Chương 35: Nhiệm vụ
Trịnh Duẫn Hạo đã đến sân bay thành phố C rất nhanh, do tin tức bị phong tỏa, lực lượng chống bạo động và đặc công chỉ có thể giả làm lực lượng tuần tra bình thường để không gây hoang mang dư luận và bọn khủng bố nghi ngờ. Mọi người toả ra khắp sân bay, một khi phát hiện ra ai khả nghi thì sẽ bắt đem đi.
Trịnh Duẫn Hạo đã thay trang bị trên trực thăng, ngay khi xuống máy bay thì chào hỏi Thiên Ưng và Phi Lộc, hai người cũng mặc quần áo chỉnh tề và chạy đến với khẩu súng bắn tỉa kiểu 88.
"Sao cậu lại ở đây?" Khi nghe điện thoại, Trịnh Duẫn Hạo rất ngạc nhiên khi thấy Kim Tất Võ nói là đưa đám người Thiên Ưng tới, chẳng lẽ bọn kia cũng ở gần đây sao?
"Nhà em cách đây không xa, đi máy bay nửa giờ là đến." Phi Lộc giải thích, Thiên Ưng đi theo sau Trịnh Duẫn Hạo. Hắn gật đầu đáp lại, sau đó đi tới chỗ đội trưởng đứng cách đó không xa đã đợi họ từ lâu.
Sau khi hai người chào nhau thì bắt đầu nghiên cứu tình hình, bởi vì nguồn gốc của chiếc máy bay gặp nạn là một quốc gia nào đó ở Trung Á. Nước kia nên chịu phần lớn trách nhiệm, nhưng cũng phải nghi ngờ liệu nước đó có phải đã cố tình gửi những kẻ khủng bố vào đất nước của chúng ta hay không. Đợi cho đến khi mọi chuyện kết thúc rồi sẽ đưa ra quyết định.
Mặc dù sân bay đã được sơ tán một lần nhưng sự yên bình lâu nay bỗng chốc tan vỡ, một số nhân viên sân bay cũng tỏ ra lo lắng, thậm chí có ý định bỏ chạy. Cuối cùng ở tất cả những nơi quan trọng như cửa soát vé, cửa xuất cảnh đều được thay người. Các đặc công phía trên cố gắng bắt các phần tử khả nghi ngay trạm kiểm soát đầu tiên.
Sau khi bàn bạc với đội trưởng, Trịnh Duẫn Hạo đã đưa Thiên Ưng và Phi Lộc đến phục kích tại điểm ngắm bắn, để đảm bảo an toàn cho hành khách, họ được phép trực tiếp bắn chết.
Cuối cùng thì máy bay từ nước kia đến thành phố C đã hạ cánh an toàn, mọi người thở phào nhẹ nhõm, trên máy bay không có nhân viên bảo vệ, một khi tai nạn xảy ra thì thiệt hại thật sự rất nặng nề. Dù có đoán được là nhóm khủng bố định thực hiện vụ đánh bom ở sân bay, nhưng ít nhất có bọn họ ở đó, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.
Không quá khó để xác định kẻ khủng bố trong số hàng trăm hành khách xuất cảnh vì họ biết trước diện mạo và đặc điểm của kẻ khủng bố, ngay sau đó một nghi phạm đã bị đưa đi trong lặng lẽ. Có lẽ bọn khủng bố đã quá lo lắng và thận trọng nên sau khi mất tích một người đồng hành, bọn chúng trở nên vô cùng lo lắng và tức giận, chẳng mấy chốc đã thu hút được sự chú ý của các đặc công, chưa kịp thực hiện bước tiếp theo thì bên đặc công đã bắt được một nhóm người.
Sân bay sau một trận náo loạn thì trật tự trở lại, rất nhiều khách còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, đặc công bắt đầu rút lui ra ngoài.
Trịnh Duẫn Hạo ghìm súng quan sát cục diện, trong điện thoại truyền đến âm thanh của Phi Lộc, "Làm xong rồi?"
"Xem qua rồi, bọn họ dám ngang nhiên đem theo đồ nguy hiểm, nhất định không phải để cho người ta bắt vô ích."
"Có lý, hướng 11 giờ người theo đạo Hồi, không phải dáng người hơi khác lạ sao?"
Hắc Thử nhìn về hướng Phi Lộc nói, đúng thật có chút bất thường, đó là một phụ nữ mang thai, mặt bị che bởi tấm màn đen nên không thể nhìn rõ. Cô ta ưỡn bụng to đẩy hai cái valy nhìn có vẻ nặng, tuy người kia đã đi qua cổng an ninh nhưng tốc độ của người kia lúc chậm lúc nhanh, thật sự không giống hành vi của phụ nữ mang thai. Hơn nữa một phụ nữ mang nhiều đồ đi ra như vậy mà không thấy ai đến đón?
Thật sự không hợp lý.
Trịnh Duẫn Hạo và Thiên Ưng đang phục kích, trong khi Phi Lộc âm thầm theo dõi bên ngoài sân bay ở một nơi bí mật hơn, trong một khoảng thời gian ngắn ba người họ không nói gì.
Đội trưởng đội đặc công báo tin đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và bắt được tổng cộng 5 tên khủng bố Đông Turkistan. Kiểm tra sơ bộ thì đây là một nhóm tổ chức độc lập Tân Cương do Redika Derna cầm đầu. Mục đích lần nhập cảnh này là để buôn lậu vũ khí đạn dược và buôn bán ma túy nhưng rất may đã thu giữ được toàn bộ số hàng nguy hiểm này, không có thương vong.
Đội trưởng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lần hành động này lại thuận lợi như vậy, chỉ đơn giản là bắt được người. Nhưng Hắc Thử lại không nghĩ vậy, hắn nói với đội trưởng rằng đã tìm thấy một người khả nghi ở gần lối ra sân bay, đội trưởng dừng lại, sau vài giây, anh ta phá lên cười, "Sao có thể vậy được, tất cả đám người Duy Ngô Nhĩ đều bị chúng tôi bắt được rồi!"
"Nhiệt Địch Ca • Đức Nhĩ Na..." Trịnh Duẫn Hạo nói tên người phụ nữ này, càng cảm thấy dáng vẻ người kia thêm khả nghi, nhưng đối phương chỉ đứng chần chừ một chỗ, không làm hành vi nào khác thường. Hành khách xung quanh đi đi lại lại, chỉ tò mò liếc mắt nhìn quần áo của người phụ nữ này thêm một chút rồi bước đi, mới nhìn qua thì cứ nghĩ rằng bên kia đang đợi ai đó.
Đội trưởng không cử người đến hỗ trợ, thậm chí còn yêu cầu Hắc Thử rút lui, trả lại súng đạn. Hắc Thử khó chịu vì bị làm phiền, trực tiếp tắt kết nối bộ đàm với bên kia và ra lệnh cho Thiên Ưng di chuyển khỏi điểm xạ kích cùng với hắn.
Họ di tản khỏi lối đi an toàn, chỉ trong mười giây, đột nhiên có một tiếng nổ vang dội, mặt đất rung chuyển, tiếng người la hét. Trịnh Duẫn Hạo trượt chân suýt chút nữa lăn xuống cầu thang. Hắn vội ổn định lại bình tĩnh gọi Phi Lộc, Thiên Ưng.
"Báo cáo, điểm nổ nằm ở góc chết, mẹ kiếp! Biết ngay là bọn kia rất gian xảo mà, thế mà còn có chuẩn bị người ở phía sau!" Giọng Phi Lộc rất tức giận, y chửi rủa, "Mấy người đặc công ở đây ăn shit mà lớn hay sao? Chỉ nghĩ chuyện đơn giản kết thúc như vậy? "
"Dù sao cũng là quân nhân của thành phố, chưa từng tiếp xúc với bọn khủng bố." Hắc Thử nhàn nhạt đáp, tiếp tục gọi Thiên Ưng, cuối cùng tín hiệu cũng kết nối được với Thiên Ưng.
"Mẹ kiếp, suýt nữa là trực tiếp bị nổ tan tành cmnr!" chỗ Thiên Ưng là điểm gần nhất với vụ nổ và tầm nhìn của gã rộng hơn so với Hắc Thử và những người khác. Lúc này trong sân bay bắt đầu hỗn loạn, các hành khách ôm đầu bỏ chạy thục mạng về phía lối ra. Hắc Thử nhanh chóng liên lạc với đội trưởng. Tín hiệu bên kia lúc tốt lúc xấu. Ngay sau khi vừa được kết nối thì có một tiếng nổ khác vang lên từ bên ngoài.
"Chết tiệt! Đội trưởng vẫn không trả lời, bị ném bom trên không sao?" Thiên Ưng hừ lạnh nói.
"Đừng nói nhảm nữa, đi tìm kẻ khả nghi, tôi sẽ gọi đội chống cháy nổ."
"Vâng lão đại!" Thiên Ưng trả lời xong liền chạy đến canh ở chỗ khác, một loạt động tác leo trèo được hoàn thành lưu loát, gã thở phào nhẹ nhõm rồi ẩn mình vào bóng tối, nhắm bắn một phát vào người đàn ông ôm bom trong hội trường.
Súng được trang bị bộ giảm thanh nên không phát ra tiếng động, chỉ trong nháy mắt, tên khủng bố đang liều chết cùng mọi người đã bị Thiên Ưng bắn chết. Người phụ nữ mang thai cũng lộ nguyên hình, đem chất nổ trong valy bỏ ra, chuẩn bị liều mạng.
Thiên Ưng ngay lập tức nhắm vào giữa hai lông mày của đối phương, bắn thêm một phát nữa vào ngực, người phụ nữ đang la hét chống lại chính phủ chết ngay dưới họng súng.
"Làm tốt lắm!" Bên kia, Phi Lộc bắt đầu đổi vị trí, nhìn thấy kết quả bắn súng của Thiên Ưng, khóe miệng y nở một nụ cười lạnh, "So xem hai chúng ta ai giết nhiều người hơn?"
"Thú vị đấy!" Thiên Ưng lại thay đổi điểm bắn, không biết từ đâu xuất hiện lao ra một nhóm khủng bố. Đám người kia rất tức giận sau khi phát hiện ra đồng bọn của mình bị tiêu diệt bởi tên bắn tỉa giấu mặt, vừa hét lên giận dữ vừa hét lên muốn thương lượng vừa giơ súng lên đe doạ. Những người xung quanh co cụm lại với nhau, run rẩy quỳ xuống xin tha.
Hắc Thử im lặng quan sát tất cả những chuyện này, ống kính súng ngắm vẫn ghim lên ngực của kẻ cầm đầu.
Các chuyên gia đàm phán đã chờ sẵn bên ngoài sân bay, chỉ cần bên kia đồng ý, họ có thể đến để đàm phán các điều khoản. Đám người đa số là muốn thể hiện sự bất mãn với chính phủ và trả thù xã hội, Trịnh Duẫn Hạo mới đầu còn không muốn đàm phán, vì dù là độc lập Tân Cương hay độc lập Tây Tạng, thì tất cả đều thật kinh khủng. Bọn họ đều muốn liều mạng, miệng nói đàm phán là giả, muốn thêm một mạng chôn chung mới là thật, vậy nên người đàm phán cũng chỉ đến thay thế những con tin yếu ớt.
Note: Vì mình không thích việc chính trị giữa TQ và Tân Cương, Tây Tạng nên đoạn sau mình ko muốn edit, các bạn thông cảm nhai bản chay giúp mình. Vì mình cũng vừa đọc vừa làm nên không biết fic có nội dung nhạy cảm ở đây, nếu có thì mình đã không làm rồi, ahuhu. >"<
Đoạn không edit sẽ nằm giữa hai đoạn phân cách.
--------
Vì con chuột đen chiếm một vị trí hẻo lánh so với trung tâm của vụ việc, nó biết đối phương đã nói gì. trong cơn tức giận và thậm chí bị đe dọa bằng súng. Cuộc nói chuyện đã không diễn ra tốt đẹp.
Người đàm phán bị đồng phạm đạp ngã xuống đất, cố gắng leo lên mấy lần đều không thành công, trên mặt đất vẫn còn một vũng máu, Zheng Yunhao nhìn mày nhíu lại.
"Khẩu súng của họ được trang bị một lưỡi lê, và người đàm phán đã bị đâm vào đùi. Tình hình không mấy lạc quan." Tianying quan sát và nói.
"Có bao nhiêu người của chúng ta ở quanh đây?" Hắc Chuột Hàn hỏi.
Nhưng có rất ít phản ứng, đối mặt với một nhóm khủng bố khoảng bảy tám người, lính bắn tỉa mai phục trong sân bay chỉ có bốn người, gần như là tình huống một chọi hai.
Đối phương đang hoạt động theo nhóm, điều này cho thấy họ không thể hành động hấp tấp, đặc biệt thận trọng và phải phân bổ rõ ràng. Nhưng sự thật nghiêm trọng hơn họ tưởng, người đàm phán yếu ớt ngã xuống đất, bị trói bằng bom hẹn giờ, bên kia trói một nhóm con tin lại với nhau bằng sợi dây từ hư không, và không ai có thể trốn thoát.
Đây là một trò hết sức gian xảo, bên kia cười nhăn nhở định giết cá thì lưới đã vỡ, bên ngoài cứ vang lên cảnh báo nhưng đều bịt tai làm ngơ, bên ngoài chỉ cho bọn họ nửa tiếng đồng hồ nói muốn. để gặp bí thư thành ủy, nếu không nửa giờ nữa họ sẽ bị bắn tên.
Feilu lúc này đã đi ra ngoài, nghe được nhóm khủng bố lời lớn tiếng uy hiếp, hắn nóng lòng muốn xông lên quét một cái tàu con thoi, nhưng lại bị thủ lĩnh tiểu đội hạn chế, rốt cuộc không thể rời đi.
Anh biết Bí thư Thành ủy nhất định sẽ không đến, dù có đi cũng không vào nơi nguy hiểm như vậy, nên mọi hy vọng chỉ có thể dồn vào bốn người lính đặc công mai phục ở sân bay-Chuột Đen, Sky Eagle và Quân khu C Hai tay súng bắn tỉa xuất sắc.
Nhưng không ai là tay súng thiên bẩm, mang hai cược hàng chục sinh mạng, ở hiệp đầu tiên, anh ta trúng đích 100%, sang hiệp thứ hai, anh ta bắn trượt mục tiêu do căng thẳng của một tay súng bắn tỉa, điều này trùng khớp với Tianying NS. .
Nguy hiểm đang cận kề, người sống sót duy nhất ngay lập tức nhấn điều khiển từ xa của quả bom, đồng hồ hẹn giờ trên quả bom trôi qua hết phút này đến phút khác và tiếng than khóc xung quanh vang lên. Eagle theo sát, quan sát tình hình xung quanh.
Ở còn không có xác định an toàn dưới tình hình, hắc thử cũng không có nhượng cảnh sát bên ngoài tiến đến, ở sơ tán những người khác chất hậu tài đưa tới một gã kinh nghiệm phong phú bài bạo thủ.
Lúc này thời gian đã qua khứ phân nửa, còn dư lại chỉ ba phần chung, hắc thử cùng bài bạo thủ và chuyên gia đàm phán, thiên ưng cũng bị hắn khiển đi.
"Lão đại ngươi lui về lai!" Thiên ưng không yên tâm ở khoảng cách an toàn ngoại hô.
Hắc thử quay đầu lại liếc nhìn thiên ưng, mặc vào chống đạn phục, kéo ở lam tuyến thượng thì, tất cả mọi người nín hơi ngưng thần, có người thậm chí bưng cái lỗ tai quay lưng lại, rất sợ thấy tàn nhẫn một màn.
Phi lộc và thiên ưng lo lắng đợi, hai người nắm thật chặc thủ, độ mạnh yếu tương tay của nhau chưởng bóp trở nên trắng, nhưng bọn họ đều không quan tâm, trong mắt tràn đầy là bọn hắn đội trưởng chính là thân ảnh, còn có hắc thử không ngừng thoải mái chuyên gia đàm phán buông lỏng nói.
"Cùm cụp."
Một cái lam tuyến bị từ đó kéo đoạn, hắc thử chăm chú nhìn đảo kế thì, hiển kỳ bình thượng chữ số ngưng đập, hắn phảng phất sống lại giống nhau hung hăng thở phào một cái, liên hợp bài bạo thủ tương bom từ chuyên gia đàm phán trên người cởi ra, bắt chuyện nhân viên cứu cấp đồng thời theo bài bạo thủ dời đi bom.
--------
Thấy Hắc Thử an toàn trở về, Thiên Ưng vội vàng đến ôm Hắc Thử, gã sợ bóng sợ gió một hồi, thực sự là sợ đội trưởng nhà mình gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu không phải là thiệt hại của quân đội, thì Kim Tại Trung cũng không tha cho bọn gã.
"Tốt quá rồi lão đại!" Thiên Ưng ôm chặt con Hắc Thử, vỗ vào lưng hắn, nước mắt lưng tròng vì kích động.
Phải biết rằng EOD (Explosive Ordnance Disposal- xử lý vật liệu nổ) là một nghề đối mặt với tử thần, quả bom lần này tuy là loại chỉ có ba sợi nhưng sức công phá của nó không thể coi thường, mặc áo chống đạn cũng không thể tránh được sức sát thương của bom. Nếu va chạm mạnh thì nó thậm chí có thể làm tan nát nội tạng, bộ quần áo chống đạn cùng lắm là giữ lại một cái xác toàn thây.
Thiên Ưng lo lắng muốn chết, gã thực sự không hiểu tại sao lão đại của mình không rút lui mà sống chết cùng EOD. Trình độ tư tưởng của gã không cao như vậy, dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành, công việc tiếp theo là của đội EOD, lỡ như có mệnh hệ nào, gia đình phải lo lắng biết bao!
"Lão đại, nếu lần sau còn làm như vậy, em rất muốn tố cáo với bác sĩ Kim!" Thiên Ưng đập mạnh vào vai Hắc Thử, khóc không ra mà cười cũng không phải, nét mặt nhăn nhó, nhìn có chút buồn cười.
Hắc Thử nghiêm túc nhìn đối phương, lại ôm đối phương lần thứ hai, trong lòng thấy cảm động.
Thực sự là tình đồng chí gắn bó cả đời này, nhóm người ở Lợi Kiếm kia là chiến hữu của hắn, không uổng công hắn vào sinh ra tử.
Mối nguy đã giải quyết xong, mọi người dần dần giải tán, đặc công kết thúc công việc, đội trưởng xoa xoa tay tỏ vẻ xin lỗi Hắc Thử. Hắn cong miệng nói là chuyện nên làm rồi mang theo súng để chuẩn bị quay lại sân bay.
Ngày mai Thiên Ưng và Phi Lộc cũng sẽ trở lại thành phố A. Vì gặp nhau ở đây nên họ không định về nhà, dù sao thì hai người không có hành lý gì cả, bọn họ cũng chỉ mang theo quần áo đơn giản. Ngay sau khi nhiệm vụ kết thúc, hai người đã mè nheo với Trịnh Duẫn Hạo, bảo hắn mang họ trở về Tam Á một đêm rồi cùng nhau trở lại quân đội vào ngày hôm sau.
Trịnh Duẫn Hạo không phản đối, thêm một người thêm một lao động nữa, Kim Tại Trung đã mua không ít đồ lưu niệm và trái cây. Những thứ không thể đem đi được thì quá hời cho hai cái miệng tham ăn kia!
Cả ba nói và cười đi về phía lối đi an toàn, Thiên Ưng và Phi Lộc đi cạnh nhau ở phía trước, Hắc Thử đi sau. Đột nhiên một âm thanh lanh lảnh và quen thuộc vang lên - tiếng đạn lên nòng. Vẻ mặt của Trịnh Duẫn Hạo đang thoải mái bỗng trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, hắn nhanh chóng kéo chốt an toàn và bắn vào chỗ phát ra âm thanh.
"Đoàng!"
Một tiếng súng vang lên, mang theo cả tiếng vang vọng bên trong lối đi. Thiên Ưng và Phi Lộc bị sốc liền nhanh chóng xoay người phòng thủ. Đập vào mắt là một người đàn ông gầy gò ngã thẳng xuống cầu thang, viên đạn xuyên qua giữa lông mày của người kia, chết không nhắm mắt. Mà Hắc Thử... cũng từ từ khuỵu xuống, trên ngực phun ra dòng máu đỏ tươi.
"Lão đại!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro