Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

74

Người tới chơi là đám bạn bè của Đường Phái và Lý Quân Nhuệ, tụ họp ăn nướng cũng không nhân dịp gì cả, đối với đám ăn chơi trác táng như họ mà nói chỉ là chán quá nên ăn thôi.

Mạnh Tử Nghĩa cũng quen họ, Lý Quân Nhuệ thường xuyên tụ tập với bọn họ, cô cũng hay gặp, coi như quen biết.

Sau khi Mạnh Tử Nghĩa và Lý Quân Nhuệ tới, mọi người tiếp tục ngồi trong sân đánh bài.

Đầu bếp bên cạnh nướng dê, khói bay xung quanh, mùi hương thơm lừng.

Trên bàn rượu thịt không ít, vừa chơi bài vừa ăn.

Người chơi có nam có nữ, chín người bốn bộ.

Lý Quân Nhuệ không chơi bài, người chơi là Mạnh Tử Nghĩa.

Cô ra bài, Lý Quân Nhuệ ngồi cạnh bày mưu tính kế.

Tay Mạnh Tử Nghĩa nhỏ, không cầm hết 24 lá bài được, trừ việc chỉ huy xem đánh con nào, Lý Quân Nhuệ còn cầm bài giúp cô.

Đường Phái nhìn mà đau mắt, "Tình hình hai người bây giờ là sao vậy, là đang yêu hay thế nào? Nếu yêu nhau rồi thì công bố một tiếng đi, dê nướng nguyên con hôm nay xem như là Lý thiếu mời."

Mạnh Tử Nghĩa đỏ mặt, đẩy Lý Quân Nhuệ một cái.

Tất nhiên Lý Quân Nhuệ cũng đỏ mặt, cằm đặt lên vai Mạnh Tử Nghĩa, "Thiếu gia đây còn chưa theo đuổi được đâu, đang trong kỳ kiểm tra. Chờ thiếu gia theo đuổi được, hai mươi bàn ở khách sạn Hoàng Tế chờ mọi người."

Giọng điệu kiêu ngạo trước sau như một.

Mọi người lập tức ồn ào cười chúc thiếu gia nhanh chóng theo đuổi được người yêu.

Thường thiếu gia chế nhạo, "Cuối cùng thiếu gia vẫn thua trong tay chị Mạnh của chúng ta thôi, thiếu gia nói chút xem nào, cậu đã làm gì vậy?"

Những người khác cũng bày ra vẻ mặt "quả nhiên không ngoài dự liệu của bọn tôi".

Lý Quân Nhuệ lười biếng nhìn đám người, "Chính vì đi chơi với mấy người nên mới phí hoài thanh xuân của tôi đó."

Đường Phái trêu chọc, "Thôi đi, rõ ràng là thanh xuân của chị Mạnh đều lãng phí trên người cậu thì có."

Lý Quân Nhuệ nhướng mày, nhìn về phía Mạnh Tử Nghĩa, đôi mắt thâm tình mỉm cười, "Vậy thanh xuân sau này của chị cũng lãng phí ở trên người em có được không?"

Mạnh Tử Nghĩa mặt đỏ tai hồng, cúi đầu đá chân Lý Quân Nhuệ.

Lý Quân Nhuệ mặc cho cô đá, cười sủng nịch, sau đó đưa tay bắt lấy cổ chân cô ở dưới bàn.

Cổ chân Mạnh Tử Nghĩa nhỏ, nắm lấy rất dễ.

Trên mặt Lý Quân Nhuệ còn làm bộ như không có việc gì, liếc Đường Phái một cái, "Được rồi, tiếp tục chơi bài đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì."

Hai tay Mạnh Tử Nghĩa còn cầm bài, chỉ có thể âm thầm dùng chân tránh thoát, nhưng không thoát nổi, vẻ mặt đỏ bừng.

Chu thiếu gia hứng thú chống cằm nhìn cô, mắt thấy mặt cô càng đỏ, càng hăng hái hơn.

Cuối cùng, Mạnh Tử Nghĩa đánh một đôi A, nghiêng đầu lườm cậu, "Có muốn qua kỳ kiểm tra không đấy?"

Lúc Mạnh Tử Nghĩa mặt đỏ tai hồng lườm người rất có cảm giác như mỹ nữ cổ đại, trái tim Lý Quân Nhuệ rung động, cậu đột nhiên buông tay.

Mạnh Tử Nghĩa thu hồi ánh mắt, cổ họng "hừ" một tiếng khó phát hiện.

Trái tim Lý Quân Nhuệ ngứa ngáy, tiếng hừ của cô như gãi lên đầu trái tim cậu, chỉ thiếu mức bày ra biểu cảm lấy lòng như hồi bé, nhẹ nhàng đấm vai cô, nhỏ giọng nói, "Tiểu Lâm sai rồi."

Mạnh Tử Nghĩa nghiêng đầu nhìn cậu, dáng vẻ Chu thiếu lúc này ngoan ngoãn đấm vai cô, đôi mắt cụp xuống như cún con ngoan ngoãn.

Mà khi hai mắt đối diện với nhau, ánh mắt cậu lại chậm rãi nhìn xuống môi cô.

Mắt cậu rất đẹp, ánh mắt sáng ngời, mặt cũng sắp dịch về phía trước.

Mạnh Tử Nghĩa lại đỏ mặt đẩy cậu ra, "Đói rồi, em đi lấy thịt cho chị ăn đi."

Lý Quân Nhuệ bật cười đứng dậy, xoa tóc cô, "Được, thiếu gia đi lấy cho chị."

Một lát sau, Lý Quân Nhuệ cầm một đĩa thịt dê đã xé tới trước mặt Mạnh Tử Nghĩa, lại cầm một xiên thịt dê nướng đưa tới bên miệng cô, mùi hương hấp dẫn.

Mạnh Tử Nghĩa thèm chảy nư.ớc miếng, đang định đưa tay cầm nhưng Lý Quân Nhuệ lại không buông.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu, Lý Quân Nhuệ cụp mắt nói, "Em cầm giúp chị, em đút chị ăn, mau ăn đi."

Mọi người tức khắc phát ra tiếng "chậc chậc chậc", "Sao thiếu gia lại giống người phục vụ vậy chứ."

Hai mắt Lý Quân Nhuệ nhìn Mạnh Tử Nghĩa, lời lại nói với họ, "Thiếu gia đây sẵn lòng làm người phục vụ của chị Mạnh."

Lúc sau lại nói với Mạnh Tử Nghĩa, "Cho mặt mũi đi, để thiếu gia đút chị ăn."

Không thể không cho cậu mặt mũi, Mạnh Tử Nghĩa đỏ mặt há miệng.

Nhưng lúc cô đang chuẩn bị ăn miếng thịt, Lý Quân Nhuệ cũng cúi người lại muốn ăn cùng miếng thịt đó.

Khoảng cách hai người gần như sắp hôn nhau đến nơi, hô hấp nóng bừng sát gần bên nhau.

Mạnh Tử Nghĩa cầm bài che chắn trước miệng mình, đầu ngửa ra sau.

Lý Quân Nhuệ cười một cái, cắn miếng thịt dê rồi nhướng mày đắc ý lui về sau.

Mạnh Tử Nghĩa đạp một cái lên chân Lý Quân Nhuệ, ý muốn cảnh cáo cậu thành thật một chút, Lý Quân Nhuệ vui vẻ ngâm nga, xoay người đi lấy đồ uống cho cô.

Mọi người xem một màn rắc "cơm tró" trước mắt này, ai cũng tỏ vẻ như mắt không thấy tim không đau.

Trước đây Mạnh Tử Nghĩa để tóc dài, lúc nào cũng mặc quần jeans áo thun, ở bên cạnh Lý Quân Nhuệ cười dịu dàng hoặc ngồi trong góc không nói một lời, cố ý hạ thấp cảm giác tồn tại.

Lúc này Mạnh Tử Nghĩa để tóc ngắn, mặc váy dài xinh đẹp, có lẽ là vừa mới xong việc nên không tháo trang sức, làn da trắng nõn, nụ cười dịu dàng bên môi không thể bắt bẻ, cả người tỏa ra vẻ tự tin, xinh đẹp khiến người ta không thể bỏ qua.

Thường thiếu gia nhìn một lúc, khó kiếm được cơ hội xen mồm, "Chị Mạnh, chị quay MV kia đẹp lắm."

Nói rồi dựng ngón cái với cô, "Tuyệt!"

Mạnh Tử Nghĩa nổi tiếng trên mạng, chuyện này các thiếu gia cũng biết.

Hơn nữa, dáng vẻ thất tình uể oải như sắp chết của thiếu gia lần trước họ cũng đều thấy.

Bây giờ thấy Mạnh Tử Nghĩa và thiếu gia tới đây cùng nhau, không khí lại như ngược chó độc thân thì cũng đoán được giữa hai người đã có tiến triển.

Huống hồ bọn họ cũng là người biết nhìn ánh mắt đoán ý, trước đó chỉ coi Mạnh Tử Nghĩa như tài xế của Lý thiếu, bây giờ tất nhiên phải khác, giọng điệu nói chuyện với cô cũng không còn cao cao tại thượng nữa.

Mạnh Tử Nghĩa đánh hai lá bài, cười khẽ, "Chủ yếu vẫn phải cảm ơn chuyên gia trang điểm và đạo diễn."

Thường Thác nói, "Vậy cũng làm chị Mạnh xinh hơn trước."

Mạnh Tử Nghĩa cười khẽ, không nói gì nữa.

Cô đã sớm biết những thiếu gia này, trong lòng khó tránh khỏi vài suy nghĩ, trước kia cô để ý, nhưng bây giờ không muốn để ý nữa, không chỉ vì bây giờ có người nhà hậu thuẫn phía sau, mà còn vì có Lý Quân Nhuệ khiến cô tin tưởng.

Người tới rất nhiều, một lúc sau, đã có vài cô gái thảo luận tài nguyên đóng MV của Mạnh Tử Nghĩa từ đâu ra.

Cô gái Thường Thác đưa tới hỏi, "Là tài nguyên Lý thiếu cho sao?"

Cô gái này không có ác ý, chỉ là vừa mới cất tiếng đúng lúc mọi người đang chia bài, âm thanh trở nên yên tĩnh, giọng nói cô ấy phá lệ trở nên rõ ràng.

Mạnh Tử Nghĩa cũng ngẩng đầu nhìn qua, cô gái nói chuyện không trang điểm đậm, nhìn rất ngoan ngoãn.

Hôm nay Đường Phái mời những người này đến cũng đã xem xét kỹ càng, không có ai chơi bời khó bảo, mặc đồ cũng không bạo dạn, rất tốt.

Mạnh Tử Nghĩa cũng không tức giận, cười nói tự nhiên, "Không phải tài nguyên của thiếu gia, nhưng cũng phải cảm ơn em ấy."

Cô gái thấy giọng điệu dịu dàng của Mạnh Tử Nghĩa, thăm dò hỏi, "Vậy lúc chị quay MV với Phó Tranh, thiếu gia có tới thăm đoàn làm phim không ạ?"

Mạnh Tử Nghĩa nhướng mày hỏi, "Em muốn nghe đáp án nào?"

Cô gái do dự nói, "... Có đúng không ạ?"

Mạnh Tử Nghĩa gật đầu, cười với cô gái như nữ vương ném đôi mắt mị hoặc qua, "Vậy thỏa mãn em, em ấy có tới."

Cô gái nhìn nụ cười và ánh mắt của Mạnh Tử Nghĩa, đột nhiên đỏ mặt, che mặt trốn sau Thường Thác, lôi kéo quần áo cậu ta cười ngây ngô.

Thường Thác bỗng có cảm giác bạn gái mình sắp bị Mạnh Tử Nghĩa đoạt mất, ồn ào nói, "Chị Mạnh, Lý thiếu thực sự chưa cho chị tài nguyên à?"

Lúc này, Lý Quân Nhuệ đã lấy đồ uống về, đứng sau Mạnh Tử Nghĩa, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, lười biếng nói, "Đúng là không có quan hệ với thiếu gia đây. Phải rồi, về sau gọi chị Nguyện, Nguyện trong nguyện vọng."

Mọi người, "??"

Thường Thác hỏi, "Sao đột nhiên lại sửa tên thế?"

Trong lòng cậu ta thầm nghĩ, chẳng lẽ Mạnh Tử Nghĩa đã trở về với ba mẹ ruột sao, nhưng mà họ "Mạnh" này lại không thay đổi.

Mạnh Tử Nghĩa cũng không lừa gạt, dù sao chuyện không phải con ruột này, từ nhỏ bọn họ cũng đã biết.

Cô mỉm cười hào phóng giải thích, "Tôi tìm được ba mẹ ruột rồi, vậy nên đổi về tên hồi nhỏ, bây giờ là Mạnh Tử Nghĩa, cũng coi như là cuộc sống mới."

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Phái nghe được cái tên "Mạnh Tử Nghĩa", Nguyện trong nguyện vọng, đúng là một cái tên hay.

Đường Phái đưa ly rượu cho cô, nhiệt tình cười nói, "Vậy chúc chị Nguyện của chúng ta có cuộc sống mới vui vẻ, phượng hoàng niết bàn, tương lai thuận lợi."

Tửu lượng của Mạnh Tử Nghĩa được hai ly, một ly rượu hoàn toàn không thành vấn đề, thoải mái nhận ly rượu Đường Phái đưa tới, lúc này Lý Quân Nhuệ đột nhiên giữ lấy ly rượu của cô.

"Con gái, uống trà thay rượu là được."

Giọng nói dịu dàng.

Mọi người lại lần nữa ồn ào.

Thường Thác cố ý nói, "Chị Nguyện có thể lấy trà thay rượu, vậy thiếu gia thì sao? Thiếu gia phải uống thay chị Nguyện, dùng bình thay ly là được rồi, thế nào?"

Lý Quân Nhuệ liếc qua, giọng nói cường thế, "Thiếu gia dùng hai bình thay một ly cũng được."

Đường Phái cao giọng huýt sáo, đưa hai bình rượu tới, "Thiếu gia thật trâu bò! Vậy thì hai bình!"

Người khác không đau lòng cho Lý Quân Nhuệ, nhưng Mạnh Tử Nghĩa thì có, uống hai bình rượu sẽ hại cho sức khỏe.

Lúc Lý Quân Nhuệ đưa tay nhận rượu, Mạnh Tử Nghĩa ngăn lại, đứng dậy cười nói, "Mấy người các cậu bắt nạt một mình thiếu gia vậy sao? Hay là như này đi, tôi uống một ly, thế nào?"

Lý Quân Nhuệ nghiêng đầu nhìn Mạnh Tử Nghĩa, tay trái cô nâng ly rượu, tay phải xách theo bình rượu, không hề sợ hãi nhìn nhóm thiếu gia trước mặt.


Cậu bỗng phát giác, bất kể là lúc nào, cô vẫn luôn là người đứng bên cậu từ nhỏ đến lớn, chăm sóc cậu, ủng hộ cậu, dù là chuyện nhỏ như uống rượu hay đứng trước đám người, cô cũng sẽ đứng bên cậu, mãi mãi ở bên cậu.

Lý Quân Nhuệ biết tửu lượng của Mạnh Tử Nghĩa thế nào, lúc này một tay ôm lấy vai cô, nhướng mày cười nói, "Vậy thì thế này đi, Nguyện Nguyện uống một ly nhỏ, các người mỗi người một bát lớn, thiếu gia đây uống một bình, thế nào?"

Đường Phái kêu gào, "Vừa rồi thiếu gia còn nói uống hai bình đấy, sao bây giờ lại chỉ còn một thôi?"

Mạnh Tử Nghĩa nhướng mày nhìn cậu ta, "Đó là với điều kiện tôi không uống rượu, bây giờ tôi uống một ly, thiếu gia một bình. Với lượng rượu thế này còn nhiều hơn một bát của mấy người rồi đó, có vấn đề gì sao?"

Đường Phái lúng túng, "Không thành vấn đề, không thành vấn đề."

Cô gái bên cạnh Thường Thác như đang ship CP Mạnh Tử Nghĩa và Lý Quân Nhuệ, lúc mọi người chuẩn bị nâng ly, đột nhiên nói, "Vậy chị Nguyện và Lý thiếu uống một ly rượu giao bôi được không?"

Nói xong thì như mèo nhỏ trốn ra sau Thường Thác, vừa nhát gan lại vừa hưng phấn nhìn lén Mạnh Tử Nghĩa và Lý Quân Nhuệ.

Vở kịch nhỏ:

Gần đây tiểu thiếu gia thấy được một cảnh tượng, chính là chú Mạnh nằm trên đùi Mạnh Mạnh, Mạnh Mạnh giúp ông nhổ tóc bạc.

Lúc Mạnh Mạnh nhổ tóc bạc giúp ông, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Mà trong đầu thiếu gia lại có mạch suy nghĩ khác người, cậu tự hiểu là – có tóc bạc thì có thể nằm trên đùi Mạnh Mạnh cả một buổi trưa!

Lần đầu tiên tiểu thiếu gia muốn thử, chạy tới nói, "Chị ơi, Tiểu Lâm có tóc bạc rồi, chị nhổ tóc bạc cho Tiểu Lâm đi."

Mạnh Mạnh, "???"

Cái gì vậy chứ???

Nói rồi, tiểu thiếu gia lại nằm lên đùi Mạnh Mạnh.

Mạnh Mạnh dở khóc dở cười ngăn lại, "Tiểu Lâm đâu có tóc bạc đâu, em mau đi chơi đồ chơi đi, ngoan."

Lần đầu tiên của tiểu thiếu gia thất bại.

Nhưng tiểu thiếu gia không phải là người dễ dàng từ bỏ, muốn tiếp tục lần thứ hai.


Lần này, tiểu thiếu gia đi tìm tóc bạc của mấy dì giúp việc trong nhà đặt lên đầu mình.

Mạnh Mạnh nhìn đỉnh đầu cậu, ra vẻ kinh ngạc, "Ui, Tiểu Lâm thật sự có tóc bạc rồi nè."

Tiểu thiếu gia liên tục gật đầu.

Sau đó, Mạnh Mạnh lấy một cái máy sấy, ấn đầu tiểu thiếu gia rồi nói, "Tiểu Lâm đừng nhúc nhích."

Sau đó mở máy sấy, tóc bạc trên đầu tiểu thiếu gia nháy mắt bị thổi sạch.

Tiểu thiếu gia tức chết rồi! Hừ!

Tiếp đó còn có lần thứ ba, lần này, tiểu thiếu gia nhìn chằm chằm đống bột trong bếp ngây ngốc.

Sau đó, tiểu thiếu gia tự đổ bột lên đầu mình, chạy đi tìm Mạnh Mạnh, hét lớn, "Chị ơi! Tiểu Lâm một đêm bạc trắng cả đầu rồi!!!"

Mạnh Mạnh mắt thấy tiểu thiếu gia "đầu đầy tóc bạc" chạy tới phía mình, cô lập tức cười chạy đi, "Em mau bảo dì gội đầu cho em đi, làm ơn đấy, đừng dùng cái đầu này nằm lên đùi chị!!!"

Tiểu thiếu gia, "???"

Lại thất bại ư?

Hừ!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro