Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

"Chứng minh nhân phẩm bản cô nương tốt. Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở." Nguyệt Bảo giả bộ tự kỉ đánh trống lảng. Sau đó leo lên ngựa dẫn đầu chạy về phía trước. Theo sau là đám người Tề Ngôn và thuộc hạ của nàng.

—————

Phía Bắc biên giới Đại Tề
"Thuộc hạ Mạc Tùng tham kiến cô nương."

"Lâu ngày không gặp Mạc Tùng ngươi vẫn cứng nhắc như ngày nào." Nguyệt Bảo chọc chọc cọng cỏ lên mũi Mạc Tùng.

"Hắt xì, hắt xì" Mạc Tùng liên tục hắt hơi "Cô nương, ngài lại bôi cái thứ gì lên cỏ nữa vậy?" Giọng nói bất đắt dĩ của Mạc Tùng khiến cho mọi người nghi hoặc.

"Ai bảo ngay lần đầu tiên gặp nhau hắn lại gài bẫy ta chứ!" Nguyệt Bảo hảo tâm giải thích.

"Cô nương, ngài vẫn chưa trả thù đủ sao. Lần đó nếu biết là ngài cho ta mười cái gan cũng không dám làm như vậy." Haiz, ai bảo hắn không nghe lời cảnh báo của tên khốn Mạc Cúc kia mà chọc phải tổ ong vò vẽ này cơ chứ.

"Tử Trúc đâu, sao chỉ có mình ngươi thôi vậy?"

"Cô nương, chủ tử đang xử lí chút việc gấp nên phái thuộc hạ cùng Mạc Cúc đến đón ngài."

"Í, Mạc Cúc cũng đến? Hắn đâu rồi, sao ta không thấy?" Nguyệt Bảo nhìn đông nhìn tây tìm thân ảnh của Mạc Cúc.

"Cô nương, Mạc Cúc đang ở phía sau dọn dẹp lũ ruồi bọ của hoàng cung." Giọng nói của Mạc Tùng pha thêm chút sát ý.

"Vị kia sao càng ngày càng nguy xuẩn vậy. Thứ hắn muốn chưa chắn Tử Trúc đã muốn." Nguyệt Bảo chán ghét nói.

"Nhưng vị kia chưa chắn nghĩ như vậy. Cô nương, các vị trời sắp tối nhanh chóng đi thôi." Mạc Tùng chắp tay gật đầu với bọn người Tề Ngôn.

"Chúng ta đi."

"Giá, giá" Tiếng vó ngựa vội vã vang lên trong bầu trời hoàng hôn ấm áp.

—————

"Các ngươi về đi, đa tạ." Nguyệt Bảo lấy một đống chai lọ từ cái bao bên hông nhét vào lòng Mạc Tùng Mạc Cúc.

"Đa tạ cô nương." Bọn họ cũng không khách khí nhận lấy. Đừng xem thường đống chai lọ này, đây đều là thuốc trị thương, giải độc ngàn vàng khó cầu đấy.

"Hai ngày này cảm ơn hai vị đã hỗ trợ." Tề Bạch thay mặt chủ thượng của hắn chắp tạ hai người Mạc Tùng.

"Không cần cảm ơn, đây là nhiệm vụ vương gia giao phó."

"A đúng rồi, suýt nữa quên. Mang lá thư cho Tử Trúc." Bảo Bảo lục lội bao nhỏ lấy thư ra.

"Tuân lệnh, thuộc hạ cáo từ. Chư vị tái kiến."

"Tái kiến"

"Bây giờ chúng ta chỉ cần phi ngựa ngày đêm qua hai thành trì Đại Mạc nữa là có thể đến gần kinh thành rồi." Tề Bạch chỉ chỉ bản đồ.

"Không sai, hiện giờ cách đại hội chỉ còn nửa tháng. Chúng ta phải nhanh chóng đến kinh thành. Mỗi lần đến một trạm sẽ có người đến thay ngựa. Như vậy không quá 6 ngày là đến phía Nam biên giới Đại Tề." Nguyệt Bảo phân tích.

"Chúng ta đi càng nhanh càng tốt, tránh đả thảo kinh xà đám người Mạc Lăng Thiên." Tề Ngôn nhắc nhở.

"Đã biết, xuất phát thôi."

Thổ Châu, Đại Tề
Cuối cùng đoàn người Bảo Bảo đã bình an vượt qua hai thành trì của Đại Mạc.

"Kẹt" Tiếng cửa mở ra thu hút sự chú ý của đám nam nhân.

"Đúng là y phục của nam nhân mặc trông thoải mái hơn nhiều." Nguyệt Bảo cười tủm tỉm phẩy phẩy quạt.

Đám người kinh ngạc nhìn Nguyệt Bảo, bình thường mặc nữ trang đã đẹp câu hồn rồi giờ mặc nam trang lại càng thêm quyến rũ. Tiểu công tử khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn lấp lánh như biết cười, sóng mũi cao, đôi môi đỏ mộng như trái táo đỏ. Cả thân màu trắng thêu Mạn Châu Sa Hoa bằng chỉ đỏ càng tôn lên làn da trắng nõn nà. Thắt lưng lụa đỏ đính hồng thạch, treo một thanh khoá trường mệnh. Bên người đeo thêm một bao nhỏ màu trắng đựng đồ lặt vặt.

Chưa kịp để bọn họ bình tĩnh lại thì thấy một thân ảnh lại đẩy cửa bước vào.

Nguyệt Bảo ngây ngốc si mê nhìn nam nhân vừa bước vào.

Đám người Tề Bạch cũng phải há hốc mồm kinh diễm bởi nhan sắc yêu nghiệt này huống chi Nguyệt Bảo chỉ là Tiểu cô nương mười lăm tuổi.

Tề Đế tháo xuống cẩm bào màu đỏ thường mặc để tránh gây chú ý. Thay một thân cẩm bào màu đen bằng gấm Giang Nam, vạt áo thêu cây tre bằng chỉ bạc. Thắt lưng lụa đen thêu bạch hổ, lưng giắt ngọc bội khắc hoa văn thần thú. Tề Ngôn không hổ là cái giá treo đồ, cả người cán xứng lại cao một mét tám tám mặc màu gì cũng đẹp. Nhưng màu đen càng tôn thêm khí phách uy nghiêm của bậc vương giả. Đôi mắt phượng lạnh lùng miệt thị chúng sinh, đôi mày rậm, sóng mũi cao ráo cùng đôi môi bạc lãnh tình, mỗi khi bạc môi mím lại khí thế không giận mà uy phát ra càng dữ dội.

"Khụ khụ" Nguyệt Bảo đỏ mặt ho nhẹ che giấu sự thất thố của mình.

Tiếng ho của Nguyệt Bảo làm cho đám người Tề Bạch hồi thần.

"Chủ thượng, Nguyệt cô nươ..."

"Gọi sai rồi, là Nguyệt gia mới đúng." Nguyệt Bảo sửa lại.

"Chủ thượng, Nguyệt gia. Thổ châu là nơi phức tạp nhất Đại Tề, cường đạo thổ phỉ, gian thương hay các ân oán giang hồ đều có cho dù là vương tôn đại thần đều không dám với tay tới nơi này nên chúng ta nhất định phải cẩn thận." Tề Bạch thận trọng nói.

"Nha, không ngờ cũng có nơi khiến cho Tề Bạch ngươi phải sợ hãi." Nguyệt Bảo rung đùi cười nhạo.

"Ngươi vừa không có nội lực lại thêm chút võ công mèo cào của mình lát nữa dọc đường đi ngươi nên im miệng tránh trêu trọc phiền toái tìm tới cửa." Tề Ngôn nhíu mày nhắc nhở.

"Gia mới không sợ, gia mặc dù không có nội lực như có y thuật, hừ." Nguyệt Bảo không phục phản bác. Nhưng khi gặp hoạ nàng mới hối hận vì không nghe lời nhắc nhở của Tề Ngôn.

"Vị công tử này, mau vào trong, hôm nay đệ nhất hoa khôi Như Lan~~~ cô nương của Phong Hoa Lâu biễu diễn đấy~~~." Tiếng nói õng ẹo của ma ma Phong Hoa Lâu làm cho đám người Nguyệt Bảo nổi cả da gà, đôi mày của Tề Ngôn như hình chữ xuyên (川) cũng đủ kẹp chết một con ruồi.

"Mau đi thôi." Tề Khôn thấp giọng nói rồi bước nhanh về phía trước.

Đoàn người nhanh chóng tránh thoát sự lôi kéo của đám cô nương lầu xanh đó chạy nhanh đuổi theo Tề Ngôn.

"Cái gì mà 'Như Lan~~~', khó nghe muốn chết, có cần cuốn lưỡi kéo dài như thế không." Nguyệt Bảo bĩu môi khinh thường.

"Đúng vậy đó, thật sự lộ liễu mà, cả đám nữ nhân mặc như không mặc đứng giữa đường cái lôi kéo nam nhân. Thổ Châu này đúng là cái gì cũng có." Tề Bạch cảm thán.

"Này, ngươi lúc nãy có ngắm nhìn mấy cô nương đó không, nếu thích có thể nạp vài người về làm ấm giường a." Nguyệt Bảo nhảy tới sau lưng Tề Ngôn chọt chọt lưng hắn.

"Ui da,..." Nguyệt Bảo xoa mông đứng dậy "ngươi không thích thì thôi, người đừng có hỡi một tý là đẩy ta ngã xuống đất chứ."

Sau khi nghe thấy lời chọc ghẹo của Nguyệt Bảo, trên trán Tề Ngôn nổi đầy gân xanh không khách khí phất tay hất Nguyệt Bảo sang một bên.

Còn tại sao Đại Hắc Tiểu Hắc lại chịu để yên cho Tề Ngôn hất Nguyệt Bảo ư? Bởi vì mấy tháng nay số lần nhìn thấy tiểu chủ tử ngã là bao nhiêu bọn họ cũng không nhớ. Ngã hoài cũng không sợ, lúc nào cũng thích trêu trọc vị Tề Đế không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc này.

"Thiếu gia, Nguyệt gia chúng ta đến Mỹ Thực Lâu nổi tiếng Thổ Châu ăn uống trước rồi lên đường." Tề Bạch đề nghị.

"Được."

"Hừ" giọng hừ lạnh của Nguyệt gia xem như là đồng ý đi.
---------------------------------------------

"Khách quan, mời ngồi" Tiểu nhị cười hề hề dẫn đoàn người Bảo Bảo vào.

"Không biết khách quan muốn dùng gì ạ?"

"Cho một phần bánh bao thịt, hai phần thịt kho tàu, một phần gà luộc thêm một chum Nữ Nhi hồng nữa." Nguyệt Bảo phẩy phẩy quạt ra vẻ công tử phong lưu nói.

"Dạ được, khách quan chờ một tí."

"Thổ Châu đúng là đầm rồng hang hổ, một tiểu nhị cũng có nội công thâm hậu." Nguyệt gia anh tuấn tiêu soái sáp lại gần Tề Ngôn, hai tay sửa sang lại cổ áo không biết bị lệch từ lúc nào của Tề Ngôn.

"Cẩn thận." Tề Ngôn phối hợp cuối đầu chỉnh chỉnh búi tóc Nguyệt gia. Hai người chỉ cách nhau chưa tới năm phân.

Nhưng mọi người nhìn vào lại thấy một đôi công tử giữa bàn dân thiên hạ công khai âu yếm nhau.

"Thiếu gia cùng công tử đừng ngược những người cô đơn như thuộc hạ a~" Tề Bạch ngồi một bên ai oán nhìn hai người ân ái nói.

Hết chương 8
Cho tớ một bình chọn nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #codai