Chương 14 -21
Chương 14
Nhiếp Huyễn chôn mặt vào cần cổ hắn, thấp giọng bật cười: "Vừa rồi không phải đã ngỏ ý với ngươi, sao còn sợ thành như vậy."
Thanh âm Ôn Tử Nhiên run rẩy, nói năng lộn xộn: "Bệ hạ, chẳng lẽ vừa rồi... vừa rồi, mới vừa rồi chẳng lẽ không phải..."
"Cho rằng trẫm đùa với ngươi sao?" Nhiếp Huyễn vươn ra đầu lưỡi, ái muội liếm liếm vành tai hắn: "Vậy hiện tại nói rõ với ngươi, không phải đùa."
Trong đầu Ôn Tử Nhiên oong lên một tiếng, theo bản năng liền muốn giãy dụa.
Hoàng đế chỉ dùng một tay đè lại thắt lưng hắn, ghé vào bên tai khẽ cười nói: "Quân muốn thần chết thần không thể không chết, ái khanh đọc sách thánh hiền đến đâu rồi?"
Ôn Tử Nhiên đông cứng toàn thân, lẩm bẩm nói: "Thần vì bệ hạ muôn lần chết không từ, nhưng bệ hạ lại không phải muốn thần chết, là muốn, muốn..."
Hắn không nói nên lời.
"Muôn lần chết cũng không từ, thị tẩm lại không được? Trung tâm của ái khanh thật là không có thành ý." Nhiếp Huyễn cười nhẹ chế nhạo, kiếp trước hắn từng ngủ không ít thần tử, sớm quen thuộc với một mớ lý do thoái thác, nhẹ giọng dỗ dành: "Chẳng qua chỉ là một hồi vui thích mà thôi, cũng không bắt ái khanh nhập hậu cung phụng dưỡng, cũng sẽ không để cho ai biết, ái khanh sợ cái gì?"
Ôn Tử Nhiên càng đông cứng hơn.
Hoàng đế thế mà lại có thể đem chuyện đồi bại này nói đến thuận lý thành chương đúng lý hợp tình như vậy, còn khiến hắn không biết phải phản bác như thế nào.
Lại cảm thấy ấm áp ngay sau gáy, hoàng đế nhẹ nhàng cắn một ngụm lên gáy hắn, thanh âm ôn hòa vương chút lạnh lùng. "Huống chi chỉ có sau khi làm chuyện thân mật nhất, trẫm mới có thể hoàn toàn tín dùng ái khanh."
"Ái khanh nhân lúc trẫm bệnh nặng, muốn dùng Hộ bộ của trẫm làm công trạng để đầu danh... Coi trọng Nhiếp Kỳ như vậy? Cảm thấy hắn tốt hơn trẫm sao?" Hoàng đế vẫn dán sát bên tai thì thầm, ngữ điệu mềm mại, thanh âm lại lành lạnh.
Cả người Ôn Tử Nhiên đều nhũn ra, yếu đuối run rẩy dưới thân hoàng đế.
Hoàng đế biết.
Thì ra chuyện gì hoàng đế cũng đều biết.
Lúc trước hoàng đế hoa mắt ù tai thành như vậy, còn thêm cái dáng vẻ đoản mệnh, là người thì sẽ không đặt vốn liếng lên thân y, tôn thất lại rục rịch nhiều, thừa tướng cũng vẫn luôn chướng mắt hoàng đế, đại hoàng tử càng không chỗ nào trông cậy được.
Hắn vất vả nhiều năm như vậy mới leo lên được vị trí này, nơm nớp lo sợ cần cù chăm chỉ mà làm Hộ bộ thượng thư, không phải vì Chu Hi, đương nhiên càng không phải vì Dung Hàm Chi, lại càng thêm không phải vì một hôn quân không biết lúc nào sẽ chết trên giường.
Mà là vì chính mình.
Quyền lực của Chu Hi quá lớn, tân đế đăng cơ, cho dù là ai, đều sớm muộn sẽ không còn nhịn nữa, đến lúc đó trong lục bộ chỉ còn một mình mình không cúi đầu xưng thần với hắn, nếu không tự dựa vào mình thì biết trông cậy ai? Cúi đầu với Chu Hi còn không bằng đầu hàng tân đế.
Lại bị nhìn thấu.
Ôn Tử Nhiên vô lực vùi mặt vào trong đệm giường.
Hoàng đế thân mật hôn lên vành tai hắn, khẽ nói: "Công trạng đầu danh vẫn phải giao ra, chẳng qua, Hộ bộ vốn là của trẫm... Trẫm muốn khanh lấy thân mình làm thành công trạng dầu danh, khanh bằng lòng chứ?"
Dừng một chút lại tươi cười nói: "Nếu không muốn cũng không sao cả, trẫm không thích ép buộc người khác, loại chuyện này, phải ngươi tình ta nguyện mới thú vị."
Miệng nói không sao, răng cắn vành tai hắn lại thong thả gia tăng lực đạo, Ôn Tử Nhiên bị cắn đến đau, lại không dám kêu, thậm chí không dám nghĩ đến nếu mình thật sự cự tuyệt thì hoàng đế sẽ làm như thế nào.
Đáy lòng hỗn loạn rối bời, lời nói của hoàng đế tựa như có ma lực, văng vẳng bên tai.
Chẳng qua chỉ là một hồi vui sướng.
Cũng sẽ không để cho ai biết.
Hắn nhắm mắt, muốn nói, lại nhẹ nhàng nghẹn ngào một chút,
Đầu lưỡi hoàng đế với vào trong tai, kích thích hắn rùng mình, ngón tay gắt gao siết chặt đệm giường dưới thân: "Thần..."
"Sao?" Hoàng đế mỉm cười, bình tĩnh thong dong, tựa tự tin rằng hắn sẽ không cự tuyệt yêu cầu hoang đường đến tột độ này.
Càng đáng buồn là, hắn quả thật không cự tuyệt.
Ôn Tử Nhiên nức nở một tiếng, nghẹn giọng nói: "Thần... không dám không phụng mệnh."
Chương 15
Nhiếp Huyễn mỉm cười, biết sự đã thành, cũng không đè nặng Ôn Tử Nhiên, chính mình ngồi dậy, còn đỡ người dưới thân lên, khiến hắn ngồi trên đùi mình, ôn tồn trấn an: "Đừng sợ, đây chính là chuyện vui sướng nhất, bảo đảm làm cho ái khanh hài lòng."
Ôn Tử Nhiên nhắm mắt, không nói một lời.
Nhiếp Huyễn nhìn quan phục trên người hắn một lát, cảm thấy hình thức không có thay đổi gì quá lớn so với đời trước của mình, không khỏi vui mừng.
Không khác, cởi quen tay.
Ngựa quen đường cũ bỏ phát quan cởi đai lưng, lại mò vào nút thắt trong vạt áo, dễ dàng đem Hộ bộ thượng thư của y lột sạch chỉ còn lại áo lót nội y, Ôn Tử Nhiên kinh ngạc trợn mắt nhìn hoàng đế, cảm thấy khó có thể tin được.
Bảo hắn tự cởi đồ cũng không chắc sẽ nhanh hơn tay chân hoàng đế.
Đã thấy hoàng đế trải toàn bộ y bào của hắn trên mặt đất, lúc này mới ôm hắn nằm lên giường, cười nói: "Như vậy không sợ vò nhăn, tránh cho ái khanh bất tiện."
Dừng một chút lại hỏi: "Áo lót ái khanh sao cũng ướt đẫm... Trẫm đáng sợ như vậy sao?"
Ôn Tử Nhiên câm như hến.
Nhiếp Huyễn tận hưởng sự đưa đẩy khôn khéo cẩn thận của hắn, lại nhìn dáng vẻ sắp khóc không có tiền đồ kia, càng cảm thấy đáng yêu, vươn tay nâng cằm hắn, hỏi: "Trước đây ái khanh từng thử qua chưa?"
"Thử qua... cái gì...?"
Nhiếp Huyễn cởi áo lót hắn, nhìn khuôn ngực trắng nõn, cuối đầu hôn một cái, nói: "Thử qua nam nhân hay chưa?"
Ôn Tử Nhiên xấu hổ muốn chết, quay đầu đi, nhỏ giọng như muỗi: "Không có."
"Quả nhiên là lần đầu tiên." Nhiếp Huyễn hài lòng hôn lên cần cổ thon dài của hắn một cái, lập tức có chút tiếc nuối: "Khanh có gia thất ở kinh thành?"
Ôn Tử Nhiên run giọng nói: "Đúng là có chuyết kinh trong nhà, cầu bệ hạ, cầu bệ hạ khai ân..."
(*chuyết kinh = chính thê= vợ chính thất)
Hoàng đế chậc một tiếng, ngữ khí vô cùng tiếc nuối: "Vốn còn nghĩ rằng mai là hưu mộc, nhưng nếu đã có tôn phu nhân ở nhà, vẫn là không tiện để lại dấu vết trên cổ,"
(Hưu mộc: ngày nghỉ)
Vừa nói bàn tay vừa đưa vào trong quần lót nắm lấy, Ôn Tử Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng, eo uốn cong lên, thấp giọng rên lên một tiếng, mang theo nức nở kéo dài vừa áp lực vừa run rẩy, rên đến nỗi Nhiếp Huyễn cũng cương.
Tuy là cửu ngũ chí tôn, nhưng y kinh nghiệm dày dặn, kỹ thuật cực tốt, am hiểu nhất chính là đùa giỡn người trên giường, sờ vài cái đã làm cho Ôn thượng thư của y ý loạn tình mê, khóc rên như mèo nhỏ, khả ái cực kỳ.
Nhiếp Huyễn nhủ thầm trong lòng, chỉ sợ Ôn phu nhân không rành những chuyện này... Ngẫm lại cũng phải, phu nhân của đệ tử thế gia hẳn là cũng xuất thân khuê tú, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như Bồ Tát, sao biết những chuyện như vầy. Ái khanh này của y lại luôn chăm chỉ làm việc, không giống như hở ra một tí là đi tầm hoan khắp nơi, chỉ sợ cũng chưa từng hưởng qua tiêu hồn lạc thú trên giường.
Nghĩ như vậy, nhịn không được nhếch nhếch khóe môi, cúi đầu ngậm vào đầu vú của hắn mà mút liếm, động tác trên tay cũng càng ra sức, tận lực bày ra sở trường trêu chọc lấy lòng, không bao lâu, liền cảm thấy một cỗ ướt át trên tay.
Đôi mắt Ôn Tử Nhiên rưng rưng, đường nhìn tan rã mờ mịt, mềm nhũn nằm trong lòng y thở dốc.
Nhiếp Huyễn lấy chiếc khăn tay lau tay, đứng lên tự cởi đồ mình.
Ôn Tử Nhiên dần dần định thần, ý thức được vừa rồi mình ra nhanh đến thế nào, mặt cũng ửng đỏ, giương mắt thấy hoàng đế đã cởi sạch không còn gì tiếp tục đè lên trên, càng cảm thấy rối bời, mắt cũng không biết phải nhìn vào đâu.
Nhiếp Huyễn cởi giày và nội y còn sót lại trên người hắn ném xuống sàn, tay cầm tráp bạc, cười tủm tỉm hỏi: "Eo chân của ái khanh có tật bệnh gì không?"
Ôn Tử Nhiên không hiểu lắm, vừa thở gấp vừa nói: "Nhờ hồng phúc bệ hạ, thần đều khỏe mạnh..."
Đã thấy hoàng đế cười rộ lên, hàm răng trắng tinh chỉnh tề xán lạn, nói: "Vậy, thật không còn gì tốt hơn."
Chương 16
Trong lòng Ôn Tử Nhiên biết hoàng đế khẳng định không phải vì nghe được thân thể mình khỏe mạnh mà cảm thấy tốt, còn chưa hiểu chuyện gì thì hoàng đế đã đè lên, một tay không biết cầm cái gì, lại bảo chính mình tự mở ra, bên trong là cao chi.
Hương hoa quế nồng đậm đầy phòng.
Ôn Tử Nhiên mờ mịt liếc nhìn hoàng đế, hắn chỉ biết nữ nhi khi chải đầu cần phải dùng cao chi quế hoa, không biết hoàng đế đây là muốn làm cái gì. Nhiếp Huyễn nhìn đôi mắt ướt sũng của hắn, cúi đầu hôn lên, cười nói: "Ái khanh không thích hoa quế? Lần này dùng tạm trước đi, nếu không thích thì nói với trẫm, lần sau tuyệt sẽ không để ngươi chịu thiệt."
Ôn Tử Nhiên tức giận gần chết, thầm nhủ sao lại còn có lần sau, đang muốn kháng nghị, bỗng dưng sợ hãi kêu lên một tiếng, nói không ra lời.
Hoàng đế tách mở chân hắn, lấy một ít cao chi, mò vào huyệt vị ở giữa, chậm rãi chen đầu ngón tay vào.
Hắn từ nhỏ đã rất có khuôn phép, cột tóc đọc sách, sau khi nhập sĩ càng cần cù, sao mà biết được mấy chuyện phong nguyệt như vầy, theo bản năng liền muốn giãy dụa, ngón tay hoàng đế lại cực linh hoạt, cao chi kia sau khi vào trong hậu huyệt của hắn liền tan, hoàng đế mượn sự trơn trợt ngoáy động, ngón tay chui ra chui vào, thậm chí hắn còn không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy dị vật ra vào nơi đó, vừa đầy vừa căng, kỳ quái đến khó chịu, theo bản năng kẹp chặt mông.
Nhất thời cũng không biết đến cùng là làm sao, trong lòng rất không tình nguyện, lại không dám giãy dụa, chỉ có thể nhỏ giọng gọi: "Bệ hạ..."
Nhiếp Huyễn cắn nhẹ lên đầu vú hắn, khiến hắn rên lên "Ah!" lúc này mới liếm liếm, trấn an: "Thả lòng một chút, kẹp chặt như vậy, nếu bị thương thì phải làm sao?"
Ôn Tử Nhiên nghe lời, nhận mệnh mà thả lỏng, nhưng tinh thần tập trung vào nơi kia, lại theo bản năng kẹp càng thêm chặt, chính mình cũng tự cảm thấy xấu hổ.
Nhiếp Huyễn ngược lại không phải chưa từng gặp tình huống như vậy, phì cười, thở dài cúi đầu hôn hắn, một nụ hôn triền miên kích thích.
Chiếc lưỡi mềm mại không thuộc về mình xâm nhập vào khoan miệng, đảo qua hàm, liếm lên lợi, ái muội trêu chọc chính mình, lại cuốn mút lưỡi mình kéo qua, ngậm mút, cứ như đang nhấm nháp trân tu tuyệt thế.
Ôn Tử Nhiên cũng không biết hôn môi mà có thể say đắm như vậy, bị y hôn đến choáng váng không thở nổi, chỉ có thể dựa vào hơi thở nóng bỏng của đối phương duy trì hô hấp, hai mắt đẫm lệ mê ly, cảm giác ngón tay cắm vào phía sau chậm rãi mang cao chi đẩy vào sâu bên trong, sau một lúc lâu, lại tiến vào thêm một ngón tay, hai ngón tay cùng nhau, xoay móc đủ kiểu chà đạp vách ruột sâu bên trong hậu huyệt mà ngay cả mình cũng chưa từng chạm qua.
Hắn muốn nói đừng, miệng lại bị lấp, ô ô ưm ưm phát không ra âm tiết, thật vất vả mới đợi đến lúc hai ngón tay kia rút ra ngoài, hậu huyệt và giữa hai đùi đều bị cao chi tan ra làm ướt một mảng.
Đang muốn than khổ, lại có ngón tay mang theo một lượng lớn cao chi chen vào trong hậu huyệt vừa mới trầm tĩnh lại.
Lần này là ba ngón.
Ngón tay Nhiếp Huyễn thon dài, lại rất có sức, lần này không cẩn thận như vừa rồi từng chút từng chút đâm vào trong, mà là dựa vào cao chi, một lần liền đâm vào nơi sâu nhất. Tiếng la của Ôn Tử Nhiên bị y dùng miệng lưỡi ngăn lại biến thành một tiếng rên rĩ mềm ngọt, hôn đến khi thượng thư của y trước mắt tối đen cơ hồ không thở nổi mới buông ra.
Nước bọt tràn ra khỏi miệng lưỡi thành một sợi tơ dài, bị y từng chút hút vào, dựa theo sợi chỉ bạc lại cẩn thận liếm lên đôi môi luôn cẩn thận dè chừng của Ôn Tử Nhiên.
Ba ngón tay trong cơ thể hắn dừng một lát, đợi cho hắn thích ứng hoàn toàn, cũng đợi cao chi vừa đưa vào kia tan hết, lúc này mới chậm rãi động, cẩn thận từng tấc từng tấc một ấn lên vách ruột trơn mềm nóng chặt.
Ôn Tử Nhiên theo bản năng nâng eo muốn tránh, nhưng do trong huyệt khẩu còn cắm ba ngón tay, eo vừa mới nhấc lên, cao chi tan đầy bên trong lại từ từ tràn ra ngoài, cảm giác quái dị khiến cho hắn xấu hổ đến mức eo lưng cũng mềm xuống, lại ngã trở về, nâng tay che kín mặt nhỏ giọng nức nở.
Môi hôn nhỏ vụn của Nhiếp Huyễn dừng lại trên bụng ngực hắn, vừa dùng ngón tay đùa giỡn hắn, vừa tán thưởng: "Chỗ này của ái khanh quả là chặt."
Chất lỏng tràn ra kẽ đùi làm cho hai cánh mông và toàn bộ hạ thân Ôn Tử Nhiên đều trở nên rối tinh rối mù, ngón tay hoàng đế còn đang quấy đảo bên trong, mỗi một động tác đều làm ra tiếng nước dâm mĩ.
Ôn Tử Nhiên cảm thấy không thể nghe tiếp nổi nữa.
Hắn thường xuyên uống rượu cùng người, rượu vào lời ra cũng từng nghe không ít từ ngữ thô tục, phàm là nói xướng quán nào có kỹ nữ dâm đãng, tất nhiên là nói bên dưới kỹ nữ kia vừa chặt vừa mềm lại thật sự nhiều nước, nếu như cắm vào, liền chảy nước lênh láng.
Lại chưa bao giờ nghĩ tới chính mình cũng có một ngày sẽ ở trên giường bị người làm thành như vậy, dạng chân nằm dưới nam nhân, hạ thân nước lâm ly bị người tùy ý đưa đẩy đùa bỡn.
Cho dù chỉ mới là ba ngón tay, cũng thật sự quá mức không chịu nổi.
Lại không dám khóc lên, sợ chọc giận hoàng đế, chỉ dám che miệng rớt nước mắt.
Hoàng đế lại tự biết khúc mắc của hắn, mềm giọng dỗ dành: "Chỉ là chút tình thú chốn khuê phòng mà thôi, không phải chà đạp ngươi, chuẩn bị tinh tế tỉ mỉ như vậy cũng chỉ là đế lát nữa ngươi có thể dễ chịu một chút, không cần nghĩ nhiều."
Ôn Tử Nhiên khóc thút thít một tiếng, đầu ngón tay đang sờ loạn trong cơ thể lại không biết ấn lên chỗ nào, hắn mạnh mẽ uốn eo lên, suýt nữa đụng đến Nhiếp Huyễn đang đè nặng bên trên.
Khoái cảm kịch liệt lủi qua cột sống trong nháy mắt khiến Ôn Tử Nhiên cơ hồ rít lên the thé, nhưng ngay cả âm thanh cũng bị khoái cảm kia tước đoạt, hắn chỉ có thể kịch liệt thở gấp hổn hển, hoàn toàn không biết phải làm sao đối với cảm giác xa lạ kỳ dị này.
Nhiếp Huyễn nhướng mày, cười, dùng móng tay cạo cạo lên nơi kia: "A, tìm được rồi."
Chương 17
Thịt mềm bí ẩn mẫn cảm đến cực điểm, sao có thể chống lại móng tay trêu chọc, Ôn Tử Nhiên cắn mu bàn tay, khó chịu ngưỡng cổ, liên tục lắc đầu, lắc đến nỗi búi tóc cũng bung ra.
Nhiếp Huyễn thấy vậy, cúi người liếm lên hầu kết hắn, dùng miệng phủ lên nhẹ nhàng mút, lại không dám dùng lực quá mạnh, sợ để lại dấu vết, khiến hắn trở về khó mà giải thích.
Miệng lưỡi tuy rằng mềm ấm, đầu ngón tay kia lại như muốn mạng, tầng tầng xoa ấn kích thích, mới hai ba lần đã làm cho tính khí giữa hai chân Ôn Tử Nhiên run rẩy ngẩng đầu, Nhiếp Huyễn cảm thấy đã được rồi, rút tay ra, dùng cao chi tan chảy ướt đầy tay, bôi lên tính khí hưng phấn của chính mình.
Sau khi tiếp quản thân thể này, y ghét bỏ nguyên chủ ngu xuẩn không đáng một đồng, lại duy độc hài lòng đối với thân thể, không chỉ diện mạo phong lưu, căn khí càng hùng tuấn.
Tính khí thô to hoàn toàn cương cứng được bôi lên một lớp dầu trơn, thoạt nhìn càng thêm dữ tợn, Nhiếp Huyễn có hứng thú thầm nghĩ may mắn là ái khanh nhà y đã sớm bị làm cho thất thần, nếu không, để cho hắn thấy long căn oai hùng này, chỉ sợ lại phải dỗ dành thêm một trận.
Đặt lên miệng huyệt đã bị đùa giỡn đến trơn ướt từ từ cắm vào, Ôn Tử Nhiên lập tức giãy giụa lên, tuy rằng chỗ đó đã được ngón tay khuếch trương, nhưng vẫn không chịu nổi kích thước của hoàng đế, dù chưa bị thương, lại cảm giác cơ thể bị nhồi đầy, căng cực, run cầm cập muốn lui ra sau trốn.
Nhiếp Huyễn giữ chặt eo hắn, mạnh mẽ cắm xuống đến cùng, Ôn Tử Nhiên rên lên, cắn môi, khóc thút tha thút thít.
Nhiếp Huyễn không vội động, muốn đợi cho hắn thích ứng với kích thước của y, nghe hắn khóc thật đáng yêu, kề sát lại liếm lên khóe mắt hắn, trêu đùa: "Khóc đến sưng mắt, không sợ khi trở về không thể giải thích với phu nhân sao?"
Ôn Tử Nhiên nhất thời không dám khóc nữa, ráng nhịn xuống tiếng thút thít, cố tình lại nghe y nhắc tới phu nhân nhà mình, chỉ cảm thấy trong lòng thêm chua xót – hiền thê ở nhà dựa đèn ngóng trông, chính mình lại nằm dưới thân hoàng đế dang rộng hai chân uyển chuyển giao hoan, lấy sắc thị quân.
Nước mắt càng không ngừng được, phía dưới cũng kẹp càng thêm chặt.
Nhiếp Huyễn bị hắn kẹp đến hít một ngụm khí lạnh, búng lên tính khí bán cương của hắn một cái: "Thả lỏng, kẹp chặt như vậy, nếu trẫm kiềm chế không được mà bắn vào trong, ngươi không được trách trẫm."
Có thể là đã quen với sự vô sỉ của hoàng đế đêm nay, lúc này nghe lời này, thậm chí Ôn Tử Nhiên cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ thêm kinh hoảng, cố gắng thả lỏng thân mình, sợ rằng y sẽ thật sự bắn vào bên trong mình.
Hắn vừa mới thả lỏng liền bị hoàng đế ấn chặt eo, bắt đầu hung hăng đưa đẩy.
Lúc trước Nhiếp Huyễn đã làm quen với bên trong của hắn, giờ đây không phí sức liền tìm được nơi kia, thẳng lưng va chạm vào nơi tiêu hồn ẩn mật, khiến cho Ôn Tử Nhiên triệt để thất thần rên lên the thé.
Âm cuối có vẻ run rẩy, rõ ràng đã động tình.
Nhiếp Huyễn liền kéo đôi chân dài trắng nõn kia vòng qua thắt lưng mình, vừa đỉnh sâu vào bên trong hắn, vừa dương dương tự đắc ghé bên tai hắn trêu đùa: "Sao? Đã nói sẽ làm cho khanh vui thích, có biết quân vô hí ngôn?"
Chương 18
Lúc bị chuyển tư thế thứ ba, Ôn Tử Nhiên đã bị thao làm đến hỗn loạn, chỉ hận không thể quay lại nửa canh giờ trước, đánh chết cái tên thành thật quá mức chính là mình đây.
Hắn mới biết được thì ra hoàng đế hỏi eo chân mình có tật bệnh hay không cũng không phải là vì săn sóc, sớm biết liền nói dối đều có tật cũ, dù có khi quân cũng tốt hơn bị chơi đa dạng lật tới lật lui như bây giờ.
Mới quỳ tiếp nhận nửa hiệp, đầu gối, cẳng chân và khuỷu tay đều đau, hiện giờ lại bị bắt dựa vào tường, dang rộng hai chân giao hoan, eo cũng sắp gãy.
Hạ thân bị chèn ép đến không còn cảm giác, chỉ có khoái cảm từ nơi sâu kia kịch liệt chạy dọc theo cột sống, khiến cho một thân xương cốt đều thấm đẫm tình dục, ngoại trừ rên khóc, kẹp chặt eo hoàng đế thì không còn làm được gì nữa.
Nhiếp Huyễn đã tẩm bổ nhiều ngày như vậy, lại hơn nửa năm không đụng vào ai, hôm nay khai trai, mạnh mẽ không chịu nổi, ép buộc Ôn Tử Nhiên đến chỉ biết khóc xin tha, cuối cùng ngay cả nói cũng không ra hơi.
Hắn còn cố kỵ hai lão thủ vệ bên ngoài, cộng với hoàng đế có khả năng còn mang theo người hầu đến, vẫn luôn đè thấp cổ họng không dám khóc kêu lớn tiếng, không biết là Nhiếp Huyễn săn sóc vô cùng mà đuổi hết mọi người ra khỏi viện, chỉ là nhìn bộ dáng xấu hổ này của hắn liền cảm thấy thú vị, nên không nói cho hắn biết.
Trước đây hắn chỉ biết hoàng đế háo sắc, không biết hoàng đế khi lên giường lại là người chu đáo như vậy.
Sau lúc không thích hợp ban đầu vẫn luôn chìm trong vui thích tràn ngập không thoát ra được, thân thể xa lạ đến nỗi tựa như không còn là của mình, rõ ràng là phục tùng mà thừa hoan, vốn dĩ cho rằng sẽ phải chịu thống khổ khuất nhục khó có thể nhẫn, lại bị thao làm còn sướng hơn so với lúc hành lễ Chu công với phu nhân ở nhà.
Tình dục nóng bỏng đến choáng váng, thậm chí ngay cả xấu hổ cũng không quan tâm, giữa ý loạn thần mê, trong đầu chỉ còn mỗi một ý niệm rõ ràng chính là không được khóc rên quá lớn tiếng.
Lần thứ hai hoàng đế đè lên đùi hắn mà bắn ra, hắn đã bị hoàng đế thao bắn ba bốn lần, eo mềm đến cả người đều chột dạ, ngay cả khóc cũng có chút vô lực.
Nhiếp Huyễn thật ra vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng vẫn tha cho hắn, ôm vào lòng nhẹ nhàng hôn lên mi nhãn, nhẹ giọng nói: "Ái khanh lần đầu thừa hoan, vẫn nên kiềm chế một chút."
Ôn Tử Nhiên oán thầm nói đến cùng là ai không kiềm chế? Chỉ là không dám thật sự nói ra.
Lại nghĩ tới chính mình thế mà bị người chơi mặt sau đến bắn ra, lại còn không chỉ một lần, càng thêm oán thầm.
Nhiếp Huyễn sờ sờ lên eo lưng vốn trơn bóng như ngọc nay phủ thêm một lớl mồ hôi, thở dài: "Nơi này không tiện, chốc nữa chỉ có thể lau sơ cho ái khanh, ái khanh quay về lại tắm rửa."
Ôn Tử Nhiên bị chút dịu dàng này của hoàng để hù đến đỏ mặt.
"Ngài mai hưu mộc, nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nay trẫm làm quá phận, e rằng ái khanh sẽ phải đau eo mấy ngày... Có thể ngồi cũng sẽ không thoải mái. Cho nên, mấy ngày sau cũng không cần ngồi lại nha phủ đến đầu sáng. Thật sự không thoải mái, xin nghỉ hai ngày cũng không sao, trẫm thông cảm."
Ôn Tử Nhiên sau khi nghe được nửa câu, hận không thể vùi luôn mặt vào chăn không cần gặp ai nữa, lại ngập ngừng: "Nhưng... thần... còn phải xem việc thu thuế..."
"Mang về xem cũng được." Nhiếp Huyễn cười hôn lên môi hắn, "Chẳng phải thừa tướng cũng thường xuyên đem văn thư về sao? Cũng chưa từng có ai dám dị nghị."
Ôn Tử Nhiên vẫn do dự, thanh âm sau tình sự hơi khàn khàn run rẩy, nhỏ giọng nói: "Dù sao thừa tướng cũng là thừa tướng."
"Sợ cái gì, hiện giờ ngươi là người của trẫm." Nhiếp Huyễn bị chất giọng kia làm cho ngứa ngáy trong lòng, lại chỉ dùng ngón tay vuốt lên mái tóc đẫm mồ hôi của hắn: "Không cần phải cẩn thận dè dặt như trước kia nữa, chỉ cần đừng làm càn."
"Có trẫm đây, ai cũng không làm gì được ngươi."
Chương 19
Sau sự việc ngày ấy, Ôn Tử Nhiên hưu mộc xong cũng không xin nghỉ, vẫn vào triều như cũ.
Cũng không mang công văn về nhà xem như lời hoàng đế nói, vẫn ngày ngày ngồi lại nha phủ đến đầu sáng như trước đây.
Chỉ là ghế tử đàn ngay tại chính đường của Hộ bộ thượng thư lại nhiều thêm một cái đệm mềm, hơn nữa mấy ngày liền Ôn Thượng Thư chỉ cần nhìn thấy hoàng đế liền đau eo, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Nhiếp Huyễn thấy được chỉ cười cười, cho là tình thú, ngược lại cũng không đối chọi gay gắt mà triệu kiến hắn, thầm nghĩ để đến khi hắn không còn phòng bị, sẽ bất ngờ đột ngột ra quân.
Nếu như bức bách chặt chẽ, sợ là con thỏ cũng sẽ cắn người.
Nhưng y đã cấm dục thật lâu, mới vừa nếm lại mùi thịt, nghĩ tới đối phương là lần đầu, vẫn chưa thể tận hứng, có chút cảm thấy không đủ.
Hôm nay xem xét quốc sử ở Hàn Lâm viện, đang dùng mắt đánh giá một đám quan văn thị tòng bên cạnh, vừa chợt nhìn thấy một gương mặt mới sáng lên ngay trước mắt y, thái giám bên cạnh bỗng đến báo, nói đan dược mà bệ hạ muốn cuối cùng cũng được tạo thành.
"Thật?" Nhiếp Huyễn lập tức tỉnh táo tinh thần, dừng một chút lại hỏi: "Đã thử cẩn thận?"
Thái giám kia vội nói: "Nào dám không thử! Tuyệt đối là thỏa đáng, bằng không cũng không dám bẩm báo với bệ hạ."
Nhiếp Huyễn vỗ tay cười, nói một tiếng 'tốt', ban thưởng rất nhiều.
Cũng không còn để ý tới quan văn thị tòng kia nữa, vào giờ chiều, liền mang người đến phủ Thành vương.
Hoàng đế đến thăm lại không báo trước, Thành vương phủ rối rắm mở cửa, Nhiếp Kỳ vội vàng mang người ra nghênh đón, khinh cừu khoát bên ngoài có chút hỗn độn, ngay cả kim chúc trên phát quan cũng không chỉnh, vài vết hồng khả ái trên gò má trắng noãn như bạch ngọc, đôi mắt đào hoa mơ màng, còn vương ánh nước.
Nhiếp Huyễn đánh giá hắn một chốc, chỉ cảm thấy tiểu hoàng thúc biếng nhác này của y càng thêm giống một con mèo hoa ngủ ngày, liền cười hỏi: "Trẫm quấy nhiễu thanh mộng của hoàng thúc sao?"
Trong lòng ngứa không chịu được.
Nhiếp Kỳ cúi đầu, ngáp một cái nhỏ: "Thần vẫn luôn thanh nhàn, quen biếng nhác, xin bệ hạ thứ tội."
"Biếng nhác cũng tốt mà, trẫm cũng muốn làm biếng, đáng tiếc triều vụ rườm rà." Nhiếp Huyễn ý vị sâu xa cười nói, vươn tay kéo lấy tay hắn, thẳng hướng vào trong phủ mà đi: "Được rồi, đừng đứng ở cửa, vào trong nói chuyện."
Thành vương là đệ đệ nhỏ nhất của tiên đế, mẫu thân là hoàng hậu của tiên hoàng, coi như là đích tử của chính cung, thân phận không giống với những thân vương khác, ngay cả vương phủ cũng là đứng đầu. Có điều, Nhiếp Kỳ thích đàm Huyền đạo, trong phủ cũng không có gì xa hoa, ngược lại còn mang nét thanh tao nhã nhặn.
Nhiếp Huyễn thầm cảm thán: đã có tâm nhớ thương ngôi vị hoàng đế, cho dù hắn có ăn được tiên đan, cũng không thoát được một thân tục cốt.
Hai người cùng ngồi xuống, có người đến hầu trà, Nhiếp Huyễn uống xong nhướng mày, hỏi là loại trà gì, uống không tệ.
Tiểu thúc của y nheo mắt nhìn chén trà nhỏ, chậm rãi nói: "Đây là Tuế Hàn Tam Hữu Ẩm, dùng lá thông trên rừng cùng với mật hoa mai trộn vào nhau, chưng trên lửa được nhóm bằng lá trúc, có tác dụng thanh tâm dưỡng thần, dùng để phục đan, rất tốt."
Hắn vừa nói đến phục đan, Nhiếp Huyễn liền nhớ tới 'chính sự', sai người mang tráp bạc lên, mở ra, đặt trên bàn.
Bên trong là hai viên đan dược đỏ thẫm như máu to bằng đầu ngón tay, ngào ngạt mùi thơm kỳ dị.
Nhiếp Huyễn đẩy về phía Nhiếp Kỳ, cưởi tủm tỉm nói: "Đan dược lúc trước tiểu hoàng thúc đưa quả thật rất tốt, trẫm ăn vào tinh thần thoải mái khí huyết đều thông, nay Ngự Dược viện dâng lên đan dược này cũng không tệ, trẫm dành riêng hai viên đến cho hoàng thúc."
Nhiếp Kỳ giật mình.
Chương 20
Nhiếp Huyễn không thích Huyền đạo, cũng chưa từng nghe y thích luyện đan, ngược lại lúc trước trong cung cũng từng dưỡng vài vị đạo nhân, làm ra một ít dược phòng thuật tráng dương linh tinh gì đó, Nhiếp Kỳ lại ngại đám bát nháo kia làm bẩn đạo môn chính thống, đều chưa từng để ý tới tên tuổi, chỉ gọi chung là phương sĩ.
Hiện giờ Nhiếp Huyễn thế mà lại mang đan dược đến cho hắn, vốn dĩ chưa tỉnh ngủ thì giờ cũng thành tỉnh hẳn, trừng mắt nhìn hai viên đan dược đỏ như lửa kia, chần chờ gật đầu nói: "Vậy đa tạ bệ hạ."
Nhiếp Huyễn lại ngẩng đầu nhìn xem canh giờ, thản nhiên nói: "Dược này nhất định phải dùng vào buổi trưa, hiện giờ vừa lúc thích hợp, hoàng thúc đừng bỏ lỡ."
Nhiếp Kỳ rũ mắt, đầu ngón tay vuốt ve lên nắp hộp chạm khắc, cười như không cười mà nói: "Thật vậy?"
Dùng đan có nhiều điều kiêng kị, hắn cũng đều biết cả. Chỉ là dược mà Nhiếp Huyễn đưa tới, suy nghĩ cẩn thận, hắn không dám ăn.
Tựa như hắn chưa bao giờ tin Nhiếp Huyễn dám ăn vào dược mà hắn đưa vậy.
Vì ngôi vị hoàng đế mà tranh giành, huynh đệ cũng thành người lạ, phụ tử thành kẻ địch, ngày ấy Nhiếp Huyễn ngoài dự kiến của mọi người mà mở mắt, trong vòng ba câu đã hỏi đại hoàng tử sao lại không ở bên giường bệnh, hắn liền biết việc này đã định là không thể tốt.
Nhiếp Huyễn không để ý tới hắn, nhìn lướt qua phòng trà đãi khách rộng lớn này, khoác tay nói với thị hầu xung quanh: "Đều ra ngoài đi, nhiều người khó chịu, trẫm muốn nói chuyện riêng với tiểu hoàng thúc các ngươi cũng muốn nghe sao?"
Đầu ngón tay Nhiếp Kỳ siết chặt.
Người mà hoàng đế đem tới đều vâng lời lui ra, người của vương phủ lại nhìn nhìn vương gia nhà mình, Nhiếp Kỳ cũng chần chờ khoát tay, lúc này mới lui hết ra gian ngoài, còn biết ý mà đóng cửa lại.
Nhiếp Huyễn nghiêng đầu cười nói: "Hoàng thúc vẫn chưa dùng đan sao? Không phải là sợ trẫm hạ độc chứ?"
Sác mặt Nhiếp Kỳ khẽ biến, giương mắt thẳng tắp nhìn hoàng đế cháu trai này của hắn, hai người đối diện hồi lâu, cuối cùng, Nhiếp Kỳ là người rũ mắt xuống trước.
Trong lòng cân nhắc hoàng đế dù có thế nào cũng sẽ không chạy thẳng đến phủ của mình hạ độc chết chính mình, Thành vương điện hạ do dự một lát, vươn tay ra, thầm nghĩ nếu thật sự không còn cách nào thì cứ ngậm dưới lưỡi, chốc nữa lặng lẽ phun ra...
Nghĩ như vậy, chần chờ cho một viên hồng đan vào trong miệng, đang muốn vươn tay lấy chén trà uống xuống, sắc mặt mạnh mẽ biến đổi.
Đan này vừa vào miệng liền tan!
Hắn lập tức không chú ý nhiều nữa, muốn phun ra, lại bị hoàng đế nắm chặt cằm đẩy lên trên, làm cho răng dưới đập mạnh vào răng trên còn cắn phải đầu lưỡi, đau đến chảy nước mắt, vị máu tanh ngọt .
Không còn để ý gì khác nữa, chỉ giãy giụa muốn phun ra đan dược đã tan đầy trong miệng.
Bày tay Nhiếp Huyễn lại vững như bàn thạch, dùng lực nắm cằm hắn không buông, ép hắn ngửa đầu, tay kia còn thô bạo xoa lên yết hầu hắn, cho đến khi hắn không chịu nổi, hầu kết tinh xảo lên xuống theo bản năng, nuốt hết những thứ trong miệng, mới chầm chậm buông hắn ra.
Nhiếp Kỳ mất hết sức lực, lập tức ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch, tâm như tro tàn, run giọng nói: "Đến cùng là thân thúc chất, vạn vạn không nghĩ tới, bệ hạ lại, lại không chấp nhận được tính mạng của ta như vậy?"
Lúc nói chuyện thở hổn hển, quơ tay hấp tráp bạc kia xuống đất, viên hồng đan còn lại bên trong xoay tròn lăn trên nền nhà.
Hoàng đế ban chết cho tôn thất thì đã nghe nhiều, lại chưa bao giờ nghe nói hoàng đế tự tay rót thuốc cho người!
Nhiếp Huyễn lại vẫn cười, đầy mặt ý vị sâu xa: "Tiểu hoàng thúc đang nói cái gì vậy, tính mạng của ngươi, trẫm vậy nhưng vô cùng để ý đó."
Lại chuyển lời: "Nhưng mưu nghịch soán vị, là phạm tội tày trời, tội chết."
Chương 21
Nhiếp Huyễn từ trên cao nhìn xuống Nhiếp Kỳ.
Đẹp thì có đẹp, thế nhưng dù cho mèo hoa này có quý giá, cũng chẳng qua chỉ là món đồ chơi nhà quyền quý nuôi dưỡng mà thôi... Nhát gan yếu ớt như vậy lại không thể đảm đương, cũng xứng với ngôi vị hoàng đế sao?
Chỉ thích hợp để nuôi trong lồng vàng khảm ngọc.
Y không chút nghi ngờ nếu ngày đó không phải y làm khách không mời mà đến, chiếm lấy túi da của nguyên chủ, để cho Nhiếp Kỳ thỏa mãn mong muốn mà chiếm lấy ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ hắn sẽ càng thêm dốc sức cầu tiên thuật đan phương, say mê trường sinh, sau đó dần dần ném toàn bộ chính sự cho triều thần.
Ha, khó trách hồ ly Chu Hi kia chịu đồng ý nâng đỡ hắn thượng vị, hơn phân nửa cũng chính là nhìn trúng điểm này đi.
Y nghĩ vậy, cúi xuống, hai tay chống lên tay vịn ghế, kề sát lại nhìn vào mắt Nhiếp Kỳ: "Tiểu hoàng thúc tính rất kỹ, đợi trẫm bệnh nặng khó qua khỏi liền muốn mưu đồ ngôi vị hoàng đế, thấy thâm mình trẫm khỏe lên liền cuộn tròn trong vương phủ co đầu rút cổ không ra, để lại một mình Chu Hi gánh trách nhiệm, thật sự là tính rất hay mà. Không nghĩ tới, thế gian nào có đạo lý chuyện tốt một mình ngươi chiếm hết, lại không cần phải trả giá nửa phần?"
Nhiếp Kỳ hung hăng đẩy y ra, cười lạnh nói: "Bây giờ bệ hạ còn nói những chuyện này để làm gì, muốn thần chết, tội gì phải bẩn tay, một bình rượu ban xuống phủ, còn sạch sẽ được một chút!"
Lực eo chân của Nhiếp Huyễn là cố ý rèn luyện, chỉ hơi chuyển chân đã đứng lại vững vàng, như cười như không mà nói: "Vậy ý đồ soán nghịch này, hoàng thúc chịu nhận."
Nhiếp Kỳ chỉ cảm thấy trong bụng như đốt lửa, cho là độc phát, cũng lười để ý đến y, thê thảm cười nói: "Ý đồ soán nghịch? Nhiếp Kỳ ta, cũng là hoàng tử đích tử, là huyết mạch đích hệ của Thái tổ hoàng đế, cha ta huynh ta đều là thiên tử! Kẻ ù tai hoa mắt vô năng chỉ có thể ra vẻ ta đây khi ở trên thân nữ nhân như ngươi cũng có thể ngồi lên ngôi cửu ngũ, sao ta lại không thể? Dù ta không tốt đẹp gì, cũng vẫn mạnh hơn ngươi!"
Nhiếp Huyễn cười một tiếng, cảm giác dáng vẻ dương nanh múa vuốt này của hắn lại có vẻ như đang hờn dỗi, ngược lại còn đáng iu hơn bộ dáng giả vờ vô tư của hắn thường ngày, liền cúi đầu trán kề trán với hắn, hỏi: "Hoàng thúc cảm thấy, trẫm chỉ biết ra vẻ ta đây trên thân nữ nhân thôi sao?"
Vừa rồi Nhiếp Kỳ rất kích động, lúc này hơi có chút thở dốc, nghe như vậy lại cảm thấy có chút không đúng.
Hắn nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, hoàng đế lại không hề tức giận, nếu nói là vì trước mặt kẻ sắp chết hắn đây y cũng không so đo, thì tự tay hạ sát thân thúc thúc, cũng không nên là thoải mái thích ý như vậy.
Dù cho tính tình Nhiếp Huyễn có thay đổi nghiêng trời lệch đất thế nào, chung quy cũng không thể thành một tên điên như vậy được.
Giữa lúc ngập ngừng lại cảm thấy một ngọn lửa dần dần đốt tới bụng dưới, nhất thời biến sắc: "Thứ kia không phải độc dược! Đó là ...?!"
Nhiếp Huyễn cười càng thêm tươi, đặt chóp mũi mình lên chóp mũi hắn, nói: "Hoàng thúc thật thông minh, đúng vậy. Vô duyên vô cớ, trẫm chạy thẳng tới hạ độc ngươi làm gì? Theo như lời ngươi, nếu muốn ban chết, một bình rượu độc ba thước lụa trắng đưa đến phủ, không phải sạch sẽ hơn?"
Nhiếp Kỳ trợn mắt há mồm, nhất thời cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Nghĩ đến chính mình vừa rồi dưới tình thế cấp bách nói năng ngông cuồng, không biết đáng tội chết bao nhiêu lần, nhất thời sắc mặt trắng bệch như giấy.
Cố tình giữa sống chết trước mặt như vậy, một dòng lửa nóng còn nhảy lên dưới bụng, khiến cho thắt lưng hắn cũng như nhũn ra.
Nhiếp Huyễn nghiêng đầu, cắn lên tai hắn, ý vị sâu xa mà nói: "Trẫm cũng không phải chỉ biết ra vẻ ta đây trên thân nữ nhân, trên thân nam nhân trẫm lại càng biết ra vẻ ta đây."
"Tiểu hoàng thúc cũng nên thử một lần xem sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro