Chap 11 : Tạo biến
Hôm sau vẫn là một ngày nhàm chán, mặt trời vẫn lên và chân của Biểu Lạc Nhiên vẫn đau, bởi vì hôm qua nhảy nhót quá nhiều. Nhưng việc đó vẫn không thể ngăn cô làm một nhân vật phụ có tâm nhất hệ mặt trời.
Hệ thống sáng sớm đã gào cô dậy, nói cô bắt buộc phải biểu diễn một màn violin.
Thế là ý gì ? Không phải bắt cô tạo biến đó chứ ?
Cho dù là thế Biểu Lạc Nhiên cũng phải xách cái thân xác nặng nề tới trường thực hiện nhiệm vụ, ai bảo cái chân của cô đã nhắc nhở cô không làm nhiệm vụ sẽ có cái hậu quả gì chứ.
Lâm Uyển Đình hôm nay lại tốt bụng mang violin đến lớp học nhạc giúp cô, cho dù Biểu Lạc Nhiên đã ra sức từ chối, nhưng nữ chính lại đáp lại một câu đáng thương
" Không sao cứ để tớ, dù sao hiện tại tớ cũng là chân sai vặt của Tống Minh Hạo... "
Phận làm một nữ phụ phản diện chân chính, cô chỉ có thể để cho nữ chính hoàn thành vai diễn đáng thương và mình là một nữ phụ độc ác lợi dụng tuyên bố của nam chính để hành hạ nữ chính.
Theo nhiệm vụ của hệ thống, giữa giờ Biểu Lạc Nhiên ngang nhiên giơ tay xin biểu diễn... Mặc dù cô ở thế giới thực vẫn chưa đụng đến cái món đồ quý tộc như thế này lần nào :))))
Vẫn cứ là nhờ bug, Biểu Lạc Nhiên thuận lợi kéo một bản violin hoàn hảo. Lúc cô vừa biểu diễn xong, chợt mấy nữ sinh liếc mắt qua Lâm Uyển Đình, cố ý lớn giọng mỉa mai
" Haizz, nhìn bạn học Sơ Vận xem, vừa xinh đẹp vừa đa tài, có thể kéo ra một bản violin hoàn hảo vậy, cũng không biết tự nhìn lại mình xem, chỉ biết đeo bám Minh Hạo !"
Biểu Lạc Nhiên cảm thấy không những chân đau, mà đầu cũng đau nữa. Đám quần chúng này chắc chắn muốn bàn tay vàng của nữ chính đập trúng cô đây mà.
Không biết ở đâu chui ra một nữ sinh ngồi bên cạnh nữ chính, đột nhiên đứng dậy lườm nữ sinh vừa mở miệng chê bai kia, lớn giọng nói lại
" Chẳng phải chỉ là kéo một bản nhạc thôi sao ? Uyển Đình nhà chúng tôi violin thì có thể không chắc, nhưng bì dương cầm thì xin mời ai dám đứng ra solo một trận"
Biểu Lạc Nhiên cầm violin, trong đầu thầm nghĩ đây là cái logic quỷ quái gì thế, nhà nghèo mà đến piano cũng thuần thục là sao ?! Bug hơi lố rồi đó nha !!
Có điều dù sao bà đây cũng nhận vai nữ phụ rồi, không thể vô trách nhiệm được. Cho nên Biểu Lạc Nhiên dùng vẻ mặt hết sức hống hách đáp lại
" Ồ ! "
Nữ sinh kia lộ vẻ khó hiểu
" Ồ là ý gì ?"
Biểu Lạc Nhiên giơ giơ cây đàn violin lên
" Tớ chỉ chơi được violin, dương cầm tớ hoàn toàn không biết. Cho nên tớ ồ nghĩa là hoàn toàn đồng ý tớ chơi không lại. "
Nữ sinh kia có vẻ không ngờ cô "khiêm tốn" như thế, cũng chẳng tiếp lời nào được, đành đứng qua một bên, lúc này Uyển Đình mới lên tiếng
" Thôi được rồi Lộ Thi, chúng ta về lớp học thôi. À đúng rồi Sơ Vận, cậu có cần tớ cầm nhạc cụ giúp không ?"
Nữ sinh mà Lâm Uyển Đình gọi là Lộ Thi kia lại nhảy ra
" Cậu bị Tống Minh Hạo bắt nạt chưa đủ hay sao còn muốn tiếp thêm An Sơ Vận nữa ?"
" Sơ Vận đang bị bong gân mà, cậu ấy không tiện !". Lâm Uyển Đình nhìn chân cô nói.
Biểu Lạc Nhiên mắt thấy rắc rối bắt đầu kéo đến, vội vàng từ chối
" Không cần đâu, tớ muốn ở lại luyện tập thêm chút nữa !"
" Thôi được, vậy bọn tớ đi trước !". Lâm Uyển Đình gật đầu, sau đó kéo thêm "gia hỏa" Lộ Thi đi.
Sau khi mọi người giải tán, Mộc Na Na chen lên nói nhỏ vào tai cô
" Sơ Vận ! Dạo này cậu hơi khiêm tốn đấy, đáng lẽ cậu nên solo chứ !"
Biểu Lạc Nhiên đặt cây đàn vào túi da, đáp
" Tớ đến năm nốt đồ rê mi fa son còn không rành thì solo bằng niềm tin à ?"
Mộc Na Na thở dài
" Cũng đúng, cậu từ nhỏ chỉ học thứ violin mềm mại này, hôm nay đúng là thua 0:1 mà. Nhưng mà cậu yên tâm, Lâm Uyển Đình chẳng phải là chân sai vặt sao, tớ nhờ Tống Minh Hạo trị cô ta !"
Biểu Lạc Nhiên chớp chớp mắt
" Tiểu tổ tông, cậu đừng kiếm thêm việc cho tớ nữa, cậu tốt nhất đừng đụng tới Lâm Uyển Đình, nếu không cẩn thận Tống Minh Hạo xử chết cậu !"
Mộc Na Na vẫn không nhận ra "tính chất nghiêm trọng" của bàn tay vàng, đắc ý nói
" Tớ không tin, Tống Minh Hạo chỉ đối với cậu là kiên nhẫn dịu dàng, với Lâm Uyển Đình đó thì vô cùng hung dữ, cậu ấy sẽ giúp cậu thôi !"
Biểu Lạc Nhiên cảm thấy Mộc Na Na đúng là hoàn thành vai trò bạn của nữ phụ một cách xuất sắc, không giỏi gì chỉ giỏi đẩy cô lên đầu ngọn sóng gió, nhưng dù sao cũng là thiết lập, Biểu Lạc Nhiên cốc nhẹ lên đầu Mộc Na Na
" Cậu có thôi đi không, tớ hơi đau chân, chốc nữa tớ không đến căn tin, cậu đi một mình nhé !"
Mộc Na Na xoa xoa trán, dẩu môi
" A, cậu không đi sao, thế có muốn thứ gì không, tớ mua cho cậu ?"
Cô lắc đầu
" Không cần, tớ đến phòng y tế một lát"
Mộc Na Na lập tức ôm cánh tay cô
" Phòng y tế ? Tớ cũng muốn đến ! Tớ muốn gặp Thạch Triết caca !"
Biểu Lạc Nhiên nhún vai
" Được thôi !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro