Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

76

Lý Quân Nhuệ lái xe đưa Mạnh Tử Nghĩa về phía Tây Hải.

Mùa hè ở vùng duyên hải, hai bên đường toàn người bán phao bơi, áo tắm và súng nước, rất nhiều xe biển số từ nơi khác kéo đến, hai người cũng như đang đi nghỉ phép vậy.

Khi hai người còn học đại học cũng thường lái xe tới bờ biển, cùng bọn Đường Phái tổ chức nướng BBQ rồi tắm biển, mặc áo tắm đùa giỡn vui vẻ.

Đương nhiên, khi đó bọn họ thường tới bờ biển khách sạn 5 sao của Chu thị chơi, chứ không phải bãi biển công cộng giống như du khách bình thường.

Lý Quân Nhuệ lái xe đi xa bãi biển công cộng, tới khu biệt thự gần khách sạn mới dừng lại, lấy chiếc ô trong xe ra che cho Mạnh Tử Nghĩa.

Mạnh Tử Nghĩa đi bên cậu, nói chuyện, "Năm nay công ty em có đi nghỉ mát không?"

Lý Quân Nhuệ cụp mắt nhìn cô, "Chị có kế hoạch gì không?"

Mạnh Tử Nghĩa vô tội ngẩng đầu, "Chị chưa nghĩ gì cả."

Lý Quân Nhuệ gật đầu cười, "Được, vậy em đang có một kế hoạch."

Mạnh Tử Nghĩa kinh ngạc, "Hả?"

Nếu tháng 8 này Mạnh Tử Nghĩa đóng máy, đúng lúc công ty Lý Quân Nhuệ được nghỉ, một tuần nghỉ này, cậu hoàn toàn không cần xử lý việc công ty, lên kế hoạch đi du lịch.


Lý Quân Nhuệ xoa đầu Mạnh Tử Nghĩa.

Trước kia cậu thích nhất là xoa đầu cô, xoa xong cũng không bỏ tay ra mà để yên tay trên đỉnh đầu cô, giống như đang tận hưởng xúc cảm mềm mại từ tóc cô vậy.

Lý Quân Nhuệ nói, "Muốn đi du lịch biển với chị, có thể cho một cơ hội không?"

Mạnh Tử Nghĩa nghe vậy, hai mắt chớp chớp, trong lòng thầm nói đi biển cũng không tệ, cô thích cảm giác mở cửa sổ biệt thự ven biển, gió thổi nhẹ bay tấm rèm sa mỏng, nằm trên giường lười biếng nguyên ngày, thật sự rất thoải mái.

Nhưng có một vấn đề là, Mạnh Tử Nghĩa sợ hãi nói, "Biệt thự ven biển nhiều sâu to, lại còn bò hết lên đất với tường, trước đây chị với Tiểu Hủy còn phải ôm nhau hét lớn."

Lý Quân Nhuệ chậm rãi nói, "Lúc này, có phải em nên nói là, sau này còn thấy sâu nữa thì chị cứ ôm em không?"

Lời này có hơi quá đà, Mạnh Tử Nghĩa liếc mắt, "Em cứ nói thử xem."

Lý Quân Nhuệ sửa miệng, "Vậy Tiểu Lâm sẽ mang bình xịt côn trùng đi cho Nguyện Nguyện."

Mạnh Tử Nghĩa bật cười, thiếu gia mang bình xịt côn trùng đi còn được, "Sao em không nói tự mình bắt sâu chứ?"

Chu thiếu gia kiêu ngạo, "Thiếu gia có Nguyện Nguyện ở đây thì sao phải tự tay bắt sâu chứ?"

Mạnh Tử Nghĩa, "???"

Còn để cô bắt sâu ư? Mạnh Tử Nghĩa nhấc chân đạp cậu, đá xong rồi chạy, "Tự em đi mà bắt sâu đi!"

Lý Quân Nhuệ cụp ô, nhanh chóng gọi tên cô rồi đuổi theo, "Mạnh Tử Nghĩa, chị đứng lại đó cho em!"

Xung quanh khu biệt thự là bãi cỏ xanh, Mạnh Tử Nghĩa chạy trốn ở phía trước rất vui vẻ, Lý Quân Nhuệ lúc nhanh lúc chậm đuổi theo ở sau.

Một lúc sau, cậu mới bật cười gọi cô, "Nguyện Nguyện, chị đi nhầm rồi, ở bên này mà!"

Mạnh Tử Nghĩa đang chạy trốn sửng sốt, đành phải quay lại, "... Ồ."

Lý Quân Nhuệ thấy thế lập tức nắm lấy tay cô, dù cô giãy giụa thế nào cũng không buông, mặt đầy ý cười, "Chị không đi nhầm đâu, là bên kia đó."

Mạnh Tử Nghĩa, "..."

Vậy là, bị lừa nắm tay rồi.

Hai người mười ngón tay đan chặt lấy nhau, bước đi thong thả về phía trước, khóe mắt đuôi mày đều ẩn chứa ý cười.

Hôm nay tâm trạng Lý Quân Nhuệ được thả lỏng, là vẻ nhàn nhã hiếm lắm mới có được, thong thả bước đi trên thảm cỏ xanh.

Mặt trời chói mắt, cậu híp mắt lại, từ trong ánh mắt hẹp dài có vẻ vui mừng sung sướng tản ra.

Hai người cứ vậy nắm tay nhau đi vào thang máy, Lý Quân Nhuệ ấn tầng cao nhất rồi quay đầu nhìn cô.

Mạnh Tử Nghĩa đã uống hết trà chanh kim quất, đưa bình không cho cậu cầm, Lý Quân Nhuệ cười nhận lấy, tùy ý đặt tay còn lại lên đầu cô.

Mạnh Tử Nghĩa, "..."

Cửa thang máy mở ra, Lý Quân Nhuệ nhập vân tay mở cửa.

Rồi sau đó, cậu đứng ở cạnh cửa, cúi đầu nói nhỏ bên tai Mạnh Tử Nghĩa, "Bây giờ, nơi này chính là căn phòng lớn."

Mạnh Tử Nghĩa còn đang suy nghĩ xem lời này của Lý Quân Nhuệ có ý gì, đột nhiên lại thấy được tủ giày quen thuộc.

Tủ giày này là một trong những thiết kế cô thích hồi đi du lịch Nhật Bản.

Cô đi tiếp vào trong, thấy vách tường treo thảm tường mà cô thích nhất.

Ngọn nến trang trí mà cô thích cũng ở đó.

Thiết kế chỗ rửa trái cây cũng là kiểu cô thích.

Vách ngăn pha lê, từ cầu thang đến ban công, rồi còn cả lều trại trẻ con.

Tất cả không chỉ là những thứ cô thích, còn giống y như đúc những bản mẫu cô từng thiết kế, mà đồ thiết kế này, cô mới chỉ cho nhà thiết kế Phó Tranh giới thiệu – Sơ Hạ xem qua...

Mạnh Tử Nghĩa đột nhiên quay đầu nhìn Lý Quân Nhuệ.

Cậu vẫn dựa vào khung cửa, cười giải thích, "Không phải đều là nhà thiết kế sao, Sơ Hạ và người ngày đó em hẹn là bạn."

Chuyện này thật sự nằm ngoài dự kiến của Mạnh Tử Nghĩa, cô nói chuyện với Phó Tranh và Sơ Hạ đã lâu lắm rồi, khi đó vẫn là tháng 12 trời đông rét buốt.

Cô hoàn toàn không ngờ Lý Quân Nhuệ sẽ tìm Sơ Hạ để lấy bản thiết kế của mình.

Từ trước đến nay cô cũng không ngờ, chỉ trong nửa năm, Lý Quân Nhuệ đã biến tưởng tượng của cô thành hiện thực.

Lý Quân Nhuệ đi vào trong ôm vai cô, tiếp tục đưa cô đi tiếp, "Toàn bộ thiết kế của chị em đều tìm được, nhưng trừ chế tạo toàn bộ mang tới đây, em còn có chút tâm tư thêm vào vài thiết kế khác nữa."

Niềm vui này vượt quá phạm vi tiếp thu của Mạnh Tử Nghĩa, cô vẫn ngây người chưa thể tin đây là sự thật.

Với thời gian nửa năm, Lý Quân Nhuệ đã gọi người trang hoàng một căn phòng lớn như thế này.

Cậu nói, "Thiết kế trong phòng tương đối nhiều, đến lúc đó, ba mẹ chị, chị Uyển, còn có mẹ Phạm nữa, cuối tuần là có thể tới tụ tập với nhau, em cũng để lại phòng cho bạn chị Phương Tiểu Hủy nữa."

Lúc này, Mạnh Tử Nghĩa mới dần khôi phục tinh thần, sự cảm động không ngừng mở rộng, trái tim nóng lên, sắp nhảy ra khỏi lồng ng,ực.


Cô ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn Lý Quân Nhuệ, giọng nói rất nhẹ, "Tiểu Lâm, em có lời gì khác muốn nói với chị không?"

Hôm nay trời nóng, Lý Quân Nhuệ lại mặc tây trang, vừa rồi đi ở ngoài, trán cậu cũng đã đổ mồ hôi nhưng cũng chưa cởi áo khoác.

Lúc này, thân hình cao lớn đĩnh đạc đứng trước mặt cô, vẻ mặt tùy ý vừa rồi đã dần trở nên lo lắng, lông mi rung động, tay phải đặt sau lưng.

Mạnh Tử Nghĩa cũng không khỏi nôn nóng, hô hấp dồn dập, toàn thân bỗng căng thẳng, chờ đợi lời tiếp theo của cậu.

Yết hầu Lý Quân Nhuệ khẽ động, bàn tay giấu sau lưng chậm rãi đưa ra phía trước, giọng nói trịnh trọng, "Mạnh Tử Nghĩa, chị có đồng ý..."

Mạnh Tử Nghĩa thật sự đang rất nôn nóng nghe cậu nói, lúc này, điện thoại trong túi cô vang lên cắt đứt tình cảnh này.

Mạnh Tử Nghĩa & Lý Quân Nhuệ, "..."

Lý Quân Nhuệ bị cắt lời thì nhíu mày, nhịn lắm mới không bùng phát cơn giận của mình, toàn thân dâng lên cảm giác bực bội.

Không hiểu sao Mạnh Tử Nghĩa lại bật cười, nhón chân vỗ nhẹ đầu cậu, cười nói, "Đây là nhạc chuông dành riêng cho mẹ Phạm, đừng giận, đợi chị nghe máy một lát, ngoan."

Lý Quân Nhuệ nghe vậy, nháy mắt lại trở nên ngoan ngoãn, Mạnh Tử Nghĩa nghe điện thoại, cậu đứng sau dính lấy cô, khom lưng ôm lấy eo nhỏ của cô.

Biết là dì Phạm gọi tới, Lý Quân Nhuệ rất ngoan, không lên tiếng quấy rầy, cằm gác trên vai cô, sườn mặt thân mật chạm vào sườn mặt cô.

Tư thế thân mật như hai ngươi đã là người yêu lâu năm vậy.

Nhưng vẻ mặt Mạnh Tử Nghĩa ngày càng trở nên trầm trọng.

Cô chỉ nghe điện thoại, một câu cũng không hỏi, mãi lúc lâu sau cô mới nói, "Mẹ đừng lo, cứ đợi con về trước đã."

Lý Quân Nhuệ nghe vậy, sắc mặt cũng nặng nề theo, thẳng lưng hỏi cô, "Sao vậy chị?"

Mạnh Tử Nghĩa nắm cổ tay cậu, nhanh chóng ra ngoài rồi nói, "Mạnh Tâm Oánh mang thai, tim mẹ chị không tốt, mau về với chị."

Lý Quân Nhuệ lập tức nắm tay cô, dùng sức ôm lấy vai cô, "Đừng lo, có em ở đây rồi."

Trái tim hoảng loạn của Mạnh Tử Nghĩa nháy mắt yên ổn trở lại, được cảm giác an toàn cậu mang đến vây lấy.

*

Nửa năm nay, Mạnh Tâm Oánh luôn livestream, kiếm được không ít tiền.

Mà quan trọng nhất của việc livestream là mấy anh trai nhà giàu tặng quà, trong đó, người đứng đầu bảng đã tặng cho cô ta không biết bao nhiêu là tiền.

Từ nhỏ Mạnh Tâm Oánh đã là người ham hư vinh, sau khi lấy được tiền từ chỗ Mạnh Tử Nghĩa thì đều mang đi mua đồ trang điểm đắt tiền.

Tính cách như vậy, sao có thể khống chế được bản thân mình chứ?

Cô ta kết bạn wechat với người đứng đầu bảng, nói chuyện được một thời gian thì hẹn gặp mặt. Sau khi gặp nhau, đối phương trông không tệ chút nào, 30 tuổi, trưởng thành đẹp trai, cũng thích tiêu tiền cho cô ta.

Mạnh Tâm Oánh cho rằng chân ái đã tới, cứ vậy phát sinh quan hệ.

Số lần quan hệ rất nhiều, trong đó có một lần quên dùng biện pháp an toàn, ngày hôm sau cô ta cũng không uống thuốc, cứ vậy mà "trúng thưởng".

Cô ta tưởng rằng, nói với đối phương rằng mình đang mang thai thì có thể kết hôn, kết quả thì sao, đối phương lại là đàn ông đã có vợ.

Lúc này Mạnh Tâm Oánh mới hoảng sợ, không biết nên làm gì mới phải.

Đối phương nói sẽ ly hôn, nhưng cần thời gian, đồng thời cũng hy vọng cô phá cái thai này, nói rằng anh ta không hi vọng sau khi đứa trẻ được sinh ra sẽ biết ba mình ngoại tình, nói rằng đợi sau khi hai người kết hôn thì sinh đứa khác.

Mạnh Tâm Oánh thật sự rất yêu anh ta, muốn sinh đứa trẻ này ra, nhưng nếu vợ của đối phương chậm chạp không đồng ý ly hôn, một mình cô ta cũng không thể nuôi nấng đứa trẻ này.

Cô ta không đưa ra được quyết định, ở trong trường hợp đường cùng này, cuối cùng chọn về nhà tìm mẹ, nói hết mọi chuyện với mẹ, muốn mẹ cô ta giúp cô ta nuôi nấng đứa trẻ này.

Trái tim Phạm Mỹ Huệ vốn đã có vấn đề, nghe con gái vừa tốt nghiệp chưa kết hôn đã mang thai, đối phương còn là đàn ông đã có vợ, Mạnh Tâm Oánh còn khăng khăng muốn sinh đứa trẻ ra, còn đợi đối phương ly hôn, tức đến mức trái tim không ổn.

Lúc Mạnh Tử Nghĩa và Lý Quân Nhuệ trở về, Phạm Mỹ Huệ còn ngồi trên sofa thở d.ốc, vừa uống thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, nhưng vẫn thở không ra hơi, trái tim vẫn đang đau thắt lại.

Mạnh Tâm Oánh đang khóc trong phòng, chân tay luống cuống.

Nhìn tình hình này, Mạnh Tử Nghĩa đá văng cửa phòng cô ta ra, lớn tiếng mắng, "Mạnh Tâm Oánh, cô có đầu óc suy nghĩ không thế, người đàn ông kia đang lừa cô đấy! Cô có hiểu không?! Anh ta sẽ không ly hôn đâu, nếu muốn ly hôn thì anh ta đã ly hôn từ sớm rồi!"

Mạnh Tâm Oánh không tin, khóc lớn, "Anh ấy yêu tôi! Anh ấy nói anh ấy yêu tôi, anh ấy nói sẽ ly hôn! Chị không biết anh ấy đã tiêu bao nhiêu tiền cho tôi đâu, anh ấy cam tâm tình nguyện tiêu tiền vì tôi! Anh ấy không lừa tôi, tôi cũng không bị lừa!"

"Được!" Mạnh Tử Nghĩa nghiến răng, "Được, Mạnh Tâm Oánh, cô muốn sinh con thì cô đi mà sinh, đừng nghĩ tới chuyện để mẹ nuôi con cho cô! Cô làm sai thì cô đi mà gánh hậu quả, đừng làm liên lụy tới người bên cạnh!"

Mạnh Tâm Oánh đột nhiên đứng dậy, "Dựa vào cái gì không cho mẹ giúp tôi nuôi nó? Chị chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, bà ấy còn nuôi nấng chị! Tôi đi con đường này nhiều năm như vậy cũng vì bà ấy dạy dỗ chị mà không dạy tôi cái gì cả!"

Mạnh Tử Nghĩa tức đến mức muốn đánh cô ta một cái cho tỉnh, Mạnh Tâm Oánh không nói nổi câu nào tiếng người cả!

Lý Quân Nhuệ nghe vậy, sắc mặt trở nên âm trầm, muốn vào tranh luận cùng Mạnh Tâm Oánh, nhưng thấy dáng vẻ không ổn của Phạm Mỹ Huệ, cậu trực tiếp ngắt lời, "Nguyện Nguyện, mặc kệ cô ta, trước tiên lấy giấy tờ và điện thoại của dì Phạm, chúng ta tới bệnh viện trước."

Phạm Mỹ Huệ xua tay, "Không cần, không cần đi bệnh viện đâu, tới đó làm gì chứ."

Mạnh Tử Nghĩa từng thấy dáng vẻ phát bệnh của mẹ Phạm, bình thường uống thuốc xong, đợi qua một hai tiếng là được rồi, lúc này cô vẫn còn đang do dự.

Nhưng Lý Quân Nhuệ lại không muốn do dự thêm chút nào nữa, đẩy tay Mạnh Tử Nghĩa nói, "Mau, đỡ dì lên, chúng ta phải tới bệnh viện."

Phạm Mỹ Huệ thở d.ốc, "Ôi trời, sức khỏe dì dì tự biết, thật sự không sao cả."

Lý Quân Nhuệ kiên quyết, dùng sức đỡ Phạm Mỹ Huệ dậy đồng thời gọi người trong phòng, "Mạnh Tâm Oánh, cô câm miệng cho tôi, mau đi lấy đồ tới bệnh viện!"

Tiếng khóc Mạnh Tâm Oánh dần dừng lại, sợ hãi chạy ra, thấy Lý Quân Nhuệ lạnh lùng đứng đó, trong mắt là vẻ khiếp đảm.

*

Lý Quân Nhuệ đưa Phạm Mỹ Huệ tới bệnh viện, bà không thể từ chối, nhìn hai chị em và Lý thiếu trong xe, cảm thán thêm vài lần, trái tim cũng càng đau.

Sau khi tới bệnh viện lập tức đẩy vào phòng bệnh.

Mạnh Tâm Oánh sụt sịt hỏi, "Vì sao lại đưa tôi tới bệnh viện, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong, không muốn vứt bỏ đứa trẻ này."

Mạnh Tử Nghĩa tức giận đến mức muốn đánh cô ta, nghiến răng nói, "Tới bệnh viện là vì tim mẹ không tốt! Chẳng lẽ tôi đưa mẹ tới bệnh viện còn cô tiếp tục ở nhà livestream sao?!"

Mạnh Tâm Oánh thấp giọng oán giận, "Sức khỏe mẹ không sao đâu, uống thuốc là được rồi."

Tay Mạnh Tử Nghĩa đã sắp nâng lên tới nơi, "Trước kia cô cũng vậy, không hề lo cho sức khỏe của mẹ, hết lần này tới lần khác uy hiếp đòi tiền tôi! Mạnh Tâm Oánh! Bà ấy là mẹ ruột của cô đấy, chừng nào cô mới yêu bà ấy, cô..."

Mạnh Tâm Oánh ủ rũ cụp đuôi, đang muốn phản bác rằng mình cũng yêu mẹ, lúc này bên trong phòng bệnh đột nhiên xảy ra tình huống bất ngờ, có tiếng máy móc vang lên, điện tâm đồ cũng phát ra tiếng báo nguy hiểm, y tá cũng đẩy họ ra, "Người bệnh đang có tình trạng tắc nghẽn cơ tim, mời người nhà ra ngoài."

Y tá vừa dứt lời, các bác sĩ đã lập tức đi tới, biết được tình huống người bệnh từ y tá, đồng thời chuẩn bị cấp cứu.

Trước mắt Mạnh Tử Nghĩa tối sầm, Lý Quân Nhuệ nhanh chóng đỡ cô, túm lấy Mạnh Tâm Oánh chuẩn bị gào khóc ra ngoài.

Lý Quân Nhuệ vẫn còn bình tĩnh, ấn Mạnh Tâm Oánh đang mang thai ngồi xuống, tay nắm lấy cánh tay Mạnh Tử Nghĩa, nói với cô, "Nguyện Nguyện, nhìn em."

Mạnh Tử Nghĩa mở mắt ra, nước mắt không ngừng trào ra.

Cô từng nghe rất nhiều tình huống người phát bệnh đưa tới bệnh viện nhưng không thể cứu chữa kịp thời, đáy lòng sợ hãi, hoảng loạn sắp phát điên.

Khuôn mặt tái nhợt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Giọng nói Lý Quân Nhuệ trầm ổn, "Nghe em nói, dì sẽ không sao đâu, nhất định không sao. Nếu dì Phạm phải phẫu thuật, sau khi phẫu thuật xong nghỉ ngơi tốt sẽ không có vấn đề gì đâu."

Dường như Mạnh Tử Nghĩa không tin lời nói của Lý Quân Nhuệ, cả người cô run rẩy, hàm răng cũng run lên, đôi mắt trống rỗng.

Lý Quân Nhuệ để cô ngồi xuống, còn cậu ngồi xổm trên mặt đất nắm chặt lấy tay cô, "Mạnh Tử Nghĩa, Mạnh Tử Nghĩa, nhìn em."

Mạnh Tử Nghĩa ngơ ngác nhìn cậu.

"Em quen viện trưởng khoa tim mạch, rất nổi danh trong giới, chúng ta tới kịp thời, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu."

Lý Quân Nhuệ nhấn mạnh từng chữ một, "Hơn nữa, đừng mất niềm tin trước khi chưa có kết quả. Nguyện Nguyện, có em ở bên chị rồi."

Tác giả có lời muốn nói: Dì Phạm sẽ không có chuyện gì đâu! Chẳng qua là bệnh tim từ đầu truyện tới giờ giờ chưa có tác dụng, nhất định phải có vấn đề một chút...

Vở kịch nhỏ:

Lần này Mạnh Mạnh bị cảm nặng, nghẹt mũi đau họng, sốt, ho đủ cả, khó chịu phải nằm nhà, không đi chơi với Tiểu Lâm được.


Tiểu thiếu gia chờ mong đợi Mạnh Mạnh ở nhà, kết quả lại nghe được tin Mạnh Mạnh bị cảm, lập tức quấn lấy tài xế bắt ông đưa đi tìm Mạnh Mạnh.

Mạnh Mạnh vừa truyền dịch xong đã ngủ thiếp đi, dì Phạm bảo Tiểu Lâm nói nhỏ một chút, đừng đánh thức Mạnh Mạnh, Tiểu Lâm ngoan ngoãn gật đầu.

Mạnh Mạnh ngủ rất sâu, đồng thời bị nghẹt mũi nên thở cũng khó, Tiểu Lâm ngồi cạnh giường đau lòng nhìn cô, hoàn toàn không biết mình nên làm gì, cảm giác bản thân không thể giúp được gì.

Mạnh Mạnh lại ho khan hai tiếng, Tiểu Lâm lo lắng đứng dậy muốn giúp cô, lại không biết nên giúp gì.

Mạnh Mạnh ho xong lại ngủ, Tiểu Lâm ngồi xuống ngơ ngác nhìn cô.

Mạnh Mạnh bị sốt nên mặt rất đỏ, đôi môi trắng bệch, ngủ đến rét run, cả người cuộn vào trong chăn.

Tiểu thiếu gia khó chịu, chỉ có thể nhìn Mạnh Mạnh sinh bệnh, cái gì cậu cũng không thể giúp được.

Cậu chính là phế vật.

Lúc Mạnh Mạnh vừa tỉnh ngủ, cảm giác cả người ra mồ hôi, cũng đã truyền dịch xong, đỡ hơn rất nhiều, không còn nghiêm trọng như trước nữa.

Cô rời giường đi toilet, đang định mở cửa lại nghe thấy tiếng khóc từ trong truyền ra.

Mạnh Mạnh cả kinh mở cửa, thấy tiểu thiếu gia ngồi xổm trên mặt đất che miệng khóc lóc, nước mắt đầy mặt.

Mạnh Mạnh khiếp sợ, "Tiểu Lâm, em làm sao vậy?"

Lúc cô nói chuyện, giọng vẫn khàn khàn.

Tiểu thiếu gia ngẩng đầu, càng khóc ghê hơn, chạy tới ôm chặt cô kêu trời kêu đất, "Chị ơi! Tiểu Lâm thương chị hu hu hu! Nhưng mà, Tiểu Lâm không thể giúp gì cả, Tiểu Lâm là phế vật hu hu hu hu, Tiểu Lâm muốn thay chị bị bệnh hu hu hu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro