Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37 phiên ngoại: Quậy chú rể

Sau khi Kim Tại Trung cầu hôn Trịnh Duẫn Hạo, hắn không muốn ở lại bệnh viện thêm chút nào nữa, nhưng giáo sư Thường đã được Trịnh Trình Lương gửi gắm, bắt buộc Trịnh Duẫn Hạo phải ở lại bệnh viện để theo dõi. Hơn nữa Kim Tại Trung và giáo sư Thường có cùng một ý nghĩ với nhau, Trịnh Duẫn Hạo không có cơ hội trốn thoát.

Cuối cùng, sau một tuần vết thương của Trịnh Duẫn Hạo được cắt chỉ, Kim Tại Trung mới giúp hắn làm thủ tục xuất viện, sau đó bắt tàu cao tốc trở về thành phố A.

Tin tức về việc hai người sẽ kết hôn đã được lan truyền trong quân đội bởi tên đầu sỏ Thiên Ưng. Bọn Bạch Báo đang đợi người thì hay tin lão đại đã về, lần lượt đến thành phố A thăm hắn, rồi cười gian hỏi ngày cưới là ngày bao nhiêu?

Trong khoảng thời gian này Kim Tại Trung luôn ở nhà Trịnh Duẫn Hạo để chăm sóc hắn, nhìn thấy đám chiến hữu bình thường nghiêm túc bây giờ lại nở nụ cười gian vẻ mặt hóng hớt, nghĩ thầm chắc chắn có âm mưu!

Vì phong tục báo hiếu, đám cưới của Kim Tại trung và Trịnh Duẫn Hạo đã được lên lịch, nhưng vì cả hai đều là đàn ông nên họ không thể đăng ký với Cục dân chính. Ngoài cha mẹ thì chỉ có vài người bạn tốt là biết về mối quan hệ của họ, làm lễ đơn giản là được rồi, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm ở khách sạn.

Hai người chọn ngày 10 tháng 6, ngày đó chưa qua 100 ngày của Bành Kiến. Mẹ Kim đã tra hoàng lịch, tuy kỵ cưới gả nhưng lại thích hợp để cúng tế. Kim Tại Trung và Trịnh Duẫn Hạo không có ý kiến ​​gì, dù sao họ cũng là đàn ông, không phải lấy vợ hay gả chồng, chỉ sống với nhau trên cơ sở tình yêu, đôi bên đều bình đẳng và tôn trọng nhau.

Cuối cùng cũng đến vào ngày cưới, trời còn chưa sáng, Kim Tại Trung đã đưa Trịnh Duẫn Hạo đến nghĩa trang, tranh thủ lúc trời còn tờ mờ, anh đặt một bó hoa loa kèn và hoa cúc trắng trước mộ của Bành Kiến. Anh kéo tay Trịnh Duẫn Hạo, quỳ gối xuống đất, mỉm cười hạnh phúc nói với cậu của mình rằng hôm nay anh sẽ kết hôn với người đàn ông bên cạnh mình.

Sau khi viếng Bành Kiến, Trịnh Duẫn Hạo đưa Kim Tại Trung trở lại khu quân sự, rồi lái xe trở lại Lợi Kiếm.

Kế hoạch tổ chức đám cưới được thực hiện bởi nhóm người Lợi Kiếm, bọn họ giả vờ giả vịt giữ bí mật với Kim Tại Trung, không tiết lộ một lời nào với anh, để anh tự cảm nhận vào ngày hôm đó.

Kim Tại Trung trừng mắt nhìn bọn người Lợi Kiếm hóng chuyện, sống lưng run lên, anh cảm thấy đây nhất định sẽ là hôn lễ khó quên nhất trên đời, cũng rất không đáng tin.

Anh đã thay bộ đồ vest màu trắng do mẹ Trịnh chọn, cả người trông rất bảnh bao và năng động. Khương Tiểu Giang cũng vội vã quay trở lại từ quân khu B, theo sau tham mưu trưởng Giang vẫy tay chào anh. Kim Tại Trung kéo Khương Tiểu Giang vào phòng, nhỏ giọng hỏi sao Lâm Lục Giang không tới. Khương Tiểu Giang cười hì hì nói hắn đã ra ngoài làm nhiệm vụ, không có ở đó.

Kim Tại Trung lại muốn chọc giận Lâm Lục Giang, lúc người đàn ông kia ghen trông rất buồn cười, nhưng hắn lại đi mất rồi, anh giận dỗi bỏ qua chủ đề này.

Khoảng 8 giờ sáng, ông Trịnh và vợ đến nhà Kim Tất Võ, hai gia đình vui vẻ nói chuyện về các vấn đề chính trị trước khi Trịnh Duẫn Hạo đến. Kim Tại Trung đã thảo luận với gia đình về việc chuyển đến Bệnh viện Đa khoa Quân khu, mẹ Kim rất ủng hộ và giục Kim Tất Võ mỗi ngày, hỏi ông khi nào giấy tờ và thư giới thiệu của anh sẽ được gửi tới, bà chỉ mong sao con trai sẽ được về nhà mỗi ngày. Nói xong mấy chuyện này, mẹ Kim hỏi Kim Tại Trung về kế hoạch tương lai của Trịnh Duẫn Hạo. Kim Tại Trung nghe vậy thì thở dài, "Anh ấy sẽ tiếp tục ở lại với Lợi Kiếm, bây giờ không đi được."

Mẹ Kim cũng thở dài "Làm gì có chuyện ở riêng sau khi cưới chứ?"

Kim Tại Trung lau khuôn mặt có chút nóng của mình, ôm lấy mẹ Kim làm nũng, "Mẹ! Xem mẹ nói gì kìa, con trai mỗi ngày đều ở với mẹ mà chưa đủ? Thêm một người nữa để làm gì, suốt ngày nghiêm mặt, ở trong nhà cũng không mở điều hoà không khí!"

"Vậy tất nhiên là tốt rồi! Tiết kiệm điện!" Mẹ Kim vỗ con trai mình hai cái, cùng anh đi vào phòng khách ngồi đợi Trịnh Duẫn Hạo và bọn chiến hữu Lợi Kiếm đến.

Cuối cùng, khi kim giờ chỉ đến chín giờ mười lăm phút, cảnh vệ Kim Tuấn Tú vào báo là bọn người Trịnh Duẫn Hạo tới. Kim Tại Trung vội vàng đứng lên nhìn, vừa ra đến cửa đã thấy kinh hãi.

"Ôi!" Kim Tại Trung vội vã nhảy xuống bậc thềm, đưa một tay lên trước lông mày che đi ánh nắng ngày càng chói chang.

Thành thật mà nói, anh đã thử đoán xem những "bất ngờ" nào mà Trịnh Duẫn Hạo có thể mang đến cho anh, chẳng hạn như mặc một bộ đồ đôi, cầm hoa đến trước cửa nhà anh đọc điều lệ Đảng, hay đưa một nhóm chiến hữu chạy quanh nhà anh, vừa chạy bộ vừa hét khẩu hiệu, hoặc là dẫn A Lãng vào nhà đưa anh đi, phất tay một cái là không thấy người đâu nữa, dù sao cũng đến làm bừa một phen. Đám người ở Lợi Kiếm đều không nghiêm túc, đưa ra ý kiến tầm xàm. Mà Trịnh Duẫn Hạo Hắc Thử có chỉ số EQ thấp lại xem như bảo bối làm theo từng cái một.

Nhưng khi 5 chiếc trực thăng vũ trang bay trên bầu trời, Kim Tại Trung đã thực sự bị sốc.

Năm chiếc xếp thành hình chữ "nhân", từ từ bay về phía anh, sau đó hạ thấp xuống, lơ lửng tại chỗ ở độ cao khoảng 20 mét so với mặt đất. Kim Tại Trung nghĩ rằng Trịnh Duẫn Hạo đã đến muốn ra ngoài đón. Cuối cùng ngoại trừ chiếc trực thăng ở giữa, bốn chiếc còn lại đồng loạt ném ra một trục dài màu đỏ có in chữ màu trắng đậm. Kim Tại Trung cầm lấy chiếc ống nhòm do Kim Tuấn Tú đưa và nhìn từng chữ một, ngay lập tức bật ra tiếng reo mừng.

Hai bức bên trái treo "Hai bông hoa nở đồng tâm, đôi bể ánh trăng chung một lòng", bên phải đối lại "Nắm tay đi con đường hạnh phúc, chồng chồng cùng kết nghĩa trăm năm." Đúng lúc này, chiếc trực thăng dẫn đầu cũng ném trục màu đỏ bốn chữ bay bay trong gió: Chúc mừng tân hôn!

Kim Tại Trung cảm thấy mình sắp ngất đi vì sung sướng, đang định cảm thán rằng cuối cùng Trịnh Duẫn Hạo đã nghiêm chỉnh thì đã thấy mười mấy người lần lượt từ trên máy bay trượt xuống, nhìn bóng dáng của họ, tất cả đều là đồng đội Lợi Kiếm. Kim Tại Trung vội vã chạy ra quảng trường nhỏ nơi bọn họ đáp xuống, vui mừng và mong chờ suốt chặng đường, cuối cùng thở hổn hển đến nơi, nhìn trong đám đông thấy ngay nhân vật chính khác của đám cưới này, Trịnh Duẫn Hạo.

Khác biệt hoàn toàn với bộ vest trắng của Kim Tại Trung là Trịnh Duẫn Hạo vẫn đang mặc quân phục rằn ri, hắn vừa xuống máy bay, ống quần hơi xộc xệch, nhưng hắn không vuốt lại, khuôn mặt thì căng thẳng hiếm thấy. Kim Tại Trung bước về phía hắn, Trịnh Duẫn Hạo thấy thế vội vàng đến đón anh, vừa đi hai bước, Phi Lộc đã nhét một bó hoa hồng đỏ lớn vào tay anh.

Kim Tại Trung nhịn cười và tiếp tục bước đi, bỗng trước mặt phun ra vài tia nước. Kim Tại Trung sợ hãi lui về sau mấy bước, kiểm tra quần áo không bị ướt mới thở phào một cái.

"Ây, đây là Dải ngân hà ngăn cách Ngưu Lang Chức Nữ nha!" Đột nhiên có một giọng nói vang lên từ bên cạnh, Kim Tại Trung nghe thấy thanh âm nhìn lại, hóa ra là Lâm Lục Giang đã lâu không gặp.

Tại sao hắn ta lại ở đây?

Kim Tại Trung nheo mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo, mong người bên kia sẽ cho anh một lời giải thích.

Nhưng Trịnh Duẫn Hạo chưa kịp nói thì Lâm Lục Giang đã tách anh và Trịnh Duẫn Hạo ra, nhếch mép đưa tay ra chặn hai người họ lại, "Nếu muốn đi qua đây, cần phải đưa tiền mãi lộ!"

"Anh đang giở trò gì? Có tin tôi bảo Khương Tiểu xử anh không!" Kim Tại Trung nghiến răng làm ra động tác xoẹt cổ với Lâm Lục Giang. Lâm Lục Giang rụt cổ, bĩu môi thể hiện bất mãn, "Hôm nay kết hôn mà còn dữ như vậy!"

"Còn nói nữa!"

"Được rồi, được rồi, tôi im, không thể lãng phí thời gian được." Lâm Lục Giang vội vàng trấn an đối phương rồi giải thích: "Như thế này, tuy rằng tôi không đến từ quân khu của mọi người, nhưng quân diễn lần trước bị thua thảm hại nên tôi bị mượn qua đây làm lao động miễn phí, vậy nên cậu phải đi vòng tròn nhún nhảy theo khẩu lệnh của tôi!"

"Anh có thể nghiêm túc hơn được không, có phải anh bị Thiên Ưng lây bệnh không?" Kim Tại Trung tức giận nói.

"Ầy..." Lâm Lục Giang biết điều ngậm miệng lại, một lúc sau mới nói tiếp: "Tôi là người bên nhà mẹ của cậu, tôi sẽ không gạt cậu. Chúng tôi đã chuẩn bị một đoạn kịch ở đây có tên là 'Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ'. "

Lâm Lục Giang vừa dứt lời, Thiên Ưng liền hét lên: "Đúng! Cái tên này văn nghệ không? Tôi chọn đấy!"

"Hừ! Tầm thường không chịu được!" Kim Tại Trung khịt mũi lạnh lùng nói.

Lâm Lục Giang hắng giọng nói tiếp: "Cậu và Hắc Thử cần phải trả lời cho tôi ba câu, đáp án giống nhau mới thông qua, nếu không..." Lâm Lục Giang chỉ Bạch Báo đang giữ A Lãng. "Nếu không, kêu chó cắn cậu."

"Mẹ kiếp! Anh dám!"

"Tôi không dám, A Lãng dám."

"Ai nghĩ ra ý tưởng quỷ quái này, tôi sẽ cho hắn gặp thượng đế ngay!" Nói xong, Kim Tại Trung định xắn tay áo lên đánh nhau, nhưng lại bị Lâm Lục Giang ngăn lại an ủi: "Câu hỏi rất đơn giản, tôi chắc chắn có thể trả lời mà."

"Hừ!"

"Câu hỏi đầu tiên, xin hỏi, hai người đã gặp nhau như thế nào?"

Kim Tại Trung hừ lạnh, "Tổ chức giới thiệu, ba tôi sắp xếp!"

Lâm Lục Giang gật đầu, tỏ ý thông qua, sau đó tiếp tục hỏi: "Câu hỏi thứ hai, a! Thú vị! Theo một người nhiệt tình phản ánh lại, cậu và đối phương thường xuyên ở một mình trong rừng, xin hỏi có xảy ra chuyện kia không?"

"Đệt đệt đệt!" Mặt Kim Tại Trung đột nhiên đỏ bừng, thẹn quá hoá giận, "Ai là người nhiệt tình! Đệt, có phải là Thiên Ưng không? Tôi giết chết anh!" Sau đó, Kim Tại Trung định lao tới đánh người, nửa chừng đã bị Phi Lộc chặn lại.

"Trả lời nhanh lên, thời gian không chờ đợi ai, trả lời chậm A Lãng xông lên á!"

"Đệt mợ!" Kim Tại Trung thở hổn hển, ôm ngực im lặng gật đầu, "Ừ, câu hỏi tiếp theo."

"Ừ? Ừ là ý gì, cậu phải trả lời tôi rõ ràng chứ?" Lâm Lục Tranh nhếch mép cười xấu xa.

"Anh nói xong chưa? Có tin tôi chém anh không!"

"Chu cha ngại kìa, được rồi được rồi, câu hỏi này cũng cho qua, câu hỏi cuối cùng, cậu có muốn có con không?"

"Lâm! Lục! Giang!!" Hai tay nắm chặt của Kim Tại Trung không ngừng run lên, Lâm Lục Giang nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh thì sợ hãi đến mức bước lui mấy bước, giơ tay đầu hàng, "Câu hỏi không phải của tôi, là của cái người nhiệt tình kia, tôi chỉ đọc ra thôi!"

"Đệt cụ! Anh cũng không được chạy, đồng phạm với nhau!" Kim Tại Trung vừa đuổi theo vừa mắng, "Đồ chết tiệt anh sinh một đứa cho tôi xem!"

"Sinh không ra thì nói không cần, cậu hung dữ như vậy làm gì!" Lâm Lục Giang bị Kim Tại Trung bắt lấy đánh cho mấy phát, đáng thương xoa đầu.

Kim Tại Trung tức giận hậm hực xoay người đi về phía Trịnh Duẫn Hạo, đang muốn tính sổ với Thiên Ưng, nhưng anh không ngờ rằng gã đã đi đến chỗ mình, "Chị dâu! Chúc mừng anh đã vượt qua cấp một!"

Kim Tại Trung dùng dao tự chế, để trên trán Thiên Ưng, "Nếu như còn có cấp hai, có tin bây giờ tôi sẽ chém chết anh không?"

"A... Chị dâu đã thay đổi rồi, đanh đá quá vậy!" Thiên Ưng bẹp miệng nhún vai, "Chúng tôi chỉ muốn hát một bài tốp ca cho anh và lão đại, bí mật luyện tập lâu rồi!"

"A, mọi người có chắc là đáng tin không?" Kim Tại trung không thể tin được, "Không biết rống bài hát của người ta thành cái gì đây?"

Thiên Ưng lắc đầu nguầy nguậy, "Không có đâu, bài hát tên là "Bông hồng đỏ của lớp trưởng", nhưng Hắc Thử không phải là lớp trưởng, vậy nên bọn này đã thay đổi từ ngữ một chút."

"Hừ, không có ý kiến."

"Lời bài hát hay lắm, anh và lão đại nghe kỹ nha!" Nói xong, Thiên Ưng đưa Kim Tại Trung đến bên cạnh Trịnh Duẫn Hạo, quay mặt về phía Phi Lộc, Bạch Báo, Khủng Lang và những người khác, giơ cánh tay lên, giống như một nhạc trưởng, lại còn có chuyện như vậy đấy.

"Nào anh em, đứng lên hát! Bướm bay giữa muôn hoa, hoa đào say xuân thuỷ, một, hai, ba, hát!"

Bướm bay giữa muôn hoa, hoa đào say xuân thuỷ.

Đoá hồng của Hắc Thử, toả hương thơm trên bậu cửa sổ.

Một trái tim tuổi trẻ, hừng hực lửa nóng trong đại đội.

Hãy nhìn đôi vai của người đàn ông đang gánh trên vai trách nhiệm nặng nề.

Đoá hồng của Hắc Thử vì ai mà khoe sắc?

Đoá hồng của Hắc Thử mãi tương tư vì ai?

Đoá hồng của Hắc Thử thơm hương không u buồn.

Đoá hồng của Hắc Thử dành sự lãng mạn cho ai?

"Ây! Dành cho ai, dành cho cho bác sĩ Kim đẹp trai, trẻ trung, xuất chúng!" Thiên Ưng hét lớn, rồi tiếp tục hát theo mọi người:

Áng mây đuổi theo ánh trăng, mở cửa lòng của người ta.

Vuốt ve đóa hồng đỏ, Tại Trung mỉm cười ngọt ngào.

Trái tim mạnh mẽ cũng có sự dịu dàng như nước.

Nhận trọng trách quân y, chủ tâm hành nghề y cứu đời.

Đoá hồng đỏ của Tại Trung, mọc trong doanh trại không hối hận!

Đoá hồng đỏ của Tại Trung, có tình có nghĩa nở bung!

Đoá hồng đỏ của Tại Trung, tình yêu trong tim không tàn lụi!

Đoá hồng đỏ của Tại Trung, rực rỡ sắc đỏ đẹp nhất!

...

Đám đàn ông cục mịch của Thiên Ưng hát bài hát không dở nhưng không thể nói là dễ nghe. Giọng thô hát lúc nhanh lúc chậm, dù sao thì cũng không theo nhịp. Kim Tại Trung che mặt thấy rất xấu hổ, nhưng đối diện với ánh mắt trìu mến của Trịnh Duẫn Hạo, anh vẫn cảm động cúi đầu nhận lấy bó hoa hồng mà Trịnh Duẫn Hạo đưa.

Ánh mặt trời chiếu trên những cánh hoa rực rỡ, Kim Tại Trung ngửi thấy mùi thơm, cảm thấy thoải mái và hạnh phúc, đưa tay ôm lấy vòng tay đang rộng mở của Trịnh Duẫn Hạo, khuôn mặt xấu hổ vùi vào ngực hắn.

Đám Thiên Ưng làm loạn một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể về, Kim Tại Trung nhanh chóng kéo Trịnh Duẫn Hạo tránh xa khỏi đám "bệnh nhân" kia. Buổi trưa họ dùng bữa đơn giản tại nhà Kim Tất Võ, sau đó đến khách sạn ăn bữa tối chiêu đãi.

Kim Tất Võ, với tư cách là chủ hôn, tuyên bố Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung kết hôn. Một tràng pháo tay từ hàng ghế vang lên. Cha mẹ hai bên vui vẻ cười rạng rỡ, nâng ly rượu mời hết bàn này đến bàn khác, cho đến tận chín giờ tối tiệc mới tan.

Phi Lộc và những người khác đã uống rượu nên không thể lái xe trở lại quân đội, cuối cùng đến một nhà khách gần đó để ngủ một đêm, còn Trịnh Duẫn Hạo và Kim Tại Trung thì trực tiếp lên phòng khách sạn.

Khi đặt tiệc thì được khách sạn tặng phòng một ngày một đêm miễn phí.

Còn về đêm đó, họ đã làm gì trong phòng?

Có lẽ chỉ cái giường mới biết.

.....

Trong nháy mắt, Kim Tại Trung đã làm việc tại Bệnh viện Đa khoa trực thuộc Quân khu A được ba năm, sau khi giải ngũ, anh theo chủ nhiệm khoa tiến hành nghiên cứu, hiện tại anh đã là một bác sĩ có tiếng ở thành phố A và có trong tay hai dự án góp vốn trong và ngoài nước, giá trị con người cao ngất, là bạch mã hoàng tử trong lòng các y tá trong viện.

Hôm nay, Kim Tại Trung vừa vào viện chưa kịp tới văn phòng đã gặp học sinh của anh, anh vẫy tay chào nhóm trẻ vừa tốt nghiệp Đại học Quân y, "Một ngày mới đến rồi, mọi người cố lên nhé!"

"Hôm nay tâm trạng tốt hả thầy?" Một trong những cô gái đáng yêu mỉm cười.

"Hôm nào tâm trạng của thầy không tốt? Nhưng hôm nay trông có vẻ sảng khoái hơn!" Một nam sinh khác cũng cảm thán.

Kim Tại Trung nhướng mày và lầm bầm hai ba tiếng, sau đó xoay người đi đến văn phòng.

Anh có thể không vui vẻ sao? Hôm nay là ngày mà Trịnh Duẫn Hạo xuất ngũ.

Người này cuối cùng cũng sẵn sàng thay đổi công việc, Kim Tại Trung còn hạnh phúc hơn khi giành được giải thưởng năm triệu.

Mặc dù Trịnh Duẫn Hạo trong quân đội rất thuận buồm xuôi gió, quân hàm cấp bậc đều tăng, chỉ trong ba năm đã lên đến thượng tá, nhưng Kim Tại Trung vẫn lo lắng cho sự an toàn của đối phương.

Mấy năm nay, Trịnh Duẫn Hạo ít nhiều cũng bị thương trong quá trình làm nhiệm vụ, lần nào Kim Tại Trung cũng sợ hãi, về sau Trịnh Duẫn Hạo biết đây không phải là biện pháp nên định đổi nghề, chuyển về thành phố A.

Hắn đã đào tạo ra nhiều nhân tài cho Lợi Kiếm, vì vậy cấp trên trực tiếp duyệt đơn của hắn và điều hắn trở lại thành phố A để làm phó giám đốc Cục tài chính.

Trước khi đi, Trịnh Duẫn Hạo muốn giao Lợi Kiếm cho Phi Lộc, nhưng tên kia cũng là một cao thủ cứng đầu. Khi nghe tin Trịnh Duẫn Hạo không ở trong quân đội nữa, y nói rằng y cũng sẽ rời đi, dù sao thì trước đây y đăng ký vào đặc chủng Lợi Kiếm vì hoài bão trong lòng và vì Hắc Thử. Bây giờ Hắc Thử không còn ở đó nữa, Phi Lộc cũng không có ý định tiếp tục phục vụ.

Thiên Ưng thấy Phi Lộc sắp đi, gã suy nghĩ một lúc, bàn bạc với gia đình cũng định xuất ngũ chuyển nghề.

Cuối cùng, Hắc Thử, Phi Lộc và Thiên Ưng đều xuất ngũ, Lợi Kiếm giao lại cho Bạch Báo, Khủng Lang và những người khác.

Ban đầu, cấp trên sắp xếp cho Phi Lộc và Thiên Ưng làm nhân viên của Cục Nội vụ, nhưng Phi Lộc không muốn làm việc dưới quyền người khác nên đã lên kế hoạch khởi nghiệp, mở công ty bảo vệ cùng với Thiên Ưng, chuyên tuyển dụng quân nhân xuất ngũ làm vệ sĩ cho các ngôi sao, giám đốc điều hành công ty, lãnh đạo chính phủ. Công việc kinh doanh phát triển mạnh mẽ, mỗi năm thu nhập hàng trăm vạn.

Ngay sau khi Trịnh Duẫn Hạo xuất ngũ không lâu, Kim Tại Trung tận dụng thời gian nghỉ phép hàng năm, cuối cùng họ cũng có thể ra nước ngoài. Điểm dừng chân đầu tiên là Tahiti ở Nam Thái Bình Dương, trải qua tuần trăng mật muộn 3 năm trên đảo Borabora, sau đó bắt chuyến bay đến New Zealand, đến lúc kết thúc kỳ nghỉ mới về nước.

Trên chuyến bay trở về nhà, Kim Tại Trung ngồi bên cửa sổ nhìn mây trắng bên ngoài, không khỏi nhoẻn miệng cười.

Đây là lần đầu tiên anh ra nước ngoài sau khi thực hiện nhiệm vụ gìn giữ hòa bình trở về từ Liberia, ngoài sự phấn khích là sự hài lòng và hơn hết là hạnh phúc. Hồi đó bị Kim Tất Võ bắt buộc phải chuyển về thành phố A, không biết từ đâu lòi ra một vị hôn phu gửi tin nhắn làm phiền, điều này thực sự khiến anh đau đầu. Hôm nay người kia ở bên cạnh anh, nắm chặt tay anh, cùng nhau chiêm ngưỡng phong cảnh của thế giới.

Hắn đã sống với thân phận Hắc Thử trong 14 năm, cuối cùng năm nay đã trở về thân phận Trịnh Duẫn Hạo, thực hiện lời hứa bay cùng nhau.

Cuộc sống này thật tốt đẹp.

Kim Tại Trung nghiêng đầu trìu mến nhìn người đàn ông kia, hắn cảm nhận được tình yêu trong mắt anh, cúi đầu hôn lên đôi môi ấm áp.

—Nhớ tin nhắn đầu tiên anh gửi cho em không?

—Hạo của em?

— Vận mệnh khiến cho chúng ta gặp nhau, khiến cho anh chìm đắm trong đôi mắt em. Anh muốn bên em, che mưa chắn gió cho em cả đời. Xin em hãy tin tưởng, anh sẽ làm cho cuộc đời em ngập tràn ký ức vui vẻ! Kí tên: Hạo của em."

—Ừ, Hạo của em.

-----------------Toàn văn hoàn----------------

Cuối cùng cũng lết tới đây :v

Cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc hết bộ truyện này. Đây là lần đầu mình edit, cũng ko biết có phải lần cuối không :)))) Hy vọng sự chém gió của mình không ảnh hưởng quá nhiều đến truyện và quá trình đọc của các bạn.

Lần nữa cảm ơn sự ủng hộ và hối chương của mọi người. <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro