Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 120 - 124 *



Chương 120

Chu Dục uống rượu với  hoàng đế cho đến tận canh hai nửa đêm mới trở về.

Lúc mới đầu còn nơm nớp lo sợ, đến khi tàn cuộc thì đã phục hoàng đế sát đất.

Hoàng đế nhiều lắm cũng chỉ hơn hắn bốn tuổi, đã là tài học uyên bác tầm nhìn rộng lớn như vậy, còn đối xử với mọi người thân hòa, nói cười vô kỵ, hùng tài đại lược thế này có thể nói là minh quân ngàn dặm khó tìm, đặc biệt nói tới nói lui lại toát ra sự coi trọng với mình, càng làm cho Chu Dục trẻ tuổi thêm nhiệt huyết dâng trào.

Lúc bước xuống khỏi xe ngựa, vẫn còn đắm chìm trong nỗi hưng phấn quân thần tri ngộ không thể thoát ra được, trong lòng lo nghĩ, bệ hạ là một quân chủ anh minh như vậy, không biết vì sao lại có hiềm khích thâm hậu với huynh trưởng nhà mình, quyết định cố gắng khuyên nhủ huynh trưởng.

Đã thấy thân tín của Chu Hi đứng chờ trước cửa, thấy hắn về liền bước tới chào nói: "Thập lang, thừa tướng đợi ngài trong thư phòng."

Chu Dục ngẩn người, nói một tiếng 'được'.

Hắn thuở nhỏ là do vị huynh trưởng này nuôi lớn, xem như cha, hơn nữa huynh trưởng đối với hắn luôn luôn quản giáo rất nghiêm, nhiều năm xây dựng ảnh hưởng, không khỏi có chút sợ hãi.

Đến thư phòng của Chu Hi, nhẹ nhàng gõ cửa nói : "Huynh trưởng?"

Một giọng nói thanh nhã lạnh lùng truyền ra: "Còn biết phải về nhà sao? Bước vào."

Nội tâm Chu Dục thầm than không tốt, chính mình hôm nay bị hoàng đế tuyên triệu, không ngờ chỉ là uống rượu thôi mà cũng uống tới trễ như vậy, cũng không nghĩ đến việc phải thông báo về nhà một tiếng.

Đẩy cửa bước vào, Chu Hi đang ngồi sau bàn nhíu mày xem tấu chương, giương mắt lên đã thấy ấu đệ một thân nồng mùi rượu, chân mày càng nhíu chặt, tức giận nói: "Lêu lỏng ở đâu?"

Chu Dục nhỏ giọng cúi đầu biện hộ: "Không có lêu lổng, chỉ ở lại trong cung uống rượu với bệ hạ."

Chu Hi nghe vậy giật mình sợ hãi, đặt tấu chương trong tay xuống: "Bệ hạ... giữ ngươi lại uống rượu?"

Ấu đệ liền thập phần ngại ngùng mà nói: "Bệ hạ đối với tiểu đệ vô cùng xem trọng."

Đáy lòng Chu Hi nhất thời liền lạnh.

Khi niên thiếu thì đã mất đi phụ mẫu, hai đệ đệ đều là tự tay mình nuôi lớn, lục đệ không nên thân, tiểu đệ này nhân phẩm tài học đều vô cùng tốt, nói là huynh trưởng, nhưng lại thật sự xem như nhi tử của mình, một lòng mong muốn hắn có thể có được tiền đồ tốt đẹp, mới tiến cử hắn làm quan văn thị tòng cho hoàng đế.

Hiện giờ lại hận không thể cho mình một bạt tai – thế mà quên mất hoàng đế vốn là hảo nam sắc, ngay cả mình đây còn chưa chịu buông tha, tiểu đệ nhà mình tướng mạo xuất chúng thế này, sao có thể trốn thoát?!

Đưa dê đến miệng cọp, chỉ sợ là đã bị nhớ kỹ.

Chu Dục nhìn thấy sắc mặt huynh trưởng trong nháy mắt đã trở nên khó coi đến dọa người, không khỏi ngẩn ra, thấp giọng nói: "Huynh trưởng đây là... làm sao vậy?" Trái lại vẫn còn nhớ rõ Chu Hi từ sau đợt bệnh nặng năm ngoái, thân thể vẫn luôn không được tốt, mấy ngày nay cũng xin ở nhà an dưỡng.

Nhất thời liền có chút khẩn trương: "Huynh trưởng lại cảm thấy không thoải mái sao? Hay là mau mời y sư đến..."

Ấu đệ săn sóc hiểu chuyện khiến cho Chu Hi càng thêm cảm thấy khổ sở, âm thầm cắn răng thầm nghĩ quyết không thể để cho hoàng đế động đến ấu đệ nhà mình, trên mặt lại cố gắng trấn tĩnh, khoát tay nói: "Không việc gì, đã không còn sớm, Thập lang đi nghỉ ngơi đi. Nhớ kỹ lần sau không thể tiếp tục như vậy. Nếu muốn về muộn, thế nào cũng phải báo với trong nhà một tiếng."

Chu Dục gật gật đầu xác nhận, chỉ cảm thấy có chút không biết là tư vị gì.

Lại nghe thấy huynh trưởng dịu giọng nói: "Không phải là ngươi đã lớn vậy rồi mà đại ca ta đây còn muốn quản ngươi, Uyển Dung cũng chờ ngươi đến sốt ruột. Nàng hiện đang mang thai, ngươi phải săn sóc chút."

Chu Dục nhớ tới thê tử, giật mình, cung kính đáp một tiếng 'vâng', rồi mới lui xuống.

Chu Hi nhìn hắn đi ra ngoài, mới từ từ lộ ra gương mặt mệt mỏi, mày nhíu chặt, thở dài một hơi.


Chương 121

Hôm sau trừ phép, vào triều lý chính.

Lúc lâm triều Nhiếp Huyễn lại nhìn thấy thừa tướng của y, trong lòng cười thầm, thanh sắc vẫn là bất động.

Sau khi các trọng thần bàn chính sự với hoàng đế trong Noãn các, Chu Hi do dự một chút, mới xin lưu lại, nói: "Thần còn có chuyện muốn tấu."

Nhiếp Huyễn giương mắt, cười như không cười đánh giá hắn.

Đợi đến khi các thần tử khác đều đã lui hết, mới bưng chén trà nhấp một ngụm, nói: "Thừa tướng cứ nói, đừng ngại."

Chu Hi chần chờ một lát, hạ thấp người, nói: "Thần đệ Chu Dục, tuổi nhỏ đức mỏng, không thích hợp hầu hạ quân thượng."

Nhiếp Huyễn bất động thanh sắc quan sát hắn một lúc lâu, bỗng bật cười: "Ha, mới vậy đã nhịn không được rồi?"

Chu Hi mím môi.

"Trẫm lại cảm thấy, đệ đệ kia của ngươi... rất không tệ. Nhắc tới, lúc trước không phải thừa tướng từng khuyên trẫm nếu thật là yêu thích nam sắc, thì cứ dưỡng vài nam nhân trẻ trung xinh đẹp trong hậu cung. Trẫm cảm thấy, thừa tướng nói cũng rất hợp lý." Nhiếp Huyễn cố ý dùng ngữ điệu ái muội mà nói, thậm chí còn đứng lên, bước ra khỏi thư án, thong thả đi đến trước mặt Chu Hi lúc này đã sắp duy trì không nổi phong độ phiên phiên, nhẹ giọng nói thầm vào bên tai hắn: "Không phải hỏi trẫm phải thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho ngươi sao?"

"Có thể, liền lấy Chu Dục nhà ngươi ra đổi đi. Hiến hắn cho trẫm, trẫm sẽ không động đến ngươi nữa, thế nào?"

Khi hoàng đế bước đến gần, sắc mặt Chu Hi đã tái nhợt, hận không thể đẩy y ra, đợi đến khi nghe y nói hết lời, từ tái nhợt đã biến thành xanh mét, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: "Ngươi nằm mơ!"

Thừa tướng phong nghi đệ nhất đương triều, ngày thường ngôn hành cử chỉ có thể khiến cho lão lễ quan ba mươi năm cũng không tìm ra sai sót, hôm nay quả thật thất nghi trước mặt vua, nói năng lỗ mãng.

Trái lại Nhiếp Huyễn cũng không trách, chỉ có hứng thú mà nhìn hắn hiếm khi thất thố, bỗng dưng cười cười, nói: "Ngươi nghĩ rằng ngươi không cho, trẫm liền không thể động vào hắn? Ngay cả ngươi trẫm cũng từng ngủ qua nhiều lần như vậy... Thừa tướng của ta nha, ngươi ngay cả chính mình cũng không bảo đảm được, huống chi là đệ đệ như giấy trắng kia của ngươi."

Sắc mặt Chu Hi cuối cùng biến thành trắng bệch.

Nhiếp Huyễn càng trở nên hứng trí, tỏ ra vui sướng nói: "Đến lúc đó huynh đệ hai người các ngươi cùng phụng dưỡng quân thượng, như cố sự Nga Hoàng Nữ Oanh, cũng là một truyền kỳ đẹp, phải không?"

Dứt lời, ung dung chờ xem thừa tướng sẽ phản kích như thế nào, hoặc là sẽ càng thất thố như thế nào.

Lại kinh ngạc nhìn thấy nam nhân tâm cao khí ngạo kia nhắm chặt mắt, thật sự chầm chậm quỳ xuống trước mặt y, ăn nói khép nép: "Thần chỉ cầu bệ hạ khai ân."

Theo sau kinh ngạc là nỗi vui sướng khó có thể diễn tả, hoàng đế mỉm cười giả bộ đắn đo, nói: "Không nghĩ ra thừa tướng lại coi trọng vị đệ đệ này như vậy."

Dừng một chút mới cúi xuống, ghé vào bên tai hắn dùng giọng gió mà nói: "Cầu xin người, cũng không phải là chuyện dễ như vậy."

Hơi thở nóng ẩm của hoàng đế xâm nhập vào trong tai, lời nói ra càng thêm khiến người không thể chịu nổi, lông tơ trên lưng Chu Hi đều phải dựng đứng.

Thật sự sợ hãi sự thân cận của hoàng đế, vô thức muốn tránh.

Chỉ là tư thế quỳ không tiện cử động, trong lúc gấp gáp thật sự ngã ngồi trên mặt đất.

Phản ứng như vậy, lập tức khiến cho Nhiếp Huyễn nổi lên tâm tư trêu đùa.

Chu Hi nghe thấy hoàng đế cười nhạo một tiếng, vươn tay niết cằm của mình, ngón cái ấn lên đôi môi không còn huyết sắc, nhẹ nhàng vuốt ve xoa nắn: "Sợ thành như vậy, còn muốn cậy mạnh sao? Cân nhắc đi, hiến đệ đệ của ngươi cho trẫm, sau này trẫm sẽ không động đến ngươi nữa... Dù sao ngươi cũng không phải chỉ có mỗi một đệ đệ, có gì phải luyến tiếc."

Chu Hi dùng sức quay đầu, muốn tránh khỏi sự ép buộc của hoàng đế, đáng tiếc, sức lực không đủ, cằm lại bị niết chặc thêm.

Hắn nhắm mắt lại, ngay cả giọng nói cũng trở nên căng thẳng, lời nói ra lại vô cùng kiên định: "Không... Cầu bệ hạ khai ân."

Dáng vẻ cậy mạnh quật cường như vậy, trái lại làm cho người có cảm giác đau lòng.


Chương 122

Nhiếp Huyễn quan sát hắn một lát, vươn một bàn tay đến, nói với Chu Hi: "Đứng lên rồi nói, dưới đất lạnh."

Chu Hi dò xét vài phần yêu thương trong mắt hoàng đế, rũ mắt, ngập ngừng đưa tay đặt lên bàn tay hoàng đế, đang muốn mượn lực đứng dậy, đã bị Nhiếp Huyễn một phen kéo thẳng vào trong lòng.

Ngự hương nồng nàn đột nhiên ập đến, bao phủ lên toàn thân hắn, một cánh tay hoàng đế vòng qua thắt lưng, cười nói: "Thiếu kiên nhẫn như vậy, thật không giống với tác phong của ngươi."

Chu Hi mím môi muốn đẩy y ra, hoàng đế lại ôm hắn càng thêm chặt, bàn tay dán lên sau lưng nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, cảm nhận sự run rẩy của hắn, cười hỏi: "Cứ sợ trẫm như vậy sao?"

Chu Hi không trả lời, chỉ nhẹ giọng nói: "Xá đệ từ nhỏ đã bấp bênh, lại tuổi trẻ khí thịnh không hiểu chuyện..."

Nhiếp Huyễn tiếp lời: "Là có chút non nớt ngây ngô, không có được phong tình như thừa tướng."

Dừng một chút lại cười hắn: "Lúc trước thật sự không nhìn ra, một người tinh minh lợi hại như thừa tướng, lại có tính bảo hộ như thế. Vì đệ đệ mà ngay cả trẫm cũng không sợ."

Chu Hi lại hơi mím môi, chậm rãi, chủ động vùi mặt vào trong lòng hoàng đế, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Sợ thì có ích lợi gì sao? Trước sau cũng... không trốn thoát. Chỉ cần một ngày không rời khỏi tướng vị này, chung quy cũng sẽ nằm trong tay bệ hạ mà thôi."

Nhiếp Huyễn quả nhiên hài lòng nheo mắt cười: "Biết thì tốt, sớm nhận thua như vậy, thì đã không phải chịu khổ rồi có phải không?"

Trong lòng Chu Hi cười khẽ một tiếng, không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm lại thắt lưng hoàng đế, một lát sau mới ngẩng đầu lên, tựa như hạ quyết tâm, nhắm mắt, khẽ dùng môi cọ vào đôi môi hoàng đế.

Vóc dáng hắn cao gầy, chỉ thấp hơn hoàng đế một chút, lúc làm động tác như vậy, liền phải ngưỡng mặt, dáng vẻ hết sức chủ động.

Nhiếp Huyễn lại không làm chiếc hôn này thêm sâu sắc, chỉ điểm điểm lại trên môi hắn một chút, dán vào cọ xát, nói: "Hôm nay đến cùng là làm sao, mới đầu là yêu thương nhung nhớ, lại còn chủ động như vậy... Vô sự hiến ân cần, thừa tướng như vậy, trẫm thật sự hoảng hốt."

Chu Hi quay đầu, rũ mắt sợ hãi thốt: "Không phải bệ hạ chê thần không có dáng vẻ cầu xin sao?"

Nhiếp Huyễn nhìn bộ dáng này của hắn liền muốn cười, giả thì đúng là giả, lại thật sự rất tinh ngoan, khiến cho y không cách nào không thích.

Đại để là lần trước tại Noãn các chọc cho hắn khóc, chính mình lại nổi lên thương tiếc, để cho hắn học được giả ngoan bán thảm, một bộ dáng khiến người nhìn mà thương xót như vậy, thật sự không thua Ôn Tử Nhiên chút nào.

Y biết thừa tướng của y thông minh tuyệt đỉnh, thế nhưng dáng vẻ tự cao tự đại không xem ai ra gì của hắn thì đã thấy nhiều, bỗng nhiên liền eo cốt mềm mại giả vờ yết ớt, khiến cho y có cảm giác không quen.

Nhưng đồng thời cũng thật mới mẻ lạ lẫm, càng thêm vô cùng hưởng thụ.

Liền ôm lấy Chu Hi hôn lại một cái, dán vào bên tai hắn cười nói: "Ngoan ngoãn như vậy rất tốt, trẫm thực thích, Bá Dương lại đồng ý với trẫm một việc, việc này nếu như làm tốt, trẫm tất nhiên sẽ không động tới đệ đệ bảo bối của ngươi."

Chu Hi cúi đầu vùi vào lòng y, nhỏ giọng hỏi: "Việc gì?"

Bàn tay buông bên hông vô thức siết chặt ống tay áo, khiến cho vật liệu may mặc sang quý hằn lên vết nhăn.

Nhiếp Huyễn chôn mặt vào hõm cổ hắn hít ngửi, thấp giọng cười nói: "Nhìn ngươi gồng lên như vậy, quả nhiên là còn sợ, không phải sao? Thả lõng, không phải muốn ngủ ngươi..."

Nói xong lại dán sát vào bên tai hắn, thì thầm hai tiếng.

Chu Hi chần chờ ngẩng đầu lên, đầy mặt khó hiểu.

Đến cùng cũng đồng ý.

Hoàng đế lại ôm lấy hắn hôn một chặp mới thả người đi.

Đến khi ra khỏi Noãn các, vẻ e lệ điềm đạm đáng yêu đầy mặt liền tan biến trong chớp mắt, Chu Hi mím môi, ngửi thấy mùi ngự hương nồng đậm còn vương trên y phục toàn thân, chân mày hơi nhíu lại.

Về thẳng trong phủ tắm rửa thay quần áo đi thôi.


Chương 123

Hôm sau, trời mưa lất phất, Chu Hi mang một cây dù giấy cán trúc đứng đợi trên cây cầu bắt qua sông Kim Thủy vắt ngang qua kinh thành, trường thân ngọc lập, trường bào gấm màu lam nhạt khoác áo khoác lông, chờ thật lâu, chóp mũi và bàn tay cầm dù cũng hơi hơi đỏ lên trong tiết xuân se lạnh.

Hắn vốn là phong tư có một không hai, dáng vẻ lại đẹp, mái tóc đen óng mượt được bới lên bằng một cây bạch trâm xuyên qua ngân quan, phảng phất ngọc thụ lâm phong, không biết khiến cho bao nhiêu đại cô nương bao nhiêu tiểu tức phụ liếc trộm ngắm bóng dáng cùng với dung nhan của hắn.

Qua một lúc sau, Nhiếp Huyễn mới tới, trời mưa rất nhỏ, hoàng đế chỉ đội một chiếc nón trúc, cũng không mang theo dù, xa xa đã nhìn thấy thừa tướng đúng hẹn đang chờ, tâm tình vui cực, đến gần một chút, lại thấy trên cán dù của hắn còn treo một chuỗi bạch ngọc trang trí, mỉm cười bước tới, tháo nón trúc ra, vừa cười vừa nói: "Bá Dương quả thật rất giàu có."

Đến tận khi y cất tiếng nói, Chu Hi mới hồi phục tinh thần, chuyển hướng qua y hơi cúi người, lại vẫn mơ hồ: "Trước mặt tôn giá, không giám nhận."

"Gọi Cao công tử là được." Nhiếp Huyễn mỉm cười cầm lên chuỗi bạch ngọc kia thưởng thức một chút, giương mắt nhìn về phía Chu Hi: "Lúc trước không phải Bá Dương từng nói trẫm giống Cao Dực hay sao? Vậy cứ gọi là Cao công tử đi, Cánh Lăng Cao Lập Vũ."

Chu Hi mím môi, không chút muốn nhớ lại cái thời điểm mình nói hoàng đế giống Cao Dực, chỉ nói: "Tùy ý ngươi là được."

Nhiếp Huyễn thò tay nắm lấy bàn tay cầm dù của hắn, cười nói: "Sao lại tới sớm như vậy, đợi đến nỗi tay cũng lạnh rồi."

Vừa nói vừa cầm lấy cây dù trong tay hắn, còn nắm lấy bàn tay đỏ ửng lên vì lạnh kia.

Bàn tay hoàng đế thon dài mạnh mẽ, vừa to rộng lại vừa thật ấm áp, Chu Hi vô thức muốn tránh, nhưng tránh không được, đành phải để mặc cho y nắm, ngược lại còn cảm thấy bàn tay đông lạnh đến phát đau dần dần bắt đầu ấm lên, cũng không phải là không thoải mái. Nhìn xung quanh một vòng, lại nhịn không được mà chau mày: "Bệ... Cao công tử chẳng lẽ đến một mình sao?"

Nhiếp Huyễn cười cười, nói: "Nói muốn thể nghiệm quan sát dân tình, chằng lẽ còn tiền hô hậu ủng hay sao?"

Lại cười nói: "Yên tâm, ám vệ cũng đến, rất an toàn, nhưng trẫm đã dặn dò, trừ phi có biến cố, nếu không thì không cho bọn họ ló mặt ra. Cho nên... hôm nay chỉ có ta và Bá Dương, hai người chúng ta mà thôi."

Lời nói thật ái muội, tay nắm bàn tay Chu Hi còn cố ý dùng đầu ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay hắn, Chu Hi sợ nhột, theo bản năng rụt tay về, lại bị nắm càng thêm chặt.

Thấy hoàng đế quả thật không có ý buông tay, liền có chút xấu hổ mà rũ ống tay áo xuống che đi cái nắm tay của hai người, thở dài nói: "Tuân theo tôn ý là được."

Còn cười khẽ một tiếng: "Dù sao ta cũng đã nhận lời, hôm nay đều nghe theo Cao công tử, sẽ không nuốt lời."

Nhiếp Huyễn cười một tiếng, lại nổi lên ý trêu đùa, ghé vào bên tai hắn nói: "Thật sự đều thuận theo sao? Ngươi không sợ..."

Vành tai Chu Hi ửng đỏ, chỉ cảm thấy không nghe nổi nữa, liền tránh tránh ra sau một chút: "Trước công chúng, còn là ban ngày ban mặt, thật không ra thể thống gì."

Nhiếp Huyễn nhìn nhìn bốn phía, xác thật, kinh thành phồn hoa, dòng người như thoi, lui tới không dứt, y và Chi Hi đều là những nhân vật xuất chúng, càng khiến người khác nhìn nhiều thêm mất lần, tuy rằng đế tướng hai người ngày thường chỉ ra vào chốn cung đình, không bị người dân chốn phố chợ nhận ra thân phận, lại thật không dám làm ra chuyện gì quá gây chú ý, liền đứng lại nói: "Không còn sớm nữa, cũng sắp đến giữa trưa rồi, Bá Dương cùng ta ăn chút gì trước đi."


Chương 124

Hoàng đế mang theo thừa tướng muốn cải trang vi hành khảo sát dân tình, những tửu lầu lớn mà Chu Hi vẫn thường hay đến như Thiên Hương lâu Thụy Tiên lâu dĩ nhiên là không thể đi, mang theo Chu Hi đi loanh quanh lòng vòng, tìm một quán nhỏ yên tĩnh một chút, Chu Hi chần chờ bước vào, nhìn thấy mọi thứ đều gọn gàng sạch sẽ, nên cũng không tỏ vẻ gì.

Nhiếp Huyễn đi thẳng lên lầu hai, chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Chu Hi cũng cùng ngồi, thấy hoàng đế rành rọt mà gọi vài món ăn, còn gọi thêm hai bình rượu, liền có chút nghi hoặc mà nhìn y.

Nhiếp Huyễn cười một tiếng, nói: "Trước kia từng đến với Quảng Xuyên huynh."

Chu Hi thoáng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Nhiếp Huyễn lại hỏi hắn có còn muốn ăn thêm gì nữa không, để gọi, hắn chỉ lắc lắc đầu, bảo chủ quán pha một bình trà ngon mang đến.

Nước trà đến trễ hơn rượu, Nhiếp Huyễn mới rót đầy một ly, nhìn thấy hắn bưng lấy chén trà, cũng không cho hắn rót rượu, nghĩ nghĩ mới nói: "Lúc trước Bá Dương cáo bệnh, hôm nay đã khỏe chưa?"

Chu Hi rũ mắt cười, nói: "Nhờ phúc, đã không còn trở ngại."

Nhiếp Huyễn nhìn chiếc áo khoác dày trên người hắn, không nói gì, tự uống một ly, híp mắt thỏa mãn thở ra một hơi, "Tuy rằng mặt tiền quán này không lớn, rượu tự nhưỡng lại rất ngon, đáng tiếc người bệnh không nên uống rượu, xem ra là ngươi không có phúc hưởng."

Chu Hi nhấp một ngụm trà, chậm rãi nuốt xuống, nói: "Đa tạ Cao công tử săn sóc."

Trước kia yến tiệc quá độ, dạ dày chịu tổn thương, nên đã nhiều năm không uống rượu, vốn còn đang suy nghĩ xem nếu như hoàng đế mời rượu thì phải từ chối như thế nào, không ngờ hoàng đế lại săn sóc như vậy, cho nên cũng nhẹ nhàng thở ra.

Không bao lâu, đồ ăn cũng được mang lên.

Một con gà nướng, một nồi thịt dê, một khay lòng xào, một bát canh tổ yến. Tuy chỉ có bốn món, nhưng quả thật lại rất có phân lượng, hai người ăn có hơi nhiều, Chu Hi theo bản năng nhíu nhíu mày, rồi lại trở nên như thường, tựa như không có việc gì, Nhiếp Huyễn đã gắp một đũa lòng xào, bắt đầu ăn.

Vừa ăn vừa nói với hắn: "Nếu không nhờ Quảng Xuyên, thì đã không biết trên đời này còn có thức ngon như vậy, Bá Dương không nếm thử sao?"

Ngày thường Chu Hi ngay cả thịt dê cũng không ăn, đối với thức ăn hạ đẳng như thịt heo thì đương nhiên là xin miễn cho kẻ bất tài, chỉ từng đũa từng đũa gắp nấm hương và măng bên trong rau xào.

Vừa nhìn liền biết là một tên kén ăn.

Nhiếp Huyễn cung mã không nghỉ, lại còn là một thanh niên mới hai mươi mốt tuổi, lượng cơm ăn rất nhiều, chớp mắt đã một mình ăn hết nửa nồi thịt dê cùng với hơn phân nửa khay lòng xào, thấy thừa tướng của y gắp một miếng măng bắt đầu chậm rãi rũ mắt ăn, liền thò tay xé xuống một cái đùi gà.

Chu Hi nhìn thoáng qua, rồi lại quay về chậm rãi ăn miếng măng như cũ, rõ ràng là tuân thủ nguyên tắc ăn không nói ngủ không nói.

Nhiếp Huyễn lại đưa cái đùi gà kia tới bên miệng hắn.

Chu Hi sửng sốt một chút.

Nhiếp Huyễn mỉm cười nhìn hắn, không nói gì, nhưng tay vẫn kiên trì ở lại trước miệng Chu Hi.

Vành tai Chu Hi lập tức đỏ lên, theo bản năng nhìn ngó bốn phía, lí nhí nói: "...Giống bộ dáng gì."

Nhiếp Huyễn lại đưa đến gần thêm một chút, cũng nhỏ giọng trả lời: "Đường đường là thừa tướng mà lại gầy đến như vậy mới là không ra bộ dáng gì, ai không biết còn cho rằng trẫm khắt khe với ngươi."

Chu Hi liếc nhìn y, cười nhạo một tiếng.

Nhiếp Huyễn da mặt dày chỉ xem như là chưa từng nghe thấy, kiên trì giữ cái đùi gà kia ở bên miệng hắn.

Chu Hi thật sự là không thể nhịn nữa, hơi mím môi, đến gần cắn một ngụm nhỏ.

Nhiếp Huyễn lúc này mới cười cười, dỗ dành: "Ta thấy mùi vị cũng không tệ đâu, không kém gì so với trong cung, Bá Dương cảm thấy thế nào? Ăn thêm đi."

Gà nướng quả thật là không tệ, đùi gà non mịn mềm mại, Chu Hi mím môi, chậm rãi nhai miếng thịt gà trong miệng chậm rãi nuốt xuống, thấy hoàng đế vẫn không có ý buông tay, nhận mệnh mà cắn thêm một ngụm. (trời ơi cu tè quá á á á)

Cứ như vậy bị dỗ ăn hết hơn nửa cái đùi gà, mới lắc lắc đầu, nói no rồi.

Rốt cuộc Nhiếp Huyễn cũng rút tay về, tiếp tục cắn lên cái đùi gà đó, Chu Hi kinh ngạc nhìn, rũ mắt thấp giọng nói: "Như vậy không ổn..."

"Không ổn thế nào?" Nhiếp Huyễn cười tủm tỉm nhìn vành tai nhiễm lên một tầng phấn hồng của hắn, chậm rãi nói: "Giải y y chi, thôi thực thực chi, có cái gì không ổn?" (giải y y chi, thôi thực thực chi: cới áo mình đang mặc đem cho người khác, lấy đồ mình đang ăn cho người khác ăn, cả câu muốn nói đến ý quan tâm đến đối phương.)

Nói xong liền cắn thêm mấy ngụm ăn hết đùi gà, có chút bất mãn mà nói: "Tuấn ca nhi mới có sáu tuổi, cũng không chỉ ăn có chút cơm như vầy, Bá Dương thật sự là ăn quá ít."

Chu Hi biết nghe lời phải, lại ăn thêm hai đũa nấm hương và măng xào.

Nhiếp Huyễn nhìn cũng bật cười, thản nhiên gắp một miếng thịt dê cho vào miệng, ăn xong đột nhiên hỏi: "Ngươi có bệnh dạ dày sao? Rất nặng?"

Chu Hi kinh ngạc giương mắt nhìn hoàng đế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro