79
Sau khi Phó Tranh và Sơ Hạ thăm mẹ Phạm xong, Mạnh Tử Nghĩa đưa hai người xuống bãi đỗ xe.
Mạnh Tử Nghĩa gia nhập nhóm chat công ty thiết kế của Sơ Hạ, tuy rằng chưa tiếp nhận dự án nào, nhưng mọi người nói chuyện với nhau rất nhiều, nhắc tới những thiết kế phòng ốc kiến trúc, cô đó đã học được rất nhiều kinh nghiệm thực tế.
Mạnh Tử Nghĩa cười hỏi Sơ Hạ, "Chị Sơ Hạ, đợi em đóng máy lập tức tới công ty chị thực tập được không?"
Sơ Hạ cười nói, "Đương nhiên là được, rất hoan nghênh em."
Phó Tranh hỏi Mạnh Tử Nghĩa, "Không định làm diễn viên tiếp sao?"
Thật ra Mạnh Tử Nghĩa cũng thích làm diễn viên, nhưng nếu cô làm diễn viên, ba mẹ và chị Uyển Hề lúc nào cũng phải ở bên cô, họ rất mệt, cô cũng đau lòng.
Mạnh Tử Nghĩa nói, "Vẫn là làm về thiết kế thôi, biến ý tưởng của mình thành hiện thực, quá trình này rất vui vẻ."
Sơ Hạ liếc Phó Tranh một cái, trong lòng suy nghĩ riêng.
Hôm nay cô ấy có việc, cuối cùng lại bị Phó Tranh túm lấy, vội vàng chạy từ sân bay tới đây.
Từ lần Mạnh Tử Nghĩa suýt chút nữa bị bạo lực mạng vì quay MV cùng Phó Tranh, Sơ Hạ đã thấy dáng vẻ uể oải không chút tinh thần nào của cậu.
Phó Tranh muốn theo đuổi Mạnh Tử Nghĩa, nhưng công ty không cho phép cậu làm điều này, fan cũng không muốn thấy cậu và Mạnh Tử Nghĩa hẹn hò, Phó Tranh rất áp lực, cũng không có cách nào, thân là người của công chúng, cậu không thể tự ý làm theo suy nghĩ của bản thân.
Lần này nghe nói mẹ Mạnh Tử Nghĩa nằm viện, cậu lo cho tinh thần của Mạnh Tử Nghĩa, mà cậu cũng không thể tới đây một mình, cuối cùng gọi Sơ Hạ tới.
Sơ Hạ biết tình cảm của Phó Tranh với Mạnh Tử Nghĩa, đến bãi đỗ xe, cô ấy lấy cớ phải đi tìm bác sĩ lấy đồ rồi quay lại thang máy, "Đợi chút nhé, chị quên đồ rồi, hai đứa chờ chị, chị sẽ quay lại ngay."
Để Mạnh Tử Nghĩa và Phó Tranh một chỗ.
Tất nhiên Mạnh Tử Nghĩa không nghĩ nhiều, chỉ lo Phó Tranh bị người ta chụp ảnh, tuy rằng hôm nay cậu đã đội mũ bịt kín mít nhưng dáng dấp này cũng quá bắt mắt, vội thúc giục, "Hôm nay làm phiền em rồi, mau lên xe đi, đừng để bị chụp ảnh."
Bãi đỗ xe có xe qua xe lại, nhưng Phó Tranh vẫn cho rằng mình may mắn, dù sao cũng không phải ở Kinh Thị, cho rằng sẽ không bị ai nhận ra, "Em không sao."
Mạnh Tử Nghĩa đẩy lưng cậu, "Mau lên xe đi, chuyện gì cũng có lỡ như cả."
Rõ ràng Phó Tranh không muốn, hai chân dính trên mặt đất như keo không động.
Mạnh Tử Nghĩa từng bị fan của Phó Tranh đuổi theo mắng mỏ, vẫn còn sợ hãi, liên tục đẩy Phó Tranh thúc giục, cô biết chuyện gì trên đời cũng có hai từ "lỡ như".
Hai người đẩy qua đẩy lại, Mạnh Tử Nghĩa đẩy, Phó Tranh không đi, cô tiếp tục đẩy, trong ánh mắt người qua kẻ lại thì cứ như quan hệ bạn bè vui vẻ đùa giỡn.
Nhất là dáng vẻ Phó Tranh, đẩy kiểu gì cũng không đi, giống như lưu luyến không muốn rời khỏi Mạnh Tử Nghĩa.
Phó Tranh thật sự không muốn đi, lúc hai người đang đẩy qua đẩy lại, cậu bỗng nắm lấy cổ tay cô, đột ngột gọi tên cô, "Mạnh Tử Nghĩa."
Giọng điệu dịu dàng mang theo cảm xúc nào đó khiến lông mày Mạnh Tử Nghĩa nhíu lại, trong lòng xẹt qua một suy nghĩ, theo bản năng rút tay ra.
Phó Tranh là minh tinh, từ dáng vẻ đến cách quản lý biểu cảm không thể bắt bẻ, lúc này, trong tay đột nhiên trở nên trống rỗng, khẽ cười một tiếng tự giễu.
"Mạnh Tử Nghĩa." Cất giấu tình yêu trong lòng là chuyện rất cô đơn, Phó Tranh đã quen với cô đơn, nhưng lại không thích cô đơn, thản nhiên nói, "Thời gian quay MV cùng chị, có lẽ chính là hồi ức đẹp nhất mà tương lai em cũng không quên được."
Mạnh Tử Nghĩa không phải học sinh tiểu học mà nghe không hiểu ý nghĩ sâu xa trong đó, lời tỏ tình uyển chuyển như vậy, đương nhiên cô hiểu.
Mùa hạ, dưới bãi đỗ xe ngầm trở nên lành lạnh, Mạnh Tử Nghĩa cố gắng hạ thấp giọng nói, "Phó Tranh, em rất xuất sắc, cũng rất hoàn hảo, tương lai sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
Phó Tranh cười, "Chị và cậu ta quen nhau bao lâu rồi?"
Dường như Phó Tranh vẫn cố gõ cửa trái tim Mạnh Tử Nghĩa, nhưng mãi mà cô không mở, đứng ở phía trong khẽ nói, "Mẹ chị làm giúp việc ở nhà em ấy, từ khi em ấy sinh ra đã quen biết nhau, từ khi trong lớp nói chuyện ai thích ai, chị đã thích em ấy rồi."
Cứ vậy đóng cánh cửa lại, hoàn toàn ngăn chặn tất cả khả năng.
Phó Tranh hiểu rõ, mối quan hệ này không liên quan đến sớm hay muộn, tất cả đều do vận mệnh sắp đặt.
Vận mệnh của cô không có cậu.
Phó Tranh mở rộng vòng tay ôm cô, bên tai cô nói nhỏ bốn chữ chân thành, "Chúc chị hạnh phúc."
Cái ôm này như ở buổi ký tặng fan, chân thành giữ khoảng cách.
Sau khi buông Mạnh Tử Nghĩa ra, lập tức xoay người lên xe.
Mà nơi xa, có một máy ảnh lặng lẽ quay lại đoạn video này.
Cảnh đùa giỡn, ôm ấp đều sẽ trở thành chủ đề hot trên weibo.
*
Lý Quân Nhuệ lái xe đưa Mạnh Tử Nghĩa về khách sạn, còn cố ý cua lên núi ngắm cảnh hoàng hôn.
Ban đêm mùa hè náo nhiệt, xe lên xuống núi rất nhiều, Mạnh Tử Nghĩa hạ cửa sổ xe, quang cảnh náo nhiệt của buổi tối và không khí ẩm ướt chui vào trong xe, cô nghiêng đầu hứng thú nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Hôm nay thiếu gia này nghe Phó Tranh gọi chị, trong lòng nhất định sóng vỗ quay cuồng.
Chữ "chị" này nhìn thì như một hòn đá nhỏ, thực tế là thiên thạch có thể dời non lấp biển.
Đỉnh núi có ánh đèn nhưng không sáng bằng ban ngày, ngọn đèn ấm áp trên đỉnh núi vào ban đêm lại thêm phần lãng mạn, mập mờ.
Mạnh Tử Nghĩa không chắc là thiếu gia muốn bộc phát cơn giận hay muốn tiếp tục làm chuyện lúc chiều bị cắt ngang.
Nếu đã tới đỉnh núi, tất nhiên cô sẽ hưởng thụ quang cảnh này một cách trọn vẹn, mở cửa xuống xe.
Vừa đóng cửa xe, bên Lý Quân Nhuệ cũng vang tiếng đóng cửa, cô đi tới đâu, phía sau cũng có một "con cún lớn" nhào tới ôm ấp, phát ra tiếng kêu hừ hừ.
Mạnh Tử Nghĩa như đang cõng Lý Quân Nhuệ vậy, nhịn cười hỏi, "Em làm gì vậy?"
Lý Quân Nhuệ ôm eo cô, mặt dán lấy cô như học sinh tranh sủng cáo trạng, "Chị là của em."
"Từ xưng hô cho tới người thật, đều là của em."
Dáng vẻ ghen tuông của Chu tổng như đứa trẻ lớn tướng, cằm gác lên vai cô, miệng sắp chu ra tới nơi.
Trên người cậu luôn rất nóng, từ hô hấp đến nhiệt độ cơ thể, thậm chí là khi nói những lời này, đều rất nóng.
"Chị, chị ơi là của một mình Lý Quân Nhuệ em được gọi."
"Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ, kể cả tương lai, đều là của em."
Mạnh Tử Nghĩa bị sự chiếm hữu này của cậu làm cho nóng bừng, nguyên nhân là do cô cảm nhận được tầm quan trọng của mình với cậu.
Trước kia cậu muốn chiếm hữu cô một cách ấu trĩ, giống như cô là đồ vật của cậu vậy.
Nhưng bây giờ lại thâm tình chiếm hữu, cô là người cậu thích.
Mạnh Tử Nghĩa nghiêng mặt nhìn cậu, miệng của Lý thiếu gia như có thể nhét một bình dấm vào, cô cười hôn nhẹ lên mặt cậu.
Hôn một cái rồi quay đi, tựa như đang hôn trẻ mẫu giáo vậy, "Để chị dỗ dành em nha."
Đôi mắt Lý Quân Nhuệ chớp chớp, sau đó thấp giọng cười một tiếng vui vẻ, cúi đầu hôn bả vai cô, "Vậy Tiểu Lâm không giận nữa."
Lý Quân Nhuệ ôm cô càng chặt, một bước đẩy cô lên phía trước như nửa giây cũng không muốn tách khỏi cô.
Đi mãi tới đỉnh núi, hai người nhìn ánh đèn rạng người phía xa xa.
Mạnh Tử Nghĩa cười khẽ, "Những lời này không thể nói ở nơi khác sao, sao cứ phải lái xe lê.n đỉnh núi mới nói thế? Em định đá chị xuống dưới à?"
Giọng nói Lý Quân Nhuệ ấm ức, "Kể cả bị đá thì người bị đá cũng sẽ là em."
Mạnh Tử Nghĩa nghĩ tới chuyện lần trước mình mặc kệ cậu, "Hả? Một câu hai nghĩa à? Sao chị nghe ra còn oán giận thế?"
Đúng là Lý Quân Nhuệ vẫn có chút ấm ức.
Chuyện cô không để ý tới cậu là chuyện cả đời này cậu không thể quên nổi.
Mà bây giờ cậu đã biết, cậu sẽ không bị Mạnh Tử Nghĩa bỏ lại nữa, cô chỉ có thể ở bên cậu mà thôi. Nhưng một khi cậu không tốt với cô, tệ bạc với cô, cô vẫn sẽ đi, còn đi rồi không trở về nữa.
Thật ra, nghĩ tới chuyện cô có nhiều bạn bè người thân như vậy, cậu có chút sợ hãi, bởi vì cậu không còn là chỗ dựa duy nhất của cô nữa.
Eo Mạnh Tử Nghĩa rất nhỏ, một tay có thể ôm gọn, cậu rất thích ôm cô.
Lý Quân Nhuệ dính lấy cô, mặt dán sát mặt Mạnh Tử Nghĩa, môi như kẹo mềm mại xẹt qua vành tai cô, ghé sát tai cô nói, "Chị ơi, chị chỉ có thể là của mình em thôi."
"Chị là con gái của ba mẹ, là em gái của chị gái, nhưng "chị", "bạn gái", "vợ yêu" chỉ có thể là của mình Lý Quân Nhuệ em thôi."
Rất ít khi Lý Quân Nhuệ bày tỏ tình cảm vừa dịu dàng lại bá đạo như vậy, lúc này không chỉ có sự thâm tình của cậu, còn có sự sợ hãi.
Giọng nói cậu như quạ đen trên trời đêm, nghẹn ngào đau khổ mang theo uy hiếp, "Nếu chị rời khỏi em, em sẽ chết đấy, em sẽ nhảy từ đỉnh núi này xuống, thịt nát xương tan."
Nếu là người đàn ông khác nói với Mạnh Tử Nghĩa như vậy, nhất định sau lưng cô sẽ lạnh buốt, cố chấp thật đáng sợ.
Nhưng người nói lời này là Lý Quân Nhuệ cố chấp, người nghe lại là Mạnh Tử Nghĩa thấu hiểu.
Cô đã quen cậu nhiều năm, biết vì sao cậu lại nói ra những câu như vậy, biết nguyên nhân trong đó.
Bởi vì cậu thật sự yêu cô, không chịu nổi việc trong thế giới của cậu không có cô nữa.
Mạnh Tử Nghĩa xoay người đối diện với cậu, vòng tay ôm cổ cậu, ngũ quan Lý Quân Nhuệ hiện rõ dưới ánh trăng, ánh mắt thâm tình.
Cậu nhìn cô rất lâu, lông mày nhíu lại có vẻ lo lắng, đôi môi khẽ run, mở ra rồi đóng lại.
Lý Quân Nhuệ nói rõ từng chữ một.
"Lý Quân Nhuệ yêu Mạnh Tử Nghĩa."
"Tuy rằng cậu ta không biết mình yêu cô ấy từ khi nào, nhưng mà, Lý Quân Nhuệ yêu Mạnh Tử Nghĩa, yêu Mạnh Nguyện Hề, rất yêu."
Trong mắt Mạnh Tử Nghĩa lóe lên ánh sáng, có ánh trăng, có nước mắt, đôi môi khẽ nhếch lên, má lúm đồng tiền lộ rõ ý cười.
Lý Quân Nhuệ khẽ thở ra một hơi, nhưng dây đàn trong lòng vẫn cứ căng ra, thấp giọng hỏi, "Mạnh Tử Nghĩa, từ hôm nay trở đi, em chính là bạn gái của Lý Quân Nhuệ, được không?"
Mạnh Tử Nghĩa nhón chân, ánh mắt dừng ở đôi môi của cậu.
Lý Quân Nhuệ từ từ cúi đầu, mái tóc cô bị gió thổi bay, tóc mái giữa trán bay lên, ánh mắt xinh đẹp như nhìn bảo vật, sáng lên nhìn cậu, cũng như nhìn người mình yêu.
Mạnh Tử Nghĩa dịu dàng cười nói, "Được..."
Chữ "được" vừa nói ra, từ phía sau còn chưa kịp nói nốt, cái hôn che trời lấp đất của Lý Quân Nhuệ đã đặt xuống.
Lý Quân Nhuệ đã muốn hôn cô từ lâu, lúc này, tại đỉnh núi thành phố, cuối cùng cũng được như ý nguyện.
Tất nhiên Lý thiếu không hề khống chế bản thân.
Không có người quấy rầy, chỉ có ánh trăng, có gió đêm mùa hạ, có sông dài núi cao, có tình cảm sâu đậm.
Ôm hôn đến quên mình, quấn quýt si mê, giống như chân trời chỉ có mỗi hai người họ.
Từ khi còn bé đã ràng buộc, dây dưa tới bây giờ, duyên phận và vận mệnh đã tìm tới họ, chạy thì không thoát, thoát cũng không ra.
Đời này đã định, giữa hai người không thể có thêm người khác, chỉ có mình nhau.
Vở kịch nhỏ:
Tiểu thiếu gia thích lễ Giáng Sinh nhất.
Nguyên nhân không phải có thể nhận được quà, mà là có thể quang minh chính đại đi tặng quà.
Tiểu thiếu gia đã chuẩn bị rất nhiều quà cho Mạnh Mạnh, bởi vì là Giáng Sinh, Mạnh Mạnh không thể không nhận.
Tiểu thiếu gia còn tự đưa quà tới nhà Mạnh Mạnh, tay kéo thùng đồ vào nhà Mạnh Mạnh, ngồi xếp bằng trên sàn nhà mở từng hộp quà rồi giải thích.
"Chị, đây là móc khóa, ảnh trên móc khóa là ảnh Tiểu Lâm."
"Chị, đây là gương cho con gái, ảnh đằng sau là Tiểu Lâm."
"Chị, chữ "Yin" trên vòng cổ ý là Tiểu Lâm."
"Chị, dưới ly nước này có ảnh của Tiểu Lâm."
Mạnh Mạnh bật cười cắt lời, "Tiểu Lâm, đây là quà của em hay cho chị thế?"
Tiểu Lâm rất tự nhiên nói, "Quà của chị đó."
Mạnh Mạnh, "?"
Không giống quà của cô cho lắm...
Tiểu Lâm ngại ngùng, khuôn mặt đỏ lên, đột nhiên chui xuống giường che mặt nói, "Chỉ muốn mỗi giây mỗi phút chị cũng nhớ tới Tiểu Lâm, mỗi giây mỗi phút Tiểu Lâm đều nghĩ tới chị, chị có thể nghĩ tới Tiểu Lâm được không..."
Mạnh Mạnh cười ngồi xổm xuống đất, nằm sấp xuống nhìn Tiểu Lâm dưới giường, "Em chui vào gầm giường chị làm gì vậy?"
Giọng Tiểu Lâm ngày càng nhỏ, "Xấu hổ đó, muốn chui xuống đất."
Mạnh Mạnh cười vui vẻ, Tiểu Lâm lại làm ra vẻ nghiêm túc, "Mấy món quà đó chị đều phải nhận! Còn phải dùng nữa! Nếu không Tiểu Lâm sẽ không ra đâu! Hừ!"
Lúc Tiểu Lâm nói lời này, khuôn mặt vẫn đỏ bừng, Mạnh Mạnh cười lộ ra má lúm đồng tiền rất sâu, "Được, chị dùng, nhất định sẽ dùng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro