình nắm giữ.
Đứng giữa thế gia và hoàng đế, muốn chu toàn cần phải không được có chút sơ hở nào, chỉ cần để lọt vài thông tin, là đã có thể vạn kiếp bất phục.
Giờ giấc vào triều của Chu Hi mỗi ngày đều như một, không sai một khắc, hắn sẽ vào triều sớm nửa canh giờ, trước tiên vào ngồi ở đông thính trong Chính Sự đường, cấp dưới sẽ báo lên một bản tóm tắt những chuyện quan trọng ở từng châu phủ để Chu Hi đọc, như vậy chuyện phải làm mỗi ngày cũng đều có chương trình, sẽ không bị sót.
Hôm nay hắn vẫn như mọi ngày, bước vào cung thành, đi thẳng đến Chính Sự đường, chuẩn bị xem bản tóm tắt trong lúc đợi lâm triều.
Nhưng bước đến gần, liền thấy không ít nội hoạn ra vào quan thính của mình.
Chu Hi cảm thấy khó hiểu, lững thững bước vào trong, liếc nhìn liền thấy nệm nhung chồn tía trên ghế thái sư mà mình hay ngồi đã được đổi mới.
Chu Hi cảm giác không đúng chỗ nào, ngăn lại một hoạn quan, nhận ra hắn là người hầu cận bên cạnh hoàng đế, liền hỏi: "Ví sao lại thay đổi bày biện trong đông thính?"
Hoạn quan kia nhìn hắn một cái, thần sắc có chút vi diệu mà lắc lắc đầu: "Là do bệ hạ phân phó, nô tài không biết."
Chu Hi càng trở nên cảm thấy không đúng, hắn gọi người trực ban đêm lại hỏi, hai người kia do dự một chút mới nói với hắn: "Đêm qua bệ hạ và Dung tướng ở trong, không cho ai đến gần."
Chu Hi mím môi.
Mọi tấu chương văn thư cơ mật hắn đều để ở nhà, những thứ không cơ mật thì hoàng đế tự nhiên có thể tìm thấy trong thiên điện, không cần phải dẫn theo Dung Hàm Chi đến quan thính của hắn lục tìm.
Chu Hi vừa mới nghĩ tới cảnh hoàng đế và Dung Hàm Chi thông đồng với nhau liền cảm thấy không muốn nghĩ nữa, hai người kia ai cũng không dễ đối phó, hiện giờ Dung Hàm Chi đã định là sẽ lãnh binh lên phương bắc, chính là lúc tình ái nhiệt liệt, ai mà biết cả ngày đều làm ra những chuyện đồi phong bại tục đến thế nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một chút.
Hai người gác đêm thấy sắc mặt thừa tướng lúc trắng lúc đỏ lúc xanh lúc đen bắt đầu khó chịu, lại càng không dám nói, đã thấy thừa tướng mạnh phẩy tay áo bỏ đi.
Chu Hi quay trở lại đông thính, đi thẳng đến nơi nghỉ ngơi bên trong, quả nhiên chăn nệm trên giường cũng bị thay đổi, cửa sổ nhỏ phía tây cũng được mở rộng ra.
Chu Hi đi đến bên giường cố gắng khụt khịt mũi ngửi ngửi, quả nhiên nghe thấy được một tia ngự hương nồng đậm, dây dưa cùng với một mùi lạ mà hắn không muốn biết, lượn lờ bên trên giường.
Gương mặt Chu Hi đỏ lên, thấp giọng khẽ mắng một câu 'hoang đường', quay đầu bỏ đi.
Đến gian ngoài muốn ngồi xuống, lại nhìn thấy nệm mới mà hoàng đế có ý tốt đổi cho hắn, sắc mặt càng thêm khó coi, lại lướt nhìn qua mặt bàn, nhận thấy mấy món bài trí có chút xê dịch so với ngày thường, chỉ cảm thấy quan thính này thật sự không thể ngồi lại được nữa.
Chúc quan dưới trướng thừa tướng có rất nhiều, người đứng đầu đang ôm bảng tóm tắt hôm nay bước vào quan thính chuẩn bị trình lên, thấy Chu Hi chuẩn bị rời đi, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: "Thừa tướng tính đi đâu ?"
Chu Hi quay đầu nhìn hắn, lại thấy bảng tóm tắt nằm trên tay hắn, cố gắng trấn định lại, nói: "Theo bổn tướng vào viện chầu."
Viện chầu là nơi dành cho những quan lại không có quan thính của riêng mình đứng đợi vào triều, đường làm quan của Chu Hi vô cùng thuận lợi, ít khi nào ở lại nơi này chờ tảo triều, đám triều thần nhìn thấy hắn thì thật sự ngạc nhiên.
Nhưng thấy sắc mặt thừa tướng không được tốt lắm, nên cũng không ai dám đến hỏi.
Cho đến khi vãn bối thế gia có quen biết mới cả gan bước lên chào hỏi thì nghe thấy Chu Hi đang phân phó: "Bàn ghế giường đều phải đổi toàn bộ... Tự nhiên là dùng tiền trong cung, ngươi chỉ cần báo lên trên, quan thính của bổn tướng có chuột."
Chương 225
Người được Chu Hi phân phó nghe thấy hai chữ 'có chuột', nghĩ thầm trong cung sao lại có chuột, còn dám lẻn vào quan thính của thừa tướng chứ? Còn nữa, Chính Sự đường không phải chỉ có một đông thính, nếu thật là có chuột, sao tây thính lại không thấy báo gì cả?
Nhưng hắn biết những lời này đều không nên hỏi, nên chỉ cung kính hành lễ, trả lời rồi lui xuống.
Chu Hi nhấp ngụm trà, áp áp cơn tức giận trong lòng cùng với một chút choáng váng, lật bản tóm tắt trong tay ra, đọc nhanh như gió xem hết.
Lại còn có thể phân tâm nghĩ đến vài chuyện khác.
Chu Sưởng sau khi hồi kinh thì thanh thế ngút trời, Công bộ thị lang trẻ tuổi như vậy, lại có thêm công lao trị thủy, an an ổn ổn tiến lên nhị phẩm, có thể trong vòng mười năm tới là có thể trở thành thừa tướng thứ hai trong thế hệ này của Lan Lăng Chu thị.
Đây là chuyện tốt, mà cũng không.
Ngay từ đầu Chu Hi thậm chí không nghĩ tới việc đưa đệ đệ này vào con đường làm quan, vì chuyện này mà trong nhà cãi nhau rất nhiều lần, hắn vẫn luôn tự phụ và cố chấp, cứ cho rằng với tâm tính Lục lang nhà mình, nếu bước vào quan lộ, nhất định sẽ xảy ra chuyện. Khi Lục lang còn nhỏ tuổi hắn không chú ý quản giáo, khiến cho đệ đệ này hình thành nên một tính cách cực đoan, nếu thật sự chìm nổi chốn quan trường, làm sao chịu nổi bao nhiêu thủ đoạn uyển chuyển.
Hiện nay có thể vượt lên mây xanh, cũng chẳng qua là nhờ vào ánh mắt của hoàng đế.
Cố tình làm sao lại có vài kẻ nhận thấy Lục lang nhà hắn hiện nay thánh quyển chính long, lại đang lúc tuổi trẻ khí thịnh, nên liền muốn xu nịnh.
Chu Hi biết rõ người trong thế gia đều có chút nhìn hắn không quen mắt, nhưng vì e sợ quyền lực trong tay hắn, ngại với Lan Lăng Chu thị nhà hắn, cũng lo lắng với bao nhiêu lợi ích chồng chéo giữa đám thế gia, mà không dám ra mặt. Hiện giờ đã có Chu Sưởng, bao nhiên kẻ bắt đầu mang tâm tư linh hoạt, hắn đều để ý.
Trương Tông Lượng có tâm, nhưng hắn chưa bao giờ sợ, Trần Phong hắn cũng không để trong lòng, nhưng Chu Sưởng lại là thân đệ đệ của hắn, lại bị quản chế khắp nơi, giữa hai huynh đệ ân oán thâm hậu, làm sao cũng không tìm được cách trò chuyện thẳng thắn.
Hắn còn lo lắng cho Lục lang nhà mình hơn ai hết, nhưng Lục lang không cần nhất cũng chính là sự quan tâm của hắn. Hắn cũng không thể giải thích với đệ đệ nhà mình: những thứ không đáng tin nhất ở trên đời này chính là: cái lạnh mùa xuân, cái ấm mùa đông, sức khỏe tuổi già và ân sủng đế quân.
Ân sủng của đế quân là không thể dựa vào, nếu thật sự làm mọi việc cho thiên tử, đối chọi thậm chí đắc tội với thế gia, chỉ sợ mai kia nếu không ổn bị mất thánh quyến, sẽ bị hoàng đế quăng ra gánh trách nhiệm, đến lúc đó ngay cả tính mạng người thân cũng không thể đảm bảo được.
Khi đó hắn thân là huynh trưởng, mặt mũi nào gặp lại song thân dưới cửu tuyền?
Nghĩ tới liền cảm thấy đau đầu, chữ viết câu văn trên bảng ghi nhớ tiến nhập vào đầu như nước chảy, hắn vừa ghi nhớ những việc quan trọng, vừa nhịn không được mà nghĩ: huống chi hoàng đế còn hảo nam sắc, tả hữu thừa tướng đều bị y ngủ, lật hết sách sử cũng không tìm ra được người thứ hai. Lục lang nhà mình sinh ra tuấn mỹ, lại còn hâm mộ hoàng đế, thật sự sợ hắn và hoàng đế cùng là ra chuyện gì không nói được.
Chu Hi nâng tay ấn huyệt thái dương, chậm rãi gấp bản tóm tắt lại, ngàn lời vạn chữ lần lượt tràn ra, khiến hắn cảm thấy trước mắt tối đen.
Vội vàng nhắm mắt lại.
Gần đây thường cảm thấy choáng váng chóng mặt, thái y chỉ nói là do quá mức sầu lo, hao tổn tinh thần, thân thể vốn đã hư luy, tì thận lại mệt, muốn hắn cố gắng giữ tâm trí thanh thản một chút, lại khai phương thuốc, bảo hắn mỗi khi cảm thấy chóng mặt thì lấy ra ngậm.
Trong tay áo vẫn luôn mang theo thuốc kia, nhưng hôm nay lại không phải đang ở trong quan thính ở Chính Sự đường, mà là bên trong viện chầu, Chung quanh có nhiều quan lại đang nhìn như vậy, nếu dùng thuốc trước mặt mọi người, lại càng chứng tỏ sức khỏe bản thân mình thật sự suy sụp.
Lúc nào cũng có những lời đồn như là thừa tướng Chu Hi bệnh cũ quấn thân tuổi tác không cao được, hắn không muốn người khác nhìn thấy hắn suy yếu. Huống chi nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ sẽ bị mọi người lấy làm cái cớ để công kích – thừa tướng một nước nhật lý vạn ky, nếu ốm đau bệnh tật, làm sao có thể giúp vua an dân, tiếp lý âm dương?
Chu Hi nhấp thêm một ngụm trà, cắn răng, cố quên đi cơn chóng mặt choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro