
Chương 34
Thứ đầu tiên bị nổ tung chính là nhà kho, căn phòng vốn cao gần 4m giờ đã biến thành một đống đổ nát, ngọn lửa đỏ bốc lên bầu trời với làn khói đen dày đặc, thỉnh thoảng còn nghe thấy những tiếng nổ trầm đục, nhiên liệu bên trong đã bốc cháy.
Trương Thi Tư đang ngồi xổm ở nơi chúng tôi vừa trò chuyện, xung quanh cô ta không có nơi trú ẩn, vừa nhìn đã thấy là bia đạn sống. Nghĩ nàng bị dọa sợ phát ngốc nên tôi vội chạy tới, lại phát hiện nàng đang nhặt chuông, hộp chuông mở nắp rơi xuống đất, những chiếc chuông đồng lớn nhỏ đều rơi xuống đất, lăn tròn, vương vãi đầy trên mặt đất, không thể thu thập trong chốc lát.
Tôi nắm lấy cô ấy và nói: "Đừng quản chúng! Ở đây quá nguy hiểm!"
"Không!" Cô ấy hất tay tôi ra, hoảng hốt nói: "Một cái cũng không..."
Cô ấy chưa kịp nói xong thì lại có một tiếng gầm khác, tôi theo phản xạ bảo vệ cô ấy, nhìn thấy một làn khói dày đặc đang chậm rãi bốc lên từ khu dân cư cách hồ xa nhất. Nhiều người tay cầm súng lao ra, Toàn thúc chạy tới phía trước, gầm lên và chỉ huy phản công. Khi nhìn số lượng người, tôi biết thương vong không nhiều, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
"Đưa cô ấy xuống tầng hầm!" Toàn thúc chỉ vào một ngôi nhà nhỏ trông giống như chuồng bồ câu và hét lên với tôi: "Ở đằng kia!"
Tôi lại kéo Trương Thi Tư, nhưng cô ấy hất tay tôi ra và tiếp tục nằm dưới đất nhặt đồ, bất kể dáng vẻ thảm hại xấu hổ cỡ nào. Có vẻ như cô ấy thực sự coi trọng những chiếc chuông này hơn cả mạng sống của mình, tôi thầm thở dài, nằm xuống đất giúp cô ấy thu thập.
Khi nhặt được chiếc cuối cùng mà tôi nhìn thấy, tôi ngẩng đầu lên và hét lên: "Được rồi, Thập Tứ tỷ! Phần còn lại tôi sẽ giữ ở đây, đến nơi an toàn rồi sắp xếp sau đi!"
Trương Thi Tư không trả lời tôi, tôi nhìn xung quanh và thấy Trương Thi Tư đang nằm trên mặt đất, dựa vào góc nhà đổ nát, như thể đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó.
Tôi nói "tsk", chạy tới vỗ vai cô ấy: "Để tôi."
Trương Thi Tư ngẩng đầu, mặt đầy cát, gật đầu rồi đứng dậy.
"Mở lòng bàn tay ra." Cô nghe xong liền chắp hai tay lại, tôi đổ mấy chiếc chuông nhặt được vào lòng bàn tay cô, đổi chỗ dựa vào khe hở trên tấm ván nhìn vào trong.
Quả nhiên, dưới lớp bùn sâu nhất có một vật màu vàng sáng bóng, tôi nhìn kỹ hơn thì thấy đó là chiếc chuông mạ vàng lớn nhất, gần như bị chôn vùi hoàn toàn, chỉ lộ ra một phần nhỏ tay cầm. Nó thực sự đã lăn xa đến thế, nếu Trương Thi Tư không có thị lực tốt thì sau này chúng tôi có lẽ cũng không tìm được nó.
Tay tôi dài hơn tay cô ấy, chạm tới đầu tay cầm, tôi rút ra, đứng dậy nhìn Trương Thi Tư, cô ấy gần như đã thu dọn xong đồ đạc. Tôi ra hiệu OK với cô ấy rồi bước đi vài bước, đột nhiên sau lưng tôi lóe lên một luồng ánh sáng đỏ, đồng thời có tiếng gầm rú kinh thiên động địa, thế giới lập tức xoay tròn, toàn thân tôi choáng váng, bị một luồng không khí thiêu đốt cuốn lên đập vào một cái cây.
Không biết qua bao lâu, tôi mới lấy lại được bình tĩnh, toàn thân chỉ thấy đau nhức, không biết cái gì đã nổ, trước mắt chỉ thấy một làn khói đen. Tôi dùng hết sức nâng phần thân trên của mình lên thì phát hiện mình đã bị ném bay hơn mười mét. Chiếc chuông vẫn còn nắm chắc trong tay, tôi giơ tay lên thì không ngờ nó phát ra một loạt tiếng leng keng, may thay âm thanh đó không lớn, giữa tiếng súng khó có thể nghe thấy.
Chưa đầy mấy giây, Trương Thi Tư đã chạy đến bên cạnh tôi, ôm hộp đựng chuông, mắt đỏ hoe như sắp khóc: "Tề Vũ, cậu không sao chứ?"
Tôi duỗi tay chân, thấy còn cử động được nên đặt chiếc chuông mạ vàng vào tay cô, dùng vai cô đứng lên rồi chỉ vào nơi chú Toàn vừa chỉ: "Cô tới bên đó tạm trú đi"
"Cậu thì sao?"
Tôi lắc lắc đầu: "Tôi đi tìm Trương Khởi Linh."
"Nhưng mà..."
"Nghe lời, cô phải tự bảo trọng. Nếu không, tôi trở về sẽ không có mặt mũi gặp Hải Khách."
Chỉ sau một lát do dự, Trương Thi Tư nặng nề gật đầu: "Vậy các anh nhanh chóng tới đó hội hợp."
Cô ta nắm tay tôi rồi đi, tôi bước ra có chút mờ mịt nhìn doanh địa đã bị tàn phá tơi tả.
Muộn Du Bình ở đâu?
Cuộc oanh tạc tiếp tục, may mắn thay, rất khó để kiểm soát điểm hạ cánh của thứ này, tất cả các tòa nhà đều bị phá hủy. Phòng làm việc vừa rồi đã trở thành một cái hố lớn, cát đá không ngừng rơi xuống người tôi, rừng cây xung quanh vang lên tiếng súng, rõ ràng là không chỉ có một người.
Bom chỉ là yểm hộ, khi nơi này gần như bị phá hủy, bọn họ nhất định sẽ xông tới. Đối phương hẳn là đã có chuẩn bị, chúng lợi dụng lúc chúng ta kiệt sức để tấn công, không thể nào chỉ là quậy một chút rồi thôi.
Tôi chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng, muốn tìm ai thì phải trèo lên cao mới nhìn được, nhưng giờ đây mỗi bước đi tôi đều có cảm giác như chân mình bị dao cứa vào. Quân chủ lực vẫn ở phía trước, tôi bò lên một gò đất nhỏ gần phía trước bằng hai tay và đầu gối và hét lên: "Trương Khởi Linh!"
Nhưng giọng nói của tôi nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng pháo kích và không có ai trả lời.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng hét phát ra từ phía trên bên trái, tôi nhìn lên và thấy một tên lửa đang bay về phía xa với vệt sáng chói, cùng lúc đó, một bóng người mang theo bệ phóng tên lửa đang nhảy ra khỏi mái nhà bằng gỗ. Hóa ra là Muộn Du Bình!
Tôi vội bước lên trên, Muộn Du Bình cũng chạy tới, tháo khẩu súng phóng lựu đã hết đạn trên vai anh rồi ném đi. Tôi nhìn lên làn khói xanh mờ nhạt trên mái nhà và biết rằng ánh sáng ban nãy đã làm lộ điểm bắn, tôi sợ nơi đó sẽ sớm trở thành mục tiêu tiếp theo của kẻ thù.
"Tôi sẽ ép người đó ra xa." Muộn Du Bình không nhìn tôi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vách đá phía xa.
"Anh định đuổi xạ thủ đằng kia à?"
Muộn Du Bình lắc đầu nói: "Ngược gió rồi, 300 mét là phạm vi mấu chốt, chúng ta chỉ có thể tranh thủ một ít thời gian."
Vẻ mặt anh vẫn rất thờ ơ, nhưng tôi biết ý nghĩa của câu này. Đạn pháo tầm xa là vũ khí chịu ảnh hưởng rất lớn của hướng gió và địa hình, chúng ta ở chỗ thấp, có gió ngược, đẩy đối thủ ra xa 300 mét là giới hạn bắn của hắn, nhưng đạn của đối phương vẫn có thể bắn trúng Sau 300 mét, hắn phải tính toán mới phát động tấn công.
Hóa ra vừa rồi hắn ta đã nhảy lên nhiều mái nhà khác nhau để phản kích?
Phát hiện bản thân chạy xa như vậy đều vô ích tôi chũng không buồn, nhưng tôi cũng không thể vui nổi. Hắn giống như một con chim, không biết khi nào sẽ đến hay rời đi, và những lời hứa của hắn như một trò đùa, việc hắn có giữ chúng hay không là tùy thuộc vào tâm trạng.
Nhưng rõ ràng đòn phản công của hắn đã có tác dụng, tôi nhìn đám mây lửa bốc lên trời trong khu rừng phía xa, nhưng ở đây có một sự im lặng chết chóc - cuộc bắn phá đã tạm dừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro