
Chương 37
Tôi có một chút bất ngờ. Tưởng Toàn thúc có hình tượng quân nhân cứng rắn chuẩn mực nhưng không ngờ lại phản ứng và hướng dẫn quá trình nghiên cứu nhanh đến vậy, đúng là không nên đánh giá thấp bất kỳ người họ Trương nào.
Theo quỹ đạo do dầu hỏa chỉ ra, chúng tôi tăng tố, sau khi đi qua nhiều đường hầm làm bằng phiến đá, một cánh cửa đá mà tôi rất quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Lần trước tôi không để ý nhiều đến sự xen kẽ của hai loại đường hầm, nhưng bây giờ tôi phát hiện ra rằng nhiều tuyến đường mà tôi tưởng là do Mật Lạc Đà tạo ra là được xây dựng thủ công, nhưng vì bề mặt của các phiến đá được bao phủ bởi " ngọc", chúng trông chỉ ngay ngắn hơn một chút so với các con đường khác.
Mắt kính đã nói đúng, những đường hầm nhân tạo này ngắn và có rất ít đường thẳng. Tôi tin rằng vị trí và hướng đi của chúng đã được thiết kế cẩn thận - người họ Trương đã sử dụng những con đường đá chôn trong "ngọc bích" này để hình thành quỹ tích hành động cho Mật Lạc Đà, khiến mê cung sống 3D này trở nên khó thoát hơn những mô hình bình thường gấp vạn lần.
Thật mẹ nó ngưu bức. Vào thời điểm đó chưa có phần mềm vẽ như 3DMAX hay CAD, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh họ một bên nghĩ về thói quen của Mật Lạc Đà, một bên dùng gỗ làm ra mô hình mẫu. Có lẽ chẳng ai có thể vượt qua đám biến thái của Trương gia trong việc " Vật do người làm mà như trời tạo".
Sau khi chỉ huy họ đóng cổng đá lại, mọi người tập trung lại bên hồ bơi. Bọn hắn không dám tùy tiện đi lên cột đá, đều há to miệng nhìn kiến trúc cổ kính trong gương đồng, trên mặt mỗi người đều phản chiếu một màu xanh thẫm.
Trương Thi Tư cởi chiếc túi trên lưng, lấy máy ảnh ra chụp vài tấm, nhìn qua nhìn lại mặt nước và gương, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng tối phía trên đầu, hít một hơi dài nói: "Trời ạ... Đây là Trương Gia Lâu sao? Làm sao lại... ở trong gương?"
"Đây chỉ là hình ảnh ảo, Cổ Lâu thật không có ở đây".
Ngoại trừ Muộn Du Bình, những người còn lại đều nhìn tôi với vẻ vừa phấn khích vừa mê hoặc, tôi không biết nói gì hơn ngoài việc nở một nụ cười gượng. Trong mắt họ, tôi cái gì cũng biết, thực tế tôi đúng là bug trong thế giới này: "Cẩn thận, trên tường có dầu hỏa, nếu nó bốc cháy thì chúng ta coi như xong đời".
Có người lập tức bật đèn pin đi đến vách hang kiểm tra, sau đó giơ tay ra hiệu "đúng vậy".
Trương Thi Tư lớn gan tiến lên vài bước, dùng đầu ngón tay chạm vào đá ngâm trong nước, quay về phía tôi và hỏi: "Làm gì bây giờ?"
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi không biết".
"Cái gì?"
Vẻ ngạc nhiên trên mặt họ còn lớn hơn cả khi họ phát hiện ra tôi thực sự có thể dẫn đường, tôi nhún vai, ngồi xổm xuống đất dùng sỏi vẽ sơ đồ lỗ gương và căn phòng cát lún bên dưới, vừa nói: "Dưới chân chúng ta là hố cát lún, cũng là nhà ăn của Mật Lạc Đà, giữa nó và Trương Gia Lâu chỉ có một cánh cửa duy nhất. Ngoài ra còn có một con đường quay lại, khá xa, hơn nữa có thể có một vài cơ quan mà tôi không biết."
Đó là con đường tôi đã trốn thoát cùng Muộn Du Bình và cũng là nơi Phan Tử hi sinh. Tôi không biết ở đó bây giờ ra sao, vì khi tôi rời đi, tất cả cơ quan đều đã bị Muộn Du Bình phá giải. Mặc dù lúc này tôi rất muốn lao tới đập nát hết đống chuông đó, nhưng đây không phải là lúc để xúc động.
Toàn thúc suy nghĩ vài giây rồi nói: "Nếu chúng ta đã một đường tới đây, tức là lối vào và lối ra của Mật Lạc Đà cũng ở đây, trên đường không thể có cạm bẫy nào khác. Chúng ta hãy đi từ đây thôi.
Không hổ là người giàu kinh nghiệm, phán đoán rất chính xác. Tôi soi đèn pin vào những tảng đá gồ ghề trên bốn bức tường và nói: "Nếu dầu hỏa xung quanh bốc cháy, sự chênh lệch áp suất không khí khổng lồ sẽ kích hoạt cơ quan khiến chúng ta rơi xuống. Nhưng ngọn lửa cũng sẽ thu hút Mật Lạc Đà xung quanh. Trước khi chúng phân tán, toàn bộ cổ lâu sẽ tràn ngập bụi công nghiệp mạnh. Cho dù có mặt nạ phòng độc thì chúng ta cũng không thể đi xa"
Trương Thi Tư mỉm cười và vỗ tay: "Vậy thì đơn giản, chắc chắn còn có cách khác, bởi vì những con quái vật lớn kia không thể nào phóng hỏa."
Toàn thúc cũng gật đầu, cởi ba lô ra nói: "Ba người cùng xuống nước với tôi, những người khác ở bên trên tiếp ứng."
Đương nhiên, loại công việc này sẽ không đến lượt tôi và Muộn Du Bình làm, Trương Thi Tư tình nguyện nhưng bị từ chối nên chúng tôi phải đứng trên bờ xem. Nước hồ rất trong, có thể nhìn thấy rõ ánh sáng đung đưa dưới nước, cùng bóng dáng của bốn người tựa trên thành hồ.
Mỗi người trong số họ phụ trách một hướng, một bên kiểm tra tảng đá một bên từ từ lặn xuống. Để có thể nhìn rõ chúng, tất cả chúng tôi đều tắt đèn pin, ánh sáng xanh trong gương biến mất, chỉ còn lại ánh sáng trắng từ dưới nước tạo nên những hoa văn lắc lư trên vách hang.
Ánh mắt Muộn Du Bình nhìn tôi có chút khó tả, nhưng hắn rất nhanh đã chuyển tầm nhìn.
Không cần giấu diếm, mọi người đều có thể đoán được tôi đã từng đến đây, chỉ cần không hỏi tôi về quá trình thì có nghĩa là chút nghi ngờ này không có hại gì.
Khoảng 5 phút sau, một người trong số họ dừng lại vài giây, giơ tay lên làm động tác kỳ lạ, một lúc sau, ba người còn lại cũng dừng lại ở độ cao tương tự. Tôi thấy Toàn thúc từ từ chạm vào vách hang theo phương ngang rồi vẫy tay với chúng tôi.
Trương Thi Tư giải thích với tôi: "Họ đã phát hiện ra điều gì đó muốn kích hoạt cơ quan."
"Vậy có ổn không?"
"Không sao đâu, mấy thứ kia không thể làm ra động tác gì đó quá phức tạp đâu." Cô mỉm cười hỏi: "Cát lún có phiền phức không? Anh có muốn chuẩn bị một chút không?"
Tôi có thể từ biểu hiện của cô ấy nhìn ra được, cô ta đã bắt đầu ỷ lại vào tôi. Thật dễ dàng để có được sự tin tưởng của nhóm người họ Trương này, chỉ cần không phạm sai lầm, họ sẽ ngày càng nghe lời tôi hơn, nhưng cứ như vậy, mọi trách nhiệm sẽ đổ lên đầu tôi, và tôi cần phải thận trọng hơn
"Buộc chặt quần áo lại, có rất nhiều côn trùng."
Tôi bảo họ xách đồ, đều đứng trên bờ ra dấu "OK" cho Toàn thúc ở dưới nước, nhưng chúng tôi không thấy rõ ông ta đã làm gì, vách tường xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng dây xích chuyển động. Mặt nước rung chuyển nhẹ rồi đột nhiên giảm xuống. Giữa tiếng nước ầm ầm, bốn người bám chặt vào tảng đá nhưng cơ thể vẫn bị dòng nước làm cho lắc lư. Có lẽ chỉ có nhóm người Trương gia có võ công siêu phàm này mới có thể tránh khỏi bị cuốn trôi.
Tuy rằng không thể thấy rõ biến hóa dưới đáy hồ, nhưng nhất định toàn bộ đã mở ra, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ nước sâu mấy mét đều rút đi. Tôi nhìn bốn người đồng thời buông tay, giống như thợ lặn cùng nhau rời khỏi mạn tàu, tôi đang định nói thì đột nhiên một tiếng hú từ phía sau tôi vang lên, một bóng người nhảy ra, theo sau là một bóng người khác, hiển nhiên họ không thể nhịn được nữa rồi...
"Không thành vấn đề -" Toàn thúc từ phía dưới hét lên, "Mọi người xuống đi! Thi Tư móc câu, để Tiểu Tề trượt xuống trước."
Quá thuận lợi rồi!
Tôi liếc nhìn Muộn Du Bình đang làm vẻ mặt chẳng liên quan gì đến mình, không hiểu tại sao hắn vẫn như vậy. Tình hình đã lý tưởng đến mức tôi thậm chí không bao giờ dám mơ tới, mặc dù tôi không ngây thơ đến mức nghĩ rằng cơ quan bên ngoài tòa nhà có thể gây hại cho họ nhưng đến nay mọi thứ vẫn diễn ra đúng như tôi mong đợi, đó đã là thành quả rất tốt rồi.
Chắc là vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro