Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

quan khi 1417-1430

Chương 1418: Lâm Khâm nhận được một bức thư.

Dịch: Nhóm dịch Tepga

Nguồn: vipvandan

Ngay khi Cam Ứng Hùng đang đau đầu vì chọc vào Hạng gia, Lâm Khâm cũng gặp chuyện.

Mấy hôm nay tâm trạng Lâm Khâm khá vui vẻ. Uông Kiều đã thay đổi thái độ với y, đây là điều từ trước đến giờ chưa từng có.

Đang khi hắn mơ mang có cuộc sống trái ôm, phải ấp như Vương Trạch Vinh, hơn nữa mình có thể mang con về nhà thì đột nhiên nhận được một bức thư.

Thấy bức thư này, Lâm Khâm có chút khó hiểu.

Lúc mở ra, Lâm Khâm há hốc mồm vì nội dung bên trong.

Bên trong bức thư có vài bức ảnh và một tờ giấy.

Đập vào mắt Lâm Khâm đầu tiên là những bức ảnh, nội dung là một người phụ nữ đang cùng đàn ông ở trên giường, hơn nữa không chỉ có một người đàn ông, mà nhiều người đàn ông.

Thấy mấy bức ảnh đó, Lâm Khâm vô cùng tức giận. Từ trước đến giờ y rất yên tâm ả này, ả này vẫn thể hiện một người phụ nữ ngoan hiền, không ra ngoài nửa bước, lấy y làm chính. Nhưng xem mấy bức ảnh này, Lâm Khâm rất đau đớn.

Sao có thể như vậy?

Cả người hắn không khỏi run lên.

Tờ giấy có vài dòng chữ và không ghi tên ai.

- Lâm thiếu gia, không ngờ phải không? Hai chúng ta coi như chung một ả phụ nữ phải không? Ả này được, trên giường rất tuyệt. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Đọc tới đây, tâm trạng Lâm Khâm rất không tốt. Y không ngờ ả kia lại lừa mình.

Nội dung tờ giấy càng làm Lâm Khâm thêm tức giận.

Chỉ thấy bên trong viết:

- Lâm thiếu gia, tôi nghĩ anh có thể đi xem con anh một chút. Tôi rất hy vọng đó là con tôi. Nhưng tôi không dám xác định có phải con tôi không? Dù sao tình hình rất phức tạp, nhiều đàn ông chơi cô ta như vậy, ai biết là con của ai. Ôi, tôi biết anh làm bố cũng khó. Bỏ đi, tôi không nói nhiều nữa. Ả này tặng cho anh chẳng qua tổn thất tinh thần chắc anh phải bồi thường cho tôi chứ? Tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần năm trăm tới một triệu là được mà. Anh xem tôi nói cũng có lý phải không? Chuyện cụ thể thì lần sau tôi sẽ gọi cho anh.

Nội dung tờ giấy chỉ có như vậy nhưng Lâm Khâm càng đọc càng đau đớn.

Lâm Khâm đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đi, y vừa suy nghĩ. Thằng con mình vậy mà không rõ là con ai, vừa nghĩ tới nuôi con người khác là hắn lại tức.

Vào căn biệt thự sang trọng kia, Lâm Khâm không thấy ả đâu.

Lâm Khâm rút điện thoại ra gọi và lớn tiếng nói:

- Cô chạy đi đâu?

Ả phụ nữ kia bây giờ đang không có việc gì làm nên hay tới trung tâm thẩm mỹ tập luyện, lúc này đang được một nam huấn luyện viên hướng dẫn động tác. Vì thế ả thở khá gấp khi nghe điện của Lâm Khâm.

Nghe tiếng ả thở gấp, Lâm Khâm càng thêm nghi ngờ? Sao ả lại thở gấp như vậy, nghĩ đến nội dung bức thư, Lâm Khâm càng thêm ngờ vực.

Cũng là trùng hợp, lúc này nam huấn luyện viên thấy ả phụ nữ nghe điện nên tập không tiện vì thế ở bên nói: Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Nâng chân cao lên một chút, động tác mạnh lên một chút.

Lời này Lâm Khâm nghe thấy, hắn lớn tiếng nói:

- Cô đang làm gì?

Không ngờ có một thằng bảo người phụ nữ của mình nâng chân cao lên, động tác mạnh lên ư?

Lại một lần nữa nghĩ tới mấy bức ảnh, Lâm Khâm cho rằng ả kia đang quan hệ với trai.

- Không làm gì cả, anh lớn tiếng như vậy làm gì?

Ả phụ nữ không hiểu sao Lâm Khâm lại bực bội như vậy nên làm nũng nói.

- Mở rộng chân ra một chút, đừng khép chân lại.

Nam huấn luyện viên lớn tiếng quát lên.

Lâm Khâm không thể nghe nổi nữa, y ném điện thoại di động ra ngoài.

Ngồi bịch trên ghế, Lâm Khâm rất đau đớn. Ả phụ nữ này không ngờ ngầm làm bao chuyện sau lưng mình đến thế. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Hắn run run lấy tập ảnh ra nhìn chằm chằm vào đó, càng xem y càng thấy là thật.

Có thể là do nghe ra Lâm Khâm đang giận nên ả phụ nữ kia cũng vội vàng về.

Bởi vì đi quá gấp, hơn nữa vừa tập nên mặt ả đỏ hồng, nhìn như thế nào cũng thấy mới trải qua quan hệ.

- Lâm ca, có chuyện gì vậy anh?

Vừa vào cửa, ả phụ nữ đã vội vàng hỏi.

Nhìn ả phụ nữ, tâm trạng Lâm Khâm càng khó chịu.

- Cô ra ngoài làm gì hả?

Lâm Khâm trầm giọng nói.

- Không làm gì mà, em đi tập thể dục thẩm mỹ thôi.

- Giọng đàn ông vừa rồi là như thế nào?

- Đó là nam huấn luyện viên của bọn em. Nam huấn luyện viên này rất được, có thể theo anh ta học được nhiều thứ lắm.

Đập mạnh tập ảnh xuống bàn, Lâm Khâm nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đây là cái gì?

Nhìn những bức ảnh trên bàn, ả phụ nữ cầm một bức lên xem và lộ rõ sự kinh ngạc. Ả phụ nữ lớn tiếng nói Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Sao lại có thứ này?

ả phụ nữ đúng là rất kinh ngạc vì mình chưa từng làm chuyện như vậy, sao lại có thể có việc này.

- Việc do chính cô làm chẳng lẽ tôi còn phải nói với cô?

Lâm Khâm tức giận nói.

- Lâm ca, anh phải tin em, em chưa từng làm chuyện như vậy, nhất định người ta ghép ảnh và hại em như vậy.

- Hừ, ghép ảnh mà lại có cái vết này sao?

Lâm Khâm liền chỉ chỉ vào một vết tại vùng kín của cô gái trong ảnh.

Nhìn bức ảnh, ả phụ nữ đúng là rất khó hiểu, nơi này đúng là có một vết mà.

- Sao anh có thể tùy tiện nghi ngờ em? Em một lòng một dạ đi theo anh mà.

ả phụ nữ khóc rống lên.

Nghe tiếng ả phụ nữ khóc, Lâm Khâm đã nguôi giận đi một chút: Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Con đâu?

- Con đang ở trường, em đi đón con đây.

ả phụ nữ nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ đi đón con.

Nhìn ả phụ nữ vội vàng đi ra ngoài, Lâm Khâm không biết làm gì?

Có chuyện gì xảy ra thế này?

Đây là thật hay giả?

Đầu óc y đang rất loạn.

Hạng Nam về nhà thì trời đã tối muộn, nhưng Hạng Nam vẫn gọi Vương Trạch Vinh dậy.

Tối nay Vương Trạch Vinh chơi mới con một lúc rồi không về biệt thự mà ở lại Hạng gia. Hắn không ngờ Hạng Nam về muộn như vậy rồi lại gọi mình dậy nói chuyện.

Ngồi trong thư phòng, Hạng Nam có chút mệt mỏi nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Trạch Vinh, trên cơ bản đã được xác định.

Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh ngẩn ra, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Hắn biết Trung ương mãi chưa quyết định ai là người thay thế, bây giờ Hạng Nam muộn như vậy về rồi nói thì có lẽ hôm nay Trung ương đã nghiên cứu việc này.

- Có phải là Phó chủ tịch không bố?

Vương Trạch Vinh vội vàng hỏi.

Hạng Nam khẽ gật đầu nói:

- Quốc gia sớm đã có lựa chọn người kế nghiệp, đều trọng điểm bồi dưỡng. Nhưng Đại hội càng tới gần thì có một số người xảy ra chuyện, điều này làm Trung ương không thể không một lần nữa nghiên cứu, khảo sát. Lần này hầu hết sự lựa chọn đều là ở địa phương, việc này chính là chuyển giao của hai thế hệ.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết việc này. Mấy nhân tuyển quyết định không chỉ do mấy người ở Trung ương là được. Còn phải trưng cầu ý kiến một số lão đồng chí có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong Đảng. Bây giờ đã được quyết định thì coi như chính là chọn ra mấy người nối nghiệp.

Hạng Nam nói:

- Tình hình bây giờ có chút phức tạp, Đảng khó có ý kiến thống nhất. Chẳng qua sau nhiều lần bàn bạc, bây giờ coi như có quyết định cuối cùng.

Vương Trạch Vinh không vội vàng nói, hắn biết Hạng Nam gọi mình dậy chính là nói cho hắn về việc này.

Chương 1419: Tin tức nội bộ

Dịch: Nhóm dịch Tepga

Nguồn: vipvandan

Quả nhiên một lúc sau Hạng Nam nói:

- Vấn đề của con đã được quyết định. Con sẽ tới Thành phố Hải Đông làm Bí thư Thành ủy, coi như vào Bộ Chính trị.

Khi nói lời này Hạng Nam còn có chút đắc ý, việc này vẫn đều do ông thiết kế, bây giờ xem ra nỗ lực của ông không vô ích.

Vương Trạch Vinh biết phương án này vốn đã được xác định, trừ khi hắn có sai lầm nghiêm trọng nếu không thì hắn cũng là Bí thư Thành phố Hải Đông.

- Lô Ninh Quốc thì sao bố?

Đây là một trong những vấn đề mà Vương Trạch Vinh quan tâm nhất.

Hạng Nam lắc đầu nói:

- Lão bí thư bây giờ đã hôn mê, ngài không tỏ thái độ gì với việc của Lô Ninh Quốc. Ngài không tỏ thái độ tức là sẽ làm theo ý ban đầu của ngài. Lô Ninh Quốc lui về sau, coi như hoàn toàn rút khỏi Hải Đông.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và tiếc thay cho Lô Ninh Quốc. Tranh đấu trong đảng có thể quyết định tiền đồ chính trị của một người.

Hạng Nam cười cười một tiếng và nó tiếp:

- Có một tình hình đó là Chu Thế Khánh vẫn chỉ là Bí thư Thành phố Sơn Thành.

Vương Trạch Vinh nghe mà có chút giật mình, đây là việc hắn không ngờ tới.

Thấy Vương Trạch Vinh giật mình, Hạng Nam nghiêm túc nói:

- Đây còn là do một số lão đồng chí trong đảng nói giúp y, nếu không y chỉ có thể bước theo Lô Ninh Quốc.

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu mà nói:

- Chu Thế Khánh làm rất tốt mà bố?

- Chu Thế Khánh cũng không phạm sai lầm, làm nhiều công việc nhưng lại có tính cực hữu. Con nghĩ xem cực hữu thì quốc gia sẽ như thế nào?

Vương Trạch Vinh không thể không gật đầu. Chu Thế Khánh này đúng là như vậy. Dân chúng trong nước rất cảnh giác với thời gian cực hữu trước đây. Không nói là ai khác, Vương Trạch Vinh tự hỏi mình cũng không thích tư tưởng cực hữu.

Vương Trạch Vinh khá quan tâm mấy chức vụ Thủ tướng, Phó Thủ tướng nên hỏi:

- Vậy lãnh đạo chủ yếu thì sao bố?

- Phó chủ tịch Trịnh Ân Bảo làm Tổng bí thư. Chu Trạch Cương làm Thủ tướng. Thủ tướng Lý chuyển sang làm Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân. Tiếu Chánh Xương làm Phó chủ tịch thứ nhất Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Lý Kiền Ý – Phó Thủ tướng thường trực. Phó chủ tịch là Hoa Thái Tường. Đây là mấy lãnh đạo chủ yếu, còn những người khác coi như cũng đã có quyết định. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nghe Hạng Nam nói, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Bây giờ coi như đã kết thúc, đã có kết luận. Tin rằng sau đây sẽ bớt tranh đoạt hơn một chút.

- Xem ra Ngô Tán Lâm không ổn phải không bố?

Vương Trạch Vinh thở dài nói.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Y trong bộ máy khóa tới chỉ có thể làm Phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân, xem ra quyền lực giảm đi nhiều.

Tuy Ngô Tán Lâm chỉ làm Phó Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân nhưng có thể thấy lực lượng của y là rất lớn.

Nghĩ tới Cam Ứng Hùng, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Thành phố Tân Cảng do ai phụ trách bố?

Hạng Nam cười cười đầy ẩn ý mà nói:

- Con người không thể quá ngông cuồng. Đôi khi không dạy dỗ con cái được tốt cũng sẽ có vấn đề. Cam Ứng Hùng vốn rất có thể làm Bí thư Thành phố Tân Cảng, nhưng ý kiến trong Đảng phản đối rất nhiều. Sau khi nghiên cứu Cam Ứng Hùng được điều tới làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Vương Trạch Vinh thầm than Cam Ứng Hùng này đúng là vì con mà xảy ra chuyện. Hắn tin ở chuyện này người hạng hệ có tác dụng quyết định.

Nghĩ đến con của Cam Ứng Hùng, Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng. Làm mất lòng ai không mất, không ngờ chạy đi gây chuyện với Hạng gia. Với suy nghĩ của đám người Hạng Nam thì quyết không thể để cho Cam Ứng Hùng lên chức. Nếu như Cam Ứng Hùng tới Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm Phó chủ tịch, đây không phải Phó chủ tịch thứ nhất thì coi như Cam Ứng Hùng đã xong. Chỉ Phó chủ tịch thứ nhất mới có thể vào Bộ Chính trị. Cam Ứng Hùng càng lúc càng xa Bộ Chính trị. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Tình hình Thành phố Tân Cảng thế nào bố?

Vương Trạch Vinh nghĩ tới mình bố trí ở Thành phố Tân Cảng lâu như vậy, Hạng Nam cũng làm nhiều công việc nên lo Tân Cảng rơi vào tay người khác.

Hạng Nam nói:

- Là người Lâm hệ - Cơ Dân Quyền

Vương Trạch Vinh gật đầu. Cơ Dân Quyền này cũng có tiếng vang lớn tại Trung Quốc. Cuối cùng người này đã dành thắng lợi, đây đúng là chưa tới cuối cùng thì vẫn có biến.

Nghe thấy là người Lâm hệ, Vương Trạch Vinh biết Cơ Dân Quyền và Lý Kiền Ý sẽ là đồng minh. Xem ra Bí thư Lâm đang bắt đầu bố trí.

Nói chuyện xong mấy điều này, Hạng Nam nói:

- Bây giờ con cần làm là nhanh chóng thay đổi bộ máy Nam Điền, nhất định phải mau chóng đưa ra sự lựa chọn, thời gian không đợi người mà. Chuyện đến bây giờ thì chỉ cần không có vấn đề lớn là ổn, chờ tới đại hội là xong.

Vương Trạch Vinh ra ngoài mà không thể bình tĩnh. Thông qua cố gắng không ngừng của hắn, bây giờ cuối cùng đã có thể tiến vào Bộ Chính trị.

Trước đây cũng biết mình sẽ vào Bộ Chính trị nhưng còn chưa được xác định. Bây giờ thì khác rồi, Hạng Nam vừa tham gia hội nghị của Trung ương, tất cả đều rõ ràng. Hắn thật sự sẽ vào Bộ Chính trị. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Ngay khi Vương Trạch Vinh và Hạng Nam nói chuyện, Cam Ứng Hùng cũng nhận được điện thoại. Nghe xong đối phương nói, Cam Ứng Hùng thiếu chút nữa bị đột quỵ. Y vội vàng lấy một viên thuốc trong túi ra, uống vào. Y ngồi trên ghế một lúc lâu mà không thể nói gì.

Sao có thể như vậy?

Đây là điều mà Cam Ứng Hùng không ngừng tự hỏi. Y dù như thế nào cũng không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện. Mọi việc đang diễn ra một cách thuận lợi, chỉ đợi đại hội là mình sẽ vào Bộ Chính trị. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện, mình không vào Bộ Chính trị mà phải tới Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân làm Phó chủ tịch, không phải Phó chủ tịch vào Bộ Chính trị. Vừa nghĩ tới đây, Cam Ứng Hùng lại thấy đau lòng.

Trong điện thoại nói rất rõ ràng, đó là do Cam Phi gây chuyện nên mới xảy ra chuyện. Người Hạng hệ đều đứng ra phản đối, ngay cả người quan hệ tốt với Hạng hệ cũng đứng ra. Bởi vì có nhiều người phản đối nên mình mới xảy ra chuyện. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Ngồi đó Cam Ứng Hùng thấy rất buồn bực. Y nhìn vào phòng Cam Phi. Cam Ứng Hùng lần đầu tiên phát hiện tầm quan trọng của giáo dục. Y thầm nghĩ sau đây mình phải chú ý nhiều tới vấn đề này.

Vừa nghĩ đến giáo dục, Cam Ứng Hùng lại rất không hài lòng với đám giáo viên bây giờ.

Theo Cam Ứng Hùng nghĩ thì giáo viên cũng chia làm nhiều loại. Giáo viên trong trường đều không có đạo đức nghề nghiệp, một bộ phận bị tiền che mắt hết. Một số giáo viên lại yêu cầu học sinh tới nhà mình học thêm, thu tiền của học sinh.

Bây giờ lại xem lãnh đạo nhà trường, hôm nay nghĩ ra biện pháp thu phí, ngày mai lại bán mấy quyển sách khiến trẻ em vác cặp đi học rất nặng.

Bao suy nghĩ hiện lên trong đầu làm Cam Ứng Hùng không thể ngủ.

Nghe tiếng cửa phòng mở ra, Cam Ứng Hùng thấy Cam Phi người đầy hơi men đi vào.

Thấy Cam Ứng Hùng ngồi đó, Cam Phi nói:

- Bố, sao hôm nay bố ngồi mình làm gì?

Thấy Cam Phi như vậy, Cam Ứng Hùng có chút tức giận mà nói:

- Anh chạy lên Bắc Kinh làm gì?

Vừa nghe thấy việc này, Cam Phi rất khó chịu nói:

- Thằng Vương Trạch Vinh và Hạng Định là mẹ gì. Hạng Nam sẽ lui, Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị thì cũng chỉ cùng cấp với bố. Hắn có gì mà kiêu căng. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Kiêu căng gì ư?

Nghe Cam Phi nói như vậy, Cam Ứng Hùng cười khổ một tiếng. Bọn họ đương nhiên có thứ để mà kiêu căng. Bây giờ mình có vào được Bộ Chính trị đâu.

- Sau này đừng có đi gây chuyện nữa, đặc biệt là người như Hạng Định.

Cam Ứng Hùng vì bảo vệ con nên không thể không nhịn cơn tức giận mà giải thích.

- Anh ngồi xuống bố nói chuyện với con một chút.

Chương 1420: Phía sau quyết định

Dịch: Nhóm dịch Tepga

Nguồn: vipvandan

Ra khỏi văn phòng Bí thư Lâm, Trịnh Ân Bảo rất giật mình. Lần đầu tiên y biết Vương Trạch Vinh là Phó cục trưởng Thập cục.

Trung ương đã nghiên cứu xong, bây giờ y biết mình đã lên chức. Hôm nay Bí thư Lâm gọi tới chỉ là chuyển giao một số việc.

Thập cục là một cơ quan do đích thân Tổng bí thư nắm giữ, đều là nhân viên thân cận của Tổng bí thư. Ý của Bí thư Lâm là do y tự tìm Cục trưởng. Chẳng qua khi giới thiệu các Phó cục trưởng, ý của Bí thư Lâm chính là yêu cầu do đồng chí Vương Trạch Vinh đảm nhiệm.

Không ngờ Vương Trạch Vinh còn thân phận này.

Nghĩ tới Bí thư Lâm đánh giá cao Vương Trạch Vinh như vậy, Trịnh Ân Bảo thầm lắc đầu. Ai cũng nghĩ Bí thư Lâm lui thì Lý Kiền Ý sẽ chống đỡ cục diện. Ai biết người đó lại là Vương Trạch Vinh. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nghĩ tới Vương Trạch Vinh có Hạng hệ, Uông hệ, hệ của Lão bí thư ủng hộ, Trịnh Ân Bảo hơi đau đầu. Không ngờ Vương Trạch Vinh đã thành phát ngôn nhiều lực lượng như vậy.

Trịnh Ân Bảo lần đầu phải cẩn thận nghiên cứu về Vương Trạch Vinh. Theo Trịnh Ân Bảo biết thì Vương Trạch Vinh có tố chất chính trị mạnh, quan trọng nhất là chú ý nhân tình.

Trịnh Ân Bảo đương nhiên cũng nghe ra Bí thư Lâm hôm nay nói về Vương Trạch Vinh chính là yêu cầu mình dùng tốt Vương Trạch Vinh. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Bí thư Lâm lui nhưng sức ảnh hưởng ở Trung ương là rất lớn. Lão bí thư mặc dù sắp mất nhưng đã có nhiều người của ngài đứng về phía Vương Trạch Vinh. Có mấy lực lượng này ủng hộ, Vương Trạch Vinh có lực lượng không hề thấp trong các Ủy viên Bộ Chính trị.

Bây giờ xem ra dù là Bí thư Lâm hay Lão bí thư đều trọng điểm bồi dưỡng Vương Trạch Vinh.

Nghĩ tới mình nhiều nhất làm hai khóa, Vương Trạch Vinh cũng không thể ảnh hưởng mấy tới mình, Trịnh Ân Bảo thấy thoải mái hơn.

Vậy thì dùng Vương Trạch Vinh cho tốt.

Nghĩ vậy Trịnh Ân Bảo liền nghĩ tới lựa chọn cho Cục trưởng, Phó cục trưởng Thập cục. Hai người này đều rất quan trọng, theo quy định thì y đưa ra một lựa chọn, một do mấy lão đồng chí trong đảng thảo luận. Xem ra Vương Trạch Vinh nhất định ngồi ổn ở chức Phó cục trưởng.

Trịnh Ân Bảo suy nghĩ một chút và thấy mình nên gặp riêng Vương Trạch Vinh.

Ngay khi Trịnh Ân Bảo ngồi đó suy nghĩ thì Vương Trạch Vinh cũng đang ngồi trong nhà Uông gia.

Sáng sớm hôm nay Uông Phỉ gọi tới nói có việc cần nói với hắn.

Khi Vương Trạch Vinh tới thì thấy cả Uông Phỉ, Uông Kiều đều ở đây.

Thấy Vương Trạch Vinh tới, Uông Phỉ nhỏ giọng nói:

- Sao hôm qua anh không tới đây, chị Hàm Yên không có Bắc Kinh thì anh đều tới mà.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Anh có một số việc cần xử lý.

Nghe Vương Trạch Vinh giải thích như vậy, Uông Phỉ nhỏ giọng nói:

- Em cảm thấy dạo này Tiểu Kiều là lạ, không biết xảy ra chuyện gì? Anh nói có khó hiểu không, em nghe nói Tiểu Kiều ngủ cùng phòng với Lâm Khâm. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều và nói:

- Em ít lo chuyện nhà người khác đi.

Uông Phỉ cười hì hì nói:

- Em khó hiểu thôi mà. Nghe nói Tiểu Kiều còn có thai. Anh có thấy khó hiểu không? Tiểu Kiều và Lâm Khâm cũng không phải không làm việc này, trước đây chị ấy không muốn có con, dù Lâm Khâm yêu cầu như thế nào cũng không muốn. Bây giờ thì lạ quá.

Vương Trạch Vinh sao có thể nói đó là con mình.

- Mới sáng sớm em gọi anh tới là có chuyện gì?

Vương Trạch Vinh đổi đề tài.

- Em không có việc gì, chẳng qua nhớ anh thôi.

Nghe Uông Phỉ nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng.

Uông Phỉ kéo Vương Trạch Vinh mà nói:

- Anh hỏi Tiểu Kiều đi, không biết chị ấy sao mà mới sáng sớm đã tới. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Vương Trạch Vinh ngồi xuống nói:

- ông đâu em?

- Ông và con đi đâu rồi ý, gần đây mấy ông lão hoạt động ác quá. Em nghe nói Trung ương sắp điều chỉnh mạnh.

- Tiểu Kiều, xảy ra chuyện gì sao?

Vương Trạch Vinh sau một thời gian đã bắt đầu yên tâm hơn về việc của mình và Uông Kiều. Dù sao chuyện đã xảy ra, nếu là như vậy thì cũng không nên quá lo lắng.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Kiều cười cười. Từ hôm đó Vương Trạch Vinh vẫn không đi gặp cô. Cô biết Vương Trạch Vinh cần một quá trình thích ứng. Cô không ngờ mình sẽ quan hệ với Vương Trạch Vinh ở ngay tại Uông gia. Đối với chuyện này cô thấy vui, không hề bực bội. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nghĩ đến lúc quan hệ với Vương Trạch Vinh, Uông Kiều lại nóng lên, cảm giác ham muốn dâng trào.

Cô rất muốn nhào vào lòng hắn, được hắn ôm lấy.

Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt Uông Kiều như vậy liền giật mình. Hắn biết cô đang nghĩ gì. Ở đây còn có Uông Phỉ thông minh như vậy, không thể để Uông Phỉ nhìn ra vấn đề.

- Tiểu Kiều, có phải trong nhà có việc không?

Vương Trạch Vinh lớn tiếng nói.

Vương Trạch Vinh nói lớn như vậy, Uông Kiều đỏ mặt nói:

- Không có việc gì. Em chỉ thấy hôm qua Lâm Khâm về có chút là lạ, không ngờ ở nhà gọi người hỏi chuyện xét nghiệm ADN. Anh nói hắn sao lại nghĩ như vậy? Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Uông Phỉ nói:

- Khó hiểu quá, sao hắn lại nghĩ đến việc này.

Vương Trạch Vinh và Uông Kiều nhìn nhau và giật mình. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ chẳng lẽ Lâm Khâm nghi ngờ con của Uông Kiều nên muốn kiểm tra ADN.

Vương Trạch Vinh thế mới biết sao hôm nay Uông Kiều tới đây sớm như vậy. Đây là việc lớn, Lâm Khâm mà kiểm tra con của Uông Kiều thì sẽ có vấn đề. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Uông Phỉ vỗ tay nói:

- Em biết sao Lâm Khâm lại làm vậy rồi.

Hai người nhìn cô, Uông Kiều hỏi:

- Em nghĩ đến việc gì?

- Hừ, Lâm Khâm sau khi có con ở ngoài thì không lo cho ả phụ nữ đó. Ả phụ nữ cũng có thể có vụng trộm mà. Lâm Khâm nghi ngờ không phải con hắn. Ha ha, thú vị quá.

Không biết sao nghe Uông Phỉ nói như vậy, cả Uông Kiều và Vương Trạch Vinh đều thở dài một tiếng.

Uông Kiều nói:

- Em đoán có căn cứ không?

- Sao không có, theo tình hình em biết thì Lâm Khâm ngoài ả phụ nữ kia ra còn bao có mấy ả phụ nữ khác. Hắn có nhiều phụ nữ hơn Trạch Vinh.

Lời này làm Vương Trạch Vinh hơi nóng mặt. Uông Phỉ không ngờ lại nói mình như vậy trước mặt Uông Kiều.

Thấy Uông Kiều nhìn mình, Vương Trạch Vinh vội vàng ho khan một tiếng:

- Chuyện người ta sao em biết, đừng nói linh tinh.

- Nói đi, cũng không có gì mà, em không ngại đâu.

Uông Kiều nói.

- Thật mà, chuyện Lâm Khâm quan hệ lăng nhăng dưới tỉnh sớm truyền ra. Theo em biết mấy năm nay hắn không hề giấu thân phận của mình, khiến có nhiều ả phụ nữ lấy lòng hắn. Nghe nói cán bộ, dân chúng đều phản ánh. Hai người nghĩ xem, hắn chơi gái nhiều như vậy thì sao bụng người ta không lớn.

Vương Trạch Vinh nghe Uông Phỉ giải thích thì cũng tin. Không nói Lâm Khâm, chính hắn cũng vậy mà. Sau khi biết thân phận của hắn, không ít người phụ nữ ở Nam Điền đều muốn có quan hệ với hắn. Ở tình hình này, có người phụ nữ muốn có con với hắn, qua đó tạo quan hệ gần hơn là bình thường. Lâm Khâm là con của Tổng bí thư, không ít người muốn gài y.

Bây giờ Vương Trạch Vinh mới yên tâm một chút về việc Lâm Khâm muốn xét nghiệm ADN.

- Ồ, đúng rồi, hai người nói chuyện, em đi đọc thư.

Uông Phỉ vỗ tay đứng lên rồi vội vàng chạy vào phòng ngủ.

Thấy Uông Phỉ như vậy, Uông Kiều nói:

- Em rất hâm Tiểu Phỉ, tuy cô ấy không thể công khai nhưng lại rất hạnh phúc. Đôi khi em nghĩ có thân phận thì có tác dụng gì, không thân phận có khi tốt hơn. Bây giờ nhiều người Trung Quốc không đăng ký kết hôn mà vẫn vui. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nhìn Uông Kiều, Vương Trạch Vinh nói:

- Em thực sự muốn giữ lại?

Uông Kiều gật đầu nói:

- Bố đã sắp xếp, anh yên tâm, em nghĩ kỹ rồi, không có gì nguy hiểm đâu.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lâm Khâm đang muốn xét nghiệm đó.

- Tiểu Phỉ nói rất đúng, chắc là như vậy. Có lẽ y lo đứa con bên ngoài. Mình phải quan sát xem đã, dù sao em mới có mà, còn sớm.

Uông Kiều nói thêm:

- Em sẽ không ảnh hưởng tới anh, chỉ hy vọng anh có thời gian thì ở bên em. Gần đây Trung ương chắc đã có quyết định. Anh phải ổn định một chút mới được.

Lời này như một người vợ nói với chồng, lộ rõ sự quan tâm của cô dành cho Vương Trạch Vinh.

- Hôm qua đã có quyết định anh tới Hải Đông.

Vương Trạch Vinh hiểu Uông Kiều sớm muộn cũng biết việc này. Vì thế hắn liền nói cho cô nghe.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Kiều vui mừng nói:

- Chúc mừng anh.

Uông Phỉ từ phòng đi ra nói với Vương Trạch Vinh:

- Em phải làm bài báo nên tới tòa soạn, hai người nói chuyện.

Nói xong cô vội vàng cầm cặp rời đi.

Uông Phỉ vừa đi, Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh đầy âu yếm mà nói:

- Thực ra quan hệ của em và Lâm Khâm là để bố mẹ hắn xem. Bọn em ít khi ngủ cùng giường, em toàn ngủ trên ghế.

Vương Trạch Vinh cũng sớm biết việc này.

- Thái độ của Lâm Khâm đối với em như thế nào?

- Hắn có thể có thái độ gì chứ? Hắn ước gì em như vậy, hắn sợ bố. Em chấp nhận làm như vậy thì hắn vui còn không kịp. Thấy em thay đổi nên hắn còn mang em ra ngoài mấy lần, mục đích cho bố hắn xem

Chương 1421: Khương Trường Chính hẹn

Dịch: Nhóm dịch Tepga

Nguồn: vipvandan

Đang nói chuyện với Uông Kiều thì Vương Trạch Vinh nhận được điện của Khương Trường Chính.

Lúc này trong phòng khá mập mờ. Sau lần trước, đây là lần đầu hai người ở riêng bên nhau.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua bụng Uông Kiều nhiều lần, chẳng qua không thấy gì cả.

Sau một thời gian tiêu hóa, hai người bây giờ gặp đã tự nhiên hơn.

Bây giờ Uông Phỉ đã đi ra, không còn ai khác nên bọn họ nhìn nhau và có nhiều tâm sự.

Khương Trường Chính nói cho Vương Trạch Vinh biết là y đã lên Bắc Kinh và muốn gặp mặt.

Nghĩ tới ý mà Khương Trường Chính gặp mình, Vương Trạch Vinh cũng hiểu một chút. Có lẽ y thông qua con đường mà biết quyết định của Trung ương. Trước khi lui, y muốn bố trí một chút.

Khi nhận được điện thoại, Vương Trạch Vinh phát hiện ánh mắt Uông Kiều nhìn mình với vẻ ham muốn. Vương Trạch Vinh không hy vọng lại xảy ra chuyện như vậy ở Uông gia nữa. Một lần có thể mọi người không biết, đó là do mưu đồ nhưng nếu xảy ra lần nữa thì khó tránh khỏi người Uông gia phát hiện.

Uông Nhật Thần tuy đã lui nhưng nhân viên phục vụ còn nhiều. Hơn nữa quan hệ của bọn họ với Bí thư Lâm nên không ai dám sơ sót với Uông gia. Trong gia đình phức tạp như vậy, lần trước do Uông Chính Phong bố trí nên chắc không có vấn đề. Lần này thì khác, hắn sắp lên chức nên cần chú ý. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Thấy Khương Trường Chính gọi tới nói muốn gặp, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hắn nói:

- Khương Trường Chính muốn gặp anh, anh phải đi ngay.

Không phải Vương Trạch Vinh không muốn có quan hệ kia với Uông Kiều. Nói thật đối với việc cùng Uông Kiều, Vương Trạch Vinh thấy rất thỏa mãn, lại thấy ham muốn vụng trộm. Mặc dù là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh biết nó rất nguy hiểm với hắn. Hắn cố gắng khống chế bản thân mình.

Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Uông Kiều nhỏ giọng nói: Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Chẳng lẽ em sẽ ăn anh sao?

Giọng nói rất nhỏ nhưng vẻ xấu hổ làm người ta động tâm. Mỗi lần Uông Kiều đến gặp Vương Trạch Vinh thì cô đều ăn mặc rất hấp dẫn. Nhìn Uông Kiều ngượng ngùng, Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ đến lần trước của hai người, lửa nóng lại bốc lên.

Vương Trạch Vinh thầm than và thấy mình không thể khống chế.

Thấy ánh mắt Vương Trạch Vinh nhìn mình, Uông Kiều cười thầm trong lòng. Cô biết Vương Trạch Vinh cũng muốn mình.

Hai người đã phá khoảng ngăn cách, bây giờ sẽ không trốn tránh nữa. Uông Kiều dũng cảm nhìn Vương Trạch Vinh.

Đối với Uông Kiều, có thể quan hệ với Vương Trạch Vinh là điều cô sớm nghĩ tới. Cô vốn cũng khống chế mình, nhưng sau lần đó, đặc biệt thấy bức thư của bố, cô đã thả lỏng mình. Tất cả trách nhiệm giống như giao hết cho ông bố mà.

Khi ở riêng một mình bên Vương Trạch Vinh, cô cảm thấy rất phức tạp, nó giống như một cô gái mới yêu lần đầu vậy.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Kiều có chút thất vọng. Chẳng qua nghĩ tới Vương Trạch Vinh có việc cần làm nên cô đứng dậy nói: Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Anh đi đi, công việc quan trọng hơn mà.

Vương Trạch Vinh gật đầu đi tới định cầm áo lên thì Uông Kiều đã lấy giúp hắn. Cô giống như người vợ mặc cho hắn.

Động tác này làm Vương Trạch Vinh có chút khẩn trương, hắn vội vàng nhìn ra cửa.

Vương Trạch Vinh làm như vậy khiến Uông Kiều cười hì hì mà nói:

- Xem anh cẩn thận chưa kìa.

Tục ngữ nói nữ theo đuổi nam là rất đơn giản. Uông Kiều như vậy làm Vương Trạch Vinh cảm thấy không thể khống chế.

Trong phòng không có ai khác, Uông Kiều nhìn thoáng qua cửa rồi ôm chầm lấy Vương Trạch Vinh.

Cảm nhận cơ thể của Uông Kiều, Vương Trạch Vinh thực ra cũng thích cô nên ôm chầm lấy cô.

Hai người đang trộm tình nên càng kích thích hơn, hai người rất nhanh đã hôn nhau.

Mặc dù như vậy nhưng Vương Trạch Vinh vẫn thấy khẩn trương, lập tức tỉnh lại ngay. Hắn vỗ vỗ vai Uông Kiều rồi nhịn cơn động tình. Hắn đẩy cửa chạy nhanh ra ngoài như ma đuổi.

Nhìn Vương Trạch Vinh chạy vội vàng ra ngoài, Uông Kiều cắn môi dậm chân nói:

- Chạy gì nhanh như vậy?

Vương Trạch Vinh ra ngoài rồi thầm than đúng là muốn chết.

Ngồi trên xe, Vương Trạch Vinh suy nghĩ về việc của Lâm Khâm. Lâm Khâm lại nghĩ tới xét nghiệm ADN, không biết thằng này nghĩ gì nữa.

Ôi, Uông Kiều có con với mình.

Mang theo tâm trạng phức tạp, Vương Trạch Vinh đến gặp Khương Trường Chính.

Lúc này Khương Trường Chính có vẻ già đi nhiều.

Quen nhìn quan chức cao cấp, Vương Trạch Vinh cũng hiểu về bọn họ. Mũ quan là điều quan trọng nhất, khi quan chức mất mũ, vầng sáng hoàn toàn biến mất. Con người lúc ấy cũng sẽ già đi nhiều.

Vương Trạch Vinh bắt tay Khương Trường Chính rồi nói:

- Bí thư Khương vất vả rồi.

Khương Trường Chính cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Nghe nói cậu lên Bắc Kinh nên tôi tới đây. Có một số việc cần trao đổi với cậu.

Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ vào rót trà rồi ra ngoài, Khương Trường Chính đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc và hút. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Trạch Vinh, lần này cậu tới Hải Đông, tình hình Hải Đông rất phức tạp.

Nghe Khương Trường Chính nói như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Tôi cũng đang muốn hỏi Bí thư Khương về vấn đề này.

Dù sao Khương Trường Chính cũng là Bí thư Thành phố Tân Cảng, có nhiều kinh nghiệm công tác tầm cao. Vương Trạch Vinh biết tình hình Hải Đông phát triển nên muốn nghe kinh nghiệm của Khương Trường Chính.

- Kinh nghiệm thì không nói, thực ra việc gì cũng như nhau, chủ yếu là dùng người cho tốt, nắm chắc phương hướng.

Khương Trường Chính cười nói.

Khương Trường Chính lần này đến gặp Vương Trạch Vinh cũng là đã suy nghĩ kỹ. Trong thời gian này, Khương Trường Chính cũng nghĩ đến việc mình sẽ lui. Sau khi tới Thành phố Tân Cảng, Khương Trường Chính đã dành nhiều công sức mới khống chế được bộ máy. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Trước khi tới Thành phố Tân Cảng, Khương Trường Chính nghĩ sẽ dễ làm ở đây. Dù sao y là Ủy viên Bộ Chính trị, bộ máy Thành phố Tân Cảng có chênh lệch lớn đối với y. Nhưng khi chính thức tới Thành phố Tân Cảng thì mới biết ở đó không hề dễ dàng. Tuy nói bộ máy không ai là Ủy viên Bộ Chính trị như y, nhưng bọn họ có thể tới Thành phố Tân Cảng nhận chức thì đều có chỗ dựa rất mạnh. Phương hướng thì không vi phạm nhưng sẽ có các hành động nhỏ gây khó khăn trong việc triển khai công việc của y.

Nghe Khương Trường Chính nói, Vương Trạch Vinh gật đầu. Lời này nói thì dễ nhưng làm thì không dễ. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ điều này. Ví dụ như Nam Điền, hắn vẫn không thích Trịnh Dị Lợi, nhưng muốn động cũng không dễ. Đối phương không phạm sai lầm, phía sau có chỗ dựa nên muốn xử lý cũng cần cơ hội. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nghĩ tới tình hình Hải Đông, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Hải Đông không thể so với Nam Điền. Hải Đông từ trước đến giờ là nơi tranh đoạt của quan trường Trung Quốc, lực lượng của Lão bí thư chỉ chiếm ưu thế mà thôi, không hoàn toàn do người của Lão bí thư khống chế. Hắn từ ngoài vào Hải Đông, dù được Lão bí thư tán thành thì sẽ có không ít khó khăn.

Khương Trường Chính thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh lúc này liền nói:

- ổn định là quan trọng nhất.

Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc, trong mắt lộ ra một tia quyết tâm. Đối với hắn thì quan trường là chiến trường. Dù Hải Đông cũng không có gì khác. Hắn hoàn toàn tin mình có thể mở cục diện.

Hắn biết đây là thử thách của Trung ương đối với hắn. Thử thách này đại biểu hắn có thể đi bao xa. Nếu không thông qua thì con đường sẽ ngừng lại.

Mắt Khương Trường Chính sáng lên. Mấy lời vừa rồi là y thử Vương Trạch Vinh mà thôi. Khương Trường Chính mặc dù coi trọng Vương Trạch Vinh, nhưng y không hy vọng Khương Trường Chính không có quyết tâm. Nếu Vương Trạch Vinh tỏ vẻ lùi bước, y sẽ thay đổi cái nhìn với Vương Trạch Vinh, phải suy nghĩ có giao người của mình cho Vương Trạch Vinh không?

Chương 1422: Điều chỉnh trước đại hội là rất quan trọng

Dịch: Nhóm dịch Tepga

Nguồn: vipvandan

Sau khi dò xét Khương Trường Chính càng thêm tin vào Vương Trạch Vinh. Y biết Vương Trạch Vinh có lợi về tuổi, chỉ cần Vương Trạch Vinh không phạm sai lầm mang tính phương hướng thì khả năng giành ngôi báu là rất lớn. Giao người của mình cho Vương Trạch Vinh, ngoài việc tạo quan hệ thì cũng coi như giúp người của mình. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nghĩ lại những người của mình, Khương Trường Chính thầm than sau khi biết mình muốn lui thì ai cũng lo lắng.

- Trạch Vinh, sắp đại hội rồi, điều chỉnh trước đại hội là rất quan trọng. Cậu nhất định phải có chuẩn bị.

Khương Trường Chính nói.

Chuyện này Khương Trường Chính biết đám người Hạng Nam nhất định có dự định, y đưa ra việc này mục đích chính là nói cho Vương Trạch Vinh mình và đối phương đứng chung một chỗ.

Vương Trạch Vinh biết ý của Khương Trường Chính nên nói:

- Việc này còn mong Bí thư Khương ủng hộ.

- Phó thủ tướng Hạng lần này cũng định gặp tôi.

Khương Trường Chính cười nói.

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu, hắn biết Khương Trường Chính và Hạng Nam nhất định có việc cần trao đổi, đây là điều rất bình thường.

- Bố Hàm Yên sớm bảo tôi nên hỏi ngài nhiều.

Lời này Khương Trường Chính đương nhiên thích nghe nên nói:

- Phó thủ tướng Hạng quá khen rồi.

- Bí thư Khương, Cơ Dân Quyền sẽ tới Thành phố Tân Cảng, không biết người này như thế nào?

Khương Trường Chính nói:

- Đây là người Bí thư Lâm tin nhất sau Bí thư Lâm, từng công tác cùng một nơi với Bí thư Lâm.

Vương Trạch Vinh tối qua không hỏi cụ thể về Cơ Dân Quyền, bây giờ nghe được Khương Trường Chính nói ra, Vương Trạch Vinh mới biết đây là nhân vật số 2 của Lâm hệ.

Lý Kiền Ý sắp thành Phó Thủ tướng thường trực, Cơ Dân Quyền vào Bộ Chính trị, thêm mình thì Bí thư Lâm đã có ba người trong Bộ Chính trị, lực lượng tăng lên rất nhiều.

Vừa nghĩ tới Cơ Dân Quyền là người Lâm hệ, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. mình muốn khống chế Thành phố Tân Cảng thì lại xuất hiện một người Lâm hệ, chuyện không dễ làm.

Khương Trường Chính sao không rõ việc này. Y cũng định trao người của mình cho Cơ Dân Quyền, nhưng nghĩ Cơ Dân Quyền cũng chỉ làm một hai khóa nữa, y liền bỏ suy nghĩ này đi. Nếu làm vậy sẽ mất lòng Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh mà lên nữa thì những người đó của mình rất khó khăn. Hơn nữa Vương Trạch Vinh càng có thể tiến thêm nữa.

- Chỉ cần làm theo tinh thần của Trung ương thì dù ai lên chức cũng vậy.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Khương Trường Chính gật đầu. Y sợ Vương Trạch Vinh sai người đấu với Cơ Dân Quyền. Nếu như vậy hai bên cùng bại. Bây giờ Vương Trạch Vinh tỏ thái độ như vậy làm y yên tâm hơn.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Khương Trường Chính không khỏi thầm than mình lúc bằng tuổi Vương Trạch Vinh thì đâu có được thế. Vương Trạch Vinh mới hơn 40 tuổi, chỉ cần hắn vào Bộ Chính trị thì những bố trí tại khắp nước của y sẽ nảy mầm. Đến lúc đó sức ảnh hưởng của Vương Trạch Vinh tại Trung Quốc càng tăng lên.

- Trạch Vinh, lần này tôi mang theo đồng chí Đái Vĩ Huy – Phó chủ tịch thường trực tới, cậu có gặp không?

Khương Trường Chính nói.

Khương Trường Chính cười nói:

- Tôi nghe ý kiến của Bí thư Khương.

Khương Trường Chính gật đầu rồi gọi điện.

Một lát sau cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên đi vào. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Đây là Phó chủ tịch thường trực mới được đề bạt, càng có thể là nhân tài Khương Trường Chính vẫn bồi dưỡng.

- Đồng chí Vĩ Huy, tôi giới thiệu với anh một chút, đây là đồng chí Vương Trạch Vinh.

Nhìn Đái Vĩ Huy đi vào, Khương Trường Chính đứng lên nói.

Đái Vĩ Huy là người của Khương Trường Chính, sau khi Khương Trường Chính lên làm Bí thư Thành phố Tân Cảng, Khương Trường Chính liền bố trí Đái Vĩ Huy tới Tân Cảng. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Sau khi Đái Vĩ Huy tới Tân Cảng, Khương Trường Chính được y giúp nên mới khống chế được Tân Cảng trong tay.

Hôm nay Đái Vĩ Huy có chút lo lắng, y biết Khương Trường Chính muốn dẫn mình đi gặp một nhân vật quan trọng. Trước khi đến Khương Trường Chính cũng chỉ bảo y đến đây đợi. Y không biết mình gặp ai.

Nói thật trong thời gian này Đái Vĩ Huy rất lo lắng, mình không có chỗ dựa mạnh, chỗ dựa là Khương Trường Chính. Đái Vĩ Huy rất cung kính Khương Trường Chính, bởi vì có Khương Trường Chính nên y mới đến được bước này. Nhưng y biết năng lực của Khương Trường Chính không quá mạnh, đi theo người này là rất khó khăn. Khương Trường Chính muốn lui thì mọi người sẽ khó khăn. Tuy nói Đái Vĩ Huy cũng biết một số việc, biết Khương Trường Chính muốn giao người cho Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh thì Đái Vĩ Huy cũng biết, nhưng không gặp. Y có chút lo lắng nếu Khương Trường Chính lui, Vương Trạch Vinh không thích mấy người như mình thì sao? Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Y có thể đoán hôm nay sẽ gặp Vương Trạch Vinh.

Thấy Vương Trạch Vinh ở đây, Đái Vĩ Huy có chút kích động, hôm nay phải xem vị lãnh đạo mới thế nào mới được.

Nhìn qua quan khí của Đái Vĩ Huy, hắn thấy quan khí của đối phương vẫn cùng hướng với Khương Trường Chính nên rất hài lòng. Đái Vĩ Huy này không phải người dễ phản.

Bây giờ Vương Trạch Vinh đã khác trước, nhân tài không phải người hoàn toàn do mình bồi dưỡng ra. Trung Quốc lớn như vậy, nếu chỉ dùng người của hắn, không thu nhận nhân tài khác thì không ổn. Vương Trạch Vinh cũng thấy thành quả thu nhận nhân tài của mình, số người đã tăng lên rất nhiều.

Vương Trạch Vinh chủ động đưa tay về phía Đái Vĩ Huy, hắn còn dùng tay vỗ vai Đái Vĩ Huy.

- Tôi sớm muốn gặp đồng chí Vĩ Huy mà không có cơ hội. Hôm nay gặp anh, tôi rất vui.

Thấy thái độ dễ gần của Vương Trạch Vinh, Đái Vĩ Huy không khỏi thầm than mình mới gặp lần đầu mà Vương Trạch Vinh thân thiết như vậy. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Bây giờ ở Trung Quốc ai không biết cái tên Vương Trạch Vinh, đây là người có năng lực xuất chúng, đi theo nhân vật như vậy thì quá tốt.

- Bí thư Vương, đã sớm muốn đến gặp nhưng sợ làm phiền ngài. Hôm nay Bí thư Khương bố trí tôi tới gặp ngày, đây là vinh hạnh của tôi.

Nhìn thoáng qua Khương Trường Chính, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Bí thư Khương đúng là có nhiều nhân tài.

Thấy Vương Trạch Vinh hài lòng với Đái Vĩ Huy, Khương Trường Chính cũng cười nói:

- Đồng chí Vĩ Huy là người thành thật, rất có năng lực.

Y đương nhiên cũng hài lòng với thái độ của Đái Vĩ Huy.

Ngồi xuống nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh hỏi qua công việc của Tân Cảng. Hắn thấy Đái Vĩ Huy đúng là có năng lực. Sau khi biết Chủ tịch Tân Cảng là người của Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh hơi động tâm. Nếu như có thể đẩy Đái Vĩ Huy lên chức Chủ tịch thành phố, như vậy không chỉ có thể đuổi lực lượng của Chu Thế Khánh ra khỏi Tân Cảng, còn có thể tăng thêm việc hắn tham gia vào Tân Cảng. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền cười cười với Khương Trường Chính. Hắn biết Khương Trường Chính mang Đái Vĩ Huy tới giới thiệu mình có ý gì.

Nghĩ đến Vương Trạch Vinh cũng hiểu Khương Trường Chính rất buồn bực. Khương Trường Chính cũng là Ủy viên Bộ Chính trị vậy mà Chu Thế Khánh lại điều người tới làm Chủ tịch Tân Cảng, đây là điều ai cũng khó chịu.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng biết người của Chu Thế Khánh tới Tân Cảng trước Khương Trường Chính. Nếu như Khương Trường Chính không tới Tân Cảng thì người kia rất có thể lên làm Bí thư.

Suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Chu Thế Khánh bây giờ phải làm ở Thành phố Sơn Thành thêm khóa nữa, Chu Thế Khánh rất buồn bực, không biết có ý kiến gì với vị Chủ tịch thành phố có thể tiến thêm bước nữa?

Với tính cách của Chu Thế Khánh, nếu không hoàn toàn áp chế được cấp dưới thì y sẽ như thế nào? Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Năng lực của vị Chủ tịch thành phố đúng là rất được, nếu điều tới tỉnh Tây Nam thì không biết sẽ như thế nào.

Vương Trạch Vinh cười nói.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mắt Khương Trường Chính sáng lên, đây là kế ly gián.

Vương Trạch Vinh lại cười ha hả nói:

- Xem ra tôi nghĩ nhiều rồi. Đồng chí Vĩ Huy, chúng ta sau này nên trao đổi nhiều hơn.

Đái Vĩ Huy vội vàng nói:

- Tôi nhất định sẽ kịp thời báo cáo công việc với Bí thư Vương.

Chương 1422: Sức ảnh hưởng của lời đồn

Dịch: Nhóm dịch Tepga

Nguồn: vipvandan

Hôm sau Vương Trạch Vinh về Nam Điền. Lần này chuyện Bắc Kinh về cơ bản đã kết thúc, sau đây chỉ là chờ đợi.

Đối với việc Thành phố Tân Cảng, Vương Trạch Vinh cũng không quá quan tâm. Hắn biết Khương Trường Chính sau khi nghe mình chỉ điểm thì sẽ có hành động.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ suy nghĩ của Khương Trường Chính, trước khi y lui sẽ bố trí một loạt người, điều này nói rõ Khương Trường Chính rất có chính khí. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Quả nhiên Vương Trạch Vinh vừa về Nam Điền được ba hôm thì Bắc Kinh bắt đầu có lời đồn. Nói Sơn Thành không làm tốt công việc, Chu Thế Khánh lần này sẽ ngã, mà người thay thế có thể là Chủ tịch Thành phố Tân Cảng – Bao Thụ Quân.

Lời đồn này không biết bắt đầu từ đâu nhưng nó có ở khắp nơi.

Bây giờ sắp đại hội, các loại lời đồn xuất hiện khắp nơi.

Mặc dù không đột xuất nhưng lời đồn này khiến không ít người ở Bắc Kinh chú ý.

Chu Thế Khánh có thể tiến bộ hay không là điều mọi người yên tâm. Bây giờ có lời đồn này, mọi người biết Chu Thế Khánh nhất định có vấn đề.

Chu Thế Khánh biết một chút tin tức trên Bắc Kinh, y biết tình hình lần này. Việc tiến thêm đã dừng lại, tâm trạng Chu Thế Khánh mấy hôm nay như thế nào thì có thể nghĩ ra. Y thật không ngờ trong ngũ kiệt Ngô Tán Lâm không được, Lô Ninh Quốc không được, Lý Kiền Ý lại thắng, Vương Trạch Vinh cũng thắng. Mình lại dừng không tiến. Y muốn điên lên.

Tin Bắc Kinh truyền ra thì y cũng nghe thấy, nghe nói Bao Thụ Quân sẽ thay vị trí của mình, Chu Thế Khánh đương nhiên không tin. Vị trí của y đã được xác định, dù là Bao Thụ Quân hay ai cũng không thể.

Chu Thế Khánh gọi điện cho Bao Thụ Quân. Trong điện thoại Chu Thế Khánh an ủi Bao Thụ Quân một chút, yêu cầu y làm tốt công việc là được. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Chu Thế Khánh vốn không để chuyện này ở trong lòng, nhưng sau đó lại truyền ra việc Bao Thụ Quân lén đi gặp Lý Kiền Ý, hơn nữa còn có tin tức quan hệ mật thiết với Lý Kiền Ý.

Đây có khác gì muốn đoạt vị trí. Chu Thế Khánh vốn không hài lòng với Lý Kiền Ý, nghe tin này y bắt đầu nghi ngờ. Chuyện này là vô căn cứ nhưng ai có thể nói rõ được Bao Thụ Quân có thực hiện hay không?

Ngồi trong nhà, Chu Thế Khánh nghĩ Bao Thụ Quân là nhân vật đắc lực nhất của mình. Bây giờ xu thế phát triển của Bao Thụ Quân khá tốt. Chu Thế Khánh vốn dự định mình chỉ cần tiến vào hàng ngũ chín người, Bao Thụ Quân sẽ phụ trách một thành phố trực thuộc trung ương, như vậy lực lượng của mình càng mạnh hơn. Nhưng bây giờ lại có biến, mình có thể dừng ở đây. Nhưng Bao Thụ Quân lại có thể tiến thêm, lúc này việc phản bội là có thể.

Càng nghĩ Chu Thế Khánh càng thấy có vấn đề, cảm thấy nên cảnh giác với Bao Thụ Quân.

Ngay khi Chu Thế Khánh suy nghĩ, Bao Thụ Quân ở Thành phố Tân Cảng lại không thể ngồi yên. Y dù như thế nào cũng không ngờ Bắc Kinh lại đồn như vậy.

Mới đầu Bao Thụ Quân chỉ cười bỏ qua, không để trong lòng. Nhưng lời đồn càng lúc càng phát triển, có mấy cán bộ Tỉnh ủy đã gọi điện tới làm y cảm thấy rất nghiêm trọng.

Bao Thụ Quân cũng muốn tiến bộ, y hy vọng tới Sơn Thành làm Bí thư. Nhưng lời đồn này có sức ảnh hưởng quá lớn. Bao Thụ Quân hiểu rõ tính cách của Chu Thế Khánh. Chu Thế Khánh thoạt nhìn rộng lượng nhưng lại khá hẹp hòi, bây giờ không chừng Chu Thế Khánh sẽ có suy nghĩ. Y do Chu Thế Khánh một tay đề bạt lên, chỗ dựa chỉ có Chu Thế Khánh mà thôi. Nếu mất sự tin tưởng của Chu Thế Khánh thì con đường quan trường của y sẽ kết thúc. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Gọi điện xong, nghe Chu Thế Khánh an ủi thì Bao Thụ Quân mới yên tâm một chút. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nhưng sau đó truyền tin y đi lại với Lý Kiền Ý, đây là điều càng chết người hơn, đây là vấn đề lập trường.

Ai đang hại mình? Bao Thụ Quân rất nghi ngờ người đưa ra lời đồn.

Một lần nữa gọi điện cho Chu Thế Khánh, cũng giải thích, Bao Thụ Quân có thể cảm nhận thái độ của Chu Thế Khánh đã đổi khác, nói vài câu rồi dập máy.

Mọi người đều chú ý biến hoá của việc này. Lại cơ sở tin đồn xuất hiện, Sơn Thành phát triển chậm, Chu Thế Khánh là Bí thư không làm tốt công việc, nghe nói Trung ương sẽ điều chỉnh bộ máy Sơn Thành.

Lời đồn này vừa ra có không ít người gọi tới hỏi thăm tình hình của Sơn Thành, điều này càng làm Chu Thế Khánh đau đầu.

Bây giờ Chu Thế Khánh đã hiểu có người muốn nhằm vào mình.

Có người chơi mình thì Chu Thế Khánh không sợ. Y cảm thấy mình không có nhược điểm gì để người bắt lấy. Lần này lên Bắc Kinh, Chu Thế Khánh nghe nhiều nhất là việc Bao Thụ Quân thay mình. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Đúng lúc này Chu Thế Khánh càng thêm nghi ngờ Bao Thụ Quân. Y biết không có lửa sao có khói, có nhiều lời đồn liên quan tới Bao Thụ Quân như vậy. Có lẽ thấy mình phải ở lại Sơn Thành, Chu Thế Khánh có chút nghi ngờ Bao Thụ Quân muốn dựa vào người khác. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Không thể dùng Bao Thụ Quân.

Đây là suy nghĩ của Chu Thế Khánh.

Ngay khi Bắc Kinh có đầy lời đồn, Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ của mình. Tuy nói hắn chỉ điểm Khương Trường Chính, cũng thấy Khương Trường Chính nhằm vào Bao Thụ Quân và Chu Thế Khánh, nhưng Vương Trạch Vinh không hy vọng có ai trong bọn họ ngã. Sau khi về Nam Điền, Vương Trạch Vinh gọi cho Vương Vân Long, yêu cầu y chú ý tìm hiểu Bao Thụ Quân.

Nhìn những báo cáo về Bao Thụ Quân, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và thầm nghĩ nếu là như vậy thì cũng không phải người tốt.

Trong tài liệu ghi rõ người nhà Bao Thụ Quân có mấy căn biệt thự cao cấp, con cũng ra nước ngoài du học.

Qua đó có thể thấy Bao Thụ Quân không phải quan tốt, ít nhất ở vấn đề tài chính.

- Giao cho Ủy ban kỷ luật Trung ương.

Vương Trạch Vinh nói với Vương Vân Long. Nếu đã giúp Khương Trường Chính nắm được vị trí Chủ tịch Thành phố Tân Cảng, Vương Trạch Vinh liền giúp tới cùng.

Vương Trạch Vinh tin Khương Trường Chính sắp lui thì rất muốn đoạt chức Chủ tịch kia, Trung ương cũng suy nghĩ, đến lúc đó có mọi người giúp thì việc này không vấn đề gì.

Chu Thế Khánh nhận được điện của Ủy ban kỷ luật gọi tới thì mãi không nói được gì. Trong điện thoại nói một việc Bao Thụ Quân tồn tại vấn đề về kinh tế.

Sau khi nhận được điện, Chu Thế Khánh liền không còn muốn giúp Bao Thụ Quân nữa. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Cẩn thận hỏi vấn đề mà Bao Thụ Quân dính tới, Chu Thế Khánh chỉ nói một câu kẻ phản bội thì nhất định phải xử lý.

Hành vi này thực ra với sức ảnh hưởng của Chu Thế Khánh thì sẽ giảm tới mức thấp nhất. Nhưng Chu Thế Khánh nghĩ đến lời đồn trong thời gian qua nên không muốn giúp Bao Thụ Quân.

Sau đó tổ công tác Ủy ban kỷ luật Trung ương đến Thành phố Tân Cảng.

Chuyện điều tra rất nhanh, không lâu sau tất cả đã rõ ràng. Trong thời gian Bao Thụ Quân ở Thành phố Tân Cảng đã lợi dụng chức quyền mà nhận hối lộ với số tiền rất lớn.

Cuối cùng sau khi Khương Trường Chính đến Trung ương mấy lần, Trung ương quyết định xử lý kín việc này để đảm bảo ổn định trước đại hội.

Bao Thụ Quân xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh liền gọi cho Hạng Nam, nói về những gì Khương Trường Chính đã làm. Hạng Nam nói:

- Trạch Vinh, đây là hành vi không tốt. Con sẽ vào Bộ Chính trị thì quyết không thể làm mấy việc đó. Chúng ta là lãnh đạo quốc gia, làm việc phải rộng lượng, quyết không thể làm như vậy.

Vương Trạch Vinh có chút giật mình, thời gian này hắn bắt đầu dùng âm mưu hại đối thủ. Đối với việc này Vương Trạch Vinh cũng không quá coi trọng vì nghĩ nó bình thường. Bây giờ Hạng Nam phê bình, Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình đi nhầm.

- Bố, con biết rồi.

Hạng Nam nói đúng, một quốc gia muốn ổn định lâu dài thì lời đồn là không thể làm, sau này phải chú ý mới được.

Hạng Nam mặc dù phê bình Vương Trạch Vinh nhưng thực ra ông khá vui vẻ với việc này. Bao Thụ Quân là người của Chu Thế Khánh, xem ra sau khi có lời đồn đã làm Chu Thế Khánh đề phòng Bao Thụ Quân. Lần này không nói giúp Bao Thụ Quân.

Sau đó Trung ương tiến hành nghiên cứu vấn đề Thành phố Tân Cảng. Khương Trường Chính và người Hạng hệ hợp tác, hơn nữa Hạng Nam cũng trao đổi với các lực lượng nên Đái Vĩ Huy đã thành Phó bí thư, Chủ tịch Thành phố Tân Cảng.

Chương 1424: Nam Điền nội đấu

Dịch: Nhóm dịch Tepga

Nguồn: vipvandan

Ngay khi Thành phố Tân Cảng xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương – Chiêm Hướng Vinh. Chiêm Hướng Vinh bảo hắn lên Ủy ban kỷ luật Trung ương. Vương Trạch Vinh ngẩn ra, hắn không làm gì quá ở Nam Điền, ngay cả mấy người phụ nữ thì cũng không tới Nam Điền, sao lại gọi mình tới Ủy ban kỷ luật Trung ương? Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nhìn quan khí, Vương Trạch Vinh có chút yên tâm. Quan khí của hắn vẫn vậy, đồng thời vẫn phát triển. Chính khí cũng nhiều hơn lần trước nhiều.

Khi tới Ủy ban kỷ luật Trung ương, Vương Trạch Vinh liền đến văn phòng Chiêm Hướng Vinh. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Sau khi được thông báo, Vương Trạch Vinh vào gặp Chiêm Hướng Vinh.

Vương Trạch Vinh gặp Chiêm Hướng Vinh không nhiều. Hắn nhìn thì thấy quan khí của đối phương đang dần tan đi.

- Chủ nhiệm Chiêm, ngài tìm tôi?

Vương Trạch Vinh rất cung kính nói.

Ngẩng đầu nhìn Vương Trạch Vinh tiến vào, Chiêm Hướng Vinh nở nụ cười đứng lên bắt tay Vương Trạch Vinh mà nói:

- Gọi cậu tới đây, vất vả rồi.

- Lãnh đạo gọi, tôi phải lập tức tới.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Thấy Chiêm Hướng Vinh có thái độ này, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Nói thật quan chức có mấy ai không sợ Ủy ban kỷ luật, mọi người đều cố gắng tránh đi sợ người của bọn họ chú ý tới.

Mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Chiêm Hướng Vinh nói:

- Lần này mời cậu tới chủ yếu là liên quan đến vấn đề cán bộ Nam Điền.

Nghe Chiêm Hướng Vinh nói liên quan tới cán bộ Nam Điền, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Sắp đại hội mà Ủy ban kỷ luật Trung ương lại nói ra nó liên quan tới cán bộ Nam Điền, Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể không lo lắng. Chuyện này xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của hắn. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nhìn Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh chỉ nhíu mày mà không hề vội vàng hỏi, Chiêm Hướng Vinh đánh giá Vương Trạch Vinh cao hơn nhiều. Y thấy Vương Trạch Vinh rất bình tĩnh.

Biết mình sẽ lui, Chiêm Hướng Vinh bây giờ đang muốn tạo quan hệ. Vương Trạch Vinh sắp vào Bộ Chính trị, Chiêm Hướng Vinh đương nhiên muốn quan hệ tốt.

Chiêm Hướng Vinh cười nói:

- Cậu không cân phải lo lắng, tuy có vấn đề nhưng vẫn có thể khống chế.

- Tình hình là như thế nào thưa thủ trưởng? Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Vương Trạch Vinh hỏi.

Chiêm Hướng Vinh đứng lấy cầm một tập tài liệu ở trên bàn đưa cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Cậu xem một chút.

Vương Trạch Vinh cầm lên đọc và không thể vui. Thì ra hai người Ngụy Trung Hoa và Văn Hồng Quân nhằm vào nhau. Hai bên cung cấp không ít thứ về đối phương.

Đương nhiên từ tài liệu không nhìn ra hai người bọn họ, nhưng vừa nhìn thì thấy việc này là rất có thể.

Đọc xong, Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ. Với đầu óc chính trị của Ngụy Trung Hoa và Văn Hồng Quân, chẳng lẽ không nhìn ra cả hai đều bại sao? Làm như vậy sẽ không tốt cho cả hai, có phải đầu óc nóng lên không? Hai người chắc sẽ không dùng cách này nhằm vào đối phương mà. Hành vi này là rất quá khích, dù thắng thì kẻ thắng cũng bị ảnh hưởng.

Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Chiêm Hướng Vinh hỏi:

- Cậu thấy sao về tài liệu này?

Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:

- Hai đồng chí này theo tôi hiểu thì chắc không làm như vậy.

Vương Trạch Vinh cũng không dám khẳng định.

- Nội dung có căn cứ, nếu theo đó điều tra thì hai người đều có vấn đề. Lần này mời cậu tới Ủy ban kỷ luật Trung ương chính là hy vọng Tỉnh ủy sẽ phối hợp khi diễn ra cuộc điều tra.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi cảm thấy người cung cấp tài liệu dùng cách nặc danh, khả năng tồn tại đáng nghi ngờ.

Nói xong Vương Trạch Vinh nghĩ tới lời Hạng Nam phê bình mình. Hắn thấy mình quá chú ý việc lên cấp, đối với việc này sao mình lại nên đưa ra nghi ngờ. Vương Trạch Vinh có chút giật mình nói:

- Xin Trung ương yên tâm, Tỉnh ủy Nam Điền nhất định phối hợp. Ủy ban kỷ luật Trung ương

- Có thể hiểu chính xác là tốt rồi. Bởi vì nội dung trong tài liệu là rất chi tiết, số liệu nguyên vẹn, bởi vậy chuyện phải đi làm. Chúng tôi chuẩn bị phái tổ công tác tới Nam Điền trong hai ngày tới.

Vương Trạch Vinh đành phải gật đầu.

Ra khỏi văn phòng Chiêm Hướng Vinh, Vương Trạch Vinh biết chuyện này Ủy ban kỷ luật Trung ương hoàn toàn có thể không mời hắn tới Bắc Kinh, lập tức điều tra, nhiều nhất thông báo hắn. Chiêm Hướng Vinh đã gọi hắn lên Bắc Kinh chính là để hắn có sự chuẩn bị. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nhìn trụ sở Ủy ban kỷ luật Trung ương, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Hắn không sợ người ta điều tra về mình, ai muốn làm gì thì kệ, cũng không liên quan tới hắn.

Ra ngoài cửa, Vương Trạch Vinh đang lên xe thì có một xe dừng trước mặt hắn. Cửa xe hạ xuống, Vương Triêu Chính thò đầu ra nói:

- Trạch Vinh, đến đây có việc à?

Thấy là Vương Triêu Chính, Vương Trạch Vinh vội vàng cung kính nói:

- Trưởng ban Vương, ngài đến đây có việc?

- Ha ha, tôi tới nói chuyện với lão Chiêm.

Nhìn quan khí của Vương Triêu Chính, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Bảo sao Trung ương lại xác định Vương Triêu Chính làm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật. Chính khí của Vương Triêu Chính rất mạnh.

Vương Triêu Chính có lẽ có việc gấp đi làm nên nói với Vương Trạch Vinh:

- Xong việc thì đến chỗ tôi ngồi. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Vương Trạch Vinh gật đầu đồng ý.

Nhìn Vương Triêu Chính đi vào trong, Vương Trạch Vinh lúc này mới lên xe.

Vương Trạch Vinh ngồi trong xe mà nghĩ đến Văn Hồng Quân và Ngụy Trung Hoa. Mặc dù hắn biết hai người này thầm đấu nhưng không ngờ lại đến mức này.

Nghĩ tới hai người ở hai gia tộc khác nhau, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than về xã hội này.

Hạng Nam đã đi nước ngoài, Vương Trạch Vinh cần người phân tích giúp mình. Hắn suy nghĩ một chút thì thấy phải đến hỏi Vệ Hồng Lâm nên nói với Lý Minh Quốc:

- Đến Vệ gia.

Bảo Lý Minh Quốc về trước, Vương Trạch Vinh một mình tiến vào Vệ gia.

Vệ Hồng Lâm đang ngồi trong sân đọc báo thấy Vương Trạch Vinh tới liền khá vui vẻ nói:

- Cháu tới Bắc Kinh có việc sao?

Biết Vương Trạch Vinh sẽ vào Bộ Chính trị, Vệ Hồng Lâm đương nhiên vui vẻ. Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị, Vệ gia có chỗ dựa cực mạnh, mấy người con, cháu của ông sẽ tốt lên.

- Chủ nhiệm Chiêm bảo cháu tới.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống mà nói.

Nghe thấy Ủy ban kỷ luật Trung ương thông báo Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh, Vệ Hồng Lâm hỏi:

- Có việc gì?

Vương Trạch Vinh liền nói qua tình hình với ông.

Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Vệ Hồng Lâm suy nghĩ một chút và thở dài nói:

- Kế quá được, đây là làm loạn Nam Điền, cuối cùng là ngăn cản cháu.

Vương Trạch Vinh vốn nghi ngờ đây không do Văn Hồng Quân và Ngụy Trung Hoa làm ra, nghe Vệ Hồng Lâm nói như vậy, hắn cũng gật đầu nói:

- Cháu cũng nghĩ như vậy.

Vệ Hồng Lâm xua tay nói:

- Ý của lão Chiêm thì cháu có hiểu không? Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Đây là bảo cháu có sự chuẩn bị trước.

Vương Trạch Vinh nói.

- Đúng thế, lão Chiêm đây là tạo quan hệ. Xảy ra chuyện này nhất định có người nhằm vào Nam Điền. Nhận được tin lão Chiêm báo trước, đó là nhân tình.

Uống ngụm nước, Văn Hồng Quân nói tiếp:

- Sau khi chuyện cháu tới Hải Đông làm Bí thư truyền ra, tâm trạng mọi người khá khác nhau, có đủ suy nghĩ. Ông thấy có người không hy vọng cháu thuận lợi như vậy. Cố ý lợi dụng Ngụy gia và Văn gia tranh chức Bí thư tỉnh ủy Nam Điền, đánh ngã hai người này sẽ kéo ra một số lớn. Nếu kéo được cả cháu vào thì việc cháu vào Bộ Chính trị là không hy vọng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cháu cảm thấy đối phương đang thử thăm dò, làm việc này trước rồi xem động tĩnh. Nếu cảm thấy có khả năng thì sẽ còn có chiêu mới.

Vệ Hồng Lâm cười nói:

- Việc này cũng may là lão Chiêm báo cháu trước, nếu không xảy ra chuyện thì chúng ta lại nghĩ hai nhà kia nhằm vào nhau. Lão Chiêm sao không nhìn ra vấn đề. Chẳng qua là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương, Lãnh đạo tỉnh ủy có việc này thì y không thể không điều tra. Ông cho rằng bây giờ quan trọng nhất là Nam Điền giữ ổn định. Cho dù điều tra cũng phải khống chế trong phạm vi nhất định.

- Cháu thấy có người không thể chờ tới đại hội rồi.

Vương Trạch Vinh có chút lo lắng nói.

Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:

- Đây coi như thử thách cuối cùng dành cho cháu.

Chương 1425: Phải khống chế việc này.

Dịch: Nhóm dịch Tepga

Nguồn: vipvandan

Vệ Hồng Lâm biết bây giờ có nhiều việc Vương Trạch Vinh không tiện ra tay, nói chuyện với Vương Trạch Vinh một lúc, ông nói:

- Sau khi về Nam Điền cháu không cần làm gì khác. Việc cần làm cứ làm, việc này do mấy ông làm là được. Cháu yên tâm, chỉ cần cháu đảm bảo mình không liên quan là không có vấn đề gì.

Nói đến vấn đề của mình thì Vương Trạch Vinh không sợ. Hắn đã xem qua tài liệu của Văn Hồng Quân và Ngụy Trung Hoa thì chủ yếu là vấn đề kinh tế. Ở phương diện này Vương Trạch Vinh chưa bao giờ phải lo lắng.

- Việc này thì cháu có thể cam đoan.

Vương Trạch Vinh nói.

Vệ Hồng Lâm nói:

- Chuyện Bắc Kinh bây giờ rất phức tạp. Lão bí thư đang rất nguy hiểm, cũng không biết có thể duy trì tới sau đại hội không? Ôi, đến bây giờ thì Bắc Kinh đúng là loạn.

Vương Trạch Vinh hỏi qua tình hình của Lão bí thư rồi rời khỏi nhà Vệ Hồng Lâm. Hắn biết Vệ Hồng Lâm sẽ nghiên cứu cùng các ông lão khác để giải quyết ổn thỏa việc này.

Sau khi tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Trung ương đến Nam Điền, không khí Nam Điền trở nên khẩn trương, mọi người không biết có việc gì.

Đương nhiên đối với các Thường vụ tỉnh ủy thì khác, bọn họ biết rõ vấn đề.

Đầu tiên chạy tới chỗ Vương Trạch Vinh là Ninh An Quý. Đây là nhân vật thân tín của Vương Trạch Vinh, Ninh An Quý hỏi:

- Bí thư Vương, lần này tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Trung ương đến là có mục đích gì vậy?

Nhìn Ninh An Quý, Vương Trạch Vinh nói:

- Trong lòng vô tư thì không có gì phải sợ.

- Bí thư Vương, tôi không sợ nhưng bây giờ sắp đại hội, mọi người đều rất khẩn trương.

- Anh về làm tốt công việc là được, không có việc gì của các anh.

Vương Trạch Vinh nói.

Nói xong, Vương Trạch Vinh nhìn Ninh An Quý mà nói:

- Giữ mình là điều các cán bộ cao cấp phải làm được. Nếu xảy ra chuyện ở vấn đề này thì không ai có thể cứu được.

Ninh An Quý nghiêm túc nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, cán bộ Xuân Thành chúng tôi vẫn chú ý việc này.

Ngay khi tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Trung ương đang điều tra, Ngụy Trung Hoa cũng đến văn phòng của Ngụy Trung Hoa. Y từ Bắc Kinh đã hiểu một chút tình hình nên vừa thấy Vương Trạch Vinh đã nói:

- Bí thư Vương, ngài biết tôi đó. Sau khi tới Nam Điền tôi đã chăm chú làm việc, quyết không làm chuyện vi phạm pháp luật, vậy mà có người gây chuyện sau lưng.

Nhìn Ngụy Trung Hoa, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than có lão gia tử và không có đúng là khác nhau.

Nghĩ đến tài liệu có vấn đề liên quan tới Ngụy Trung Hoa, Vương Trạch Vinh cảm thấy mặc dù nó chi tiết nhưng chưa đến mức hại chết người. Hắn nhìn quan khí của Ngụy Trung Hoa thì thấy không ảnh hưởng quá nghiêm trọng. Lại nghĩ tới việc Vệ Hồng Lâm nói phải cố gắng ổn định tình hình Nam Điền, Vương Trạch Vinh nói:

- Chúng ta là cán bộ Đảng viên, dù lúc nào cũng phải chấp nhận tổ chức kiểm tra, trong lòng vô tư thì dù ông trời tới cũng không thể làm gì anh. Chỉ cần anh không có chuyện thì tôi sẽ nói chuyện giúp anh. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Ngụy Trung Hoa thở dài nói:

- Tôi biết nhưng nghe thấy là người của Văn gia hại tôi, không ngờ được.

Thấy Ngụy Trung Hoa quả nhiên coi đây là do Văn gia làm, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút và quyết định cần phải vi phạm nguyên tắc chỉ rõ vấn đề. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Anh đừng nên nói đồng chí Hồng Quân như vậy. Giữa hai người có hiểu lầm nhưng đừng để thành súng cho người khác dùng.

Ngụy Trung Hoa trước đó vẫn cho rằng người hại mình là Văn Hồng Quân. Nhưng nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, y có chút giật mình nhìn Vương Trạch Vinh.

Ngụy Trung Hoa biết Vương Trạch Vinh không thể tùy tiện nói chuyện, nếu nói ra thì nhất định có lý của nó. Y thầm nghĩ chẳng lẽ cả mình và Văn Hồng Quân đều thành quân cờ của người?

Y hỏi Vương Trạch Vinh thì Vương Trạch Vinh đã không nói gì thêm.

Nói chuyện vài câu, Ngụy Trung Hoa từ Vương Trạch Vinh hiểu rõ chính là chuyện này Vương Trạch Vinh không hại mình, y bây giờ lo nhất chính là Vương Trạch Vinh, sợ Vương Trạch Vinh mượn chuyện này động tới mình. Nếu có Vương Trạch Vinh tham gia, như vậy y sẽ xong đời. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Ngụy Trung Hoa vừa đi, Văn Hồng Quân lại tìm tới Vương Trạch Vinh.

Thấy hai người đều đến tìm mình, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Xem ra Ủy ban kỷ luật Trung ương đến đã dọa được hai người bọn họ. Xem ra đúng là có vấn đề nếu không đâu sốt ruột đến thế.

- Bí thư Vương, trung tâm thương mại Nam Điền đã xây dựng xong, ngài có đến tham gia lễ khai trương không?

Văn Hồng Quân không nhắc chuyện của mình trước mà nói chuyện công việc. Y hiểu tính cách Vương Trạch Vinh, biết Vương Trạch Vinh chú trọng công việc, chỉ cần làm tốt công việc thì dù không đi nịnh bợ, Vương Trạch Vinh cũng coi trọng.

Quả nhiên khi nhắc tới Trung tâm thương mại Nam Điền thì Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Trung tâm thương mại này rất lớn, rất tiên tiến, là trung tâm có quy mô lớn nhất khu vực Đông Nam Á.

- Các anh làm rất tốt, có trung tâm này sẽ khiến kinh tế Nam Điền phát triển nhanh hơn nữa. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Bây giờ hệ thống giao thông Nam Điền đã hoàn thiện, trung tâm thương mại thành sẽ càng làm cho Nam Điền bay cao hơn.

Văn Hồng Quân cười nói:

- Chủ yếu do Tỉnh ủy lãnh đạo chính xác, vì vậy mọi việc đều dễ làm.

Đây coi như là nịnh Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì.

Nói xong công việc, Văn Hồng Quân thở dài nói:

- Bí thư Vương, tôi có một chuyện muốn báo cáo với Tỉnh ủy.

Vương Trạch Vinh biết y nói về Ủy ban kỷ luật Trung ương tới Nam Điền nên cười nói:

- Anh có suy nghĩ gì?

- Bí thư Vương, là như thế này, Nam Điền cần phát triển thì bộ máy Tỉnh ủy phải đoàn kết. Mọi người sau khi tới Nam Điền đều cố gắng làm việc, trong công việc tồn tại chút vấn đề nhỏ là không thể tránh khỏi. Nhưng không ngờ có người âm thầm gây chuyện, điều này không phù hợp với yêu cầu của Đảng, cứ tiếp tục như vậy thì Tỉnh ủy sẽ không thể đoàn kết.

Khi nói câu này Văn Hồng Quân liền nhìn Vương Trạch Vinh. Y biết Vương Trạch Vinh hiểu ý của mình. Bây giờ tổ công tác Ủy ban kỷ luật Trung ương đã đến Nam Điền làm mọi người đều cho rằng y có vấn đề, điều này ảnh hưởng rất không tốt đối với sự phát triển của y. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Xem ra Văn Hồng Quân và Ngụy Trung Hoa đều có sai lầm nghĩ đối phương nhằm vào mình.

- Lão Văn, anh nói đúng, chỉ có đoàn kết thì mới phát triển được. Bây giờ các hạng mục công việc của Nam Điền đang ổn định tiến bước, phải tin sự lãnh đạo của Tỉnh ủy, việc không nên làm quyết không nên làm. Lão Ngụy là đồng chí hết lòng vì công việc. Tôi nghe được vài tin đồn nói hai anh không hòa hợp. Mọi người cần phải rộng lượng, quyết không thể vì một vài chuyện không quan trọng ảnh hưởng tới công việc. Tôi cảm thấy các anh thiếu trao đổi, trao đổi thì mới hiểu được nhau.

Văn Hồng Quân rất khôn khéo, y là người trong cuộc ở việc này nên nghĩ Ngụy Trung Hoa hại mình. Nhưng bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói, Văn Hồng Quân có chút giật mình. Với tính cách của Vương Trạch Vinh thì bây giờ hắn đã lên chức, nhất định không hy vọng Nam Điền xảy ra chuyện. Nam Điền nếu xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của hắn. Bây giờ tổ công tác của Ủy ban kỷ luật Trung ương tới, Vương Trạch Vinh lại cho rằng giữa mình và Ngụy Trung Hoa có hiểu lầm là sao?

Ra khỏi văn phòng Vương Trạch Vinh, Văn Hồng Quân càng nghĩ càng thấy lời nói của Vương Trạch Vinh có ý đồ.

Văn Hồng Quân cũng biết một chút tình hình ngoài việc tổ công tác Ủy ban kỷ luật Trung ương đến điều tra mình, còn điều tra cả Ngụy Trung Hoa, nghe nói có không ít thư nặc danh.

Bây giờ xem ra trong này đúng là có vấn đề.

Văn Hồng Quân biết tình hình của mình, cũng không viết thư nặc danh. Nhưng Ngụy Trung Hoa lại nghi mình. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Không nhắc đến Văn Hồng Quân và Ngụy Trung Hoa nữa. Vương Trạch Vinh ngồi trong văn phòng mà suy nghĩ. Nói thật đây là cơ hội để hắn hoàn toàn khống chế Nam Điền. Chỉ cần xử lý Văn Hồng Quân và Ngụy Trung Hoa, người của hắn sẽ được đề bạt. Nhưng Vương Trạch Vinh biết sắp đại hội, chuyện lần này có kẻ nhằm vào hắn, hy vọng thông qua chuyện của Văn Hồng Quân và Ngụy Trung Hoa để kéo hắn vào. Cho dù bản thân hắn không có chuyện nhưng có trách nhiệm lãnh đạo. Chỉ cần đẩy lên cao thì cũng có hy vọng ngăn hắn tiến vào Bộ Chính trị. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Bây giờ nhất định phải khống chế trong phạm vi nhất định. Văn Hồng Quân và Ngụy Trung Hoa sau khi được hắn nhắc thì chắc sẽ có hành động.

Chương 1426: Vệ Lâm Thanh gây chuyện ở huyện.

Dịch: Nhóm dịch Tepga

Nguồn: vipvandan

Vệ Lâm Thanh sau khi bị đá đến huyện Tầm Sơn tỉnh Nam Điền đã không có cuộc sống tốt. Lúc mới tới thì đầy ý chí phấn đấu, nhưng khi chính thức đi làm thì y mới biết tình hình cơ sở còn phức tạp hơn y nghĩ. Thấy các cán bộ huyện đều khôn ranh, Vệ Lâm Thanh cảm thấy không biết bắt tay vào từ đâu. Y từ ngoài tiến vào, lại thấy các lãnh đạo huyện đầy hủ bại nên muốn làm gì cũng khó khăn.

Vệ Lâm Thanh được điều tới cơ sở nhằm rèn luyện, cho nên không được lộ thân phận. Dù là Vương Trạch Vinh cũng không thể giúp nhiều.

Bởi vì được dặn như vậy nên cuộc sống của Vệ Lâm Thanh mới khó khăn.

Vương Trạch Vinh khi bố trí Vệ Lâm Thanh đến huyện Tầm Sơn thì đã ra hiệu Mã Yến Đống giấu thân phận của Vệ Lâm Thanh. Vì thế Vệ Lâm Thanh tới huyện Tầm Sơn, không ai biết quan hệ của hắn và Vương Trạch Vinh.

Mới đầu bởi vì không biết rõ lai lịch của Vệ Lâm Thanh nên các lãnh đạo huyện khác còn tôn trọng. NHưng theo thời gian không thấy Vệ Lâm Thanh có quan hệ cứng rắn nào mấy khiến suy nghĩ của mọi người bắt đầu thay đổi. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Tình hình huyện là như vậy, chỉ cần anh không có chỗ dựa mạnh thì đó sẽ là đất của Bí thư huyện ủy.

Bí thư huyện ủy Bộ Triển Dân vẫn luôn khống chế hoàn toàn huyện Tầm Sơn. Y nghĩ Vệ Lâm Thanh có quan hệ nên còn coi trọng chút, chuyện gì cũng không phân công, coi như để một chút ngồi chơi.

Mấy mảng Vệ Lâm Thanh được phân công đều là phòng ban nghèo, mấy phòng ban người ta không muốn phụ trách đều đẩy vào tay y.

Vốn với lực lượng của Vệ Lâm Thanh thì hoàn toàn có thể thu hút đầu tư, nhưng Vệ lão gia tử không biết nghĩ sao mà không cho y dùng lực lượng gia tộc. Để hắn tự mình đối phó. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Từng ngày qua đi, Vệ Lâm Thanh cảm thấy mình đúng là rất buồn bực.

Cầm cặp, Vệ Lâm Thanh vào trụ sở Ủy ban huyện thì thấy Chánh văn phòng Hoàng Hiểu Hữu đi ra. Vệ Lâm Thanh nói với Hoàng Hiểu Hữu:

- Hôm nay tôi tới núi Quan Âm, anh điều tôi một chiếc xe.

Thấy là Vệ Lâm Thanh, Hoàng Hiểu Hữu cười nói:

- Chủ tịch Vệ, mấy chiếc xe đều đã đi có việc, chỉ còn chiếc Santana cũ, anh có phải nên chờ một chút không? Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nhìn Hoàng Hiểu Hữu, Vệ Lâm Thanh đúng là muốn đánh đối phương một trận. Tên này luôn cười cười nhưng mà không coi y vào đâu. Trước đó Vệ Lâm Thanh đã biết trong huyện còn xe, vậy mà dám nói thế.

Nghĩ tới mình ở Bắc Kinh đi toàn xe xịn, tới huyện không có một xe riêng nào, muốn xe còn phải hỏi ý kiến Chánh văn phòng Ủy ban nữa chứ.

Vệ Lâm Thanh sa sầm mặt đi vào văn phòng. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Tâm trạng Vệ Lâm Thanh rất không tốt. Y mặc dù là Phó chủ tịch thường trực huyện nhưng đến đây mới biết bị đá đít sang bên.

Nhiều lần Vệ Lâm Thanh muốn gọi cho Vương Trạch Vinh, nhưng y biết tính cách ông nội nếu ông biết hắn xuống không triển khai công việc được thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Càng nghĩ càng tức. Hắn cảm thấy mình là thường vụ huyện ủy mà tên Chánh văn phòng dám như vậy, Vệ Lâm Thanh không nhịn được nữa, đứng dậy đi đến văn phòng Chủ tịch huyện.

Chủ tịch huyện Khương Vĩ có nhiều người đến báo cáo hơn Vệ Lâm Thanh nhiều.

Thấy Vệ Lâm Thanh vào, Khương Vĩ nói:

- Tiểu Vệ, có việc gì?

Lời này hơi vô lễ, Vệ Lâm Thanh mặc dù ít tuổi hơn nhưng có người ngoài mà gọi vậy đúng là không tôn trọng y.

Vệ Lâm Thanh vốn đang tức giận nghe thấy Khương Vĩ nói thế liền tỉnh táo hơn. Mình chẳng lẽ trước mặt từng này người lại nhắc xe với Chủ tịch huyện sao?

Huyện Tầm Sơn khác các nơi khác, ở đây nghèo, bốn người xếp đầu có xe riêng, số còn lại đều dùng xe chung. Văn phòng bố trí cũng không có gì sai mà.

Vệ Lâm Thanh có nhịn mà nói:

- Chủ tịch Khương, kinh phí của phòng Chiêu thương vẫn chưa tới, tôi đến hỏi việc này.

Khương Vĩ nhìn Trưởng phòng tài chính Cao Vũ Phi mà nói: Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Lão Cao, anh ít nhiều cũng nên giải quyết kinh phí này cho Phòng Chiêu thương chứ?

- Chủ tịch Khương, ngài không phải không biết huyện ta vẫn sống nhờ tiền trợ cấp, đâu có nhiều tiền làm việc khác, rất khó khăn.

Vệ Lâm Thanh vốn tức giận, nghe thấy vậy liền trầm giọng nói với Cao Vũ Phi:

- Trưởng phòng Cao, kinh tế huyện muốn phát triển thì công tác thu hút đầu tư là rất quan trọng. Không có kinh phí thì anh nói mọi người làm việc như thế nào?

Mọi người vốn không coi Vệ Lâm Thanh vào đâu, Cao Vũ Phi cười nói:

- Phó chủ tịch Vệ, không thể nói như vậy. Tôi đương nhiên biết thu hút đầu tư là quan trọng, nhưng cũng phải suy nghĩ đến lợi ích toàn huyện chứ. Chỉ có từng đó tiền, ăn cơm là quan trọng nhất. Phòng Chiêu thương thành lập nhiều năm mà chẳng có tác dụng gì mà. Đưa tiền cho bọn họ có khác gì ném xuống nước.

Cao Vũ Phi là người theo sát Bí thư huyện ủy, y không sợ thường vụ huyện ủy như Vệ Lâm Thanh. Chỉ cần Bộ Triển Dân ủng hộ là được.

Khương Vĩ vẫn nhìn Vệ Lâm Thanh, trong lòng y đang thầm tính toán. Theo Khương Vĩ nghĩ thì một thời gian đã trôi qua, huyện giao Phòng Chiêu thương cho Vệ Lâm Thanh phụ trách chính là thử xem chỗ dựa của y. Bây giờ xem ra thực lực của Vệ Lâm Thanh không quá mạnh, nếu không đã có mấy công ty vào mà.

Nghĩ vậy Khương Vĩ nói:

- Tiểu Vệ, lão Cao nói có lý, các anh phải suy nghĩ, tự phát huy năng lực.

- Tôi không tin chút tiền đó cũng không có. Phòng Tài chính có tiền phát thưởng mà không có tiền cho Phòng Chiêu thương sao?

Vệ Lâm Thanh ở Bắc Kinh bao giờ phải nhịn như thế này. Con người càng chịu thì kẻ khác càng coi thường, y không nhịn nữa, cùng lắm về Bắc Kinh nhận tội.

Vệ Lâm Thanh nói như vậy, Cao Vũ Phi rất khó chịu mà nói:

- Chủ tịch Khương, ngài nói giúp tôi. Cán bộ phòng Tài chính chúng tôi vất vả như vậy, cũng chỉ là phát thưởng một chút mà có người đỏ mắt. Tôi không thể làm Trưởng phòng được nữa.

Khương Vĩ sa sầm mặt nói:

-Tiểu Vệ, đây là quyết định của huyện, tôi cũng đồng ý. Các đồng chí phòng Tài chính công tác tốt, phát chút tiền thưởng cũng không có gì không ổn mà.

Vệ Lâm Thanh trầm giọng nói:

- Các giáo viên của huyện chỉ nhận được 70% lương, phòng Tài chính suốt ngày nói không có tiền, tiền đó từ đâu mà có. Công tác thu hút đầu tư là chuyện lớn của cả huyện, không có tiền thì thu hút đầu tư làm thế nào? Không dùng tài chính có hạn vào việc cần thiết, kinh tế huyện sao có thể phát triển? Chẳng lẽ ăn tiền trợ cấp cả đời sao?

Lời này của Vệ Lâm Thanh làm mọi người tái mặt. Cao Vũ Phi hừ một tiếng mà nói:

- Phó chủ tịch Vệ, tôi biết anh có ý kiến với tôi. Tôi làm việc đều theo quyết định của Huyện ủy. Cao Vũ Phi tôi làm việc chưa hề có lỗi với lương tâm mình.

Vệ Lâm Thanh đập bàn nói:

- Lương tâm, em trai anh mở công ty bánh mì trong huyện kiếm tiền dễ như thế nào? Em vợ anh sửa đường trong huyện toàn là công trình cặn bã. Anh đi xem đường ở đó làm như thế nào, đường đó sao trả tiền nhanh như vậy?

Vệ Lâm Thanh bây giờ đúng là muốn làm loạn huyện Tầm Sơn, y cũng hiểu dù sao vấn đề của huyện Tầm Sơn rất lớn. Mình chỉ có thể làm loạn thì Vương Trạch Vinh mới có thể quản, đến lúc ấy mình cùng lắm về Bắc Kinh.

Nghe Vệ Lâm Thanh nói việc hủ bại ra, Khương Vĩ rất tức giận. Rất nhiều người trong huyện hiểu việc này nhưng có ai dám nói ra. Bây giờ Vệ Lâm Thanh không ngờ dám nói như vậy, Khương Vĩ quyết không cho phép.

Khương Vĩ sa sầm mặt nói:

- Tiểu Vệ, cậu là cán bộ lãnh đạo thì phải chịu trách nhiệm trong lời nói của mình, không có chứng cứ không được nói linh tinh.

- Hừ, chứng cứ, chỉ cần để Ủy ban kỷ luật thành phố điều tra là có chứng cứ ngay.

Vệ Lâm Thanh nói xong liền quay người đi ra.

Khương Vĩ đập bàn, y rất tức giận với Vệ Lâm Thanh này.

- Chủ tịch Khương, ngài xem Vệ Lâm Thanh đó, giống như tôi rất hủ hóa vậy. Cao Vũ Phi tôi cả đời chăm chỉ làm việc mà bị y nói như vậy. Mọi người biết tình hình công tác của tôi, huyện không có câu trả lời thuyết phục cho tôi, tôi sẽ không đi làm.

Nói xong Cao Vũ Phi đầy tức giận ra khỏi văn phòng của Khương Vĩ.

Khương Vĩ nhìn Cao Vũ Phi rời đi mà giận tái mặt. Huyện có một số chuyện không thể lộ ra, nếu không đó là chấn động mạnh. Nghĩ tới đây y cảm thấy mình nên trao đổi với Bộ Triển Dân. Xảy ra chuyện thì không ai thoát.

Vệ Lâm Thanh về văn phòng rồi cười cười một tiếng. Lão gia tử không phải không cho mình chủ động nhờ nhà sao? Được, mình làm chuyện để Vương Trạch Vinh chú ý. Chỉ cần Vương Trạch Vinh chú ý thì tình hình trong huyện sẽ khác. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nghĩ đến Vương Trạch Vinh, Vệ Lâm Thanh cười khổ một tiếng. Y nghĩ Vương Trạch Vinh phát triển tốt như vậy là do có Hạng Nam, bây giờ xem ra Vương Trạch Vinh có được ngày hôm nay là do năng lực bản thân.

Chương 1427: Có lai lịch gì

Dịch: Nhóm dịch Tepga

Nguồn: vipvandan

Gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, Bí thư huyện ủy Bộ Triển Dân nhìn Chủ tịch huyện Hoàng Hiểu Hữu mà nói:

- Vệ Lâm Thanh là người từ trên thành phố phái xuống.

Đây là một nguyên nhân khiến người trong huyện không rõ thân phận của Vệ Lâm Thanh.

Bộ Triển Dân là người của Thị trưởng Quách Duyên Bình, y đã hỏi Thị trưởng về Vệ Lâm Thanh, nhưng chỉ biết do Bí thư thị ủy Trương điều tới, cụ thể là như thế nào không rõ.

Bây giờ nghe Vệ Lâm Thanh nổi giận trong văn phòng Hoàng Hiểu Hữu, làm Hoàng Hiểu Hữu mất mặt, Bộ Triển Dân cảm thấy việc này không dễ xử lý.

Hoàng Hiểu Hữu vẫn luôn nghe Bộ Triển Dân nói. Ở huyện hai người mặc dù có mâu thuẫn nhưng về lợi ích kinh tế sẽ luôn ăn ý.

- Lai lịch gì vậy?

Hoàng Hiểu Hữu lẩm bẩm một tiếng.

- Không cần biết nhưng huyện không thể bị ảnh hưởng. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Bộ Triển Dân nhìn Hoàng Hiểu Hữu mà nói.

Hoàng Hiểu Hữu thấy ánh mắt của Bộ Triển Dân liền hiểu ý của đối phương. Chuyện này truyền ra sẽ ảnh hưởng lớn. Hai bên đều biết tình hình của nhau, xảy ra chuyện thì không ai thoát. Hôm nay Vệ Lâm Thanh nói thẳng về vấn đề của Cao Vũ Phi, không biết hắn nắm giữ bao chuyện nữa. Một nhân vật như vậy ở lại huyện Tầm Sơn nhất định là tai họa. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Xi thành phố điều hắn đi có được không?

Hai người đều thấy Vệ Lâm Thanh ở lại huyện Tầm Sơn là tai họa, nhất định phải đá đít đi.

- Như vậy đi, cần phê tiền cứ phê, tôi lên thành phố một chút.

Bộ Triển Dân cảm thấy cũng cần lên thành phố. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Hoàng Hiểu Hữu nghe vậy mà có chút khó chịu. Vệ Lâm Thanh làm y mất mặt, bây giờ lại phê tiền, điều này khiến cán bộ huyện nghĩ y như thế nào, y còn uy tín không?

Hiểu ý của Hoàng Hiểu Hữu, Bộ Triển Dân nói:

- Bí thư tỉnh ủy Vương bây giờ đang xử lý mạnh việc hủ bại, huyện ta vẫn là huyện nghèo, đây không phải việc tốt. Vệ Lâm Thanh là người cấp trên phái xuống, để y làm việc cũng tốt.

Hoàng Hiểu Hữu nghĩ thấy cũng đúng, bây giờ ổn định tâm lý của Vệ Lâm Thanh là quan trọng nhất. Hoàng Hiểu Hữu có chút lo lắng nói:

- Tôi vẫn lo.

Bộ Triển Dân gật đầu nói:

- Dò xét một chút rồi nói tiếp.

Vệ Lâm Thanh sau khi làm Hoàng Hiểu Hữu mất mặt liền chờ xem xử lý mình như thế nào. Y đúng là cũng muốn đi nhưng không ngờ Hoàng Hiểu Hữu lại gọi hắn tới văn phòng, nói vài câu không dinh dưỡng rồi phê duyệt mấy chục ngàn cho Phòng Chiêu thương.

Cầm tờ giấy, Vệ Lâm Thanh đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó liền hiểu đối phương không nắm rõ thân phận của mình nên muốn ổn định mình.

Vệ Lâm Thanh cũng là nhân vật tàn nhẫn, hắn biết dùng cách bình thường không thể mở cục diện. Bây giờ huyện Tầm Sơn có vấn đề, Tỉnh ủy nhất định sẽ không biết, có phải nên mời Vương Trạch Vinh tới không? Nếu Vương Trạch Vinh biết tình hình ở đây thì với tính cách của hắn, nhất định sẽ xử lý, khi đó mình có cơ hội.

Vệ Lâm Thanh nghĩ xong liền gọi điện.

Lúc này ở trên tỉnh cả Ngụy Trung Hoa và Văn Hồng Quân đã hiểu rõ. Bọn họ biết hai bên cùng đấu mặc dù đối phương ngã nhưng mình sẽ không có chỗ tốt. Vì thế cuộc đấu đã dừng lại, mọi người đều âm thầm điều tra ai nhằm vào mình.

Vương Trạch Vinh cũng tìm hiểu nhưng không rõ là ai. Chẳng qua không có tình hình lớn là được. Vương Trạch Vinh cần giữ ổn định.

Nhận được điện của Vệ Lâm Thanh, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ tên này chắc là không nhịn được nên mới muốn mình giúp.

Đối với chuyện ở huyện, Vương Trạch Vinh hiểu rõ. Đừng nhìn là cấp huyện nhưng không dễ xử lý. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Lần này Vệ gia phái hai thằng cháu đến Nam Điền. Vương Trạch Vinh đã yêu cầu Mã Yến Đống không lộ thân phận của bọn họ.

- Bí thư Vương, tôi muốn báo cáo công việc với ngài.

Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, tên này đúng là giỏi lấy lý do. Một Phó chủ tịch huyện mà muốn báo cáo công việc với Bí thư tỉnh ủy sao?

- Sao vậy, muốn về Bắc Kinh ư?

- Bí thư Vương, ngài yên tâm, tôi nhất định chăm chú làm việc, quyết không dừng giữa hừng. Chỉ là tôi thấy cả Nam Điền phát triển, nhưng huyện Tầm Sơn vẫn không khởi sắc nên rất lo lắng. Tỉnh ủy nên quan tâm nhiều hơn một chút. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Vệ Lâm Thanh nói như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là vấn đề. Mấy huyện nghèo, Tỉnh ủy suy nghĩ đến tình hình đặc thù của bọn họ nên thả lỏng một chút. Bây giờ xem ra đến lúc chú ý mới được.

Đúng, Vương Trạch Vinh thoáng cái nghĩ đến cô sinh viên lần trước mình gặp cũng ở huyện Tầm Sơn.

Nghĩ đến cô sinh viên này, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút và thấy thời gian này mình không có việc gì, cũng nên xuống xem một chút.

Vương Trạch Vinh liền nói:

- Yên tâm làm việc đi, tôi tranh thủ tới chỗ cậu một chuyến.

Nghe Vương Trạch Vinh nói vậy, Vệ Lâm Thanh vui vẻ nói:

- Bí thư Vương lúc nào thì tới, chúng tôi nhiệt liệt chào đón.

- Lần này tôi không muốn kinh động ai, lúc ấy tôi sẽ thông báo cho cậu.

Vương Trạch Vinh nói xong liền thấy Vệ Lâm Thanh chào rồi dập máy.

Gọi thư ký vào, Vương Trạch Vinh nói:

- Anh thông báo giám đốc Sở Dân chính – Từ Đỉnh Tân và giám đốc Sở công an Tô Lượng cùng tôi đi một chuyến.

Phan Bằng Trình gật đầu nói:

- Tôi lập tức bố trí.

Một chiếc xe việt dã biển bình thường, Lý Minh Quốc làm lái xe, bên trong ngoài Vương Trạch Vinh còn có thư ký Phan Bằng Trình và Từ Đỉnh Tân với Tô Lượng. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh nói với hai người:

- Lần này các anh theo tôi tới mấy huyện nghèo, không cần thông báo ai cả. Tôi muốn tìm hiểu rõ tình hình.

Từ Đỉnh Tân nói:

- Bí thư Vương, bây giờ toàn tỉnh đang phát triển, áp lực bên sở đã giảm đi, nhưng còn mấy huyện nghèo khá nghiêm trọng, tiền trợ cấp hàng năm khá nhiều.

- Sở Dân chính các anh nhất định phải tăng cường giám sát. Tài chính quốc gia và tiền trợ cấp của tỉnh có không ít đơn vị tham ô, tôi không hy vọng nó xuất hiện ở Nam Điền.

Vương Trạch Vinh nhận được điện của Vệ Lâm Thanh có chút lo lắng việc sử dụng tiền trợ cấp. Hắn tin Vệ Lâm Thanh không tùy tiện gọi điện. Huyện Tầm Sơn nhất định có vấn đề.

Nghĩ đến nữ sinh viên phải bán thân mà đi học, Vương Trạch Vinh không thể vui. Lần trước hắn đã muốn tới huyện Tầm Sơn xem một chút nhưng vì bận việc nên không đi được.

Bởi vì Vương Trạch Vinh đã dặn không thông báo với bên dưới, vì thế Từ Đỉnh Tân và Tô Lượng mặc dù muốn lộ tin nhưng nghĩ đến Vương Trạch Vinh đi cùng nên không dám. Chẳng may mình lộ ra, Bí thư Vương biết thì chắc cái mũ của mình xong đời.

Hai người nhìn nhau và thầm nghĩ lãnh đạo bên dưới lần này không biết có bao kẻ xong đời.

Biết Vương Trạch Vinh sẽ tới, Vệ Lâm Thanh rất hưng phấn. Y nghĩ đến chuyện ở huyện Tầm Sơn liền nở nụ cười. Lần này huyện Tầm Sơn sẽ có động đất.

Sau khi chuyện Vệ Lâm Thanh làm ầm lên trong văn phòng Chủ tịch huyện truyền ra, cán bộ liền có suy nghĩ. Nhiều người cho rằng Vệ Lâm Thanh sẽ xong đời. Khương Vĩ và Bộ Triển Dân hợp tác với nhau thì có quan chức nào chống lại được.

Đương nhiên cũng có cán bộ có cái nhìn khác, cho rằng Vệ Lâm Thanh dám làm như vậy là do sau lưng có chỗ dựa rất mạnh, nếu không sẽ không dám làm thế.

Có người nghĩ như thế nhưng đúng là không có mấy người dám can đảm dựa vào Vệ Lâm Thanh.

Ngay khi mọi người đang quan sát thì Chu An Bình – Phòng Lịch sử là không thể ngồi yên. Nhìn các đồng nghiệp trong phòng, Chu An Bình thầm nghĩ đây là cơ hội lớn. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nhìn thoáng qua bức ảnh lần trước Vệ Lâm Thanh tới phòng và chụp, Chu An Bình có chút do dự.

Chu An Bình trước đây đã từng là Phó chánh văn phòng Huyện ủy nhưng do đi theo lãnh đạo trước đây, đến khi Bộ Triển Dân tới thì một loạt người bị thay đổi. Y đến phòng Lịch sử và coi như không thể phát triển lên được nữa.

Nhấp ngụm nước, Chu An Bình biết mình không còn nhiều cơ hội, nếu không cược thì đời này coi như xong.

Đánh cuộc xem sao, dù không được thì cùng lắm bị đẩy tới chỗ khác thôi mà.

Chu An Bình muốn đánh cuộc xem Vệ Lâm Thanh có chỗ dựa, đồng thời chỗ dựa không hề nhỏ.

Chương 1428: Đám lãnh đạo huyện bị chú ý

Dịch: Nhóm dịch Tepga

Nguồn: vipvandan

Vệ Lâm Thanh thoải mái ngồi trong phòng chờ cán bộ tới cửa. Theo y nghĩ trải qua lần vừa rồi thì có lẽ sẽ có người dựa vào mình. Nhưng vậy mà đến bây giờ vẫn chưa thấy có ai tới cả.

Không ngờ vẫn chưa có hiệu quả, Vệ Lâm Thanh cảm thấy mình đúng là mất mặt. Sao lại không có một hay hai người tới chứ?

Nghĩ lại tình hình của mình, Vệ Lâm Thanh cười khổ một tiếng. Ở Bắc Kinh ăn uống nhậu nhẹt tung trời, vậy mà bây giờ phải tới đây.

Vương Trạch Vinh rốt cuộc làm như thế nào mà lên được? Đối với việc Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy đã lên làm Bí thư tỉnh ủy, Vệ Lâm Thanh đúng là không thể hiểu. Lần đầu tiên y thấy mình chênh lệch với Vệ Lâm Thanh.

Nhìn giờ trên Tv, Vệ Lâm Thanh thấy đã gần 11h tối.

Vệ Lâm Thanh muốn đi ngủ, dù sao Vương Trạch Vinh sẽ tới, lúc ấy giao cho Vương Trạch Vinh là được. Y tin Vương Trạch Vinh thấy tình hình huyện Tầm Sơn thì nhất định sẽ có hành động.

Chẳng qua hắn vừa đứng lên thì thấy có tiếng chuông cửa.

Vệ Lâm Thanh run lên và chạy ra cửa, nhưng y lại phát hiện hình như là một cán bộ phòng Lịch sử đội mưa mà tới, trong tay cầm một túi màu đen. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Cuối cùng cũng có người tới, Vệ Lâm Thanh rất vui.

- Chủ tịch Vệ, muộn như vậy mà còn đến làm phiền ngài.

Chu An Bình cung kính nói.

- Anh là?

Vệ Lâm Thanh không thể nhớ tên người này.

- Chủ tịch Vệ, tôi là Chu An Bình, cán bộ của phòng Lịch sử.

- Vào cửa rồi nói.

Hai người vào trong, Chu An Bình nói:

- Chủ tịch Vệ, tôi sớm muốn tới báo cáo công việc với ngài mà sợ làm phiền. Hôm nay nghĩ trời mưa chắc không có ai nên mới mạo muội tới nhà. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Bây giờ Vệ Lâm Thanh rất vui, dù sao cũng có người tới. Nói thật tình hình huyện Tầm Sơn rất phức tạp, tính bài ngoại rất nghiêm trọng, Vệ Lâm Thanh sau khi tới thì đúng là không có mấy người dám tới nhà. Mọi người đều nghĩ Vệ Lâm Thanh chẳng qua đến quá độ mà thôi, chẳng qua đi lại gần rồi bị lãnh đạo huyện chú ý thì vấn đề là rất nghiêm trọng.

Vệ Lâm Thanh đang định đi rót nước, Chu An Bình đã vội vàng chạy đi rót cho mình.

Ngồi xuống, Vệ Lâm Thanh nhìn Chu An Bình, không biết đối phương tới làm gì.

Chu An Bình cũng có ý tứ, y không nói gì mà lấy một tập tài liệu trong túi đen ra đặt trên bàn rồi nói:

- Chủ tịch Vệ, là cán bộ huyện Tầm Sơn, thấy tình hình huyện Tầm Sơn bây giờ làm tôi rất đau lòng. Huyện Tầm Sơn muốn phát triển, muốn nguồn không khí tươi mát, muốn lãnh đạo như ngài. Tôi hôm nay tới là phản ánh một chút vấn đề của huyện Tầm Sơn với ngài. Nếu như huyện Tầm Sơn không tiến hành xử lý một số vấn đề thì đúng là khó có thể phát triển. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Chu An Bình đã nghĩ kỹ, mục đích hôm nay của y tới là đánh bạc, quyết không thể lùi bước. Nếu thắng sẽ thắng lớn, thất bại cũng bại hẳn.

Không ngờ Chu An Bình làm trực tiếp như vậy, Vệ Lâm Thanh không kịp có phản ứng.

- Đồng chí Vệ Lâm Thanh, huyện Tầm Sơn có vấn đề gì? Tôi thấy rất tốt mà.

Vệ Lâm Thanh trong lúc nhất thời không biết nói gì nên đành nói như vậy.

Chỉ mấy thứ trên bàn, Chu An Bình nói:

- Không giấu Chủ tịch Vệ, tôi từ trước đến giờ vẫn thu thập một vài tình hình về huyện, đây là thứ tôi thu thập được, tin rằng sau khi ngài xem sẽ có cái nhìn toàn diện.

Một lần nữa nhìn Chu An Bình, Vệ Lâm Thanh cầm tài liệu lên.

Xem một chút, Vệ Lâm Thanh nhìn Chu An Bình với ánh mắt khác và thầm nghĩ không được coi thường ai. Tài liệu rất chi tiết, đám lãnh đạo huyện bị Chu An Bình ghi nhớ mười năm. Mười năm này Chu An Bình thông qua đủ loại thủ đoạn mà lấy được nhiều chứng cứ.

Đặc biệt Vệ Lâm Thanh càng hưng phấn hơn là trong đó có một đĩa Vcd, trong này nhất định là hành vi hủ bại của đám lãnh đạo huyện.

Xem qua nội dung, Vệ Lâm Thanh thở dài một tiếng. Có mấy thứ này dù Vương Trạch Vinh không tới thì mình cũng có thể lật được huyện Tầm Sơn này.

- Chủ tịch Vệ, đây là những thứ tôi điều tra được, không ít dính tới lãnh đạo thành phố.

Chu An Bình lo lắng Vệ Lâm Thanh vì xúc động mà lấy ra hết, như vậy sẽ ảnh hưởng tới toàn cục. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nói lời này, Chu An Bình cũng có ý thử dò xét một chút, xem Vệ Lâm Thanh có dám lấy ra hết không?

Tâm trạng Vệ Lâm Thanh đang vui vẻ nên nói chuyện cũng thoáng hơn:

- Đồng chí Chu An Bình, tài liệu anh cung cấp rất quan trọng. Xem ra huyện Tầm Sơn chúng ta có không ít đồng chí Đảng viên đầy năng lực. Anh làm rất tốt, như vậy đi, mai sẽ có mấy lãnh đạo tới huyện Tầm Sơn, lúc đó anh đi cùng tôi. Việc này cũng do anh nói. Lãnh đạo âm thầm tới tìm hiểu tình hình huyện Tầm Sơn chúng ta.

Nghe nói có lãnh đạo tới, Chu An Bình có chút kích động và thầm nghĩ quả nhiên Chủ tịch Vệ này có chỗ dựa. Chẳng qua không biết lớn như thế nào.

- Chủ tịch Vệ, tôi không quấy rầy nữa.

Chu An Bình cung kính nói.

- Ừ, anh có vẻ quen thuộc với tình hình huyện Tầm Sơn, đến lúc đó biểu hiện tốt một chút.

Vệ Lâm Thanh khá hài lòng với Chu An Bình. Người dám đưa tài liệu này ra thì nhất định là can đảm, có thể dùng. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Chu An Bình đang không thể bình tĩnh, nghĩ tới ngày mai có lãnh đạo tới, y cũng không biết mình về nhà ra sao. Trên đường đi tới mà cứ nghĩ khi lãnh đạo đến thì ai gặp chuyện.

Có một nội dung rất quan trọng đó là Vệ Lâm Thanh không hề kích động, chắc là có chỗ dựa mạnh nên mới dám chống đối Chủ tịch huyện.

Về nhà, vợ Chu An Bình đang xem Tv. Thấy y thần bí vào nhà, bà vợ không thể hiểu. Chồng cô mười năm nay đen đủi, không có động tác gì, lần này sao vậy?

- Anh Bình, anh đi làm gì vậy?

- Anh đến nhà Chủ tịch Vệ.

- Cái gì? Anh tới nhà hắn, trong huyện ai không biết hắn là thằng kích động, muốn chống lại cả bộ máy lãnh đạo huyện. Mọi người đều không coi hắn vào đâu, anh thì hay rồi.

Vợ Chu An Bình có chút lo lắng mà nói.

- Ai nói hắn kích động, em cho rằng hắn không có chỗ dựa sao?

- Chỗ dựa, anh không phải không biết có chỗ dựa thì lâu như vậy sao vẫn bị xa lánh.

Mặc dù cũng hiểu lời vợ mình có lý nhưng Chu An Bình chẳng buồn nói lại, Chu An Bình ngồi xuống uống nước rồi xem Tv. Y đang suy nghĩ đến con đường chính trị của mình và thở dài một tiếng. Nếu không bị ép thì mình đã không làm như vậy.

Nghĩ tới đây, Chu An Bình nhìn vợ đang xem Tv mà nói:

- Chẳng may anh bị chỉnh một lần nữa thì em sẽ như thế nào?

Nhìn Chu An Bình, người vợ lắc đầu nói:

- Anh bây giờ còn không phải kém rồi sao? Anh không biết những người trong nhà đã không qua lại với chúng ta nữa. Em coi như hiểu rõ, anh không làm quan lại tốt đối với nhà, ít nhất anh không thể ra ngoài chơi gái. Người một nhà ngồi xem Tv tốt hơn mà. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Lời này làm Chu An Bình phải lắc đầu, vợ mình xem ra không hy vọng vào mình nữa.

Nghĩ tới lãnh đạo mai sẽ tới như Vệ Lâm Thanh nói, Chu An Bình không thể ngồi yên. Chu An Bình đi tắm và cạo râu.

Nhìn mình trong gương, Chu An Bình thở dài một tiếng, mười năm rồi, xem lần này có thể thay đổi không.

- An Bình, anh làm như vậy làm gì?

Người vợ có chút khó hiểu nói.

- Bộ quần áo tốt nhất của anh đâu rồi, em tìm giúp anh.

Chu An Bình nói.

Người vợ lẩm bẩm một tiếng rồi đứng dậy tìm quần áo cho y.

Chu An Bình nhìn mình và thầm gật đầu, cũng được. Y nhìn tay trái mình và thầm kêu lên vui vẻ:

- Đỏ, quả nhiên là đỏ.

Chu An Bình cũng đọc sách về Tướng pháp, y thấy trong sách nói nếu đường trên tay trái mà đỏ tức là sẽ có việc tốt

Chương 1429 -1430: May rồi

Dịch: Nhóm dịch Tepga

Nguồn: vipvandan

Ngồi trong văn phòng, Chu An Bình rất lo lắng, cả tối qua không ngủ ngon. Nghĩ hôm nay sẽ có mấy lãnh đạo tới, Chu An Bình cũng đoán cả đêm. Y tin Vệ Lâm Thanh có chỗ dựa, nhưng nó mạnh như thế nào thì y khá nghi ngờ. Nhưng đây là cơ hội mà y phải nắm chắc. Y đã quyết tâm đi theo Vệ Lâm Thanh.

Đương nhiên y cũng nghĩ nếu không được thì mình rời khỏi quan trường, xuống phía nam làm kinh doanh là được mà.

- Lão Chu, sao thế. Tối qua tăng ca với vợ à mà có vẻ mệt thế?

Đồng nghiệp Tiểu Chu cười nói.

Đối với Chu An Bình, Tiểu Chu cũng không kính trọng gì. Quan trường là như vậy, mười năm không phát triển, Chu An Bình không hy vọng rồi.

Nghe Tiểu Chu lại trêu mình, Chu An Bình không thèm để ý. Y đang suy nghĩ không biết lãnh đạo đã tới chưa?

Vệ Lâm Thanh có chỗ dựa ra sao, hôm nay mình sẽ gặp được.

Cả buổi sáng không nhận được điện của Vệ Lâm Thanh, Chu An Bình nhìn thấy đã hết giờ làm và nghĩ chắc lãnh đạo không tới.

Chu An Bình đang nghĩ thì Trưởng phòng Lịch sử - Thường Hằng Vũ đi vào nói với Chu An Bình:

- Lão Chu, Phó chủ tịch Vệ gọi tới nói muốn anh sang giúp một chút. Anh sang chỗ Phó chủ tịch Vệ đi.

Nói xong Thường Hằng Vũ còn nhìn Chu An Bình mà thầm nghĩ xem ra Chu An Bình này không thể ngồi yên mà chạy tới ôm chân Vệ Lâm Thanh rồi.

Thường Hằng Vũ khẽ lắc đầu rồi ra ngoài.

Mọi người trong văn phòng nghe thấy Vệ Lâm Thanh gọi Chu An Bình tới liền lắc đầu. Mọi người biết rõ Vệ Lâm Thanh chú ý Chu An Bình, hoặc Chu An Bình dựa vào Vệ Lâm Thanh. Dù sao tình hình như thế nào thì kết quả chỉ có một, đó chính là Chu An Bình từ nay về sau sẽ càng khó khăn hơn.

Trong huyện hầu hết đều dựa vào Bí thư huyện ủy, chỉ đứng ở phía Bí thư huyện ủy mới có đường ra.

Miêu Vũ bình thường chơi khá thân với Chu An Bình, cô bé mới công tác không lâu nên có chút lo lắng nói với Chu An Bình:

- Lão Chu…

Miêu Vũ gọi một câu nhưng không biết nói gì mới tốt.

Lúc này Chu An Bình đã không sớm nghĩ gì khác, y biết lãnh đạo mà Vệ Lâm Thanh tới đã đến. Y vội vàng đi ra ngoài.

Thấy Chu An Bình đi nhanh như vậy, Tiểu Chu cười nói:

- Chạy nhanh như vậy làm gì, cũng đâu có gì tốt.

Mọi người nhìn Chu An Bình rời đi, một người thanh niên tên Quách Xương nói: Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Xem ra văn phòng chúng ta sẽ có thêm người mới.

- Các người nói gì đó.

Miêu Vũ có chút khó chịu, ý của mọi người rất rõ ràng, Chu An Bình dựa vào người không nên dựa.

Chu An Bình tới văn phòng Vệ Lâm Thanh thì tên này đang chuẩn bị ra ngoài.

Thấy Chu An Bình tới, Vệ Lâm Thanh cười nói:

- Anh biết lái xe chứ?

Chu An Bình nói:

- Tôi biết.

- Được, hôm nay anh lái xe.

Ngồi trong xe, Chu An Bình vừa khởi động xe thì Vệ Lâm Thanh đã nói:

- Ra ngoại ô đón lãnh đạo.

Chu An Bình liền theo lời chạy đi.

Ra ngoại thành, Vệ Lâm Thanh bảo Chu An Bình dừng xe lại rồi đứng ở ven đường.

Nhìn Vệ Lâm Thanh, Chu An Bình muốn hỏi lại không dám nên đành đứng đó chờ.

Thấy Chu An Bình như vậy, Vệ Lâm Thanh biết y có vẻ không yên, hắn liền đưa cho Chu An Bình một điếu thuốc rồi nói:

- Tôi hiểu một chút về anh, nghe nói anh từng làm Phó chánh văn phòng?

Nghe Vệ Lâm Thanh nói như vậy, Chu An Bình cười khổ nói:

- Đây là chuyện mười năm trước rồi.

Vệ Lâm Thanh gật đầu và vỗ vai Chu An Bình mà nói:

- Anh có năng lực, phải tin tổ chức thấy được tình hình của anh.

Chu An Bình gật đầu không nói.

Vệ Lâm Thanh nhìn thoáng qua đằng trước không thấy gì, y liền rút điện thoại di động ra gọi: Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Bí thư Vương đến đâu rồi?

Nói chuyện vài câu, Vệ Lâm Thanh nói với Chu An Bình:

- Còn một lát nữa lãnh đạo mới tới. Anh lái xe đi đặt bàn ăn, sau đó quay lại đây ngay.

Chu An Bình vừa nãy có chút khẩn trương nghe Vệ Lâm Thanh gọi điện, y không nghe thấy gì khác mà chỉ nghe mỗi câu “Bí thư Vương”. Chu An Bình suy nghĩ rất nhiều, vị Bí thư Vương này chắc là chỗ dựa của Vệ Lâm Thanh, nhưng cả tỉnh nhiều người họ Vương mà, lãnh đạo thành phố cũng có họ Vương. Bí thư Vương này là Bí thư Vương nào?

Đương nhiên Chu An Bình cũng nghĩ tới Bí thư tỉnh ủy Vương, chẳng qua y lại lắc đầu. Vệ Lâm Thanh mà có chỗ dựa là Bí thư tỉnh ủy Vương thì đã sớm không phải như thế này.

Đằng trước có một quán ăn nhỏ khá ngon, Chu An Bình lái xe tới đó đặt bàn rồi vội vàng chạy về.

Đến thấy chưa có ai tới, Chu An Bình thở phào nhẹ nhõm và báo cáo qua với Vệ Lâm Thanh.

Theo Chu An Bình nghĩ thì xe lãnh đạo nhất định là xe chính quyền, vì thế y nhìn xem có xe nào biển chính quyền không.

Lúc này có một chiếc xe việt dã dừng bên cạnh hai người.

Thấy xe dừng lại, Vệ Lâm Thanh vội vàng nhìn và vui vẻ nói:

- Bí thư Vương, sao lại đi xe này tới.

Cửa sổ xe sớm được hạ xuống, cửa đằng sau mở ra, chỉ thấy một người rất uy nghiêm từ trên đi xuống.

Thấy là người này, Chu An Bình run lên.

Y cố gắng chớp mắt và nhìn lại, y không thể bình tĩnh.

Đúng là quá may rồi.

Đây là cảm nhận của Chu An Bình. Y dù như thế nào cũng không ngờ Vệ Lâm Thanh có chỗ dựa mạnh đến mức làm người ta không thở nổi.

Một cảm giác hạnh phúc ập tới, Chu An Bình không biết mình nên làm như thế nào.

- Lâm Thanh, đợi lâu chưa?

Vương Trạch Vinh cười nói.

Lúc này Vệ Lâm Thanh cũng không thể bình tĩnh. Thấy Vương Trạch Vinh từ trên xe xuống, y cảm thấy mình tìm được tổ chức. Bao uất ức ở huyện Tầm Sơn này chỉ mình y biết. Có Vương Trạch Vinh tới, y mới thấy mình tìm được phương hướng.

Bắt tay Vệ Lâm Thanh, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Sao thế, người cũng gầy như vậy.

Mấy người khác xuống xe. Mọi người đều có chút khó hiểu, Vương Trạch Vinh và vị Phó chủ tịch huyện này xem ra quan hệ rất tốt.

Tô Lượng và Từ Đỉnh Tân đều rất nhanh nhạy, vừa thấy thế thì sao dám chậm trễ với Vệ Lâm Thanh. Hai người liền đi lên bắt tay Vệ Lâm Thanh với vẻ thân thiết.

Chu An Bình không nghĩ mình được đãi ngộ cao như vậy. Khi Vương Trạch Vinh bắt tay y, y thấy cả người mình run lên.

Bí thư tỉnh ủy Vương là nhân vật chỉ thấy trên Tv, Chu An Bình không ngờ mình được bắt tay Bí thư Vương.

Vệ Lâm Thanh cũng muốn giúp nhân vật thân tín duy nhất nên nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, đây là cán bộ Chu An Bình của huyện, là đồng chí rất có năng lực.

Vương Trạch Vinh nhìn là biết đây là người Chu An Bình thu được. Chẳng qua hắn cũng phải lắc đầu, Vệ Lâm Thanh chỉ có một cán bộ bình thường đi cùng, xem ra ở huyện Tầm Sơn này rất khó khăn.

Bắt tay Chu An Bình, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Làm phiền đồng chí Chu An Bình.

- Bí thư Vương, Chủ tịch Vệ đã bố trí bữa ăn, ở cách đây không xa, tôi xin dẫn đường. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Chu An Bình rất cung kính nói.

- Ha ha, vậy theo mọi người.

Vương Trạch Vinh cười nói với đám người Tô Lượng.

Mọi người lên xe, Chu An Bình quá kích động vì thế không bật được máy, hai lần đều thế làm cho Chu An Bình bắt đầu đổ mồ hôi.

Vệ Lâm Thanh thấy thế thì cười thầm trong lòng nhưng không hề tức giận. Y thầm nghĩ mọi người đều cho rằng mình không có chỗ dựa mạnh, bây giờ Chu An Bình biết chỗ dựa của mình đúng là có hiệu quả ngay.

Vệ Lâm Thanh cười nói:

- Từ từ, đừng gấp.

Chu An Bình cuối cùng đã khởi động được xe, xe từ từ tiến lên.

Y đang thầm nghĩ mình đã quay trở lại rồi. Có Bí thư Vương làm chỗ dựa, Vệ Lâm Thanh phát triển là nhất định. Là người đầu tiên dựa vào Vệ Lâm Thanh, lại cung cấp nhiều chứng cứ như vậy, mình lên chức là tất nhiên.

Ăn cơm xong, Vương Trạch Vinh gọi Vệ Lâm Thanh và Chu An Bình lên xe mình, sau đó xe chạy tới thôn Xương Sơn.

Vương Trạch Vinh nhìn Chu An Bình mà nói:

- Anh là người địa phương thì có biết tình hình ở thôn Xương Sơn không?

Vương Trạch Vinh muốn tới thôn Xương Sơn là vì lần trước gặp cô nữ sinh viên Lý Tiểu Huệ ở Xuân Thành, cô gái này ở thôn Xương Sơn nên hắn muốn tới xem.

Chu An Bình đã bình tĩnh hơn chút. Y thấy mình như nằm mơ và biết tương lai của mình đã mở rộng.

Bây giờ Chu An Bình thấy mình dựa vào Vệ Lâm Thanh là quyết định sáng suốt nhất đời.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Chu An Bình ngồi thẳng lưng mà cung kính nói:

- Bí thư Vương, thôn Xương Sơn là thôn nghèo nhất huyện Tầm Sơn. Năm nay hạn hán nên người dân mà có quan hệ bên ngoài đều ra hết. Thôn Xương Sơn không giữ được người.

Từ Đỉnh Tân nói:

- thôn Xương Sơn này tôi biết, sở Dân chính gửi không ít vật tư cứu đói, trong thời gian này đang vận chuyển về đây.

Vương Trạch Vinh gật đầu, trên tỉnh có không ít nơi hạn hán, cũng may cứu kịp thời nên không có vấn đề gì lớn.

Vệ Lâm Thanh nói:

- Bí thư Vương, tình hình huyện Tầm Sơn rất phức tạp, nhiều chính sách bên trên không áp dụng được hoàn toàn.

Biết Vệ Lâm Thanh bất mãn người trong huyện, Vương Trạch Vinh cũng không nghe một phía mà chỉ cười cười.

Thấy Vương Trạch Vinh cười như vậy, Vệ Lâm Thanh thầm mắng mình một câu. Mình phải học thêm mới được, nói rõ như vậy là tối kỵ, sau này nhất định phải nghĩ mới được.

Xe gần vào thôn, Từ Đỉnh Tân chỉ vào xe viết chữ Cứu nạn đằng trước mà nói:

- Bí thư Vương, đó là xe chở vật tư cứu đói của tỉnh, không ngờ chúng ta lại gặp phải.

Vương Trạch Vinh có thể thấy công việc của sở Dân chính, Từ Đỉnh Tân có chút hưng phấn. Điều này nói rõ công tác của sở làm tốt.

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Thấy vật tư cứu đói được đưa tới đây, hắn cũng khá vui vẻ.

- Đi sang xem một chút.

Vương Trạch Vinh nói.

Lý Minh Quốc liền lái xe tới đó.

Vừa chạy tới, mọi người thấy cảnh không nghĩ đến. Chỉ thấy một tên có vẻ như lãnh đạo đang đi tới và lnto:

- Đã lâu không rửa mặt, Lưu lão ngũ, cho tôi một chậu nước rửa mặt.

Một tên liền đồng ý, lấy một chậu ra và rót đầy nước vào đó.

Thấy thế, Vương Trạch Vinh không khỏi tái mặt. Hắn thấy đám trẻ em nhìn nước mà nuốt ừng ực, trong mắt lộ rõ một tia khát vọng.

Vệ Lâm Thanh thấy thế thì cũng mất mặt. Y mở cửa xe rồi lao xuống nói:

- Các người làm gì vậy hả, đây là nước cứu hạn, không phải dùng để rửa mặt.

Vệ Lâm Thanh nói khá lớn tiếng, tên cán bộ thôn vừa cầm khăn mặt nhìn Vệ Lâm Thanh, y có vẻ cũng nhận ra Vệ Lâm Thanh nên cười hì hì nói:

- Chủ tịch Vệ, hôm nay cơn gió nào đưa ngài tới vậy. Tôi vừa từ trên núi về, trời lại nóng mà. Nếu không ngài cũng rửa mặt một chút.

Trong giọng y không coi Vệ Lâm Thanh là Phó chủ tịch huyện.

Vương Trạch Vinh nghe xong mà có chút sửng sốt, không ngờ Vệ Lâm Thanh lại không có uy tín ở huyện Tầm Sơn đến mức này. Một cán bộ thôn mà không thèm để ý tới Phó chủ tịch huyện nói.

Thấy thế, Vương Trạch Vinh liền lắc đầu với Vệ Lâm Thanh. Xem ra y không có thành tích gì trong cuộc đấu tranh ở huyện rồi.

Vệ Lâm Thanh lúc này cũng rất mất mặt. Vương Trạch Vinh ở trên xe mà mình không chế được tình hình, Vương Trạch Vinh sẽ nghĩ mình như thế nào?

Y đang định phát tác thì Chu An Bình đã lao lên mà nói:

- Lý Thụ Sơn, anh giỏi nhỉ. Nước này là nước cứu hạn trên tỉnh gửi xuống, không phải dùng để rửa mặt. Chủ tịch Vệ ở đây mà anh dám làm như vậy, việc này huyện nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.

Thấy là Chu An Bình, Lý Thụ Sơn liền cười ha hả nói:

- Nếu Chủ tịch Vệ không đồng ý thì thôi.

Vừa nói y liền đổ chậu nước xuống đất rồi lớn tiếng nói với mọi người:

- Đây là vật tư cứu hạn trên tỉnh, cứ theo quy định cũ, một nửa giao cho dân, nửa còn lại chờ phân phát sau.

Nói xong, Lý Thụ Sơn cười nói với Vệ Lâm Thanh:

- Chủ tịch Vệ, hôm qua tôi vừa trên huyện xuống, Bí thư Bộ nói hôm nay sẽ tới đây. Hay là anh tới trụ sở thôn?

Nhìn đối phương cười hì hì, Vệ Lâm Thanh rất tức giận. Y đang định phát tác thì có một xe tiến tới.

Xe dừng lại, Bí thư huyện ủy Bộ Triển Dân từ trên xe đi xuống.

Thấy Bộ Triển Dân tới, Lý Thụ Sơn vội vàng chạy tới rồi cung kính nói:

- Bí thư Bộ, nghe ngài tới nên tôi đã bảo người thịt một con dê.

Bộ Triển Dân chỉ vào Lý Thụ Sơn mà cười nói:

- Tôi biết lão Lý cẩn thận mà.

Mấy lãnh đạo huyện theo Bộ Triển Dân đi xuống đều cười phá lên.

Lúc này Bộ Triển Dân như mới thấy Vệ Lâm Thanh nên cười cười đưa tay ra:

- Không ngờ Tiểu Vệ cũng tới đây.

Vệ Lâm Thanh bây giờ có Vương Trạch Vinh ở đằng sau nên rất tự tin mà trầm giọng nói:

- Bí thư Bộ, vừa nãy tôi nói với Lý Thụ Sơn, đây là nước trên tỉnh dùng để cứu hạn. Y dùng để rửa mặt, hơn nữa còn nói một nửa cho cán bộ dùng, dân được một nửa là sao?

Bộ Triển Dân ngẩn ra, Lý Thụ Sơn nói:

- Để trong nhà cán bộ mới yên tâm hơn. Lúc khó khăn nhất thì lấy ra cứu mà. Bí thư Bộ, ngài phải phán xử công bằng. Cán bộ chúng tôi đều đi ở tuyến đầu, chút việc nhỏ này sao lại cứ làm căng vậy? Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Bộ Triển Dân xua tay nói:

- Tiểu Vệ, đây là việc nhỏ, cậu không ở cơ sở nên không thấy sự khó khăn của bọn họ. Không có gì, cứ quyết định như vậy đi.

Chu An Bình lúc này cũng rất tự tin nên lớn tiếng nói:

- Chủ tịch Vệ phê bình rất đúng. Cán bộ chúng ta phải nghĩ tới dân chúng đầu tiên. Lấy nửa vật tư cứu nạn là đi ngược với tỉnh, quyết không thể làm như vậy.

Không ngờ còn có người dám cãi lời mình, Bộ Triển Dân nhíu mày. Trong huyện Tầm Sơn này, y vẫn luôn nói một là một, nói ra không ai dám chỉ trích, hôm nay có người dám mới là lạ.

Nhìn Chu An Bình, Bộ Triển Dân nhíu mày. Y biết Chu An Bình là ai, chẳng qua chỉ là cán bộ phòng Lịch sử, không ngờ dám chống đối mình.

Bộ Triển Dân nhìn Vệ Lâm Thanh và cười lạnh trong lòng. Chu An Bình này chắc ôm chân Vệ Lâm Thanh rồi. Nghĩ có Vệ Lâm Thanh là có thể chống đối mình sao? Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Anh là Chu An Bình hả, sao, lời tôi nói có gì không đúng?

Bộ Triển Dân nhìn chằm chằm vào Chu An Bình.

Chu An Bình như ăn thuốc kích thích nên lớn tiếng nói:

- Bí thư Bộ, Chủ tịch Vệ làm không hề sai. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Mẹ nó chứ.

Bộ Triển Dân là người thông minh, y thấy một xe việt dã đỗ bên, y biết Vệ Lâm Thanh đi xe Santana, sao lại có xe này. Đáng tiếc cửa kính xe có màu đen nên y không thấy tình hình bên trong.

Hơi lạ.

- Ha ha, đồng chí Chu An Bình nói đúng, sau này không nên làm như vậy. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Nhìn Lý Thụ Sơn, Bộ Triển Dân cười ha hả nói.

Nói xong, Bộ Triển Dân nói với Vệ Lâm Thanh:

- Tiểu Vệ, nghe nói cậu đi xe khác, sao lại đổi xe rồi?

Thấy cán bộ đang đi lấy các thứ trên xe, Vệ Lâm Thanh chỉ vào bọn họ mà nói:

- Bí thư Bộ, anh nhìn bọn họ đi, có vẻ không nghe lời anh.

Nhìn Lý Thụ Sơn, Bộ Triển Dân nói:

- Được rồi, lần sau anh thực hiện, mau phân phát đi.

Bộ Triển Dân cười nói với Vệ Lâm Thanh:

- Có phải có bạn không, gọi tới chỗ Lý Thụ Sơn ăn thịt dê đi.

Bộ Triển Dân cũng muốn biết trên xe là ai. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Lý Thụ Sơn trừng mắt nhìn Vệ Lâm Thanh rồi lớn tiếng nói: Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

- Được rồi, lần sau rồi nói, dù sao vật tư trên tỉnh đâu có xe này.

Vương Trạch Vinh ngồi trong xe thấy tình hình mà rất tức giận. Hắn không thấy Bộ Triển Dân có chút sự quan tâm nào tới dân chúng.

Vương Trạch Vinh mở cửa xe rồi đi xuống.

Vương Trạch Vinh vừa xuống xe, Bộ Triển Dân thấy cả người lạnh toát, hai chân như nhũn ra.

Bộ Triển Dân không ngờ Bí thư tỉnh ủy lại ở trong xe. Truyện Quan Khí copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com

Theo Bộ Triển Dân nghĩ thì chỗ dựa của Vệ Lâm Thanh không mạnh, nhiều lần mình chèn ép mà Vệ Lâm Thanh không dám làm gì, không ai nói giúp. Không ngờ chỗ dựa của Vệ Lâm Thanh lại là Bí thư tỉnh ủy Vương.

Không chỉ có Bộ Triển Dân, mấy Lãnh đạo huyện ủy đi cùng đều tái mặt. Nhìn Bí thư tỉnh ủy sa sầm mặt từ trên xe xuống, mọi người không biết nên làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dùng