Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

77

Bên ngoài phòng cấp cứu, Lý Quân Nhuệ làm bạn với Mạnh Tử Nghĩa.

Bỗng nhiên, trong phòng cấp cứu, Phạm Mỹ Huệ phát ra tiếng kêu lớn, Mạnh Tử Nghĩa và Mạnh Tâm Oánh cả kinh cùng đứng lên.

Đây giống như tiếng hét lớn đau đớn cực độ, không ngừng kêu to.

Mạnh Tử Nghĩa và Mạnh Tâm Oánh theo bản năng muốn vào trong, Lý Quân Nhuệ ngăn cản hai người họ lại, trầm giọng nói, "Hai người vào trong cũng không thể giúp gì được, bình tĩnh chờ đợi, tin tưởng bác sĩ."

Mạnh Tâm Oánh đột nhiên hét lớn, "Anh không nghe thấy mẹ tôi đang kêu lên sao! Bọn họ đang làm gì mẹ tôi thế!"

Lúc này cô ta cũng đã khóc, sợ hãi tột độ.

Lý Quân Nhuệ không để ý tới Mạnh Tâm Oánh, giải thích với Mạnh Tử Nghĩa, "Có lẽ đang sốc điện tim, kích điện sẽ đau, bác sĩ đang cấp cứu."

Khuôn mặt Mạnh Tử Nghĩa tái nhợt, đôi mắt ẩn chứa nước mắt, liên tục gật đầu.

Bên trong lại lần nữa truyền ra tiếng kêu đau đớn, Mạnh Tâm Oánh muốn lao vào trong.

Lý Quân Nhuệ nghe cũng nhíu mày, nhanh chóng ngăn Mạnh Tâm Oánh rồi đẩy cô ta cho Mạnh Tử Nghĩa, "Nguyện Nguyện, giữ cô ta lại, em đi gọi điện thoại."

Dứt lời, cậu ôm Mạnh Tử Nghĩa, hôn trán cô một cái, thấp giọng trấn an, "Yên tâm, đã có em rồi."

Mạnh Tử Nghĩa cũng hoang mang lo sợ, nhưng may là có Lý Quân Nhuệ ở đây, cô ngơ ngác gật đầu, sau đó dùng sức giữ chặt Mạnh Tâm Oánh, "Mạnh Tâm Oánh, không được quấy rầy bác sĩ."

Mạnh Tâm Oánh thật sự sợ hãi, khóc lóc ôm Mạnh Tử Nghĩa, "Chị, em sợ, em sợ."

Lúc này, dường như Mạnh Tâm Oánh mới hiểu rõ bên trong xảy ra chuyện gì, ý thức được mình có khả năng mất mẹ bất cứ lúc nào, có khả năng sẽ trở thành người cô đơn không còn người thân trong thế giới này nữa.

Cô ta không chịu nổi ngày tháng không có mẹ.

Mạnh Tâm Oánh sợ hãi khóc lớn.

Bên trong lại truyền ra tiếng kêu đau đớn của Phạm Mỹ Huệ, Mạnh Tử Nghĩa cắn chặt răng không cho mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt đã rơi đầy mặt.

"Mạnh Tâm Oánh, mẹ sẽ không sao đâu." Mạnh Tử Nghĩa nhấn mạnh từng chữ, "Nhất định mẹ sẽ không sao."

Mạnh Tâm Oánh thấy Mạnh Tử Nghĩa không khóc thành tiếng cũng cắn chặt môi, cố gắng không phát ra âm thanh nào nữa, lúc này cô ta có hơi sợ Mạnh Tử Nghĩa.

Không quá hai phút, giường bệnh đột nhiên bị đẩy ra, y tá ngăn Mạnh Tử Nghĩa và Mạnh Tâm Oánh lại, nhanh chóng giải thích, "Người bệnh vừa xảy ra vấn đề, bây giờ phải tiến hành phẫu thuật, mời người nhà tới ngoài phòng phẫu thuật chờ."

Mạnh Tử Nghĩa cuống quýt gật đầu, muốn theo sau xem mẹ thế nào lại không dám quấy rầy bác sĩ với y tá, chỉ thấy họ đẩy giường bệnh vào thang máy chuyên dụng, cô túm lấy Mạnh Tâm Oánh đang thở d.ốc đi tìm Lý Quân Nhuệ.

Lý Quân Nhuệ tắt máy, xoay người đối diện với Mạnh Tử Nghĩa, "Chủ nhiệm khoa tự tay phẫu thuật, yên tâm đi."

Mạnh Tử Nghĩa gật đầu, bước chân vô lực, Lý Quân Nhuệ đỡ cô ra ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, nhưng ba người vừa tới nơi lại nghe thấy tiếng kêu lớn từ trong truyền ra.

Mạnh Tâm Oánh sợ, rất sợ, nước mắt nước mũi chảy ra, cô ta không còn ba nữa, nếu đến mẹ cũng mất thì phải sống thế nào bây giờ.

Mạnh Tâm Oánh ngồi sụp xuống đất thở d.ốc, hô hấp dần trở nên nặng nề rồi đưa tay che bụng.

Lý Quân Nhuệ thấy thế nhíu mày, quyết đoán kéo Mạnh Tâm Oánh, nói với Mạnh Tử Nghĩa, "Nguyện Nguyện, em đi tìm y tá đưa cô ta tới phòng cấp cứu, chị ở đây chờ em hai phút thôi, đừng sợ."

Mạnh Tử Nghĩa hoảng loạn hỏi, "Vì sao phải cấp cứu?"

Lý Quân Nhuệ nói, "Có lẽ là sảy thai."

Sắc mặt Mạnh Tâm Oánh trắng bệch, túm lấy Mạnh Tử Nghĩa, "Chị, em không đi, em sẽ bỏ đứa bé này, em chỉ muốn mẹ khỏe lại thôi, em muốn chờ ở đây, chị, em sợ mẹ..."

Mạnh Tâm Oánh chuẩn bị nói ra từ "chết" lại bị Mạnh Tử Nghĩa nhìn một cái lạnh lùng, trên mặt cô còn nước mắt, đồng thời cũng uy hiếp cô ta không được nói ra từ kia.

Mạnh Tâm Oánh im miệng, khóc đến mức cả người không còn sức lực, bụng cũng quặn đau không ngừng.

Lý Quân Nhuệ không trì hoãn thêm, lập tức đưa Mạnh Tâm Oánh đi, quay đầu lại, ánh mắt kiên định nhìn cô, "Đường Phái và Phương Tiểu Hủy đang trên đường tới đây, chị đừng sợ. Nếu bác sĩ muốn chị ký tên thì ký, nghe lời bác sĩ, hai phút thôi, em lập tức quay lại."

Mạnh Tử Nghĩa nước mắt mông lung nhìn thân ảnh Lý Quân Nhuệ, có thể cảm giác được sự bình tĩnh và trầm ổn của cậu, khẽ gật đầu.

*

Cảm xúc Mạnh Tâm Oánh dao động nên sảy thai, cũng được đưa vào phòng phẫu thuật, sau khi Mạnh Tử Nghĩa ký tên cho mẹ lại tiếp tục ký tên cho cô ta, bận rộn chạy qua chạy lại giữa hai bên. May là Phương Tiểu Hủy và Đường Phái tới kịp, Phương Tiểu Hủy giúp đỡ phía Mạnh Tâm Oánh, Đường Phái phụ trách liên hệ người quen, Lý Quân Nhuệ ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi cùng Mạnh Tử Nghĩa.

Tay cô lạnh lẽo, Lý Quân Nhuệ nắm chặt muốn truyền hơi ấm cho cô.

Mạnh Tử Nghĩa không khóc thành tiếng, không nói câu nào nhưng cả người cô lại run rẩy sợ hãi.

Lý Quân Nhuệ ôm cô, sườn mặt đặt lên trán cô, "Sẽ không sao đâu, không sao."

Phẫu thuật cần có thời gian, đã hơn một tiếng rưỡi bác sĩ còn chưa ra. Mạnh Tử Nghĩa ghé vào trong ngực Lý Quân Nhuệ, yên lặng rơi nước mắt.

Lại hơn hai mươi phút trôi qua, cả nhà Mạnh Lan đã tới, Lý Quân Nhuệ thấy vậy thì buông Mạnh Tử Nghĩa ra, đứng dậy nhường chỗ.

Hạ Từ và Mạnh Uyển Hề vội vàng chạy tới, Mạnh Tử Nghĩa chôn mặt trong ngực Hạ Từ khóc thành tiếng.

Hạ Từ vỗ bả vai cô, "Bé ngoan, mẹ Phạm của con sẽ không sao đâu, ở hiền gặp lành, tất cả sẽ qua thôi."

Mạnh Lan ra hiệu cho Lý Quân Nhuệ theo mình, hai người đứng ở cầu thang thoát hiểm, Mạnh Lan dò hỏi tình hình từ cậu, Lý Quân Nhuệ nói chi tiết mọi chuyện xảy ra cho ông nghe.

Mạnh Lan thở dài một hơi, dùng sức vỗ vai cậu, "Cũng may có cháu, cậu trai trẻ này, hôm nay cảm ơn cháu."

"Trước kia lúc ba Mạnh qua đời, cũng là cháu ở bên con bé đúng không?"

Lý Quân Nhuệ gật đầu.

Khi đó cậu còn nhỏ, nhưng mọi chuyện đều có ba mẹ cậu sắp xếp, chủ yếu cậu vẫn chỉ ở bên Mạnh Tử Nghĩa.

Bây giờ đổi thành cậu vừa sắp xếp mọi chuyện, vừa ở bên cạnh cô.

Mạnh Lan thở dài, "Vất vả cho cháu rồi, hôm nay mẹ nuôi và em gái nuôi con bé đồng thời phẫu thuật, nếu không có cháu, một mình Nguyện Nguyện chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi."

Lý Quân Nhuệ trịnh trọng nói, "Đạo diễn Mạnh, đây là điều cháu nên làm, cháu sẽ mãi mãi ở cạnh cô ấy."

Mạnh Lan nhìn cậu trai trẻ trước mặt, đã trưởng thành hơn nhiều so với lần đầu gặp nhau, không còn là dáng vẻ thiếu gia kiêu ngạo như trước nữa.

Ông dặn dò, "Hành động lúc nào cũng quan trọng hơn lời nói."

Lý Quân Nhuệ, "Cháu hiểu ạ."

*

Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, y tá gọi người, "Phẫu thuật đã xong, bệnh nhân tạm thời đã ổn, người nhà có thể vào trong."

Mạnh Tử Nghĩa lập tức đi qua.

Lý Quân Nhuệ để Hạ Từ đi cùng cô, lúc này, Mạnh Lan lại đẩy vai cậu, "Cháu vào cùng Nguyện Nguyện đi."

Đồng thời, Mạnh Tử Nghĩa cũng quay đầu tìm Lý Quân Nhuệ.

Lý Quân Nhuệ bước tới bên cô, nắm lấy tay cô, mười ngón đan nhau.

Sau khi vào phòng phẫu thuật, y tá dẫn họ đi tìm chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm cho hai người xem hình ảnh trên máy.

Trên hình là ảnh các mạch máu, chủ nhiệm nói tình hình hôm nay tương đối nguy hiểm, đã sốc điện tim ba lần, nếu đưa vào bệnh viện chậm hai phút thôi có khả năng sẽ không cứu được nữa.

Mà bây giờ tình hình sau phẫu thuật gần như đã ổn định, người nhà có thể yên tâm chờ đợi quan sát.

Cuối cùng Mạnh Tử Nghĩa cũng thở phào nhẹ nhõm, nước mắt không ngừng rơi xuống, khom lưng cảm ơn bác sĩ, "Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn bác sĩ."

Chủ nhiệm nói, "Mẹ cháu không sao là được rồi, là việc chúng tôi nên làm thôi."

Lý Quân Nhuệ đỡ cô, bắt tay với chủ nhiệm, "Cảm ơn chú Trương."

Ông trả lời, "Cũng may hôm nay cháu gọi kịp, yên tâm đi, lát nữa đưa vào phòng bệnh quan sát tình huống, cũng chỉ là việc bình thường thôi nên không cần lo lắng."

Tới phòng phẫu thuật, Mạnh Tử Nghĩa xoay người ôm chặt Lý Quân Nhuệ, nước mắt làm ướt vạt áo cậu.

Giọng cô nghẹn ngào cảm kích, "Tiểu Lâm, hôm nay cảm ơn em, cảm ơn em."

Lý Quân Nhuệ cúi đầu hôn lên đỉ.nh đầu cô, "Nguyện Nguyện, vĩnh viễn không cần cảm ơn em."

Mạnh Tử Nghĩa khóc nức nở, kích động vì mẹ không rời khỏi mình, cũng vì có cậu ở bên, cô nắm chặt vạt áo cậu, "Tiểu Lâm..."

Cô vẫn muốn cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã ở bên cạnh cô, cảm ơn cậu đã đoạt lại mẹ cô từ Quỷ Môn Quan về, cảm ơn cậu không để cô một mình, đối mặt với những chuyện này.

Lý Quân Nhuệ vỗ về tóc cô, hôn nhẹ lên trán cô, "Không cần phải nói, em biết, em biết cả."

*

Tình hình của Mạnh Tâm Oánh cũng hết sức nguy hiểm, là mang thai ngoài tử cung.

Lúc cô ta biết mình mang thai cũng do dùng que thử thai mua ở hiệu thuốc, không tới bệnh viện kiểm tra.

Lần này cũng coi như may mắn, thai ngoài tử cung nhất định phải phẫu thuật, trùng hợp lúc này cũng phải phẫu thuật.

Mạnh Tâm Oánh phẫu thuật hơn một tiếng đồng hồ, một trước một sau cùng Phạm Mỹ Huệ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật.

Nhưng phòng bệnh hai người khác nhau, Phạm Mỹ Huệ trực tiếp được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Sau khi Phạm Mỹ Huệ tỉnh lại, Mạnh Tử Nghĩa cũng không nhắc tới chuyện Mạnh Tâm Oánh, chỉ làm bạn bên bà.

Phạm Mỹ Huệ thấy hai mắt Mạnh Tử Nghĩa đã sưng lên, muốn đưa tay xoa mặt con gái lại không nhấc nổi tay phải, tay trái còn đang truyền dịch, bà nói nhỏ, "Mạnh Mạnh, mẹ làm con lo lắng rồi."

Mạnh Tử Nghĩa lắc đầu, "Không đâu, chỉ cần mẹ không sao là được rồi."

Đôi môi Phạm Mỹ Huệ khô nứt, giọng nói rất nhẹ, "Bé ngoan, bé ngoan."

Phạm Mỹ Huệ rất mệt, không bao lâu sau cũng ngủ mất.

Hạ Từ vào trong chăm sóc Phạm Mỹ Huệ thay Mạnh Tử Nghĩa, còn cô tới phòng bệnh của Mạnh Tâm Oánh.

Sau khi Mạnh Tâm Oánh tỉnh lại, nghe Phương Tiểu Hủy nói mẹ mình không sao nữa thì lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho ba đứa trẻ nói chuyện mất con, đối phương không nghe mà còn tắt máy.

Tới giờ cô ta vẫn luôn ngẩn người.

Mạnh Tử Nghĩa vào phòng bệnh, tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lúc này trời đã tối, ánh trăng treo cao trong màn trời đêm.

Mạnh Tâm Oánh cảm nhận được cô đi vào, nước mắt chảy xuống gối đầu.

Trong phòng bệnh, hai người im lặng rất lâu, không khí cũng vô cùng yên tĩnh, cuối cùng, Mạnh Tâm Oánh suy yếu lên tiếng, "Em sai rồi."

Mạnh Tử Nghĩa không nói gì.

Giọng Mạnh Tâm Oánh nức nở, "Chị, em sai rồi."

Mạnh Tâm Oánh ghen ghét với Mạnh Tử Nghĩa nhiều năm, cũng lạnh nhạt với mẹ lâu ngày, mãi cho đến khi sắp mất đi mẹ và đứa con trong bụng mới hiểu được mình đã làm sai những gì, đã hoang đường bao nhiêu.

Mạnh Tâm Oánh nói nhỏ, "Em thật sự biết sai rồi, chị có thể tha thứ cho em không?"

Mạnh Tử Nghĩa đi qua, ngồi bên mép giường Mạnh Tâm Oánh, nhẹ nhàng chỉnh chăn giúp cô ta, "Tâm Oánh, em không cần chị tha thứ, chị không cần em làm chuyện gì để được chị tha thứ cả, cũng không cần em làm gì vì chị."

"Em là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với những gì mình làm. Tương lai sau này phải cố gắng tha thứ cho bản thân."

"Còn nữa, sức khỏe mẹ không tốt, em vừa phẫu thuật xong, đừng nghĩ quá nhiều."

Hai mắt Mạnh Tâm Oánh đẫm lệ, "Chị, em vẫn là em gái chị, đúng không?"

Cô ta nhớ tới vừa rồi, thật sự đau lòng, "Chị, em sợ, em sợ có một ngày mẹ thật sự... em sẽ không còn người nhà nào nữa, em thật sự sai rồi."

Mạnh Tử Nghĩa nhìn sắc mặt tái nhợt của Mạnh Tâm Oánh, nói nhỏ, "Nếu tương lai em hiếu thuận với mẹ thì tới tìm chị, chị vẫn sẽ coi em là em gái."

Mạnh Tâm Oánh ngẩng đầu nhìn chị mình, gần 25 năm nay cô ta đã làm sai rất nhiều chuyện.

Ở trong lòng cô ta, chị phải làm trâu làm ngựa vì nhà họ, bởi gia đình họ nuôi nấng dạy dỗ cô, cô ta cứ như con quỷ hút máu chị mình vậy.

Chị biết rõ cô ta thế nào nhưng vẫn để mặc cô ta tùy ý hút máu.

Vậy mà cô ta lại chưa từng cảm ơn vì đã có một người chị tốt như vậy.

Mạnh Tâm Oánh không thể không thừa nhận, cô ta bị người đàn ông kia làm tổn thương, sảy thai cũng là do cô ta mà thôi.

Mạnh Tử Nghĩa có nhiều người nhà, bạn bè ở bên như vậy là đúng.

Hạnh phúc thuộc về người biết cố gắng.

Mạnh Tâm Oánh thấp giọng, "Chị, chị đừng nói với mẹ chuyện của em. Chờ sức khỏe bà ấy tốt hơn, để em tự nói với mẹ. Chị, sau này em sẽ không chọc mẹ giận nữa, sau này em sẽ hiếu thuận với mẹ."

Mạnh Tử Nghĩa không nói gì.

Cô không biết lần này Mạnh Tâm Oánh có thật sự biết sai hay không.

Chỉ mong là, Mạnh Tâm Oánh vừa mất đi đứa con có thể hiểu được trái tim người mẹ, học được cách thông cảm, thật sự trưởng thành.

*

Mạnh Tử Nghĩa thăm Mạnh Tâm Oánh rồi tới siêu thị mua chút đồ dùng, sau đó trở lại phòng bệnh Phạm Mỹ Huệ, bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông xa lạ ngồi cạnh mẹ.

Mạnh Tử Nghĩa do dự bước vào, sắc mặt Phạm Mỹ Huệ nháy mắt trở nên xấu hổ, lắp bắp giải thích, "Mạnh Mạnh, đây là ông Khương, không phải, là chú Khương... là người đưa đồ tới siêu thị của mẹ."

Mạnh Tử Nghĩa nhíu mày, lại lần nữa đánh giá chú Khương này. Ông đã trên dưới 50 tuổi, xấu hổ đứng dậy, ngượng ngùng nhìn cô, vóc dáng ông không cao, hơi gầy, cười lên có cảm giác thật thà, không giỏi đưa đẩy, nói lắp chào hỏi, "Mạnh...Mạnh, xin chào, chào cháu."

Mạnh Tử Nghĩa khẽ cười, tự nhiên chào hỏi, "Cháu chào chú Khương, chú Khương ăn cơm tối chưa ạ?"

Ông Khương liên tục gật đầu.

Mạnh Tử Nghĩa nghiêng đầu nhìn mẹ, bà mất tự nhiên né tránh ánh mắt của cô.

Mạnh Tử Nghĩa nhớ tới chuyện mình nói phải tìm người bầu bạn với mẹ, trong lòng thầm nói tốt, mẹ vừa phẫu thuật xong, có chú Khương tới làm bạn thật tốt.

Bạn già là bạn già, hai người làm bạn với nhau, trong lòng cô rất vui, yên tâm hơn nhiều.


Mạnh Tử Nghĩa ghé sát tai mẹ cười nói, "Mẹ, con không có ý kiến, mẹ cảm thấy nhân phẩm tốt là được rồi, con đồng ý."

Phạm Mỹ Huệ đỏ mặt cụng đầu vào trán Mạnh Tử Nghĩa.

Cô cười đứng dậy, "Mẹ, con đi ra ngoài đây, mẹ nói chuyện với chú Khương đi."

Phạm Mỹ Huệ thấy bóng dáng Mạnh Tử Nghĩa rời đi, dặn dò nói, "Mạnh Mạnh, thay mẹ cảm ơn Lý Quân Nhuệ, mẹ rất biết ơn thằng bé, cảm ơn."

Mạnh Tử Nghĩa thấy trạng thái của mẹ sau khi phẫu thuật không tệ, suy nghĩ một chút rồi nghịch ngợm nói, "Không cần phải cảm ơn con rể tương lai của mẹ đâu."

Phạm Mỹ Huệ kinh ngạc, sau đó bật cười, trái tim đang lo cho con gái cuối cùng cũng được thả lỏng.

*

Mạnh Tử Nghĩa ra ngoài tìm Lý Quân Nhuệ, Lý Quân Nhuệ đang đứng ở cửa thang máy nghe điện thoại, lông mày nhíu lại, sắc mặt nặng nề như đang gặp chuyện gì khó giải quyết.

Hành lang phòng ICU không có tiếng động hay người đi lại, Mạnh Tử Nghĩa cảm thấy vô cùng yên tĩnh, thế giới xung quanh dường như chỉ còn một mình Lý Quân Nhuệ.

Cậu bỗng cảm nhận được ánh mắt Mạnh Tử Nghĩa, nói với đầu bên kia điện thoại, "Anh, không nói nữa, hôm khác gặp thì nói sau."

Ngay sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lộ ra ý cười.

Lý Quân Nhuệ cất điện thoại rồi nhanh chóng đi qua, mở rộng hai tay với cô.

Mạnh Tử Nghĩa lập tức chạy tới phía cậu, lao vào trong lòng cậu, ôm chặt eo cậu.

Lý Quân Nhuệ vững vàng siết chặt cánh tay ôm cô, thỏa mãn cười nhẹ.

"Nguyện Nguyện, cuối cùng cũng đã có ngày chị ỷ lại vào em rồi."

Vở kịch nhỏ:

Sau lần chị gái nhỏ kia tới chơi, trong nhà lại có một em trai nữa tới.

Lần này, tiểu thiếu gia, vô cùng vô cùng tức giận!!!

Bởi vì Mạnh Mạnh lại chơi cùng em trai này!!!!!!!!

Đương nhiên mẹ của em trai đi nói chuyện với mẹ Chu, mẹ Chu nhờ Mạnh Mạnh chăm sóc em trai, Mạnh Mạnh mới dốc lòng như vậy.

Em trai rất nhỏ, đi đường còn không vững, Mạnh Mạnh luôn nắm tay em trai giúp em trai tập đi.

Tiểu thiếu gia ngồi khoanh chân dưới đất, ngẩng đầu nhìn Mạnh Mạnh và em trai tay nắm tay, bĩu môi không vui.

Sau đó, tiểu thiếu gia cố ý ngẩng đầu cười, "Em trai, đừng đi nữa, tới đây chơi đồ chơi đi!"

Em trai này còn phải có người ôm, chơi một lúc là khóc, Mạnh Mạnh bế em trai lên, còn ôm em trai đặt trên đùi dỗ dành!


Mạnh Mạnh còn hôn lên mặt em trai nữa!!!

Tiểu thiếu gia lại cố ý, "Em trai, đừng khóc, anh đưa em đi chơi đồ chơi!"

Em trai còn cần người ru ngủ, Mạnh Mạnh nằm trên giường vỗ về em trai, còn ngâm nga hát ru dỗ em trai ngủ.

Tiểu thiếu gia lập tức chạy tới dụi mắt, "Chị, Tiểu Lâm cũng mệt rồi, chị cũng hát ru cho Tiểu Lâm đi!"

Mạnh Mạnh suỵt một cái rồi nói, "Tiểu Lâm đừng nói to quá, đừng đánh thức em trai."

Tiểu thiếu gia, "?? TAT!"

Tiểu thiếu gia xoay người chạy đi.

Tiểu Lâm ngồi xổm một góc trong ban công, ấm ức ngây người, Mạnh Mạnh kinh ngạc ngồi trước mặt cậu, "Tiểu Lâm, em làm sao vậy?"

Vừa mở miệng, tiểu thiếu gia đã muốn khóc, "Chị không thích Tiểu Lâm nữa hu hu hu, Tiểu Lâm không đáng yêu bằng em trai, Tiểu Lâm không vui hu hu hu."

Nói rồi, tiểu thiếu gia nằm bò lên đất, chổng mông lên trời, che mặt khóc, "Tiểu Lâm đáng yêu mà, rõ ràng là Tiểu Lâm đáng yêu nhất hu hu hu."

Mạnh Mạnh bật cười thành tiếng, cũng học theo cậu nằm bò lên đất.

Hai người như cún con nằm bò trên mặt đất.

Mạnh Mạnh nghiêng đầu chọc khuôn mặt tiểu thiếu gia, "Đúng vậy, Tiểu Lâm mới đáng yêu nhất, vậy nên chị mãi mãi thích Tiểu Lâm nhất, Tiểu Lâm đừng giận nhé."

Tiểu Lâm ngẩng đầu, mặt còn vương nước mắt, "Thật vậy sao?"

Mạnh Mạnh gật đầu, "Đương nhiên rồi, đẹp trai đáng yêu lại còn thông minh, chị thích Tiểu Lâm nhất."

Tiểu thiếu gia vui vẻ cười tươi, nhào qua ôm lấy Mạnh Mạnh, "Hu hu hu, chị tốt nhất!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro